Không có lí do đặc biệt nào để người đó nhất định phải là Sendai-san. Ichio-san cũng được mà Gotou-san cũng chẳng sao. Còn không thì, một người dưng nào đó cũng chẳng phải vấn đề.
Dù vậy, tôi vẫn chọn Sendai-san vì định mệnh đã sắp đặt như thế… Nếu nói được như vậy thì tốt quá rồi, nhưng thực tế, việc chọn cô ấy chỉ là tình cờ. Nhiều lần tình cờ chồng lấp lên nhau, tại đó, Sendai-san đã chiều theo sự ngẫu hứng của tôi, và giờ thì cô ấy đang trong phòng tôi.
Một tuần một lần, trong ba tiếng.
Tôi trả 5.000 yên cho cô ấy.
Đó là giao kèo giữa chúng tôi.
Thật ra, trong giao kèo cũng không qui định rạch ròi như vậy.
Có lúc tôi trả 5.000 yên cho hai tiếng, cũng có khi là ba tiếng rưỡi. Trong tuần có lúc một lần, có lúc hai lần. Thời gian và số lần khá linh động. Nhưng khoản tiền 5.000 yên sẽ không thay đổi. Tóm lại, bất kể thời gian và số lần thế nào, thì mỗi lần tôi mua thời gian sau giờ tan học của Sendai-san đều với giá 5.000 yên.
Đó chính là sự thật hiển nhiên.
“Miyagi, lấy giùm tớ tập tiếp theo đi.”
Sendai-san đang nằm trên giường tôi, vừa vỗ vai vừa nhờ vả như đúng rồi.
Tôi đang ngồi dưới sàn tựa lưng vào giường, quay lại thì thấy cô ấy đang vỗ vào vai mình bằng quyển manga vừa đọc xong.
Một ngày lạnh đến dở hơi của tháng 12, để xua tan giá rét ngoài trời, tôi đã bật quạt sưởi để làm ấm phòng, trong khi cô ấy dường như cảm thấy nóng nên đã cởi blazer đồng phục ra. Cà vạt thì nới lỏng, nút áo sơ mi thứ hai từ trên đếm xuống đã được tháo ra, váy thì ngắn hơn nội quy trường. Cô ấy đang nằm lăn lóc trên giường với cách ăn mặc luộm thuộm ấy. Tôi nghĩ, nếu muốn nhìn bên trong váy cô ấy thì chắc cũng nhìn được luôn đấy.
Nếu thấy được bộ dạng này của một Sendai-san lúc nào cũng tươm tất trên trường, chắc các bạn trong lớp sẽ vỡ mộng hết.
“Tự lấy đi.”
Tôi đẩy ngược quyển manga tập ba về phía Sendai-san đang độc chiếm giường của tôi với vẻ mặt thản nhiên.
Cô ấy xếp ở bậc thấp của tầng lớp đứng đầu trong trường.
Biết đâu, nếu trang điểm nhẹ, cô ấy sẽ lọt vào bậc trung của nhóm đứng đầu, nhưng nhìn chung, gương mặt của Sendai-san cũng khá xinh xắn. Sẵn tiện thì cô ấy còn thông minh nữa, nên tôi đoán thành tích học tập luôn nằm trong top đầu của trường.
Đương nhiên, cô ấy cũng khá nổi tiếng.
…Chắc là vậy. Tôi dùng cách nói mơ hồ này là do chưa từng thấy cảnh cô ấy được tỏ tình bao giờ.
Có thể nói cô ấy là tuýp người sướng đời, thuộc giới thượng lưu trong trường. Nói cho sang thế thôi, chứ rõ hơn thì là ở cuối bậc thượng lưu.
Dù vậy, thì trong lớp cô ấy cũng rất nổi bật, không lạ gì khi được các bạn quý mến.
“Keo kiệt, lấy giúp tớ một chút cho sao đâu.”
Tay Sendai-san lại vươn ra một lần nữa rồi thả tập ba rơi xuống đùi tôi.
“…Sendai-san này, cậu nghĩ tôi là ai vậy?”
“Là người ở gần với kệ sách nhất.”
“Tự đi mà lấy.”
Tôi lạnh nhạt đáp lại rồi đặt tập ba lên giường.
Nếu là ở trên trường, thì một đứa xếp dưới đáy hay có thể nói là suýt soát lọt vào tầng lớp kế cuối như tôi không thể nào ăn nói xấc láo thế này với Sendai-san được.
Chính vì ở trong căn phòng này.
