“E……to……Em có chuyện gì à?”
Hướng về phía Rinne đang đợi mình ở trước cửa nhà, Kazuhiro đầu tiên đương nhiên là hỏi con bé câu đó.
Dù sao thì, trước đây con bé cũng có tiền sự đứng chờ phục kích cậu với biệt hiệu là thiếu nữ bí ẩn X.
Trên đầu con bé có thắt một cái ruy băng bằng ren tạo nên ấn tượng nữ tính. Tuy khác với hình tượng khi đó, nhưng con bé đang ăn vận thật kỹ càng. Ngược lại thì, hôm nay cũng chẳng phải là này gì để ăn mặc đến mức như vậy.
“E~to, thật ra đây là lần đầu em đeo kính áp tròng nên muốn cho anh xem.”
Nhắc đến mới nhớ, lúc đưa đi và đón Saotome về, con bé có đeo mắt kính, không như ngày hôm nay.
Quả thật, chắc con bé không đến chỉ vì lý do đeo kính áp tròng mà không đeo kính thường.
“Em đã nghe theo lời anh mà đeo kính áp tròng đàng hoàng, nhưng khi đeo kính, lúc trang điểm hay diện thời trang, dù thế nào đi chăng nữa cũng bị hạn chế đúng chứ? Thế nên em mới quyết tâm thế này đây.”
Con bé lấy ra cặp kính từ túi, áp nó lên mặt rồi lại cất nó trở vào.
“Không lẽ đã vào mấy cửa hàng gần đây à?”
Dù nói là đơn giản, nhưng nó là vật dùng nhạy cảm thường ngày, nếu có vấn đề gì xảy ra hay cần tư vấn chăm sóc khách hàng thì mấy cửa hàng gần nhà sẽ tốt hơn.
“K, không phải thế đâu ạ. E~to……À……Kính áp tròng chỉ là cái cớ, thực ra thì……Em đến vì muốn gặp anh đó, Kazuhiro-san.”
Những ngón tay thanh mảnh đó kết lấy vào nhau.
“Em cần thảo luận gì à? Nếu được thì anh sẽ giúp.”
Cùng với câu trả lời đó, trong đầu của Kazuhiro vang lên tiếng nói.
「Đây là lúc để làm chuyện này à? Có dư thừa đến mức lo cho người khác không?」
Được cả ba người tỏ tình, câu hỏi bỏ ngỏ từ nhà Sanae cũng đã được thu xếp. Sau đó, bản thân Kazuhiro chỉ còn một quyết định duy nhất là chọn lấy ai.
Giờ đây để suy nghĩ về chuyện đó, cậu đã để lại đám Saotome ở「Sweet・Drop」.
Nhưng mà, Rinne không phải người mà cậu không quen biết. Khi con bé gặp khó khăn, cậu muốn trở thành một phần sức. Và cậu nghĩ, khi có khốn khó, vươn tay ra để giúp đỡ người khác thì sẽ tốt hơn.
Lúc mà cậu biết được vụ bạn trai giả bị cả ba người cùng biết, mà mỗi người lại không thể nói ra khiến cho cậu như nước đang sôi.
“À, chẳng phải vấn đề gì lớn, nghiêm trọng hay rắc rối gì to đâu ạ. T, thật ra là em chỉ muốn được thấy mặt của Kazuhiro-san thôi.”
“Vậy sao? Thế thì có sao đâu nè.”
Nếu không phải chuyện gì rắc rối thì không có gì đáng phải lo lắng.
Chỉ với lý do đó mà đứng chờ cậu trước cửa nhà, lại còn ăn mặc kì lạ thế này thì nói chẳng tự nhiên thì đúng là thế thật, nhưng quả nhiên từ đầu con bé là đứa hay suy nghĩ và làm quá mà.
Vì chẳng biết trang phục thường ngày của Rinne nên cậu chẳng biết bộ này nó đặc biệt như thế nào với con bé. Có lẽ với con bé thì đây là chuyện bình thường. Saotome, Sanae hay Takana điều là những cô nàng có cách suy nghĩ khác nhau mà.
Nếu so sánh giữa Sanae hay Fumi thì cũng có thể nói con bé có thường thức chờ bên ngoài chứ không đột nhiên xông thẳng vào nhà.
Đơn giản vì có lẽ con bé không có kỹ năng xâm nhập.
“Ka, Kazuhiro-san~! Đã thế này rồi, anh có thể dẫn em đi đâu đó có được không~? Cùng nhau vui đùa và thư giãn một tí nhé~!”
“Chuyện đó thì không sao......Nhưng nếu về trễ thì chẳng phải tệ lắm sao?”
Kazuhiro gặp nhiều chuyện nên đang rất mệt mỏi, nên cậu muốn cắt đứt nó càng nhiều càng tốt theo cách đơn giản. Mà, không thể thốt ra sự yếu ớt trước một cô bé học sinh trung học được.
“Không sao đâu ạ~! Em đã nói với papa và mama rằng hôm nay sẽ ngủ ở lại nhà của chị hai rồi~!”
Nếu thế thì còn hơn trở về căn nhà xa xôi kia.
「Sweet・Drop」thì miễn bàn. Giờ nó đã bị thuê đứt, và đám Saotome đang nói chuyện khi không có mặt của Kazuhiro. Nếu ngao ngáo mà trở lại thì chẳng khát nào kích nổ quả bom tồi tệ.
Khi nói đến từ đi chơi thì trong đầu cậu liên tưởng đến cái Game Center gần đây, nhưng bây giờ cũng đã chiều tối rồi. Không thể cùng với Rinne chơi quá 6 giờ tối được. Cũng không thể dắt một cô bé học sinh trung học từ xa đến đi đến một nơi khác ở xa nữa. Mà nói như vậy, đứng ở ngoài này nói chuyện mãi cũng không tốt.
