Sau khi bọn Saotome tắm rửa xong xuôi, cả đám được đưa lên phòng ngủ nằm trên tầng hai.
Vốn dĩ trước kia đây là căn phòng của mấy người con trai cụ Yuugo, hiện tại thì hầu như chẳng còn dụng cụ gì, chỉ là một căn phòng trống. Tuy hai phòng sáu tatami nối với nhau, nhưng lại được ngăn cách bằng một tấm rèm nên có thể sử dụng như một phòng cũng được.
“Trước tiên là cùng nhau trải futon ra nào. Bốn tấm ha.”
Yuugo cũng đã tuổi cao, không bàn về sức khỏe, việc đi lên đi xuống cũng là một vấn đề cho đầu gối của lão, nên người hướng dẫn mấy cô chính là Tomo. Sau khi thay bộ đồ hầu gái bằng một bộ pajama màu hồng trông rất ư là trẻ con kia, chị ta mở tủ tường để kéo mấy tấm futon ra.
“A, để em giúp chị.”
“Em cũng vậy.”
“Được rồi, được rồi mà. Mấy em là khách mà, cứ giao hết cho chị.”
Tuy Saotome và Sanae đề nghị giúp đỡ một tay, nhưng Tomo vẫn vừa lẩm bẩm một mình, vừa chuẩn bị bốn tấm futon.
“À ré?”
Takana nghiêng đầu khó hiểu, sau đó đến Sanae và Saotome.
Theo như lời của Matsuri là「Tôi không thể nằm cùng phòng với tiểu thư」nên chị ta đã sử dụng một căn phòng khác ở tầng một.
“Kì~quá nè. Tất nhiên tấm còn lại là dành cho chị rồi chứ còn ai nữa đâu.”
Ngồi bệch lên tấm futon, Tomo ưỡn ngực ra vẻ tự hào.
Dù chị ta có làm tư thế đấy thì chẳng thể nhìn thấy nó căng phồng ra thêm tí nào cả.
“Ể~?”
“Tối nay là hội con gái ngủ chung mà, nên nói về chuyện yêu đương nhỉ? Nhỉ?”
Đôi mắt to của chị ta lóe sáng, thúc giục ba người kia.
“E, e~to……”
“Ừn,……nhỉ.”
Saotome và Takana cùng nhìn nhau với vẻ mặt khó khăn.
Tuy lần này được giúp đỡ, nhưng hai cô không thân gì lắm với người này.
Mối quan hệ đơn thuần chỉ là—khách đến tiệm một, hai lần, mà dù gì thì bản thân cũng là bạn của người đang làm thêm tại quán.
Ơn nghĩa cá nhân hay tình cảm thắm thiết, dù là cùng tiếp khách lúc Fumi cùng ba người kia đến tiệm thì Sara là người phục vụ thích hợp hơn hẳn.
Nhưng mà hiện tại đang qua đêm tại đây, nếu mà từ chối thì cũng tệ lắm.
“Em xin lỗi, nhưng giữa bọn em và chị, đâu có nhiều chuyện hợp với nhau đâu đúng không?”
Thêm vào đó, tối qua cả đám cũng bàn về mấy cái vấn đề kì cục, nếu không may chuyện đó bị lôi ra nói ngay tại đây thì cũng không nên lắm.
Sanae vừa bẽn lẽn, vừa hỏi chị ta với khẩu điệu run run có chút lạ kì.
“Tại sao?”
“Thì là vì……tuổi tác……”
Saotome đã nhìn thấy được nơi để tránh được chuyện này, nhưng Sanae thì vô tư lự đáp lại chị ta.
“À, à……Chị tuy là người trưởng thành rồi, nhưng vẫn còn trẻ đóa mờ~! Vẫn còn trẻ trung lắm mờ~!”
“Em không nghĩ như thế khi chị nói từ ‘trẻ trung’, đâu ạ……”
Takana nói ra cảm nhận của mình thẳng như ruột ngựa.
Đúng thật là nhìn bề ngoài thì có thể thấy chị ta là người cùng niên đại, hay một cô bé dưới tuổi đang học trung học. Dáng lùn, mặt trẻ con, hơn nữa lại chẳng có ngực.
