「Sweet・Drop」tuy là tiệm Maid Coffee nhưng chất lượng hàng rất tốt, cũng đã có kế hoạch và thực hiện ngày cả tiệm cải nam trang để làm quản gia, nên khách hàng nữ đến đây không phải là hiếm. Nhưng mà, sự kếp hợp có đôi chút kì lạ thì bốn người đằng kia khiến không ít ánh mắt hiếu kì hướng đến. Nếu như là khách hàng thường xuyên thì họ sẽ nhận ra rằng có một cô bồi bàn mà họ biết mặt đang ngồi tại chính cái bàn này.
Kazuhiro cảm nhận được sau lưng có những ánh mắt cứ dòm ngó từ những khách hàng ngồi chỗ khác.
Đối diện với cậu là ba cô nàng Saotome・Sanae・Takana đang ngồi sát rạt vai kề vai lại với nhau trên cái ghế sôpha vốn chỉ dành cho hai người ngồi. Một box dành cho bốn người vậy mà trong tình trạng rất ư là bất tự nhiên.
Tóm lại là, nó giống như cái định dạng như lần trước cả bốn người ngồi ở một cái tiệm khác.
“Thưa quý khách Hàng, cho hỏi mọi người sẽ dùng những gì Ạ?”
Nhận thấy tình trạng những khách hàng khác đang chú ý về phía này, nhân viên tiệm là Karina lập tức tiến đến và che cho họ những ánh mắt vô tình ấy. Dù không nói lên thành tiếng nhưng Kazuhiro rất cảm tạ chị ta.
“Tạm thời thì tớ sẽ đưa cậu cái thẻ hậu trường này.”
Trước tiên thì Saotome đưa cho Kazuhiro cái thẻ được bọc nhựa kèm đồ kẹp. Đó là thẻ tên để vào hội trường tham gia sự kiện trước đêm 「Gensowa」được chiếu, trên đó có in ngày giờ và ấn của người đảm nhiệm.
Mặt sau thì có viết rõ dòng chữ màu đỏ là「cấm trao đổi・mua bán」dưới mọi hình thức.
“Vé của ngày hôm đó đã được bán hết rồi, lỡ như fan nhận ra cậu là người trong bức ảnh hôm đó thì có lẽ sẽ gây nên sự náo loạn, nên tớ đã nhờ Noma-san xin cho tớ một cái. Nếu như cậu có đến chỗ tớ thì cho họ xem cái này và họ sẽ cho cậu vào bên trong.”
“Aa, tớ hiểu rồi.”
Xác nhận lại nội dung trên đó một lần nữa rồi Kazuhiro cho nó vào bên trong cặp.
“Cái này là lời mời của bên em. Xin anh hãy xác nhận lại bên trong.”
Tiếp theo thì Sanae đưa cho cậu một phong thư màu trắng.
Có dấu ấn tròn của Tenkyuuin Group, trong đó có một cái thẻ được gấp lại làm hai.
Nội dung bữa tiệc là tiệc giao lưu của group. Không chỉ tập hợp những người trong dòng tộc hay hội lý sự, mà còn lấy cả những xí nghiệp hay đoàn thể làm trung tâm để mục đích gắn kết sâu đậm với nhau. Hội trường là ở「Khách sạn Thôi sự Kuhito」.
“Nội dung theo dự kiến không gò bó về hình thức, nên có thể ăn vận đồ vest lịch sự cũng được. Nếu như Kazuhiro-sama có đến thì em sẽ giới thiệu anh với những người trong họ hàng ạ.”
“Ừm.”
Sau đó cậu cũng bỏ nó lại vào phong thư rồi cho nó vào cặp.
“Còn về tui thì không phải những thứ thiệp mời hay giấy phép cho vào hội trường gì cả. Là cái này.”
Nói như thế xong, cái Takana đưa cho cậu là một tờ truyền đơn được gấp làm hai với nội dung「Quận phía tây Tokyo・Đại hội Karate mùa thu dành cho nữ sinh cao trung」.
Địa điểm và ngày tháng được ghi phía dưới bức ảnh minh họa hai người đang đấu nhau. Hội trường đó là hội trường thể chất dân phố ở thành phố cách Tokyo một tí. Vòng loại trực tiếp và luật của đại hội cũng được giải thích rõ ràng. Số lượng những người tham gia còn nhiều hơn con số mà Kazuhiro đã tưởng tượng.
