Maika thì học ở trường luyện thi.
Còn Sendai-san là trường dự bị.
Bố nói nếu tôi muốn thì sẽ cho tiền để theo học một trong hai trường đó. Nhưng tôi thậm chí còn không rõ trường luyện thi và trường dự bị khác nhau điểm nào.
Nhìn chung thì cả hai đều là nơi để học.
Trong đầu tôi chỉ nhận thức bấy nhiêu thôi.
Qua đó cho thấy tôi không hứng thú với hai nơi này đến mức nào, dẫu vậy tôi vẫn cảm thấy tội lỗi vì thường xuyên gọi Sendai-san tới trong khi cô ấy còn đang bận học ở trường dự bị. Thế nên, tôi quyết định một tuần chỉ gọi cô ấy đến một lần thôi.
Lúc trước, cứ hễ ngày nào gặp chuyện khó chịu là tôi đều gọi cho Sendai-san, còn giờ nếu chỉ là chuyện hơi khó ưa thôi thì tôi sẽ cố chịu đựng.
Tuần trước, tôi đã hạ quyết tâm như vậy sau khi cô ấy về, nhưng tôi lại đang muốn gọi cho cô ấy nữa rồi.
“Không có động lực chút nào.”
Tôi ngồi tựa hẳn lưng vào ghế rồi thở dài một hơi não nề, thì Maika ngồi ở phía đối diện vừa cười vừa lên tiếng.
“Hôm nay tới lượt Shiori bị đem ra làm vật hiến tế nhỉ. Quá là xu cà na.”
“Đúng là xui tận mạng. Hôm nay Dorahashi[A1]
cũng khó ở kinh khủng khiếp.”
Ami đang ngồi bên cạnh Maika và nhắc đến biệt danh của cô Takahashi, người luôn mặc đồ màu xanh biển. Câu nói của hai người họ làm tôi nhớ lại tiết học vừa mới kết thúc và giờ Dorahashi không còn trong lớp nữa nên tôi bắt đầu khẩu nghiệp.
“Làm ơn đừng có trút giận lên đầu học sinh nữa. Giáo viên gì mà tệ hại hết sức.”
Dorahashi dạy môn lịch sử thế giới cực kì nổi tiếng trong việc giận cá chém thớt lên học sinh mỗi khi tức tối trong lòng, và hôm nay, trước cả khi tiết học bắt đầu, bà cô này đã phồng mang trợn mắt, cau mày đến mức nếp nhăn giữa trán sâu hoắm.
Tuyệt đối không muốn bị dính chưởng.
Tuy tôi đã cầu như vậy, nhưng lại bị nhắm trúng ngay đầu. Cộng thêm việc không trả lời được mấy câu hỏi oái ăm, thế là bị chì chiết hết lần này tới lần khác. Cuối tiết, còn bị gọi đích danh ra để bêu riếu nữa, xong rồi Dorahashi mới chịu quay về phòng giáo viên, nhờ vậy mà tâm trạng của tôi đang lao dốc không phanh.
“Tớ muốn đi về.”
Tôi than thở trong lúc cất sách giáo khoa và vở vào hộc bàn, thế là bị Ami thọc cho một phát.
“Tớ hiểu tâm trạng của cậu, nhưng sắp tới tiết thể dục rồi, mau đi thôi.”
“Biết rồi.”
Tôi cầm theo đồ thể dục rồi đứng dậy.
Ba đứa bạn thân thiết cùng rời khỏi lớp rồi đi dọc hành lang. Khi đang hướng tới phòng thể dục với tiếng giày đi trong trường kêu lên lạch bạch, thì bỗng nhiên Maika nói “À mà” như thể nhớ ra chuyện gì đó.
“Shiori, bộ tay cậu bị thương hả?”
“Đâu có, sao lại hỏi vậy?”
“Tại dạo này, cậu hay chạm vào chỗ đó.”
“…Chạm vào ư?”
“Giờ cũng đang chạm kìa.”
Theo lời của Maika, ý thức của tôi tập trung về phía cánh tay.
Tay tôi đang ấn chặt vào nơi mà Sendai-san từng để lại dấu như một thói quen, dù hiện tại cái dấu đó đã biến mất rồi.
“Đúng thật.”
Tôi nói như không có gì xảy ra, rồi thả bên tay đang ấn chặt cánh tay kia.
Dấu hôn mà Sendai-san đã để lại vào tuần trước không kéo dài được lâu. Chưa đầy hai ngày, nó đã mờ đi, dấu đỏ ban đầu nhạt dần thành màu cam, cuối cùng là trở lại thành màu da của tôi. Trong khoảng thời gian đó, tôi hầu như không có kí ức là mình luôn chạm vào cánh tay. Đến tận bây giờ, nếu Maika không nói thì tôi cũng không nhận ra.
Tại sao? Vì cớ gì?
Tôi giận mình vì đã hành động như thể muốn níu kéo dấu hôn ấy.
“Này, Shiori! Cậu quên bước đi luôn rồi kìa!”
Ami rất hợp với mái tóc ngắn năng động và đang kéo tay tôi bằng một lực đúng như ấn tượng mà cậu ấy mang lại. Phần ý thức đang trôi nổi được kéo về với cơ thể, rồi tôi tiếp tục những bước đi chậm chạp.
“Bị Dorahashi hành một buổi mà sốc đến mất hồn vậy sao?”
Maika vỗ cái chát vào lưng tôi rồi bật cười.
Không phải chuyện đó nhưng thôi, tôi cũng không phủ định làm gì.
Tôi bước mà như kiểu bị Ami kéo tay lôi đi, rồi chợt nhớ ra có một chuyện muốn hỏi Maika.
“Phải rồi, Maika. Trường luyện thi vất vả không?”
