Shuu ni Ichido Classmate wo Kau Hanashi ~ Futari no Jikan, Iiwake no Gosen'en ~

chương 03: sendai-san ngọt ngào chỉ là giả dối

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tôi không thích mà cũng không ghét đi học.

Dù thích hay ghét thì việc đến trường là bắt buộc, nên chọn bên nào cũng vô nghĩa như nhau. Ngay cả hôm nay, dù không có chút động lực nào nhưng tôi vẫn có mặt ở trường. Và đang chán nản vì một chuyện không đâu.

Tóc mái tôi hơi ngắn.

Tôi thở dài trước tấm gương trong nhà vệ sinh.

Phần tóc phía sau dài qua vai một chút nhưng không đến mức phải ra tiệm cắt, cơ mà tóc mái thì rất vướng víu. Thế nên tôi đã quyết định tự mình cầm kéo lên xử luôn, và rồi tôi lỡ cắt ngắn hơn dự định một chút. Dù tôi nắm tóc kéo ra thì phần đã cắt lố cũng không thể mọc lại như cũ được. Bây giờ hối hận cũng đã muộn, nên tôi đành chấp nhận phần tóc mái này thôi.

Thế nhưng, mỗi lần nhìn vào chỗ tóc mái bị cắt lẹm, tôi lại cảm thấy sầu não. Những lúc thế này thì việc cần làm chỉ có một thôi. Tôi quyết định quay lại lớp học.

“Hôm nay, đến nhà tôi.”

Tôi lấy điện thoại ra và gửi tin nhắn.

Dòng chữ được ghi ra giống hệt mọi khi.

Thời gian gửi thường là sau khi kết thúc tiết thứ hai hoặc là vào giờ nghỉ trưa. Cũng có khi là ngay giờ tan học. Tuy nhiên, dù là vào thời gian nào đi chăng nữa, thì tin nhắn này tôi chỉ gửi cho một mình Sendai-san thôi.

Đó là việc không hề thay đổi dù đã hơn nửa năm trôi qua, bắt đầu từ tháng bảy năm ngoái cho đến hiện tại.

Có lúc thì tôi nhận được hồi đáp ngay lập tức, cũng có lúc phải chờ ít lâu, nhưng tôi chưa từng bị từ chối bao giờ. Tuy nhiên, đôi khi cô ấy bận việc khác nên sẽ đến trễ. Và hôm nay, chính là ngày mà Sendai-san “bận việc” nên tin nhắn tôi nhận được từ cô ấy ghi là “Hôm nay tớ có hẹn trước rồi, đến trễ chút xíu được không?”

“Tôi chờ ở nhà.”

Tôi nhắn lại bằng câu trả lời mặc định cho trường hợp thế này, rồi chuẩn bị vào tiết kế tiếp.

Việc bận của cô ấy chắc chắn là có hẹn với Ibaraki-san.

Tôi liếc mắt nhìn sang Ibaraki-san đang ngồi ở dãy sát hành lang từ vị trí cạnh cửa sổ của mình.

Cậu ta rất nổi bật và tăng động, là bà hoàng trong cái lớp này. Lúc nào cũng mở miệng ra nói mấy câu đại loại như “Người này ngầu quá, người kia dễ thương quá”. Tôi chẳng hứng thú gì với những câu chuyện vọng tới từ phía cậu ta, nên chỉ có thể nghĩ cậu ta ở một thế giới hoàn toàn khác với mình. Chưa kể, cậu ta còn hay nổi khùng vì lí do vớ vẩn nên đối với nhóm chúng tôi thì cậu ta là đối tượng không nên lại gần.

Sendai-san chơi cùng với loại người đó liệu có thấy mệt không nhỉ?

Tôi cứ để mặc lời giảng của giáo viên đi từ tai này qua tai kia, rồi chuyển tầm nhìn lên hàng ghế đầu tiên.

Hiện lên trong mắt tôi là mái tóc được bện gọn gàng tạo thành kiểu tết nửa đầu.

Trong phòng tôi thì cô ấy rất luộm thuộm, thế nhưng trên trường thì khác. Rất sắc sảo và tốt bụng, học hành giỏi giang. Lúc nào cũng mỉm cười và chưa từng lộ vẻ mặt khó chịu. Có lẽ nhờ vậy, mà dù cũng nằm trong nhóm nổi bật của lớp nhưng Sendai-san không bị ai ghét cả.

Cơ mà, vẫn bị nói sau lưng là cô nàng “thảo mai”.

Tuy rằng tôi không rõ bản thân cô nàng đang chăm chú nghe giảng đó có biết về chuyện này hay không nữa.

Tôi đưa tay kéo phần tóc mái bị cắt ngắn hơi lố một chút của mình.

Mỗi tiết học chỉ có 50 phút thôi mà tôi thấy lâu vô cùng. Cơn buồn ngủ ập đến vì lời giảng của giáo viên nghe như tụng kinh vậy.

Đầu óc tôi cứ “treo ngược cành cây” tới khi kết thúc các tiết buổi chiều rồi tôi về thẳng nhà.

Cho dù mở cửa bước vào nhà và nói “Con về rồi” thì cũng chẳng ai đáp lại. Hiển nhiên thôi vì không có ai ở nhà cả.

Bước vào phòng, vẫn mặc nguyên đồng phục rồi lăn lên giường. Không phải tôi vội vã về nhà gì đâu, nhưng chờ mãi mà chưa thấy chuông cửa reo nữa.

Rồi tôi bắt đầu lim dim.

Đang phó mặc cho cơn buồn ngủ ập đến, thì tôi bị đánh thức bởi thông báo tin nhắn đến của điện thoại. Tôi vừa dụi mắt vừa nhìn vào màn hình thì thấy hiển thị dòng tin ngắn gọn.

“Giờ tớ qua.”

Tầm 30 phút sau.

Bắt tôi đợi mòn mỏi chán chê, cuối cùng cô ấy đã xuất hiện trong phòng.

“Xin lỗi tớ đến trễ.”

Sau khi nhận 5.000 yên, Sendai-san cởi áo khoác dài và áo blazer đồng phục ra rồi ngồi xuống trước bàn nhỏ.

“Có gì đâu, chẳng qua Sendai-san sẽ bị về nhà trễ hơn thôi.”

Tôi biết cô ấy đáp trả lại câu này thế nào.

Tôi đặt li Cider trước mặt Sendai-san rồi ngồi ở phía đối diện, tựa lưng vào giường.

“Không sao.”

Nhà tớ tự do không quản thúc.

