Hôm nay là ngày thứ bảy tiếp theo—vào ngày hôm trước buổi hẹn này, Kazuhiro chỉ liên lạc đến chỗ của Sanae một lần duy nhất.
「Buổi hẹn hò như thế nào em sẽ trông cậy hết vào anh. Xin hãy chăm sóc em ngày hôm đó」
Dựa vào cuộc điện thoại đó, nơi mà Kazuhiro đã chọn chính là toà nhà thương mại tổng hợp ở trước nhà ga. Tuần trước cậu một mình đến đây để quan sát, còn đọng lại ký ức bữa ăn cùng với Shizuka và Sanae dạo trước đây.
Hôm đó cậu đã miễn cưỡng mặc đồ vest, nhưng hôm nay chỉ mặc chiếc áo khoác bình thường kèm chiếc quần làm bằng vải cotton. Cậu không biết cô nàng sẽ phối đồ như thế nào, nhưng với bầu không khí an tâm thế này thì chắc không có chuyện không hoà hợp với lại Sanae.
Nơi gặp sẽ là đài phun nước ở trung tâm hành lang tầng 1. Thời gian hẹn là 11 giờ sáng, nhưng Kazuhiro đã đến trước và đợi 15 phút.
Khác với bình thường, Sanae không thể mang theo điện thoại. Lỡ chẳng may mà đến trễ thì rất khó để liên lạc hay gì đó, nên còn dư giả 12 phút đứng chờ thì sẽ tốt hơn.
Vừa nghĩ như vậy, cậu vừa liếc nhìn đồng hồ. Còn tới tận 10 phút—
“Chào buổi sáng, Kazuhiro-sama.”
Nghe giọng nói cậu ngẩng đầu lên, Sanae đã đứng đó.
Cô nàng đang khoác trên người bộ váy dài màu xanh thẫm, bên ngoài là chiếc áo khoác lông vũ màu kem.
Đúng sang trọng và quý phái như cậu đoán, nhưng ngoài ra cũng không trôi nổi hình ảnh hẹn hò giữa cặp「học sinh cao trung」cho lắm.
“Hợp với em lắm, Sanae-san.”
Hôm nay cô sẽ là “ứng cử viên tình nhân”. Những lúc thế này nên nói những cảm nhận thật lòng tự nhiên và tránh đi những lời miễn cưỡng.
Nói gì thì nói đây là tình huống mà cậu đã mơ tưởng, ao ước bấy lâu.
Đó là đứng đợi cho đến buổi hẹn hò, chờ cô nàng xuất hiện và khen trang phục của cô.
“Cảm ơn anh. Dì Shizuka và Dan-san cũng đã thảo luận với nhau, nhưng cuối cùng là do em lựa chọn, nếu anh thấy thích thì còn gì bằng ạ.”
Sanae thẹn thùng đưa ánh mắt xuống nhìn vào bộ trang phục cô đang mặc.
Được bên phía dì Shizuka cho lời khuyên, để cuối cùng tự mình đưa ra quyết định—Đó chẳng phải là một bước tiến rất dài, rất cần thiết sao.
Không miễn cưỡng làm một mình, vừa cần những lời trợ giúp một cách chân thành, rồi đưa ra quyết định thẳng thắn, mang tính trách nhiệm. Dù cho hôm nay chỉ thông qua việc chọn trang phục đi nữa.
“Em đã định đi sớm để không bắt Kazuhiro-sama phải chờ, nhưng quả nhiên là không thể. Những lúc thế này em thật thiếu hiểu biết quá.”
Cô nhìn vào chiếc đồng hồ mảnh mai đang đeo tay để xem lại giờ. Tất nhiên nó không phải là đồ điện.
“Không. Anh cũng chỉ vừa mới tới hai, ba phút trước mà thôi. Đến trước mười phút là đủ rồi.”
“Vậy sao ạ. Cảm ơn anh nhiều lắm.”
Sanae cúi đầu nhẹ nhàng cảm ơn sau khi Kazuhiro trả lời.
“Và còn nữa, trước hết thì có một việc mà anh phải phủ nhận đấy ạ.”
Sanae tiến sát gương mặt nghiêm túc—hay đúng hơn là biểu hiện nghiêm trọng của cô lại gần. Cô thì thầm để không lọt tiếng ra bên ngoài.
“Thực ra bữa hẹn hò của chúng ta hôm nay sẽ được đám người Tamine theo bảo hộ.”
Cô thoáng lướt ánh mắt ra phía đằng xa.
Bóng của cây cột điện chỉ che một nửa thân của người đàn ông đeo kính râm đang mở rộng một mặt tờ báo, thấp thoáng lại nhìn về phía này. Họ không phải trong bộ dạng đồ vest như mọi khi mà là một áo khoác nâu đơn giản tự nhiên.
Dù ở nghịch hướng, quả nhiên cũng có một tên đang cực lực đứng ở góc tường và cúi mặt vào điện thoại để không gây chú ý. Nhưng mà đó ánh mắt đằng sau cái kính râm đó lại bắn về hướng này rõ như ban ngày.
Tất nhiên để không can thiệp vào, họ sẽ giữ khoảng cách để không bị để mắt đến. Không cần phải nói, đây tức là để bảo vệ Sanae phòng trường hợp xấu nhất khi cô hay Kazuhiro gặp nguy hiểm.
Dù nói là vậy nhưng với thân hình và diện mạo như thế kia thì dù nói họ không muốn người khác để mắt đến cũng là đều có giới hạn, ngược lại còn làm cho những người qua đường khác dán ánh mắt nghi ngờ lên nữa thì đúng hơn.
“Nguy hiểm……có thể xảy ra……?”
Kazuhiro cũng điều chỉnh giọng cậu.
“Không ạ. Không phải như thế đâu. Hiện tại thì không có chuyện gì nguy hiểm cả. Thế nhưng mà, có những người bảo hộ đi theo sau đối với em đã là chuyện bình thường rồi. Chỉ trừ khi em đi làm thêm, gặp mặt Saotome-san, Takana-san thôi……”
Trong lời giải thích của Sanae có phần tội lỗi.
“Nhưng mà, em muốn cho anh biết rằng, đây chính là cuộc sống của em.”
“Ừm. Anh biết rồi mà, nên đừng bận tâm.”
Đám Tamine bám theo không phải do có nguy hiểm, nếu như họ đang bảo vệ mà không để bị phát hiện thì cứ như thế mà giữ bí mật với Kazuhiro.
Thế nhưng mà lại nói hết ra tất cả ngay từ đầu thế này, không hề che giấu sự thật mà chấp nhận thực tại của bản thân, chính là thành ý mà Sanae dành cho cậu.
Từ giờ trở đi hẹn hò cùng nhau, Kazuhiro sẽ xem chuyện「Bodyguard đồng hành cùng」là chuyện vô cùng bình thường.
“Vậy rồi, hôm nay chúng ta đi đâu đó thôi nhỉ?”
“Như lời đã truyền đạt trước đó, em sẽ trông cậy vào anh. Mà, lúc chúng ta còn là tình nhân giả và hẹn hò với nhau ấy, anh có thể hiện bản thân cho dì Shizuka nè, chẳng phải lại còn hoà vào sở thích và điều kiện của em đó hay sao?”
Quả thật, cậu đưa Sanae đến viện triển lãm hay nhà hàng cao cấp ý, nhưng nó hoàn toàn không liên quan đến cảm xúc và hoàn cảnh của cậu.
“Thế cho nên, lần này em muốn anh là người đi trước. Không được sao ạ?”
“Không có chuyện đó đâu. Vậy thì, tuy còn sớm nhưng chúng ta đi dùng bữa trưa trước khi bắt đầu đông khách nhé?”
“Vâng, nhờ anh.”
