Lớp học thêm kết thúc, khung cảnh trong khu phố đã bắt đầu tối dần.
Tuy định là sẽ đi thẳng về nhà, nhưng chân tôi lại rẽ sang một hướng khác. Chúng cứ tự ý di chuyển dù tôi không muốn. Bởi lẽ ý thức của tôi đang nằm ở đôi chân chứ còn ở trong đầu mình nữa. Và tôi cứ thế bước đi mà không có một đích đến rõ ràng nào cả.
Trong lúc rẽ đó rẽ đây, tôi suýt nữa đụng phải một người đang rét run lên trong lúc đi bộ. Tôi muốn giả vờ như là mình không biết gì, nhưng dù có không muốn đi chăng nữa thì chỉ cần nhìn thấy tấm biển là tôi có thể biết ngay đôi chân này đang đưa tôi đến nơi đâu.
Sau khi đi được tầm vài chục mét thì tôi đã tới trước tiệm sách đó, nơi Miyagi đã đưa tôi 5000 yên vào hôm mà tôi đã quên ví ở nhà.
Đứng trước cánh cửa tự động tưởng chừng như sẽ mở nhưng vẫn khép kín, tôi chần chừ.
Có nên vào đó không đây, hay là ngoảnh đầu lại rồi đi thẳng về nhà.
Thực sự thì tôi cũng không vội đến nỗi phải chạy một mạch về nhà để mà học bài.
“Hình như mình vẫn chưa mua cái đó thì phải”
Tôi chợt nhớ ra là mình vẫn chưa mua cuốn tạp chí mà Umina vẫn thường hay đọc. Ngày mai là chúng tôi bắt đầu đi học lại rồi. Nói chung là không có thì cũng không sao, nhưng có cái để tám với bọn họ thì vẫn tốt hơn là không, nên là tôi quyết định bước vào bên trong tiệm sách.
Tôi rảo bước quanh cái cửa tiệm rộng mênh mông.
Do cũng không phải về nhà ngay sau khi mua đồ, nên tôi dạo quanh tiệm sách ấy thêm một vòng nữa rồi chầm chậm tiến về phía khu bán tạp chí.
“Chắc không có ở đây đâu nhỉ”
Khoảng một năm rưỡi trước.
Khi còn là một học sinh năm hai, tôi đã gặp Miyagi, và cho tới tận giờ tôi vẫn nhận lệnh của cô ấy để đổi lấy một tờ 5000 yên. Đôi lúc chúng tôi có đi chệch khỏi phạm vi giao kèo, song tôi không nghĩ là mối quan hệ của chúng tôi đã thay đổi so với lúc đó.
Dù nói vậy, nhưng điều đó cũng không có nghĩa rằng giữa chúng tôi hoàn toàn không có biến chuyển gì.
Có rất nhiều sự việc đã diễn ra, và theo đó cũng có những thứ đã thay đổi. Thế nhưng, tôi nghĩ rằng bản chất của mối quan hệ này vẫn không hề khác trước.
Cả kỳ nghỉ đông này cũng vậy.
Dù cái giá bây giờ là nụ hôn thay cho tờ 5000 yên, đối với quan hệ của chúng tôi cũng chẳng phải là một sự thay đổi lớn.
Đứng trước chiếc kệ đầy ắp những cuốn tạp chí được xếp ngay ngắn, tôi lấy xuống một cuốn với những dòng chữ loè loẹt được in trên đó.
Lật qua lật lại vài trang, tôi đặt nó về vị trí ban đầu.
Sau khi lặp đi lặp lại điều tương tự vài lần, tôi hướng về quầy thu ngân cùng với cuốn tạp chí mà Umina mua hằng tháng.
Chiếc ví vẫn còn đang nằm trong cặp tôi.
Tôi tự thanh toán bằng tiền của mình và nhận lại chiếc túi chứa cuốn tạp chí mà không có sự xuất hiện của tờ 5000 yên từ phía sau.
Nhìn vào điện thoại, tôi thấy thời gian vẫn chưa trôi qua quá nhiều.
Chân tôi lại tự ý di chuyển tới khu bán manga.
Trong lúc đang thong thả bước tới chiếc kệ đầy ắp những cuốn truyện, tôi thấy một bóng dáng rất quen thuộc. Tuy người đó đang mặc một chiếc áo khoác tôi chưa bao giờ thấy qua cùng với một chiếc khăn quàng cổ cô ấy thường không đeo, nhưng đó chắc chắn là Miyagi.