Đúng như câu nói mà tôi đã nghe vài lần trước đây, xem ra hôm nay Sendai-san cũng không bận tâm tới thời gian về nhà. Về trễ thế mà không bị trách mắng gì có lẽ là bằng chứng cho thấy cô ấy rất được gia đình tin tưởng.

“Nè, Miyagi. Cậu biết hôm nay là ngày gì không?”

Đột nhiên hỏi thế xong Sendai-san mở cặp ra.

“…Ngày Cá mòi khô.”

Hai, một và bốn lần lượt là “Ni-bo-shi”.

“Hai” và “Bốn” thì không có gì để nói rồi, nhưng dùng cách đọc “Bo” để thay cho số một thì tôi thấy miễn cưỡng quá. Nhưng như thế mới là chơi chữ. Tuy hơi gượng gạo, nhưng cứ gọi ngày 14/02 là ngày Cá mòi khô suốt, thì dần dà, số đông mọi người cũng sẽ quen với cách gọi này. Và vì đó là ngày kỉ niệm đã được Hiệp hội Cá mòi khô toàn quốc ban hành nên chỉ còn cách chấp nhận mà thôi.

Cơ mà xem ra Sendai-san thuộc phe chống đối.

Cô ấy cau mày lại rồi nói với vẻ khó chịu.

“Tớ không cần câu trả lời sặc mùi mấy tên đực ế bền vững đâu. Trả lời đàng hoàng lại đi.”

“Ngày Valentine chứ gì.”

Là ngày cả thế giới đều chộn rộn, nhưng tôi lại thấy chẳng hay ho gì.

Không có gì khác so với hôm qua.

“Chính xác. Tớ trao đổi chocolate tình bạn với tụi Umina ấy mà, cho nên mới đến trễ. Nhưng tớ có mang thêm phần của Miyagi tới nữa.”

“Ể?”

“Hôm qua tớ làm để tặng tụi Umina rồi sẵn làm cho cậu luôn.”

Sendai-san nói bằng giọng điệu thanh thoát rồi đặt chiếc hộp được gói cẩn thận lên bàn.

Giấy gói họa tiết hoa cùng ruy băng hồng.

Bên trong là chocolate tự làm.

Mọi thứ đều thể hiện độ nữ tính cao ngất của cô ấy, làm tôi nhột cả sống lưng.

“Không cần hả?”

Sendai-san làm vẻ mặt hoài nghi khi thấy tôi cứ nhìn chằm chằm vào hộp quà nhưng không hề động tới.

“Tôi… không có chocolate để đáp lại.”

“Cậu không tặng cho bạn nào hả?”

“Tôi không làm mấy việc đó.”

Tôi có cô bạn rất phấn khởi làm chocolate vào ngày Valentine vì cậu ấy nói rằng muốn tặng nó cho người yêu. Về quà sinh nhật thì tôi cũng có tặng bạn bè. Nhưng thân đến mức mà cứ hễ đến Giáng Sinh, Halloween hay bất kì một dịp lễ nào lại nháo nhào tặng quà cho nhau thì không.

Cái tập quán trao đổi chocolate tình bạn này là do ảnh hưởng từ văn hóa nước ngoài.

“Vậy à. Thôi kệ đi, không hẳn là tớ muốn trao đổi chocolate với cậu nên không nhận lại gì cũng được. Cậu nhận đi. Còn nếu Miyagi không cần thì tớ mang về.”

Sendai-san mỉm cười rồi hỏi lần nữa “Cậu tính sao?”

“…Tôi ăn.”

“Mời cậu.”

Tôi với tay đến chiếc hộp dễ thương quá mức được đặt trên bàn rồi tháo ruy băng ra. Gỡ một cách cẩn thận để không làm rách giấy gói rồi mở đến nắp hộp.

Màu trắng, màu nâu và màu hồng.

Bên trong bao gồm sáu viên chocolate hình nấm Truffle mang những màu sắc trên với kích cỡ nhỏ hơn loại bán ngoài thị trường.

“Sendai-san tự làm hả?”

“Tớ đã nói tự làm rồi mà. Độ lớn vừa phải để dễ ăn đấy, thấy không?”

Sendai-san nói với vẻ tự hào hiếm thấy.

Quả thật, những viên chocolate hình nấm Truffle này được làm ra với kích cỡ có thể ăn hết cả viên trong một lần được. Bề ngoài thì giống hệt với chocolate mua ở cửa hàng, nên đối với một đứa không biết nấu ăn như tôi, thì từ “tự làm” này chẳng khác nào lời nói dối.

Thần linh quá thiên vị.

Sendai-san vừa xinh đẹp, vừa học giỏi, lại còn biết nấu ăn. Cùng là con người với nhau, song tôi lại không sở hữu được bất kì ưu điểm nào mà Sendai-san đang có.

Thật bất công.

Tôi bất giác săm soi hộp chocolate thì Sendai-san lên tiếng.

“Tớ nghĩ là mình làm khá ngon đấy.”

Nghe theo lời cô ấy, tôi đưa tay đến gần viên Truffle.

Thế nhưng, tôi lập tức rụt cánh tay ấy lại.

“Sendai-san đút tôi ăn đi.”

“Mệnh lệnh hả?”

“Ừ, mệnh lệnh.”

Chẳng biết có phải dạo gần đây, Sendai-san đã quen với việc bị ra lệnh rồi hay không, mà cô ấy thường đùa quá trớn. Từ hôm ấy, tôi đã ra lệnh liếm chân thêm vài lần, nhưng thể nào cô ấy cũng sẽ làm những chuyện ngoài mệnh lệnh.

Nào là cắn chân tôi, nào là hôn chân tôi.

Tôi đâu mong muốn những chuyện đó.

Người phải phục tùng là Sendai-san, người chịu đau, hay nảy sinh những cảm xúc khác lạ cũng phải là cô ấy.

Thế nên, hôm nay tôi sẽ giở trò tương tự.

“Lại đây.”

Tôi vẫn ngồi tựa lưng vào giường rồi gọi Sendai-san đến gần, cô ấy cũng ngoan ngoan lại ngồi cạnh tôi.

“Cậu muốn ăn viên nào trước?”

“Viên trắng.”

Tôi chỉ vào viên Truffle được phủ bằng lớp đường bột.

“Hiểu rồi.”

Sendai-san dùng ngón trỏ và ngón cái để bốc viên Truffle trắng lên.

Ngay lập tức, viên chocolate trắng như quả cầu tuyết nhỏ tiến lại gần rồi áp sát vào môi tôi. Tôi định sẽ “ăn” luôn ngón tay mảnh mai thon thả của Sendai-san nên đã há to miệng thì đột nhiên bị phân tâm bởi độ ngọt của đường bột khi viên chocolate chạm vào đầu lưỡi. Thế là tôi lỡ quên đi mục đích ban đầu và chỉ cắn lên viên Truffle, nên đành nắm cổ tay Sendai-san lại.