Như để bảo vệ cho cô, Kazuhiro đưa khuỷu tay ra để cô nàng nắm vào—rồi cả hai cùng bước đi.
Vai trò hôm nay cho đến cùng vẫn là「Ứng cử viên người yêu」.
Không phải người yêu thật và cũng không phải người yêu giả.
Nếu như vậy thì cho dù khen trang phục là chuyện đương nhiên đi chăng nữa, khoác tay nhau chẳng phải là một hành động hơi quá khích rồi sao?
“Kì nghỉ hè đó em và anh đã dùng bữa tại nhà hàng trên bãi biển đó nhỉ? Cũng như lần đó, em muốn trải nghiệm những món ăn hết sức bình thường, có được không ạ?”
“Cái đó thì anh không bận tâm......Nhưng em có không ăn được món gì không?”
“Không sao ạ. Em không bị dị ứng với gì cả.”
Từ nhỏ cô đã được cho thưởng thức nhiều món, tham gia vào những bữa tiệc cao cấp hay hội ăn uống. Dù cho có dị ứng mà không còn cách nào khác đi chăng nữa, cũng không làm gì thất lễ với đối phương, được dạy bảo rằng không kén cá chọn canh.
“Thế à. Vậy thì, nên đi đâu bây giờ ta......”
Cậu muốn đáp lại nguyện vọng của cô nàng, nhưng được một nam sinh cao trung dắt đi vào tiệm ăn ramen đầy mỡ hay cửa tiệm gyuudon rẻ thì có chút không đúng. Mà nói như vậy để dẫn vào mấy tiệm ăn gia đình bình dân hay cửa hàng cao cấp Ý thì không hợp với yêu cầu của Sanae.
Hơn nữa thì ngày hôm nay đã được quyết định rằng cậu là người dẫn dắt. Không biết bao nhiêu vụ hẹn hò đã được cậu lên kế hoạch từ trước, và giở cậu đang tra tìm nó trong đầu.
“A! Vậy mình đến tiệm đó nhé?”
“Là tiệm như thế nào ạ?”
“Cứ đến em sẽ thấy bất ngờ ngay. Đi theo anh.”
「Hẹn hò」như thế này đây là lần đầu tiên, nhưng cậu biết rõ được tốc độ của Sanae sau bao nhiêu lần đi với cô. Để hoà hợp với cô, Kazuhiro tiến lên phía trước nửa bước để dẫn đường.
Ra khỏi toà nhà, men theo con đường lớn rồi rẽ vào cung đường.
“Em thấy ở đây thế nào?”
“Đây là......tiệm thịt nướng, phải không ạ?”
Sanae chăm chú nhìn vào tấm biển quảng cáo đang xếp thực đơn các món ăn trên đó.
“Ừm. Sanae-san, em chưa bao giờ ăn ở mấy chỗ như thế này đúng chứ? Tuy vĩ nướng không khói nhưng lại toát ra ít hương thơm, nên nếu tiệm này không được thì ta sẽ đi chỗ khác.”
Cậu đã từng giới thiệu những chuyện có thể làm con gái bất ngờ hay ngạc nhiên cho mấy người bạn, với tư cách là thần cupid của họ nên cậu cũng đã được chiêu đãi trước kia. Giá cả phải chăng, hương vị cũng cao cấp nên thực tế chỗ này quá được.
“Không ạ. Một đề nghị tuyệt vời. Hôm nay dù có bẩn một chút cũng không sao, cho nên em đã chọn màu này đấy.”
Dù đó là bộ váy cao cấp nhưng đó vẫn là chủ ý của Sanae.
“Vậy ta vào chỗ này ha.”
Cậu xác nhận và mở cánh cửa.
“Chào mừng quý khách~! Quý khách đi hai người ạ? Quý khách muốn dùng bữa trên chiếu hay ghế ạ?”
Lập tức có nữ phục vụ quán xuất hiện và chào hỏi ở hành lang. Cửa tiệm mở cửa lúc 11 giờ nên mới chỉ có một cặp gia đình đến đây.
“Sanae-san, ý em thế nào? Quả nhiên nên ngồi ghế nhỉ?”
Là do độ dài của váy. Dù cho có ngồi lên tấm đệm futon sang trọng đi nữa, ngồi trên ghế thì sẽ không phải lo nó bị nhàu và thoải mái hơn.
“Vâng, phải thế nhỉ. Cảm ơn anh đã quan tâm.”
“Vâng. Tôi sẽ hướng dẫn đến bàn dành cho hai người~”—
Là bên cạnh khung cửa sổ—tuy nói thế nhưng khung kính làm bằng chất liệu không thể nhìn thấy được phong cảnh bên ngoài—mà lại còn là khu bàn dành cho bốn người.
“Đây. Sanae-san.”
Lúc này đây, phương pháp hoàn toàn khác hẳn với những nhà hàng mà Sanae hay ăn. Kazuhiro kéo ghế ra cho Sanae do nhân viên cửa tiệm không làm đến mức như thế để phục vụ khách.
“Maa, Kazuhiro-san này. Mấy cửa tiệm như thế này, bình thường đâu có làm thế này đúng chứ?”
Vừa cười khúc khích, Sanae vừa ngồi xuống chiếc ghế, rồi cô lịch thiệp cởi áo khoác ngoài ra và đặt lên chiếc ghế kế bên.
Chẳng lâu sau đó, một người trong đám bodyguard bước vào trong cửa tiệm, hắn ngồi cạnh cửa ra vào để dễ quan sát bên phía Sanae. Đám còn lại bên ngoài vẫn đang giữ cảnh giác.
Đó cũng là nghiệp vụ của bọn họ, tùy vào cách suy nghĩ mà sẽ không quan tâm đến mọi thứ xung quanh, chỉ tập trung vào mỗi Sanae. Ngược lại cậu càng cảm kích bọn họ.
“Do đây cũng là lần đầu em đến đây nên anh sẽ gọi món nhé?”
Ngồi đối diện cô, Kazuhiro hỏi.
Bản thân Sanae cũng có mong muốn, cho nên hôm nay cậu sẽ tích cực để dẫn dắt cô. Không phải viện triển lãm tranh hay nhà hàng cao cấp, cô muốn tận hưởng thú vui「Thế giới của Kazuhiro」mà cô chưa từng biết đến.
“Vâng. Xin nhờ anh ạ.”
“Xin lỗ~i. Cho một suất thịt bò nướng Karubi và phần trưa đa dạng ạ. Và thêm một đĩa rau. Đồ uống thì hai phần trà ô long. Như thế được không?”
Câu cuối cậu không hỏi nhân viên cửa tiệm mà nhìn về phía Sanae để xác nhận. Cô nàng khẽ gật đầu.
“Cái nhìn như bếp lò này dùng để nướng thịt ạ?”
Sanae dường như có hứng thú và đang nhìn vào cái vỉ nướng được đặt ở giữa cái bàn.
“Ừm. Dùng để vừa nướng vừa ăn đấy. Em chưa thấy nó bao giờ mà đúng chứ?”
“Vâng. Em hồi hộp quá.”
Cô áp hai tay lên trước ngực một cách tự nhiên và nở nụ cười.
Sanae nghiêng đầu nhìn miếng giấy mà nhân viên cửa tiệm đưa cho.
“Là tạp dề dùng xong rồi bỏ đó. Dùng để tránh bị mỡ làm dơ trang phục.”
Cô cũng thử mặc vào sau khi Kazuhiro làm mẫu. Trên ngực có phần tông màu màu đỏ in hình logo cửa tiệm.
“Ra là vậy. Bọn họ cũng suy nghĩ đến chừng này. Sử dụng một lần sẽ đỡ tốn được thời gian giặt rửa, lại còn giữ sạch sẽ cho phía người dùng. Nếu nhìn theo quan điểm tiết kiệm tài nguyên có lẽ không nên sử dụng chúng qua nhiều lần.”
