Và ngày thứ bảy cũng đến.
Ánh sáng chiếu rọi qua màn cửa khiến Kazuhiro tỉnh giấc.
Bây giờ là 7 giờ kém. Cậu ngồi dậy trước khi chuông báo thức vang lên.
Tệ thật—Cơ thể vẫn còn nặng nhọc làm sao. Do không ăn uống đàng hoàng chăng?
Cậu lấy tay lên sờ vầng trán, nó vẫn còn hơi ấm. Cơn đau đầu hay sổ mũi hầu như đã không còn.
Nếu như thế này chắc đến trường được rồi nhỉ?
Nhưng mà, Kazuhiro hôm nay cũng liên lạc lại với thầy chủ nhiệm.
“Em xin lỗi, thể trạng của em hôm nay vẫn chưa……”
「Vậy à. Ráng giữ gìn sức khỏe nhé. Ngày mai đến phần chính rồi đấy」
“Cho em gửi lời xin lỗi với các bạn ạ.”
「Dù là đằng nào thì kế hoạch của lớp cũng là về buổi biểu diễn của Hoshikawa. Hôm nay không cần người nên em cứ nghỉ ngơi đi」
Sau khi nói xong những lời dịu ngọt đấy thì thầy cúp máy.
“Hàa……”
Cậu thở dài một hơi, lấy cái nồi rồi đổ cháo thập cẩm vào và cầm đi hâm nóng.
Thể trạng chưa được hồi phục hoàn toàn, có cả mùi mồ hôi nhưng cậu không có thời gian để tắm vào buổi sáng. Nhưng đấy chỉ là chuyện vặt.
Lý do lớn nhất mà cậu quyết định nghỉ tất nhiên là không muốn gặp mặt Saotome rồi.
Do cảm xúc đang bất an, thể trạng thì cũng như sụp đổ nên rất là nguy hiểm để có thể điều khiển được câu từ lời nói hay thái độ.
Có thể sẽ trở nên thiếu tự nhiên, bị cả lớp nghi ngờ khi không kết hợp ăn ý với lại Saotome.
Cả lớp đã làm rất nhiều để thực thi cái kế hoạch vô lý ấy. Nếu như vì do lỗi của bản thân mà cả lớp, hay thậm chí là toàn thể trường sẽ gặp nhiều phiền phức.
Nên hôm nay cứ lấy lý do bệnh mà xin vắng mặt. May mắn thay là không có vị trí nào thiếu hay cần thêm người.
Saotome với tư cách là người chuyên nghiệp sẽ lên sân khấu để biểu diễn, nếu phải thu xếp vấn đề lớn thì cứ để nó lại đằng sau đó là được.
Dù biết đây là hành động trốn chạy nhưng cậu đã xoay chuyển nó theo hướng tiêu cực.
Lúc đang nghĩ đến đấy thì tiếng chuông nhà bếp thông báo đã trôi qua năm phút vang lên.
Cậu tắt bếp, bê nồi cháo thập cẩm ra rồi cho vào tô.
Mùi hương hải sản cứ quấn quýt lấy mũi, làm cho dạ dày đang yếu thèm ăn trở lại. Khứu giác cũng đã hoạt động bình thường.
Là món mà Saotome đã liên lạc với lại Takana rồi mua cho cậu.
Cậu nghĩ như thế, phải chăng nhờ đó mà mạng sống của cậu đang kết nối với mấy cô nàng đó hay không.
“Không. Phóng đại quá rồi!”
Cậu Tsukkomi để xua đi những suy nghĩ đang trôi nổi trong đầu.
Chỉ là dù cho có tránh mặt như thế nào, vẫn không thể cắt đứt được sợi dây duyên đấy được.
Cậu cũng biết và hiểu rằng, chạy trốn cho đến ngày diễn ra lễ hội văn hóa là một việc chẳng hề đúng đắn một tí nào.
Takana, cô bạn hàng xóm cũng tương tự, còn Saotome thì là bạn cùng lớp. Chí ít thì từ giờ trở đi vẫn còn một năm học nữa, sẽ còn phải giáp mặt với nhau. Rõ ràng là không thể chỉ kéo dài vấn đề này thêm được.
Không chỉ bổ sung cháo dinh dưỡng, cậu ăn thạch jelly để tiếp thêm vitamin, và sau khi ăn xong thì uống thuốc. Các món này không phải là quà mà ngày hôm qua cậu nhận, mà là độ cậu trữ dự phòng. Đồ còn hạn thì chắc sẽ dùng sau.
“Còn hạn sử dụng, dùng bây giờ thì tiếc quá.”
Nếu thử nghĩ rằng, bao gồm cả thuốc trong đó thì nó khá nặng, nên giá cả cũng không phải là rẻ. Phải trả lại phần tiền thuốc mới được.
“……Cảm thấy tội lỗi quá đi~……”
Thực ra mấy cái vấn đề đó chưa giải quyết được cái nào cả, nên cứ đâm đầu vào suy nghĩ mấy chuyện vô lý mãi.
Lại còn thêm cái bệnh cảm này, thực sự thì thể trạng vẫn chưa thể phục hồi hoàn toàn.
Cứ chuyên tâm mà trốn tránh, chìm trong giấc ngủ tại nơi này. Trên bao bì thuốc có ghi tác dụng phụ là「Dễ gây ngủ」.
Ngâm tô cháo ngập nước, Kazuhiro chầm chậm về phòng và lên giường.
--
“Chào mừng đến với ngôi nhà ma của lớp hai~”
“Tổ chức đánh cờ người đây ạ. Tuyển người đây ạ~!”
“Hội nghiên cứu lịch sử sẽ diễn ra tại phòng nghe nhìn lúc một giờ ạ. Xin mọi người hãy ghé qua.”
Rất nhiều lời mời gọi, hân hoan, và cả nhạc BGM nữa.
Mái trường bình thường yên tĩnh bây giờ được lấp đầy bằng những âm thanh nhộp nhịp.
Cũng nhờ ảnh hưởng「Diễn viên lồng tiếng Satsuki Hoshimi」mà số người vào trường tăng hơn 50% so với năm ngoái. Ngày mai mới là buổi biểu diễn chính thức nên chắc lẽ sẽ còn tăng lên nữa.
Saotome đang đi bộ trong số đông đó.
Mái tóc của cô không còn mang phụ kiện, mắt đeo cặp kính đơn sơ, nhìn là biết rõ ràng cô đang trong mode giản dị rồi. Hơn nữa, cô không mặc đồng phục Kuhito mà mặc áo thủy thủ mượn từ Rinne.
Thật chất bản thân Saotome đã trải qua thời trung học, nhưng vì khoảng thời gian đó cô là hikikomorri nên đã không thể đến trường.
“Xin lỗi nha. Phải chi người đi cùng cậu là Kazuhiro.”
Đi cùng cô là người bạn cùng lớp Ookuma.
Cậu đi theo cùng để bảo vệ Saotome đã cải trang, nhưng nếu nhìn theo một góc độ khác thì sẽ giống như đang hướng dẫn mái trường này cho cô em gái học lớp dưới.
Nhà Tenkyuuin cũng cử mấy đội Arnold đến, nhưng khi trà trộn với học sinh cao trung trong trường trông chả tự nhiên chút nào cả, nên họ được bố trí ở những nên trọng yếu như cổng trường hay khu vực sân khấu, với phương châm cơ bản của ngày hôm nay là mặc vest đen để ngăn chặn mọi sự lùm xùm,「đẩy lùi mọi sự đột kích」từ bên ngoài.
“Ư, ừn. À thì……Dù cho tớ có cải trang đi nữa, nếu đi cùng với Kazuhiro thì có thể sẽ bị bọn họ nhận ra mất.”
Cô trả lời bằng một giọng thật nhỏ để xung quanh không ai nhận thấy để đáp lại sự lo lắng của Ookuma.
“Thế à. Làm người nổi tiếng cũng nhiều cái khổ thật ha.”
Ookuma là người dũng cảm, nhưng ngoại hình, độ khéo léo thì lại thiếu. E rằng cậu không hiểu được nội tình bên trong Saotome mà chỉ đang nói những lời đồng cảm với cô.
Nhưng mà, cũng nhờ vậy mà cô cảm kích cậu.
Để cho mọi người trong lớp lo lắng một cách vô lý rồi nên phải làm cho lễ hội văn hóa diễn ra một cách vui vẻ—không thể thất bại được.
Trong lúc đi đây đi đó, cô đứng trước khu triển lãm của câu lạc bộ anime-manga.
Cô nghe thấy giọng nói phát ra từ bên trong.
“Thì đó~. Trường này có Satsuki Hoshimi mà. Nếu biết gì đó thì hãy nói ra đi.”
~!
Sự lo lắng khiến cơ thể cô một thoáng run lên.
Vậy mà theo lập trường tự nhiên lại khiến cô tò mò, phân tâm mà nhìn vào bên trong.
“Phải nói bao nhiêu lần mới chịu hiểu đây! Cô ấy chỉ tham gia mini Live với quảng cáo trên tờ rơi thôi. Ngoài ra thì không tiết lộ thông tin cá nhân hay cho phép thu thập tư liệu, có ghi rõ ràng rồi còn gì! Nếu không có hứng thú gì về báo chí hay triển lãm của câu lạc bộ bọn tôi thì xin mời đi cho! Tôi lấy bút đâm cho bây giờ!”
Giọng nữ cao chót vót mang tính công kích kia là của hội trưởng câu lạc bộ Oribe Kotoko. Cô thật sự cầm bút trên tay và giơ nó lên cao quá đầu. Đấy không còn là dụng cụ để viết hay vẽ nữa, mà dùng với tư cách là hung khí.
“G, giề đấy. Dám làm không?”
Bị đe dọa bởi thái độ đấy, nhưng hai trên con trai kia tầm quá nửa đôi mươi vẫn không buông xuôi.
Hai thanh niên đeo băng「Đội cảnh bị」vội vàng chạy đến.
“Quý khách. Xin thất lễ, nhưng chắc hai anh đã đọc tờ rơi được phát khi vào trường rồi phải không ạ? Nếu như không thể tuân theo những chú ý được bên trên đó thì bọn tôi buộc phải mời hai anh ra khỏi khu vực của trường.”
Thái độ lịch sự, thẳng thừng và dứt khoát. Là thành quả huấn luyện từ đội Arnold.
“Chậc! Hiểu rồi.”
“Bị đuổi về thì làm sao mà coi được Live của Satsuki Hoshimi đây~”
Vừa độc mồm, hai tên đấy đi khỏi khu triển lãm. Bước qua nhau, nhưng bọn chúng không nhận ra được Saotome.
Để đổi ca, Saotome cùng với Ookuma bước vào bên trong căn phòng.
“A, mời vào~. Ookuma-kun đây mà. Còn cô bé này là ai? Chẳng lẽ là cô em gái-san đấy sao?”
Kotoko thốt lên, nhưng không có gì là thiếu sự tự nhiên.
“Ờ, ờ~!”
Ookuma cũng vụng về và ấp úng mà đáp lại.
Bọn khách láo xược kia chỉ mới vừa đi khỏi thôi. Chẳng may mà mà người trong câu lạc bộ lỡ mồm thì có khi lại nguy to. Nên phải nhanh chóng mà vận dụng, xoay chuyển đầu óc.
Trong phòng, ở kệ có thể đọc được lịch sử hình thành câu lạc bộ, những số ra đầu tiên cho đến bây giờ cũng được xếp thành hàng. Trên tường có dán bức họa mà cá thành viên trong câu lạc bộ tự làm.
Do tính chất công việc nên ngày thường Saotome cũng có tiếp xúc với những bức tranh được vẽ bởi những người chuyên nghiệp, nhưng bức họa ấy truyền đạt được sự tự do, vẽ theo ý thích của mọi người mà không bị gò bó bởi hạn chót hay cạnh tranh doanh số bán ra.
“Ano, cho em xem tạp chí của câu lạc bộ nhé?”
Cô không xem với tư cách là khách mà đấy là từ cảm xúc chân thật.
“Àà, là hàng miễn phí nên cứ tự nhiên lấy đi nhé. Xem cả góc triển lãm nữa, nếu viết luôn lời bình luận thì bọn chị sẽ vui lắm luôn.”
“Vâng. Cảm ơn chị.”
Cùng lúc đó, Kotoko áp mặt lại gần và thì thầm với cô.
“Hiện giờ ở đây không có vấn đề gì nên cậu cứ yên tâm đi nhé.”
Do tính chất của vụ ồn ào này, những thành phần fan muốn tìm kiếm thông tin đương nhiên sẽ đến câu lạc bộ Anime-Manga, hội trưởng Megumi và ủy viên trưởng Kajiki cũng đã mường tượng được chuyện này. Họ thay đổi kế hoạch ban đầu, đặt câu lạc bộ Anime-Manga ở gần lối ra vào để thu hút bọn chúng.
