“Mọi người vất vả rồi.”
“Cảm ơn nhiều~”
“Cảm ơn mọi người vì đã vất vả.”
Sau khi người viết kịch bản hay đạo diễn gửi lời chào đến nhau, Satsuki Hoshimi—Hoshikawa Saotome cũng chào và để lại studio ở đằng sau.
Ông quản lý Noma cũng tham gia vào buổi họp trước khi buổi thu âm bắt đầu, nhưng sau đó do có việc bận khác nên ông ta đã rời khỏi từ sớm.
Do bắt đầu làm việc liên quan đến game nên nơi làm không phải là phòng thu radio quen thuộc như mọi khi, mà là trong phòng thiết bị của công ty phần mềm. Tuy toàn những việc không quen khiến cô thấy khó chịu, lịch trình và thời gian cũng bị đè nén đi, nhưng lại là một công việc có thể đem lại kết quả thỏa mãn.
Tới đây thì, cô dường như có thể chuyên tâm vào phần còn lại của công việc quen thuộc là「Gensowa」.
Tuy được nói là sẽ có kế hoạch cho phần tiếp theo hay là spin-off, nhưng dù thế nào đi nữa thì đó là chuyện kết quả của ba tháng sau khi phát hành.
Cô khoác trên người cái áo khoác lông và đi ra bên ngoài tòa nhà, trời cũng đang dần tối đi rồi.
“Phù~……”
Mùa đông đang đến gần. Làn hơi trắng khi thở ra bao bọc lấy quanh môi.
“Saotome.”
Cô quay lại theo tiếng gọi, và thấy một người mà cô biết mặt đã đứng đó.
“Kazuhiro~?”
Cô vui mừng chạy lại và ôm lấy người đang mặc áo khoác duffel ấy.
“O, oi~!”
“E, em xin lỗi. Tại lỡ vui quá.”
Cô nhìn lên với vẻ mặt ngượng ngùng rồi nhanh chóng tách rời cậu ấy ra, sau đó thì nhìn quanh. Con đường rất vắng người. Không có dấu hiệu đã bị ai trông thấy.
Dù cho là người yêu đi chăng nữa cũng cần nên giữ tiết độ.
“Nhưng mà, tại sao anh lại ở đây. Chẳng lẽ đứng chờ em suốt sao?”
“Hora. Tối qua điện thoại em có nói với anh còn gì rồi. Ngày đầu em làm công việc này nên cảm thấy không an tâm này. Sau đó còn có chuyện muốn nói sau khi gặp anh nữa.”
“Thế nên anh mới cất công đến đây? Chuyện đó không có gấp lắm đâu, nên ngày mai lên trường cũng được mà.”
Quả thật là trong cuộc nói chuyện phiếm ấy, cô đã nói cho cậu ta địa điểm của studio và giờ tan làm. Nhưng do lịch trình bị kéo dài đi một tí, nên thành ra Kazuhiro đã đứng chờ cô suốt ở dưới trời lạnh giá này.
“Đằng nào sớm hơn chẳng phải tốt hơn sao? Với lại……”
Kazuhiro một chút thoáng ngập ngừng.
“Với lại?”
Saotome liền hỏi cậu.
“Anh……cũng muốn được nhìn thấy em.”
Cậu nói thế, xong quay đi, rõ ràng là xấu hổ rồi.
“Em vui lắm. Cảm ơn anh.”
Vai 2 người nhích lại gần nhau, và đôi tay ấy đan vào nhau.
Ôm lấy nhau quả thật là ngại chứ, nhưng chỉ tầm này thôi thì ổn cả.
Đặc biệt bọn họ chẳng cần ra hiệu gì cho nhau, cứ thế mà tiến bước trên con đường hướng đến nhà ga.
“Vậy, chuyện mà em muốn nói là?”
“À thì. Thật ra hôm qua, em có gặp lại Takana với Sanae sau khoảng thời gian dài—”
Cô giải thích ngắn gọn về chuyện trước giáng sinh, hay là sinh nhật của Kazuhiro sắp tới cho cậu nghe.