Sau khi mặc vào, đột nhiên gò má của Sanae trở nên ửng hồng.
“Em sao vậy?”
“Không ạ……em chỉ nghĩ rằng chúng ta đang mặc đồ đôi với nhau.”
“V, vậy sao. Ahaha……”
Nói như thế nhưng Kazuhiro cũng nhận thức được khá lạ lùng.
Chẳng bao lâu đồ ăn được mang lên. Bên phía Kazuhiro là cái đĩa cùng với thịt bò Karubi đỏ tươi được xếp thành vòng tròn, bên phía Sanae thì cũng có thịt Karubi nhưng lại có thêm nạc thịt bò, lưỡi, những lát thịt heo và thịt gà.
“Tôi sẽ mở lửa ạ.”
Cô nhân viên mở lửa cái vỉ nướng. Tiếng phừng của lửa vang lên, ngọn lửa xanh bao trùm lấy phần dưới.
“Nóng lắm nên em cẩn thận đó.”
“Mồ~, Kazuhiro-san này. Dù cho em mới vào cửa tiệm như thế này lần đầu đi chăng nữa thì em cũng biết là cái vỉ nướng dùng để nướng đồ này nó nóng chứ.”
“Ể~. À, không, ý anh không phải thế……”
Cậu chẳng biết có phải mình vừa lở mồm nói gì đó thất lễ không.
Chẳng biết đánh trống lảng đi đằng nào, Kazuhiro chỉ còn biết phủi tay đi.
“Fưfư~. Anh đừng để tâm, em đùa thôi mà.”
Đặt đôi tay thanh mảnh trắng trẻo đó lên miệng, Sanae nở nụ cười.
“Cảm ơn vì đã quan tâm đến em.”
“Ể~?”
“Dù tự bản thân mình nướng và dùng bữa, tùy từng cửa tiệm mà sẽ có thiết bị điện như bếp nướng điện mà đúng chứ? Nếu là như vậy thì sẽ có khả năng em sẽ lơ đãng thao tác vào chúng để rồi chúng sẽ bị hư hỏng. Do lo lắng đến đó nên anh đã chọn cửa tiệm này phải không?”
“Ưm. Cũng vì thế.”
Thực tế, cậu đã nghĩ đến lựa chọn một tiệm thịt nướng mà mình thích ở gần đây. Về mùi thì tiệm đó không thành vấn đề. Nhưng mà, ở đó lại sửa dùng lò nướng điện. Lỡ như không may Sanae chạm vào để rồi bị hỏng nên cậu đã quyết định là hướng dẫn cô vào tiệm này.
“Cứ mãi thế này thì em sẽ chẳng thể làm được gì cả. Cho nên em nghĩ là……không thể chấp nhận được những điều mà bản thân mình được quan tâm là chuyện đương nhiên, nhưng từ tận trong lòng, em chỉ có thể cảm ơn anh.”
Cô điều tiết các ngón tay, nhìn vào nó rồi thủ thỉ bộc bạch.
“Ừm. Anh cũng nghĩ như thế là tốt. Em cũng không cần phải miễn cưỡng ép mình phải giản đơn làm gì.”
Sau cuộc chiến chống lại đám người phản tài đoàn, nói không sai khi Sanae đã hoàn toàn lột xác. Đơn thuần đã không trở nên mạnh mẽ hay trưởng thành hơn, mà chính lòng tốt sâu thẳm cùng sự xoay chuyển linh hoạt, cảm giác thực tế và cảm giác lý tưởng như đang hòa quyện vào với nhau.
Dù nói là「Ứng cử viên người yêu」đi chăng nữa không phải do cô đang cố hòa hợp với bản thân cậu hay không mà chân thật đến ích kỷ như vậy.
“Thực tế thì, tiệm thế này là lần đầu tiên em đến, chắc chắn rằng sẽ không quen. Kazuhiro-sama, anh có thể dạy cho em nhiều hơn nữa được không?”
Nhưng mà, người đang nở nụ cười trước mặt cậu chắc chắn chỉ là một nữ sinh năm ba cao trung.
Trước hết cứ gác mọi chuyện phiền phức qua một góc kệ, bây giờ tại đây phải hẹn hò với cô nàng mang tên là Tenkyuuin Sanae.
Nhưng những gì bị Rinne nói, nếu như hạ thấp mình ở đây chẳng khác nào thất lễ với lại Sanae.
“Ừm. Vậy, cái đĩa nhỏ này là để dựng nước chấm.”
Cậu rót nước chấm vào cái đĩa nhỏ để làm mẫu rồi đưa qua tay cho Sanae.
“Vâng. Mùi hương này là tỏi và xì dầu……và bao gồm cả ớt đúng không ạ?”
“Tiêu chuẩn là như vậy nhỉ? Anh nghĩ nó còn được pha chế bởi nhiều thứ nữa, nhưng anh không rõ công thức chi tiết lắm. Còn thịt thì tí nữa em nên cho từng miếng một vào để nướng.”
Cậu lấy hai lát Karubi từ đĩa, rồi đặt nó xuống cái vỉ nướng ở giữa.
Khi đi ăn với đám bạn lần đầu ở đây, cậu gắp những thứ mà ăn được và cho vào nhưng lại bị bọn nó cướp sạch và ăn hết, quẩy cùng bọn nó cho nó đến tận chiều tối, nhưng hôm nay thì khác, đối tượng là Sanae. Cô không quen, cũng rành chi tiết về đồ ăn, nên tốt nhất cứ từ từ.
Vừa ăn vừa trò chuyện cũng là một thú vui.
“Vâng. Etto……Kazuhiro-sama ăn Karubi, còn em là phần ăn đa dạng nhỉ?”
Nhìn cử chỉ của Kazuhiro, Sanae bắt chước theo, cô gắp miếng nạc từ đĩa rồi lịch thiệp đặt nó xuống vỉ nướng.
“À. Sanae-san này, em cũng ăn Karubi nhé. Anh cũng sẽ chia phần đó ra một nửa. Nếu như thế thì cả hai chúng ta cùng có thể tận hưởng hương vị mà đúng chứ? Anh định chia phần rau ra rồi ăn đầu tiên cơ.”
“Không như phần đã gọi, cách ăn như thế này cũng có thể được sao ạ?”
“Anh không bận tâm. Thì ở「Sweet・Drop」ấy, mấy chị trong quán cũng chiều theo ý khẩu vị của khách mà gọi những món khác nhau.”
“Aa, anh kể như thế em mới nhớ ra là có chuyện như vậy thật. Cả hai bên cùng san sẻ đồ ăn cho nhau như bằng chứng quan hệ khắng khít nhỉ, em vui lắm.”
“Nước thịt đã nổi lên như thế này rồi thì em hãy trở mặt thịt lại. Thịt bò không nên nướng lâu sẽ ngon hơn đó.”
“Như thế này ạ?”
Sanae dùng đũa gắp và trở miếng thịt lại.
Lần đầu cô đi ăn thịt nướng, vậy mà có thể làm lưu loát đến như vậy. Cứ như thể cô dùng ý chí của bản thân để tôn vinh lên sự hoa lệ của miếng thịt đang nướng kia.
Cho đến tận bay giờ tại những bữa tiệc ăn uống cô chỉ toàn dùng những đồ ăn phương tây, chẳng có một cơ hội để nhìn thấy mấy cửa hàng thế này cũng như miếng sandwich hay món cà-ri, nhưng phải nói cách sử dụng của Sanae rất tuyệt. Vượt qua cả định nghĩa về tuyệt vời hay lịch thiệp rồi.
Đây cũng là lần đầu tiên trong đời Kazuhiro dùng từ「tuyệt vời」để miêu tả một hành động thường thấy trong ngày.
“A~, cũng đã ăn được rồi đấy, mời em.”