Tôi còn chưa đi được đến vòng thứ hai nữa.
Miyagi đang check mấy cuốn truyện mới đó mà không hề để ý đến tôi.
Tôi lại bắt đầu do dự như lúc trước khi bước vô tiệm sách này.
Có phải là tôi tới tiệm sách này là vì muốn gặp Miyagi đâu, nhưng mà nếu giờ tôi mà gọi cô ấy thì nó lại trông như là vì muốn gặp cô ấy nên tôi mới đến đây vậy.
Chỉ là trùng hợp.
Ngẫu nhiên thôi.
Tôi không có ý đồ gì cả.
Miyagi chỉ tình cờ có mặt ở đây trong lúc tôi đi mua tạp chí thôi.
Trong lúc viện ra vài cái cớ trong đầu, tay tôi nắm chặt chiếc túi đựng tạp chí trong tay. Tuy là tôi không tới đây để gặp Miyagi, nhưng tôi đúng thật đã nghĩ rằng cô ấy có thể đang ở đây.
Tôi cảm thấy bất mãn với mối quan hệ hiện tại của chúng tôi.
Tôi bất mãn với việc phải kiếm đủ mọi lý do chỉ để bắt chuyện với Miyagi. Tôi không biết cô ấy có cảm giác giống tôi không, nhưng Miyagi trông có vẻ cũng có phần bất mãn về mối quan hệ này. Nếu không thì làm gì có chuyện cô ấy muốn ngủ chung với tôi hay kiểm tra sợi mề đay trên cổ tôi. Nếu mọi thứ cứ vẫn như trước thì cô ấy đã không muốn tôi dạy học cho cô ấy vào kỳ nghỉ đông hay là kêu tôi ở lại qua đêm làm gì.
Tôi lấy một hơi ngắn.
“Miyagi”
Với âm lượng đủ để không làm phiền người mua sách xung quanh, tôi cất tiếng gọi cô ấy. Thế nhưng, Miyagi lại không nhìn về phía tôi.
Hoặc là cô ấy đang lờ tôi đi dù có thể nghe thấy tiếng tôi, hoặc là giọng tôi vừa nói ra quá nhỏ để có thể lọt vào tai cô ấy.
Trong lúc đang nghĩ rằng cứ thế này mà về đi thì đôi bàn chân của tôi lại bắt đầu di chuyển.
Và rồi, tôi cảm thấy thất vọng về bản thân mình, và cả cô nàng Miyagi đang không chịu ngoảnh mặt lại nhìn tôi nữa.
Chúng tôi có thể cho phép cả hai bắt chuyện với nhau ở trường chẳng hạn.
Chúng tôi có thể cho phép cả hai gặp nhau vào những ngày nghỉ chẳng hạn.
Chúng tôi có thể trở thành bạn của nhau chẳng hạn.
Còn có rất nhiều thứ khác có thể thay đổi nữa, thế nhưng tôi lại không có đủ can đảm để tạo nên một sự biến chuyển lớn trong thoả thuận của cả hai. Trong tôi giờ đây chỉ có thứ dũng khí để gọi tên Miyagi thêm một lần nữa.
“Miyagi”
Khi tôi cất tiếng lớn hơn lần vừa rồi, Miyagi ngoảnh mặt lại rồi gọi tôi “Sendai-san”.
“Cậu tới mua manga hả?”
Tôi đứng bên cạnh Miyagi rồi nhìn vào cuốn sách mà cô ấy đang cầm trên tay.
“Ừm. Sendai-san thì sao?”
“Tớ tới mua tạp chí như mọi khi thôi.”
Khi tôi chìa chiếc túi trên tay trái mình ra, đáp lại tôi là một câu “ra là vậy”, và rồi cuộc nói chuyện của chúng tôi bị ngắt quãng tại đó. Miyagi đi vài bước khỏi tôi rồi cầm lên một vài cuốn manga. Thay vì những cuốn manga thì tôi để mắt tới chiếc khăn choàng đang che đi chiếc cổ của cô ấy hơn.
“Tôi đi tính tiền đây”
Miyagi nói tôi với ngụ ý “tôi về trước đây” rồi bắt đầu bước đi. Còn tôi thì lẳng lặng bước theo sau cô ấy.
“……Sendai-san. Tôi mua cái này thôi rồi tôi về đó”
Miyagi dừng chân.
“Ừm”
“Thế cậu còn đi theo tôi làm gì?”