“Vậy đến tiệm fast food nào nhé? Anh khao.”
“Dạ~! Có thể ở cùng với Kazuhiro-san thì nơi nào cùng được cả~!”
Cái hành động trông mừng rỡ và nhảy pyon pyon thế kìa khiến cậu nghĩ ngay đến những con động vật nhỏ nhắn như thỏ.
Nếu thử nghĩ về chuyện đi đến căn hộ nhà Saotome, Kazuhiro muốn quay trở lại ngay nhưng tốt hơn là nên tiến về phía trung tâm thành phố. Khi trên đường từ「Sweet・Drop」về, cậu đã vừa đi vừa suy nghĩ dưới làn gió, nhưng lần này chắc nên đi xe buýt thì hơn.
“À ré?”
Vừa leo lên chuyến buýt đúng lúc cả hai người đến trạm, Kazuhiro mới chợt nhận ra.
“Nhắc mới nhớ nè Rinne-chan, em đợi anh trong bao lâu thế? Có lạnh lắm không?”
Ngồi dưới hàng ghế trống đằng sau, cậu hỏi Rinne đang ngồi cạnh cửa sổ.
Cậu đã nghe từ Saotome là「Sweet・Drop」đã được bao cho đến chiều tối, nhưng chẳng biết là đến bao giờ.
Không hẹn trước mà lại đến đây, nếu như con bé đã đứng chờ ở đó suốt thì có khả năng nó đã đứng dưới làn gió thu hơn một giờ đồng hồ.
“E, e~to! Cũng chẳng có chờ gì lâu lắm đâu? Em chỉ chờ anh có tí xíu thôi~?”
Con bé đang nói dối trắng trợn.
Gương mặt thì trông giống nhau, nhưng đây là điểm khác nhau giữa Saotome và Rinne.
Quả thật tuổi đôi mươi thỉnh thoảng sẽ không che đậy được gì đó, nhưng Saotome là một diễn viên chuyện nghiệp nên bản thân cô đã biết điều khiển được cảm xúc và thái độ một cách chín chắn. Trái ngược lại với Rinne, con bé luôn tìm cách làm rối lên.
Quả thật ngày hôm nay so với ngày đầu tiên gặp con bé ít nhiều cũng đã chín chắn hơn.
(Nhắc mới nhớ, bầu không khí của Saotome cũng đã thay đổi một chút rồi nhỉ?)
Đột nhiên cậu nhận ra chuyện đó.
Lúc ban đầu, cô là một cô gái cùng lớp thô sơ không bắt mắt. Cậu đã bị lừa bởi vai diễn đó, rồi còn bị nhờ phải giả làm bạn trai.
So với lúc đó, cậu đang cảm nhận được nhiều hơn về mặt cảm xúc hay bản tính của cô, chắc không còn sự kiêu căng hay tự phụ nữa. Ngoài việc đã có thể hiểu được Saotome nhiều hơn, Kazuhiro cũng muốn cho cô thấy được cảm xúc thật của cậu.
Trong lúc cậu đang suy nghĩ thì Rinne cứ mãi im thin thít, con bé giữ chặt đôi tay nhỏ nhắn của nó trên đùi.
Thái độ yên lặng đó không giống với con bé một chút nào.
Mà chắc đang trên xe buýt nên hành vi có thế nào cũng sẽ gây ra rắc rối.
“Trạm sau xuống nhé.”
“Dạ~!”
Cậu bấm nút xuống trạm, cái trạm cách nhà ga trung tâm tầm một tí, rồi tiến đến tiệm hamburger gần đó.
“Nãy anh có nói rồi, chầu này anh khao, muốn ăn gì cũng được.”
“E~to. Vậy cho em gọi set phô mai B……à, không! Nước cam ạ~! Ly nước cam cỡ nhỏ là được rồi~!”
“Không cần phải ngại đâu.”
“Em không ngại ạ~. Thật sự em chỉ cần nước ép thôi.”
“Thế à? Vậy anh kêu một cola cỡ trung và gà viên. Chung một khay nhé.”
Quả nhiên là một buổi chiều thứ sáu. Ghế tầng một đã bị dùng hết, nên sau khi lên cái cầu thang khá nhỏ vừa đủ khẽ chạm hai bờ vai, cả hai người xuống ghế trên lầu hai.
Một cái khay bao gồm tất cả cũng tốt. Cái bàn nhỏ này mà để hai cái khay thì sẽ chẳng còn gì.
“E~to……Itadakimasu~!”
Sau khi khẽ cúi đầu, Rinne cắm ống hút vào.
“Thế nào ạ? Cặp kính áp tròng có hợp với em không?”
Rinne hỏi sau khi đã nhìn chằm chằm vào cậu nãy đến giờ.
“Em có đeo kính áp tròng màu đi chăng nữa anh cũng chẳng nhận ra, mà nói về hợp hay không thì anh nghĩ là rất dễ thương.”
Cậu cười khổ trước câu hỏi lạ.
Nhìn ngang nhìn dọc thì giống y như đúc, nhưng cách nói chuyện và bầu không khí khác hẳn với Saotome.
“A~! Thật vậy ạ. Vậy còn kính thì sao?”
Con bé lại lấy cặp kính ra, không đeo mà chỉ áp lên mặt.
Thiết kế gọng không phải kiểu hiện đại kèm theo cặp kính to tròn này rất hòa hợp với thời trang Lolita, toát ra một bầu không khí cổ điển.