“Nếu hỏi có hay không thì tất nhiên là rất cực rồi, nhưng chỉ đến lúc thi đại học thôi mà. À, Shiori cũng muốn đến trường luyện thi hả?”
“Không hề.”
“Nếu có ý định thì học trường của tớ đi. Giảng bài dễ hiểu lắm.”
Maika quảng cáo như thể trường luyện thi đó là do cậu ấy mở ra vậy. Không hẳn là tôi ham học, nhưng nếu đến trường luyện thi chung với Maika, liệu tôi có thấy nhẹ nhõm hơn khi ở một mình trong phòng không nhỉ?
Vậy, nếu như tôi học chung trường dự bị với Sendai-san thì…
Bỗng dưng lại nảy ra cái suy nghĩ mà nếu không có ý định thực hiện thì nó sẽ không bao giờ thành hiện thực, thế là tôi vội vã gạt phăng ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Trường luyện thi hay trường dự bị, nếu phải chọn một trong hai thì chắc chắn là trường luyện thi rồi.
Tuy là tới giờ tôi không có dự định học thêm ở đâu cả.
“Tớ sẽ cân nhắc.”
Tạm thời, cứ đáp đại khái cho màn rủ rê đầy nhiệt huyết của Maika rồi tôi nhìn về phía trước, thì thấy bóng hình quen thuộc ở phía cuối hành lang.
“Họ vẫn nổi bần bật như mọi khi.”
Nghe vậy, Ami chẳng cần hỏi lại là ai cũng đủ biết tôi đang ám chỉ Ibaraki-san và nhóm bạn của cậu ta đang đi về phía này.
Tất nhiên, trong số đó bao gồm cả Sendai-san nữa.
Cái nhóm đó đang đi nghênh ngang giữa hành lang như muốn chứng tỏ rằng cái trường này là của riêng họ.
“Đúng thật.”
Maika nhỏ nhẹ đáp lại rồi đi nép vào rìa hành lang.
Từ đằng xa, đã nghe tiếng họ cười nói nháo nhào vọng tới.
Khi giọng của nhóm Ibaraki-san ngày càng gần hơn, tôi chạm mắt với Sendai-san. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc thôi, rồi hai đứa lập tức đi lướt qua nhau.
Đúng là trường học rất rộng, nhưng học sinh năm ba đều học chung một dãy lớp, và Sendai-san còn ở lớp kế bên nữa, nên rất thường xảy ra chuyện như thế này. Thế nhưng, dù gặp Sendai-san ngoài hành lang, thì chúng tôi cũng không bắt chuyện hay vẫy tay chào nhau. Vì đã giao kèo như vậy rồi, và tôi cũng không bất mãn gì với chuyện đó.
Ấy vậy mà vẫn có chút cảm giác lạc lõng nào đó cứ mãi đeo bám trên người tôi. Khiến cho tâm trạng không được thoải mái rồi dần trở nên ưu uất. Thêm vụ bị Dorahashi bắn cú chốt hạ, lại càng thôi thúc tôi gọi cho Sendai-san.
Nhưng chỉ dừng lại ở việc “muốn gọi” thôi.
Gặp chuyện hơi khó chịu thì tôi vẫn quyết tâm kiềm chế.
“Phải rồi, biết vụ này không?”
Maika đang nhìn về phía sau như muốn đuổi theo nhóm Ibaraki-san thì đột ngột quay lại phía chúng tôi.
“Nghe nói Sendai-san được một nam sinh trong câu lạc bộ bóng rổ tỏ tình đấy.”
Maika nhỏ giọng tiết lộ thông tin chẳng biết đã thó được từ đâu, thế là Ami hỏi lại với giọng hiếu kì, phấn khích cực độ.
“Ể? Vụ đó hồi nào? Mà biết chính xác là ai không?”
“Tớ nghe nói vừa đi học lại là tỏ tình luôn. Đối phương hình như là Yamada.”
Theo những lời vừa nghe thấy, tôi bắt đầu lục lại kí ức. Tôi chưa từng nghe Sendai-san nhắc đến chuyện được nam sinh trong câu lạc bộ bóng rổ tỏ tình. Và cậu trai tên Yamada kia cũng chưa từng xuất hiện trong các chủ đề nói chuyện.
Vốn dĩ, tôi thậm chí còn chẳng biết Yamada này là ai nữa.
Tôi và Sendai-san không thân đến mức chuyện gì cũng kể nhau nghe, tất nhiên là cả chuyện tình cảm nữa. Cho nên, có rất nhiều thứ về cô ấy mà tôi không hề biết. Dẫu vậy, khi được nghe một chuyện về “Sendai-san mà tôi không biết” ấy từ Maika, lại không phải cảm giác dễ chịu gì cho cam.
“Cũng đẹp trai phết đấy chứ.”
Giọng Ami cao hơn hẳn bình thường.
“Ể, tớ thấy đâu đến mức ấy.”
“Vậy hả? Shiori nghĩ sao?”
Bị Ami hỏi tới ngay lúc không ngờ đến, nên tôi đứng khựng lại.
“…Sao là sao? Tớ còn chẳng biết cậu ta là ai. Trên hết là cậu biết được chuyện này cũng hay thật đấy.”
“Tớ nghe đứa bạn học chung trường luyện thi kể lại.”
Câu nói nhẹ bẫng của Maika lại nhóm lên một tin đồn mới.
Hôm nay là ngày Sendai-san đến trường dự bị, nên cho dù tôi gọi thì mai cô ấy mới tới được.
Tôi cũng rất áy náy khi gọi cô ấy tới thường xuyên. Song, khi tiết thể dục kết thúc, tôi đã gửi cho Sendai-san tin nhắn như mọi lần.
¯¯¯
“Tớ xin lỗi vì hôm qua không đến được nhé.”