Vậy mà, kể từ hơn hai năm trước, cái người này không biết bằng cách nào đó đã trở thành quản lý kinh doanh của một tiệm coffee giải khát. Tuổi tác thì cũng xêm xêm với lại Shizuka. Có thể đã quá hơn hai lăm, tệ lắm thì khoảng ba mươi đổ lại.
“Em thì học trường nữ suốt trung học lên cả cao trung, giờ đây có con bé hậu bối nhìn y như bốn tuổi, nhưng mà quả nhiên nghĩ lại mới thấy khác lắm.”
Vừa tính toán bằng ngón tay để tính số năm học khác biệt, Takana vừa cười khổ sở.
“Ừ, ừm. Tuy em và em gái em chỉ cách nhau có hai tuổi, nhưng cảm nhận được hai thế hệ hoàn toàn khác nhau.”
“Chẳng phải đó là chương trình「Pháp luật gì gì đó」bữa trước chị xem trên tivi sao? Càng trẻ thì càng nhận thấy được sự khác nhau trong một năm đó.”
Tomo phúng phính đôi gò má.
Chết rồi—Saotome ân hận vì những gì đã nói ra.
Takana cũng đã định nói「Dù cách nhau một hai tuổi nhưng thuộc về hai thế hệ khác」một cách không thất lễ với chị ta, nhưng ngược lại lần này cô im luôn.
“M, mà thôi chị nha! Ngày mai bọn em còn phải đi học nữa, chị cũng có việc mà phải không? Không nên thức khuya đâu ha?”
Để kết thúc cuộc nói chuyện, Saotome cũng nhanh chóng thay đồ ngủ.
Khác với ngày hôm qua, hôm nay Saotome mặc bộ Pajama màu trắng, Takana thì mặc jersey, còn Sanae thì mặc bộ đầm ngủ. Vị trí từ bên trong sẽ là Tomo, Sanae, Saotome và Takana.
“Vậy, chúc mọi người ngủ ngon.”
Đèn trần cũng vừa tầm nơi Saotome đang ngủ nên cô kéo dây để tắt đèn.
“Đừng có nói như vậy mà~. Thức khuya một tí rồi kể chuyện yêu đương đi, chuyện yêu đương~~”
Thế nhưng mà, Tomo lại mè nheo.
Cũng chẳng phiền đến ai, nhưng hành động quơ tay quơ chân của chị ta càng làm cho chị ta nhìn chẳng giống người lớn một tí nào cả.
“Phải nói chuyện như vậy thì~……”
Takana đang khó xử, bởi không đơn thuần cô ngại ngùng.
Khi nhờ qua đêm tại đây, tất cả mọi chuyện đã được giải thích hết. Tất nhiên là trong số đó,「Ba vụ bạn trai giả đồng thời」cũng bao gồm luôn, nên bây giờ chẳng biết nói thêm gì vào.
“V, vậy thì em cũng muốn hỏi chị đó Tomo~! Chị với tư cách là tiền bối trong đời người, em muốn chị chỉ dạy thêm về chuyện tình ái.”
Lúc này đây mà bắt chị ta nói thì sẽ giảm đi rủi ro bị chị ta cứ bám theo dai dẳng. Thế nên Saotome mới đột nhiên đổi chủ đề.
“Ể—. Có hỏi như vậy thì chị bây giờ không nghĩ ra được gì hết á—”
“K, không phải bây giờ cũng được, cái lúc mà chị cùng trang lứa như bọn em bây giờ ấy.”
Hiểu được ý đồ của Saotome nên Takana cũng nương theo đó mà đi.
“Chị thì từ thời trung học trở về sau cũng chỉ toàn học trường nữ sinh. Cũng ít có cơ hội gặp người khác lắm~.”
“Trường nữ đó, chẳng lẽ là trường Seikyuu hả? Thế ra chị là tiền bối của em sao?”
“A—, thì trở thành thế thật ha? Mà giờ sao rồi? Hồi đó chị học thì trường mời dự mấy cái sự kiện như lễ hội văn hóa bằng hình thức thư mời, cơ hội dành mấy chàng trai chị quan biết cũng không có.”