“Ừm. Cái này cũng hợp nữa. Dù là kính áp tròng hay kính thường, quả nhiên em nên chăm sóc mắt cẩn thận sẽ tốt hơn. Lúc học hay những sinh hoạt cá nhân hằng ngày đều có những lúc bất lợi hay nguy hiểm đấy.”
Vì bản thân Kazuhiro không có kinh nghiệm rắc rối về thị lực, những chuyện cậu vừa nói tất cả đều thông qua từ mạng, sách và nghe từ người khác.
“Dạ. Kể từ khi đeo kính, em đã có thể hiểu rõ hơn về những thứ mà em đã không thể thấy rõ ràng từ trước đến nay.”
“À mà em năm ba trung học rồi nhỉ? Học hành thi cử tiến triển đến đâu rồi?”
Thử nghĩ lại thì Rinne chỉ là「em gái của Saotome」, Kazuhiro hoàn toàn không biết gì về chuyện cá nhân. Có thể cậu không biết gì về thành tích thứ bậc của nó trong trường, nhưng trước tiên cứ thử bắt đầu một chủ đề an toàn đã.
“Dạ. À thì, thì, cũng tiến triển……”
Lại thử nhìn vào cái phản ứng này, có lẽ chẳng phải thứ bậc gì để bản thân con bé dù một chút có thể ưỡn ngực tự hào.
“Con em gái nhà anh cũng chuẩn bị thi vào cao trung đó. Dù hiện giờ do tình trạng công việc mà ba mẹ phải tạm xa, nhưng họ nói là sẽ trở về. Phía ba anh cũng không xa lắm nhưng ông đã có dự định trở về, mà nếu như vậy thì từ đầu nên tìm một trường cao trung gần chỗ này đã đỡ gặp phiền phức đấy.”
“Thật vậy sao ạ. Nếu là em gái của anh thì chắc chắn là một người hết sức quyến rũ và tuyệt vời lắm nhỉ.”
“Ai biết được~. Con bé tên là Fumi, do nó thông minh khác thường nên cũng nhiều lúc loi nhoi lắm, cũng có những lúc suy nghĩ như con nít ấy~. Anh còn đang lo là nó sẽ thất bại trong kì thi về mấy cái lỗi nhỏ nhặt đây. Nếu được một người tràn đầy sức sống, chân thật như em làm bạn với nó thì anh nghĩ nó sẽ rất là vui đấy.”
Cậu vừa cười khổ vừa viết lên không trung tên của đứa em gái.
Bạn bè hay tương tự không phải mối quan hệ xã giao hình thức. Dù ngoại hình còn trông như trẻ con nhưng cách suy nghĩ chín chắn của Fumi sẽ giúp cho Rinne có thể hỏi học được nhiều điều.
“Kazuhiro-san, Fumi-san……? Ba mẹ anh có đưa ra chủ trương hay chủ nghĩa nguyên tắc gì đó không?”
(*Tên của Kazuhiro là 一大 có chữ Nhất nghĩa là một,
còn 二美 có chữ Nhị tức là hai. Nên khi Rinne thắc mắc câu trên là nằm ở chỗ này)
Cả Rinne lần này cũng ghi tên của hai người kia lên không khí.
Không biết phải do lòng vị tha không, hay do hai chị em cô nàng này thích quan tâm và tìm những chuyện nhỏ nhặt chi tiết.
“Có vẻ như họ đối xử rất chuẩn mực. Họ nói là muốn đặt tên cho đơn giản thôi, chứ cũng chẳng có nghĩa bóng hay gì đó. Mà nhắc mới để ý giữa Saotome và Rinne, dù là chị em nhưng tên của hai người đâu có điểm chung gì đâu nè.”
“A~, đúng thật vậy ha. Cho đến bây giờ em đã không nhận ra. Lần tới về nhà em sẽ hỏi thử xem sao.”
“Rinne-chan không học hay dự tính thi vào trường nào ở đây sao? Dù hơi xa nhưng không phải là khoảng cách không thể không đến được. Hoặc trường cao trung anh cũng được.”
“E-to……Em dự định sẽ không thi ạ.”
“Tiếc thật. Năm tới thì anh và Saotome còn ở trong trường, lúc diễn ra lễ hội văn hóa thì cả đám bạn cùng lớp đã biết đến em rồi đúng chứ? Anh nghĩ rằng mọi người đều nghĩ em dễ thương đó.”
“Tehe……Nhưng mà em sẽ thi ở địa phương. Em cũng có cảm giác rằng nên giữ khoảng cách với chị hai thì sẽ tốt hơn đó.”
Rinne cười, lè ra một tí đầu lưỡi dưới bờ môi.
Kazuhiro cũng gật đầu rồi cười.
Cái lần đầu khi mà Rinne đến đây tìm Kazuhiro cũng là vì muốn bảo vệ tương lai Saotome khỏi scandal, và thế là kéo theo Kazuhiro vào cái mớ chuyện không tưởng khi đó, một cách làm hết sức miễn cưỡng.
Kết quả đã trúng đích thêm một cách đáng sợ. nhưng đối với bản thân Rinne, tìm được cách ưu tiên giúp chị hai trên cả bản thân mình là một chuyện tốt.
Cậu đã khuyến khích nào「vào trường anh」, nhưng con bé Rinne vẫn còn đám bạn của nó ỏ trong trường trung học, lớp đàn anh ít nhiều cũng biết mặt cho nên không cần thiết phải chuyển đến một trường cao trung xa được.
“Anh năm tới cũng đã bước sang năm ba rồi đúng chứ? Anh có đang nghĩ về chuyện tương lai không?”
“Ừm……Maa, cũng nhiều thật đó.”
Thật chất, khi nói về chủ đề này, cậu tự hỏi rằng mình có đủ tư cách để giao tiếp với lại Rinne hay không.
Saotome, Sanae, và Takana.
Đối với Kazuhiro khi mà quyết định con đường phía trước, không thể tách rời với chuyện phải chọn ra ai từ một trong số ba người họ.
Sanae đã nói đến như thế vì cậu, nhưng khi trở thành cộng sự với nhỏ, cậu tốt nhất nên chọn một con đường có thể giúp đỡ nhỏ dù cho có trên cả công việc.
Takana thì đã quyết định sẽ kế thừa võ đường, nên cậu đang nên tính theo con đường kế toán hay làm công việc văn phòng. Những công việc nhỏ nhặt đó sẽ không ảnh hưởng đến nhỏ.
Còn trường hợp của Saotome—thì nên tính làm sao?
Cô nàng cuối cùng cũng đã có thể đứng dậy một mình ở vị trí chuyên nghiệp. Kazuhiro không thể không phải làm công việc gì đó để giúp cô như trường hợp của Sanae hay Takana. Mục tiêu từ đầu là để đánh bóng khả năng diễn xuất đã được hoàn thành.
Đâu mới là sự lựa chọn tốt nhất cho cả ba?
Có nên đợi đến đấy rồi mới suy nghĩ hay không?
“Đừng nói chỉ vì anh mới học năm hai, không được thư thả đâu đó nha.”
Rinne tỏ ra thái độ kênh kiệu rồi đưa ngón tay nhỏ bé của nó lắc sang trái rồi sang phải.
“Haha, phải đấy. Anh sẽ khắc cốt ghi tâm.”
Thự tế thì cậu chẳng có chút khoảng dư thừa. Lễ hội văn hóa cũng đã kết thúc, một trường vô ưu vô lo như Kuhito cũng bắt đầu chuyển hướng sang chuyện tương lai phía trước.
Bàn tới bàn lui những chuyện đó, thời gian đã trôi khoảng một giờ.
“Rồi, để anh tiễn em về. Nên liên lạc với Saotome trước thì hơn nhỉ?”
Kazuhiro lấy điện thoại ra.
Nếu như Saotome vẫn đang trong bữa tiệc ở「Sweet・Drop」thì tệ lắm Rinne sẽ lại tiếp tục phải chờ đợi trong đêm tối. Cậu muốn tránh đi cái tình huống đó.
“A~, không sao đâu ạ. Em có đem theo chìa khóa dự phòng vì thường xuyên ghé thăm nhà chị hai suốt mà. Nếu là đường đến căn hộ của chỉ thì em đã thuộc lòng luôn rồi.”
Nếu con bé đã nói thế thì thế.
Nếu thử nghĩ thì Kazuhiro chưa từng đến nhà của Saotome lần nào. Vụ người yêu chỉ là giả, và Saotome vắng tiết chỉ là cái cớ để cậu viện lý do là「Đến chăm sóc cho cô khi cô ốm」mà thôi.
Chỉ nghĩ đến đó, cậu thấy khó khi đưa ra quyết định có nên đưa con bé về đó hay không.
Vẫn chưa được đích thân Saotome mời đến, vậy mà lại theo chân Rinne đến nhà một cô nàng đang sống một mình. Dù cho là không bước vào bên trong.
“À. Nhắc mới nhớ em chưa cho anh số điện thoại nhỉ Rinne-chan?”
Vẫn nhìn vào chiếc điện thoại trên tay, cậu bất chợt nhận ra.
“Lần tới có đến thì cứ liên lạc trước với anh là được. Làm cách đó giúp anh nhiều hơn đấy.”
“Thôi ạ. Có lẽ là vì, làm chuyện này thì tất cả sẽ kết thúc trong hôm nay.”
“?”
“Tốt hơn là không nên trao đổi số điện thoại ạ. Có lẽ chắc chắn sẽ như vậy.”
Có lẽ con bé muốn chuyên tâm vào kỳ thi hơn chăng.
Cuộc thẳng thắn gặp gỡ như hôm nay là lần thứ hai. Cậu cũng chẳng phải thân thiết gì đó đặc biệt lắm với Rinne, đến cuối vẫn là mối quan hệ thông qua Saotome, cũng nên nghĩ đến chuyện không đến mức trao đổi số điện thoại hay địa chỉ nhà cho nhau.
“À, còn nữa……A, anh có thể tiễn em đi đến nửa đoạn đường chứ?”
Khi rời khỏi cửa hàng, Rinne nhờ cậu với sự lo lắng.
“Ừm. Nếu là vậy thì được.”
Chẳng phải con bé có thể đọc được cậu đang nghĩ gì, chỉ những lời Rinne nói khiến Kazuhiro thấy rất hợp tâm trạng.
Bỏ một cô bé trung học một mình thì tệ hại lắm, mà đến nhà Saotome thì cũng chẳng phải chuyện gì tốt lành.
Đưa con bé đi nữa đoạn đường có lẽ là điều chấp nhận được.
“Không phải xe buýt, mà là cùng nhau đi bộ được chứ?”
“Ửn? Mà cũng được.”
Dù cậu chưa đến bao giờ, nhưng đại khái cậu biết khu dân cư này. Từ đây đi bộ đến đó cũng xấp xỉ 30 phút đi bộ.
Trên con đường tối mịt, Rinne trở nên lầm lì ít nói, con bé cứ mím chặt đôi môi và đi sau Kazuhiro nửa bước.
~.
Đột nhiên cậu cảm thấy có gì mềm ở những ngón tay.
Rinne đang nắm lấy tay—mà phải nói là đang nắm tay hai ngón trỏ và giữa của Kazuhiro.
Một thoáng tim cậu đập thịch lên một tiếng rồi cứ như thế.
Trời tối nên nắm tay để giảm bớt sự bất an thế này, quả nhiên con bé vẫn có điểm giống với con nít—khi cậu vừa nghĩ thế thì miệng con bé bắt đầu chuyển động.
“Đến đây là được rồi ạ.”
Trôi qua được tầm 20 phút thì Rinne thả tay cậu ra ở một ngã đường tối hẹp.
“Hửm? Dù gì cũng đã đến đây rồi thì để anh đưa em đi thêm một đoạn nữa thì sao? Ở xung quanh đây vắng người lắm.”
Tuy là giữa trung tâm thành phố, nhưng con đường này toàn những cửa hàng tạp hóa và khu dân cư yên tĩnh xếp lẫn vào nhau. Nếu đi thêm một đoạn nữa thì sẽ nhiều nhà hơn, con gái dù đi một mình vẫn sẽ thấy yên tâm hơn.
“Do vắng người nên mới được ạ.”
Nói như thế xong, Rinne lặng lẽ bước đến phía sau Kazuhiro, áp cả cơ thể vào lưng cậu.
“Ể~?”
Ngực cậu thắt lại, không thể so sánh với những ngón tay như khi nãy.
Do cô bé từ đằng sau nên cậu không biết được tư thế như thế nào. Chỉ là thông qua cảm nhận, cậu có thể tưởng tượng được đầu và tay đang áp vào.
“Ch, chờ đã nào Rinne-chan? Em đang……”
“Em biết là nếu nói thế này sẽ làm cho Kazuhiro-san cảm thấy bất ngờ và hoảng loạn……Nhưng mà em, thích anh Kazuhiro-san.”Lời tỏ tình đột ngột đó khiến con tim cậu bay ra.
“Không, đã từng thích ạ. Bây giờ đây nó đã trở thành thể quá khứ. Em sẽ để nó thành thể quá khứ.”
Cậu ngạc nhiên đến nỗi không nói nên lời.
Hôm nay mới chỉ là ngày thứ hai được đàng hoàng gặp mặt và nói chuyện với lại Rinne. Cho đến cùng thì cậu chỉ mới đang nhận thức con bé là em gái của Saotome thôi, không nghĩ là sẽ có cơ hội được con bé hướng tình cảm về mình thế này.
Một người mà từ trước vẫn làm thần cupid cho mọi người trong trường suốt, nên toàn thể những cô gái mà cậu biết chỉ vô duyên và dừng lại ở mức「Ứng cử viên bạn gái」mà thôi. Cậu không nghĩ bản thân có sức quyến rũ đến nỗi chỉ mới gặp một lần mà đã đổ.
Mà lúc quen biết nhau cũng dựa trên tình huống kia nữa, từ đầu cậu đã chẳng nghĩ đây chẳng phải là đối tượng tình yêu.
“T, tại sao lại là với anh?”
“Không được đâu, Kazuhiro-san. Anh không được nói như thế.”
Tay của Rinne bấu vào lưng của Kazuhiro.
“Không ích kỷ, tự phụ hay kiêu căng là những điểm tốt ở anh, nhưng anh cần phải có sự tự tin hơn nữa. Nếu anh mà cứ hạ mình xuống một cách kì quặc thì những người con gái phải lòng anh sẽ trở nên chê bai anh đó~! Không chỉ mỗi em đâu, cả chị hai và cả hai chị kia nữa.”
“Vậy, vậy sao. Anh xin lỗi.”
Đúng như những gì Rinne nói.
“Lần đầu tiên khi đột ngột đến đây, em đã làm mọi chuyện rối tung lên, vậy mà Kazuhiro-san vẫn thẳng thắng đối ứng với em, la rầy em những chuyện em không nên làm……Nên em đã rất vui……Và khi nhận ra thì em đã trở nên thích anh mất rồi……”
Sự tiếp xúc chỉ ở ngay đằng sau.
Nhưng cậu cảm nhận được cảm xúc của Rinne ở đâu đó ra xa.
“A,……Xin lỗi. Anh, chẳng biết phải nói gì nữa……”
Nghĩ mình đáng thương hại, nhưng đó là cảm nhận thật của cậu.
Vụ ba người bên Saotome vẫn còn đang lẩn quẩn, chưa thể đưa ra quyết định, vậy mà tại đây nếu thêm Rinne vào thì sẽ như giọt nước tràn ly.
Cả vụ náo động bạn gái giả, cậu nghĩ sẽ tự nhiên hơn nếu chọn ai từ ba người họ trở thành bạn gái thật. Tất nhiên không phải miễn cưỡng, cậu cảm nhận được sức quyến rũ từ mỗi người trong ba người họ, đó hoàn toàn là sự thật.
Nhưng mà, nếu phải chọn cái gì đó tức là vứt bỏ đi những khả năng khác.
Chuyện đó không chỉ mang ý nghĩa chọn ra một người từ số ba người. Vô số lựa chọn mà cậu đã không nhìn thấy từ trước cho đến giờ đồng thời đã biến mất.
“Ư ừn. Không sao đâu ạ.”
Lưng cậu cảm nhận được cái đầu be bé ấy lắc sang trái phải.
“Bởi vì Kazuhiro-san mà em đã phải lòng vào lúc đó, đã là bạn trai của chị hai mất rồi……Mà trên thực tế là đã là bạn trai giả, nhưng chị hai đã trở nên thật lòng thích anh, lại còn có những đối thủ xinh đẹp và quyến rũ như Sanae-san hay Takana-san nữa, em đã hiểu rằng mình ngay từ đầu đã không có cơ hội rồi.”
Giọng nói như vui vẻ đó, có chút gì đó đang run rẩy.
Cô bé đã nói ra rõ ràng lý do không trao đổi số điện thoại.
Vì nó muốn tạm biệt cậu mà không còn đọng lại một chút sự lưu luyến.
“Nếu như đây là một trò chơi, được làm lại thì từng người trong số ba chị kia sẽ có một kết thúc, và có lẽ khi hoàn thành tất cả sẽ có một route ẩn là cốt truyện về em được mở ra, nhưng mà vì đây không phải là một trò chơi……cho nên chỉ được chọn lấy một người, không có cái được gọi là chơi lại cả.”
“Ừm……”
Cậu gật đầu.
“Và thử nghĩ, những tên nhân vật chính trong những trò chơi như thế đó thật là tệ quá ha~!”
Giọng nói của Rinne thật rõ ràng.
Nó đang cố miễn cưỡng, nhưng cậu hiểu rõ ràng.
“Ví dụ như có cả ba nữ chính cũng tỏ tình, chọn đi theo từng một route thì chẳng phải sẽ làm cho hai người còn lại khóc sao?”
“……Đúng vậy.”
“Khi yêu, không phải chỉ trở nên yêu là có thể hạnh phúc. Một ai đó đặc biệt, muốn bản thân một mình trở nên đặc biệt với người đó, nên em nghĩ, một harem end mà những nữ chính cùng cười với nhau tất cả đều là giả tạo.”
Ngay cả có một bad end khi nhân vật chính không đến được với ai thì tỉ lệ đó rất là thấp.
Nếu cho đến cùng nó chỉ là một câu chuyện, bản thân là một nam giới có đặc quyền, được sự nổi tiếng từ tất cả con gái, trở thành người yêu và chẳng ai đó kị nhau, đó sẽ là một happy end「công bằng」.
Nhưng mà, Kazuhiro biết làm gì có chuyện đó.
Có rất nhiều tên ngoài bản thân được con gái thích, trở thành bạn trai rồi thỏa mãn trong hạnh phúc với nhau.
“Thật ra nè. Nếu như người định mệnh của Kazuhiro-san là chị hai, em đã lỡ bí mật nghĩ rằng trở thành người tình dự bị mang số hiệu thứ hai thì tốt quá~. Nhưng mà, nếu mang cách nghĩ như thế thì em sẽ trở nên thất lễ, vô lễ và phi lễ nghĩa với những người đã làm đối thủ từ trước với chị hai là Sanae-san và Takana-san nhỉ.”
Tất nhiên bất kể là nam hay nữ, có những người nếu như chia tay vẫn muốn được yêu thương, dù là ở vị trí thứ hai hoặc thứ ba.
Không kể đến drama hay manga, cậu đã từng thấy ví dụ thực tế trên tin tức.
Chỉ là, bây giờ đây tất cả những cô gái xung quanh Kazuhiro, ai nấy đều không phải như thế.
“Không hề có chuyện đối phương được mặc định từ trước sẽ được quyết định và trở thành một người bạn đời tốt nhất, được kết bằng sợi chỉ đỏ sẽ không phải là sự lựa chọn sai trái đâu ạ. Tuy đã không thể tỏ tình, nhưng anh không nghĩ từ trước đó đã luôn có người con gái khác mãi dõi theo anh ngoại trừ chị hai là hai chị kia ra sao?”
Đúng theo những gì Rinne nói.
Cậu không thể dứt khoát nói là「Tuyệt đối là không có」được.
Dù quen biết rộng rãi, nhưng không phải là cậu biết hết mọi quan hệ hay tính tình của toàn bộ học sinh trong trường, không hiểu được những thứ giấu tận bên trong con tim mà không thể hiện ra bên ngoài.
“Nếu yêu một người tuyệt vời, thì không thể có cái kết hoàn hảo happy end mà mọi người đều không bị tổn thương và trở nên hạnh phúc được. Thực tế thì bây giờ, em đang rất là buồn nè. Ehehehe……”
Nụ cười vô lý đó, như con dao đâm vào lồng ngực.
Kazuhiro cắn chặt môi, vì cậu chỉ có thể đứng nghe những lời cố gắng từ tận đáy lòng của một người con gái dưới tuổi.
Nếu quay lại, tức là lưng đối mặt, sẽ như cố tình chà đạp lên cảm xúc của Rinne vậy.
“Thế nên không phải là cái kết tốt nhất cho「mọi người」, anh hãy chọn một kết thúc có thể thuyết phục nhất đi, Kazuhiro-san. Vì là tình yêu, nên em nghĩ kết cục chỉ có như thế thôi~!”
“……Rinne-chan, cảm ơn em.”
Phải.
Đã đi đến đây và chọn lấy một người sẽ gây nên vết thương cho hai người còn lại.
Nhưng đó là chuyện không thể tránh. Rõ ràng ba người bọn họ đã sẵn sàng để tránh một cú đánh trực diện—Không, không phải. Cả Kazuhiro và tất nhiên là Rinne nữa. Và dù có lẽ bản thân không biết đi chăng nữa, sự lựa chọn tồi tệ nhất sẽ tiếp tục sẽ gây ra vết thương cho ai đang ở đâu đó.
Đầu cậu thì đang định thấu hiểu, nhưng tận trong con tim thì đã không thể chuẩn bị rõ ràng.
Và cái ấn cuối cùng đó, Rinne đã làm thay cho cậu.
Cả Saotome, Sanae và Takana đều là những đối thủ đứng ngang và cạnh tranh với nhau, nên vai trò này không thể tiếp nhận được.
“Có thể được một người con gái ngây thơ, chân thật, nghiêm túc và dũng cảm như em yêu, anh cảm thấy rất tự hào.”
“A, anh khen quá lời rồi~! Em vẫn mới chỉ là một con nhóc vụng về, nghĩ mấy thứ điên rồ để rồi sau đó mất kiểm soát thôi mà……”
Gyuu~!
Tay Rinne nắm lấy lưng áo cậu.
Kazuhiro cũng phản ứng lại bằng cách nắm chặt tay.
“A~! Dù là con nhóc nhưng tương lai và chặng đường phía trước vẫn còn đó, em sẽ không chịu thua các chị đâu nè~! Năm tới trở thành học sinh cao trung sẽ gặp rất nhiều người, nếu là thế em sẽ trở thành một người con gái thật thật tốt, tìm một người bạn trai tuyệt vời~! Nếu như ngày đó có đến, em sẽ lại đến chỗ của Kazuhiro-san để tự mãn đó nha~!”
“Ừm, anh mong chờ ngày đó. Chuyện anh và Rinne-chan quen biết nhau sẽ không thay đổi do không phải cãi nhau mà dẫn đến chia rẽ. Nếu như ngày đó đến, hãy cùng nhau trao đổi số điện thoại nhé. Để không phải mất đi cách liên lạc để gặp nhau.”
Rinne có lại bất ngờ đến thăm nhà cậu nữa cũng được. Cũng có cách thông qua người quen trung gian.
“Dạ~! Vậy……Tới đây là từ biệt ạ.”
Rinne nhẹ nhàng đẩy nhẹ lưng của Kazuhiro. Và con bé tiến lên phía trước.
Để lại cảm giác đó lại sau lưng.
“Ừm. Vậy nha……Tạm biệt em. Chúc ngủ ngon.”
Một lời chào không có chút do dự, cứ như thể sẽ còn gặp nhau vào ngày mai.
Là một món quà mà Kazuhiro có thể tặng được cho Rinne.
Xác nhận lại tiếng bước chân đều và dần xa cách,
Kazuhiro cũng tiến lên từng bước.
Không quay lại là hành động lễ nghĩa, tôn trọng những dũng khí của Rinne.
Từ đây về nhà sẽ mất tầm một giờ, nhưng cậu muốn đi bộ chứ không đi xe buýt.
Khuôn mặt như đang nóng này, cậu muốn được làn gió đêm làm lạnh đi.
“Phừ~……”
Cậu dừng lại, hít thở thật sâu rồi nhìn lên bầu trời tối.
Một thoáng, hình bóng Rinne vụt qua tâm trí cậu. Con bé nở nụ cười thật ấm áp.
Không được phép tưởng tượng gương mặt đang khóc. Là điều cậu đã quyết định.
Như những gì Rinne đã nói, dù đã không còn mối quan hệ người yêu nữa, nhưng không phải chia tay rồi sẽ trở thành người xa lạ.
Bây giờ là miễn cưỡng, nhưng lúc nào đó, cậu muốn ngày có thể gặp lại nhau và cười với tư cách là「bạn bè」sẽ đến.
Không, chắc chắn sẽ đến.
Saotome, Sanae, Takana—Sau khi phải chọn lấy một người, mối quan hệ với hai người sẽ trở nên như vậy.
Nếu có thể thì tốt quá.
“Ừm!”
Khẳng định mãnh liệt với bản thân, Kazuhiro lại tiếp tục tiến bước.
Nắm chặt lại cảm xúc này, hướng về ba người, không bỏ chạy và đưa ra hồi kết.
Dù cho có khó, có đau, có tội lỗi thế nào đi chăng nữa.
Dù có bị đối phương căm thù hay ghét bỏ khi không được chọn đi chăng nữa, đó chính là quyết định mà chính bản thân cậu phải làm.
--
“À ré~?”
Sau khi kết thúc bữa tiệc ở「Sweet・Drop」và trở về căn hộ, Saotome biết được có ai đó đã vào nhà cô thông qua hệ thống bảo an trước cổng.
Dù một thoáng cảnh giác, nhưng có thể xác nhận lịch sử sử dụng chìa khóa dự phòng. Thử kiểm tra thì đó là chiếc chìa khóa mà cô em gái Rinne của cô mang theo.
“……Vừa thích hợp, luôn nhỉ……”
Những lời trong lòng chợt lộ ra bên ngoài.
Dù không nghĩ đó là một ý đồ kế hoạch thật sự, nhưng nên xác nhận lại ý nghĩa lời nói khi đó sẽ tốt hơn.
Để đột nhiên mở cửa mà không làm con bé giật mình, cô bấm chuông và chào thông qua cái interphone.
“Chị về rồi đây—. Rinne, em vừa đến hả?”
Khi bước vào phòng, Rinne đang ngồi gập gối và cúi đầu ở trên giường cô.
Dù Saotome có vào phòng, con bé cũng không có ý định ngẩng lên.
Cô vội vàng nhìn lén nó.
Gương mặt, váy và đầu gối đang ướt.
Là nước mắt.
“Em, em bị sao vậy, Rinne? Có chuyện gì xảy ra thế?”
Cô hỏi con bé khác với những gì đã nghĩ trước đó.
“Chị hai……Thật ra bây giờ, Kazuhiro-san……”
~!
Lồng ngực của Saotome thắt lại.
Cái tên từ miệng Rinne phát ra khiến những nỗi lo lắng đã tiêu biến đi của cô quay trở lại.