“Cho đến giờ thì vẫn chưa có tình trạng đông đến nỗi không còn chỗ ngồi, phí nhập trường lại miễn phí nên cứ thế mà vào cũng không sao. Do trận đấu có cả tuyển thủ đến từ hai miền đông tây thay đổi liên tục nên họ không quyết định lấy chỗ ngồi đâu.”
“OK.”
Cái thứ ba cũng giống y chang.
“Chuyện sau cùng là cậu sẽ đến đâu vào ngày tới.”
Với biểu hiện thoải mái ở đâu đó, Saotome thổ lộ.
“À, đúng rồi. Kazu! Tui xin ông một chuyện được chứ.”
Takana đưa một ngón tay phải lên hướng về cậu.
“G, gì thế?”
“Nếu như ông đã có lấy sự quyết định rồi thì hôm nay đừng nói ra. Tui muốn tất cả cho đến cùng đều kết thúc vào ngày chủ nhật.”
“À……không. Thật ra……tui vẫn chưa hoàn toàn quyết định……”
Cậu trả lời với cảm xúc vừa cảm thấy tội lỗi vừa xấu hổ.
“Nếu là thế thì tốt quá.”
Takana để tay lên ngực và thở phào lấy một hơi.
“Hora, vào ngày hôm đó tui sẽ rất quan tâm đến chuyện của ông, nhưng quả nhiên tui sẽ tập trung vào trận đấu hơn. Thế nên, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa tui cũng sẽ xả nó hết vào trận đấu. Thế nhưng bây giờ, thì……Lỡ như, nếu lỡ như thôi nhé! Ông chọn ai đó khác ngoài tui, thì tui sẽ thất vọng và ngược lại không thể tung ra sức mạnh nữa.”
“Em cũng đồng ý với cậu ấy.”
Sanae cũng bình tâm gật gù.
“Em sẽ luôn cầu cho Kazuhiro-sama sẽ đến, dù anh không đến đi nữa thì em vẫn sẽ hành động với tư cách là người chủ trì. Nhưng mà, cho đến lúc đó……em muốn anh đừng hoàn toàn dập tắt đi hi vọng của em. Tất nhiên, em không có ý định sẽ thua cuộc đâu.”
“Tớ cũng vậy.”
Saotome là người cuối cùng đồng ý.
“Vì tớ là chuyên nghiệp, nên dù có bất an đi chăng nữa tớ vẫn có thể đứng biểu diễn trên sân khấu. Nhưng mà, dù có kiềm nén sự bất an đó lại đi chăng nữa……đứng đối diện với tuyệt vọng chắc chắn sẽ là rất khó khăn. Trong nỗi bất an, tức là còn có sự hi vọng.”
“Hiểu rồi. Tớ sẽ suy nghĩ kỹ càng và đưa ra quyết định.”
Tuyệt vọng—Kazuhiro nghiến răng vì sự nặng nề và đau đớn của từ đó.
Trong số đó, những gì mà cậu đang cố gắng làm và dành lấy cho hai người còn lại không phải những cảm xúc như luyến tiếc hay buồn bã.
Đó là cảm giác mất mát quá lớn mà Kazuhiro chưa từng trải qua, nếu như cậu không thể chọn ra được một người mà cậu thật sự thích.
Bất an bao bọc bên trong nỗi kì vọng.
Và nó hiển nhiên đúng như vậy.
Hiện tại, cũng có cô nàng biết rằng mình sẽ không được chọn ngay từ đầu, không chiến đấu và chấp nhận lấy thất bại.
Có lẽ, cô nàng ấy chưa cảm nhận được sự bất an.
Tất cả mọi thứ cậu cần là dấu chấm hết cho cái giai đoạn này.
Tuy nhiên chính vì có kì vọng thì sự chênh lệch lại càng lớn, sự xung kích của trụy lạc lại tăng lên thêm mấy lần.
Đó chắn chắn—chính là sự tuyệt vọng.
“Vậy, đã đến lúc rồi nên bọn tui đi nha.”
Người đầu tiên đứng dậy và bước ra ngoài chính là Takana, và tiếp tục là Sanae và Saotome.
“Aa. Hẹn gặp sau.”
Kazuhiro cũng bình thường đáp lại.
Cảm thấy trong lòng đang cố gắng tạo ra một khoảng trống lặng lẽ yên tĩnh, và tất sẽ được quyết định—Mà tốt hơn hành động gì đó là cho đến khi bản thân đưa ra quyết định.