“Không ăn nữa hả?”

Xem ra cô ấy hỏi cho có lệ thôi, rồi nhét luôn viên Truffle đó vào miệng tôi mà không quan tâm ý định của tôi thế nào. Ngay lúc tôi thả cổ tay cô ấy ra cũng là lúc vị ngọt của đường bột lan tỏa khắp khoang miệng.

Vẫn còn năm viên chocolate nữa.

Tạm gác lại việc giở trò lên ngón tay của cô ấy, tôi tập trung nhai viên chocolate trong miệng trước đã.

Ngon ghê.

Khá ngọt, nhưng vị ngọt ấy lại không đọng lại quá lâu trong miệng. Viên Truffle đang dần tan trên đầu lưỡi này xem ra có thể ăn bao nhiêu cũng không ngán.

“Môi cậu thành màu trắng rồi kìa.”

Sendai-san nhoẻn cười rồi vươn tay về phía tôi.

Ngón tay dài mảnh mai đang lau môi cho tôi, nhưng tôi đã hất tay cô ấy ra.

“Ngọt quá hả?”

Cô ấy không phàn nàn gì khi ngón tay bị gạt ra một cách thô bạo, mà chỉ hỏi tôi mùi vị thế nào, khiến tôi hơi quạu.

Sendai-san này là Sendai-san mà tôi thường thấy trên trường.

Lúc nào cũng mỉm cười trong lớp, tôi chưa từng thấy cô ấy nổi giận bao giờ. Ngay cả khi đang ở trong căn phòng này chứ không phải ở trường, mà cô ấy vẫn vạch ra một ranh giới và cư xử như thể chỉ riêng cô ấy là ở một nơi khác, điều đó càng khiến tôi muốn kéo cô ấy xuống cùng chỗ với mình hơn.

“Nơi này không phải trường học.”

Tôi tăng nhiệt độ của quạt sưởi lên một độ rồi uống Cider.

“Ý cậu là sao?”

“Cậu đang ra vẻ người tốt.”

“Không phải ra vẻ, tớ là người tốt thật mà.”

Sendai-san nở nụ cười không chút xấu hổ và mạnh dạn khẳng định.“Lúc ở trong phòng này, cậu đâu phải người tốt, đúng chứ? Tôi nghĩ người tốt là phải ngọt ngào cỡ như viên chocolate này cơ.”

“Vậy tớ tốt quá rồi còn gì. Vừa ngọt ngào vừa tử tế. Đến mức mang cả chocolate tình bạn đến cho Miyagi luôn đó?”

“Chocolate tình bạn gì chứ, vốn dĩ hai chúng ta…”

Đâu phải là bạn. Nhưng tôi lại không nói ra được hết câu.

Chắc chắn là vì những từ ấy không nhất thiết phải nói thẳng ra. Chúng tôi có là bạn của nhau hay không, không phải vấn đề quan trọng và chocolate tình bạn cũng chẳng phải minh chứng cho tình bạn nào cả.

Đúng, chuyện này thì sao cũng được.

“Gì vậy? Nói tiếp đi.”

“Đút tôi thêm viên nữa.”

Tôi đưa ra yêu cầu như để đánh trống lảng, Sendai-san cũng không gặng hỏi thêm những lời còn dang dở kia, chỉ dùng tay bốc viên Truffle hồng lên.

“Viên này được không?”

“Được.”

Tôi nhìn ngón tay của cô ấy.

Phần móng tay được phủ một lớp sơn bóng, không ngắn nhưng cũng không quá dài. Hình dáng rất đẹp vì được chăm chút kĩ lưỡng. Thế nhưng, tôi quan tâm ngón chân của cô ấy hơn là ngón tay.

Vào cái ngày mà lần đầu tiên tôi ra lệnh cho cô ấy liếm chân, cô ấy đã cắn ngón chân của tôi.

Tôi bị cắn mạnh đến mức tưởng chừng như răng cô ấy cắm sâu và da thịt, cô ấy ngấu nghiến không ngừng cho đến khi tôi gằn giọng ra lệnh dừng lại.

Chưa hết, cô ấy còn liếm như để xác nhận lại vết cắn.

Chẳng những thấy đau, mà tôi còn rùng mình nữa.

Dù rất khó chịu, nhưng tôi không ghét cảm giác ấy nhiều như mình nghĩ. Chuyện giống vậy lặp lại vào một ngày khác và cảm nhận của tôi vẫn y hệt.

Thế rồi, tôi nghĩ đến việc bắt Sendai-san cũng phải chịu đựng những cảm xúc giống như cô ấy đã mang lại cho tôi dù tôi không hề mong đợi này, cơ mà tôi tuyệt đối không muốn liếm chân người khác như Sendai-san đâu. Cho nên tôi mới nảy ra ý nghĩ “Nếu là tay của cô ấy”. Tôi cũng có thể ra lệnh trực tiếp mà không cần phải dùng cách quanh co thông qua chocolate cũng được. Nhưng như vậy thì nhạt nhẽo quá.

Những cảm xúc khó lí giải phải đến một cách đột ngột mới thú vị.

“Mời cậu.”

Như thể được mời gọi bởi giọng nói êm dịu, tôi mở miệng thật to rồi cắn ngón tay của Sendai-san cùng với viên Truffle luôn. So với việc chỉ cắn viên chocolate đơn thuần, thì tôi đã dồn lực mạnh hơn khá nhiều, lập tức cảm giác cắn vào ngón tay mềm mại làm tôi nhớ đến sự hân hoan khi cầm dao để cắt vào miếng bít tết dày.

Tuy là dạo này, tôi không còn đi ăn bít tết với bố nữa.

“Miyagi, đau tớ.”

Sendai-san lên tiếng phản kháng.

Nhưng tôi không nhả ra mà vẫn nghiến chặt đến mức cảm nhận được phần xương luôn.

“Gượm đã, Miyagi. Tớ nói là đau mà.”

Cô ấy gằn mạnh từng tiếng bằng giọng trầm gây kích thích lên màng nhĩ, khác hẳn với chất giọng thường nghe trên trường.

Căn phòng không đến mức oi bức, vậy mà tôi thấy nóng lạ thường. “Vị ngọt của chocolate, độ cứng khi cắn phải xương, cảm nhận sâu sắc hơn nữa” là những lời đang vang lên trong đầu tôi.