Có những thành phần không đến để tận hưởng lễ hội văn hóa, mà để phá vỡ luật lệ, gây phiền phức cho người khác.
Tất nhiên cũng có chỉ thị được đưa ra để mọi người không nói mấy chuyện dư thừa.
“Xin lỗi nhé. Vì tớ mà mọi người gặp rắc rối.”
Saotome cũng giấu đi giọng nói để xin lỗi.
“Có gì rắc rối đâu nào. Tuy phải in thêm tạp chí, nhưng vẫn tiến triển tốt và thuận lợi. Rồi, kính thưa quý khách. Cho xem tem đóng dấu ạ.”
Kotoko đang nói giữa chừng thì trở lại giọng như khi nãy.
“A……Đây.”
Saotome lấy ra một cái thẻ nhỏ.
Cái thẻ tem được đưa cùng với tờ rơi, được dùng để đóng dấu khi tham quan các câu lạc bộ hay các lớp. Khi đã đầy tem thì sẽ được vé vào hội trường xem「Mini Live của Satsuki Hoshimi」.
Tất nhiên không chỉ có mặt là được, đối tượng phải chứng minh bằng cách tham gia để giành lấy giải thưởng nữa.
Đám lúc nãy không phải là không có, nhưng mới vừa nãy, thái độ bọn chúng chả giống khách một chút nào.
Nhưng mà hôm nay mới chỉ là ngày thứ bảy.
Mấy tên thích tò mò, gây ồn ào, hứng thú về chuyện Live của Satsuki Hoshimi chủ yếu nhắm vào ngày Chủ Nhật, chính là ngày mai.
Cuối cùng liệu có vô sự không đây.
Nếu do lỗi của bản thân mà lễ hội văn hóa bị phá hoại thì——
Trong đầu cô tràn ngập điều bất an.
Sự ích kỷ khi khôi phục lại nghề Seiyuu.
Sự ích kỷ khi trải nghiệm cuộc sống chốn trường học.
Sự ích kỷ khi muốn cảm nhận mùi vị của tình yêu thông qua vai diễn.
Sự ích kỷ khi muốn trở thành người yêu thật sự của người mà mình lợi dụng.
Tất cả chẳng có gì đúng đắn, là sự thất bại trong cái tôi của bản thân Saotome.
“A~, cô em gái. Chúng ta nên đi tới nơi tiếp theo thôi chứ nhỉ?”
Không nói về vai trò vệ sĩ, chàng trai võ đạo thật thà lên tiếng khi cảm thấy bầu không khí có vẻ xấu đi. Ookuma nói với vẻ lo lắng. Nếu so với lại Kotoko thì nó chỉ là một nét đơn điệu.
“Ừm.”
Gật đầu mà không có chút diễn gì trong đấy, Saotome bước ra khỏi câu lạc bộ Anime-Manga.
--
Miễn cưỡng ngủ tiếp khiến cho giấc ngủ trở nên nông đi.
Kết cục, khi Kazuhiro tỉnh giấc thì trời đã chuyển sang chiều tối.
“……Cũng sắp đến giờ tan học rồi ha……”
À, không. Hôm nay là ngày diễn ra lễ hội văn hóa mà.
Lượng khách đến sẽ đông, nhưng lượng học sinh ở lại để dọn dẹp hay chuẩn bị cho ngày mai cũng không ít.
Cậu lẩm bẩm, bật dậy khỏi giường rồi dùng nước lạnh để rửa mặt.
Bệnh cảm đã hoàn toàn khỏi.
Đầu có chút sảng khoái, lại thoáng chốc nghĩ đến chuyện của Saotome.
Ban nhạc có vẻ luyện tập tốt lắm. Bọn fan phiền phức kia cũng không vây quanh lấy cô ấy.
“……Aa, mồ~! Chết tiệt.”
Tại sao rốt cuộc mình lại đi lo lắng chứ.
Quả thật không thể gọi cho Saotome, nếu hỏi đám bạn cùng lớp thì thật là bất tự nhiên. Không thể hỏi một cách trực tiếp được.
Chuyện mà cậu có thể làm bây giờ chỉ có thể là lên mạng check tin tức. Cậu mở laptop lên rồi gõ vào từ khóa「Satsuki Hoshimi」.
Vì tin tức tổng hợp tràn ngập khắp nên nơi cũng có nhiều tin hot được liệt kê. Chỉ là, đây là bảng tin nặc danh nên nội dung của chúng hầu như giống nhau cả.
Kết cục, để xác nhận lại diễn biến, cậu chỉ xét trên một bảng tin. Cậu click chuột để đăng nhập vào bài viết đó.
“Ửm.”
Cậu đọc được dòng tin「Trường học được bảo vệ nghiêm ngặt. Tốt hơn là nên chờ đợi tin tức」. Không thể tìm thấy được Satsuki Hoshimi nên đám người đó mất kiểm soát do quá nhiều người cải trang.
Có vẻ như việc toàn trường ngụy trang đang phát huy hiệu quả.
Hơn nữa, website hội học sinh cũng được đảm bảo nghiêm khắc.
Cùng với thông báo được treo ở hội trường là「Mini Live của Satsuki Hoshimi tại hội trường (Năm 2 lớp 3) – Chủ Nhật 15:45~16:00」cũng kèm theo những cảnh báo không được chụp ảnh, thu hình, và hơn nữa là「Nếu không nghe theo chỉ thị của đội cảnh bị sẽ bị mời ra khỏi trường」.
「Giề thế này, thái độ tệ vãi……Hôm đó đến phá đê」
Đương nhiên cũng có những dòng bình luận đáp lại bên dưới.
「Đã thông báo」
「Đã thông」
「Đã thông」
Bọn chúng dùngg ASCII cổ điển để viết.
Như Takuyama đã nói, dựa trên sự trên sự hợp lý của lý do mà thái độ kiên quyết sẽ mang lại sự hữu hiệu.
Cũng có thể thấy những dòng bình luận như「Dù gì cũng miễn phí mà, cũng gần nữa nên đi xem xem sao」hay「Hôm nay tôi có đi, nhưng cũng chỉ là lễ hội văn hóa của một trường cao trung bình thường mà thôi. Không tệ lắm」.
Dù là bên trong trường, nhưng theo linh cảm của Kazuhiro thì nó là chướng ngại lớn nhất.
「Mới được debut thôi mà đã có bạn trai zồi. Fan bự như tao không tha thứ được. Đến đây là chấm hết. Debut thất bại cmnr」
“Nói cái gì đấy hả thằng kia!”
Cậu nóng lên.
Thái độ nói chuyện lang mang của ba tên kia khiến cơn nóng của cậu bộc phát.
Saotome đã lợi dụng cậu. Đúng là như thế thật.
Nhưng đấy chỉ là vì cô muốn nâng cao trình độ diễn xuất lên. Cô luôn ưu tiên công việc trước.
Không biết cô ấy đã vượt qua nỗi đau trong quá khứ, cố gắng trong vòng một năm đọc không biết bao nhiêu vai diễn, vậy mà lại tự nhận mình là fan thế kia là như thế nào.
~~! Tạch tạch
Cậu nhanh chóng gõ phím.
Thông thường, Kazuhiro sử dụng mạng chủ yếu là để tìm kiếm. Như là nhờ tìm kiếm những địa điểm hẹn hò chẳng hạn. Cậu cũng đọc tin tức trên bản tin nặc danh này, nhưng hình như chưa có kinh nghiệm viết bài trên đó.
「Bọn mày có biết đến「Tanoshii daijikken」hay「Niko Niko Mori no Pururu」không hả?」
“Hả~! Chết rồi~”
Khi thấy dòng bình luận của mình được thêm vào trong bài viết, Kazuhiro đột nhiên ôm đầu.
Hiện tại, vị trí của Saotome đang rất mông lung, nếu nói thêm mấy chuyện dư thừa ra thì sẽ ra sao đây?
Hơn nữa vì đây là bảng tin nặc danh nên không thể dễ dàng nhận ra được danh tín của người viết, nhưng nếu chẳng may bị phát giác ra là「Bạn trai」thì mọi chuyện sẽ rối thêm.
“Ưuuoo~! Bình tĩnh, bình tĩnh nào, tôi ơi!”
Sau khi nằm lăn lóc một hồi dưới sàn, cậu điều tiết lại hơi thở rồi trở về ghế.
“Các tác phẩm mà từ bé đến giờ của Saotome cũng được đăng công khai trên website của nhà sản xuất mà. Viết thế này thì làm sao nhận ra mình được!”
Quả nhiên cơn cảm vẫn còn đó, sự quyết đoán hay ‘tự chế tâm’ phần nào cũng bị ảnh hưởng.
Chỉ một lần thôi.
Sau đó sẽ không viết thêm nữa, quan sát trong im lặng vậy.
Cậu hít thở thật sau, để không viết linh tinh mà cậu không rờ tay vào cái bàn phím nữa.
Mười phút sau mới có động tĩnh.
「Giề đấy, cái tiêu đề giề thế kia? Tao có biết giề đâu」
「Mấy cái chương trình dành cho trẻ em đấy. Cái nào cũng được thu hình trong vòng một năm gần đây mà」
「Ơ, vậy có còn là người mới đâu. Tự nhận là fan mà lại không biết à」
「Vẫn trong vòng một năm đổ lại thì vẫn là người mới đấy thôi」
「Nói vậy thì ba vai diễn rồi nhể.「Gensowa」đâu còn là debut nữa」
Phản ứng như vậy đã được Kazuhiro dự đoán ngay từ đầu—Dù không hiển thị tên, nhưng có hiển thị số ID.
「Không. Không liên quan đến mấy chương trình thiếu nhi chứ. Phải làm việc cho đến khi trở thành một fan Seiyuu thực thụ của chúng ta」
「Mày gà vãi. Mấy cái chương trình nhiều người lão luyện lắm à」
「Vì chẳng ảnh hưởng đến độ nổi tiếng của Otaku nên tao nói thẳng con bé ấy chỉ là tay mơ chẳng có thực lực và xuất đầu lộ diện ra nhìn fan đâu」
「「Gensowa」đã chiếu đâu, nếu như không biết mấy chương trình khác thì bọn mày lấy tư cách đâu mà tự nhận mình là fan hả?」
「Thằng ngu này. Trong tạp chí Anime có đăng hình Gravure còn giề!」
Sau đó cậu dùng suy luận sắc bén để chống lại「Tên tự nhận là fan bự」kia.
「Mày mới là thằng ngu á. Nếu là fan Seiyuu thì yêu thích giọng nói hay kỹ thuật diễn xuất mới đúng. Mày chỉ giống như mấy thằng thích Bikini mà thôi」
「Vậy lấy lí do rằng đấy là seiyuu của nhân vật mà mình thích thì sao?」
「Nếu tự xưng là fan seiyuu thì kết cục là chỉ thích độ moe của nhân vật còn gì. Chẳng có cách nào có thể bước vào thế giới 2D cả, chỉ những con người đang sống thấy được giấc mơ kia mới trở thành Seiyuu cho sự ảo tưởng của mấy người thôi」
「Giống như chỉ thấy đơn giản rằng Seiyuu chỉ là mức độ thấp của Idol ấy nhỉ」
「Vai Mimiko-chan của Satsuki Hoshimi trong「Nakayoshi Baby」đúng chất ấu nữ, năm tuổi lại còn moe nữa」
「Con bé nhà tôi cũng là fan của chương trình đấy」
Cậu nghĩ rằng chỉ có bọn trẻ trâu fan seiyuu thôi, nhưng không ngờ lại còn có nhiều người khác tham gia vào đây.
「Nếu thử tra Satsuki Hoshimi thì sẽ thấy có lồng rất nhiều phim Tây đấy」
List danh sách được up kèm sau đó là danh sách những DVD không được bán công khai, hay đó còn đươc gọi là những film nhỏ nhặt, không mấy là quan trọng.
Vai chính thì không nhiều, vai phụ thì cũng từ hai đến ba vai, nhưng câu chuyện liên quan đến trẻ em là chủ yếu.
Và không dính dáng gì đến Love Story.
「Oi oi. Satsuki Hoshimi chẳng phải rất tuyệt sao? Cô ấy mới chỉ là học sinh cao trung thôi đấy」
「Không có kinh nghiệm lồng tiếng mấy bộ Otaku. Thực chất là chẳng có thực lực」
「「Tự nhận là fan bự」-kun, cậu cái giề cũng chẳng biết nhỉw」
Nhờ dòng bình luận của Kazuhiro mà hướng bình luận đã đổi chiều.