Dõi theo ba người họ đi khỏi cánh cửa, cậu cầm lấy cái ly lên và đưa lên miệng.
Cà phê vẫn còn nóng.
Hôm nay cậu chỉ được liên lạc gặp mặt trong một thời gian ngắn nên thời gian để cà phê nguội đi cũng chẳng có.
Uống ực hết một hơi, phong vị của nó vẫn còn đọng lại trong miệng. Cảm giác đau khổ có lẽ chính là câu hỏi mà cảm xúc của bản thân đặt ra.
“Đây. Yagimoto-kun.”
Đột nhiên một cái ly thủy tinh được đặt xuống trước mặt cậu.
Hơi nóng, mùi hương ngọt ngào của Cocoa bốc lên ngùn ngụt.
“Chị Tomo? Em, em đâu có gọi nó đâu. Hay là chị nhầm nó với bàn nào đã gọi rồi ạ……”
“Mồ~! Thất lễ quá đó. Đây là service cho một Yagimoto-kun đang trong giai đoạn thanh xuân đó mà☆”
Tomo ôm lấy cái khay bạc rồi nháy mắt.
“Cảm ơn chị rất nhiều. Nhưng mà tại sao lại là Cocoa?”
Từ khi cậu còn là khách hàng của「Tiệm giải khát・Cam Lộ」thì đã hơn ba năm rồi. Kazuhiro thì theo trường phái cà phê, hơn nữa cậu lại còn biết uống cả cà phê đen đậm.
“Cà phê cũng đem lại sự thanh thản, nhưng vị ngọt mang lại ôn hòa, dễ chịu mà đúng chứ? Chị nghĩ nó bây giờ là thứ mà Yagimoto-kun cần~ đó.”
“Thật vậy ạ. Cảm ơn chị rất nhiều.”
Bà chị Tomo nhìn chẳng ra dáng vẻ người lớn này lại có một service rất hoàn hảo.
Cậu một lần nữa thủ lễ với chị ta.
“Đây là chuyện rất lớn nên Yagimoto-kun cũng đang đau đầu nghiêm túc mà suy nghĩ, nhưng đừng để cho đầu óc tràn ngập những suy nghĩ kì quặc đấy. Nghe lời khuyên của Onee-san mà thư giãn đi nghen”
Cơ thể Tomo phản theo cái câu「E~hen」của chị ta.
“Dạ. Em biết……rồi mà.”
Cậu hớp lấy một hơi Cocoa sữa. Cơ thể được hòa tan với độ ngọt, quả nhiên làm bên trong ấm lên, con tim có thể cảm thấy được sự béo ngậy.
Quả nhiên bây giờ đây, có lẽ thứ này chính là thứ cậu cần hơn là cà phê.
Dù bản thân không nhận ra được đi chăng nữa, nhưng luôn có người khác nhìn ra và thể hiện sự quan tâm với cậu.
--
Sau khi rời khỏi「Sweet・Drop」, có ba bodyguard đang đứng chờ họ ở đó.
“Thưa tiểu thư, có cần gọi xe đến ngay lập tức không ạ?”
“Vâng. Chuyện đó nhờ anh.”
Sanae nở nụ cười dịu dàng và đáp lại câu hỏi của người đàn ông.
“Nếu không phiền thì hai cậu cùng lên chứ? Mình sẽ đưa hai người về tận nhà.”
“Ừm. Vậy nhờ cậu nhé.”
Saotome thành thật đồng ý lời mời của Sanae. Đi bộ về nhà không phải là chuyện gì quá phiền phức. Nhưng cô muốn ở cùng thêm với những cô bạn thêm một chút và trò chuyện cùng với họ.
“Tui cũng sẽ lên nữa. Cảm ơn nha.”
Takana cũng mang một cảm xúc như thế. Sanae cười mỉm rồi gật đầu.
Không lâu sau đó thì chiếc limousine đến, lận lượt là Sanae・Saotome・Takana bước lên và ngồi ở dãy ghế trắng ở đằng sau. Những bodyguard kia thì cũng theo sau họ trên chiếc onebox.
“Trước tiên là đến nhà của Kazuhiro-sama—mà không phải, là nhà hàng xóm của anh ấy. Nhưng mà phiền bác có thể đi đường vòng được chứ ạ?”
“Tôi hiểu rồi ạ, thưa tiểu thư.”
