Sắp đến giờ tan trường, nên sự huyên náo đang tràn ngập trong khắp căn phòng học.
Tiết chủ nhiệm chỉ diễn ra cho có, đến cả giáo viên trông cũng rất chán nản. Thay vì tiếp tục nhìn cái người trên bục giảng đang không biết nói gì để kết thúc buổi học hôm nay, tôi quay sang nhìn Umina.
Tôi đã vượt qua được bài kiểm tra phổ thông[note58529] một cách thuận lợi.
Không biết là Umina nghiêm túc cỡ nào mà bảo là làm bài khá nhàn. Mariko cũng nói là kiểu gì cũng ok thôi rồi cười to.
Tuy không chắc chắn trăm phần trăm được, cơ mà tôi nghĩ mình làm bài cũng khá tốt.
Nhưng tôi không biết về phần Miyagi thì ra sao.
Từ ngày làm phép cầu may cho cô ấy, tôi vẫn chưa một lần gặp Miyagi, và tôi cũng chưa nghe gì từ cô ấy cả, nên không làm sao mà tôi biết được.
Bình thường những lúc thế này thì cô ấy nên liên lạc với tôi rồi báo xem có làm được bài hay không, nhưng mà mối quan hệ của chúng tôi lại không như thế. Tuy biết vậy, nhưng tôi vẫn nghĩ Miyagi đúng là một con người vô cảm.
Tôi đưa mắt mình về lại phía bảng đen.
Giáo viên lướt mắt quanh lớp học một cái, thông báo một chuyện tưởng không tầm phào nhưng lại tầm phào không tưởng, rồi kết thúc tiết chủ nhiệm tại đó. Lớp học lập tức trở nên ồn ào, và rồi cuối cùng thì cũng tan học.
“Hazuki. Hôm nay tớ có chỗ muốn tới, đi chung với tớ ra đó đi”
Nghe Umina nói, tôi chần chừ, không biết phải đáp lại thế nào.
Tôi cố lên tiếng, nhưng miệng vẫn không thể nói “ok”.
“Ủa? Không lẽ cậu bận việc gì đó à?”
Umina đặt cặp lên bàn tôi rồi hỏi, nhưng cậu ấy lại làm bộ mặt trông không được vui cho lắm.
Có lẽ bây giờ cũng vẫn chưa muộn để nói “đi”.
Khoé miệng tôi nhếch lên, tạo thành nụ cười trên môi.
Vừa lúc chuẩn bị nói “tớ đi”, thì từ bên cạnh tôi, Mariko lên tiếng.
“Nay hai đứa mình đi thôi là được rồi”
“Gì vậy trờiii”
Umina vừa làm cái giọng bất mãn, tay vừa bị Mariko kéo theo.
“Xin lỗi nha. Lần tới tớ sẽ đi chung với mấy cậu mà”
Khi nghe tôi nói vậy từ phía sau, Mariko vẫy tay đáp lại.
Tuy không muốn lắm, nhưng tôi vẫn lấy điện thoại mình ra.
Không phải là tôi muốn gặp Miyagi cho bằng được.
Thế nhưng, người đã do dự khi được Umina rủ đi chơi chung đó là con người thật sự của tôi.
“Nhanh nhanh gọi tớ tới đi”
Tôi nhập vào điện thoại dòng tin nhắn.
Lúc chuẩn bị nhấn vào nút gửi thì tay tôi khựng lại.
Phải liên lạc với Miyagi trong khi cô ấy không hề liên lạc gì với tôi thế này.
Dù cho tôi có thực sự cảm thấy bất mãn với cái bố cục này đi chăng nữa thì không còn cách nào khác, vì nếu tôi không làm vậy thì có khả năng tôi sẽ không nghe gì từ cô ấy suốt đời luôn mất.
Tôi thở dài.
Sau khi bấm nút gửi, tôi đợi năm phút, nhưng chiếc điện thoại vẫn không có phản ứng gì.