“Cậu vẫn chưa tạm biệt tớ mà”
Tôi hiểu rằng cô ấy cố ý muốn bỏ tôi lại phía sau mà về, nhưng hôm nay, cô ấy vẫn chưa nói lời tạm biệt với tôi.
“Bye bye”
Nói rồi, Miyagi bước đi.
Tôi một lần nữa đi theo phía sau cô ấy.
Nhưng lần này, cô ấy không nói gì cả.
Miyagi trả tiền, nhận lại chiếc túi chứa manga của cô ấy, rồi rời tiệm sách mà không thèm nhìn lại phía sau. Trong lúc đều chân bước theo sau cô ấy, tôi nghe một giọng nói lạnh lùng vọng lại phía mình.
“Đừng có theo tôi nữa”
“Tại sao?”
Tôi đặt câu hỏi với Miyagi, người mà duy chỉ còn bóng lưng là hiện hữu trước mặt tôi.
“Tôi không có muốn ai thấy tôi đi chung với Sendai-san hết”
“Cậu cứ làm như bị người quen bắt gặp dễ lắm không chừng”
“Vẫn có thể bị bắt gặp còn gì. Lúc nào cậu cũng nói năng tuỳ tiện hết đó Sendai-san”
“Đi với nhau một chút cũng có sao đâu”
“Một chút?”
Miyagi đột nhiên dừng lại rồi quay về phía tôi.
“Một chút thôi”
“……Nếu là một chút thôi thì được”
Tuy giọng nói chẳng hề mang chút vẻ hoan nghênh, nhưng nghe cũng không có vẻ gì là cô ấy ghét nó cho lắm. Tôi vừa nói “vậy thì đi tới đó nhé” vừa tiến ba bước tới bên cạnh Miyagi.
“Đó là đâu cơ?”
“Đó là đó chứ đâu nữa”
Do vẫn chưa quyết định được “đó” là ở đâu, nên cả tôi cũng không biết nữa.
Miyagi cũng không gặng hỏi thêm.
Khi cả hai bước đi trong sự mơ hồ, tôi kéo chiếc khăn quàng cổ của Miyagi mà tôi đã tia từ lúc chúng tôi còn đang ở trong tiệm sách.
“Hiếm khi nào mới thấy cậu đeo khăn quàng cổ đó”
“Hiếm hoi gì ở đây. Với cả, hôm nay cũng lạnh nữa”
Nhiệt độ hôm nay quả thật thấp hơn bình thường, tới mức cả hơi thở của tôi còn trở nên trắng xoá nữa.
Dù vậy, kể cả trong những ngày trời có thể tuyết đi chăng nữa thì Miyagi cũng không hề đeo nó. Trong trí nhớ của tôi thì Miyagi có thể sẽ mặc áo ấm, nhưng chắc chắn không hề đeo khăn choàng. Dù là có rét run cả người đi chăng nữa, cô ấy cũng vẫn không đeo nó. Nên là cái lý do “trời lạnh” đó vẫn chưa đủ sức thuyết phục.
“Cho tớ mượn chút đi”
Tôi một lần nữa kéo chiếc khăn choàng.
“Không cho”
“Có sao đâu mà”
“Cậu cứ kéo kéo vậy làm tôi khó thở đó có biết không”
Miyagi cau có nói rồi đẩy vai tôi ra. Thế nhưng, vì tôi vẫn không chịu bỏ tay ra khỏi chiếc khăn, nên Miyagi dừng chân lại rồi thở dài. Tiếng thở dài của cô ấy lớn tới nỗi như muốn nhuộm cả con phố này trong một màu trắng xoá vậy.
“Tôi cởi nó ra là được chứ gì, bỏ tay ra đi”
Nghe theo giọng nói toát ra đầy vẻ phiền toái ấy, tôi ngoan ngoãn thả tay mình khỏi chiếc khăn. Lập tức, cô ấy lấy chiếc khăn xuống rồi nhét nó vào trong tay tôi.
“……Rồi cậu đeo cái khăn này làm gì thế?”
Tôi nhìn chằm chằm vào phần cổ lọ của chiếc áo len hiện ra từ bên trong chiếc khăn.
“Tôi đã bảo là trời lạnh còn gì”
“Tớ còn nghĩ là cậu dùng để che nó cơ”
Cô ấy đúng là đồ ăn gian mà.
Lý do mà Miyagi đeo chiếc khăn choàng cổ mà cô ấy thường không đeo.