Tôi được phép làm vậy vì tôi đã trả 5.000 yên để mua Sendai-san.
Có điều, tôi không biết vì lí do gì mà cô ấy lại ngoan ngoãn để cho tôi mua như vậy. Nếu là Sendai-san, chỉ cần bản thân cô ấy muốn, thì cùng một khoảng thời gian đó, đừng nói là 5.000 yên, mà 10.000 hay 20.000 yên, cô ấy cũng dễ dàng kiếm được.
Nếu kết hợp diện mạo của Sendai-san với cái mác “nữ sinh trung học”, ắt hẳn sẽ có khối người chịu chi số tiền đó cho cô ấy.
Cho nên, hoàn cảnh mà một đứa xếp trung bình trong lớp cả về đầu óc lẫn ngoại hình như tôi lại được quyền đối xử tùy ý với Sendai-san như lúc này, có lẽ là một điều vô cùng hi hữu, và đây cũng là khoảng thời gian cực kì quý báu đối với tôi.
“Hờ, tự tớ đi lấy vậy.”
Sendai-san than thở như thấy phiền phức lắm, rồi bước xuống giường. Sau đó, cô ấy ngồi xuống trước kệ sách, bắt đầu tìm và lẩm bẩm “Tập bốn ở đâu nhỉ”.
Tôi không phục lắm nhưng phải công nhận, nhìn dáng vẻ cô ấy từ phía sau cũng tưởng tượng ra được khuôn mặt thanh tú kia.
Mái tóc dài xõa sau lưng với hai bên tóc được bện và cột lại ở phía sau tạo thành kiểu tóc tết nửa đầu. Màu tóc ngả nâu hơn là đen, nhưng giáo viên không hề nổi giận. Hiển nhiên, cô ấy không tuân thủ nội quy trường. Nhưng có lẽ là do chiến lược tạo hình tượng với cách ăn mặc không quá lố lăng, cũng không hẳn vi phạm, kết hợp kiểu tóc gọn gàng, nên tôi chưa từng thấy cô ấy bị nhắc nhở vì vi phạm nội quy nhà trường. Có khi là vì thành tích của cô ấy xếp loại giỏi, nên giáo viên cũng chẳng mất công nhắc nhở làm gì.
Gọi đó là thiên vị cũng không ngoa, thế giới này đúng là bất công mà.
Sau khi Sendai-san rời khỏi giường, tôi lại nằm uỵch lên đó.
Không hẳn là tôi muốn được như cô ấy, nhưng thật sự là có chút ghen tị.
Hôm nay, tôi đã nộp nhầm bài tập về nhà nên bị giáo viên mắng. Nhưng nếu người nhầm là Sendai-san, ắt hẳn cô ấy sẽ không bị mắng rồi.
“Ơ này Miyagi, không có tập bốn. Nếu không có thì nói cho tớ biết từ đầu chứ.”
Một người trải qua cuộc sống học đường thoải mái hơn người khác như Sendai-san đang bực dọc nhìn về phía tôi.
“Có mà.”
“Không có.”
“Đùa à, chắc hẳn là có.”
“Đã nói là không mà.”
Tôi lục lại kí ức sau câu phủ định mạnh mẽ của cô ấy.
Tôi vẫn nhớ ngày phát hành tập bốn. Nhưng không nhớ rõ là có mua hay không.
“Tập bốn được phát hành vào tuần trước nên mình cứ đinh ninh là mua rồi. Mà có khi là quên thật.”
Tôi thì thầm như tự nói với chính mình rồi quyết định mai sẽ mua.
Thế rồi tôi nằm úp mặt lên nệm, ngửi thấy mùi hương như thể đây không phải giường mình. Điều đó làm tôi phát cáu.
“Cậu có kiểm tra ngày phát hành không vậy?”
“Có.”
“Giống otaku ghê.”
“Lắm chuyện quá rồi đấy.”
Tôi ngẩng mặt lên nhìn Sendai-san.
Cách nói của cô ấy không đến nỗi gay gắt. Có thể xem đó chỉ là câu nói đùa, nhưng tôi đang cáu lại càng nóng máu thêm.
Tôi ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy trời đã nhá nhem tối, căn hộ cách đây vài căn đã bắt đầu mở đèn.
Sắp vào buổi tối rồi.
Tôi kéo rèm lại rồi mở đèn.
Ngồi trên giường rồi thả chân chạm sàn.
Hôm nay không phải là một ngày tốt lành.