Nhận lấy chỉ thị của Sanae, bác tài xế già tốt bụng bình tĩnh cho xe xuất phát.
“Và sau cùng……chúng ta chỉ việc ngồi chờ kết quả……thôi nhỉ.”
Trong xe hầu như chẳng nghe được tiếng khởi động của động cơ. Vài giây sau đó thì Saotome phá vỡ sự yên lặng bằng giọng thì thầm.
“Tui đã làm tất cả mọi chuyện có thể làm rồi. Vì thế nên dù kết quả thế nào đi nữa cũng sẽ không hối hận.”
Takana vừa cười, vừa choàng hai tay ra sau đầu.
“Phải, tớ cũng vậy.”
“Bây giờ mình vẫn nghĩ……Thật tốt khi có thể cạnh tranh với hai người bằng hình thức này.”
“Ừm, bọn mình cũng có nhiều lúc lầm đường và cũng đã làm lại, nhưng không còn âm thầm lén lút trong bóng tối nữa mà đường đường chính chính phân thắng bại với nhau.”
“Tớ nghĩ có lẽ đã cần đến sự thất bại, rồi lại tiếp tục ấp ủ mưu đồ của bản thân. Nếu không làm như vậy, thì có phải chúng ta sẽ không hướng đến những cảm xúc thật của bản thân, đúng không nè?”
Cô hiểu được sự hẹp hòi, ích kỷ trong lời nói của mình.
Nhưng mà Saotome chỉ nói ra những thực cảm của cô.
Khi cái vạch xuất phát méo mó của mối quan hệ người yêu giả bắt đầu, bọn họ đã dần thật sự trở nên thích cậu. Hơn nữa những người bạn thân lại còn là kẻ thù nên cả bọn ai cũng có lúc kênh kiệu, ý đồ dành cho nhau. Cũng vì thế mà mối quan hệ người yêu giả mới có thể kéo dài được đến từng đó.
Trò kéo với hai bên đầu dây, một bên là những dục vọng muốn có tất cả trong tay và một bên là sự ích kỷ không muốn mất đi phần đang có ở hiện tại.
“Đúng là vậy. Quả thật là cái tôi tồi tệ đã xuất hiện ra bên ngoài, nhưng nó giống như phần ung nhọt cần phải bị cắt bỏ đi nên mình nhĩ đó là chuyện cần thiết. Nếu có trường hợp ổ bệnh đang ủ bên trong thì cũng nên có trường hợp cần thiết và nhanh chóng chữa dứt nó.”
Sanae hướng ánh mắt xuống bên dưới.
Có lẽ, lời mà nhỏ đang nói không phải chuyện chỉ riêng tình yêu.
Dù tài đoàn có thực hiện cải cách, cũng giống đang trong quá trình sử dụng các loại dụng cụ để lấy dị vật ra khỏi mạch máu đang bị tắc nghẽn.
“Tui thì từ lúc đầu đã không nhận ra rằng chính mình đã thật sự thích Kazu. Người hiểu bản thân nhất chính là mình, vậy mà đó chỉ là lời nói dối. Nếu như có thể hiểu được con tim của chính chúng ta thì có lẽ đã không ai đau khổ nữa.”
Nội dung tự suy ngẫm lại chính sự phức tạp của bản thân, nhưng khẩu điệu của Takana cho thấy sự vô tư và vui vẻ.
Cả bọn cùng nhìn nhau và cười.
Và lần nữa, lời nói của họ lại bị gián đoạn và sự yên lặng lại bao trùm.
“Chỉ chờ kết quả thôi cũng khiến cho ta bực tức. Tình yêu là dựa trên sự gắn kết giữa hai sự lựa chọn lại với nhau nên chẳng còn cách nào khác nhỉ.”
Lần này, Sanae chính là người ôm lấy cảm xúc của cả hội con gái.
“Ngày chủ nhật, cả tớ cũng như Sanae hay Takana, từng người dồn hết sức để làm những việc nên làm. Cho đến sau cùng, hãy chỉ nghĩ đến chuyện đấy thôi chẳng phải sẽ tốt sao. Được chứ?”
“Phải đó. Chỗ vướng mắc, tui sẽ gỡ nó ra vì mình là một đấu sĩ. Phải hiểu rõ lấy vấn đề. Dù có nỗ lực đến thế nào đi chăng nữa, cả hai vẫn mang lấy sự tôn trọng nhau mà chiến đấu, và sau cùng thì chỉ có một người dành chiến thắng. Không thể dâng chiếc cúp vô địch vào tay ai đó khác được.”
