Sóng gió một tuần qua cũng đã kết thúc.
Không phải tất cả mọi chuyện đều đã được giải quyết, nhưng mối quan hệ giữa cậu và ba người kia đã dịch chuyển lên một bước mới.
Sau đó, Saotome được đoàn người Arnold bảo vệ, cùng với bà giám đốc và ông quản lý Noma lên xe hơi rời đi.
Bà giám đốc chưa chuẩn bị tinh thần nhưng cô đã phát ngôn cho toàn nước biết qua mạng rồi. Quả nhiên, chuyện sau đó cần phải được ngồi xuống thảo luận.
「K, khoan đã, bây giờ thì tui xấu hổ đến mức chẳng muốn nhìn mặt ông đâu Kazu, nên nếu về chung cùng nhau thì tệ lắm」là lời mà Takana đã nói rồi dùng hết tốc lực trong người cô để phóng đi.
Kazuhiro vẫn đứng chôn chân ở đấy, rồi cậu phụ mọi người dọn dẹp. Chí ít thì cũng phải làm việc này, dù không giống như cậu vừa tham gia lễ hội văn hóa.
Phòng học lớp 3 năm 2 cũng không phải là không được trang trí, nhưng mấy thứ đó chỉ là đồ đơn giản. Trả lại ghế và bàn học được đặt tạm trong kho để bảo quản, xếp trở lại thành hàng thì mọi việc hoàn tất. Cũng chẳng phải lớp cậu kinh doanh bán hàng nên việc tính toán cũng đơn giản hơn. Tiền thuê phòng thu để ban nhạc luyện tập thì mọi người cùng nhau hùm hạp lại để trả.
Phần tiền thừa ra để mua snack hay đồ uống, và thế là một bữa tiệc nhỏ được diễn ra tại lớp học.
“Và, chúc mừng lễ hội văn hóa đã diễn ra thành công nào.”
“Chờ đã, còn một chuyện khác cũng đáng để nâng ly mà!”
Miki ngăn cái cốc giấy trên tay Kajiki lại.
“Phải ha. Cùng với sự thành công của lễ hội văn hóa, cũng phải chúc mừng thành tựu tình yêu của Yagimoto nữa.”
Sau lời nói của Kajiki, Miki và đương nhiên là những người bạn cùng lớp cậu đồng tình và nâng cốc lên.
“Cạn ly~!”
Giữa những tiếng hân hoan của mọi người, chỉ mỗi Kazuhiro phản ứng khó khăn cùng với ánh mắt nhìn xuống dưới chân.
“Rồi, chuyện gì đấy? Quả nhiên là cậu chọn Saotome-chan ha?”
“Đừng nà. Chúng ta là bạn cùng lớp của hai cậu ấy nên nghĩ như vậy, nhưng Kazuhiro còn mối quan hệ với các cô gái khác nữa.”
“Cô nàng kia nữa, là bạn thuở nhỏ luôn nhỉ?”
“Ngực to quá trời luôn ha.”
“Ghê quá~. Quả nhiên đám con trai mấy anh chỉ toàn biết nhìn vào chỗ đó không thôi hả?”
Vấn đề trung tâm là chuyện tình ái của Kazuhiro.
Tuy cậu xấu hổ và muốn độn thổ cho xong nhưng họ không có ý gì xấu. Về chuyện tình cảm của bản thân mà được đám bạn lo lắng cho là chuyện tốt.
Thử nghĩ về vụ ồn ào lần này đây, mọi chuyện cứ lần lượt mà kéo đến.
Cả bản thân cậu lẫn Saotome. Chuyện xấu cũng như chuyện tốt.
Bữa tiệc đã nóng lên, nhưng giới hạn được ở trường là tám giờ tối nên Kajiki tuyên bố tàn tiệc. Một phần kéo nhau ra FamilyMart để làm tăng hai, nhưng Kazuhiro thì quyết định về nhà.
Ngày mai sẽ nghỉ bù cho lễ hội văn hóa. Chỉ hôm nay những lớp hay câu lạc bộ chưa hoàn tất việc dọn dẹp thì đến trường để hoàn tất nốt, nhưng lớp 3 năm 2 thì hoàn toàn lượn khỏi trường.
Takana thì phải đến trường bình thường do cô học khác trường, Saotome thì vì công việc hay gặp mặt để thảo luận nên chỉ tối nay là không thể đến dọn dẹp.
Hãy để một ngày từ từ nghỉ ngơi thư giãn, bình tĩnh lại, và nghĩ về chuyện từ giờ trở về sau.
Takana thì đã thu xếp được khoảng cách tình cảm với con bé hậu bối rồi, nên sau sẽ do cảm xúc của bản thân cậu quyết định.
Kazuhiro nhận hết tất cả hảo thành ý từ lời tỏ tình của Saotome. Tuy ít nhiều vẫn còn những ngọn gió nghịch chiều, nhưng bà giám đốc cũng đã hiểu cho cậu, nếu là cô thì chắc cũng sẽ vượt qua.
Vấn đề là ở Sanae.
Đúng lúc Saotome hay Takana đã đường đường chính chính nói là muốn bắt đầu lại từ vạch xuất phát thì hành động của nhỏ lại đang bị kìm hãm. Đứng ở vị trí của Kazuhiro thì muốn thuyết phục Shizuka cũng khó, nội chuyện liên lạc thôi cũng là quá xa vời rồi. Cậu nghĩ bây giờ nên làm thế nào mới được đây.
Quả nhiên việc phải giải thích toàn bộ sự tình của cả ba người, đám phán với lại Shizuka có phải là cách làm tốt nhất không? Hay là nên thông qua người chủ cũ của nhỏ là chị quản lý Tomo đây?
Cậu vừa nghĩ như vậy thì đôi chân đã đứng trước cửa nhà—
Tại sao đèn trong nhà lại sáng?
“Ửn? Lạ quá ta……?”
Hình ảnh con bé Fumi về chơi hè lại trôi nổi trong đầu cậu. Nhưng dù là thế nào đi chăng nữa, hôm qua con bé cũng chả nói về dự định sẽ lên đây hôm nay cả. Nếu như là ba mẹ cậu trở về thì họ sẽ liên lạc từ trước rồi.
Vậy là ai kia chứ?
Biết là phải đề phòng, nhưng cậu không nghe thấy tiếng hay âm thanh gì phát ra từ trong nhà cả.
Cậu cẩn trọng dùng tay mở đấm cửa. Cửa không hề khóa. Vừa buổi sáng cậu đã khóa cửa rất cẩn thận nên chắc chắn có ai đó đã mở khóa.
Khi đã quyết tâm, cậu mở cửa.
“Chào mừng anh đã trở về, Kazuhiro-sama.”
“Wa~!”
Cậu lập tức nhảy lùi lại.
Ở đằng đó, Sanae, trong bộ trang phục tạp dề Kappougi, đang quỳ và đợi cậu bằng động tác Mitsuyubi*.
(*Mitsuyubi(三つ指): Động tác quỳ xuống, đầu ba ngón tay (ngón trỏ, ngón giữa và ngón đeo nhẫn) hoặc kể cả ngón út của cả hai tay chạm xuống sàn)-- Hết vol 8 --