Cậu chăm chú nhìn, miếng thịt cứ như sắp rớt đến nơi. Dù thao tác thế nào đi nữa cô vẫn chỉ là người vỡ lòng trên bàn thịt nướng. Phải cho đối phương biết tình trạng của thịt thế nào nữa.
“Vâng. Vậy chúc anh ngon miệng.”
Cô gắp miếng Karubi mà khi nãy Kazuhiro đã đặt xuống đầu tiên lên, chấm nó với nước chấm rồi đưa vào miệng, từ từ nhai rồi nuốt.
“Em thấy sao?”
Kazuhiro hỏi về miếng Karubi đầu tiên của cậu dành cho cô.
“Em cảm nhận được có chút hơn quá nồng, nhưng mà nó ngon quá……Phải, nên dùng từ nào để diễn tả đây, ngon cực mạnh luôn ạ. Dầu mè hay rất nhiều chủng loại bột hoa quả được thêm vào ấy nhỉ.”
“Còn thịt thì sao?”
“Về thịt thì……thì.”
Sau một thoáng ngập ngừng, Sanae nhẹ nhàng tiến sát mặt cô lại gần Kazuhiro.
“Em sẽ nói thật lòng, nếu so với những loại thịt mà em thường ăn thì em nghĩ chất lượng thịt có hơi thấp một tí. Nhưng mà, độ nồng hương vị của nước chấm đã điều hòa nó, hơn hết là lại được nướng qua độ lửa vừa phải, nướng rồi nhanh chóng gắp ra ăn cũng là một điều thú vị ha.”
Cô để lộ nụ cười tinh nghịch ở đâu đó.
Lời cảm nhận chân thật không qua phép xã giao xã hội đó biểu hiện Sanae không ngượng ngùng kì quặc khi đối với Kazuhiro, cũng là bằng chứng cho thấy cô đường đường chấp nhận áp lực từ địa vị của bản thân.
“Em thấy vui thì anh cũng mừng lắm. Ăn tiếp nữa đi nào. Nếu đã thích thì rồi thì anh sẽ gọi thêm arakaruto*.”
(*Arakaruto(アラカルト): Kiểu bên nhật đi ăn tại những tiệm buffet mà không gọi buffer, họ gọi theo suất ăn khác.)
“Vâng.”
Không chỉ thịt và rau, còn có cơm đựng trong một thứ không hẳn là cái tô nhưng to hơn cái chén một chút, một ít súp tảo biển và kimchi, Sanae dùng kỹ thuật gắp đũa điêu luyện của cô để cho vào miệng.
“A, còn phần bò này không phải chấm với nước chấm mà là với cái này.”
“Vâng. Em đã từng ăn rất nhiều món thịt hầm, nhưng đây là lần đầu tiên em được ăn từng miếng thái mỏng rồi cho lên nướng ạ. Ha-fư, ha-fư.”
Vì miếng thịt cô cho vào miệng còn quá nóng nên cô thổi nhẹ từ miệng và uống nước lạnh vào.
“Em, em……lại bắt chước theo anh một cách vô ý chuyện mà mình không quen rồi.”
Sanae đỏ mặt và cúi đầu.
“Có sao đâu nè. Em với anh thân với nhau mà, không cần phải giữ lễ thức là gì cả. Độ nóng cũng là một trong những thú vui của thịt nướng đó.”
“Anh đã nói vậy thì em cảm ơn ạ. Không dùng mỗi một loại nước chấm cho nên em có thể cảm nhận được độ ngon của nó biến đổi lên một tầng khác luôn đó.”“Phải phải. Em nên ăn thêm nhiều vào.”
Cả hai người cùng gắp thức ăn.
Hành được nướng chín trên ngọn lửa, những miếng tỏi giòn tan và vị ngọt từ những miếng bí đỏ.
“Em chưa làm việc nhà bao giờ cả, nên có thể làm như thế này, rồi ăn……cũng khiến em cảm thấy rất vui. Cả hương vị kèm theo nước chấm thích hợp ngược lại làm em cảm thấy mỗi món đều mang một phong vị hoàn toàn khác nhau.”
Cô nói lên cảm nhận thật lòng, như một người vỡ lòng.
Khi nhận ra thì trên đĩa chỉ còn lại hai miếng thịt, Karubi và nạc bò chỉ còn lại mỗi thứ một miếng.
“Sao? Muốn ăn tiếp chứ?”
“Đúng rồi nhỉ. Nếu là bình thường thì với em đã là đủ cho một bữa rồi……”
Sanae cười rồi xoa bụng.
“Hiếm khi mới có dịp thế này, nên em muốn thử thách thêm một chút. Quả thật thì không thể gọi phần như lượng ban nãy, nhưng nếu cùng với Kazuhiro-sama san sẻ thì được ạ.”
Đặt đũa xuống, cô tạo thành ý chí chiến thắng trên mấy miếng thịt còn lại.
“OK. Anh cũng muốn ăn thêm một chút nữa. Gọi thêm một phần nữa nào.”
Vì ý nguyện của Sanae là muốn thưởng thức thêm nhiều hương vị, nên gọi khác với khi nãy sẽ tốt hơn. Sau khi xác nhận thực đơn, Kazuhiro nhấn chuông gọi nhân viên và đặt mấy món hải sản.
“Là một tiệm thịt nướng, vậy mà có cả hải sản chứ không toàn là thịt ạ?”
“Ừm. Nếu ở đây mà so sánh với những nơi mà Sanae-san đã ăn thì có lẽ độ tươi sẽ không bằng đâu.”
Độ ngon và chất lượng hương vị đồ hải sản khắt khe hơn so với thịt.
“Không ạ. Thực phẩm như thế nào cũng rất quan trọng, nhưng cũng có trường hợp quan trọng hơn là ở đâu đó cùng với người nào nữa.”
Hướng mắt về menu Sanae điều chỉnh giọng nói, rồi hút một hớp trà ô long.
“Vâng. Món hải sản đủ loại mà quý khách đã gọi đây ạ~!”
Cái đĩa được đưa đến bao gồm nào là mực, sò điệp, tôm trộn lẫn với nhau. Giống như thịt lúc ban nãy, nhưng hiển nhiên không thể xét giá trị thông qua mấy món thực phẩm được rã đông.
“Vậy ta cùng chia ra một nửa nhé, Kazuhiro-sama.”
Nhưng Sanae trông rất vui và cầm chiếc đũa lên, cô cho râu mực lên vỉ nướng. Cuối cùng cô cũng đã quen với thao tác này rồi. Mùi thơm từ những miếng màu trắng, thấu suốt kia bắt đầu bốc lên.
“Như thế này là ăn được rồi. Mời anh, Kazuhiro-sama.”
“Nhưng đây là đồ mà em đã nướng mà……”
“Mồ~. Không phải như thế.”
Mắt vẫn cười, nhưng miệng cô lại phúng phính lên.
“Em muốn nướng đồ cho Kazuhiro-sama ăn cơ mà.”
Sanae truyền đạt rằng cô muốn khoảng thời gian vui vẻ khi hai người ở bên nhau.
“Vậy, itadakimasu. Sanae-san cũng ăn đồ anh nướng đi.”
“Vâng.”
Sanae gắp miếng tôm mà Kazuhiro đã nướng lên, tay hai người khẽ chạm vào nhau trên chiếc vỉ nướng. Vạt áo cũng vì thế khẽ kết với nhau.
“Sao nao, ngon chứ?”
“Ưm. Ngon lắm ạ.”
Không phải hình thức xã giao hay giả dối. Là những cảm nhận chân thật của cô.
Có lẽ, món mực tại tiệm này lúc nào cũng là loại hàng thượng hạng. Hơn nữa là có người quan trọng ở bên cạnh, cùng nhau ăn uống vui vẻ với nhau lại càng tăng thêm gia vị cho đầu lưỡi.