“Thế bây giờ vẫn giống y hồi đó~. Tuy không cấm kỵ chuyện quan hệ trai gái, nhưng không có cơ hội gặp gỡ nên cũng chẳng có chuyện gì để nói cả. Cũng chính vì thế mà đám con gái……bắt đầu thích nhau.”
“Phải phải. Hồi đó cũng vậy đấy. Chị cũng bị một người trong câu lạc bộ thể thao cứ bám miết.”
“Đối với em như thế mệt thật đấy chứ.”
“A—, chị hiểu, chị hiểu mà. Takana-chan, em giỏi Karate lắm đúng không? Mà như thế thì ngầu lắm nè~. Em nổi tiếng với đám hậu bối lắm đúng không?”“Maa, đúng thật là vậy chị à……”
“À, vì lưng ngắn nên có hay bị đám lớp trên chọc chứ? Chị hiểu chị hiểu~! Hồi đó chị cũng bị như thế suốt ấy mà.”
Hình như không còn chuyện phân biệt tuổi tác nữa. Bây giờ cuộc nói chuyện đã thành tự nhiên, Tomo gật gật rồi cười khuấy lên.
“Bây giờ thì công việc lu bu quá, chị chẳng quen gì mấy với cánh nam giới lắm~. Khách hàng tới nườm nượp thì cũng nhiều đấy, nhưng đến cùng vẫn chỉ là khách hàng thôi.”
“V, vậy thì~! Không phải khách hàng mà là đồng nghiệp thì sao ạ, mấy người mà chị thuê ấy?”
“Chị khi nãy đã nói là cần mấy tên con trai giỏi việc nhà mà nhỉ?”
Nhớ lại chuyện vặt khi nãy ở bàn ăn, Sanae và Takana bắt đầu vào tiết mục thẩm vấn.
“Người làm thuê thì cũng chỉ toàn nữ thôi……mà, mấy đứa đang nói Yagimoto-kun à?”
Khi nghe cụ thể cái tên đó, Saotome cũng ngay lập tức nuốt nước bọt.
“Ha, haha……hahahaha……~! Sao lại thế nè~!”
Nhưng mà Tomo lại cười phá lên.
“Maà, cậu ta làm việc nghiêm túc, chu đáo, nhưng mà cậu ta nhỏ tuổi hơn chị quá còn gì. Mấy đứa yên tâm vì cậu ta không phải đối tượng của chị đâu.”
Bầu không khí cứng nhắc liền trở nên dịu đi.
Trong đầu Saotome cũng nghĩ làm gì có chuyện đó, nhưng mà do sự cạnh tranh của ba người là bạn thân của nhau, nên cô cảm nhận rằng nữ giới nào xung quanh Kazuhiro đều tiềm tàng giống như tình địch vậy.
“Dạo gần đây, dù bạn bè có gọi chi đi ăn tiệc cưới, nhóm người độc thân thì chị cảm nhận họ ngày càng hấp ta hấp tấp hơn~. Người không có cơ hội để quen biết con trai thì không nói, nhưng những người được gặp tại nơi làm việc chẳng hạn, vô tình lại gây áp lực lên những người độc thân. Trường nữ cao trung mà, nên ngay từ đầu là thế đấy.”
Nếu suy đoán chị ta nửa sau hai mươi tuổi thì những chuyện này lại làm sôi sục thêm.
“Chị thì bận công việc túi bụi nhưng lại vui, có thể cảm thấy không có chút rảnh rỗi để suy nghĩ về tình yêu hay kết hôn nữa, nhưng trong đám bạn chị, người thì tham gia vào hoạt động kết hôn, hay đăng ký giới thiệu hôn nhân nhiều lắm nè. Mọi người đang quá hấp tấp. Thế cho nên mấy em cũng vậy, nhân lúc này đây nếu có thể nắm bắt được thì nên nắm bắt thật chặt sẽ tốt hơn~”
“Ha, haha……Phải chị ha.”
Saotome nở nụ cười đồng ý với chị ta.
Biết được sự tình của cả ba người ở đây, vậy mà tại sao con người này lại có thể nói lời khuấy động vô trách nhiệm đấy được chứ.