Vừa vào phòng tôi, Sendai-san đã mở lời xin lỗi.
“Đã giao kèo trước rồi mà, không sao.”
Những ngày bận học ở trường dự bị thì không thể đến, nên tôi đã chủ động nói cô ấy gặp trường hợp đó thì qua hôm sau đến cũng được. Hôm qua tôi cũng đã biết cô ấy không thể đến trong ngày rồi nhưng vẫn gửi tin nhắn, và theo đúng như giao kèo, qua ngày kế tiếp, tức là hôm nay, Sendai-san đã đến nhà tôi. Cô ấy vẫn giữ đúng luật nên không có vấn đề gì cả.
“Đây.”
Tôi đưa cho cô ấy tờ 5.000 yên được chuẩn bị sẵn trên bàn học đang để sách tham khảo và máy tính bảng.
“Cảm ơn cậu.”
Sendai-san trả lời ngắn gọn, rồi mở cặp lấy ví ra, cất tờ tiền mỏng nhánh vào. Sau đó, hai đứa cùng nhìn sang lịch để bàn và cô ấy cất tiếng.
“Sắp đến tuần lễ vàng rồi.”
“Mới hết kì nghỉ xuân cách đây không lâu thì chớ.”
“Miyagi không thích nghỉ hả? Lúc trước khi nghỉ xuân, tâm trạng cậu cũng rất gắt gỏng.”
Sendai-san không nói ra lí do tại sao mà cô ấy cảm thấy lúc đó tôi gắt gỏng. Tuy nhiên, trong đầu cô ấy chắc chắn đang nhớ lại cái ngày bị tôi đổ Cider lên người.
“Cho dù được nghỉ cũng chẳng có mấy việc để làm, chán lắm.”
Thay vì nói ra lí do khiến tôi khó chịu, thì tôi đưa ra lí do không hoan nghênh các kì nghỉ.
“Được nghỉ sướng gần chết. Sao cậu không đi chơi đâu đó?”
Kế hoạch cho tuần lễ vàng thì tôi cũng có.
Tôi đã hẹn với Maika và Ami, ba đứa sẽ cùng đi chơi. Nhưng không nhất thiết phải nói cho Sendai-san biết. Tôi úp lịch để bàn xuống rồi thọc vào cánh tay cô ấy.
“Sendai-san, cho tôi xem tay cậu đi.”
Không hẳn là tôi đang ra lệnh, nhưng Sendai-san vẫn ngoan ngoãn đưa tay ra. Cơ mà, lại đưa nguyên cánh tay đang được phủ dưới lớp đồng phục.
Rõ ràng là hiểu ý tôi mà còn…
Cô ấy biết tôi muốn gì, nhưng lại cố tình không làm theo, nên tôi buộc phải nhấn mạnh.
“Xắn tay áo lên.”
“Vâng, vâng.”
Sendai-san trả lời bằng giọng không chút cảm xúc rồi cởi nút cổ tay áo sơ mi ra, sau đó xắn luôn tay áo sơ mi lẫn blazer lên. Tôi nắm lấy cánh tay ấy.
Khoảng giữa cổ tay và khuỷu tay.
Tôi đang nhìn chằm chằm vào cánh tay ấy thì Sendai-san lên tiếng.
“Nó biến mất nhanh hơn tớ nghĩ. Còn Miyagi thì sao?”
Đúng như lời cô ấy nói, không còn thấy dấu đỏ mà tôi đã để lại nữa.
“Cũng sớm biến mất.”
“Còn vết bầm trên chân?”
“Hết luôn rồi.”
Khác với dấu hôn mà cô ấy để lại, vết bầm do xuất huyết nội khi tôi bị va chạm mạnh vào chân mất khá lâu mới mờ dần, nhưng giờ cũng tan đi hẳn rồi. Dấu vết trên tay lẫn chân đều đã biến mất hoàn toàn đến mức không thể tin được là nơi đó từng bị xuất huyết nội.
Cánh tay của Sendai-san cũng giống với tôi.
Việc mà tôi đã làm vào tuần trước đã bốc hơi như chưa từng xảy ra.
Tôi xoa lên cánh tay vẫn đang giữ chặt của cô ấy.
Rất mềm mại nên khá sướng tay.
Lỡ như tôi lại hôn lên cánh tay này lần nữa thì…
Nếu giờ ra lệnh cho cô ấy đừng cử động cánh tay, tôi vẫn có thể tạo dấu hôn lên đó thêm một lần nữa. Tôi ấn mạnh vào nơi từng để lại dấu hôn. Hiển nhiên là không để lại dấu. Tôi dồn lực vào cánh tay rồi nhấn mạnh vị trí đó một lần nữa, thì tay tôi bị tóm lại.
“Cậu định tạo dấu nữa hay gì?”
Sendai-san nói như thể đi dép trong bụng tôi vậy.
“Không.”
Sau câu trả lời cụt lủn, cô ấy thả tay tôi ra. Tôi tiếp tục chạm vào khuỷu tay cô ấy.
Cái gì đó giống xương hoặc gân.
Một thứ gì đó khá cứng.
Để xác nhận lại bằng xúc giác, tôi mân mê dần xuống phần mu bàn tay. Khi chạm đến đầu ngón tay cô ấy, tôi mân mê ngược lên như thể lần theo mạch máu từ phía lòng bàn tay.
“Cậu sờ nhiều quá làm tớ nhột.”
Sendai-san giật nhẹ đầu ngón tay và nói vậy. Song, cô ấy vẫn không rút tay lại, nên tôi tiếp tục lướt ngón tay mình trên làn da mềm mịn của cô ấy. Khi làm thế này, dần dần tôi không còn nhớ ra lí do tại sao lại muốn gọi Sendai-san đến đây nữa.