“Cả sò điệp, và nếu trúng mùa thì osajimi hay gratin sẽ hợp hơn, nhưng cách ăn thế này cũng rất là ngon nữa.”
Miếng thịt dày đã nướng kia, Sanae thỏa mãn sau khi chấm vào nước chấm rồi cho vào nó vào miệng.
“Nếu vậy thì, Lần tới cùng thử ở nhà anh thì sao? Thỉnh thoảng thì gia đình anh cũng có xài bếp điện.”
“Thế ạ. Em sẽ thảo luận với dì Shizuka và nhờ dì ấy danh sách các món ăn ạ.”
Kazuhiro nghĩ chọn hải sản là một lựa chọn đúng đắn.
Tuy không thể so sánh với số lượng thịt, nhưng chỉ với một đĩa mà có thể tận hưởng một lúc nhiều hương vị là tốt nhất. Lại còn trúng món ăn mà Sanae thích nữa.
“Phù~. Quả nhiên em đã no rồi.”
Cái đĩa đã trở nên sạch trơn, Sanae nở nụ cười khổ sở nhưng trong mãn nguyện lại lấy tay áp vào bụng.
“Vẫn còn trà ô long nên ta cùng nghỉ một chút nữa rồi đi ra nhé.”
Chợt nhìn lại xung quanh, số bàn xung quanh ban trưa thế này đã bị lấp được khoảng 70% tiệm. Cũng hên là bữa trưa chứ không phải là buổi chiều tối. Chỗ ngồi đầy mà lại còn từ từ nghỉ ngơi thì có chút hơn ngại.
“Kazuhiro-sama, anh hay thường cùng với bạn đến đây để ăn ạ?”
“Ừm. Cơ mà cũng không hẳn là thường xuyên đâu. Anh hay tìm những tiệm tốt cho đám bạn thay vì đến đây một mình.”
“Em có nghe rằng thế này. Ở trường anh thường nỗ lực để kết nối duyên giữa mọi người lắm ạ?”
“Chẳng to tát như mọi người đã kể đâu, thực ra là có mưu đồ cả mà.”
Không muốn bị con gái ghét và trong lúc làm một đứa không có chính kiến, không biết tự lúc nào mà cậu lại được mọi người xem như kẻ an toàn để tìm đến nhờ vả—Giờ đây, cậu không còn giữ bí mật đó trong lòng nữa mà kể ra hết.
Phải chọn ra một ai đó trong số ba người, tức nói theo cách khác về phía con gái cũng giống như tạo ra một cơ hội cho kì kiểm định cuối cùng. Từ giờ trở đi, xét theo khả năng「Trở thành người yêu thật」của nhau, chuyện dối trá là điều cấm kị.
“Dù vậy nhưng được nhiều người tin tưởng như vậy, không sai khi nói họ chân thật khi muốn nhờ vả anh mà đúng chứ? Em cũng xem đó là một chuyện đáng tự hào ạ.”
“V, vậy sao?”
“Vâng, là thế đấy ạ. Được hảo ý từ người khác, giúp đỡ kết nối giữa con người lại với nhau, đấy là một sức mạnh vô cùng khó nắm bắt.”
Sanae cười mỉm khi thấy Kazuhiro ngượng nghịu.
Nói những chuyện linh tinh như thế được một chút thì bụng đã trở về trạng thái thích hợp.
“Vậy ta cùng đi thôi nhỉ?”
“Vâng.”
Khi Kazuhiro đứng dậy và cầm tờ hóa đơn trên tay—
“Kazuhiro-sama. Em đã nói rồi……hôm nay sẽ cùng chia ra trả. Cho nên anh có thể cho em trả một nửa có được không?”
“Ể?”
“Em có nghe nói rằng, những buổi hẹn hò như thế này đây, con trai sẽ là người chi trả hết. Nhưng cả hai ta mới chỉ là học sinh cao trung, về phía em thì có dư giả nữa. Thế nên, chia nhau trả nhé.”
“Thành thật mà nói thì như thế đỡ cho anh lắm……Vậy, nên nhờ em nhỉ?”
Dù thế nào đi nữa thì Kazuhiro được nghỉ ba ngày thu phân. Hai người kia không biết như thế nào nhưng cậu muốn tiết kiệm nhiều nhất có thể.
Và hơn nữa, dù họ là「Ứng cử viên người yêu」chứ không phải「bạn gái thật」, đây là lần đầu tiên cậu thật sự hẹn hò. Thực tế thì nếu nói về phương pháp hay cách rút gọn khoảng cách với nhau, cậu không biết phải làm thế nào mới tốt nhất.
“Dù thế nào đi nữa thì em không rành sử dụng thẻ lắm, nếu là cửa tiệm liên kết với Group Tenkyuuin thì sẽ có lợi hơn, nhưng hôm nay không phải như thế nên em đã chuẩn bị tiền mặt rồi.”
Sanae lấy ví ra từ cái túi nhỏ của cô.
Cả hai người cùng chia nhau số tiền mà người phục vụ đưa ra cho đến tận số đơn vị rồi bước ra khỏi cửa tiệm. Xế trưa buổi thứ bảy nên con đường cũng tấp nập hơn.
“Tiếp theo ta nên đi đâu ạ?”
“Cứ thử đi dạo xung quanh đây tìm chỗ thích hợp ha? Tận hưởng bầu không khí của thành thị cũng vui lắm.”
Đây cũng là một trong những quyết định trong số nhiều ý nghĩ về khóa hẹn hò Kazuhiro đã đề ra. Đương nhiên nó có ý nghĩa, và cậu cũng đã chuẩn bị hết kế hoạch rồi.
“Vâng. Vậy nhờ anh, Kazuhiro-sama.”
“Vậy ta đi thôi.”
Tuy không nắm tay hay kết đôi tay lại với nhau, nhưng đi cùng nhau khiến hai bờ vai dính chặt vào với nhau.
Ra khỏi con đường nhỏ, họ trở về trước ga theo con đường lớn, và bắt gặp người nghệ sĩ hát đường phố. Phần lớn những người đi đường liếc mắt cái rồi đi qua, nhưng cũng có nhiều người họ dừng lại để nghe.
Hai người đàn ông sử dụng hai cây ghita, chân thật mà nói thì hát cũng như biểu diễn không phải là hay lắm. Case đựng ghita ở phía trước có một ít「Tiền」từ khách, và album CD họ tự làm cũng đang được bày bán.
Chỉ với một cái nháy mắt, Sanae đã hiểu ý đồ của Kazuhiro mà không cần phải giao tiếp qua lời nói.
Họ trở về hành lang khu tòa nhà「Skyarch」sau khi dời khỏi dòng người đó, trước đài phun nước có vài người đang biểu diễn nghệ thuật với bong bóng đằng sau lớp hàng rào đơn giản.
Âm thanh cao su từ hai quả bóng phát ra, những chiếc bong bóng dài được kết lại, bằng rất nhiều loại màu sắc và hình dạng khác nhau. Chó lông xù, ngựa, chim, và còn cả máy bay với kèn.
Đây khác với lại những người nghệ sĩ đường phố biểu diễn ban nãy, mọi người đang bọc lại thành vòng tròn. Khách chính bao gồm những học sinh tiểu học hay những đứa trẻ có người bảo họ đi cùng, nên chỉ có đôi học sinh cao trung là Kazuhiro và Sanae là đứng đó.
Người biểu diễn vẫn im lặng và đưa tay ra khỏi hàng rào từ bên trong, hóa ra là tặng những quả bóng hình con gái cho cô bé hàng đầu tiên.
“Cảm ơn ạ~”
Khi được mẹ nhắc nhở, cô bé đáp lễ và cúi đầu đáp lễ.
