“Vậy tiếp theo...” Trần Nhạn do dự hỏi.
Lưu Hoài Khang nheo mắt lại: “Cậu cũng không cần phải để ý đến chuyện này nữa, giao cho Rain đi.”
Trần Nhạn cũng không hỏi nhiều nữa: “Cô Cố đã rời khỏi bệnh viện rồi, Cô ấy không biết người cần truyền máu là cô Khiết, hơn nữa hình như cô ấy cũng quen thân với Khiết Thành.”
Dù sao Cố Thi Anh cũng là vợ chưa cưới trên danh nghĩa của Lưu Hoài Khang, nếu như ở cùng một chỗ với Khiết Thành, đến lúc đó lại không biết sẽ gây ra chuyện phiền phức gì.
Sao Lưu Hoài Khang có thể không nghe ra ý tứ trong lời nói của anh ta, sắc mặt của anh vẫn bình thản, ánh mắt quay lại trên người Khiết Ninh, chỉ hờ hững ừ một cái.
Hình như anh cũng không quan tâm, đã như vậy thì Trần Nhạn cũng lười phải chú ý, đi ra khỏi phòng bệnh.
Phòng bệnh lại lâm vào im lặng một lần nữa, Lưu Hoài Khang đứng dậy, giúp Khiết Ninh dịch góc chăn bị lệch, cũng đi ra ngoài.
Mấy tiếng sau, Khiết Ninh mới tỉnh dậy.
Lọt vào trong tầm mắt của cô chính là khuôn mặt đẹp trai non nớt của Khiết Thành.
“Chị, cuối cùng chị cũng tỉnh rồi!” Khiết Thành vui mừng nắm chặt tay của cô.”
Trong đầu của Khiết Ninh đầy hình bóng Lưu Hoài Khang Cầm súng đi ra ngoài, anh ta đâu rồi?
Có phải là đã xảy ra chuyện gì không! Tên trộm đó hung hãn như vậy, không, sẽ không đâu, Lưu Hoài Khang là ai chứ, anh ta chính là một người gây họa, tuyệt đối không bị gì dễ như vậy được.
Mặc dù cô tự an ủi trong lòng, nhưng giống như có một tảng đá lớn đang đè ở ngực của cô, có chút không thở nổi, cộng thêm sắc mặt không tốt của cô, Khiết Thành lo lắng xoay người chạy đi tìm y tá.
Trong lòng cô có nhiều suy nghĩ hỗn loạn, ngay cả một giây cũng không yên tĩnh được.
Khiết Ninh vén chăn ra muốn xuống giường, lúc này cửa phòng bệnh bị người khác đẩy ra, bóng dáng một người đàn ông cao lớn đập vào mắt của cô.
“Lưu Hoài Khang, anh không sao!” Giọng nói của cô lập tức trở nên trong trẻo, rõ ràng còn kèm theo mừng rỡ.
Lúc đầu, Lưu Hoài Khang ở bên phòng bệnh bên cạnh xử lý công việc, nghe âm thanh của Khiết Thành ở bên ngoài, biết cô đã tỉnh, cho nên tới nhìn cô một chút.
“Ừm.” Ánh mắt của anh rơi thẳng trên người cô, tròng mắt đen nhánh sâu thẳm để người khác khó mà không chú ý được: “Đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Anh đây là đang quan tâm cô sao?
Trái tim Khiết Ninh không hiểu sao lại dao động, nhưng mà cô vì anh nên mới bị thương, anh quan tâm cô một câu cũng không có gì lạ lùng.
Cô hơi mở mắt lặng lẽ đánh giá anh, sắc mặt hồng hào, mặc dù trên người quấn băng vải nhưng nhìn anh đi lại tự nhiên như vậy, chắc là không có chuyện gì.
Cuối cùng cô cũng thả lỏng, nhưng vẫn hỏi một câu: “Vết thương của anh không sao chứ?”
“Không có việc gì.” Lưu Hoài Khang trả lời, chủ động rót cho cô ly nước, đưa đến bên miệng cô.
Bởi vì thời gian dài không uống nước, môi của cô trở nên khô khốc.
Khiết Ninh hơi sững sốt một chút, thấy được quan tâm mà sợ.