“Công việc của tớ cũng vậy. Lúc ban đầu thì đạo diễn sẽ quyết định bằng cách chỉ đích danh, nhưng bình thường thì một vai diễn mà đến cả chục người đứng ở phòng thu để cạnh tranh với nhau đấy.”
Tất nhiên người tham gia phải hợp với chất giọng của nhân vật, kĩ thuật diễn xuất của phải đủ. Đó là tiền đề được đặt ra để quyết định.
Dù cho những người có thực lực tập hợp lại đi chăng nữa, kết cục thì chỉ duy nhất một cái tên được chọn ra mà thôi.
“Tuy khác với ví trí của hai người, nhưng mình có thứ mà không thể nhượng bộ hay chia sẻ nó ra được. Đấy không phải là thứ mà từ đầu mình sở hữu, nhưng đấy là thứ mà bản thân mình lựa chọn, yêu cầu lấy.”
Cả bọn đồng tình với nhau.
Lần thứ ba cả nhóm chìm trong sự im lặng. Chẳng còn chuyện gì nên nói ra nữa.
Cứ như cuộc họp mà tại đó toàn xuất ra những ý kiến hoàn hảo ngoài mong đợi, và cũng tuyệt diệu thay đúng lúc chiếc xe limousine đã đậu ngay trước nà của Takana.
“Cảm ơn nha. Cho tui xuống ở đây.”
Cánh cửa được mở nhẹ nhàng, trước khi Takana xuống xe, cô thắt nấm đấm tay phải của mình lại rồi đưa ra. Saotome cũng nắm tay lại và kết hợp cùng. Sanae một thoáng thể hiện sự bối rối, nhưng cô cũng làm theo cách của hai người họ và kết hợp cùng.
“Sau cùng, tất cả phải nỗ lực hết sức để làm những gì bản thân nên làm đó.”
“Ừm. Tớ hiểu rồi.”
“Dù có chuyện gì đi nữa cũng không hối hận.”
Sanae gật đầu một cái thật sâu, rồi cả ba cùng đẩy nấm đấm về phía trước, sau đó thì tách ra.
Đó là lời tuyên chiến cuối cùng.
--
Vị ngọt của Cocoa khiến cho cảm xúc cậu vơi đi, nhưng tất nhiên là nó làm gì có công dụng giải quyết được vấn đề chứ.
Thẻ vào hậu trường, thiệp mời, đại hội—xếp ba thứ đó trên bàn và nhìn nó khiến Kazuhiro đang nhớ lại những chuyện từ tháng năm.
Cậu cứu Saotome khỏi tên stalker, vô sự trước đòi hỏi vô lý từ người họ hàng của Sanae, đi biển tình cờ gặp bão để chỉ còn hai người là cậu và Takana trên đảo nhỏ. Tất nhiên ba ngày hẹn hò liên tiếp ngày trước cậu vẫn nhớ như in.
Thực ra thì, nói là cùng ngày nhưng nó lệch nhau về thời gian.
Đại hội của Takana diễn ra theo quy thức One Day từ trước trưa cho đến chiều tối, bữa tiệc của Sanae thì diễn ra từ sáu giờ chiều và dự kiến sẽ diễn ra trong hai giờ. Sự kiện mà Saotome tham dự sẽ khai diễn vào lúc bảy giờ tối.
Chính vì vậy nếu theo nguyên tắc cầu thang thì không khó để gặp được toàn bộ. Di chuyển bằng tàu điện cũng được đấy, nhưng nó sẽ khó hơn hơn là vụ cậu được Saotome hỗ trợ để chạy qua chạy lại giữa hai cuộc hẹn hò.
“Nhưng mà, lần này thì không thể được rồi.”
Lần này không phải là vấn đề có thể giải quyết được bằng smartphone nữa rồi.
Vì trọng yếu ở đây là việc phải đàng hoàng lựa chọn.
Lúc này đây, thật đáng thương cho cái bản thân chưa thể đưa ra được quyết định.
Cho đến bây giờ ở trường cậu đã nhận rất nhiều lời nhờ thảo luận tình ái, nhưng mà đó toàn là「muốn nhờ hỗ trở để tiến triển tốt hơn với đối phương」. Những kinh nghiệm đó dần chất đống, trở nên trằn trọc bởi「không biết chọn ai mới là nhất」, thật ra theo một ý nghĩa nào đó chẳng có giúp được ích lợi gì cả, cái mớ kinh nghiệm đó.