Lúc ban đầu khi mà rắc rối tấm ảnh được phát tán rộng trên mạng, Megumi, Yuuji hay Kotoko đã giúp đỡ cậu, với tư cách là thần cupid đã giúp họ đến với nhau, bằng cách giúp Saotome lấy lại nhận thức và luyện tập.
Tên「tự nhận là fan bự」kia mặt mũi trở nên tối tâm và phản biện lại.
「Đếu. Dù thực lực có giỏi đi nữa mà có bạn trai thì không thể chấp nhận được. Tao phản đối. Đồ bitch. Không đủ tư cách để nhận mình là Seiyuu. Là hành động chà đạp lên cảm xúc của fan」
Nhưng mà sau đó hắn bị ăn một đấm chí mạng.
「Tự nhận là fan bự-kun này, có lẽ với Seiyuu nào cậu cũng nói như vậy nhểw」
Cậu check mấy bài viết khác được up lên sau đó trong đây, toàn là phát ngôn từ cùng một ID.
Không chỉ mỗi Satsuki Hoshimi. Những vấn đề liên quan đến các Seiyuu khác cũng được hắn phát ngôn, bình luận kiểu như「Seiyuu thì đừng nên có bạn trai」「Kết hôn rồi thì cũng bị NTR thôi」hay「Tao là fan bự của con này, nên đếu thể tha thứ được」.
Tuy ID mỗi ngày mỗi đổi khác, nhưng khi nhìn về nội dung thì hoàn toàn lặp đi lặp lại cùng một vấn đề.
「Gì cơ, ai cậu cũng tự nhận mình là fan bự cơ àw」
「Fan bự-sama nè, lố quá rồi đó nha ppp」
「Làm ầm vụ lần này thì chẳng phải fan Seiyuu gì cả, chỉ là một tên trẻ trâu thích nhây thôi」
Đây là cái mặt sau mà Takuyama đã nói. Vì không dựa trên niềm tin hay ý chí vững vàng nên khi dòng chảy kia đổi hướng thì ắt sẽ tự mình nhận lấy tất cả.
「Vì đã xuất hiện trên Gravure rồi nên đương nhiên sẽ được đánh giá là Idol thôi! Nhìn mặt rồi trở thành fan có giề là xấu à!」
Vậy mà tên「Tự nhận là fan bự」kia vẫn tiếp tục nhây.
「Thế khác nào mày chỉ nghĩ Seiyuu chủ yếu là hát và chụp hình Gravure thôi à. Nếu chẳng quan tâm gì đến diễn xuất hay giọng nói của người ta thì đừng tự nhận mình là fan」
「Mày mà cũng có mặt mũi mà viết mấy câu bình luận kiểu này à」
「Nếu xem như tóm lượt vai trò của Seiyuu giống như diễn viên hay Idol thì chẳng phải mày đang nói Seiyuu phải kiêm luôn công việc của Idol à?」
「Phải ha. Mâu thuẫn vãi ra」
「Tao thì nếu như cô ấy hợp với vai diễn thì dù là Gravure hay diễn viên đều được hết」
「Fan bự-kun như đang troll kiểu thiếu logic ấy, coi mình là đại diện của tất cả fan Seiyuu」
Dòng chảy bình luận không còn phê phán Satsuki Hoshimi nữa, giờ đã trở thành mũi giáo công kích tên「tự nhận mình là fan bự」kia.
Hoàn toàn đánh tan được đều đó, Kazuhiro nhẹ nhõm và vuốt ngực.
E rằng tên「tự nhận là fan bự」đang bị cho ăn cả nùi hành kia chính là người cho đến tận hôm qua đã luôn chỉ trích, phê phán Saotome. Nếu là như vậy, cậu cũng có phần đồng cảm với hắn khi bị dồn vào thế chân tường, nhưng chỉ một tí xíu xiu thôi.
Bởi Kazuhiro không phải là thánh nhân quân tử mà yêu thương, bình đẳng với toàn nhân loại.
Thay vì phải chịu đựng chỉ trích cho những người kế bên cậu, hơn hết là những người quan trọng đang gặp phải rắc rối, những tên gây ra tình hình hiện tại lại được khai thác nhiều vấn đề một cách dễ dàng hơn.
「Người quan trọng……mà sao kia chứ?」
Đúng thật Saotome là người làm cậu phát cáu.
Nhưng dù có căm hờn đi nữa cũng sẽ trở thành điều bất hạnh.
Cảm xúc muốn trở thành một diễn viên thành công trong cô không thay đổi.
Thử nghĩ, từ turớc đến giờ khi được một người con gái nhỏ nhẹ gọi tên, nhờ vả gì đó cậu đều vui vẻ chấp nhận. Nếu như nói theo hướng khác thì chỉ là bị lợi dụng. Chỉ là sự mong chờ của đối tượng, sự tự ý của bản thân mà thôi.
Lúc đó mình đã cười và lảng tránh đi rồi mà, tại sao chỉ lần này lại phản ứng lại chứ.
Không chỉ đơn thuần là nhất thời, mà đã cùng nhau trả qua thời gian làm người yêu giả của nhau.
Vậy mà chẳng phải mình đã nhận thức được cả ba người họ điều là một sự tồn tại đặc biệt rồi hay sao?
“Không chỉ mỗi Takana……Cả Saotome, cả Sanae nữa, khi bình tĩnh lại phải nói chuyện với họ mới được.”
Cậu thẳng lưng, nói ra thành lời để xác nhận lại một lần nữa.
Lý luận đúng hướng, dù hiểu là điều cần thiết nhưng quả nhiên vẫn còn cảm giác muốn chối bỏ.
「Ge ge~!」
Chủ đề như tưởng đã chìm vào yên lặng thì bị một dòng bình luận chèn vào.
「Ê bọn mày. Bỏ chuyện đó qua một bên đi, tao có tin này hay lắm nè. Tao biết được tên thật của Satsuki Hoshimi rồi. Là Hoshikawa Saotome đó」
“Aaa~! Bể mất rồi~!”
Cậu hốt hoảng.
Dù cho toàn trường có cùng nhau hợp lực đi chăng nữa thì học sinh toàn trường tận 500 người, khó có thể ngăn chặn thông tin rò rỉ ra được.
Dù cho hội học sinh có bắt toàn thể học sinh giữ im lặng nhưng khi lễ hội văn hóa diễn ra, những người quanh vùng đó sẽ tập trung lại. Rồi trong số đó biết được tên của Saotome, tin tức dần sẽ được lan truyền như dòng nước.
「Còn màu mè hơn cả nghệ danh nữaw」
「À ré? Chẳng phải khi xưa cũng có một cái tên giống thế sao?」
「Trong「Thiên sứ thủ công Kurara」chứ gì nữa」
「Thiệt hả? Nhưng mà tên thì không thể ngẫu nhiên trùng được như vậy đâu nhể?」
Bài viết nhiều người thâm gia thì đương nhiên khi số người biết được gì đó cũng tăng lên. Tin mới đó ngay lập tức trở thành sợi xích kết nối vấn đề lại.
Cho đến bây giờ cô vẫn dùng tên thật của mình khi ở trường, nên việc chưa bị ai phát hiện ra vai diễn thời còn nhỏ tại đấy đã là một kỳ tích rồi.
“Làm sao đây……Phải làm sao bây giờ đây,……”
Đúng là dấu hiệu nguy hiểm mà.
Vụ này không còn đơn giản là Scandal, mà nó còn ảnh hưởng đến vết thương tâm lý của Saotome nữa.
Truyền đạt lại với Saotome rằng quá khứ đã bị lộ tẩy liệu có phải là điều nên làm bây giờ không?
Nhưng bây giờ mà mình liên lạc thì Saotome sẽ nghĩ gì?
Hay là nên cho quản lý của cô ấy biết?
Không, cái đó cũng chả thích hợp. Bản thân mình là người chẳng liên quan gì cả. Qua mặt Saotome như thế chẳng tự nhiên tí nào.
Quan tâm đến chuyện chi tiết thế này liệu có lạ quá không? Nếu như chuyện của Saotome là hàng đầu thì không nên hành động cầm đèn chạy trước ôtô như thế kia chứ nhỉ?
Khi mà Kazuhiro đang đang đắn đo thì có tín hiệu đến từ điện thoại cậu.
--
Đối với vai trò quản lý tại văn phòng Schedal・Promotion là Noma, việc một người mà ông quản lý là Satsuki Hoshimi hiện tại bị cuốn vào Scandal là một vấn đề nhức đầu.
Tuy đạo diễn, người đứng đầu dàn staff bảo rằng mọi người cứ bình tĩnh, nhưng tình huống thế này không cho phép đoán trước được điều gì.
Bây giờ đây mọi thứ chỉ đang ầm ỉ trên trang tổng hợp tin tức trên mạng, nhưng cứ để thế này thì mấy doanh nghiệp sẽ phát sóng tin tức này lên. Nếu như mọi chuyện thành như thế thì dù là văn phòng cũng phải đưa ra được quan điểm chính thức.
Hơn nữa, đã được báo cáo lại là sẽ biểu diễn Mini Live tại lễ hội văn hóa, nhưng chủ đề cuộc nói chuyện là gì thì chính bản thân Satsuki Hoshimi vẫn chưa liên lạc với ông, khiến ông cảm thấy bất an.
So với lứa cùng tuổi, do cô có ý thức chuyên nghiệp cao nên ông có thể tin cô không làm chuyện gì ngu ngốc, nhưng bây giờ không phải lúc để trạng thái tinh thần có thể trở lại bình thường được.
Ông vừa suy nghĩ chuyện đấy, vừa trở lại công việc, check thử bản tin thì—
“Ửm?”
Dòng bình luận đã khác so với ban sáng.
Từ những bình luận chỉ trích Satsuki Hoshimi, giờ đây một phần fan với những lời nói quá khích đã bị phản pháo lại, kéo cán cân về phía cân bằng.
Nếu là như thế này, dù không can thiệp hay im lặng quan sát thì ông cũng nghĩ rằng nó là điều tốt, nhưng vấn đề là ở ngay sau đó.
「Ê bọn mày. Bỏ chuyện đó qua một bên đi, tao có tin này hay lắm nè. Tao biết được tên thật của Satsuki Hoshimi rồi. Là Hoshikawa Saotome đó」
「Trong「Thiên sứ thủ công Kurara」chứ gì nữa」
Vai diễn khi còn nhỏ của cô đã bị rò rĩ ra bên ngoài.
Khó khăn lắm mới có thể hồi phục lại, vậy mà vì vụ lần này lại khiến nó tái diễn.
Nhưng mà, những dòng viết ở sau mới làm cho Noma thêm lo âu.
「Không lẽ là các chương trình giáo dục đấy à?」
「Có lẽ thế」
「Có tin đồn rằng diễn viên nhí chính thủ vai trong「Thiên sứ Kurara」bị một tên stalker tấn công nên phải giải nghệ, sau đó chương trình đã bị cắt sóng hẳn luôn」
Vì nạn nhân là vị thành niên nổi tiếng cần được quan tâm đến đời sống cá nhân, nên đương thời chỉ có thể phát đi bằng tin tức nhỏ. Vì thì khi mà「Thiên sứ Kurara」bị dừng phát sóng nhưng lại không công bố lý do trở thành một phần truyền thuyết của dân thành thị.
「Thiệt hả? Từ đó đến nay có thể hồi phục lại để hoạt động nghệ thuật thì thật là quá can đảm còn gì」
「Chắc chắn là tên Stalker đó mang bản chất xấu xa như tên「tự nhận là fan bự」của Satsuki Hoshimi rồi」
Tất nhiên cũng có những người nói những lời châm biếm, nhưng đấy chỉ là số ít. Những cách nói xấu hay thành kiến khiến cho những người tham gia khác cảm thấy hứng thú hơn.
「Nếu như mình gặp vụ đó thì chắc chắn không dám quen bạn trai đâu」
Các viết thế này thì rõ ràng là của nữ giới rồi.
Không chỉ trên bảng tin, blog cá nhân hay twitter cũng có lượt tìm kiếm. Tất nhiên cũng có những người chỉ trích Satsuki, nhưng phần lớn đã thay đổi theo hướng tích cực rõ ràng.
“Giám đốc! Hãy xem cái này đi ạ!”
Ông gọi bà Yoriko với giọng không có chút vui mừng gì trong giọng điệu.
“Korya……Chúng ta không cần phải dùng mấy cách kì lạ để chữa cháy nữa rồi nhỉ?”
Yoriko nhìn vào màn hình và nở nụ cười.
「Lúc xưa, con gái tôi là fan của「Thiên sứ Kurara」, nó xem đến tận kỳ phát sóng cuối cùng, nhưng đột nhiên lại bị cắt sóng khiến cho nó buồn lắm. Nhờ vụ ồn ào lần này mà tôi biết rõ được sự thật rằng diễn viên nhí lần đó bị một tên stalker tấn công
Với người nghệ sĩ có một phần fan vô lương tâm như thế––tôi không muốn đổ lỗi nhưng đấy là một chuyện không vui, một chuyện hết sức tồi tệ.