Cô giật giật cánh tay, bị đau nên nhíu mày một cái.
Lưu Hoài Khang nhìn theo, ánh mắt tối sầm, lắc lắc ly nước ra lệnh: “Uống đi.”
Khiết Ninh nhếch nhếch môi, nhìn chằm chằm ly nước, sau đó máy móc hé miệng.
Lưu Hoài Khang phối hợp với cô, cho cô uống nước.
“Ục...” Sau đó, bụng của cô kêu lên một tiếng
Khiết Ninh xấu hổ gục đầu xuống, giữa trưa vốn cũng không ăn nhiều, ban đêm còn xảy ra chuyện như vậy, bây giờ bụng của cô đã rỗng tuếch từ lâu.
“Còn muốn uống không?” Giọng nói của anh cũng không khác bình thường là bao, nhưng nếu cẩn thận nghe kỹ thì có thể nghe ra một chút gì đó dịu dàng.
Khiết Ninh lắc đầu, trong bụng cũng không có một chút đồ ăn gì, lại uống nước nữa cũng chỉ đói hơn.
Lưu Hoài Khang bỏ ly nước xuống, đứng dậy, cũng không nói thêm gì liền đi ra khỏi phòng.
Cứ thế mà đi à?
Không biết tại sao Khiết Ninh lại hơi thất vọng.
Khiết Thành vừa kêu bác sĩ đến, đúng lúc gặp Lưu Hoài Khang đi ra từ phòng bệnh: “Cho hỏi anh là?”
Đây là lần thứ nhất cậu gặp Lưu Hoài Khang, bình thường cậu cũng không thích xem tin tức, cũng không hiểu rõ về giới kinh doanh cho lắm, cho nên ngay cả Lưu Hoài Khang rất nổi tiếng trong giới thượng lưu, cậu cũng không hề biết.
Lưu Hoài Khang há to miệng, vốn định trả lời nhưng đột nhiên lại ngừng lại, anh bỗng nhiên có chút tò mò Khiết Ninh sẽ giới thiệu anh như thế nào.
“Ông chủ của Trần Nhạn.”
“A, là anh à, thật sự rất cảm ơn anh đã cứu chị của tôi.” Trần Nhạn giả vờ là tai nạn xe cộ, để Lưu Hoài Khang trở thành ân nhân cứu mạng của Khiết Ninh.
Lưu Hoài Khang không thể phủ nhận, nhẹ nhàng bắt tay của cậu.
Khiết Thành lo lắng cho sức khỏe của Khiết Ninh, cũng không nói thêm gì, đi theo bác sĩ và y tá vào phòng bệnh.
Trong phòng bệnh, Khiết Ninh căng thẳng nhìn chằm chằm vào cửa.
Cô nghe được âm thanh của Khiết Thành, Lưu Hoài Khang vừa mới đi ra ngoài, nhất định bọn họ đã gặp nhau. Nếu như Khiết Thành hỏi quan hệ của cô với Lưu Hoài Khang, cô có nên nói cho cậu biết hay không đây.
Trong lòng cô cực kì xoắn xuýt, sắc mặt của cô lại càng kém hơn.
Sau khi Khiết Thành bước vào liền trông chừng ở bên giường, cứ nhìn thẳng vào bác sĩ.
“Người bệnh khôi phục cũng không tệ, nhưng đừng lộn xộn để tránh đụng tới vết thương. Mặt khác, cũng phải chú ý đến thức ăn, tốt nhất là ăn cái gì thanh đạm một chút.” Bác sĩ ngiêng người căn dặn Khiết Thành.
Khiết Ninh cũng muốn biết tình trạng vết thương của Lưu Hoài Khang, lúc đầu cô chỉ thắc mắc trong lòng, ai ngờ vừa nghĩ đó mà lời nói đã thoát ra khỏi miệng: “Tổng giám đốc Lục vẫn ổn chứ?”
Bác sĩ mỉm cười: “Cô yên tâm, vết thương của cậu ấy chỉ là vết thương nhỏ”.
Nhận được câu trả lời của bác sĩ, tảng đá trong lòng cô mới tính là hoàn toàn buông xuống.