Lúc nghe Maika kể về khía cạnh tôi không hề biết của cô ấy, bỗng nhiên tôi thấy khó thở như bị siết chặt cổ họng vậy. Không đến mức tức giận, nhưng tôi thật sự rất hụt hẫng.
Còn giờ thì sao?
Tôi vừa ngước lên, đã thấy gương mặt dịu dàng giống hệt lúc trên trường của Sendai-san hiện lên trong tầm mắt.
Nhưng người mà tôi muốn nhìn không phải Sendai-san này.
Tôi ấn móng tay lên làn da nõn nà của cô ấy. Tôi đè thật mạnh đến mức đầu ngón tay lún hẳn vào làn da ấy.
“Móng cậu, đau tớ.”
Dẫu nói vậy, nhưng Sendai-san vẫn không gạt tay tôi ra.
“Cái tên trong câu lạc bộ bóng rổ nam ngầu không?”
Không hẳn là tôi muốn hỏi chuyện này, mà chắc tại câu chuyện của tụi Maika vẫn còn đọng lại trong đầu nên tôi mới đặt ra câu hỏi nhạt nhẽo đó.
“Tại sao lại là câu lạc bộ bóng rổ nam?”
“Tại vì được người ta tỏ tình.”
“Miyagi ấy hả?”
“…Cậu hiểu ý tôi mà còn cố tình nói vậy hả?”
Tôi biết Sendai-san là loại người như vậy. Lúc nào cũng gây khó dễ với tôi, nếu không ra lệnh, cô ấy sẽ không hành động đúng như tôi muốn.
Thế là tôi ấn mạnh đầu ngón tay hơn nữa.
Sendai-san thoáng nhăn mặt rồi miễn cưỡng gạt tay tôi ra.
“Từ chối rồi.”
Cô ấy không phủ định việc được tỏ tình, chỉ thỏ thẻ nói ra kết quả.
“Tại sao?”
“Sao chăng gì nữa. Tớ không thích người đó, mà cho dù đồng ý hẹn hò thì cũng chẳng có thời gian để gặp mặt.”
“Thời gian gặp mặt thì muốn tranh thủ lúc nào chẳng được.”
“Vừa có lịch trên trường dự bị rồi còn thời gian đến đây nữa chi.”
Sendai-san nói với vẻ phiền phức, rồi xoa lên dấu móng tay còn sót lại.
“Tức là nếu không đến trường dự bị và không tính luôn thời gian đến đây thì sẽ đồng ý hẹn hò à?”
“Không, tớ đã nói là không thích rồi mà. Với lại, Miyagi không cần lo lắng gì đâu vì tớ sẽ ưu tiên cho cậu.”
“Tôi đâu có mượn.”
Thấy Sendai-san như đang cố tình nhoẻn miệng cười trước mắt nên tôi đá nhẹ vào chân cô ấy.
“U oa, coi cái nết xấu chưa kìa.”
“Tuổi gì mà bằng với Sendai-san.”
Tuy hiện tại đang đứng, nhưng tôi không muốn bị nói như vậy bởi một người ăn mặc xốc xếch nằm lăn lóc trên giường người ta đến mức sắp lộ cả bên trong váy như cô ấy chút nào.
“Cậu ghen tị với cái tên trong câu lạc bộ bóng rổ chứ gì. Hiểu quá mà.”
Sendai-san nói bằng giọng bay bổng như đang mọc cánh rồi kéo tay áo xuống để che cánh tay lại. Sau đó thì ngồi xuống giường.
“Bị ngu hả?”
Tôi biết cô ấy chỉ muốn trêu ghẹo chứ không phải nói nghiêm túc, nhưng không đốp chát lại thì không vừa cái nư tôi. Tôi không biết một chuyện về cô ấy mà ngay cả Maika còn biết. Và vì Sendai-san chưa từng ngỏ ý kể cho tôi về chuyện đó, nên tự nhiên tôi thấy bức bối thế thôi.
Cái này không phải là ghen tị.
Tôi ngồi xuống sàn tựa lưng vào giường.
Cảm xúc vẫn chưa thể dịu lại.
Từ cái ngày được Sendai-san liếm chân lúc vừa lên năm ba, đâu đó trong tôi rất bất ổn. Thân nhiệt của Sendai-san truyền qua từ đầu lưỡi vẫn đọng lại trong tôi nguyên vẹn, không chịu tan biến. Cho nên, tôi đã thử tiếp xúc với cô ấy như bạn bè. Nào là cùng chơi game, nào là ba hoa những chuyện nhảm nhí, làm vậy biết đâu cảm xúc bất ổn đọng lại trong cơ thể này sẽ biến mất. Tôi đã nghĩ thế, nhưng việc cư xử như bạn bè ngay lập tức rơi vào bế tắc.
Thậm chí ngay lúc này đây cũng vậy.
Tôi không thể nào nói chuyện với cô ấy như bạn bè được.
Rốt cuộc, tôi muốn đối xử thế nào với Sendai-san nhỉ.
Thời gian ở bên cạnh nhau càng lâu, tôi lại càng mất đi phương hướng.
Nó đang dần biến dạng so với mục đích chỉ là ra lệnh đơn thuần như ngày đầu tiên.
Cứ hễ ở cạnh Sendai-san, là thứ vô hình nào đó đeo bám theo tôi ngày càng tăng lên, khiến tâm trí tôi xáo động. Không thể nào bình tâm được, như thể tôi đang đánh mất chính mình vậy. Giá như những cảm xúc ngổn ngang này cũng giống như li Cider trên bàn, cứ sủi bọt cuộn trào lên rồi biến mất toàn bộ thì hay biết mấy.
Tôi thở phù ra một hơi rồi nhìn bên ngoài cửa sổ.