“Maa, kết hôn rồi thì sẽ có chồng và con cái, rồi chuyện này chuyện kia sẽ nảy sinh sự than vãn~. Người từ xưa là bạn của chị, hiện đang giúp việc tại cửa tiệm là Marumi-chan ấy, dù là thế vẫn không ngần ngại, chuyện gì cũng có thể nói ra tuốt.”
“Ano……Thế còn những người khác thì sao ạ? Sara-san hay Karina-san chẳng hạn.”
Sanae gọi tên mấy tiền bối ở chỗ làm.
“E~to……Chuyện đó thì, bí mật nè.”
Tomo giấu chuyện đó đi.
“Bí mật gì thế ạ?”
“Là bí mật của bí mật của bí mật luôn đó~!”
“Thế là gì ạ?”
Chị ta càng giữ bí mật đến mấy thì càng làm tăng độ hứng thú lên cho Takana mà thôi.
“Karina-chan và cả Maho-chan thực ra đều có bạn trai cả rồi đó. Tất nhiên là chỉ bí mật trong tiệm thôi.”
“Phư~ư. Ra là vậy.”
“Hểể……”
“Maa, thật vậy sao ạ?”
Phản ứng của mọi người có phần hời hợt.
Với Takana hay Saotome thì chỉ biết mấy người đó thông qua một, hai lần đến tiệm, còn với Sanae thì đó không phải là chuyện gì đó ngạc nhiên cho lắm.
“A. Quả nhiên cửa tiệm của chị là như vậy, nên mới không muốn lừa dối lại lòng tin ở khách hàng đúng không?”
Saotome lập tức đưa ra câu hỏi.
Về mối quan hệ trong công việc, nếu là về chuyện「yêu đương ảo tưởng」thì dù đối với Saotome đấy không phải là lần đầu tiên cô gặp chuyện này. Dạo gần đây nó lại càng nở rộ lên.
“Ừm. Nhiều khách hàng trong tiệm nhận thức được đâu là service và đâu là chuyện đời tư của nữ giới, nhưng cũng có những người trở nên thất vọng về chuyện bạn trai nữa. Maho-chan thì hẹn hò với một người trong hội otaku ở khu triển lãm. Hình như em ấy có nói là cậu ta nhỏ hơn hai tuổi và đang học cao trung thì phải? Còn Karina-chan thì đã có vị hôn phu ở Mỹ rồi.”
Không đơn giản chuyện「có bạn trai」, nếu là về chi tiết cụ thể thì nhóm ba người Saotome lại sôi sục sự hứng thú.
“Nhỏ tuổi hơn sao, không thể tưởng tượng ra được luôn~”
Trong số bốn người thì chỉ có mỗi Saotome là thấy được các loại cặp đôi xung quanh cô. Cả những cặp mà Kazuhiro làm trung gian và không phải như thế.
Trong trường không biết có phải do môi trường hay nam nữ cùng lớp hay không mà chuyện con trai lớn tuổi hơn được xem là bình thường, trong ký ức cô hầu như không có con gái lớn tuổi hơn. Gần đây có lẽ cảm xúc「Muốn một chàng trai đáng tin cậy」được biểu hiện nhiều hơn.
Mà, nếu nghiêm khắc mà nghĩ về ngày sinh thì chuyện con gái lớn tuổi hơn tạm thời không phải là hiếm, nhưng cũng không ai suy nghĩ đến tận như vậy.
“Karina-san vẫn còn là sinh viên, đến Nhật du học để nhiên cứu về văn hóa đúng chứ ạ? Chuyện hôn ước là do phía cha mẹ chị ấy quyết định ạ?”
Cái mà khiến Sanae phản ứng một cách nhạy cảm kia, chính là từ「Hôn phu」.
“Hừm~. Chị cũng không biết chi tiết, nhưng từ đầu thì do mối quan hệ từ cha mẹ thì phải, nhỏ nói là thời họ còn học cao trung đã hứa với nhau. À, mà Sara-chan dạo gần này có hẹn hò với một người, nhưng vì người đó suốt ngày ba láp ba xàm này nọ nên nhỏ đã đá hắn rồi.”