Tâm trạng của tôi cũng mịt mờ như bầu trời đêm.
“Sendai-san, lại gần đây rồi ngồi xuống.”
Tôi gọi Sendai-san đang đứng trước kệ sách.
“Ngồi cạnh cậu à?”
“Dưới sàn.”
“Đến giờ ra lệnh?”
“Phải.”
Vào những ngày gặp chuyện khó chịu, tôi sẽ gọi Sendai-san đến sau giờ học và ra lệnh cho cô ấy.
Tôi đã quyết định như vậy từ khi chúng tôi hình thành mối quan hệ này.
Tôi vắt chéo chân nhìn Sendai-san.
Váy đồng phục của tôi, tuy dài hơn của Sendai-san nhưng cũng ngắn hơn nội quy trường một chút. Tuy đôi chân của tôi không được thon thả như của cô ấy, nhưng cũng đành chịu thôi.
“Rồi, làm gì nữa?”
Sendai-san ngồi xuống trước mặt tôi rồi hỏi lại.
Tôi không vắt chéo chân nữa, khẽ nói:
“Cởi ra cho tôi.”
Tôi đặt chân phải lên đùi của Sendai-san rồi chỉ vào đôi tất.
“Vâng, vâng.”
“’Vâng’ một lần thôi.”
Tôi nói vậy, nhưng cô ấy vẫn đáp trả “Vâng, vâng”. Cũng chẳng phải là tôi muốn ép cô ấy tuân theo cả cách trả lời, nên tôi không nói gì thêm, thế rồi tôi được cô ấy cởi tất ra cho đúng như mệnh lệnh. Sau đó, cô ấy hỏi “Chân trái luôn hả?”
“Bên đó khỏi, liếm bên chân vừa cởi đi.”
Tôi dùng chân trần ấn nhẹ vào bụng Sendai-san, còn cô ấy hiện lên vẻ mặt hoài nghi.
“Liếm chân ư?”
“Ừ.”Tôi bắt đầu mua Sendai-san bằng 5.000 yên từ hồi cuối mùa mưa, nhưng đây là lần đầu tiên tôi ra mệnh lệnh như này. Thông thường chỉ là những mệnh lệnh vô thưởng vô phạt như “Đọc sách cho tôi. Làm bài tập giùm tôi.”
Bằng 5.000 yên, Sendai-san phải nghe theo lệnh tôi.
Đó mới là điều quan trọng, chứ không phải là nội dung mệnh lệnh. Thế nên, tôi chưa từng ra lệnh nào “quá đáng” kiểu này. Mà hôm nay thì tôi không có hứng ra lệnh vô thưởng vô phạt kia nữa.
Tôi muốn nói ra mệnh lệnh nào đó khiến cô ấy không muốn phải tuân theo.
Có điều, cô ấy đã quá quen với những mệnh lệnh nhảm nhí rồi, nên tôi không ngờ cô ấy lại nghe theo mệnh lệnh khác với mọi khi này.
“…Được thôi.”
Tuy không trả lời ngay lập tức, song Sendai-san vẫn chấp nhận mệnh lệnh chứ không như tôi dự đoán. Giọng cô ấy không chút cảm xúc, nhưng vẫn đặt tay lên cổ và gót chân tôi.
Sendai-san nhìn chằm chằm vào chân tôi.
Tự nhiên tôi thấy lạnh cả sống lưng.
Người ra lệnh đúng là tôi, cơ mà trước cảnh tượng không thể tin nổi này, tôi cũng hơi sững người.
Một cô gái nằm trong nhóm nổi trội của lớp, được cả giáo viên quý mến như Sendai-san đây đang nghe theo lệnh như thể người hầu và liếm chân cho một đứa tầm thường, chẳng có chút ưu điểm gì như tôi.
Nghĩ đến chuyện đang và sắp xảy ra đây, làm tôi không khỏi phấn khích.
“Sendai-san, nhanh lên.”
Tôi thúc giục khi thấy cô ấy không cử động tiếp nữa.
Quạt sưởi vẫn tỏa hơi ấm, dường như làm Sendai-san thấy nóng lên nên cô ấy đã nới lỏng cà vạt hơn nữa. Chiếc áo blazer đã cởi bị vứt ở một góc khá xa. Từ áo sơ mi đã tháo hai nút, có thể nhìn thấy xương đòn gánh của cô ấy.
Chân tôi được nâng nhẹ lên, một làn hơi ấm nóng chạm đến mu bàn chân.
Tiếp đến, là cảm giác chạm vào mềm mại.