Tôi lại nghiến mạnh lên ngón tay cô ấy hơn chút nữa.

Đến khi đầu răng suýt soát cắm sâu qua phần da, thì ngón tay Sendai-san khẽ run lên.

“Miyagi!”

Trước tiếng dằn sắc bén đó, tôi đành nhả ngón tay cô ấy ra. Tiếp đến là chậm rãi thưởng thức viên chocolate còn đọng lại trong miệng.

“…Trả đũa tớ à?”

Sendai-san nhìn ngón tay của bản thân rồi khẽ hỏi tôi.

Trông cô ấy không có vẻ gì là nổi giận. Nhưng đau thấy rõ.

“Hên xui. Đưa tay tôi xem.”

Tôi giục cô ấy sau khi làm viên Truffle tan chảy hoàn toàn và nuốt nó xuống dạ dày, có vẻ Sendai-san đã đoán được chuyện gì sắp xảy ra nên cô ấy trưng lên vẻ mặt khó chịu. Nhưng không thể làm trái lời tôi được. Dù tôi chưa nói thêm gì, nhưng cô ấy đã im lặng đưa thẳng ngón tay đặt lên môi tôi.

Tôi chạm đầu lưỡi của mình lên ngón tay cô ấy. Chầm chậm liếm theo vết răng mà tôi đã để lại, thế rồi Sendai-san chạm vào phần tóc mái bị cắt quá tay của tôi.

“Cậu cắt tóc hả?”

Nói là cắt quá tay, chứ thật ra chỉ chút xíu thôi.

Tôi không cắt lố đến mức để một người mà tôi không hề nói chuyện trên trường như Sendai-san có thể nhận ra.

Khoảng cách giữa chúng tôi rộng như sông Hằng vậy.

…Tuy tôi không nhớ sông Hằng rộng cỡ nào, nhưng rõ ràng là chúng tôi bị ngăn cách. Lẽ ra cô ấy đang ở cách xa tôi đến thế, vậy Sendai-san vẫn nhận ra tóc mái bị cắt lố chút xíu này, làm con tim tôi xao động.

Thay cho câu trả lời, tôi định sẽ cắn ngón tay cô ấy thật mạnh. Tuy nhiên, ngón tay lại được đẩy vào miệng trước cả khi tôi kịp cắn, gần hai lóng tay đang nằm trong miệng tôi rồi. Ngón tay chuyển động như thể đang mò mẫm trong miệng tôi, đầu ngón tay chạm vào niêm mạc bên má, làm tôi nhột hết cả sống lưng.

Những cảm xúc tôi không thể kiềm chế ngày một dâng trào.

Vẫn thấy gớm ghiếc nhưng thâm tâm tôi thì không muốn cô ấy dừng lại. Thứ cảm xúc kì quặc này đang chiếm chỗ trái tim.

Không muốn.

Tôi cắn nhẹ lên ngón tay đang cử động trong khoang miệng, dùng lưỡi đè lên ngón tay rồi bắt đầu liếp, thế là cô ấy cưỡng chế rút ngón tay ra.

“Ngon không?”

Tôi nhìn Sendai-san đang hỏi tôi bằng vẻ mặt bình thản như không có chuyện gì xảy ra.

Liệu cô ấy cũng thấy đau và xốn xang trong lòng giống như tôi khi bị cô ấy cắn chân không nhỉ?

Không biết được.

Sendai-san lúc nào cũng giữ một nụ cười thương hiệu, thế nên bao cảm xúc đều bị che giấu cả rồi.

Không thấy được phản ứng như mình mong đợi, nên tôi lạnh nhạt trả lời.

“Chocolate ngon hơn.”

“Chứ sao nữa. Ăn tiếp không?”

Sendai-san hỏi thế với nụ cười không đổi.

Tôi ghét cô ấy làm vẻ mặt khiến tôi nghĩ rằng chuyện vừa xảy ra không là gì với cô ấy cả.

Cô ấy bị cắn ngón tay đau đến mức phải kêu lên, chưa kể còn bị liếm nữa, thì không lí nào lại không thấy khó chịu. Thế nên tôi buộc phải lột trần nét bình thản giả tạo đó.

“Cho tôi viên đó.”

Tôi chỉ vào viên Truffle màu nâu được phủ lên lớp bột gì đó giống với ca cao.

“Há miệng ra đi.”

Sendai-san nói vậy rồi bốc viên chocolate lên đúng theo yêu cầu của tôi.

Việc sắp sửa xảy ra.

Cô ấy biết rõ nhưng vẫn đưa viên màu nâu đó đến miệng tôi. Viên chocolate chạm vào môi tôi một cách bài bản như thể tuân theo quy trình được ghi trong sổ hướng dẫn vậy, và tôi cũng cắn viên Truffle đó cùng ngón tay của Sendai-san theo hướng dẫn mặc định kia.

“Miyagi, đau tớ.”

Sendai-san nói ra câu ấy như thể đọc lên lời thoại được viết sẵn trong kịch bản. Tuy nhiên, chỉ có giọng nói là được phát ra, còn âm điệu thì chẳng thể hiện cảm giác đau đớn nào.

Hiển nhiên thôi.

Tôi vẫn chưa cắn mạnh đến mức ấy.

Tôi dồn thêm lực vì muốn để lại vết cắn trên ngón tay đang chạm vào chiếc răng nanh kia.

Thật chặt lại từng chút một.

Khi đầu ngón tay Sendai-san bị vùi trong hàm răng và viên chocolate dần tan trên đầu lưỡi, mang lại cho tôi cảm giác rằng ngón tay cô ấy vừa ngọt vừa ngon. Càng khiến tôi nghiến chặt răng hơn nữa vì muốn ăn cho hết viên Truffle này, ngay lập tức cô ấy ấn vào trán tôi.

“Đã nói là đau mà.”

Xem ra lần này không còn là nói dối nữa, giọng nói mà tôi nghe được chứa đầy cảm xúc. Bàn tay ấn vào trán tôi cũng rất mạnh nữa.

“Nhả tay tớ ra.”

Sendai-san không có quyền ra lệnh.

Cho nên tôi không cần phải nghe theo lời cô ấy.

Còn cố tình cắn mạnh hơn.

Thế rồi, xem chừng đau điếng lắm hay sao đó, mà cô ấy nói “Nhả ra” bằng giọng điệu như thể bề trên một lần nữa rồi tự rút ngón tay ra luôn. Chỉ còn lại chocolate trong miệng thôi, nên tôi làm cho nó tan hẳn rồi nuốt xuống luôn.