Không nằm ngoài dự tính, Miyagi không hồi âm.
Tôi nghĩ tới việc gọi cô ấy tới phòng âm nhạc, nhưng lại thôi. Đã nhắn tin thế này rồi mà cô ấy còn không trả lời thì có gọi tới căn phòng đó cũng như không.
Lớp của Miyagi nằm ngay kế bên lớp tôi.
Sẽ nhanh hơn nếu tôi trực tiếp qua đó tóm cô ấy.
Tôi cầm áo khoác với cặp mình lên rồi tiến ra ngoài hành lang. Cửa lớp bên cạnh vẫn đang đóng, nên tôi nhìn trộm qua chiếc cửa sổ nhỏ trên đó. Vừa lúc đám Miyagi chuẩn bị rời khỏi lớp từ cửa sau, tôi đưa mắt nhìn về phía hành lang.
Mắt tôi và Miyagi bắt gặp nhau.
Thế nhưng, trước khi tôi kịp cất tiếng gọi Miyagi thì cô ấy nói “tớ để quên đồ” rồi chạy tọt vào trong lớp học. Lập tức, điện thoại tôi reo lên.
“Đợi một chút rồi tới nhà tôi”
Tôi lấy điện thoại mình từ trong cặp ra. Xuất hiện trên màn hình là một dòng chữ. Không sai đi đâu được, đó là tin nhắn mà cô ấy đã gửi để tránh bị tôi gọi tên trước mặt nhóm Utsunomiya. Khi nghĩ vậy, trong đầu tôi lại nảy ra một ý nghĩ. Tôi muốn lôi Miyagi ra khỏi lớp, rồi nói trước mặt nhóm Utsunomiya rằng tôi và Miyagi đã luôn lén lút với nhau sau giờ tan trường, và chúng tôi còn gặp mặt nhau vào lúc nghỉ hè và nghỉ đông nữa.
Nhưng trên thực tế, nếu tôi làm thế thì quãng đời học sinh trung học ngắn ngủi còn lại của tôi sẽ rối tung rối mù lên mất, nên không đời nào tôi có thể làm chuyện đó được.
“Một chút là bao lâu?”
Tựa lưng vào bức tường giữa hai lớp học, tôi gửi tin nhắn đó đi. Ngơ ngác nhìn quanh, tôi thấy nhóm Utsunomiya đang quay ngược vào trong lớp học, có lẽ là do bên ngoài hành lang lạnh quá. Trong lúc đó thì một tin nhắn mới đã được gửi tới điện thoại tôi.
“Sau khi tôi ra khỏi lớp được một lúc”
“Tớ hiểu rồi”
“Giờ tôi ra đây, đừng có mà nói gì với tôi”
“Rồi rồi”
Không nói chuyện với nhau ở trường.
Gửi đi tin nhắn đảm bảo rằng tôi sẽ không phá thoả thuận giữa cả hai, việc mà suýt chút nữa tôi đã lỡ làm, tôi nhìn dọc theo hành lang. Lập tức, Miyagi đi ra khỏi lớp cùng với nhóm Utsunomiya.
Không biết “một lúc” là bao lâu thì mới được, nhưng mà đợi ngoài hành lang tận mười phút thì lâu quá. Tôi cũng chẳng muốn vào lại trong lớp nữa, nên tôi đợi năm phút trước khi ra khỏi trường.
Vừa cố làm sao để không đi quá nhanh, tôi vừa bước đi trên con đường tới nhà Miyagi.
Khung cảnh vô vị xung quanh từ từ lướt qua trong mắt tôi.
Bên đường chẳng có một chút cây xanh nào, cảnh người người qua lại trông cũng thật tẻ nhạt.
Chỉ cần nhìn vào cái cảnh vật vô hồn thiếu thốn sắc màu này thôi đã đủ làm tôi thấy ủ dột rồi.