“Haha……Nếu là chỉ thì thế thật.”
Vụ của Fumi khi đến tiệm hôm đó, chị ta đã phản ứng lại với đầy sự dũng cảm sau đó. Takana chợt nhớ lại và cười.
“À phải rồi……Chúng ta tuy nhát và thẹn thùng nhưng mọi người lại yêu theo nhiều cách rất là bình thường ha.”
Saotome, Takana, Sanae—mỗi người đều lâm vào cảnh ngộ không bình thường, lại còn mang trong mình một tài năng đặc biệt, nhìn từ xa chẳng giống thế giới của những học sinh cao trung năm hai mà mọi người thường biết.
Trong thế giới đó lại tràn ngập những con người dị biệt.
Với nhiều cách sống, kể cả tình yêu.
“Nói là yêu theo nhiều cách sẽ làm một người không có bạn trai như chị buồn lắm đấy. Mồ~!”
“A! E, em xin lỗi~!”
Câu từ của Tomo kéo Saotome trở về hiện thực.
“Maa, không chỉ có chị mà Marumi-chan cũng vô duyên về chuyện đó lắm, dù cho nhỏ đã cố gắng rất nhiều.”
“Em nghe nói chị ấy là bạn cũ của chị ạ? Người phụ bếp ở「Sweet・Drop」 đã không đủ, thế mà chị ta bây giờ lại……”
“Marumi-chan sau khi tốt nghiệp cao trung thì đi học trường dạy nấu ăn, tu nghiệp đàng hoàng và đã được làm việc tại nhà hàng cao cấp đó. Nhưng mà tại nơi đó, hình như nhỏ cãi nhau với bậc tiền bối nên mới nghỉ việc, và rồi trở thành hikikomori trong gần một năm.”
Dù cho đến bây giờ, có gọi bao nhiều lần đi nữa nhưng chị ta vẫn không quay đầu lại, và cho đến hôm trước thì cuối cùng chị ta cũng OK lời của Tomo để quay lại.
“Dù không ở vị trí phục vụ khách trực tiếp, nhưng nếu đã là làm việc thì không thể không liên quan đến người khác được~. Mối quan hệ mới là điều quan trọng chứ không phải thực lực. Marumi-chan ấy, từ xưa đã dở ở khoảng đó rồi, không thể nở ra nụ cười khả ái hay trò chuyện bình thường được.”
“Vậy thì……chị ấy cũng gặp nhiều khó khăn quá chị ha.”
“Em khi trước cũng vậy, bị một tên biến thái bám đuôi đến nỗi phải khước từ chốn học đường, nên có thể hiểu được những cảm xúc đó.”
“Quên với lối xã giao hay trò chuyện với người khác là một niềm vui, nhưng tính cách thì đâu phải dễ dàng mà thay đổi được. Bởi thế nên khi em đột nhiên trở nên nữ tính thì lập tức thất bại ngay.”
“Ừm ừm. Nhưng mà nhỏ muốn thực khách được nếm những món ăn ngon, nên nếu là làm tại tiệm của chị thì nhỏ có thể không phải lo lắng mấy chuyện như quan hệ trên dưới hay hình thức phiền phức của tiệm.”
“Em cũng có thể hiểu……những cảm xúc đó.”
Saotome nhẹ nhàng gật gù.
Những kỹ năng mà bản thân đã trang bị, với tư cách là một người chuyên nghiệp không thể không diễn những kỹ năng ấy, không phải cứ thể hiện qua những câu từ đẹp dẽ hay qua sự nhiệt tình, ý muốn là có thể làm được.
Đó cũng là một loại của dạng hành động bộc phát.
“Về chuyện đó thì em có điều muốn hỏi ạ.”
“Ửm? Chuyện gì? Chuyện hôn nhân à?”
“Không phải ạ. Là chuyện về công việc.”
“Àà, ra thế.”
Thấy Sanae với thái độ nghiêm túc, Tomo ngồi thẳng dậy.
“Chị……à, em xin thất lễ, có phải chị không giỏi trong việc nấu nướng và pha cà phê đúng chứ ạ?”
