Nói tới điều này, Cố Thi Anh liền vội vã bò dậy: “Mẹ, hay là để con tìm một anh chàng về ở rể cho mẹ nha, như vậy thì anh ta có thể một lòng vì gia đình chúng ta rồi, như vậy không tốt sao?”
“Nói bậy.” Trương Bội Bình vỗ một cái vào đầu gối của cô rồi giận dữ nói: “Một ngày tới tối không làm ăn được gì, không lẽ người ở rể thì càng có tiền đồ sao?”
“Mẹ nói không đúng rồi, ba con không phải là từ hai bàn tay trắng mà làm nên gia nghiệp với mẹ hay sao?”
Mấy lời này khiến cho Trương Bội Bình nghẹn họng, nhất thời bà ta cũng không biết nên giải thích những khuất mắt này như thế nào nữa, nên đành qua loa nói: “Ba con khác.”
“Mẹ đúng là nhìn người nhìn việc theo tiêu chuẩn kép mà ().” Cố Thi Anh không muốn tranh cãi với mẹ nữa nên đã mang dép vào rồi đi tới bên giường: “Con phải ngủ rồi, mẹ về phòng đi.”
() Tiêu chuẩn kép là cách gọi sự nhìn nhận theo hai cách khác nhau cho cùng một sự việc của một người, một nhóm hay một cộng đồng.
“Đợi đã, sao mