“S, Sanae-san~?”
“Chào mừng anh đã về, Kazuhiro-sama.”
Tình huống này là thế nào?
Khi về đến nhà sau khi lễ hội văn hóa kết thúc, tại sao Sanae lại đang ngồi chờ tôi trong tư thế mitsuyubi như thế này?
Hơn nữa, cô nàng mặc trang phục Kappouki gợi lên bầu không khí như trong một bộ drama「Người mẹ thời Shouwa」vậy. Mà thực ra tôi cũng chưa từng thấy người mẹ đấy bao giờ.
Không. Nếu phải gọi là mẹ thì với cô nàng là quá trẻ.
“Anh muốn đi tắm trước? Hay là dùng bữa tối trước?”
“K, không sao. Anh đã ăn ở lễ hội văn hóa rồi……”
Câu thoại y như khuôn mẫu một người vợ trẻ của cô khiến cậu phản ứng lại một cách nghiêm túc.
Giống như phải đáp lại bằng giọng điệu của một người chồng làm kinh doanh rằng 「Anh phải đi tiếp đã nên không có dùng bữa tối đâu」vậy.
“Vậy anh đi tắm nha. Xin chờ em một chút.”
“Kh, khoan đã nào.”
“Ara, về chuyện này ạ. Trước tiên thì em phải tạ lỗi với anh mới phải. Chuyện em tự ưu tiên sự thuận lợi của bản thân, giữ bí mật chuyện quan trọng với lại Kazuhiro-sama nữa. Xin anh hãy trách mắng em thật nhiều ạ.”
Sanae cúi đầu xuống thật sâu.
“Ấy, không. Chuyện đó thì đã không sao rồi. Chuyện từ bạn trai giả rồi nảy sinh tình yêu thật anh đã nghe được từ em gái, và cả Saotome hay Takana rồi……Mà quan trọng hơn hết là vấn đề bây giờ kìa!”
“Xin anh hãy thư giãn đi ạ. Đằng nào thì đây cũng là nhà của anh.”
Chuyện đó thì là tất nhiên rồi, nhưng có Sanae trong nhà thì chẳng phải là quá bất bình thường sao?
Con người, khi đang trong tình trạng bất bình thường thì làm sao mà thư giãn được.
“Ara. Em lại không phải rồi. Trước hết phải xin lỗi anh vì đã tự ý vào nhà mà không có anh. Thật thật xin lỗi.”
Đến cuối cùng, Sanae vẫn tỏ ra vẻ hân hoan và nở nụ cười mỉm chi.
“Ế~……E-to……Sanae-san?”
“Vâng ạ?”
“Thì, tại sao em lại có mặt ở đây?”
Kazuhiro đứng thẫn người ra và hỏi, trong khi cậu vẫn chưa cởi giày.
“Là vì đã dùng chìa khóa của tôi đây ạ.”
Mọi giọng nói điềm tĩnh xuất phát từ bên trong.
Cửa nhà bếp mở ra, lại thêm một người khác nữa xuất hiện.
Khác với bộ Kappougi của Sanae, người này đang diện bộ trang phục hầu gái.
Không cần phải nói, người đó là hầu gái làm việc cho nhà Tenkyuuin – Dan Matsuri.
Một cô nàng mỹ nhân mặc Kappougi, và một cô nàng giẫm đạp lên thân phận thật sự của hầu gái. Một cảnh tượng mà đối với cậu hết sức ảo diệu đang xuất hiện trong nhà.
“Dù cho có phải phục vụ cho ‘quý ông’ của tiểu thư, nếu như được yêu cầu thì đương nhiên tôi tình nguyện dâng hiến「Lỗ」cho ngài tấn công ạ. Cũng vì thế nếu như tập luyện đến mức tuyệt bảo kỹ năng「Finger」thì lỗ khóa có cứng và khóa kín đi chăng nữa cũng có thể làm cho nó lung lay, lắc lắc, và rồi dễ dàng mở được thôi ạ.”
Vẫn không có tí cảm xúc nào trên gương mặt, ngón tay chị ta từng ngón lắc léo. Cứ như hành động của một con động vật chân đốt ngoài hành tinh trong bộ film SF vậy.
“Hảả……”
Cậu ôm đầu.
Cả đứa em gái và cả cái con người này nữa, đã khóa cửa nhà cẩn thận kỹ càng đến như vậy rồi, vậy mà tại sao lại có thể dễ dàng mở ra từ bên ngoài được cơ chứ?
Dù cho nghiêm trong đến mức phải đổi ổ khóa đi nữa, nhưng đấy chỉ là quyết định mang tính cá nhân, và biết giải thích thế nào và ba mẹ đây?
Làm sao có thể nói rằng để tránh sự xâm nhập bất hợp pháp từ đứa em gái hay từ chị hầu gái-san này được. Mà có nói chắc gì họ đã tin.
Hơn nữa. Matsuri chỉ mới làm sáng tỏ một nghi vấn, chứ chưa hoàn toàn trả lời câu hỏi của Kazuhiro.
Bởi cái mà cậu muốn biết là「Why」hơn là「How」.
“Kazuhiro-sama.”
Sanae bắt chuyện trong khi cậu đang bấn loạn.
“Em nghĩ đã gây ra phiền phức, nhưng tạm thời em sẽ sống trong căn nhà này.”
“Ể? Ểể~? Chẳng phải em đang bị quản thúc sao Sanae-san?”
Sau khi bức hình của Kazuhiro và Saotome bị lan truyền, cô đã bị Shizuka trách mắng, thậm chí còn cho nghỉ cả việc làm thêm nữa.
“Vâng. Nhưng mà hôm nay, em đã xem buổi biểu diễn của Saotome-san trên mạng, nên quyết định sẽ không mãi như thế này được. Không thể để dì Shizuka kiềm hãm mãi được. Phải hành động để phá vỡ tình trạng hiện tại. Nhờ có sự giúp đỡ của Dan-san nên em mới có thể âm thầm rời khỏi nhà đó.”
“Nói tóm lại là……Em bỏ nhà sao?”
“Vâng, là thế đấy ạ. Nói là bỏ nhà nhưng gọi là tự bắt cóc bản thân có lẽ sẽ hợp lý hơn. Em đang nghĩ là sẽ đàm phán lại với dì Shizuka.”
Một lời tuyên bố thẳng thừng.
Cái này là đáp án cho câu hỏi「Why」, là lý do mà Sanae có mặt ở đây.
Thông thường mấy tên bắt cóc sẽ đòi tiền chuộc, còn Sanae thì tự dùng bản thân mình để cược vào chiến thắng.
Mạnh dạn làm như vậy cho thấy nhỏ tuyệt vời thế nào. Dù là như vậy—
Chẳng phải đây là tình trạng rất ư là vớ vẩn sao?
Tuy không biết chuyện thường ngày của nhỏ thế nào, nhưng hẳn là nhỏ luôn được một đoàn quân VIP hộ tống suốt còn gì.
“D, dù có là vậy đi nữa, chẳng lẽ dì ấy để em đi như vậy sao?”
“Shizuka-sama hôm nay có việc nên không có nhà ạ.”
Hở~
Nhờ câu nói của Matsuri mà Kazuhiro vuốt ngực nhẹ nhõm.
“Dù nói là bỏ nhà đi nữa, chỉ là bỏ đi có một đêm thôi đúng không?”
“Không phải nghĩa như vậy đâu ạ.”
Sự an tâm của Kazuhiro lập tức bị dập tắt.
“Tuy là dịp để tránh mặt dì tối hôm nay, nhưng em đã chuẩn bị tinh thần không trở về rồi ạ.”
Cô trả lời bằng giọng điềm đạm nhưng đầy ý chí.
“K, không. Chính vì vậy, cùng đàm phán để giành lấy thắng lợi đúng là một cách không sai, nhưng nên ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện với nhau chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Cách tiến lên bằng việc chớp lấy thời cơ một cách miễn cưỡng anh nghĩ nó chỉ mang tính ngang bướng mà thôi……”
“Không ạ. Cho đến bây giờ em vẫn biết ơn dì ấy, nên em chính thức sẽ chạy trốn. Cứ dần chồng chất mọi chuyện lên thế này chỉ gây nên sự hiểu lầm mà thôi. Trở nên bướng bỉnh cũng được, ngược lại, không ai nhượng bộ ai mới chính là mong muốn của em.”
Nhưng quyết tâm của Sanae không lung lay.
Kazuhiro vẫn còn nhớ.
Không thể vượt qua mà cứ kéo dài vấn đề thì kết quả sẽ chẳng thể giải quyết được đến đâu cả.
Cái đó thì cậu biết nó khó chịu đến mức nào.
Thế cho nên cậu hiểu được cảm xúc quyết tâm để giải quyết vấn đề, nhưng lại sợ cách làm miễn cưỡng mà thất bại thì sẽ gây nên phiền hà lắm.
“Chị cũng nên nói gì đi chứ Dan-san. Trong chuyện này dù là Shizuka-san hay Sanae-san đi nữa thì chẳng thể nào có được kết quả tốt đẹp mà đúng chứ? Có thể ngay cả chị khi giúp đỡ nhỏ cũng có nguy cơ bị đuổi việc không chừng?”
Nếu như cảm xúc của chính bản thân Sanae không thể lay chuyển thì chỉ còn cách nhờ người kế bên nhỏ thuyết phục.
Cái người mà suốt ngày nghĩ đến mấy chuyện đó như Dan Matsuri dù sao cũng là người lớn, người của xã hội. Kazuhiro đang chờ đợi một sự trong sáng dù là mờ nhạt ở chị ta.
“Người trung thành không đơn thuần chỉ nghe theo lệnh của chủ nhân.”
Nhưng mà, Matsuri đáp lại mà không hề chớp mắt.
“Ngoài hoàn thành những mong muốn bên trong của chủ nhân, làm trái lại những mệnh lệnh của chủ nhân cũng là một trong những cái gọi là trung nghĩa đấy ạ. Thứ có thể chi phối một hầu gái thực thụ không đơn thuần chỉ là tiền đâu ạ.”
Lời nói thật ảo diệu—phải nói là dị thường, nhưng với một người mang nghiệp vụ hầu gái như chị ta khiến Kazuhiro suy nghĩ sâu sắc.
“Nếu có thứ gì đó làm đảo lộn niềm kiêu hãnh của một hầu gái, thì nó không phải là đồng tiền, mà là sự ‘cương trực’ từ ‘cây thịt’ nóng kia ạ.”
~!
Hai chân cậu bủn rủn.
Bản thân trở thành một tên ngốc.
Quả nhiên con người này dù ở đâu vẫn là Dan Matsuri thôi.
“Sao lại có ‘cây thịt’……ở đây ạ?”
Sanae hỏi với thái độ ngây thơ.
“C, cái đó là……~! Em không cần phải biết đâu Sanae-san!”
Kazuhiro lập tức dùng hai tay để phẩy đi.
Nhưng mà—“Nếu vẫn là em như trước kia thì có lẽ đã thuyết phục rồi. Nhưng mà cuối cùng em cũng đã đưa ra được quyết định. Tự mình đặt ra quyết tâm lên đôi chân rồi tiến lên phía trước là việc không liên quan đến một ai cả. Chuyện bây giờ đây, đối với Dan-san hết sức là quan trọng, còn hơn cả tiền bạc hay đạo lý sự nghiệp nữa.”
“Ế……e, e-to.”
Quả nhiên cách suy nghĩ đó rất tuyệt vời.
Tuy tuyệt vời nhưng với tình trạng này thì đã sao chứ.
Đối với Kazuhiro lúc này, cậu chỉ còn biết lảng ánh mắt đi và nói ấp úng mơ hồ.
Làm gì đó thôi, phải tránh đi vấn đề này mới được.
“P, phải rồi! Nhân tiện thì tại sao em lại mặc Kappougi vậy?”
Đúng là phải tránh đi, nhưng quả thật trong đầu cậu có câu nghi vấn như vậy.
“Dan-san đã dạy cho em rằng, mặc bộ này để đón tiếp ‘anh xã’ trở về thì sẽ tốt hơn ạ.”
Từ vạt áo, cô lộ ra vài ngón tay để chỉ người bên cạnh.
Quả nhiên thủ phạm là chị ta.
Nhưng quả thật là không nên đưa ra những lời đệ nghị như tạp dề khỏa thân ở đây thì sẽ tốt hơn.
Đúng lúc đó.
Píng pong.
Tiếng chuông của vang lên.
“Kazu! Nhà ông ồn quá, có chuyện gì vậy? Nếu có gì khó khăn thì để tio giúp ch……ể~?”
Takana mở cửa và bước vào mà không cần đến một giây hồi âm.
Kazuhiro thì đang trong trạng thái đúng chôn chân. Chỗ để giày đã chật hẹp giờ lại thành ra hai người đứng cạnh nhau.
“Sa, Sanae~! Tại sao bà lại ở trong nhà Kazu?”
Takana chỉ tay vào Sanae và thốt lên. Bộ ngực đầy đặn đằng sau chiếc áo thun kia thoáng chốc nảy lên.
“T, tui có cho nhỏ vào đâu~! Lúc về thì đã thấy rồi!”
“Thật ra thì mình đang bỏ nhà. Cho đến khi vấn đề được giải quyết thì mình sẽ ở nhà của Kazuhiro-sama.”
“T, thế chẳng phải là đang tấn công trước sao~! À mà tui lúc trước cũng từng tấn công trước thật……!”
“Dù thế nào đi nữa, nhờ Saotome-san mà Kazuhiro-sama đã biết được tấm lòng chân thành của bọn mình. Lời đã hứa trước kia, cả ba người cùng nhau xin lỗi và làm lại đã không còn ý nghĩa nữa. Nếu đã vậy thì dùng cách của bản thân để tiếp cận Kazuhiro-sama không phải chuyện gì sai trái đúng chứ? Thực tế thì cả Takana-san cũng vậy, cậu lập tức qua đây để phân trần còn gì.”
“C, chuyện đó……thì đúng là vậy……”
Đứng trước nụ cười và lời nói của Sanae, Takana không thể phản biện lại.
Với một người bạn thuở nhỏ như cô thì nếu như nghe thấy tiếng động, đâu cần phải lo lắng đến mức mở cửa xông vào bên trong mà không chờ trả lời kia chứ.
“T, thế thì thế này! Sanae, bà qua nhà tui! Kazu là con trai, lại sống một mình, nam nữ ở cùng nhau thì sẽ xảy ra nhiều vấn đề đấy!”
Kazuhiro cũng gật gù đồng ý.
Dù chuyện rời khỏi nhà, hay tự nhận mình bị bắt cóc bản thân đi chăng nữa thì ít nhất nên ở nhà người đồng giới thì sẽ tốt hơn.
“Nhưng mà mình đâu có biết mặt cha mẹ của cậu đâu Takana-san. Hơn nữa với một thanh niên nghiêm túc như Kazuhiro-sama thì cả cậu cũng biết mà đúng chứ?”
“Thì tui sẽ giới thiệu bà cho Mama và Papa mà! Đó giờ chưa có chuyện bạn bè ở lại qua đêm, nhưng chắc là không sao đâu!”
“Nhìn từ đây có thể nói gia đình cậu là một gia đình 3 người. Lúc này đây mà thêm hai người qua thì chẳng phải sẽ gây phiền phức sao? Hơn nữa ở căn nhà này tận 4 người sống, hiện tại Kazuhiro-sama đang sống một mình nữa nên mình biết rằng đang có phòng trống.”
Sanae trả lời lại với thái độ lạnh lùng.
Ngay từ đầu thì Takana là người dễ động tay động chân hơn là suy nghĩ, nên cô không có khiếu ăn nói.
Với một Sanae không biết sự đời, đúng ở vị trí hầu bàn ở「Sweer・Drop」khiến cô lùi một hay thậm chí là hai bước, nhưng vẫn là người được nuôi dưỡng để thừa kế đại gia tộc. Dù cho không nhận thức được con người cứng rắn đang ngự trị bên trong cô nàng tiểu thư với vẻ ngoài điềm đạm kia, thì cũng chẳng có gì gọi là kì diệu cả.
“Thì, thì thế này thì sao? Sanae thì sang nhà tui, còn chị hầu gái thì ở lại……”
“Không được~!”
Kazuhiro hét lên để cự tuyệt lời đề nghị của Takana.
“À, không, chỉ là……”
Sau khi lỡ miệng, cậu mới nhận ra là mình vừa thất sách.
Nếu như cự tuyệt bằng giọng điệu cứng như vậy thì cứ như muốn Sanae sẽ qua đêm ở nhà cậu rồi còn gì.
Lại tạo thêm khung cảnh shuraba.
“T, tóm lại là thế này. Sẽ có nhiều chuyện xảy ra. Dan-san là một nữ giới còn trẻ……T, tất nhiên là tui không có ý định động tay động chân gì đâu!”
Tệ rồi.
Thế này thì tệ quá.
Lưng cậu chảy mồ hôi lạnh.
Có cảm giác như bị chôn sâu xuống huyệt mộ vậy.
Tuy đối phương có những hành động hết sức ‘nguy hiểm’ nhưng mà không thể nói thẳng ra miệng được.
Ở cùng mái nhà với người con gái mình thích cũng nguy hiểm, nhưng ở cùng với người con gái mình không thích lại còn Ero nữa thì lại càng nguy hiểm hơn.
Cậu nghĩ đến đó—thì mới nhận ra rằng cả ba người điều mang như tính cách khác nhau.
Cậu không biết tuổi chính xác của Matsuri, nhưng có nghe sau khi tốt nghiệp cao trung, chị ta đã đi tu nghiệp bên Anh Quốc, có chứng chỉ hẳn hoi. Co lẽ, chị ta cũng đã quá 20 tuổi rồi.
Cậu không phân biệt tuổi tác trong chuyện「Tuyển bạn gái」nhưng cô mỹ nhân này là mỹ nhân thuộc hàng học top lớp. Không phải là so sánh với nhóm Saotome nhưng cả ba người không có nét quyến rủ của người trưởng thành.
Và hơn hết thì, đối với Kazuhiro, Matsuri「Đơn thuần chỉ là một mỹ nhân ERO」.
Nghiêm khắc hơn mà nói thì「Một người đẹp kì quặc, dâm đãng」.
Cậu lại nghĩ đến Saotome, Sanae và Takana.
Chỉ một người trong ba người họ là「Người con gái mà bản thân thích」, không lầm đi đâu được.
“V, vậy à. Phải ha. Ừm, chị hầu gái-san và Kazu ở cùng nhau thì tệ lắm ha. Nhất lạ chị hầu gái-san lại là……Nói sao nhỉ……ừn, quả thật là không thể nói.”
Cậu quay lại, cả Takana cũng gật gù trong khi gương mặt đỏ rực.
Đằng nào thì chắc cô cũng đã hiểu được.
Nếu phán đoán dựa trên phản ứng này của Takana thì cậu chắc cô đã trải qua một dịp nào đó mà biết được bản chất thật của Matsuri rồi.
“Cảm ơn Takana-san đã quan tâm đến mình với tư cách là một người bạn. Nhưng mà, trong vụ này là chuyện mà bản thân mình muốn làm, phải làm để có thể tiến triển ước muốn của bản thân. Vì vậy mà mình không thể không hướng đến nguyện vọng「Muốn được trọ lại tại nhà cùng với Kazuhiro-sama」được.”
Cô giữ vững quyết tâm, không lảng tránh qua vấn đề khác.
Tất nhiên Matsuri vẫn giữ thái độ điềm tĩnh.
Không lẽ con người này, đơn giản chỉ xem chuyện này là thú vui cho riêng mình thôi hay sao?
Kazuhiro đang vất vưỡng giữa những nghi vấn đó.
“Ư gừ~……Phải rồi~!”
Takana như đang bị dồn đến chân tường thì cô đột nhiên lấy điện thoại ra.
“O, oi~!”
Tình huống này thì nhỏ định gọi cho ai kia chứ?
Chẳng lẽ là cảnh sát?
Quả nhiên hiện thực hiện tại đang rất nguy khốn, nghiêm túc mà nghĩ thì là chuyện xâm phạm, cư trú bất hợp pháp nhà người khác. Tuy hèn hạ nhưng đó là một cách để loại trừ Sanae, người hiện tại đang đứng bất động.
Nhưng Kazuhiro không có ý định làm lớn chuyện lên như vậy.
Thế mà, lời mà Takana nói sau đây lại nằm ngoài sức tưởng tượng của cậu—Đó là một cái tên khác.
“Alô, Saotome hả! Giờ rảnh không? Đến nhà Kazu gấp đi!”