“Ừm, phải. Nhưng với tư cách là nhà kinh doanh thì chị phải quán xuyến và quản lý tiệm chứ nè~! Dù cho chị không thể, nhưng nếu Yagimoto-kun hay Marumi-chan có thể làm đồ ăn ngon cho tiệm mình thì như vậy là đủ rồi~!”
“Chính là ở điểm đó. Cớ vậy mà tại sao chị lại nghĩ rằng sẽ kế thừa lại tiệm từ Yuugo-san ạ?”
Về câu hỏi này, ngày từ đầu Saotome đã nhận ra chút chi tiết không được tự nhiên.
Những người con trai của Yuugo—hay người cùng thời với cha mẹ của Tomo, từng người một đã và đang đi làm những công việc khác nhau, vậy mà chỉ có đứa cháu Tomo là kế nghiệp tiệm.
Hơn nữa chị ta cũng chẳng phải người yêu nấu nướng, chuyển từ một tiệm bình thường sang tiệm cà phê hầu gái thì chắc hẳn là có lí do gì đó.
“E~to. Không phải lí do gì to tát cho lắm. Chị thì chỉ đơn thuần là thích cửa tiệm của ông thôi. Không phải là từ hương vị cà phê hay gì đâu, mà là thích bầu không khí vui vẻ của các khách hàng khi đến tiệm đấy.”
Không biết phải đang nhớ lại khi xưa không mà Tomo nhắm mắt lại và hướng đầu lên.
“Ông là một người rất đam mê cà phê, phải nói đến mức chuyên nghiệp luôn. Hương vị của nó rất ư là ngon. Cơ thể ông đến bấy giờ vẫn còn khỏe mạnh đấy, nhưng chất lượng không thể cho ra như thời hoàng kim nữa nên ông đã nói là chỉ còn cách đóng cửa tiệm.”
Tuy đây là buổi tối đầu tiên với nhau, nhưng để lại một ấn tượng cho thấy chị ta là một người cởi mở và thoải mái. Vẻ bề ngoài tuy làm liên tưởng đến hình ảnh một người có tính khí cứng đầu, nhưng chuyện công việc và cá nhân lại phân ra hoàn toàn khác nhau.
“Nhưng mà chị không muốn như thế nên đã nói với ông là mình sẽ kế thừa nó.”
“Vậy tại sao nó lại trở thành tiệm cà phê hầu gái ạ? Chẳng phải lúc đầu Kazu cũng làm thêm tại đó khi nó còn là tiệm giải khát bình thường sao?”
Takana cũng trở nên hứng thú.
“Ưn. Lúc đầu chị cố gắng giữ lấy chút bầu không khí còn sót lại từ thời của ông, nhưng hoàn toàn không thể. Nhưng rồi,「Cam Lộ」là cửa hàng đã hoạt động hơn chục năm, nên khách hàng cũng dần sẽ thay đổi đúng chứ?”
Người đã hơn tám mươi tuổi như Yuugo đã kinh doanh tiệm lâu đời đó từ thời ông còn trẻ. Nếu nghĩ về bề dày lịch sử của tiệm thì những người mới tuổi thập nhiên như Kazuhiro cũng chỉ là những người mới.
“Dù sao cũng không thể làm người khác thỏa mãn bằng hương vị họ mong chờ từ ông nên chị đã nghĩ là nên đưa ra một đề xuất khác, tạo nên một nơi mới mẽ dễ chịu và làm vui lòng khách hàng……Nhưng mà, những thể loại tiệm giải khát mà khách hàng ngồi xuống là có thể cảm thấy bình tĩnh và vui vẻ đã dần mất đi và không còn nữa. Số người có thể tận hưởng cà phê tại nhà ngày một tăng lên, trào lưu bây giờ là giết thời gian như kiểu tiệm cà phê Seattle đúng chứ?”
“Quả thật là như vậy……”
Saotome cũng chìm trong suy tư.
Trên phố, đập vào mắt là tập hợp những chuỗi tiệm cà phê với quầy tính tiền gắn liền cùng với dãy ghế dài nhỏ hẹp, khách hàng dần chẳng còn hứng thú nữa. Những máy làm cà phê tại nhà thì dần một phổ biến hơn dạo gần đây.