Dù tôi không phải là bạn, nhưng chocolate tình bạn mà cô ấy làm cho vẫn rất ngon. Có lẽ cách dùng chocolate tình bạn này khác với cách mà cô ấy mường tượng, nhưng lại rất hữu ích cho tôi.

Dù gì cũng là chocolate tiện thể làm, nên số phận chúng ra sao cũng không phải vấn đề to tát.

Thế nhưng, khi tôi nhìn mặt chủ nhân đã làm ra chúng, thì nụ cười thường trực đã tắt ngấm.

“Lấy khăn giấy cho tớ.”

Sendai-san nói bằng giọng trầm hơn so với bình thường.

Hộp khăn giấy với vỏ ngoài hình con cá sấu đang nằm chéo trước mặt tôi. Nếu xét về khoảng cách, thì đúng là nó gần tôi hơn Sendai-san.

Tôi đưa mắt nhìn sang thì thấy ngón tay cô ấy bị dính đầy chocolate và bột ca cao trên đó rồi.

Móng tay được phủ một lớp sơn bóng đã bị bẩn.

Cơ mà, muốn lau cái đó thì đâu nhất thiết phải dùng khăn giấy.

Tôi phớt lờ câu nói của Sendai-san rồi dùng lưỡi liếm lên ngón trỏ của cô ấy. Quá trình này phải công nhận là quá lố bịch, vì chính tôi đã vấy bẩn Sendai-san và giờ tôi đang giúp cô ấy trở lại làm Sendai-san xinh đẹp.

“Miyagi.”

Tôi vờ như không nghe thấy tiếng gọi, rồi ấn môi lên đầu ngón tay và tiếp tục liếm vết cắn mà tôi đã để lại. Liếm sạch hai lóng đầu tiên xong, tôi mút sâu xuống phần khớp ngón tạo nên tiếng “chụt” nho nhỏ làm Sendai-san giật mình và khẽ run lên.

“Thôi đi, kinh quá rồi đấy.”

Giọng cô ấy rất bình thản.

Nhưng chắc chắn là Sendai-san cũng đang trải nghiệm những cảm xúc giống tôi trước đây.

Không chỉ khó chịu mà nó còn xen lẫn thứ cảm xúc khác nữa.

Tôi cảm giác rằng thứ cảm xúc đó được ẩn chứa bên trong giọng nói thản nhiên của cô ấy, thế nên tôi ấn chặt lưỡi lên ngón tay hơn nữa, nhưng vị ngọt do chocolate mang lại đã biến mất từ lúc nào rồi.

Tôi nghĩ da người không giống với bất kì món nào mà tôi từng cho vào miệng trước giờ. Không đặc biệt nóng mà cũng không quá lạnh, ngón tay con người đúng là chẳng ngon lành gì.

Thế nhưng, lúc này là khoảng thời gian vui nhất trong hôm nay của tôi.

Tôi chuyển sang liếm ngón cái.

Tôi liếm như cách đã làm với ngón trỏ của cô ấy vậy. Khi tôi dùng lưỡi liếm từng chút một như để làm tan chocolate thì Sendai-san thở nhẹ ra.

“Miyagi, đùa quá trớn rồi đấy.”

Cùng với câu nói đó, tôi bị đẩy mạnh vào vai nên đành nhả ngón tay ra. Thế rồi tôi ném con cá sấu có khe rút khăn giấy phía trên lưng sang cho Sendai-san.

“Làm mấy trò này cậu thấy vui lắm hả?”

Sendai-san vừa lau ngón tay của mình, vừa nhìn tôi mà hỏi.

“Tất nhiên.”

Tôi cười đáp lại thì cô ấy ấn hẳn con cá sấu vào người để trả cho tôi.

“Sở thích kiểu gì vậy? Không lẽ cậu có sở thích ăn thịt người à?”

“Tôi làm gì có sở thích đó.”

“Vậy thì đừng cắn tớ chứ. Đau lắm luôn đấy. Chẳng phải làm vậy là vi phạm giao kèo sao?”

Sendai-san nói một cách ngán ngẩm rồi uống một ngụm Cider.

“Đâu phải bạo lực. Với lại, Sendai-san cũng làm vậy với tôi mà, nên ráng chịu chút đi.”

“Làm vậy là làm gì?”

“Cậu từng cắn chân tôi đấy thôi.”

“Tớ không cắn mạnh đến thế. Lúc nãy tớ còn tưởng ngón tay mình đứt ra luôn rồi.”

“Đó là vì tôi còn phải nhai chocolate nữa, nên mới phải cắn mạnh.”

“Vẫn còn muốn ăn tiếp hả?”

“Cậu muốn tôi làm thế nào?”

“…Làm gì tùy cậu.”

Sendai-san phủi ra một câu như thể đang quăng rác.

Không hẳn là tôi muốn làm bạn với cô ấy.

Mối quan hệ giữa chúng tôi được kết nối bằng tiền, và chỉ cần thông qua tiền là đủ rồi.

Thế nên, Sendai-san nghĩ như thế nào không quan trọng, ở đây, tôi mới là người có quyền đối xử tùy tiện với cô ấy.

Đáng lẽ là vậy.

Thế nhưng, ấy vậy mà câu chữ tôi nói ra lại là những lời mà tôi chưa từng nghĩ tới.

“Ăn tối không?”

“Ăn.”

Sendai-san trả lời ngay tắp lự.

Hai người còn đỡ hơn một người.

Dẫu cho vị ngon không thay đổi, nhưng khi ăn cùng ai đó thì tôi cảm nhận rằng nó đúng nghĩa là bữa ăn hơn.

Tôi đứng dậy, di chuyển đến phòng bếp. Khỏi phải nói, Sendai-san cũng tự động theo sau. Bật đèn và điều hòa lên, cho Sendai-san ngồi chờ ở phòng khách đối diện ở phòng bếp.

Tôi lấy khoai tây chiên trong tủ đông ra, rồi quẳng luôn cả bao vào lò vi sóng. Tiếp đến là bày hai cái đĩa rồi đặt lên đó món bít tết Hamburg chế biến sẵn lấy từ trong tủ lạnh. Đợi lò vi sóng reo thì lấy khoai tây chiên ra rồi cho bít tết Hamburg vào.

Món mà tôi có thể “nấu” chỉ được nhiêu đó thôi, bữa tối đã nhanh chóng chuẩn bị xong. Dù vậy, vẫn tốn nhiều thời gian hơn so với mì li nấu trong ba phút.

“Xong rồi.”

Khi tôi bâng bít tết Hamburg và khoai tây chiên đựng chung trên một chiếc đĩa và cơm trắng bày ra trước mặt Sendai-san, thì nghe được giọng nói hân hoan của cô ấy.

“Có phần cho hai người luôn này.”

Cách nói như thể tôi đã mua sẵn phần bít tết Hamburg cho Sendai-san vậy.

“Phần của bố tôi.”

Hôm nay chính là ngày như thế đấy.

Tôi đã mua sẵn phần bít tết Hamburg cho bố.

Chỉ có vậy thôi, chứ không phải là tôi chuẩn bị trước cho Sendai-san hay gì đâu.

“Tớ ăn phần này thì phần của bố cậu tính sao?”

Sendai-san tránh nhắc tới mẹ mà chỉ hỏi về bố tôi thôi.

“Vẫn còn món khác nữa.”

Thật ra là tôi nói xạo. Tủ lạnh bây giờ trống trơn rồi. Nhưng vì bố hầu như chẳng ăn ở nhà bao giờ cả, nên trong tủ lạnh có đồ không cũng chẳng khác gì mấy.

“Nên là cậu cứ ăn đi.”

Tôi lãnh đạm nói rồi ngồi xuống cạnh Sendai-san. Khi tôi khẽ nói “Mời dùng bữa” thì cũng nghe câu tương tự phát ra từ chỗ ngồi kế bên gần như là đồng thanh. Dù vậy, điều đó không có nghĩa là chúng tôi hợp cạ, nên sau đó hai đứa cứ im lặng mà ăn thôi.

Tôi chẳng mấy bận tâm khi không có gì để tán gẫu. Thế này còn thoải mái hơn hẳn phải nói chuyện một cách miễn cưỡng, nghĩ thế rồi tôi bắt đầu nhai miếng bít tết Hamburg mềm hơn nhiều so với ngón tay của Sendai-san. Giữa hai chúng tôi chỉ vang lên tiếng đũa khi chạm vào chén đĩa mà thôi. Bít tết Hamburg và khoai tây chiên giảm đi từng chút một, cho đến khi món ăn trên đĩa hầu hết đã được chén sạch thì Sendai-san lên tiếng.

“Lần tới, tớ nấu bữa tối cho nhé?”

“Tự nhiên gì vậy?”

“Không cần hả?”

Vì chocolate hình Truffle rất ngon, nên tôi nghĩ món ăn do Sendai-san nấu cũng ngon giống vậy. Tuy nhiên, không có lí do gì để Sendai-san nấu bữa tối cho tôi và tôi cũng không muốn cô ấy làm những việc mà tôi không ra lệnh.

Thứ tạo nên mối quan hệ giữa chúng tôi chắc chắn chỉ có “mệnh lệnh” mà thôi.

“Không cần nấu cũng được.”

“Vậy à.”

Giọng đáp chẳng đượm chút thất vọng nào, rồi Sendai-san đưa miếng bít tết Hamburg cuối cùng vào miệng.

Nếu lẳng lặng mà ăn, thì bữa ăn sẽ mau chóng kết thúc. Không khác gì với lúc ăn mì li vào cái ngày lạnh đến dở hơi của tháng 12 cả. Để chén đĩa đó chút nữa rửa sau, chúng tôi quay về phòng.

“Cậu còn muốn ra lệnh gì nữa không?”

“Không.”

“Vậy tớ về.”

Sendai-san mặc blazer và áo khoác dài vào rồi tiến ra thềm cửa.

“Để tôi tiễn cậu.”

Hai đứa rời khỏi nhà và bước vào thang máy.

“Chocolate ngon lắm. Cảm ơn cậu.”

Tôi vừa nhìn số tầng hiển thị giảm dần từ năm xuống bốn, vừa nói lên cảm nhận và lời cảm ơn cho món quà được tặng. Phép lịch sự tối thiểu này thì tôi cũng biết.

“Không có gì.”

Tôi nghe thấy tiếng đáp của Sendai-san cũng là lúc thang máy dừng lại. Đi bộ đến lối ra vào, Sendai-san vẫy tay và nói “Hẹn gặp lại”.

“Bái bai.”

Tôi chào tạm biệt theo bóng lưng của Sendai-san như mọi khi, thì bỗng dưng cô ấy quay người lại. Từ trước đến nay, cô ấy chưa từng quay lại thế này, nhưng hôm nay cô ấy đã làm thế rồi vẫy tay với tôi một lần nữa và nói “Tạm biệt.”

¯¯¯

Đã qua ngày Valentine, ba viên chocolate còn lại cũng hết từ lâu rồi. Không hẳn là tôi muốn ăn thêm, nhưng phải chi có thêm hai ba viên nữa thì tốt biết mấy.

Dẫu sao tôi cũng thích đồ ngọt, nên ăn bao nhiêu cũng được.

Nhưng không nhất thiết phải là món do Sendai-san làm. Dù là ai nấu đi chăng nữa, miễn ngon là được, mà chỉ cần đừng dở tệ đến mức cực đoan thì không ngon tôi vẫn nuốt trôi. Ngay cả bữa tối mà Sendai-san mở lời muốn nấu cho tôi cũng vậy. Ngon hay dở đều không thành vấn đề. Một khi vào bụng rồi thì đều như nhau.

…Mà, lời mời “Nấu cho” kia cũng chỉ do Sendai-san tùy hứng nói ra thôi, còn cô ấy thật sự có ý định nấu hay không thì tôi không biết.

Tôi vừa nghe tiếng giảng bài của giáo viên từ xa vọng đến, vừa đưa tay ôm quanh bụng.

Đưa mắt nhìn lên đồng hồ được treo phía trên bảng đen, mới nhận ra từ khi tiết học bắt đầu thì thời gian chưa trôi qua được bao lâu. Ít nhất thì phải chờ thêm 35 phút nữa mới được nghỉ trưa.

“Tiếp theo, Miyagi.”

Tôi bị giáo viên gọi bằng giọng ru ngủ như mấy câu thần chú xuất hiện trong game. Tuy không tập trung nghe giảng cho lắm, nhưng tôi hiểu rằng mình phải đọc bài trong sách giáo khoa.

Tôi đứng dậy và cầm sách giáo khoa tiếng Anh lên.

Tôi không định tìm công việc mà bắt buộc phải biết tiếng Anh. Và cũng không có ý định rời khỏi Nhật Bản, nên không biết tiếng Anh cũng không gặp trở ngại gì, nhưng tiết học này vẫn cứ đến không chút thương tình, đã vậy tôi còn bị giáo viên gọi trúng.

Cho nên, tôi bắt đầu đọc bài trong sách giáo khoa dù không có tâm trạng chút nào.

Từ vựng mà tôi đã ghi nhớ lẫn lộn với những từ khó hiểu mà tôi thậm chí còn không biết đã từng gặp qua chưa, khiến giọng đọc bị ngắt quãng. Tuy giáo viên cũng bổ sung chỗ này chỗ kia giúp tôi, nhưng tôi không tự tin rằng mình phát âm có đúng hay không nữa.

“Thôi được rồi, ngồi xuống. Miyagi, em nghiêm túc trong giờ học hơn đi.”

Giáo viên nói bằng giọng quan ngại. Tuy nhiên, cho dù tập trung nghe giảng đi chăng nữa, tôi không nghĩ là mình có thể hiểu được tiếng Anh đâu.

“Vậy thì Sendai đọc tiếp đi.”

Sendai-san trả lời “Vâng” rồi đứng lên.

Lưng giữ thẳng rồi bắt đầu đọc sách giáo khoa.

Giọng đọc trôi chảy không ấp úng, nghe rất trong trẻo. Cô ấy không đọc sai một từ nào cả, những dòng chữ trong sách giáo khoa đang được đọc thành tiếng không chút vấp váp. Nếu dùng kiểu chữ để ví von, thì giọng của Sendai-san là kiểu mềm mại uốn lượn, còn giọng của tôi giống kiểu vuông vức khó đọc của trẻ con vậy.

Cô ấy là tuýp người hoàn thành hầu hết mọi việc một cách hoàn hảo.

Tôi vừa nhìn vào sách giáo khoa vừa thở dài.

Không thể nào hiểu nổi.

Tóc thì hơi nâu, lại còn trang điểm. Chiều dài váy ngắn hơn qui định. Dù không tuân thủ nội quy nhưng Sendai-san luôn được giáo viên che chở. Ngay từ đầu, chính cô ấy tự nhận bản thân là gái ngoan, vậy thì trang điểm cũng tính là ngoan hiền à, hay cắn chân người khác là ngoan hiền? Đây là một nghi vấn khó lòng giải đáp.

Mà giờ cứ mãi suy tư chuyện này cũng chẳng thay đổi hoàn cảnh được, không đời nào tôi có thể hoàn thành mọi việc một cách hoàn hảo như Sendai-san.

Tôi ngẩn ngơ lật sách giáo khoa loạt soạt.

Một lúc sau, giọng Sendai-san ngừng lại, tiếp đến là tiếng giáo viên viết phấn lên bảng. Không cần động não gì, tôi cứ thế chép hết những chữ có trên bảng vào vở, tiết học dài thật dài trôi qua. Giáo viên chiếm mất năm phút của giờ nghỉ trưa xong mới kết thúc tiết học, tôi lập tức lấy điện thoại trong cặp ra.

Tranh thủ gửi tin nhắn trước khi cô bạn Maika ngồi ở cuối lớp đi tới.

Người nhận là Sendai-san, nội dung thì mặc định sẵn.

“Hôm nay, đến nhà tôi.”

Tôi nhận được tin nhắn trả lời ngay sau đó và thế là lịch trình sau giờ tan học đã được chốt.

Sau khi ăn trưa ở căn tin, rồi học thêm vài tiết buổi chiều, thoáng cái đã không còn việc gì cần làm trên trường. Tôi chào tạm biệt với Maika vì cô ấy còn ghé qua đâu đó trên đường về nữa, tôi vừa vào nhà thì nhận được tin nhắn “Tớ sắp đến rồi” từ Sendai-san. Nằm lăn lộn trên giường một chốc thì chuông cửa vang lên và Sendai-san bước vào phòng tôi.

“Để cậu đợi rồi.”

Sendai-san nói vậy rồi cởi áo khoác dài cùng blazer ra, ngồi trước kệ sách và bắt đầu tìm vài cuốn để đọc. Tôi đặt tờ 5.000 yên lên đầu cô ấy rồi rời khỏi phòng. Tôi lết dép đi trong nhà soàn soạt tiến vào phòng bếp.

Bày hai cái li, rồi rót Cider lấy từ trong tủ lạnh ra. Khi tôi cầm chúng quay lại phòng thì Sendai-san đã nằm ườn trên giường tự nhiên như thể phòng riêng của cô ấy luôn rồi.

Có ba cuốn manga được xếp bên cạnh tướng nằm hớ hênh của cô ấy. Vì cũng quá quen với cảnh này rồi, nên tôi đặt li nước lên bàn và cũng lấy vài cuốn manga từ kệ sách ra luôn. Sau đó, tôi ngồi dưới sàn tựa lưng vào giường, và bắt đầu lật trang truyện mà tôi đã đọc biết bao nhiêu lần.

Gọi là mệnh lệnh thế thôi chứ thật ra cũng không đa dạng cho lắm. Trong căn phòng này, Sendai-san không khác gì người hầu của tôi cả, nhưng vì có nhiều qui định được đặt ra trước nên những việc có thể làm đã bị giới hạn. Với lại, không phải lúc nào tôi cũng muốn ngược đãi cô ấy, cũng không hẳn muốn bắt cô ấy làm những việc kì quặc.

Cho nên, thời gian lặng lẽ trôi qua.

Tôi đọc xong một, rồi hai cuốn manga.

Trong phòng chỉ vang lên tiếng lật trang giấy và tiếng quạt sưởi thổi ra làn gió ấm thôi. Đến khi tôi cầm sang cuốn manga thứ ba, thì Sendai-san lên tiếng nên tôi nhìn về phía cô ấy.

“Miyagi này, cậu có chơi game không?”

“Có.”

“Mấy game như kiểu được trai đẹp thả thính ấy hả?”

Sendai-san nói mà mắt vẫn không rời khỏi cuốn manga.

“Tôi không chơi mấy trò đó.”

“Hể… Tại tớ thấy cậu đọc nhiều truyện tình cảm nên nghĩ cậu thích chơi thể loại này luôn.”

Đúng là tôi thích truyện tình cảm, nhưng nó không phản ánh lên thể loại game mà tôi thích. Thể loại mà tôi thường chơi là game nhập vai. Thay vì mấy game hẹn hò lãng mạn, thì tôi muốn chơi mấy game có thể dõi theo cuộc đời của nhân vật hơn.

“Đằng nào cậu cũng nghĩ tôi chỉ chơi mấy game nồng mùi otaku thôi chứ gì?”

“Không phải hả?”

Sendai-san rời mắt khỏi manga, ngẩng mặt lên và nở nụ cười chế giễu.

Tôi không trả lời câu hỏi đó mà chỉ đứng dậy.

Có lẽ cô ấy không cố tình, nhưng lại đang cư xử như bề trên của tôi vậy. Nói về vị thế ở trên trường, thì điều này không sai. Nhưng trong phòng này thì khác, nên tôi không vừa lòng với thái độ của cô ấy chút nào.