Phía bên kia tấm kính đã nhá nhem tối từ bao giờ rồi.
Tôi lấy sách văn học hiện đại từ trong cặp ra rồi đẩy cho Sendai-san.
“Mệnh lệnh. Xuống khỏi giường rồi đọc cái này.”
“Sách giáo khoa ư?”
Sendai-san xuống ngồi cạnh tôi với vẻ mặt thắc mắc.
“Ừ.”
Tôi đứng dậy, cởi tất và blazer ra, tháo luôn cả cà vạt, rồi nằm lăn lên giường. Toàn suy nghĩ những chuyện không đâu làm tôi hơi mệt rồi.
“Lí do gì mà phải đọc sách giáo khoa chứ không phải manga mà cũng không phải tiểu thuyết?”
Sendai-san vừa hỏi vừa lật sách văn học hiện đại soàn soạt.
“Để thay cho mấy bài hát ru. Dễ buồn ngủ.”
Nếu cứ thức tiếp, tôi sợ sẽ nói ra những lời thừa thãi để rồi phải ân hận.
Phải chi hôm qua Sendai-san đến được thì tôi đã theo hứng gọi tới mà nói thêm nhiều chuyện khác hơn rồi, bẵng đi một ngày nên hôm nay tôi không còn rõ bản thân muốn nghe điều gì nữa. Ngay từ đầu, cho dù Sendai-san được ai tỏ tình đi chăng nữa, cũng đâu phải lí do để tôi nhất thiết phải gọi cô ấy tới.
“Thầy cô mà nghe cậu ví sách giáo khoa như bài hát ru chắc trào nước mắt luôn quá.”
Nói xong, Sendai-san quay người lại, dùng gáy sách gõ bộp lên đầu đứa đang nằm là tôi đây.
“Lỗi tại thầy cô không tạo được tiết học thú vị.”
Tôi vỗ lại cái chát lên tay cô ấy, thì nghe được giọng đáp pha chút cà khịa.
“Đổ lỗi cho người khác không tốt đâu.”
“Lắm mồm. Mau đọc đi.”
“Đọc thì đọc. Nhưng lỡ Miyagi ngủ thật thì tớ làm gì tiếp nữa?”
“Dù tôi ngủ thật thì cậu vẫn phải đọc tiếp.”
“Đọc vậy thì đến tớ cũng buồn ngủ theo luôn mất.”
Sendai-san nói với giọng không chút động lực, vẫn ngồi dưới sàn rồi gục người lên giường.
Tay cô ấy chạm vào phần hông làm tôi hơi nhột.
Tôi dựng người dậy, nắm lấy tóc mái của Sendai-san.
“Sendai-san không được ngủ. Dậy đi.”
“Vâng, vâng.”
“Vâng” một lần thôi.
Dù tôi đã dặn vậy, nhưng cô ấy vẫn cứ đáp hai lần, nên tôi không ra lệnh đáp một lần làm gì nữa. Thay vào đó, tôi hối “Mau đọc đi” thì Sendai-san mới chịu ngồi thẳng dậy.
“Biết rồi mà.”
Một câu trả lời ngắn gọn.
Ngay sau đó, giọng đọc chữa lành vang lên.
Hồi năm hai học chung lớp, tôi được nghe giọng cô ấy rất nhiều. Tôi luôn ghen tị với giọng đọc trôi chảy của cô ấy trong giờ học, đến mức cũng muốn bản thân có thể đọc được sách giáo khoa như vậy. Hôm nay vẫn thế, bằng giọng véo von, từng từ từng chữ trong sách đang được đọc thành tiếng không một chút sai phạm nào.
Theo giọng đọc giúp bình tâm như khi được cuộn mình trong cái chăn yêu thích, tôi nhắm mắt lại và cách li bản thân vào thế giới đen đặc. Rồi lăn vào sát cạnh tường.
Giọng của Sendai-san vang vọng trong bóng tối.
Mang lại cảm giác như ở trong lớp học trước khi nghỉ xuân vậy.
Từng dòng chữ được in trong sách giáo khoa liên tục vang lên theo giọng của Sendai-san. Giọng đọc êm dịu hơn cả giáo viên kéo theo cơn buồn ngủ ập tới, chẳng mấy chốc mà ý thức tôi xa dần.
Đến khi nhận ra, tôi mới biết mình ngủ sâu đến mức không thể gọi là chợp mắt một lúc được.
Không mơ thấy gì hết.
Chỉ có cảm giác như đã ngủ mấy tiếng rồi mới mở mắt ra thôi.
Trong căn phòng tĩnh lặng, đầu óc tôi dần tỉnh táo trở lại.
Mấy giờ rồi nhỉ?
Tôi chậm rãi ngồi dậy để nhìn đồng hồ. Thế nhưng, chưa kịp làm gì thì gương mặt Sendai-san đã lọt vào tầm mắt.
“Đã nói là không được ngủ rồi mà…”
Không biết từ lúc nào, nhưng Sendai-san đã chìm sâu vào giấc ngủ đến nỗi tôi có thể nghe được cả tiếng thở đều đặn của cô ấy.
Không gần đến mức dính sát vào nhau.
Vì Sendai-san ở ngoài cạnh giường, nên giữa tôi và cô ấy vẫn có khoảng trống.
Cô ấy đã cởi blazer ra, nhưng vẫn mang luôn tất mà ngủ. Cà vạt được nới lỏng, hai nút áo sơ mi trên cùng đều đã cởi ra như mọi khi. Khuôn mặt được trang điểm nhẹ rất xinh xắn. Khen đẹp cũng không ngoa.
Tôi chạm lên má Sendai-san. Nếu là lúc đang thức, thể nào cô ấy cũng sưng sỉa vì làm hư lớp trang điểm của cô ấy, nhưng lúc này thì chẳng nói năng gì. Tôi lướt ngón tay và dừng lại nơi mép miệng.Ngón tay này đã từng chạm lên môi cô ấy rồi.
Thậm chí là chạm vào cả bên trong bờ môi ấy.
Gợi nhắc tôi cảm giác về chiếc lưỡi mềm mại còn hơn đôi má nữa.
Thế rồi tôi nhớ lại chiếc lưỡi ẩm ướt của Sendai-san đã từng liếm máu của tôi. Chiếc lưỡi từng ấn vào miệng vết thương khiến tôi đau nhói đó ấm nóng vô cùng. Tất nhiên, cho dù được Sendai-san liếm vết thương thì cơn đau cũng không giảm bớt. Thế nhưng, khi nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Sendai-san nuốt máu xuống theo đúng mệnh lệnh, tôi cảm thấy rất hả hê.
Nói chứ, chưa hả hê được bao lâu thì tôi đã lập tức đau điếng vì bị cô ấy cắn mạnh vào miệng vết thương rồi.
Từ mép môi, tôi đưa ngón tay chạm vào ngay chính giữa.
Mềm mại như kẹo Marshmallow vậy.
Tôi ấn vào bờ môi căng mọng.
Sendai-san không phản ứng gì cả.
“Nói gì đi chứ.”
Tôi nghĩ mình muốn nghe giọng cô ấy.
Muốn nghe chất giọng luôn phủ định tôi.
Nếu là mọi khi thì giọng nói ấy sẽ ngăn cản tôi, nhưng giờ không nghe thấy gì hết. Cho nên, tay tôi không dừng lại.
Từ môi lướt xuống cằm.
Rồi xuống đến nơi thấp hơn nữa.
Ngón tay tôi vân vê lên cổ rồi tiến đến xương đòn gánh. Vậy mà Sendai-san vẫn không có dấu hiệu tỉnh giấc. Nếu lướt tay xuống thấp hơn nữa, tôi có thể trực tiếp chạm lên chỗ mà Sendai-san cấm không cho tạo dấu hôn. Sau một thoáng lưỡng lự, tôi quyết định cho ngón tay lần theo bên trên xương đòn gánh hướng ra phía bờ vai. Khi tôi ịn cả bàn tay đè lên dây áo ngực được giấu dưới áo sơ mi, có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể cô ấy.
Đáng lẽ làm tới mức này rồi thì phải tỉnh dậy mới đúng, ấy thế mà Sendai-san vẫn không có chút động tĩnh gì.
Tôi nhìn vào cổ cô ấy.
Nơi còn lại mà cô ấy không cho tạo dấu hôn.
Không thể nào rời mắt khỏi nơi đó được.
Tôi buông tay khỏi vai cô ấy. Không tháo thêm nút áo nữa mà cứ thế đưa mặt lại gần cổ luôn, ngay lập tức tôi ngửi được mùi hương ngọt ngào có lẽ mà mùi dầu gội đầu.
Đây không phải là lần đầu tiên tôi ngửi thấy mùi này.
Cứ ngày nào mà Sendai-san đến, là tối đó tôi đều ngửi thấy mùi tương tự trên gối của mình.
Khi đưa mặt lại gần hơn nữa thì mùi hương cũng nồng hơn, khiến nhịp tim tôi tăng dần.
Ở nơi bên dưới lỗ tai một chút.
Chậm rãi chạm môi lên đó đã đủ khiến nhịp tim vọng thẳng lên đầu tôi rồi. Như để che giấu tiếng đập “thình thịch” mà mình đang nghe thấy, tôi ấn chặt môi lên đó hơn nữa. Đến khi cảm giác được răng mình chạm nhẹ lên phần thịt mềm mại của cô ấy, tôi mới hốt hoảng tách mặt ra xa.
Tôi chùi môi.
Chùi đi chùi lại.
Khi tôi đang chùi như muốn xóa sạch mọi dấu vết của việc vừa làm, thì áo sơ mi của tôi bị kéo tới.
“Cậu làm gì vậy?”
Tôi nhìn sang phía bên cạnh vừa phát ra giọng nói mơ màng, thì thấy Sendai-san đang mở hé mắt.
“Có gì đâu.”
Tôi lạnh nhạt trả lời.
“À, chắc định giở trò dâm đãng chứ gì.”
Tôi nghĩ cô ấy không nhận ra.
Lúc đó Sendai-san vẫn đang ngủ.
Cô ấy chỉ mới thức dậy đây thôi, nên không thể biết tôi vừa làm gì được.
…Ắt hẳn là vậy.
“Không hề.”
Tôi trả lời chắc nịch trước giọng nói pha lẫn tiếng cười của Sendai-san.
“Mặt cậu đỏ bừng rồi kìa.”
Nói xong, Sendai-san vươn tay về phía tôi.
Hai bên má tôi không hề nóng lên.
Nhịp tim vẫn còn khá xốn xang, nhưng tôi chắc chắn không đỏ mặt.
Tay cô ấy chạm lên má tôi. Bàn tay ấm áp hơn mọi khi khiến tôi bất giác lùi về đằng sau.
Bộp.
“Ui da.”
Âm đục vừa vang lên trong phòng là tiếng cái lưng tôi va chạm. Tôi quên mất sau lưng mình là bức tường. Nhưng cũng nhờ cú sốc va chạm này mà nhịp tim tôi đã ổn định trở lại.
“Mặt tôi đỏ là cậu bịa ra thôi chứ gì.”
Tôi bắt bẽ lại Sendai-san đang nằm ườn ra.
“Không bị lừa à.”
“Quan trọng hơn là tại sao cậu lại ngủ?”
Tôi đá nhẹ để đẩy chân Sendai-san ra, rồi chỉ trích việc cô ấy đã làm sai mệnh lệnh đó là tiếp tục đọc sách ngay cả khi tôi ngủ.