Từ đó đến nay có thể hồi phục và trở lại công việc đương nhiên là nhờ cậu bạn trai ủng hộ, động viên cô ấy rồi nhỉ?」
Một đoạn văn trên blog của một nữ giới là fan anime từ nhiều năm. Cô ấy tất nhiên cũng để ý đến vụ lần này. Sự thay đổi đang diễn ra nhanh chóng.
Dù không phải là sự thật những cũng không cần sự lý giải, một sự hiểu lầm dễ chịu.
「Muốn trở thành Seiyuu, nhưng vì fan mà không thể yêu thì tôi nghĩ thật quá quắc. Nhưng nhìn vào chuyện này thì tình yêu là một thứ to lớn, trở thành động lực để cổ vũ tinh thần đó」
「Cô ấy nhỏ tuổi hơn chúng ta mà đã cố gắng đến như vậy rồi nhỉ?」
「Sensei lớp tui cũng có nói rằng hãy yêu đi. Kinh nghiệm nhân sinh mà nghèo nàn thì diễn xuất cũng sẽ mỏng manh đi」
Những dòng tweet đó là những người trẻ đến từ trường đào tạo Seiyuu.
“Satsuki có lẽ đã thay đổi rồi ha?”
Satsuki khoanh tay lại và nở nụ cười viên mãn.
“Đàn ông chú ý những cô nàng Idol thì khi nghĩ đến mấy chuyện người yêu sẽ coi nó như vấn đề lớn. Nhưng mà, chỉ như thế thì còn quá sớm để kết luận. Nếu như chỉ trẻ và giỏi thì mỗi năm đều cho ra những cô nàng mới. Nhưng mà người đồng giới sẽ đồng cảm cùng nhau, trở nên ngưỡng mộ nhau hơn. Nếu nói như vậy thì lượng người ủng hộ cũng sẽ tăng.”
Những nam giới theo xu hướng cực đoan nịnh hót những nhân vật không có thật sẽ trở thành liều thuốc cực mạnh.
Nếu như kết hợp với lại thể chất thì ngay lập tức cường lực của thuốc sẽ phản lại, tác dụng phụ cũng sẽ to lớn. Sẽ dễ dàng nhận được những ý xấu hay cự tuyệt từ những người đồng giới.
Ngoài ca sĩ hay diễn viên nữ, nhân vật Anime hay Manga cũng có khuynh hướng như vậy, nên cách nhìn nhận của nam giới và nữ giới cũng sẽ khác.
Tiếp tục sự nghiệp Seiyuu dài lâu, và bây giờ đây, Yoriko đang tận lực vào vai trò quản trị điều hành, rất tin tưởng vào điều đó.
Nữ diễn viên kỳ cựu ấy cho rằng đấy đang là cột mốc quan trọng trong cả một đời người.
--
Cùng lúc đó—
Trong cửa hàng Maid Coffee「Sweet・Drop」, hai người nọ đang vừa check bảng tin tức trên tablet, vừa kích động gây chiến với nhau.
“Nhưng quả nhiên khi có bạn trai thì cần phải nhận điểm trừ rồi chứ?”
Tên ốm thì chau mày lại.
“Nhưng nhị cái giề. Nhờ có cậu bạn trai nên cô ấy mới có thể hồi phục lại, và rồi chúng ta mới có thể nghe giọng nói của Mimiko-chan còn giề. Phải là ân nhân mới đúng chứ?”
Tên mập thì nóng nảy đáp trả lại.
Hai người họ là khách đến tiệm thường xuyên, khuôn mẫu của những fan anime nhiệt huyết. Nói nôm na thì không chỉ hướng về các tác phẩm dành cho Otaku mà cũng thường xuyên check những tác phẩm hướng về gia đình hay dành cho thiếu nhi nữa.
“Xin lỗi vì đã làm cho các chủ nhân phải chờ đợi ạ.”
Cô hầu gái đeo kính—Maho mang cà phê đá và nước cam lên.
“A~. Là vụ của Satsuki Hoshimi phải không ạ?”
Maho dường như quan tâm sâu sắc, liền hướng mắt đến phía màn hình cái tablet.
“À, phải rồi. Maho-chan, do em là nữ giới thì nghĩ sao về vụ này? Em đã từng nói là fan của Tauriken rồi nhỉ?”
Dù là trong cửa tiệm này thì chỉ mỗi duy nhất Maho là Otaku chính hiệu, còn được biết đến với tư cách là fujoshi*. Vì vậy mà với loại con trai như thế này thì cực kỳ nổi tiếng.
(*(腐女子) Fujoshi: Hủ nữ :v)
“Ể~. Bắt tiểu sinh nói sẽ gây chia rẽ nội bộ mất á.”
Maho giải thích—cô quay lại thành một nhân vật trong game RPG—khẩu điệu cũng như vậy.
“Biết là Tauriken có vợ nè, nhưng mà thực tế thì tiểu sinh chẳng thấy được điểm giao nhau giữa chuyện đó với chuyện fan và Seiyuu cả.”
Taurin—là biệt danh mà fan đặt cho Seiyuu・Tauriken.
“Mà bọn mình, dù nhân vật moe đã lập gia đình thì vẫn được xem là bình thường mà nhể.”
“Ngược lại thì càng muốn bùng cháy hơn. Không phải là Thảo Quán* mà là Hỏa Thiên*.”
(*Chả biết nó nói 2 cái từ hán tự này ra làm gì :v)
“Mày, có dấu hiệu nguy hiểm rồi đấy.”
Bọn con trai cười nhau.
“Dù cũng là fan nhưng tiểu sinh chẳng muốn chia rẽ nội bộ đâu à nha. Ngay khi chương trình mới được chiếu, sẽ mất một khoảng thời gian để thích ứng, nhưng không đồng nghĩa với việc tiểu sinh sẽ quên đi những nhân vật mà mình thích trước kia đâu.”
Cô là một con hủ nữ, liên tục thăng hạng đến độ người ta còn gọi cô ở một đẳng cấp cao hơn cả hủ nữ là siêu hủ nữ.
Trong số những con siêu hủ nữ có kinh nghiệm dày dặn, số người vẽ doujin yaoi từ 10 hay hơn 20 năm trước cũng không phải gì hiếm hoi, và hiện tại vẫn còn đang tiếp tục vẽ.
“À, mà cũng phải ha. Mọi người thường hay nói「Đây là vợ tao」thì đâu có chuyện dễ dàng mà đổi được nhỉ.”
“Hahaha. Theo như lịch sử thì số vợ của anh đã lên tới 88 rồi. Còn đũy「Fan tự nhận」này, dù là Seiyuu khác thì nó cũng thích làm ầm lên nhể.”
Thấy tên mập chỉ trích, tên ốm cũng gật gù đồng ý.
“Mà phải làm điều gì đó vừa phải với nhân vật 2D để vui thôi, còn Seiyuu-san thì chẳng phải cũng chỉ là người bằng xương bằng thịt thôi sao? Tiểu sinh nghĩ làm quá lên rồi cũng sẽ bị ghét, bị tẩy chay, nên tôn trọng mới là đều quan trọng nên làm mới đúng, ừm.”
“Thì đúng rồi đấy.”
“Bọn mình là khách quen và cũng thân với lại Maho-chan, nhưng mà nghĩ lại cũng thấy chà đạp lên quyền riêng tư của người khác thì cũng tệ thật.”
Không cần Maho phải nói ra, phần lớn khách trong quán đều có thể hiểu được. Còn một phần còn lại, thì cắn răng, có vẻ như không thể chịu được.
--
“Con bé đã đến tiệm mình với tư cách là khách vào mùa hè nhỉ. Sanae-chan hay bạn bè của nhỏ đã nói chuyện gì đó nghiêm túc lắm ha~”
“A~, là vụ bắt cóc ấy mà.”
Vì tiệm vắng khách nên những maid đang nghỉ giải lao ở phía sau cũng đang bàn tán về chuyện nọ.
Cô nàng Sara tất chân dài thì thầm, còn quản lý Tomo thì phúng phính với gương mặt trẻ con của cô.
“Văn hóa Idol Nhật Bản LẠ thật, con gái tuổi teen trong rất là TEEN vậy mà cũng đồng thời cứng nhắc tiêu cực về sự trong sáng, hồn nhiên và thuần khiết NỮA.”
Karina gật đầu như cảm thấy chuyện đó thật ảo diệu.
Mấy phong trào ở Nhật Bản cũng vậy, du học sinh đến từ Mỹ như cô cũng không thể lý giải được sự mất cân bằng đó.
“Cái đó là do đám đàn ông ích kỷ thôi. Thế nên quán này được lập ra, do sự thấu hiểu sâu sắc nên chị mới đổi sang kinh doanh từ quán giải khát sang Maid Coffee đấy.”
Chính bản thân Tomo trông như cũng muốn ra vẻ mặt tự hào lắm, nhưng vì không có duyên tạo nên gương mặt uy nghiêm nên cô làm động tác「E~hen」nhìn chẳng khác nào học sinh trung học.
“……À này Tomo-chan……À không. Chẳng phải tại vì chị là quản lý mà lại không thể pha cà phê ngon như chủ đời trước sao? Thế chẳng còn cách nào khác là đúng rồi……”
Marumi thì bếp bưng ra phần trà ô long và món bánh mì nướng kiểu Pháp. Nơi này chỉ duy nhất mỗi mình cô là không mặc đồ hầu gái mà chỉ mặc bộ trang phục đầu bếp. Tuy thì thầm bằng giọng nhỏ, nhưng theo cô thì nó vừa đạt tiêu chuẩn đủ nghe rồi.
“À, thì là thế……Bởi vì chị đã muốn tiếp tục quán hơn là quẳng nó sang một bên.”
Gương mặt phúng phính quả nhiên là của học sinh trung học chứ không phải một người ngang tuổi với Marumi.
“Củm ơn. Chị uống đây……Ừm, ngon đếy.”
Gậm bánh mì trong miệng, Sara chép lưỡi. Karina cũng híp đôi mặt lại và gật gù đồng ý.
“……À, cảm ơn nha. Dù sao đi nữa……Chị nghĩ được thừa nhận thành quả sự nghiệp là việc đúng đắn……Seiyuu cũng như đầu bếp,có kỹ thuật sẽ trở thành pro thôi……”
“Mà dù thành thế nào đi nữa, trở nên hạnh phúc là được rồi.”
Vừa cười, Tomo vừa phúng phính bánh mì trong đôi gò má.
--
“Thưa tiểu thư, hãy xem cái này đi ạ.”
Hiện tại vì đang bị quản thúc ngay tại nhà, nên Sanae dù là đang ở dinh thự những vẫn khơng được phép bước ra khỏi căn phòng. Cô bị nhốt tách biệt để học. Vụ liên quan đến Saotome như liên lạc hay thông báo đều thông qua quyết định của Shizuka.
Nhưng mà xung quanh cô có những người cần chăm sóc, hay dù có nói là với vai trò quan sát, Matsuri vẫn âm thầm đem theo điện thoại cá nhân để cho Sanae xem.
Cô hùng biện「Dù có là vật thế này thì nếu có nữ giới thì chuyện giấu hàng cũng đơn giản thôi」
Đầu tiên bằng cách nào đó nó được bọc trong lớp cao su, nhưng chắc chắn rằng vì nó được kẹp ở làn da trần kia, nên Sanae lo lắng bảo rằng đừng để mồ hôi làm bẩn hay hỏng nó. Dù gì đi nữa thì ai cũng lý giải được rằng, thiết bị điện tử món đồ rất nhạy cảm.
“Ano……Thật ra thì có chuyện gì thế ạ?”
Cô được kể lại chuyện được đăng trên bảng tin của Satsuki Hoshimi—tức Saotome. Tóm lại chắc chắn là cùng một thứ mà lần trước Shizuka đã đưa cho cô xem, nhưng quả nhiên văn thể độc đáo và tiếng lóng ngập tràn như thế này đối với một người như Sanae muốn hiểu được cũng khó.“Có thể nói là mấy tên muốn lên kế hoạch làm vua Harem, muốn chi phối người khác, thực chất lại chẳng có lượng ‘tinh lực’ cần thiết và còn bị hẹp bao qu* đầu nữa, bị mọi người phản kích lại, khiến cho không còn mặt mũi nào để xuất hiện nữa.”
“……Ano, Dan-san à?”
“Sao ạ, thưa tiểu thư?”