“Làm bài tập môn tiếng Anh cho tôi đi.”

Tôi lấy sách giáo khoa và bài tập trong cặp ra để hết lên bàn. Nhưng Sendai-san vẫn nằm lì trên giường.

“Đọc xong cuốn này đã.”

“Làm ngay bây giờ.”

“Miyagi keo kiệt.”

Cô ấy nói vậy, tỏ ra phụng phịu rồi ngồi xuống phía đối diện tôi. Sau đó, lấy bài tập từ trong cặp mình ra và bắt đầu giải.

“Làm trực tiếp vào bài của tôi luôn cho rồi.”

“Lúc trước tớ cũng nói rồi, nhìn nét chữ sẽ phát hiện ra là tớ làm nên không được.”

“Thế thì bắt chước luôn nét chữ đi.”

“Đến lúc vỡ lở, tớ không muốn nghe chửi chung với cậu đâu. Hơn nữa, mệnh lệnh có khả năng khiến mọi người phát hiện là vi phạm giao kèo.”

Tôi và Sendai-san gặp nhau sau giờ học.

Cùng nhau làm gì đó.

Chúng tôi đã gieo kèo sẽ không ra mệnh lệnh nào khiến những việc trên bị bại lộ. Nên là những lời Sendai-san nói hoàn toàn đúng, nhưng tôi nghĩ, siêu như cô ấy chắc sẽ bắt chước nét chữ của tôi dễ dàng thôi.

Được đấy, nhưng không muốn làm.

Chắc ý cô ấy là vậy chứ gì.

Tôi dùng phần đầu bấm của bút chì chọc vào bên má Sendai-san.

“Sao nữa?”

“Liếm đi.”

Ngồi yên nhìn Sendai-san nghiêm túc giải bài tập thôi thì chán chết, nên tôi muốn giết thời gian một chút.

Sendai-san ngồi phía bên kia bàn ngẩng mặt lên, thì tôi dùng đầu bấm bút chì chạm vào môi cô ấy. Sau đó, cô ấy lướt bờ môi mình theo cây bút. Chậm rãi lần theo thân bút cho đến phần đầu bấm, rồi Sendai-san bắt đầu liếm và cắn luôn đầu bút không chút ngập ngừng.

“Tôi không thích trò đó cho lắm.”

Tôi rút cây bút ra khỏi miệng cô ấy.

“Ý cậu là sao?”

“Là làm những việc mà tôi không hề ra lệnh.”

Mệnh lệnh của tôi là liếm thôi, chứ không có cắn.

Việc tôi muốn cô ấy làm chỉ là liếm cây bút.

“Sendai-san, có khi nào cậu thích bị ra lệnh không? Thấy cậu hí hửng lắm.”

“Trông tớ hào hứng vậy à?”

Không hẳn là trông cô ấy rất “vui sướng”. Nhưng ít nhất thì tôi thấy cô ấy chẳng có vẻ gì là không muốn làm.

Từ trước đến nay, Sendai-san chưa từng bật lại mệnh lệnh nào của tôi cả.

Đáng lẽ cô ấy phải luôn chiều theo mong ước của tôi, nhưng hiện tại tôi nghĩ không còn giống như vậy nữa.

“…Làm ơn ra vẻ khó chịu một chút giùm.”

Nói rồi, tôi cưỡng chế thọc luôn cây bút vào miệng cô ấy. Dùng phần đầu bút hết chọc vào lưỡi rồi lại đẩy lên cho đụng hàm trên. Xong rồi, tôi giật thẳng cây bút ra, thì thấy Sendai-san nhăn mặt, nhíu mày khó chịu.

“Làm mặt vậy đấy.”

Tôi không hề mang suy nghĩ này với bạn bè của mình.

Nhưng vì Sendai-san không phải là bạn, nên dù nghĩ vậy cũng chẳng sao.

“Quả nhiên, Miyagi là đồ biến thái.”

Sendai-san nói bằng giọng trầm mà ở trên trường sẽ không bao giờ nghe được, rồi cố giựt lấy cây bút từ tôi. Nhưng tôi đã kịp tránh và nhoẻn cười.

“Chắc vậy.”

Trên trường, cô ấy chưa từng ra vẻ khó chịu lần nào, nhưng giờ thì đang bực bội ra mặt rồi.

Đã không còn là “Sendai-san lúc nào cũng dịu dàng” nữa.

Thay vào đó là “Sendai-san không ai biết” xuất hiện.

Tôi nghĩ, mình thích khoảnh khắc ấy đến mức không cưỡng lại nỗi.

Sendai-san không cùng tầng lớp với tôi, luôn tỏa sáng rạng ngời, lúc nào cũng vui vẻ, gom hết những điều thú vị trong cuộc sống học đường thành của riêng mình. Tuy nhiên Sendai-san ấy không hiện diện trong căn phòng này.

Tôi dùng đầu ngòi bút chì chọc thẳng vào mu bàn tay của Sendai-san.

“Này, nguy hiểm quá.”

Sendai-san nói bằng giọng hậm hực. Tôi đè mạnh vào lớp da cô ấy đến mức tưởng chừng làm gãy cả ngòi bút, thì nghe thấy tiếng rên “Đau quá”.

Tôi nhấc cây bút ra khỏi tay Sendai-san, rồi rút một tờ khăn giấy trên lưng cá sấu để lau phần đầu bấm đã bị ướt.

“Nè, cậu sẽ nấu bữa tối cho tôi hả?”

Tôi xác nhận lại những lời mà hôm ấy, có lẽ cô ấy chỉ ngẫu hứng nói ra xem có phải sự thật không.

“Chẳng phải cậu không muốn ăn sao?”

Sendai-san lạnh nhạt nói, rồi thở nhẹ ra. Sau đó, như để ổn định lại tâm trạng của bản thân, cô ấy nhắm mắt lại một lần rồi nhìn sang tôi.

“Nhưng nếu cậu ra lệnh thì tớ sẽ nấu.”

Khẽ nói thế rồi cô ấy bắt đầu kiểm tra lại những từ vựng tiếng Anh trong phần bài tập.

Tôi trả 5.000 yên để được ra lệnh cho Sendai-san.

Nhưng tôi sẽ không ra lệnh như kiểu “Hãy nấu cơm tối đi.”

Tôi sẽ dùng mệnh lệnh vào những việc khác hơn.

Rồi tôi bắt đầu chép lại những dòng chữ nắn nót của cô ấy vào phần bài tập của mình.

Truyện Chữ Hay