“Nếu Takana hay Sanae đã nói như vậy rồi thì, tiệc sinh nhật mọi người lại quây quần bên nhau thì vui phải biết. Tiệc sinh nhật bản thân mà được đám con gái vây quanh thế này, anh cũng thấy ngại chứ. Nhưng mà, em ổn với chuyện đó chứ Saotome? Chẳng phải dạo trước em có nói sinh nhật chỉ muốn 2 đứa ở cùng nhau thôi à?”
“Takana và Sanae là những người bạn quan trọng của em mà. Với lại—”
“Với lại?”
Lần này thì Kazuhiro hỏi lại cô câu giống y như khi nãy.
“Đối với em và anh, mỗi ngày đều là một ngày đặc biệt mà~”
Cô nói mà bao gồm cả sự hạnh phúc kèm xấu hổ, khiến cho đôi tai nóng bừng lên.
“Và rồi, e~to……về công việc thì em làm tốt chứ?”
Cứ tiếp tục nói chuyện như thế này thì cái thanh「Thẹn thùng」đó sẽ vượt giới hạn còn gì. Nên Kazuhiro mới đổi sang chủ đề khác.
“Ưn. Về game thì, phải nói nó khác với lại mấy vai diễn trước. Một mình thu âm, và phải diễn trong rất nhiều tình huống mà không có bạn diễn, nên lần đầu em cảm thấy hơi vất vả vì bị gò bó lắm.”
“Game thì là về thể loại nào? Tức là galgame chẳng hạn?”
Giọng nói của Kazuhiro có thể hiện một chút bất an.
“Có lẽ là một game tình cảm có pha lẫn một tí RPG ấy nhỉ? Gồm có 5 nữ chính, và em là một trong số đó.”
“Vậy thì, lời thoại như tỏ tình hay trong mấy đoạn love scene chắc chắn sẽ nhiều mà đúng chứ?”
“Ừm.”
Trong game huyền ảo gồm kiếm và ma thuật này, Saotome vào vai một người điều khiển ma pháp với những câu thần chú lằng nhằng khi chiến đấu.
Nhưng mà, thứ cọ xát nhất chính là về mặt yêu đương.
“Vậy sao. Vì là vai diễn của em nên chẳng còn cách nào khác, nhưng nó khiến anh có chút hơi ghen tị đấy.”
Cô hiểu được cậu hơi siết chặt bàn tay đang nắm lấy của cô.
“Ừm. Nhưng mà, nhờ Kazuhiro mà em mới có được vai như thế này đó, em cũng hiểu được nó có độ khó khăn như thế nào so với lại trước kia cơ……”
“Độ khó khăn?”
“Thật sự là trước khi hẹn hò—trước khi thích anh, em đã nghĩ là chỉ cần trải nghiệm qua hình thức thôi cũng sẽ nắm được mức độ tình cảm. Nhưng thực tế thì khi nói một từ「yêu」thì mỗi một người nó sẽ lại khác nhau, rung chuyển lớn chỉ với một điều nhỏ nhoi……Với cả, hôm nay em đã phải diễn một mình mà không có bạn diễn mà.”
“……Ngược lại thì đối với anh, như thế có khi dễ chịu hơn chăng?”
~.
Cô chợt nở nụ cười.
Dù cho có phân chia ra 2 thứ là「công việc」và「diễn xuất」, chuyện mà cô bạn gái của bản thân được một đứa nam giới thì thầm những lời đường mật nó chẳng vui tẹo nào cả, cũng có còn cách nào khác đâu, là chuyện tình cảm kia mà.
“Với em khi mà có đối tượng thì sẽ dễ dàng hơn. Có thể hòa nhịp hô hấp hay độ hưng phấn với nhau, cũng dễ hòa nhịp cảm xúc hơn.”
Trong lúc vừa đi vừa nói chuyện thì bọn nó cũng đã đến ga.