“Thì……Dù sao em vẫn là người lạc hậu về thế giới này, nên là thỉnh thoảng những phép so sánh hay ẩn dụ của chị khiến em cảm thấy khó hiểu lắm. Chị có thể không dùng phép so sánh mà vẫn có thể giải thích rõ ràng sự tình có được không ạ?”
“Đã hiểu rồi ạ, thưa tiểu thư. Quả thật lời giải thích bây giờ, dù có là tôi cũng cảm thấy thật là vô lý, để khiến tiểu thư có thể hiểu được cũng thật là miễn cưỡng.”
Một lần nữa hành lễ, xong Matsuri lướt màn hình chiếc smartphone. Vì Sanae không thể trực tiếp chạm vào nên tất cả thao tác đều do cô đảm nhận.
“Tóm lại là bài viết này chủ yếu là xoay quanh những người có hành vi chỉ trích nhân vật trung tâm là Saotome-sama.”
Cô chỉ tay vào một dòng bình luận.
“Nhưng mà, chẳng phải tất cả người viết đều là「Nặc danh」-san sao ạ?”
“Đây là tên mặc định trên bảng tin nặc danh—Nói gọn lại là văn hóa của nhóm người nào đó viết lên để đánh giá vấn đề gì đó, mọi người cùng bình đẳng với nhau bằng việc vô danh. Có thể nói giống như là「Bọn mày chẳng có tí nhân quyền tí nào cả.」đấy ạ.”
“Hảa……?”
Quả nhiên cô không thể hiểu lời bóng gió của Matsuri.
“Nhưng mà tùy vào từng ID, ta có thể đơn giản biết được cùng một người đồng trinh*—cùng một* người phát ngôn ạ. Phát ngôn cùng một người không nhất quán, hơn nữa giữa những người tham gia khác đánh giá rất cao giá trị công việc mà Hoshikawa-sama đã làm trong quá khứ đấy ạ.”
(*hai cái này đọc giống nhau nên Matsuri lại chơi chữ :v)
“Thật thế ạ!”
Mặt của Sanae trở nên rạng rỡ.
“Bản thân cũng muốn viết gì đó để ủng hộ Hoshikawa-sama, nhưng quan trọng hơn hết là tiến triển. Được đánh giá trở lại, đối với tư cách là một Seiyuu không hoàn toàn chỉ là thành tích. Cả vấn đề thời còn bé cũng được biết đến nữa.”
Quả thật, trên màn hình smartphone của Matsuri có hiển thị dòng chữ「Thiên sứ Kurara」.
“Cũng có những người bảo sự kiện đó thật kinh tởm, trái lại cũng có những người khen ngợi sự phục hồi của cô ấy đấy ạ.”
“……Ôi……”
Ngực cô trở nên nóng lên, như có cái gì đó sắp trào ra.
Để cho những kẻ cản trở không thể vào lễ hội văn hóa, cô đã dùng trăm phương ngàn kế. Tất nhiên cô không nghĩ nó lãng phí. Sự an toàn của Saotome, trị an của trường cao trung Kuhito là một chuyện hết sức có ý nghĩa quá rồi.
Nhưng mà khi đã quyết định như vậy rồi thì sẽ đè nặng lên thành tích thực tế của chính Saotome.
Nếu như con người sống, làm việc, có liên quan đến người khác thì sẽ nảy sinh ra nhiều loại cặn. Cái đó không đơn giản là dơ hay làm nặng thêm, mà cũng sẽ trở thành tài sản của bản thân.
Tách trà đã bị vấy bẩn, cũng giống như một hương vị và phong cách mới không thể nào tìm thấy được ở sản phẩm mới.
“Chính vì vậy……Chính vì vậy mà đấy mới đúng là Saotome-san ạ. Người mà em tôn trọng, một người bạn cực kỳ quan trọng đối với em.”
Rất cần sự trợ giúp và thấu hiểu từ xung quanh.
Nhưng mà, người cuối cùng có thể giúp cô chính là năng lực của bản thân cô.
Giả như bị lạc lối, sẽ không muốn bản thân dừng lại. Dù cho không muốn quay trở lại đi nữa, từ giờ nó sẽ trở thành cái vector để kéo ta hướng lên phía trước.
“Nhân cơ hội này đây, nếu như Saotome-san có thể đứng lên được thì tốt biết bao……nhưng mà Dan-san à, về chuyện này, em cũng muốn nhờ chị liên lạc với cả Takana-san nữa.”
Hôm qua sau khi nhận được cái liên lạc khiến cô bồn chồn suốt, chỉ là do một lời lỡ miệng lúc đó mà đã dồn Saotome vào góc chân tường.
Hoshikawa Saotome có thể từ bỏ đi Satsuki Hoshimi—Đó là một mặt của chân lý, một sự lựa chọn.
Nhưng mà cả ba người hiện tại đã bị Kazuhiro cự tuyệt thì lại mang một ý nghĩa khác.
Tinh thần của mọi người bị dồn vào đường cùng, cứ lo tập trung vấn đề trước mắt mà bỏ qua cái bản chất thật của rắc rối.
Quả thật nếu cả đôi bên cùng xin lỗi, có thể mối quan hệ của họ sẽ được hàn gắn lại với tư cách là bạn bè.
Nhưng mà lại đồng thời cũng xem nhẹ việc đó, nỗ lực cùng nhau khiến lễ hội văn hóa thành công mà gác đi vấn đề quan trọng nhất.
Vốn dĩ, dù có vạn sự nan giải đi nữa cũng phải nói chuyện với Kazuhiro, phải làm sáng tỏ tất cả mọi chuyện.
Nhưng mà dù ít nhưng đã có thấy được dấu hiệu lạc quan.
“Buổi Live ngày mai dường như sẽ được tiếp sóng trên Internet, nên em có thể thưởng thức nó có được không ạ? Tuy rằng lúc nào em cũng nhờ chị Dan làm những điều vô lý cả……”
Tuy làm trái lại lời hứa với Shizuka nhưng làm theo cảm xúc của bản thân mới là điều quan trọng hơn.
Sự đúng đắn hòa nhịp với lại cảm giác dễ chịu.
Bản thân Sanae từ giờ sẽ ra sao? Cô muốn làm gì? Để làm rõ được nó, cô phải đưa ra xác nhận lại quyết định của Saotome.
“Tôi hiểu rồi ạ, thưa tiểu thư. Nhân tiện thì khó khăn lắm mọi người mới đang ủng hộ cho Hoshikawa-sama nên tiểu thư có muốn xem nhiều hơn một tí không ạ?”
Tuy trang của Matsuri đưa có một phần quảng cáo「Download Ero Doujin」, nhưng những giọt nước mắt ấm áp đang tuôn ra khiến tầm nhìn cô bị nhòe đi mà chẳng còn thấy gì cả.
--
Người điện thoại cho Kazuhiro chính là đứa em gái cậu, Fumi.
「Alô, anh hai~?」
Giọng nói rõ ràng kì lạ. Không có một chút lo lắng hay bất an trong đó.
“Fumi hả? Gọi anh có gì không?”
「Anh có đang xem bảng tin hôm nọ không?」
“Ừm, à có……?”
「Nhìn như thể, cả anh và Saotome-san đều đã không sao rồi ha~」
Cậu hướng mắt về màn hình.
Số lượng bình luận lại tăng lên. Cũng có những lời động viên, an ủi dành cho Saotome. Trong đó cũng có những đoạn cảm nhận của nữ giới.
Vụ thời còn nhỏ bị lộ ngược lại khiến mọi chuyện chảy theo hướng thuận lợi.
“À……Tốt quá rồi.”
「Hehe~. Thật ra người mà tập hợp tất cả phát ngôn của tên「tự xưng là fan bự」kia chính là em đó」
“Cái gì cơ?”
Cậu ngạc nhiên check lại ID.
Ngoài những bình luận tập hợp đó, còn có những bình luận hết sức quan trọng. Dù không nhiều nhưng cũng đủ để đã kích tên「tự nhận là fan bự」kia, nâng cao danh tiếng công việc của Satsuki Hoshimi, hướng mọi chuyện theo hướng có lợi.
「Em là người quen mà, mà còn là fan nữa, nói kiểu như hắn thì em không thể nhịn được. Tức lắm, nên thử tra tìm hắn là biết ngay. Đỡ ghê ha」
“……Đỡ quá. Mà có tốn công không?”
「Anh hai không biết đó thôi, em thì đã quen thuộc với bảng tin trên này rồi. Còn có phần tra cứu ID nữa cơ」
Cũng nhờ đó, có thể tra tìm những bài viết từ cùng một người trong ngày hôm qua và hôm kia. Hơn nữa, nếu nhầm lẫn thì sẽ bị gây ra ảnh hưởng nguy hiểm. May mắn là lần này kết quả đều ổn thỏa.
「Nhưng mà này, từ đầu nếu người kia không viết những công việc mà Saotome-san từ trước đến giờ đã làm thì có lẽ có chút nguy hiểm. Nếu ngay cả bản thân em cũng viết như thế thì thật là miễn cưỡng. Vì có dòng tin thế kia nên đúng lúc em chọi cho một tấn bom vào đó luôn」
“À~……Đấy là do anh viết đó.”
Kazuhiro vuốt mồ hôi lạnh trên vùng trán.
「Ể~! Anh hai, chẳng phải như thế là tệ lắm à? Nếu chẳng may bị người đọc khác phát hiện thì sẽ rắc rối lắm sao? Anh đang xài máy tính nhà à? Hay là ở Internet Coffee thế?」
“Anh dùng ở nhà, nhưng chỉ viết một dòng bình luận nên chắc không sao đâu.”
「Maa, em cũng nghĩ hiếm khi bị phát hiện lắm. Địa chỉ hay vị trí cũng không xác định được」
Bởi vì Fumi là người nhà của đương sự nên nếu hỏi con bé là người khác liên quan hay không thì có thể nói nó có liên quan, nhưng nơi nó đang sống là ở đảo Shikoku, đúng thật là không có tên nào có thể kết nối được đến đó.
「Mà nè, em nghĩ cứ thế này thì vụ ồn ào sẽ được phục hồi, nhưng nếu như anh hai không ủng hộ chỉ Saotome là không được đâu đấy nhé」
“Ừm……Anh biết mà.”
Dù không bị con bé nói nhưng cậu vẫn lý giải được đều đó, nhưng quả nhiên sự ngập ngừng, do dự kì lạ khiến cậu hạ thấp hông xuống.
「Saotome vậy ạ? Trong anh chả có hứng lắm. Dù chỉ là bề ngoài nhưng anh vẫn là bạn trai mà đúng không?」
“Thì là thế……mà, Ế~!”
Cậu nhận ra trọng tâm vấn đề.
Con bé đã thoáng nghe được câu chuyện.
“Kỳ nghỉ hè vừa rồi em đến là để xác nhận chuyện hẹn hò giữa anh và Takana còn gì? Tại sao lại nói như thế kia?”
「Ể? E~to, Hora……Tóm lại là, do vụ ồn ào lần này mà anh bị thế giới người ta nghĩ là bạn trai rồi đó~……」
Khả nghi thật.
Định là che giấu, nhưng con bé lại nhấn giọng một cách kì lạ.
Thực ra thì Kazuhiro và Fumi là hai anh em mà.
Trái lại với mặt vượt qua khó khăn trước mắt bằng những khéo léo vụng vặt, thường thì vấn đề cậu để nước đến tận chân rồi mới nhảy, bị chỉ trúng tim đen là ngay lập tức ngượng ngùng ngay.
“Vậy thì còn cách khác để nói còn gì? Căn cứ vào cuộc nói chuyện điện thoại lần trước nữa, coi bộ đáng nghi lắm. Nói mau, biết được những gì rồi?”
Cậu lớn tiếng nhưng không có chút nóng nảy nào trong đó, nhưng với một giống cương quyết thể hiện ý chí của một người anh không lùi bước.
「E-to……Thực ra là……lúc nghỉ hè, khi mà chỉ có bọn con gái chúng em đi ra ngoài ấy, rồi sau đó trọ lại cùng nhau, anh nhớ chứ? Ngày đầu tiên mà em được gặp Saotome-san ấy?」
“Ờ.”
「Thực ra thì lúc đó em đã biết được bí mật rồi. Phải gọi là đoán trúng hơn là biết」
“Bí mật gì cơ?”
「Chuyện anh làm bạn trai giả cho cả ba người bọn họ ấy」
Hình ảnh con bé đang thè lưỡi ra trôi nổi trong đầu cậu.
“Ểể~! Ch, chờ chút đã nào!”
「Lúc đó cả ba người bọn họ cũng biết là chuyện bạn trai giả chưa bị bại lộ」
“Tóm lại, chuyện đùa cợt anh cũng có phần của em trong đấy à?”
Sự yên tĩnh khó chịu khiến sâu trong lòng ngực cậu xuất hiện cơn lốc nhỏ.