Lưỡi của Sendai-san đã liếm lên chân tôi.
“Được chưa?”
“Chưa.”
Tôi gằn giọng khi Sendai-san định ngẩng đầu, dùng mu bàn chân nâng cầm của cô ấy lên.
“Chỉ liếm một lần làm cậu bất mãn à?”
Sendai-san đẩy chân tôi ra rồi bắn tới ánh mắt sắc lẹm.
“Bất mãn.”
“Chứ cậu muốn liếm đến khi nào?”
“Đến khi tôi vừa lòng.”
“Biến thái.”
“Và nhiệm vụ của Sendai-san là phải nghe theo đứa biến thái này.”
5.000 yên mà tôi trả trước cho cô ấy.
Đó chính là sợi xích ràng buộc Sendai-san, khiến cô ấy không thể làm trái lời tôi được.
Trong căn phòng này tồn tại giao kèo như thế, và cô ấy phải tuân theo giao kèo, đó là nghe theo lệnh của tôi.
¯¯¯
“Sendai-san, dừng lại.”
Khoảng năm phút.
Hoặc cũng có thể là mười phút.
Tôi không canh giờ nên cũng không chắc lắm, nhưng khoảng tầm ấy thời gian trôi qua, thì đột nhiên Sendai-san cắn chân tôi. Cô ấy làm khác với mệnh lệnh “liếm chân” và ngón cái của tôi cảm nhận rõ ràng đang bị cô ấy cắn.
“Sendai-san!”
Tôi gằn giọng mạnh hơn.
Đau.
Cô ấy không nghe theo tiếng kêu “Dừng lại” mà vẫn cắn chặt lấy ngón chân tôi.
“Đừng làm việc khác với mệnh lệnh chứ.”
Phía trước tầm nhìn là xoáy tóc của cô ấy.
Để kháng cự lại, tôi nắm đầu của Sendai-san lắc mạnh, thế rồi cô ấy mới chịu nhả ngón chân đang cắn ra. Tiếp đến, cô ấy liếm láp như thể xác nhận lại dấu răng, khiến ngón chân tôi ướt đẫm. Chiếc lưỡi ấm nóng đó làm tôi thấy khó chịu. Nhưng tôi còn nhận ra không chỉ có thế và để xua tan cảm xúc đó, tôi nạt nộ Sendai-san bằng giọng lớn mà trước giờ chưa từng xảy ra.
“Đã bảo thôi ngay đi mà. Dừng lại đi.”
Sendai-san ngẩng mặt, tay với lấy chiếc tất.
“Đưa chân đây, tớ mang vào giúp cho.”
Cái phần đáng lẽ phải khô nhưng nay lại bị ướt thế này, không phải cảm giác thoải mái gì cho lắm. Không hẳn tôi muốn cô ấy liếm suốt nên không phàn nàn gì về việc mang tất lại, nhưng tôi không ưng cách nói chẳng biết ai mới là người ra lệnh ở đây.
“Không cần mang vào đâu, cởi bên này ra luôn đi.”
Nói rồi tôi đặt chân trái lên đùi Sendai-san, cô ấy im lặng làm theo.
“Thế, Miyagi này. Được liếm chân thú vị không?”
“Cũng hơi hơi.”
Tuy không bằng người mẫu được đăng trên tạp chí, nhưng Sendai-san cũng rất xinh đẹp. Dù là bằng chiếc lưỡi của người như thế, thì cảm giác được liếm chân cũng chẳng mấy hay ho, tuy nhiên cảnh tượng Sendai-san đang liếm chân cho tôi thì khá thú vị.
“Miyagi đúng là biến thái.”
“Người liếm chân theo mệnh lệnh mới là biến thái.”
“Nếu lên trường kể lại chuyện tớ bị Miyagi ra lệnh phải liếm chân, thì tớ nghĩ mọi người sẽ nói Miyagi biến thái đó.”
“Nếu thế, tôi sẽ nói Sendai-san đã liếm chân tôi theo mệnh lệnh đó. Rồi nhờ mọi người đánh giá xem ai mới là biến thái cũng được.”
“Nghe thế nào cũng thấy Miyagi tệ hại và biến thái hơn.”
“Tôi thì nghĩ là Sendai-san đấy.”