Lúc đang mở tiệc ăn mừng chiến thắng của Sanae ở「Sweet・Drop」, thật ra đã xảy ra chuyện gì kia chứ?
Không lẽ Kazuhiro về trước là do đã có hẹn với Rinne từ đầu rồi sao? Lại còn giữ bí mật với bản thân—với mọi người nữa.
“Em, em đến để từ biệt Kazuhiro-san. Em đã lén đến đây, rồi chờ trước nhà anh ấy……”
“Ể……?”
Một thoáng trong đầu cô trắng xóa, nhưng ngay lập tức suy nghĩ trở về lại tiêu điểm.
Tóm lại cả hai người hẹn gặp nhau chỉ là hiểu lầm.
Tưởng tượng phong phú là vai trò nhạy cảm của một diễn viên, nhưng vào thời điểm này mà lại nghĩ đến khả năng như thế thì có hơi.
“Kỷ niệm cuối cùng là hẹn hò với em……ưn, vì cũng nhau đi đến tiệm ăn nhanh nên chắc Kazuhiro không nghĩ đó giống như là một buổi hẹn hò đâu……ehehe……”
Con bé cười mà vẫn không ngẩng mặt lên.
Giọng nói run rẩy đó. Cùng sự cố gắng hết sức.
“Rinne.”
Cô gọi tên, nhẹ nhàng đặt tay lên đầu nó rồi xoa.
Giống như thuở còn bé, nhẹ nhàng nhất có thể.
“Em đã cố gắng lắm rồi.”
“Ừm.”
“Đã đau lắm đúng không?”
“……Ưm.”
“Nhưng mà, đó là điều mà em đã quyết định mà đúng chứ?”
“……Ưm~!”
Cuối cùng thì Rinne cũng đã ngẩng đầu lên.
Đôi gò má đã ướt nước mắt, khuôn miệng đang cố cười kia khiến nó trở nên cứng đi.
Như một bản thân đứng trước gương, giống nhau, nhưng đang khóc.
“Em giỏi lắm. Rinne của ngày hôm nay, đã vững vàng hoàn thành chuyện mà đến cả chị chưa từng có kinh nghiệm đó.”
Vững vàng đón lấy sự thất tình, tự bản thân đặt lấy dấu chấm cho câu chuyện.
“Ư……ư, ưwaaaa~n.”
Rinne òa lên, dúi mặt vào ngực của Saotome.
Sức nóng từ gương mặt, lạnh lẽo từ nước mắt, sự run rẩy từ giọng nói đều được truyền qua làn da cô.
“Cứ khóc hết ra cũng được. Nếu là ở đây thì dù em có gào hết cỡ cũng chẳng sao cả.”
Cô vừa ôm, vừa xoa đầu con bé.
Cô đã chọn lấy nghề seiyuu nên căn phòng này cách âm hoàn hảo. Tiếng khóc của Rinne ngoài Saotome ra không thể lọt được đến ai.
“Waaaa~! Chị haiiiiiiiii~! Waaaaaaaaaa~!”Tiếng thét của Rinne như một lực mạnh đến nỗi làm vỡ đập.
Chắc chắn để không bị Kazuhiro nghe thấy, nó đã dồn nén ở trong lòng cứ thế mà tiến bước đi tiếp.
Cô không biết thời gian đã trôi qua được bao lâu rồi nữa.
Giọng của Rinne dần lắng xuống, chẳng biết từ lúc nào mà cô chỉ còn nghe thấy tiếng sụt sùi mà thôi.
“Cảm ơn……chị hai. Em đã có thể nghĩ thông lại rồi……Hehe……~”
Gương mặt vừa tách ra từ ngực kia còn đọng lại nước mắt, nhưng khác với lại khi nãy.
Như Rinne đã nói, sự chia cách mở ra một nụ cười tươi sáng.
“Lần tới là đến phiên của chị đó~! Vững vàng chiếm lấy trái tim của Kazuhiro-san đi~!”
“Tất nhiên chị sẽ toàn lực cố gắng. Nhưng chị không thể hứa trước được. Có những đối thủ rất mạnh nữa, quyết định cuối cùng và lựa chọn là ở Kazuhiro.”
Trở nên yêu để rồi được thưởng thì Rinne đã không phải khóc.
Cả Saotome, Sanae và Takana cũng không cần phải cạnh tranh.
Nhưng đó là một sự ảo tưởng không có thật.
Chính vì thế mà bản thân bọn họ mới yêu nghiêm túc.
Dù có là người yêu, đối thủ, hay tất cả mọi thứ đều va chạm.
“Ừm. Phải rồi……”
Rinne cười rồi gật gù.
“Nếu mà, lỡ như thôi nha, em cũng không muốn đâu, nhưng nếu chị hai thất tình, lần tới em sẽ an ủi chị nên đừng ngại mà khóc ra hết đó nhé~!”
“Ừm.”
Rinne đưa ra đấm tay để hợp nhất với cái của Saotome.
Tất nhiên cô không muốn thất tình.
Nếu đối mặt trực diện với kết cục, lúc đó cô sẽ khóc. Khóc và khóc, khóc hết tất cả nước mắt mình có, khắc cảm xúc đó lên lòng ngực.
Nếu như thế thì chắc chắn vũ khí để có thể diễn được「sự buồn bã」.
Trừ khi có thể biến vết thương thành sự tự hào còn không thì không thể đối diện được.
Cả đứa em gái thất tình trước. Rồi cả những đối thủ cạnh tranh giờ đây. Và bản thân Kazuhiro, người nhận trách nhiệm sẽ đưa ra hồi kết cho câu chuyện này.
-- Hết chap 01 --