“Chị, chị nghỉ ngơi cho thật tốt, em đi mua chút đồ ăn cho chị.” Khiết Thành cũng đã yên tâm hơn, dặn dò một câu rồi đứng dậy.
Đúng lúc này, Lưu Hoài Khang mới vừa đi đã quay trở lại, trong tay còn cầm một cái túi.
“Mua chút đồ ăn cho hai người.” Sau khi anh đi vào, đặt cái túi lên cạnh bàn.
Khiết Thành giúp đỡ dựng cái bàn lên: “Cảm ơn anh.”
Lưu Hoài Khang lườm Khiết Ninh một cái: “Nên làm mà.”
Cái gì mà nên làm chứ! Đáy mắt Khiết Ninh xẹt qua một tia bối rối, người đàn ông này đang giở trò quỷ cái gì vậy, chẳng lẽ anh muốn để Khiết Thành biết quan hệ của bọn họ hay sao.
Vậy Khiết Thành sẽ nhìn cô như thế nào đây!
“Tổng giám đốc Lục, thật sự làm phiền anh rồi.” Khiết Thành cố ý dùng giọng điệu xa cách.
Lưu Hoài Khang hết lần này đến lần khác lại trả lời một câu: “Không phiền phức.”
Ánh mắt của Khiết Thành đảo qua hai người, luôn cảm thấy bầu không khí có chút lạ, nhưng kỳ quái là làm sao cũng không nói ra được.
“Chị, chị ăn chút cháo đi.” Khiết Thành đưa cháo đến trước mặt Khiết Ninh, lại nâng độ cao của giường lên cho cô.
Khiết Ninh thật sự rất đói bụng, nghe mùi gạo thơm phức, nuốt một ngụm nước bọt, thử đưa tay ra.
Khoảng Cách của vết thương rất gần tay, trước đó cô lại vùng vẫy trên mặt đất một hồi, vừa kéo một cái là cánh tay liền đau nhức.
Mặc dù muốn ra vẻ như không có chuyện gì, nhưng cô vẫn nhịn không được mà nhăn mày.
Khiết Thành cũng không hề phát hiện ra.
Lưu Hoài Khang lại trực tiếp ngồi xuống mép giường, cầm lấy muỗng khuấy khuấy cháo, múc một muỗng ở mặt trên, đưa đến khóe miệng Khiết Ninh.
Thân thể Khiết Ninh lập tức cứng đờ, giống y như một khúc gỗ.
Rốt cuộc là anh ta muốn làm gì vậy chứ! Không thấy Khiết Thành đang nhìn anh và cô sao?
“Không đói bụng à?” Lưu Hoài Khang nhíu mày, đối mặt với cô.
Đói chứ, nhưng cô lại bị hành động khác thường của anh hù dọa một phen, cũng không sợ có đau hay không, đưa tay liền muốn lấy muỗng.
Nhưng động tác của Lưu Hoài Khang nhanh hơn cô, thấp giọng nói với cô: “Đừng nhúc nhích.”
Trong ánh mắt đầy cảnh cáo.
Khiết Ninh không thể không dừng lại, hé miệng, hung hăng cắn muỗng.
Lưu Hoài Khang rút muỗng ra.
“Khiết Thành, vết thương của chị hơi đau, em đến đút chị đi.”
Nào ngờ Khiết Thành lại trực tiếp ném một câu: “Chị, em đau bụng, em đi nhà vệ sinh trước đây.”
Sau đó chạy ra ngoài như một làn khói.
Khiết Ninh thở gấp một hơi, hung hăng sặc một cái, mém chút nữa là phun ngụm cháo mới vừa nuốt ra ngoài.
Lưu Hoài Khang tốt bụng vuốt lưng cho cô, cô lại đẩy tay anh ra lần nữa, nhíu mày chất vấn: “Lưu Hoài Khang, cuối cùng là anh đang có ý gì?”
Lưu Hoài Khang mặt không đổi sắc, nhăn nhăn mày, lại múc một muỗng cháo đưa đến bên miệng cô: “Chăm sóc cô.”
Khiết Ninh cười lạnh, trực tiếp ra lệnh đuổi khách: “Tôi không cần, anh đi nhanh đi.”