Nếu việc tôi ra lệnh cho cô ấy hôm nay bại lộ trên trường, thì nhất định tôi sẽ từ suýt soát nằm ở nhóm kế cuối rớt thẳng xuống đáy trường học. Chắc chắn tôi sẽ mất đi cuộc sống khá bình dị mà tôi đang có. Cơ mà, Sendai-san cũng chịu chung số phận. Nếu bị biết được đã liếm chân cho một đứa nhạt nhẽo như tôi, đừng nói là mất đi vị trí hiện tại, có khi cô ấy còn bị xếp loại thấp kém hơn cả tôi.
Cho nên, tôi tệ hại và biến thái cũng không sao.
Đằng nào trong căn phòng này, Sendai-san cũng là đồng phạm tệ hại và biến thái của tôi.
“Vậy để mai lên trường hỏi xem, giữa tớ và Miyagi ai biến thái hơn nhé… Đùa thôi. Kể lại chuyện diễn ra trong phòng này là vi phạm giao kèo mà, nên tớ không kể đâu, cậu đừng lo.”
Một vài luật lệ đã được đặt ra ngay từ đầu.
Trong số những luật lệ đó, ngoài việc để tôi tùy ý đối xử với Sendai-san sau khi trả cho cô ấy 5.000 yên, còn có điều là không được kể lại chuyện sau giờ học cho bất cứ ai.
Thế nên, chuyện lúc nãy là trò chơi bí mật không ai nhìn thấy, một trò chơi mà tất nhiên cả tôi lẫn Sendai-san đều không hé nửa lời.
“Miyagi, còn ra lệnh gì nữa không?”
“Không.”
Dứt câu, tôi đứng lên.
Lạnh.
Trong phòng thì ấm, tuy nhiên sàn nhà nơi tôi đặt chân xuống thì không như vậy. Nhưng chiếc lưỡi đã liếm chân tôi lúc nãy của cô ấy thì vừa ấm nóng vừa mềm mại…
Tôi thở nhẹ ra một hơi.
“Uống gì không?”
Tôi hỏi cô ấy khi thấy chiếc li đặt trên bàn đã cạn, cô ấy trả lời ngắn gọn “Không cần”.
“Ăn tối không?”
Tớ về.
Tôi biết cô ấy sẽ trả lời như vậy. Trước giờ, tôi đã hỏi câu này biết bao nhiêu lần, đều nhận lại câu trả lời như nhau. Nên ắt hẳn, hôm nay cũng sẽ không nghe thấy câu trả lời khác đâu. Chưa kể, nếu cô ấy mà trả lời “Ăn” thì khó cho tôi lắm.
Dẫu vậy, tôi vẫn hỏi cho có lệ, kết quả là lần đầu tiên tôi nghe từ “Ăn” lọt vào tai mình.
Cứ để chân trần rồi mang dép lê vào, tôi cùng Sendai-san đi tới nhà bếp. Bật đèn và điều hòa, lấy mì li từ giỏ siêu thị, rồi đun nước sôi. Khi tôi đặt hai li mì đã được mở nắp một nửa và đũa tách đôi trước mặt Sendai-san đang ngồi ở quầy bếp phía đối diện, thì thấy cô ấy làm vẻ mặt khó hiểu.
“Cái gì đây?”
“Mì li. Nhìn mà không biết hả? Hay tiểu thư Sendai-san nhà giàu đây chưa từng thấy mì li bao giờ?”
“Nếu giàu đến mức chưa từng thấy mì li bao giờ, thì không phải trường hiện tại, mà tớ đang theo học tại mấy trường quý tộc chào nhau bằng câu “Chúc buổi sáng tốt lành” rồi, đúng chứ?”
Tuy Sendai-san trả lời với vẻ chán chường, nhưng tôi nghe nói nhà cô ấy cũng khá giả.
Tuy cô ấy không mặc đồ hàng hiệu, nhưng vẫn luôn mang bên mình những món đồ có vẻ chất lượng cao. Nên có lẽ bữa tối của cô ấy sẽ không xuất hiện món mì li này. Nhất định là toàn được ăn cơm nhà nấu không thôi.
Sendai-san có vẻ rất được gia đình yêu thương.
Một Sendai-san mà đáng ra tôi còn chẳng đủ tầm để nói chuyện cùng.
Buồn nôn quá đi.
Tôi nhìn chằm chằm cái ấm điện đang đun nước sôi cho hai li mì.
“Với lại, tất nhiên là tớ từng ăn mì li rồi. À, hay là do nhà của Miyagi nghèo?”
“Tiền tiêu vặt của tôi vẫn dư dả để trả cho Sendai-san một đến hai lần 5.000 yên trong tuần mà không gặp khó khăn gì, đã như vậy còn bị gọi là nghèo thì chắc nghèo thật.”