Dù không thể đi một cách thong thả được, tôi vẫn cố đi với một tốc độ vừa phải, ấy vậy mà nhịp chân tôi vẫn cứ nhanh dần. Tuy là đã đi sau tận năm phút, nhưng đừng nói là căn hộ của cô ấy, tôi còn thấy được luôn cả bóng lưng của Miyagi rồi.
“Miyagi”
Tôi gọi tên cô ấy khi chỉ còn cách nơi đến tầm một phút.
Nhưng Miyagi vẫn không dừng chân.
Tôi đi tới bên cạnh cô ấy ngay trước căn hộ, rồi đi vào trong.
“Sendai-san. Tôi đã bảo cậu là tới sau tôi một lúc mà nhỉ?”
“Tớ đợi một lúc rồi mới ra khỏi trường mà, chẳng qua là tớ theo kịp thôi”
Đi qua cánh cửa, cả hai chúng tôi cùng nhau vào trong thang máy.
“Theo kịp kiểu gì? Cậu vội vã chạy tới đây đúng không”
“Chả phải là tại Miyagi đi chậm quá à”
“Chậm cái gì. Là do Sendai-san nhanh quá đó”
Miyagi cằn nhằn rồi bước ra khỏi thang máy mà đi tới cửa vào. Sau khi mở cửa rồi đi vào bên trong, Miyagi kêu tôi đợi một chút rồi biến mất vào trong phòng. Sau đó, cô ấy liền trở ra rồi đưa tôi tờ 5000 yên.
“Tớ cám ơn”
Khi tôi lấy tiền từ tay cô ấy thì, quả nhiên là vẫn có cảm giác như nó đang bị giữ lại. Nhưng rồi tờ 5000 yên cũng liền nằm gọn trong tay tôi. Sau khi cất tiền đi, tôi nhìn Miyagi đang lộ ra nét mặt trông rất khó tả.
“Miyagi?”
“Không có gì hết”
Lần trước cũng đã xảy ra sự việc tương tự thế này, và hôm nay điều đó cũng lặp lại. Sau đó, Miyagi lặn mất vào trong căn bếp. Tôi đi vào trong phòng trước rồi cởi áo khoác với blazer của mình ra. Sau khi cởi ra thêm một nút áo, tôi lấy xuống một cuốn manga từ kệ sách, nơi con mèo đen đang canh gác.
Sau khi nằm lăn lên chiếc giường rồi lật lấy lật để qua từng trang truyện thì cánh cửa phòng mở ra, và rồi Miyagi đặt lên bàn khay đựng trà lúa mạch cùng với cider.
“Phải để điều hoà mấy độ thì cậu mới không thấy nóng thế?”
Vừa treo chiếc áo khoác cùng với chiếc blazer bị bỏ lăn lóc trên sàn lên móc treo, Miyagi vừa hỏi tôi.
“Thói quen của tớ ấy mà, cậu để sao cũng được. Nếu có nóng thì tớ nói. ——Mà, Miyagi. Cậu cũng có chuyện để nói mà ha?”
Đóng cuốn manga mình đang đọc vào, tôi ngồi dậy.
“Chuyện gì?”
Miyagi ngồi vào chỗ của cô ấy rồi nhìn về phía tôi với bộ mặt như không hề biết gì cả.
“Cậu làm bài thế nào? Làm được không?”
“Tôi cần phải báo với Sendai-san à? Đúng là cậu có bảo tôi đậu hay không thì nhớ báo, nhưng không hề có vụ tôi phải nói cho cậu biết tôi có làm được bài hay không nhé. Với cả vẫn còn kỳ thi chính thức còn gì”
“Làm tốt hay không, nói từ bây giờ đi. Đừng có kì kèo nữa, nói đi”
Tôi cầm cái gối trên giường rồi đánh nhẹ vào đầu Miyagi.