“Tự nhiên nhìn Miyagi ngủ làm tớ cũng buồn ngủ theo, rồi ngủ quên lúc nào không hay luôn. Giờ là mấy giờ rồi?”
Bị hỏi nên tôi nhìn sang đồng hồ mới nhận ra khá nhiều thời gian đã trôi qua.
“Gần tám giờ.”
“Tớ muốn ngủ nữa.”
“Dậy đi.”
Tôi đá chân Sendai-san lần nữa. Thế rồi cô ấy mới lồm cồm ngồi dậy, lọt vào mắt tôi là cuốn sách văn học hiện đại nằm ngay nơi cô ấy vừa nhấc lưng lên.
“Sendai-san.”
“Hửm? Chuyện gì?”
“Gấp nếp rồi.”
Tôi giơ cuốn sách bị Sendai-san đè lên cho cô ấy xem. Một nếp gấp đẹp đẽ ngay trang bìa do bị sức nặng từ cái lưng đè lên.
“Ối, tớ xin lỗi. Tại đang đọc rồi ngủ quên luôn. Thật sự xin lỗi nha.”
Sendai-san xin lỗi với nét mặt có vẻ rất áy náy.
“Kệ đi, không sao. Chỉ là cuốn sách giáo khoa thôi mà.”
Giữ được nguyên vẹn thì tốt, nhưng bị gấp nếp cũng không thành vấn đề. Dù gì tôi chỉ dùng đúng một năm. Nhưng xem ra Sendai-san rất bận tâm.
Tôi lại nghe thấy câu “Xin lỗi nhé” lần nữa.
“Đằng nào cũng sớm thành giấy vụn thôi.”
Tôi cẩn thận sửa lại nếp gấp rồi đặt cuốn sách lên gối.
Tôi không thích học cho lắm và cũng chẳng có hứng luyện thi đại học. Nên dù sách có bị gấp nếp hay không thì tôi cũng chẳng tích cực mà dùng đến.
“Để khi khác tớ đền bù cho.”
Thủ phạm tạo ra nếp gấp trên sách nói với giọng vô cùng áy náy.
“Đã nói kệ đi rồi mà.”
Tôi không biết cô ấy định làm gì, nhưng cái vụ đền bù này phiền lắm. Sách giáo khoa không đáng giá đến mức đó.
Quan trọng hơn là, tôi bận tâm đến khoảng cách với Sendai-san. Tuy căn phòng này rộng, nhưng trên giường thì không thể nào rộng bằng được. Cho nên, khoảng cách giữa chúng tôi hơi gần, nếu được thì tôi muốn cách xa ra một chút.
“Cậu nghĩ đi, vết gấp ngay trang bìa, thể nào cũng ngứa mắt.”
Khác với tôi, Sendai-san vẫn chăm chú đến cuốn sách bị gấp nếp và nói với vẻ bất bình.
Vì sau lưng là bức tường nên không thể lùi ra sau được nữa, tôi đành phải nhích sách bên cạnh.
“Tôi không để tâm tới đâu.”
“Dù Miyagi không bận tâm nhưng tớ thì có, tớ sẽ đền bù cho.”
Một khi rơi vào màn đôi co thế này, Sendai-san khó mà chịu nhượng bộ. Hệt như tôi, lúc nào cũng ôm khư khư quan điểm của mình. Và vì cô ấy sống nguyên tắc hơn tôi tưởng, nên có lẽ cô ấy rất nghiêm túc với vụ đền bù và thể nào cũng làm thật cho xem.
“Sao cũng được, tùy cậu.”
Thật lãng phí thời gian chỉ vì một cuốn sách, tôi quyết định chấm dứt chuyện này luôn cho xong.
“Cứ quyết định vậy đi.”
Tôi không rõ quyết định vậy đi là quyết định thế nào, chỉ biết cô ấy cũng kết thúc chuyện này một cái qua loa. Tiếp đến là lặng lẽ đá chân tôi.
“Thế, Miyagi. Từ giờ làm gì tiếp nữa?”
“Không làm gì hết. Nếu cậu ở lại ăn tối luôn thì tôi đi chuẩn bị.”
“Sao giờ ta?”
Sendai-san ậm ừ phân vân nhưng nét mặt chẳng có vẻ gì là đang trầm tư suy nghĩ, thế rồi như chợt nhớ ra chuyện gì đó, cô ấy cài một nút áo sơ mi lại.
Tôi đã thấy cô ấy cởi hai nút áo đầu tiên trong căn phòng này biết bao nhiêu lần rồi, nhưng đây là lần đầu tiên thấy cô ấy cài một nút lại.
Tôi chết lặng trước hành động khác với mọi khi này.
…Quả nhiên, cô ấy đã nhận ra.
Không đúng.
Lúc tôi chạm vào cổ, Sendai-san vẫn còn đang ngủ.
Cho nên, ắt hẳn là không thể nhận ra.
Vậy thì tại sao bây giờ cô ấy lại cài nút áo?
Tim tôi đau nhói như bị bóp chặt.
Giá như tôi đừng là vậy thì tốt biết mấy.
Tại vì Sendai-san không phải là bạn, cũng chẳng phải người yêu.
Đó không phải là hành động tôi nên làm với Sendai-san trong lúc cô ấy đang ngủ.
Nếu là lúc cô ấy đang thức vẫn còn đỡ. Tôi có thể ra lệnh cho Sendai-san không được cử động rồi làm vậy, thì hành động đó vẫn được tha thứ. Bản thân tôi cũng không hiểu tại sao mình lại nông nỗi đến thế.
“Miyagi, cau mày thấy ghê quá.”
Sendai-san chỉ vào mặt tôi.