Tôi thẳng thừng đốp chát lại Sendai-san, dù có vẻ cô ấy chỉ muốn chọc ghẹo tôi thôi.
Tuy chỉ mời được món mì li cho bữa tối, nhưng không phải vì nhà tôi nghèo. Xét về mặt tài chính thì nhà tôi cũng có thể gọi là thuộc diện giàu có.
“…Ừ thì, không thể gọi là nghèo được nhỉ. Thế, bữa tối là món này đó hả?”
“Nếu cậu thích ăn cơm hộp hơn thì để tôi đi mua. Hay là cậu về nhà ăn? Còn tôi thì sao cũng được.”
Vì tôi không có mẹ.
Và vì tôi cũng chẳng có chút tài nấu nướng nào cả.
Đó là hai lí do dẫn đến việc ăn tối bằng mì li.
Trái lại, bố tôi nấu ăn rất ngon, nhưng vì công việc quá bận rộn đến mức chẳng mấy khi bố về nhà vào thời gian mà con mình còn thức. Có lẽ bố mặc cảm tội lỗi khi để tôi sống trong môi trường như vậy, nên đã cho đứa con gái cấp ba này số tiền tiêu vặt rõ ràng là quá nhiều.
“Tớ ăn mì li được rồi.”
Sendai-san vừa nói vừa mở nắp mì li, vừa khéo nước cũng đã sôi.
Tôi rót nước sôi vào đúng vạch đánh dấu bên trong li.
Đặt đồng hồ canh giờ ba phút.
Hai đứa cùng húp mì sùm sụp.
Dù ăn một mình hay ăn hai mình, thì mì li vẫn là mì li thôi, mùi vị chẳng thay đổi gì. Ấy vậy mà, tôi cảm thấy vẫn đỡ hơn ăn một mình.
“Cảm ơn vì bữa ăn. Cũng trễ rồi nên tớ về đây.”
Sau khi đặt đũa lên trên li mì, Sendai-san đứng dậy.
“Ừm.”
Tôi và cô ấy không có chủ đề chung để nói chuyện.
Vừa khác giai cấp trong lớp, mà sở thích cũng khác nhau.
Không có gì để nói thì đành im lặng mà ăn, cỡ như mì li thì ăn xong trong phút chốc. Cho nên, chưa kịp tận hưởng thời gian ăn tối cùng nhau, thì Sendai-san đã chuẩn bị về rồi.
“Mua tập bốn xong nhớ cho tớ đọc ké đấy.”
Khi hai đứa quay về phòng tôi để lấy blazer và áo khoác dài của Sendai-san, cô ấy vừa nhìn kệ sách, vừa nhắn nhủ tôi.
“Lần tới cậu đến chắc sẽ đọc được thôi.”
“Vậy chắc là tuần sau nhỉ?”
Không tới nữa.
Khi nhớ lại việc tôi bắt cô ấy làm hôm nay, thì cô ấy trả lời như thế tôi cũng đành chịu, nhưng xem ra cô ấy không có ý định chấm dứt mối quan hệ này.
Sendai-san là một người kì quặc.
Trông cô ấy không có vẻ gì là muốn tiền nên mới nghe theo mệnh lệnh của tôi, vì thế tôi không biết cô ấy đang nghĩ gì nữa. Nếu là tôi, tôi tuyệt đối không muốn phải liếm chân người khác, lại càng không muốn quay lại căn phòng của người đưa ra mệnh lệnh đó.
“Tôi tiễn cậu về.”
Mặc áo khoác vào, hai đứa cùng rời khỏi nhà. Sau đó, đi thang máy xuống tầng một, tiếp tục đi bộ đến cổng ra vào.
“Hẹn gặp lại nhé.”
Sendai-san không dừng lại nhưng vẫn vẫy tay chào.
“Bái bai.”
Tôi tạm biệt theo bóng lưng xa dần của cô ấy.
Chỉ còn một khoảng thời gian ngắn nữa thôi là hết năm hai rồi.
Khi đông qua xuân về, dù lên năm ba bị đổi lớp đi chăng nữa, liệu Sendai-san vẫn chịu để cho tôi mua với giá 5.000 yên không nhỉ?
Tôi vừa đi vào thang máy, vừa nghĩ về tương lai của mối quan hệ mà hai chúng tôi đã tạo nên vào cuối tháng bảy, khi mùa mưa kết thúc khá sớm.