Không biết phải từ lời khen từ cô bé hay từ hành động của người biểu diễn mà tất cả mọi người xung quanh đồng loạt vỗ tay.
Tất nhiên bao gồm cả Kazuhiro và Sanae.
“Những người ở đây, họ không bán những vật phẩm như những người ban nãy đứng biểu diễn ở ngoài đường phố ạ?”
Sanae hỏi nhỏ trong khi cô vẫn đang vỗ tay.
“Ở đây là bên trong「Skyarch」nên chắc rằng họ được công ty cho phép biểu diễn đó mà.”
Mỗi tháng khoảng một lần, vào ngày nghỉ「Skyarch」sẽ có những màn biểu diễn nghệ thuật công khai như thế này. Tuy hôm nay là nghệ sĩ biểu diễn bong bóng, nhưng cũng có những lúc là dancer hay kịch câm. Cậu không biết rõ chi tiết cho lắm nhưng cũng là một hình thức thu hút khách cho các cửa hàng xung quanh.
“Thật vậy sao. Bản thân cũng có liên quan đến sự nghiệp của công ty vậy mà em còn nhiều thứ chưa biết đến quá.”
“Từ giờ trở đi em học từng chút một chẳng phải sẽ tốt hơn sao. Chẳng phải em cũng tính như vậy sao, Sanae-san?”
“Đúng vậy ạ.”
Nhận được những tràn vỗ tay, người nghệ sĩ bong bóng kẹp dụng cụ vào một bên nách, anh ta đi trông như nhảy múa rồi hướng về văn phòng. Ngay cả dáng điệu khi rời khỏi sân khấu cũng chuyên nghiệp, để lại sự ấn tượng trong lòng những người đang theo dõi.
Cứ như thế, họ băng qua hành lang theo hướng ngược lại rồi rời khỏi đó. Chính diện nhà ga của thành phố này là con đường trải dài với những khu thương mại hay những tòa văn phòng, 「Sweet・Drop」cũng trên hướng này, rẽ vào một con đường nọ. Nếu tiến về ngược hướng đằng sau thì trái phải con đường sẽ là những cửa tiệm hay thương hiệu cũ xếp đan xen nhau. So với quy mô dân số ở Kuhito, thì hiếm khi có hai người trên cùng một con hẻm.
“Sanae-san, em đã từng đến chỗ này chưa?”
“E……~to. Đây không phải là lần đầu tiên, nhưng cũng nhiều lần em đến rồi, còn mấy cửa tiệm thì……”
“Vào hỏi giá cả thôi thì có lẽ hơi kì xíu. Nhưng ta cùng vào đây đó ngắm thử nào.”
“V, vâng. Phải rồi. Hôm nay em để cho anh dẫn dắt cơ mà.”
Thế là chuyến windowshopping với Sanae bắt đầu.
“Tiệm sách đâu đâu cũng có sự sắp xếp không thay đổi là mấy anh nhỉ.”
“Ừm. Nhưng mà khi những cuốn tạp chí gần nhà được bán hết, anh cũng thường đến những chỗ này để tìm kiếm.”
“Em tự hỏi, các thiết bị điện gia dụng sẽ khó bán hơn ở các cửa tiệm lẻ hàng loạt với quy mô lớn như thế này, nhưng nếu vậy thì chắc các cửa tiệm đấy cũng cố gắng lắm anh nhỉ?”
“Anh không thân với bọn họ lắm nên cũng chẳng biết rõ, nhưng có nghe mỗi cửa tiệm lớn sẽ có những dịch vụ đến tận nơi để sửa chữa đấy.”
“Những cửa tiệm không bán hàng như tiệm vệ sinh nhà cửa, viện triển lãm, hay viện thẩm mỹ……thường liên lạc với những vị khách gắn bó và tin tưởng trong nhiều năm. Những hình thức thế này thường được các cửa hàng lớn chia ra nhỉ.”
Có lúc đó là sự trải nghiệm. Có lúc thì những thông tin đã đọc trên tạp chí hay internet. Họ cứ đi thong thả xuống phố thương mại và cuối cùng đập vào mắt là một cửa tiệm nhỏ.
Nên gọi là cửa hàng tạp hóa, hay gọi là cửa hàng thời trang đây. Cửa tiệm này bán những vật trang sức hay nhỏ lẻ dành cho nữ giới. Ba vị khách đã tới trước là những cô nàng trông giống như học sinh trung học, đang cầm trên tay những món hàng và luyên thuyên chúng với nhau.
“Mình vào tham quan tí nhỉ?”
“Vâng.”
Được Kazuhiro hỏi, Sanae trông như hạnh phúc mà gật đầu.
“Chào mờng quý khách.”
Một nữ giới tầm hơn đôi mươi tuổi đang đứng ở quầy thu tiền chào với giọng hơi kì quặc.
Là hàng nhập khẩu hay sao mà trước mắt họ là những món đồ của người dân tộc ít khi được nhìn thấy đến. Nội thất bên trong cửa tiệm nếu nói mới so với những cửa tiệm xung quanh đây thì có cảm giác được thiết kế lại sẽ đúng hơn.
Trong đầu Kazuhiro lại đột nhiên nhớ ra một câu chuyện—đó là chuyện kể về một cô nàng được thừa kế lại cửa tiệm cũ kỹ, để rồi chạy theo sở thích của mình để biến đổi nó. Và giờ nó vẫn sống ở phía ngược nhà ga.
Cậu biết bản thân cửa tiệm tồn tại cho đến giờ nhờ thu thập những thông tin, nhưng, lý do vì sao thì không biết được.
“Những thiết kế đã thay đổi nhỉ. Em lần đầy tiên thấy được nó đấy.”
Những chiếc khăn lông hay mùi xoa hoa văn kiểu cũ vẫn là kiểu chính thông, nhưng cái mà trên tay Sanae đang cầm là hàng từ đông nam á hay từ Polynesia, rõ ràng là nó kì lạ, một thiết kế không thể tưởng tượng được trong bất kì các loại mặt hàng nào. Đó là một thứ điêu khắc to khoảng chừng một ngón tay.
Cái vật cùng thiết kế đang nằm trong một cái hộp, nhưng mỗi một bộ phận khác nhau đều là hàng handmade.
Hơi tội lỗi với đất nước những người làm ra nó thật nhưng trong đầu Kazuhiro nghĩ nó như một「ác thần」vậy.
“Hora, anh không nghĩ nó có một sự mê hoặc……đặt biệt là rất đáng yêu sao?”
“Ể? E~to……Ưm, phải ha.”
Sanae lấy một cái trong hộp sau khi lựa kỹ lưỡng và đưa cho Kazuhiro với gương mặt cười mãn nguyện.
Cậu chỉ thấy biểu cảm của cái tượng nó làm cho cậu sởn gai óc.
Gọi cái này là「đáng yêu」thì quả là có sự cảm nhận đáng kinh ngạc đấy.
Nhưng mà—
“N, nếu em thích thì anh sẽ mua tặng nó cho em, được chứ?”
“Ể?”
Sau khi Kazuhiro nói, Sanae tròn xoe đôi mắt.
“Tuy đã nói là chia đều, nhưng hãy để anh tặng một món quà cho em. Tuy chỉ là「Ứng cử viên người yêu」thôi, nhưng anh muốn tạo ra những ký ức cho buổi hẹn hò đầu tiên, không được sao?”
Cái này cũng là một trong những thứ mà Kazuhiro đã quyết định từ trước.
Nếu phải nghĩ đến kết cục phải chọn ra một trong số ba người, có lẽ những hành động làm cho người kia nuôi hi vọng là hành động khinh suất không chừng.
Nhưng mà một tình yêu hướng đến sự chân thật cùng nhau cũng là nguyện vọng không một sự dối trá của Kazuhiro. Ví dụ như, tặng một món quà không quá lớn cho một người con gái.