“Mặt cậu kinh dị lắm. Soi gương thử đi.”
“Khỏi, không cần.”
Thay vì soi gương, tôi muốn chạy trốn khỏi nơi này hơn. Nhưng đột nhiên rời khỏi phòng cũng không xong.
“Hôm nay cậu không nói cái đó hả?”
Sendai-san ra vẻ như không biết gì, vừa nói vừa vươn hai tay lên cao để duỗi người.
“Nói gì cơ?”
“’Liếm đi’ ấy.”
“Không.”
Hôm nay mà làm chuyện đó nữa thì hại tim lắm.
“Vậy à.”
Sendai-san tự hỏi trước, vậy mà chỉ đáp lại một cách hờ hững rồi chạm vào chân tôi. Mân mê từ đầu ngón cho đến mắt cá chân đang không mang tất của tôi. Đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa trên lan da làm tôi hơi nhột nên định rụt chân lại thì bị cô ấy túm lấy cổ chân.
“Buông ra.”
Nghe tôi gằn giọng, cô ấy liền tuân theo. Nhưng mấy ngón tay lập tức trượt thẳng lên phía trên nắm lấy vạt váy rồi định giở lên như đúng rồi.
“Đừng làm mấy trò quái đản nữa.”
Tôi giữ tay cô ấy lại để chống cự.
“Tớ chỉ định kiểm tra xem vết bầm trên chân cậu biến mất thật hay chưa thôi.”
“Chẳng cần cậu kiểm tra thì nó cũng biến mất lâu rồi, thấy chưa?”
“Đúng thật.”
Sendai-san gạt tay tôi ra rồi sờ lên đầu gối tôi.
Miệng thì nói kiểm tra xem vết bầm biến mất chưa mà mắt đâu có thèm nhìn.
Đầu ngón tay cô ấy cứ mân mê vòng quanh đầu gối.
Cách sờ chạm này rất khác thường.
Tôi lạnh hết cả sống lưng.
Khó chịu quá.
“Cậu có nhìn vết bầm đâu.”
Sendai-san vẫn ung dung mân mê đầu gối.
“Vậy tớ nên dừng lại hả?”
Nói thế mà tay cô ấy nào có chịu dừng.
“Dừng ngay lập tức.”
Tôi nhấn mạnh.
Thế mà Sendai-san vẫn không chịu buông tha cho tôi.
Cô ấy để ngón tay chạy từ đầu gối xuống phần ngón rồi dừng lại ở mu bàn chân. Không ngừng sờ mó lên đó như lúc tôi ra lệnh liếm đi vậy. Tiếp đến lại khẽ khàng lướt ngón tay lần theo mạch máu. Cảm giác như bị đàn kiến hay cái gì đó chạy khắp nơi trên da, làm tôi rùng mình. Vậy mà, một phần nào đó trong tôi không thật sự muốn cản Sendai-san lại, tôi hít sâu vào. Rồi lại thở ra, sau đó tóm lấy tay của Sendai-san gạt phăng đi chỗ khác.
“Đủ lắm rồi đấy, dừng lại đi… Trả đũa tôi à?”
Vì tôi đã chạm lên cổ trong lúc cô ấy đang ngủ.
Nên tôi hỏi vì nghĩ cô ấy trả đũa cho việc đó.
“Vụ nào cơ?”
Sendai-san hỏi lại với giọng ngơ ngác, nhưng tôi không chắc giọng nói đó thật sự là không hiểu ý của tôi hay không. Song, vẫn cứ thấy cô ấy hí hửng thế nào đấy, khiến tôi cáu tiết lên.
“Không phải trả đũa thì thôi. Đưa tay ra đây.”
Nói xong tôi nắm luôn tay của cô ấy mà không đợi trả lời.
“Mệnh lệnh hả?”
“Đúng vậy, nên cậu phải nghe theo.”
“Lại định tạo dấu hay gì?”
“Không phải.”
Tôi cởi nút cổ tay áo ra rồi xắn lên.
Chính giữa cổ tay và khuỷu tay của Sendai-san.
Tôi cắn hết sức vào chỗ mà mới gần đây đã từng để lại dấu.
Nghiến thật chặt.
Khi tôi gồng lực mạnh đến mức muốn cắn đứt luôn phần da, thì Sendai-san đẩy trán tôi ra.
“Con nhỏ này, đau quá!”
Tôi ngẩng mặt lên vì bị đẩy trán liên tục, thế rồi một tràn cằn nhằn ập đến.
“Không thể tin được. Sao cậu có thể dùng hết sức mà cắn người ta như vậy chứ. Lên cơn dại hay gì hả?”
Sendai-san vừa xoa cánh tay vừa thả tay áo xuống.
“Bù lại cho vụ làm gấp sách của tôi.”
“Đừng tự ý bù đắp kiểu này chứ.”
“Làm gì căng. Dấu răng biến mất ngay thôi mà.”
Mọi hành động của tôi cũng biến mất sạch sẽ luôn đi cho rồi.
Chưa kể, vì đây là mệnh lệnh nên dù tôi làm gì thì Sendai-san cũng không có quyền bật lại. Bản thân cô ấy cũng đâu thật sự nổi giận.
Đó mới chính là quan hệ giữa chúng tôi và chỉ cần như vậy là đủ.
“Tớ thật sự rất đau đấy.”
Sendai-san nói với vẻ hờn dỗi.
“Bao gồm cả việc trừng phạt vì cậu làm mấy trò dở hơi nữa.”
“So với mấy trò quái gở Miyagi làm với tớ thì có đáng là gì đâu.”
Sendai-san vẫn nói với giọng hậm hực rồi xuống khỏi giường.
Như mọi khi.
Nhờ vẻ bất mãn của cô ấy mà trái tim tôi đã được xoa dịu phần nào.