Quả thật là khi đi qua cổng soát vé thì bọn họ có tách rời nhau ra, nhưng sau đó chẳng cần phải nói, hai đôi bàn tay đó lại hòa vào nhau và họ cùng đứng chờ ở dưới sân ga, cho đến khi tàu đến.
Chiều của đoàn tàu hướng ra xa thành phố, dù không đông nghịt người nhưng vẫn đông đấy, cả hai bọn họ cùng tiến vào bên trong, cạnh ở bên cánh cửa nối giữa hai toa tàu.
Chỉ có mỗi Kazuhiro giữ tay nắm, còn Saotome thì trong tư thế giữ lấy người của cậu.“A~!”
Chợt Kazuhiro thốt lên.
Tất nhiên là do đang ở trên tàu nên cậu đang hạn chế âm lượng đi rồi.
“Gì thế? Anh làm sao vậy?”
“Hora. Anh nhớ về chuyện lúc ban nãy. Chuyện mà cần có đối tượng diễn tập v.v… ấy. Trước đó em có nói là luyện tập gì đó và đã đến nhà anh mà nhỉ?”
“Ư, ừm……”
Kazuhiro hiểu được nhiệt độ cơ thể cô đang ấm lên do nhiệt truyền qua từ đôi tay đang nắm.
Lúc mà không thể giữa được sự thăng bằng với tư cách là một diễn viên đã trót yêu thật sự, hay nói là vào thời điểm nghiệp dư ấy, đối với Saotome là những ký ức hết sức xấu hổ.
“Quả thật lúc đó, lời thu âm lúc đó em cũng có thu lại đúng chứ?
Dữ liệu đó, em tính làm thế nào?”
“Etto……Cái đó……có thể nói là thứ quan trọng đó chứ……Thỉnh thoảng em lại lấy để nghe. Bởi vì, đó là giọng của anh mà.”
Cô cúi xuống, những ngón tay của đôi tay đang nắm cử động trong e thẹn.
Với một người diễn xuất chuyên nghiệp như bản thân mà khi nhớ lại là liền đỏ cả mặt lên, nên đối với Kazuhiro đó lại càng là những dòng ký ức hết sức đáng xấu hổ.
“Ano……nếu được thì, anh có muốn thu lại giọng của em chứ? Nếu như thế thì, lúc nào anh thích cũng có thể nghe……”
Cô tiến lại gần và thì thầm một giọng mà chỉ có cậu mới nghe thấy được.
“K, không cần đến thế đâu. Nếu chỉ về giọng thôi thì, lúc nào muốn nghe có thể mở những đoạn video lên để xem……Với lại—”
“Với lại?”
“Nếu thu âm thì dù là fan cũng có thể nghe, còn anh là người duy nhất có thể nghe được giọng nói trực tiếp từ em.”
“Ừm. Phải rồi ha.”
Nói cho bạn diễn nghe những lời thoại với tư cách là seiyuu, với lại những ngôn từ khi cô nói với Kazuhiro.
Vẻ mặt rạng rỡ mà cô hướng về fan, với lại nụ cười mà cô chỉ cho Kazuhiro thấy.
Đằng nào cũng rất quan trọng, nhưng không thể áp dụng cùng nhau được.
Khi nhận ra thì tàu đã cập vào ga Kuhito rồi.
Cả hai xuống tàu, hướng về nhà thì lại ngược nhau. Sau đó thì nhìn chằm chằm vào nhau, gật gù và đồng thời bỏ tay nhau ra.
“Vậy, hẹn mai gặp lại.”
“Ừ, hẹn mai gặp lại.”
Khoảnh khắc chia tay không nhuốm nỗi buồn.
Vì ngày mai, ngày mốt, cũng như những ngày tiếp theo họ có thể gặp được nhau.
Tuy là chẳng giống nhau, nhưng với bọn họ theo một lẽ tự nhiên, mỗi ngày đặc biệt, không thể thay thế đó vẫn sẽ được tiếp tục mãi mãi.
(Hết)