Nếu phải làm cho trọn vẹn những gì muốn làm trong một buổi hẹn hò thì những quyết định đó sẽ không phải là quyết định mang lại sự hối hận.
“Em vui lắm……Nhưng vậy có được không ạ?”
“Tuy giống như một câu chuyện ngu xuẩn, nhưng khi con trai muốn thể hiện bản thân, họ tặng quà cho bạn gái để lấy làm niềm vui đấy.”
Đặc biệt hơn Sanae là một cô tiểu thư giàu có, do không thể sử dụng đồ điện được nên quà tặng cũng vì thế mà bị hạn chế. Vì dụ như, tặng dây trang trí điện thoại là một điều hết sức vô nghĩa.
“Xin lỗi. Món đồ này nguồn gốc của nó đến từ đâu ạ?”
“E~to……Quả nhiên là từ Micronesia……mà phải không nhỉ~. Mà, đó là vị thần mang lại sự hạnh phúc, một kiểu món quà lưu niệm. Nên giá cả cũng đắt lắm~. Một đồng 500 yên.”
Sau khi Kazuhiro hỏi, chủ tiệm (?) tại quầy thu tiền ngưỡng mặt lên trông như uể oải, giang rộng bàn tay của mình ra.
Là tại khách chính của tiệm là những nữ sinh trung học sao. Giá cả cũng rẻ hơn so với tưởng tượng. Quá rẻ, muốn tặng món đồ này cũng lấy làm muốn tạ lỗi.
“Em có thể có nó được chứ? Với em, đồ được Kazuhiro-sama tặng tất cả đều là báu vật của riêng em cả.”
“V, vậy sao? Vậy cho tôi lấy cái này ạ.”
“Rồi rồi~.”
Cậu đưa cái đó, xong người chủ tiệm dòng giấy bọc nó lại.
“Của em. Sanae-san.”
“Cảm ơn anh rất nhiều.”
Như dự đoán từ trước, Sanae gật gù với vẻ mặt hết sức mãn nguyện.
“Cho hỏi một chút được chứ ạ? Sẽ không có vấn đề gì nếu khoét một cái lỗ nhỏ trên nó chứ?”
“Hửm? A~, nếu thì thì khi không sao đâu nhể? Tôi cũng đã thử làm rồi, chẳng có sự trừng phạt nào đâu.”
Sau câu hỏi của Sanae, người chủ lấy cái điện thoại từ túi ra. Gõ lách cách rồi đưa cho Sanae xem một cái rất giống với cái của cô. Trên phần đầu có một linh kiện được đâm vào như một xâu chuỗi.
“Vâng. Cảm ơn rất nhiều ạ.”
“Nhưng mà này Sanae-san, em tính sao? Em đâu có dùng điện thoại đâu?”
“Em đang định sẽ khâu nó. Sau đó đính vào ví, như thế chẳng phải lúc nào cũng mang theo bên mình được sao?”
“……Ừm.”
Biểu cảm của Sanae rất hạnh phúc.
Tuy hạnh phúc, nhưng đồng thời cũng có chút buồn.
Chỉ đơn thuần tính toán qua những con số, nhưng khả năng bản thân không chọn Sanae là vào 2/3. Lúc đó, cái linh vật này sẽ như thế nào. Chẳng phải quả thật chuyện tặng quà chỉ là sự ích kỷ của riêng bản thân thôi sao.
“Vậy ta đi tiếp anh nhỉ?”
“Ể~? A, ừm.”
Trong lúc Kazuhiro đang bối rối thì Sanae lần này đã tiến lên phía trước.
Lần này cũng như ban nãy, cả hai xuôi dòng ngược hướng với nhà ga, rồi dừng lại trước một tiệm giải khát nhỏ.
“Sao nào? Em muốn nghỉ ngơi một chút chứ?”
“Vâng.”
Tiệm mà cả hai bước vào khác hẳn với bầu không khí các tiệm ngày nay, giống phong cách khác lạ như tiệm giải khát「Cam lộ」, có thể cảm nhận được phong cách rất xưa ở đây. Hầu hết là cà phê nóng lẫn đá, không có bạc xỉu hay trà.
Nhưng mà, đồ ăn thì phong phú lạ thường, những món như mì spargetti hay katsu-kare dùng để ăn nhẹ khá nhiều. Ở kệ sách nhỏ, những quyển tạp chí hay truyện tranh được xếp chồng lên nhau. Thử nhìn những tờ áp phích bên trong tiệm, buổi tối họ còn phục vụ cả đồ uống có cồn.
Ở giữa quầy tiếp tân có một người đàn ông trung niên, Có lẽ một mình ông ta quán xuyến ở đây.
“Đây cũng là một trong những của tiệm truyền thống anh ha.”
Sanae nhìn thực đơn và cười.
“Ừm. Đây là chỗ nghỉ ngơi cho những người xung quanh đây. Có lẽ họ sẽ vào đây để ăn nhẹ, hoặc để giết thời gian.”
Sau khi trả lời bằng giọng nhỏ, Kazuhiro gọi Cà-phê như mọi khi, do không có trà nên Sanae thì gọi nước cam.
“Kazuhiro-sama, hôm nay cảm ơn anh rất nhiều.”
“Ể~?”
Trước cái ly thủy tinh, lời nói nghiêm túc đó khiến Kazuhiro bối rối.
“Hôm nay, anh đã nghe những lời ích kỷ của em, hơn nữa, vì nghĩ rằng muốn cho em thấy thực tế của thành phố này.”
“Ừm. Maa.”
Bị đối phương biết ý đồ của bản thân, Kazuhiro cảm thấy giải tỏa và có chút tự hào.
“Có những tên muốn thể hiện bản thân với bạn gái bằng âm nhạc hay thể thao, nhưng anh thì lại không có những sở thích như thế. Lúc trở thành vệ sĩ để bảo vệ cho em đấy, anh chẳng biết nên làm thế nào nữa.”
Muốn Sanae thấy được cái đẹp của bản thân, giới thiệu cái gì đó「mới lạ」——Lúc nghĩ như thế, cậu đã đưa ra một kết luận.
Đối với cô ấy nơi vào việc là sân nhà, nên hãy để cho cô ấy nhìn thấy rõ thành phố này, nơi chưa bao giờ gần gũi với cô đến như vậy. Và cũng để cô ấy cảm nhận những cảnh quan nơi có những con người đang sống cuộc sống ở đây.
Thời còn là「Thần cupid của mọi người」kỹ năng này, tức「Muốn cho mọi người biết nơi nào là vui nhất」 , là kỹ năng mà cậu giỏi nhất.
Chắn chắc rằng kể từ khi làm thêm tại「Sweet・Drop」, với tư cách là người kế thừa tài đoàn, ý chí bản thân dần lớn để tiến lên phía trước sẽ là ưu thế của Sanae.
“Có thể nó không dễ hiểu như khi so sánh giữa một cuộc cạnh tranh một thứ gì đó, hay là một con người có kỹ nghệ. Nhưng mà, em nghĩ đó là một điểm tuyệt vời khó kiếm được. Và hơn nữa, em phát hiện anh còn có một sở trường rất tuyệt vời.”
“Sở trường?”
Dù có đứng đối diện và nói như vậy đi chăng nữa, cậu không nghĩ ra đó là gì.
“Đó là luôn đặt cái tốt của con người lên trên đầu, sức mạnh kết nối giữa con người và con người với nhau.”
Vừa nở nụ cười xinh, Sanae vừa xoay cái ống hút. Những viên đá va chạm trong ly thủy tinh tạo thành tiếng leng-keng với nhau.
Quả nhiên, có lẽ đó là thứ quan trọng nhất với vai trò một thần cupid.