Mọi thứ vẫn chưa kết thúc, vì chúng tôi còn phải trải qua kỳ thi đầu vào nữa. Đúng như Miyagi nói, cô ấy không có nghĩa vụ phải báo cáo cho tôi biết có làm bài tốt hay không. Vì không có thoả thuận trước với nhau, nên đây cũng chỉ là sự ích kỷ đến từ phía tôi. Dù vậy, tôi vẫn không thể kiềm chế mong muốn được biết của mình lại.
“Miyagi”
Bị tôi đập gối vào đầu thêm một lần nữa, Miyagi nhau mày.
“……Cũng tạm”
Ngồi cách tôi ra một chút xong, cô ấy đáp lại tôi bằng một câu trả lời mơ hồ.
“Tạm? Tạm là thế nào?”
“Cậu có hỏi thế đi chăng nữa thì tôi cũng chỉ biết tạm thôi chứ biết thế nào được. Thế Sendai-san thì sao? Cậu làm bài thế nào?”
“Cũng tạm”
Sau khi đáp lại bằng đúng những lời cô ấy nói, Miyagi quay lưng lại với tôi.
Không cần nhìn mặt cũng biết là tôi đã khiến cho tâm trạng của cô ấy xấu đi rồi.
Miyagi cầm cốc cider lên uống. Sau đó, cô ấy đặt chiếc cốc đã vơi một nửa lại lên bàn.
Tôi đã quá quen với sự trầm mặc này.
Mà ngay từ đầu, dẫu đã biết rằng nó sẽ làm cho tâm trạng cô ấy xấu đi, nhưng tôi vẫn đáp lại “cũng tạm”. Nhưng vì cảm thấy hơi quan ngại với cái bầu không khí nặng nề đang ẩn mình trong căn phòng này, nên tôi cất tiếng hỏi Miyagi.
“Miyagi này, cậu có tính đi du lịch ở đâu trước khi tốt nghiệp không?”
Tôi quyết định nói về một chủ đề khá chung chung và nhàm chán.
“Không đi. Sendai-san thì sao?”
“Nói là du lịch thì cũng không tới, nhưng có vẻ là tớ sẽ đi chơi với đám Umina rồi đó”
“Hể”
Cô ấy đáp lại, sắc giọng có hơi trầm.
Miyagi quay đầu lại nhìn tôi, rồi đứng dậy giật lấy cuốn manga trên giường như muốn cướp nó từ tay tôi.
“Tớ đang đọc mà”
Tuy không thực sự muốn đọc tiếp cho lắm, nhưng tôi vẫn cằn nhằn.
“Cậu đóng lại rồi còn gì, với có đọc được tí nào đâu”
“Tớ đang chuẩn bị đọc tiếp đây”
“Tới giờ ra lệnh rồi, đọc gì để sau”
Nói rồi, Miyagi đặt lại cuốn manga lên kệ sách một cách ngăn nắp.
“Nay tớ phải làm gì đây?”
“Ngồi đàng hoàng lên đi”
Mệnh lệnh của cô ấy vọng lại từ phía tủ quần áo.
“Trên giường á?”
“Ừ”
Sau khi tôi đặt chân xuống rồi ngồi thẳng người trên giường theo lời Miyagi bảo, cánh cửa tủ mở ra. Và rồi, Miyagi lấy ra một chiếc khăn tắm có màu xanh nước.[note58530]
“Cầm”
Cùng lúc với câu nói đó, cô ấy ném chiếc khăn về phía tôi. Thay vì rơi vào người tôi thì nó lại đáp xuống ngay chỗ trước mặt tôi. Nhưng Miyagi cũng không quan tâm. Trước khi tôi kịp nhặt chiếc khăn đó lên thì cô ấy đã nói ra mệnh lệnh tiếp theo.
“Cậu biết dùng cái đó để làm gì rồi nhỉ?”
Miyagi khẽ nói, chỉ tay vào chiếc khăn ấy.