「Không phải như vậy đâu ạ!」
Giọng nói của Fumi rất nghiêm túc.
「Cả ba người họ thật lòng rất thích anh hai, nhưng ngược lại ai trong số họ đều không thể nói ra được cả!」
“……Tại sao lại thành ra như thế chứ?”
Kazuhiro không thể hiểu được chỗ đó.
Tại sao đã yêu thật lòng, lại không thổ lộ ra với mình kia chứ.
Chính vì thế mà mình phải xoay sở và tự kiềm chế với cái mức「Cho đến cùng vẫn chỉ là bạn trai giả」.
Tất cả không còn là kế hoạch được dựng ngay từ đầu nữa, dù cho đã biết tình hình cả ba người họ sau khi ba vai bạn trai giả chồng chất lên nhau đi nữa, thì chỉ có thể nghĩ rằng đó là hành động rất chi là bất bình thường.
「Anh hai này. Tại sao anh lại giấu đi chuyện mình muốn có bạn gái vậy?」
“Ể?”
Câu hỏi sắc lẹm như mũi khoan kia khiến Kazuhiro thoáng chốc không thốt nên lời.
“C, chuyện đó……là……”
「Nói tóm lại, khổ công lắm mới được nghĩ là người tốt, nên anh sợ rằng hình ảnh đó sẽ bị phá vỡ và bị con gái ghét, đúng chứ?」
“Ư……~”
Nội dung mà con bé chỉ trích cậu khi nó về chơi hè, lại một lần nữa được nó lặp lại. Cậu hoàn toàn không thể phản biện lại được.
「Trường hợp của anh hai, dù đối tượng là bất định thì sẽ nghĩ là như vậy. Nếu như đối tượng là người thật sự thích anh thì sao?」
Giả sử như, hiện tại họ ở bên cậu với tư cách là bạn bè. Từ đó mà có thể trở thành người yêu thì là điều tuyệt vời nhất.
Nhưng ngược lại hiện tại thật xa vời, có lẽ đã trở thành một mối quan hệ tồi tệ với nhau rồi. Nếu như vậy cứ giấu đi bổn tâm hay bổn tính, chờ lấy cơ hội mà thôi.
Nếu có thể thì cậu mong chờ đến khi đối tượng nói「Thích」với mình.
Đó là chuyện không phải là hiếm. Trong những cặp mà cậu hóa thân thành thần cupid để ban phúc cho họ cũng có những trường hợp như vậy.
Chỉ là, tiền đề của vấn đề này là sự rắc rối giữa bản thân cậu và ba cô khi được kết nối với sợ dây mang tên là người yêu giả.
「Có những người vì tình yêu mà trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng cũng có những người yếu đuối rụt rè nữa. Anh hai là loại người như thế sao?」
Kazuhiro khó khăn trong câu trả lời, và Fumi lại tiếp tục.
「Cũng có sự tự ti khi nhờ làm người yêu giả, lại còn là bạn thân của nhau nữa, cũng có cảm xúc muốn tấn công trước, nhưng lại sợ tình bạn sẽ đổ vỡ khiến cho mọi người trở nên kì lạ. Trong chuyện này không phải là bên nào xấu……ư ừn, ai cũng rụt rè, ích kỷ nên cũng có lỗi cả. Tất nhiên không chỉ ba người họ, còn có anh hai nữa đó」
“Cả anh……sao?”
Thực sự thì, cậu đang chạy trốn vấn đề này. Nhiều ngày qua, một phần nguyên nhân của sự bế tắc này cũng có dính dáng đến Kazuhiro.
「Anh hai, thật ra anh có một lợi ích đó, anh có nhận ra không?」
“Lợi ích?”
「Anh hai bị gọi là giả, phải chịu đựng nhiều chuyện, có thể gặp khó khăn trong việc xoay sở. Nhưng thay vào đó, anh tránh được cái bất an là「Nếu bị ghét thì phải làm sao」đó」
Không sai khi cả ba người lấy đi sự tự do của cậu.
Nhưng trái lại, mọi chuyện đều dần dần trôi qua một cách thật tốt đẹp.
Không cần thiết phải sợ rằng mối quan hệ giữa mọi người bị phá vỡ.
Không chỉ mỗi nỗi lo sợ bị từng người ghét. Saotome, Takana, và cả Sanae—
Cậu có thể đã nghĩ rằng mối quan hệ giữa họ và bản thân mình là không liên quan.
Ba người họ không đơn thuần chỉ là bạn.
Saotome vì rắc rối sự kiện đó mà không thể trải qua thời trung học.
Sanae với tư cách là người thừa kế của đại gia đình phú hào mà không được phép giao du với nhiều người.
Dù có quan hệ cùng lớp hay quan hệ kohai-senpai trong câu lạc bộ như Takana vẫn có sức mạnh thiên phú đứng trên rất nhiều người. Thể chất và địa vị khác nhau, nhưng cả ba người họ gặp nhau cùng với cái「chất đặc biệt」mà mỗi người mang theo.
「Cả ba người, đều thật sự muốn xin lỗi anh vì những chuyện đã làm với anh từ trước đến giờ và như muốn bắt đầu lại từ đầu. Em cũng có chút khích họ nữa」
“Em đó nha~……”
Không chỉ biết sự tình mà còn là đồng phạm vụ điện thoại lần trước nữa.
「Hehe~. Nhưng mà xin hãy tin họ nhé. Cả ba đều thật sự thích anh hai đó. Không phải lừa dối hay là chơi khăm anh đâu. Hai người kia thì em không rõ về mối quan hệ, nhưng Takanan thì rõ ràng đâu phải là loại người chi tiết đến vậy đâu, đúng chứ?」
Đúng là như vậy.
Đúng là Takana gần đây—có lẽ là do đã phải lòng Kazuhiro—nên đã thay đổi, nhưng bản chất vẫn thẳng thắn và không khéo léo, vẫn cứ là Takana mà thôi.
「Tuy là đùng một cái nhưng em muốn hỏi, bởi anh trai là bạn trai giả, nên chỉ toàn lao tâm vất vả thôi hay sao? Anh không nghĩ đến thù lao mà mình nhận được à?」
“Ư……~!”
Bị nói cái này cũng trúng điểm yếu của cậu.
Đúng thật là phải gồng gánh phiền phức trên lưng và phải xoay chuyển nó đủ hướng.
Nhưng mà đó chỉ là làm kéo dài cái thời đại「Người tốt của mọi người」ở cậu mà thôi.
Dù có là giả nhưng chỉ bản thân mình được xem là đối tượng đặc biệt để được nhờ cậy khiến cậu rất vui, mối quan hệ tạm thời dù là hẹn hò cũng đã rất vui.
「Anh không nghĩ rằng trong ba người họ, ai đó thật lòng yêu anh sao?」
“Cái, cái đó……”
Nếu nói không thì đó là lời nói dối. Anh trong số họ cũng là những cô nàng có sức quyến rũ cả.
「Vậy mà tại sao anh hai lại không tỏ tình với họ cơ chứ?」
“T, thì tất nhiên rồi. Ngay từ đầu thì cho đến cùng vẫn chỉ là mối quan hệ giả tạo thôi mà……”
「Có thật chỉ 100% là thế không? Anh không có cảm xúc nào khác sao?」
“Ư……~”
Cậu lại bị đâm trúng chỗ đau.
Không phải là cậu toàn tâm toàn ý vì nữ giới.
Cậu trở thành thần cupid ít nhiều cũng có ý đồ giống như vậy. Mấy vụ hoang mang phải chọn một trong ba người cũng có.
「Chính nó đó. Nêu anh cũng phải thẳng thừng mà hướng về cảm xúc của mọi người đi. Không hướng về là không được đâu đấy!」
Píng-pong.
Trong khi cậu đang gặp rắc rối trong câu trả lời thì tiếng chuông cửa vang lên.
“X, xin lỗi nha Fumi. Hình như có khách đến nhà.”
「Không còn cách nào khác, nhưng hãy suy nghĩ kỹ càng chuyện em nói đó nha」
“Ờ, biết rồi.”
Sau khi cúp máy, cậu hướng ra cửa.
Dù không biết là ai nhưng cậu biết ơn vì người đó đến đúng lúc.
“À-ré? Chờ tí nào……”
Nhỡ có khi Takana vì lo lắng cho mình giống hôm qua mà lại đến thăm mình không?
Nhỡ là Saotome đã chuẩn bị tinh thần để gặp mình thì sao?
Quả thật thì không thể nào là Sanae được, nhưng khả năng không phải là bằng 0.
“E-to……Mình, hai ngày rồi chưa tắm nhỉ?”
Cậu ngửi thấy người mình toàn mùi mồ hôi, nhưng vì đã quen với mùi cơ thể rồi nên cậu cũng không rõ cho lắm.
Nếu như mấy cô nàng kia mà đến thăm thì tình huống này quả là tệ.
Píng pong ~ Píng pong ~ Píng pong
Chuông cửa kêu liên tục.
Ểể~! Mình đang làm cái gì thế này!
Giờ đâu phải là lúc để chần chừ đâu!
Cũng đâu phải là lúc để nghĩ ra cách để trốn tránh đâu chứ!
Cậu nuốt nước bọt, cắn răng xoay nắm cửa để mở khóa.
“Vâng. Vị nào thế ạ?”
“Ehe. Đến rồi đây.”
Cậu vừa mở cửa thì có một giọng nữ rõ ràng đáp lại.
--
Ngày đầu tiên của lễ hội văn hóa kết thúc, Saotome nhanh chóng trở về nhà.
Nếu lề mề thì sẽ bị bọn fan trong trường hay xung quanh để mắt đến, Kajiki cũng ra chỉ thị「Luyện tập như thế là đủ rồi, thay vào đấy thì hôm nay cứ nghỉ ngơi dưỡng sức nha mọi người」rồi giải tán.
Nhờ hiệu quả của việc cải trang, và đoàn quân nam sinh dưới trướng Ookuma lực lưỡng nên hôm nay không có vấn đề gì xảy ra, có thể nói cô đã tận hưởng ngày đầu tiên của lễ hội văn hóa trong vui vẻ.
Nghiêm khắc mà nói thì là「Thể hiện sự giả tạo vui vẻ ra bên ngoài」.
Tầm năm ngày trước, vào thứ hai, cô đã mộng tưởng một chuyện mà bây giờ không thể trở thành sự thật được nữa.
Đó là cùng với Kazuhiro vào tham quan mấy khu triển lãm hay dạo quanh các cửa hàng, khu nhà ma để giả vờ sợ rồi thử cố tình ôm lấy cậu, hay gọi nước uống với chiếc ly hình trái tim với hai đoạn ống hút với nhau ở câu lạc bộ nội trợ.
Ngày mai sẽ không vào lớp—vào phòng chờ nữa. Phải làm gì đó tập trung trước buổi biểu diễn chính, một cái cớ thật thích hợp. Nếu như vậy thì sẽ không làm phiền hay gây gánh nặng lên mọi người xung quanh.
Rồi tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc.
Vừa mang bên trong lòng ngực đang phủ màu đen xám, Saotome vừa mở cánh cửa ra, ngay lập tức Rinne bay đến ôm lấy cô.
“Mừng chị đã trở về, Onee-chan!”
“S, sao vậy?”
Hôm qua lẫn cả hôm trước, con bé đã động viên Saotome, người vẫn luôn trong bộ dạng giản đơn, nhưng hôm nay lại cao hứng hơn rất nhiều.
“Chị xem cái này đi!”
Màn hình điện thoại mà con bé đưa ra đang hiển thị bảng tin nặc danh đưa tin về Satsuki Hoshimi.
Thực chất, cô chẳng muốn xem nó. Dù gì cũng chỉ là những lời đổ lỗi cho bản thân, và còn cả những dòng khinh miệt Kazuhiro nữa.
“Hora, từ đoạn này này!”
Những Rinne vẫn hưng phấn và đưa dòng bình luận đó cho Saotome xem.
“Ể……?”
Đúng là từ một điểm thắt mà tất cả bình luận đã thay đổi.
Những người khinh thường Satsuki Hoshimi ngược lại bị phê phán, và những vai mà cô đã diễn thời còn bé lại được đánh giá cao.
Những Seiyuu lớn tuổi hơn cũng ủng hộ cho Saotome.
Những người mẹ có con trẻ đang xem những chương trình thiếu nhi của cô cũng nhiệt tình ủng hộ.
“Không chỉ toàn những tên ích kỷ, nhỏ nhen đâu! Onee-chan cũng có những người nhiều bằng nhường này đứng đằng sau ủng hộ chi đó!”
Cũng chỉ do những tên「Fan tự xưng」mà cô đã quên mất.