Bản thân với tư cách là một đứa được con gái nhờ vả và tin tưởng, không thể giới thiệu cho họ một nam giới vô tích sự được. Tất nhiên, dù được đám con gái không có chỗ nào để khen nhờ vả đi chăng nữa, nhẹ nhàng mà chấp nhận thì sẽ gây ra rắc rối cho phía nam giới.
“Maa, cho đến bây giờ, có lẽ đó là may mắn với những người ở xung quanh anh, bằng nhiều cách khác nhau, họ đã không phải gặp trường hợp「đừng nghĩ và làm chuyện đó」đó.”
“Hơn thế, đó chẳng phải là tính cách của anh sao? Được người khác tin tưởng, kết hợp họ với nhau, tư chất như một loại loại thuốc bôi trơn giữa quan hệ giữa con người với nhau, có thể sử dụng hiệu quả trong các tổ chức lớn hơn nữa.”
“Cái đó~……”
Kazuhiro dừng cái tay đang di chuyển ly cà phê.
Cậu hiểu được lý luận mà cô nói.
(90%)
Thể thao hay nghệ thuật, nếu mỗi con người nắm giữ kỹ năng đặc biệt cho riêng mình, tất cả những gì phải làm là chọn một môi trường hay giai đoạn để tận dụng tối đa tài năng này.
Nhưng mà điều chỉnh quan hệ con người và tài năng là hai thứ khác nhau.
Nếu tỉ lệ càng lớn thì kết quả cuối cùng càng lớn.
Hơn thế nữa, dù cho Kazuhiro có phát huy hết tư chất của bản thân, nếu được hỏi rằng có thể phát huy không khi mà không có sự thay đổi, thì cậu không có cách nào để trả lời vì bản thân chẳng có lấy thành tích nào cả.
“Được Sanae-san nghĩ về bản thân mình như thế, anh cảm thấy rất vui. Nhưng mà, anh rốt cuộc anh chỉ làm việc những người anh quen biết ở trong trường, vì thế anh chỉ cần làm tốt nó, đây là chuyện khác hẳn với quản lý nhân sự đó em à.”
“Nếu là như thế, từ nay trở về sau hãy học chung với em có được không. Tố chất đang được sinh ra, cho nên em nghĩ, nếu như có thể vươn theo hướng đó sẽ là một bước ngoặc lớn đối với anh đó, Kazuhiro-sama.”
Không hề thua kém, trái lại biểu hiệu cô còn mạnh mẽ hơn.
“Đó là sự tự do ở anh, Kazuhiro-sama, dù con đường nhân sinh của anh rẽ theo hướng nào đi chăng nữa, em sẽ luôn tin, trở nên mạnh mẽ hơn để hỗ trợ cho anh. Nhưng mà, giữa những sự lựa chọn mà anh có, em muốn anh chọn em trở thành một đối tác có thể giúp đỡ hỗ trợ nhau……Đó tất cả là những gì con tim em suy nghĩ.”
“Ừm……Những cảm xúc đó anh sẽ nhận tất cả.”
Bây giờ đây Kazuhiro chỉ có thể trả lời như vậy.
Dù thế nào đi nữa cũng chỉ có thể chọn một trong số ba.
Không. Sự lựa chọn tức là, không phải là chuyện chọn ra một trong số ba người.
Chọn lấy ai, rồi từ đó, bản thân Kazuhiro sẽ phải tiếp tục cuộc sống như thế nào.
“Như em đã nói, xin anh hãy suy nghĩ cân nhắc rồi đưa ra quyết định. Dựa vào đó, dù kết quả có như thế nào đi chăng nữa……em sẽ sẵn sàng chấp nhận.”
“Ừm. Cảm ơn em.”
Kazuhiro chỉ còn biết đáp lễ lại trước sự chân thành của cô ấy.
Có phải những lời nên nói, muốn nói đã tuôn ra hết rồi hay không.
Sau đó, hai người trở nên kiệm lời, cứ thế nhìn nhau, rồi uống ly cà phê cùng nước cam đã tan hết đá.
Dòng nước cam chảy theo ống hút kia, như một đồng hồ cát chảy ngược hiển thị cho cậu biết giới hạn thời gian.
Rồi cùng một lúc cả hai cái ly cùng trở nên trống rỗng.
Sau vài giây yên tĩnh trôi qua.
“……Nào, ta đi thôi nhỉ.”
Hôm nay Kazuhiro sẽ vào vai vệ sĩ cho cô.
Với vai trò trách nhiệm đến cùng, đó là cậu phải làm.
“Vâng. Hôm nay cảm ơn anh nhiều lắm.”
Đứng dậy và rời khỏi cửa tiệm, ánh chiều tàn mùa thu cũng đã bắt đầu kéo đến.
“Tạm biệt anh tại đây.”
Sanae đáp lễ.
Những chiếc bóng từ ba arnold kia xuất hiện, cứ như họ hiểu ý của cô.
Họ không vào cửa tiệm nhỏ đó mà chỉ cảnh giác bình thường ở xung quanh bên ngoài.
“Xe thì thế nào rồi ạ?”
“Không thành vấn đề ạ. Nó đậu ở gần đây thưa tiểu thư.”
Một tên bodyguard trả lời cô.
“Thật ra nếu được bạn trai đưa tiễn cho đến nhà sẽ khiến em hạnh phúc hơn, nhưng mà với trường hợp của em thì lại hoàn toàn không thể mất rồi.”
Dù sao thì nhà cô cũng là một căn biệt thư nằm ở trên núi, người bình thường ít có cô hội tiến lại gần.
“Anh cũng vậy, hôm nay được ở cùng với Sanae-san, anh cảm thấy rất vui.”
Gyu~!
Tiến lại gần Kazuhiro, đột nhiên Sanae nắm chặt lấy tay cậu.
“Ể?”
“A, ano……Người con gái làm thế này có thể sẽ bị nghĩ là vô ý tứ nhỉ……”
Sanae đỏ cả mặt, một thoáng trông như xấu hổ và nhìn đi chỗ khác.
“K, không có chuyện đó đâu. Ư, ừm. Hôm nay là ngày chúng ta hẹn hò mà.”
Vừa cảm thấy bối rối, Kazuhiro vừa trả lời.
Tim cậu đập loạn xạ lên.
Nếu được một bàn tay mềm mại này nắm lấy, dù không phải điện nhưng có gì đó chạy qua rất kì lạ trong người.
“P, phải rồi nhỉ. Là h, h, h, hẹn hò mà nhỉ. Dù vẫn chưa phải là người yêu chính thức.”
“Ư, ừm~!”
Câu nói thẹn thùng của một Sanae-san đang xấu hổ, cùng với một Kazuhiro đang vượt quá nhận thức của bản thân.
“Trước khi tạm biệt, xin hãy để em nói lời sau cùng.”
Ngẩng đầu lên, Sanae nhìn thẳng vào Kazuhiro và lại mở lời.
“Không ép buộc. Và em cũng không nói dối, dù kết quả như thế nào đi chăng nữa em cũng sẽ chấp nhận. Nhưng mà, nếu anh chọn em……chắn chắn đó sẽ là sự hạnh phúc nhất.”
Trong lúc cậu bối rối không biết phải trả lời thế nào thì sự ấm áp kia đã rời xa.
Sanae đặt bàn tay khi nãy đã nắm với Kazuhiro lên ngực và vuốt không biết bao nhiêu lần để điều chỉnh lại hô hấp. Đôi gò má đỏ ửng đó cũng dần trở lại bình thường.
“Về bữa tiệc, em sẽ gửi thiệp mời anh một lần nữa. Xin hãy chờ đợi ạ.”
Được đám bodyguard bao quanh, Sanae thanh thản rời khỏi. Kazuhiro vẫn đứng đó dõi theo, cho đến khi bóng lưng kia không một lần nào quay lại kia biến mất.
-- Hết chap 02 --