Đó là để che đi dấu hickey tôi đã để lại trên cổ cô ấy mấy ngày trước. Thế mà tôi cứ nghĩ là chỉ cần lấy chiếc khăn đó xuống là mình có thể chứng kiến xem cái dấu đó có còn lưu lại trên đó hay không cơ chứ.
“Mất rồi”
Giống như cách mà tôi không nói thẳng ra là cô ấy đang giấu cái gì, Miyagi cũng không nói thẳng ra là cái gì đã biến mất.
“Thật không?”
“Thật”
“Cho tớ xem đi”
“Không cho”
Đáp lại tôi là một giọng nói lạnh lẽo hơn cả cơn gió mùa đông, và rồi chiếc khăn biến mất khỏi tay tôi. Miyagi xô chiếc túi đựng manga của cô ấy vào tay tôi rồi quàng lại chiếc khăn lên cổ mình. Sau đó, cô ấy lấy lại chiếc túi rồi bắt đầu chậm rãi bước đi.
Chúng tôi đang đi trên cùng con đường mà cả hai đã đi lúc tôi gặp Miyagi lần đầu khi còn là học sinh năm hai.
Kể cả bây giờ, Miyagi vẫn giữ im lặng, giống hệt như lúc đó. Nhưng khác với khi ấy, sự im lặng này không còn làm tôi bận tâm nữa rồi. Tôi không còn nghĩ “giá như lúc đó mình đi thẳng về nhà đi” nữa.
“Sendai-san này, cậu còn định theo tôi tới bao giờ nữa? Nhà cậu có phải ở khu này đâu?”
Nghe giọng nói bất mãn của cô ấy, tôi hiểu ngay rằng Miyagi không hề có cảm nhận giống tôi.
“Tớ đã bảo là đi tới đó mà”
“Tới rồi còn gì nữa. Vậy nhé, tôi đi đây. Bye”
Phát ra từ miệng Miyagi là hơi thở trắng xoá cùng với những lời nói gai góc đó.
“Chờ đã”
Trong lúc Miyagi đang định bỏ đi, tôi tóm lấy cánh tay cô ấy.
“Không có chờ đợi gì hết. Thả tôi ra”
“Nếu cậu muốn tớ thả ra thì cho tớ xem cổ cậu đi”
“Tôi đã bảo là không cho cơ mà”
“Tớ muốn xem. Cho tớ xem đi mà”
Nếu như nó đã biến mất rồi thì thì tôi muốn để lại thêm một dấu khác lên đó.
Để lần này nó sẽ lưu lại lâu hơn.
Để mọi người ở trường có thể thấy nó.
“Tuyệt đối không”
Miyagi đánh vào bàn tay đang nắm tay cô ấy của tôi.
“Đồ keo kiệt. Tớ có bắt cậu phải cởi quần áo ra đâu mà, có sao đâu”
Không còn cách nào khác, tôi thả tay cô ấy ra. Nhưng vì không thể chấp nhận được, nên tôi chỉ có thể buông lời cằn nhằn.
“Cậu mà dám bảo tôi lột đồ ra ở ngay đây thì cậu hẳn phải là cái gì đó hơn cả biến thái nữa, bị bắt luôn cũng đáng. Hay là để tôi báo cậu cho cảnh sát để họ bế cậu đi luôn đi nhỉ?”
“Thật tình, Miyagi đúng là tồi luôn đó”
Dẫu cho cái dấu đó có còn lưu lại đi chăng nữa thì chúng tôi cũng vẫn không thay đổi. Dù biết rằng làm gì có chuyện những thứ như thế có thể thay đổi được mối quan hệ hiện tại của chúng tôi chứ, nhưng tôi lại thầm mong rằng có thứ gì đó sẽ khác đi. Bằng không, tôi có cảm giác rằng kể cả khi Miyagi có vào được chung trường với Utsunomiya thì cô ấy cũng sẽ không chịu nhìn mặt tôi.
“Sendai-san này. Tôi về đây, đừng có mà theo tôi nữa đấy”
“Tớ hiểu rồi. Gặp cậu sau”
Dù vẫn còn những điều khác cần được nói ra, nhưng đó lại là những lời duy nhất phát ra từ miệng tôi.
“Thế nhé”
Miyagi không nói “gặp sau” mà chỉ vẫy tay với tôi.
Sau khi tôi vẫy tay lại, Miyagi bắt đầu đi về phía nhà của cô ấy.