Tất cả không chỉ có những fan Anime hay Seiyuu.
Những đứa trẻ yêu thích phần Ending Credit trong「Nakayoshi Baby」hay「Niko Niko Mori no Pururu」cũng đang háo hức. Dù không biết đến cái tên Satsuki Hoshimi nhưng bọn trẻ vẫn đang chờ xem nhân vật Mimiko.
Điều mà cả thế giới quay ngược lại bất chấp nhóm Saotome hiện tại đang gặp khó khăn chính là thành tích mà cô tích lũy được từ trước đến giờ, và khi thay đổi góc độ mà quan sát cũng thấy được người vẫn còn nhớ, vẫn còn thích cô.
Nhưng tâm trạng Saotome vẫn chưa khởi sắc.
「Satsuki Hoshimi」được yêu thương, là một chuyện đầy tội lỗi với「Hoshikawa Saotome」.
“Ano……Onee-chan. Thật ra ở lại đây nhiều ngày có một vấn đề khiến em tò mò.”
Khác với bầu không khí tươi tắn lúc ban nãy, con bé đã thay đổi thần thái.
“Nếu có nhầm lẫn thì cho em xin lỗi. Không lẽ, chị không nghĩ đến chuyện là mình sẽ dừng công việc Seiyuu lại sao? Vì bản thân chị mà đã gây rắc rối cho Kazuhiro đó.”
Con bé có ý đồ khi hỏi câu đó.
Vì hoàn toàn không biết tình hình nên cô thể đưa ra lý do chính đáng.
Dù vậy Saotome vẫn cho đứa em gái biết một phần của bản thân.
“……Ừm……”
“Dù đã xem cái này mà chị vẫn nghĩ như thế sao?”
Con bé chỉ tay vào màn hình.
「Satsuki Hoshimi chẳng phải là quá tuyệt sao?」
「Từ giờ chắc chắn cô ấy sẽ nổi tiếng hơn nữa」
「Vì là người cùng giới nên tôi hoàn toàn ủng hộ」
Những cảm xúc của người viết đã được truyền đạt đến lòng ngực cô.
Nhưng mà, dù có là thế, Saotome vẫn không thể khẳng định bản thân.
Rằng đã có thể từ bỏ「Satsuki Hoshimi」.
Dẫm đạp, gây ra vết thương lên tình cảm trong sáng của Kazuhiro, như thế là không thể tha thứ. Nếu như thế gian không đưa ra hình phạt thì chỉ chính mình mới có thể tự mình trừng phạt mình.
“Này……Onee-chan. Lần đầu tiên khi em gặp Kazuhiro-san ấy, anh ấy đã nói như thế này.”
“Ể……?”
Saotome dõi theo biểu hiện nghiêm túc của Rinne.
“‘Làm thế nào để cho đối tượng hạnh phúc không thể quyết định dựa vào sự lầm tưởng hay tưởng tượng được. Nếu như cứ để sự hiểu lầm dẫn đến sự hoảng loạn thì ngược lại sẽ gây rắc rối cho người phía bên kia’ đấy.”
“C, cái đó thì đúng……”
“Lúc đó, em đã sợ rằng Onee-chan sẽ bị vướng vào Scandal và sẽ gặp rắc rối nên đã tự ý hành động trước, thế nên đã gây ra rất nhiều rắc rối cho Kazuhiro-san. Thế nhưng mà, Kazuhiro đã rày em, thuyết giáo em……và tha thứ cho em nữa……”
Đôi tay mỏng manh của cô em gái giữ chặt lấy bờ vai của Saotome. Cô cảm nhận được sự run rẩy từ nó.
“Onee-chan! Chị……đã thử hỏi Kazuhiro-san rằng mình có nên dừng sự nghiệp Seiyuu này lại hay không, chưa?”
Gương mặt Rinne rất giống với Saotome.
Thế nên có thể nghĩ rằng bản thân cô đang đứng trước những sự yếu đuối của chính bản thân—người đã luôn mạnh mẽ, thẳng thắn, tin tưởng vào giấc mơ lý tưởng mà tin yêu vào Seiyuu Satsuki Hoshimi.
“Chị……chưa hỏi anh ấy chuyện đó……nhưng chị không thể nói được……”
Hơn tất cả, tình hình bây giờ không thể nói chuyện của bản thân cho Kazuhiro nghe được. Cả cái sự thật đó cô cũng thể nói ra cho Rinne nghe.
“Đồ ngốc~!”
*Chát~!Đầu tiên cô nghe được âm thanh.
Sau đó cô cảm nhận được gò má mình nóng rang lên.
Trước mặt là hình ảnh Rinne, cánh tay phải vẫn chưa hạ xuống, đôi mắt thì đang nhòa lệ nhìn thẳng về phía cô.
Đứa em gái từ nhỏ đã gắn bó thân thiết với cô, không làm gì nghịch lại, đã ra tay với cô.
Không phải vì bản thân Rinne, mà là vì Saotome. Và cả Kazuhiro nữa.
Cô sờ nhẹ thì cảm nhận được các tĩnh mạch ở vùng gò má như nóng lên. Cứ như làm cho con tim bùng cháy.
Đôi tay của Rinne cũng đang run rẩy.
Chắc chắn rằng đôi tay đó còn đau hơn chính cả nơi gò má của Saotome.
“Kazuhiro-san chẳng phải nói rằng sẽ luôn ủng hộ chị với tư cách là Seiyuu sao? Nếu như vì bản thân mà từ bỏ đi sự nghiệp thì chị không nghĩ đến Kazuhiro-san sẽ cảm thấy đau khổ thế nào à?”
“A……”
Lời chỉ trích thật thẳng thắn.
Vậy mà, Saotome khi bị dồn vào đường cùng đã không nhìn thấy. Do chính cô tự trói buột bản thân và lảng tránh đi chỗ khác.
“Em tuy là fan của Onee-chan, nhưng trước hết vẫn là người trong gia đình. Thời tiểu học cũng từng xảy ra vụ việc đau lòng khiến chị hai vì đau đớn mà muốn vứt bỏ đi con đường nghệ thuật của mình, thì đừng dừng lại. Thế nhưng, đừng vì lý do đó mà áp đặt lên cả Kazuhiro-san!”
“Rinne……”
“Nếu Onee-chan mà làm như vậy……thì Kazuhiro-san không muốn một người bạn gái giống như chị!”
Con bé hét lên, bằng tất cả những gì trong tận cuống họng.
“N, nếu như chuyện đó xảy ra……Em, sẽ cướp lấy tình yêu của chị đấy nhé~!”
Cùng với vụ bạn gái giả.
Cô muốn chạy trốn khỏi tất cả sự mất mát, không chỉ bộc bạch điều thật lòng mà duy trì mãi hiện trạng như bây giờ. Cùng với đó, để bỏ chạy không sự chối bỏ của nhiều người khác mà không có sự cứu cánh, đó chỉ là cách mà cô tự trừng phạt lấy mình.
“Trước khi em làm chuyện đó……thì chị hãy nói với Kazuhiro-san những cảm xúc thật của chị đi!”
~!
Cuối cùng cô cũng có thể khẳng định.
“Cảm ơn em nhé Rinne.”
“Mình là chị em với nhau mà. Em hiểu được cảm xúc của chị, và lại càng muốn hiểu hơn nữa cơ.”
Trong khi nước mắt vẫn còn đọng lại ở khóe mắt, Rinne nở nụ cười.
“Chị bây giờ sẽ tập trung, nên đừng nói chuyện nữa nhé.”
Cô hướng về chiếc bàn. Cuộc sống một mình chỉ thế này là đủ, nhưng lúc thế này đây căn phòng kiểu one-room này thật bất tiện. Nếu như có một ai đó khác thì sẽ không còn là không gian riêng của một người được nữa.
“Ừm. Em hiểu rồi! Em sẽ ngồi một góc mà quan sát chị, nên hãy cố gắng lên, kiên cường lên, và nỗ lực lên nữa, nhé!”
Rinne nói xong rồi đến góc phòng và ngồi xuống, quan sát cô mà không hề cử động.
Saotome thì mở cuốn sổ ra và bấm ngòi viết.
Là ngôn từ.
Những ngôn từ của Saotome.
Những ngôn từ không thể truyền đạt của cô. Cũng có những thứ không thể truyền đạt bằng ngôn từ.
Nhưng điều rõ rằng nhất chính là, nếu không có ngôn từ thì sẽ không thể truyền đạt được.
Những ngôn từ vượt quá từ ngữ, những ngôn từ đang sôi sục tận trong chính bản thân, những ngôn từ muốn nói mà không thể nói ra.
Cuốn sổ mà Hoshikawa Saotome đã tác thành qua nhiều năm.
Nếu như chỉ có những ngôn từ của bản thân thì còn có những ngôn từ của những ai đó đồng cảm xúc.
Lời bải Love Song của Kajiki, sự đồng cảm của Miki cũng có những vụng vặt cảm xúc, ngôn từ phổ biến của nó.
「Mình thích cậu, Kazuhiro」là những cảm xúc riêng của Saotome.
Nhưng cảm xúc「Thích Kazuhiro」cũng được Sanae và Takana giữ lấy. Có lẽ cái「Thích」đó hoàn toàn không giống nhau, nhưng mỗi bên đều thấu hiểu, ảnh hưởng lên nhau.
Nếu như cảm xúc「Thích người đó」tồn tại thì trăm người, nghìn người, vạn người đều thấu hiểu nhau—cạnh tranh lẫn nhau.
Những nhiệt xúc đó tuôn trào ra, để rồi bó buộc lại.
Bên trong Saotome bây giờ có một nguồn ánh sáng đang tỏa sáng, không biết bao nhiêu ngôi từ từ ngồi viết kia đã dần dần tràn ngập mặt giấy.
--
“Ehe. Đến rồi đây.”
“Yo, chào buổi tối.”
“Xin lỗi vì làm phiền cậu giờ này nhé, Yagimoto-kun.”
Trước cổng là sự xuất hiện của ba người, Miki, Takeshi, và ngoài tưởng tượng hơn là Takuyama.
Trên tay Takeshi đang cầm là cái túi từ cửa hàng tiện lợi, còn Miki đang ôm cái bọc màu nâu.
“Khổ công vì lễ hội văn hóa mà lại đi nghỉ học thế này. Bọn này đến đây để đại diện lớp đến thăm cậu.”
Trong túi của Miki là Takoyaki và vài thanh xúc xích nướng. Cả thảy là đồ từ lễ hội văn hóa.
Còn từ Takeshi là nước thể thao cùng với thuốc dinh dưỡng, thạch dùng để ăn sáng và thuốc trị cảm.
“A……Cảm ơn nha. Mà trước tiên vào nhà đi đã nhỉ?”
“Được không? Vậy thì không khách sáo nhé.”
Ba người bước vào phòng khách, rồi Kazuhiro đầu tiên là dọn tách lên để mời khách. Takeshi thì mở nắp chai nước thể thao ra rồi đổ vào.
“E~to……Nên lấy thêm dĩa thì tốt hơn ha?”
“Không cần đâu mà. Bọn này ăn ở lễ hội văn hóa rồi, cái này là quà để mày tận hưởng thôi ấy mà.”
“Thế à. Cảm ơn nha.”
“Vì là đến thăm bệnh nên cậu không cần phải hiếu khách như thế đâu mà.”
Sau câu trả lời của Miki, Kazuhiro ngồi xuống tấm đệm ngồi futon.
“Buổi luyện tập sáng nay ổn chứ?”
Chuyện mà cậu quan tâm trước hết là chuyện đó. Dù có là ngoài giờ học đi nữa thì cũng có cách là thuê phòng thu bên ngoài.
“Kajiki-kun bảo rằng hôm nay cứ nghỉ ngơi. Tớ có mời Saotome-chan đến thăm bệnh chung luôn mà cậu ấy muốn tập trung nên đã đi thẳng về nhà rồi. Vì vậy mà chỉ có bọn tớ đến đây thôi.”
“Nhìn mày có vẻ khỏe lại rồi ha. Mai nhất định phải đến đấy.”
Miki và Takeshi cười.
“À ờ. Nhân tiện thì, hôm nay có rắc rối gì không?”
“Hình như ít nhiều cũng có đó, nhưng không có gì to tát lắm.”
Takeshi trả lời câu hỏi của Kazuhiro.
Quả thật là không có vị khách nào đáng ngờ, nhưng đội cảnh bị đã làm hết mình để ngặn sự ồn ào có thể xảy ra lại.
Do hiệu quả từ cái tên Saotome mà khách đến trường tăng 50% sao với năm ngoái, nhưng tóm lại ngoài những người khách địa phương, còn có những người từ vùng khác đến nữa.