Cậu cảm tạ lời khuyên của chị chủ tiệm Tomo, nhưng đâu không phải vấn đề mà cậu có thể cảm thấy thoái mái khi thảo luận nó với người khác khi bản thân đang thật sự thiếu sót.
Sự tình nhiều quá mức, lại chẳng có người biết rõ sự tình nhưng lại đứng ở phía trung lập. Vụ seiyuu bị vỡ lỡ khiến cả bọn cùng lớp đều biết. Nhưng dù bọn nó có nói là sẽ đứng ở phe trung lập đi chăng nữa, với bọn nó, người được thừa nhận mạnh nhất để trở thành「người yêu của Kazuhiro」chính là Saotome. Làm thế nào mà có thể nói đó là công bằng được.
“Phù……”
Cậu thở dài một hơn thì có có điện thoại gọi đến.
Màn hình hiển thị cái tên của đứa em gái cậu là Fumi.
“Alô.”
「A~, anh hai hả? Anh khỏe chứ? Thật ra cũng chẳng có việc gì đâu, nhưng vụ đó thì thế nào rồi anh~」
Với cái giọng nói tỉnh bơ đó, cậu tưởng tượng ra hình ảnh nó đang cười bên đầu dây điện thoại kia.
“Thế nào tức là thế nào?”
「Thì vụ anh hai chọn bạn gái」
Vẫn như mọi khi, cái chất giọng tinh nghịch nhưng lại cố tỏ ra vẻ ngây thơ.
“Bộ em có thần giao cách cảm hả?”
Nói dù thì nói họ vẫn là gia đình. Sau lễ hội văn hóa vẫn có điện thoại cho nhau, nên đây cũng chẳ phải gì đó bất tự nhiên, nhưng không ngờ nó lại căng thời gian chuẩn xác đến như thế này.
「Hora~. Thì sau lời tỏ tình táo bạo của chị Saotome thì dường như anh với chỉ đâu có tiến triển gì đặc biệt đâu, cả Takanan và chị tiểu thư của nhà Tenkyuuin cũng đâu có từ bỏ, từ đầu chẳng phải là cạnh tranh lành mạnh ạ~」
Nó hoàn toàn lấy chuyện đó làm thú vui, nhưng cảm xúc thư thả đó khiến cậu thấy đáng tin cậy.
Dù khác nhau, nhưng khi biết đến ba người họ, nó biết được sự tình, và tình huống ở một khoảng cách cực kì thích hợp.
Tuy hành động của nó có khinh suất, nhưng quả thật nó là đứa mồm miệng lanh lợi và đầu óc xoay chuyển tức thời.
“Thực ra thì, chính là vào ngày chủ nhật này—”
Cậu tổng hợp ngắn gọn những chuyện cho đến bây giờ và dự định vào ngày mốt.
“—vậy đó, anh vẫn đang đau đầu vì chẳng biết nên làm thế nào mới tốt.”
~.
Con bé Fumi thổi vào đầu dây bên kia.
「Nếu như đây là một điển tích trong tiểu thuyết thần bí thì đây sẽ xuất hiện trang「thách thức người đọc」. Giống như là「Tất cả những điều kiện cần thiết đã xuất hiện. Những nhận xét mang tính lý luận của độc giả đưa ra sẽ tự nhiên trở thành một kết luận đúng đắn」vậy đó」
“……Đừng có chọc nguấy vào nữa.”
Khẩu điệu tự cao của con Fumi khiến cậu thốt ra lời càu nhàu.
「Vậy rốt cục trong anh vẫn chưa hoàn toàn quyết tâm sao? Cảm xúc của anh dành cho ba người họ hoàn toàn bình đẳng sao?」
“Không. Không phải như vậy.”
Cậu đã nhận ra nó sau ba cuộc hẹn hò.
Không phải hoàn toàn được phân chia thành 33.3% tròn trịa, có một người lệch qua mức cân bằng. Nhưng cậu không xác định ranh giới của flag đó nên lúc nào cậu cũng dao động.
“……Nhưng mà, hơn cả việc phải chọn ai đó, liệu có thật sự tốt không khi đưa ra quyết định với cảm xúc mơ hồ này, là cái mà dù thế nào đi nữa cũng khiến anh đau đầu. Phải đường đường chính chính có thể nói như là「Tôi thích em」, nếu không thì nó chỉ là sự thỏa hiệp thôi.”
Sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn dù chỉ một chút bằng cách nói ra những thứ vẫn luôn kẹt lại do bản thân cứ mãi ôm ấp trong lòng. Cả nội dung mơ hồ mà trong đầu cứ mãi nghĩ suy, khi bản thân mở lời thì nó sẽ được điều chỉnh lại và mang ý nghĩa rõ ràng hơn.
「Em vẫn còn là học sinh trung học chưa trải qua một tình yêu đích thực, nhưng ở vị trí đó em nói ra những lời tự cao được chứ?」
“Ờ. Cuối cùng anh sẽ xem nó như lời khuyên.”
Ngày cả khi nghe những lời đó như một ý kiến tham khảo quý báu và chấp nhận nội dung đi chăng nữa, quyết định cuối cùng phải do bản thân Kazuhiro đưa ra.
「Nếu như anh thích người kia hơn hai người còn lại, thì cứ nhanh chóng đưa ra quyết định đi chứ?」
“Em, như thế là vô trách nhiệm đấy……”
「Bởi vì tình ái cuối cùng chẳng phải là thứ ích kỷ và vô trách nhiệm hay sao? Rõ ràng nó không tồn tại một happy ending như trong mộng, nơi mà không ai có nỗi buồn. Nếu được nhiều người khác giới thích, thì chỉ còn cách trở thành thế này thôi」
Rõ ràng không biết đến chuyện của Rinne, vậy Fumi nói ra những điều rất sắc sảo.
「Ban nãy em có nói đến tiểu thuyết thần bí mà nhớ chứ? Cái được gọi là「Thách thức độc giả」ấy, nó được xây dựng để ai cũng phải đưa ra cùng một kết luận mà đúng chứ? Nhưng mà, tình yêu thì lại khác. Chẳng phải chỉ anh, và chỉ một mình anh thôi không thể không đưa ra được quyết định ích kỷ hay sao?」
“Vậy sao……Quả nhiên sẽ là như thế nhỉ.”Không thể có chuyện làm tất cả mọi người thuyết phục. Chẳng có ý nghĩa gì cho một quyết định công bằng hay cân bằng cả. Cậu không thể giải thích được lý do đó.
Tận cùng của cái cuối cùng mà bản thân phải đối diện đó là sự ích kỷ của bản thân.
“Cảm ơn em, Fumi. Nhờ em mà anh đã đưa ra được quyết định rồi.”
「C, cái thái độ đó của anh sẽ làm em ngượng chết mất. Đó chỉ là những lý luận bình thường mà em biết được từ manga hay anime thôi」
“Haha~”
Hình bóng con bé cảm thấy tội lỗi trôi nỗi ở bên kia đường dây khiến Kazuhiro cười trừ.
「……Mà sao nhỉ, khi nghe chuyện của anh hai xong, em cũng muốn được yêu mất rồi」
“Ờ. Cứ yêu đi. Tất nhiên là đừng dây vào mấy thằng kì cục đấy. Em là đứa thông minh, lanh lợi mà.”
「A, dù cho bây giờ có tìm thấy được bạn trai đi nữa, năm sau em sẽ phải trở về đó để học cao trung, tuổi này mà yêu xa thì chắc đau lắm anh ha?」
“Thế nên phải suy nghĩ và tính toán một cách hợp lý đó nghe chưa? Không cần thiết phải tìm trai, nếu như có đối tượng mà em nghĩ là tốt và đằng ấy phó mặc bản thân cho em thì chẳng phải sẽ tốt sao?”
“Aha~. Cái đó nghe cũng được đó……Anh hai này.”
Sau khi cười, đột nhiên giọng con bé trở nên nghiêm túc.
“Hửm? Sao vậy?”
「—Cố lên anh nhé」
Trước khi Kazuhiro kịp nói「Ừ」thì điện thoại đã bị ngắt.
“Phù~……”
Cậu nhìn lên trần nhà và hít thở thật sâu.
Quả nhiên là như thế sao.
Cứ nhận lấy sự hướng dẫn từ cảm xúc của bản thân mà hành động.
Bản chất của tình yêu không phải sự hợp lý hay công bằng, mà chính là vấn đề của cảm xúc khó mà chế ngự.
-- Hết chap 06 –
Kì tới ☞ Chương cuối cùng: Hạ màn!