“Lúc đó, nếu suy nghĩ xem「Một tiệm giải khát có thể mang lại niềm vui cho khách hàng」là gì thì chị chợt nghĩ đến cà phê hầu gái đó.”
Việc kinh doanh nó quả thật rất là vui.
Trước câu chuyện có phần công phu của Tomo, chỉ có thể thấy chị ta đang thật sự rất vui.
“Quả nhiên là chủ quán. Cách suy nghĩ của chị thật tuyệt vời.”
“Ehe~. Tuy chị đã nghĩ thế thật nhưng thực tế thì không thể bán lấy hương vị nên chỉ có thể dừng ở nửa đoạn đường thôi~. Và rồi nó cũng đã đến. Tiệm thêm được Sanae-chan vào làm lượng khách đến tiệm cũng tăng lên.”
“Giờ tiệm đang phồn thịnh là dấu hiệu đáng mừng đấy ạ.”
Tuy ngoại hình là học sinh trung học, cử chỉ, hành động hay lời nói không đáng tin cậy lắm, nhưng Saotome cảm nhận được hình dáng của một doanh nhân trưởng thành ở chị ta.
“Nhưng mà Hoshikawa-chan đang hoạt động với tư cách là một Seiyuu chuyên nghiệp còn gì, còn Sanae-chan thì vì tương lai kế nghiệp tài đoàn nên mới đi học hỏi đúng chứ? Còn Hio-chan cũng kế thừa võ đường bằng kỹ năng trời phú Karate nhỉ? Chị thì từ thời cao trung ấy, dù cho ông có cửa tiệm nhưng chị lại hoàn toàn không suy nghĩ đến chuyện đó mà chỉ toàn chơi bời thôi.”
“Em cũng bắt đầu vai diễn nhí với tố chất trong mình, chỉ vui với việc diễn xuất là chính nên cũng gần như là giống chị đấy.”
Thời tiểu học thì cô chỉ lấy đó làm niềm vui, không có nhận thức về người làm việc chuyên nghiệp. Ý thức đó được nảy sinh lúc cô bắt đầu hoạt động nghệ thuật trở lại.
“Em thì thì cũng chẳng nghĩ gì nghiêm túc đâu, chỉ nghĩ là em đằng nào rồi cũng sẽ kế thừa từ đời này sang đời khác thôi. Không phải là chuyện gì đáng khen đâu.”
Takana cũng nở nụ cười có chút đâu đó thẹn thùng.
“Em thì từ nhỏ đã được nuôi dạy với tư cách là người kế thừa trong tương lai của Tenkyuuin. Không ngờ thân phụ lại sớm sang thế giới bên kia, trách nhiệm thì trực diện trước mặt, nhưng thẳng thắn mà nói thì em đã không nhận thức được gánh nặng đó cho đến tận bây giờ.”
Sanae chậm rãi, cẩn thận chọn lọc ngôn từ để nói.
“Được làm trong tiệm của chị Tomo, được trực tiếp gặp đồng nghiệp hay khách hàng, em lần đầu tiên biết được trách nhiệm khi làm việc ngoài xã hội. Không chỉ đơn thuần là cho tri thức hay khái niệm vào đầu, mà là cảm giác có thể trải nghiệm thực cảm trong công việc cơ.”
Cô nói với giọng điềm đạm, rõ ràng bao gồm cả sự tự hài và vui sướng.
“Và rồi em trở nên thích người đó......Và có thể biết được cảm xúc thực sự muốn trân trọng thứ gì đó từ tận con tim......đó là tất cả những gì mà em nghĩ.”
~~.
Dù chỉ chút sự yên lặng nhưng căn phòng lại đang tràn ngập niềm vui, sự thỏa mãn.
“Cuộc nói chuyện như nặng nề đi ấy nhỉ. Chị thì tệ khoảng này lắm. Hahaha......~Thôi, chúc mọi người ngủ ngon nè~.”
Tomo trở lại kèm nụ cười.
Ánh đèn đã tắt, lần này bóng đêm và sự yên tĩnh bao trùm lấy cả gian phòng.
— Hết chap 05 —