“Hoshikawa-san cũng cải trang và hòa mình vào niềm vui của lễ hội văn hóa. Mà tiết mục chính là ngày mai, nên không thể lơ đễnh được.”
“Biết là vậy, nhưng cũng đừng nên lo lắng quá. Tình hình cũng đã xoay chuyển theo hướng thuận lợi rồi. Cứ theo dòng chảy này mà làm gì đó tệ hại sẽ bị phê phán ngay.”
Hướng về vẻ mặt trầm ngâm của Takeshi, Yakuyama di chuyển trình duyệt trên smartphone. Cái tin đang hiển thị cùng với trong thông tin mà Kazuhiro đã xem lúc nãy.
“Dù có là tài năng, cùng với độ trẻ và dễ thương, đối với người khác giới có loại sẽ bị cấm chuyện tình ái, nhưng với người cùng giới sẽ nhận được sự đồng cảm và chúc phúc. Dù sao thì từ nhiều tiếng trước, có vẻ như Hoshikawa-san—Satsuki Hoshimi đã được những bình luận đánh giá về thực lực của cô ấy rồi.”
“Ham haha,……phải ha, ừm.”
Kazuhiro cười cay đắng.
Cậu không thể nói ra đó là những lời được viết từ chính bản thân và đứa em gái của mình.
“Từ giờ đây, Saotome-chan có thể lấy lại tinh thần thì tốt quá ha.”
“Quả nhiên cậu ấy vẫn không ổn chỗ nào sao?”
“Ừm. Nếu nhìn từ phía tớ thì không có vấn đề gì cho lắm, chỉ là do cảm nhận thôi. Quả thật nếu không có Yagimoto-kun bên cạnh thì không được mà.”
“Với người nhẹ dạ, kiêm sáng tác ca khúc là Kajiki cũng cảm thấy khó chịu. Mà, với tư cách là một người đam mê cuồng nhiệt Idol như tớ thì tuy có thiếu chút gì đó, nhưng dù gì đi nữa thì bản thân chính Hoshikawa-san cũng đâu rành gì về ca hát đâu. Tình trạng bây giờ khó có thể nói nó đang đi theo hướng tốt hay xấu.”
“Còn theo tao nghĩ thì cô ấy hát hay đấy chứ~!”
Miki, Takuyama, Takeshi lần lượt nói lên cảm nhận của mình.
“À? Nhưng mà, mấy cái bình luận xấu bây giờ cũng không còn thấy nữa nhỉ?”
“Bây giờ ra sao vẫn chưa thể biết được, nhưng có những trường hợp không thể cho văn phòng làm việc biết được. Nghe thấy tiếng lòng từ fan là một điều tốt, nhưng đấy chỉ là một phần. Cũng có nguy cơ ảnh hưởng xấu đến công việc nếu giữ ý thức kém đấy.”
Bản thân Saotome có biết được dòng chảy hiện tại không?
Nếu như nghĩ đến trường hợp là không thì mình có nên cho cô ấy biết không?
Đã bị Fumi nói như thế nhưng Kazuhiro vẫn chưa thể đưa ra được quyết tâm.
Làm thế nào để hướng về cô ấy đến giờ vẫn làm cậu bối rối.
“Có những Idol công khai hẹn hò hay kết hôn sẽ bị những fan thích gây ồn ào nói「Đồ phản bội fan」này nọ. Nếu tớ cũng nói như thế thì xin lỗi, bọn chúng chưa đủ tuổi để được nói như vậy đâu.”
Với gương mặt đắc ý, Takuyama dùng một ngón tay để nâng cặp kính của cậu ta lên.
“Một nửa tên trong đám đó không tự giác được, nhưng về phía fan thì bất cứ lúc nào cũng có thể phản bội Idol.”
“Ể?”
Câu nói khiến Kazuhiro chồm người dậy.
“Ai cũng có sở thích hai hay ba cô Idol, nếu như không còn hợp hay hứng thú nữa thì đơn giản đổi quách cho xong cũng được. Sự mất mát, thua lỗ đó chỉ là tiêu phí và thời gian mà thôi. Mối quan hệ con người không bị vết tích gì cả.”
Câu hai đến ba cô như một vật nhọn đâm vào ngực Kazuhiro.
Takuyama không nhận ra được đều đó nên nói tiếp.
“Có nhiệt tình, hướng đến bao nhiêu đi nữa thì cũng không thể đồng hành với Idol suốt một đời được. Đời người một phần là chi trả giá cả, để rồi đổi lấy giấc mơ hay hạnh phúc—fan của nghệ sĩ theo nghĩ tức là những ký kết khế ước trong âm thầm đấy.”
Có cha mẹ cũng là Idol Otaku nên cậu ta hiểu biết rất nhiều.
“Cậu biết Otagei* không? Ở mấy sự kiện như Live của Idol, bọn họ thường đến để tập trung với nhau ấy.”
(*Những fan cổ vũ quá khích, nhảy, hát hò theo Idol/Ca sĩ thần tượng 2D hay Seiyuu khi họ có hoạt động nghệ thuật)
Vẫn cứ ngồi, chỉ 2 tay cậu đang làm tư thế kì lạ.
“Ít nhiều có nghe qua rồi.”
Lúc đi hát Karaoke cũng lớp, lời giải thích nọ của Takuyama còn đọng lại trong đầu cậu.
“Thật ra, giữa những Idol cũng có những người ghét thứ đó, cậu biết chứ?”
“Không. Lần đầu tớ nghe luôn.”
Không chỉ mỗi Kazuhiro, Takeshi hay Miki cũng có tí hứng thú nên chồm người dậy.
“Nói ngắn gọn thì, không phải là đánh giá cao nghệ thuật của bản thân, mà đó là một ý kiến cho rằng người hâm mộ sẽ thể hiện được nghệ thuật của bản thân.”
Cậu nhớ lại những dòng bình luận trên bảng tin.
Những người viết không chỉ bao gồm toàn bộ fan của Satsuki Hoshimi. Mọi người quay qua công kích tên「tự xưng là Fan bự」kia mà cuộc trò chuyện lại thêm phần thu hút, cũng nhiều tên muốn làm nó to hơn.
“Mà, dù cực đoan mà khinh miệt Idol đến như thế, trên thực tế, đấy là một niềm vui lớn, là sợi dây kết nối cộng đồng fan, những người cùng một mục tiêu hay đối tượng yêu thích, bạn bè của nhau.”
Đời người nghệ sĩ khác với lại「Muốn hẹn hò với ai cũng được」.
Muốn có một tình yêu, một người yêu thật lòng.
“Nà, Takeshi. Hỏi cậu một câu này hơi vô lý một tí……”
“Ửn?”
“Từ khi hẹn hò với lại Miki-chan……Ờ thì……cậu có làm cho cô ấy bất mãn, tức giận lần nào chưa?”
“Ờ, có chút ít.”
“Chính nó.”
Takeshi và Miki cùng nhìn nhau và cười khổ sở, nhưng đồng tình.
“Vì là bạn cùng lớp, lại còn được Yagimoto-kun điều tra cho nhiều thứ, nhưng cũng hiểu rằng có những chuyện khi mà cả hai cùng hẹn hò lần đầu tiên ha.”
“Chẳng hạn như?”
“……thích……chẳng hạn……”
Câu trả lời của Miki nhỏ đến mức tan biến và không thể nghe thấy được.
“O, oi~! Miki!”
Takeshi đang định bụm miệng của cô lại.
“Cái sở thích thích Phụ nữ lớn tuổi của anh thì có chút hơn tởm rồi đấy!”
Nhưng Miki đã nói ra mất rồi.
“A—……”
“A—……”
Kazuhiro và Takuyama đứng hình.
Takeshi thì đỏ mặt và quay đi chỗ khác.
“Mày thích thể loại đó sao?”
Một bí mật mà kể cả Kazuhiro cũng không biết.
Cùng là đàn ông với nhau, nhưng những sở thích thầm kín không phải là chuyện có thể dễ dàng nói ra.
“……Miki-chan này, nhìn thể nào cậu cũng thuộc tuýp người dễ thương hơn là đẹp hay là sexy đấy.”
Do Miki nhờ nên cậu đã nhận giúp, nhưng chuyện Takeshi thích thể loại Phụ nữ lớn tuổi thế kia thì cậu không thể tưởng tượng ra được.
“C, chờ đã nào! Tình cảm luyến ái và sở thích là hai chuyện hoàn toàn riêng biệt~! Dù sở thích ero với bạn gái có hoàn toàn khác nhau đi nữa thì tao cũng chẳng bận tâm! Thực tế thì hai đứa vẫn tiến triển tốt đấy thôi! Còn mày thì sao hả Kazuhiro?”
Đang phản biện thì Takeshi đá xoáy sang cho Kazuhiro.
“Ể, e-to……”
Người thực tế chẳng hẹn hò thì khó trả lời là đúng rồi.
“T, thì là vì Takeshi-kun là con trai trong độ tuổi này nên có sở thích ecchi đâu phải chuyện gì lạ lắm đâu~! Bởi con gái họ cũng suy nghĩ về chuyện ecchi mà, nhưng mà Phụ nữ lớn tuổi thì tuyệt đối không được~! Sinh lý không thể nào nhịn được đâu……”
“À mà, mày đâu đọc hay ‘xài’ trước mặt Miki đâu nhỉ?”
“‘Xài’ hả……Cách dùng từ của cậu ghê vật.”
“Đã cố giấu rồi, vậy mà khi em đến nhà lại tự ý lục lọi phòng anh đấy chứ. Quyền riêng tư của anh đâu rồi?”
“C, chuyện đó……Quả thật thì về bạn trai thì em muốn biết được tất tần tật ấy mà……”
“À—, xin lỗi. Chắc do tớ hỏi mấy chuyện kì cục rồi. Xin lỗi nhé!”
Khẩu điệu không còn nửa đùa, nửa nghiêm túc nữa, mà nếu cứ để như thế thì sẽ càng ngày càng tệ hơn.
Kazuhiro ngồi giữa chia cắt Miki và Takeshi.
“Yagimoto-kun thì sao? Cậu với Saotome-chan không có chuyện đó với nhau à?”
“Ể? Như là bị nhìn thấy đống sách đen ấy hả?”
Ngược lại thì cậu lại được Saotome nhờ đi mua sách đen, rồi cô không thỏa mãn để sau đó cả hai lại cùng nhau đi mua một lần nữa.
Về chuyện con trai có sở thích Ero là gì thì cũng có chuyện cậu từng phải giải thích rõ cho Sanae nữa.
Người mà phát hiện đống sách đen và nổi giận như bình thường chỉ có mỗi Takana.
Cả chuyện buộc phải giải thích cho Sanae về đồ bơi trường học hay Bloomer nữa.
“Không phải~! Chuyện mà khi hẹn hò với nhau lần đầu xong rồi mới biết ấy!”
“À……ra là vậy.”
“Trường hợp của Kazuhiro thì lớn thật nhể. Cậu ấy là Seiyuu này. Rồi cả vụ lần này nữa khiến mọi chuyện lại càng xé ra to.”
Takeshi đáp lại sự hiểu lầm của Kazuhiro.
“Hẹn hò một đối một với một người bằng xương bằng thịt, dù thế nào thì mấy vấn đề đó sẽ bám theo nhỉ?”
Takuyama với thái độ bông đùa, nhún vai.
“Idol thật tế là một con người đang sống thôi, nên cũng sẽ có bí mật ẩn đằng sau. Cũng có quyền riêng tư. Hiểu rõ như vậy, nên họ mới trang bị sự vui tươi cho các fan. Cái không thể cho xem đó lại là tiền đề cho họ dòm ngó bộ mặt đằng sau, rồi phán「Như thế này thì không được rồi. Giấc mơ đã bị hủy hoại rồi」, tạo nên những định kiến lệch lạc đấy.”
Takuyama nói lên ý kiến của mình.
“Mà thôi bệnh tình vừa mới tốt lên, ở lại lâu quá cũng không nên đâu nhỉ?”
“Phải đấy. Chúng ta cũng nên trở về thôi.”
“Ngày mai phải đến đấy nhé. Việc thấy hay không thấy cậu bạn trai ảnh hưởng rất khác đến Hoshikawa-san đó. Với tư cách đảm nhiệm vai trò diễn xuất, dù chỉ ít nhưng tớ vẫn muốn thấy những yếu tố tích cực hơn.”
Cả ba người đứng dậy.
“Cảm ơn nha. Tớ ổn rồi. Dù có gì xảy ra thì tớ cũng sẽ đến.”
Vừa tiễn họ, Kazuhiro vừa quyết tâm.
Phải.
Không thể bỏ chạy nữa.
Trước tiên là Saotome, sau đó là Takana và Sanae.
Cùng đối diện với mọi người, từ đó làm lại tất cả một lần nữa.
-- Hết chap 05 --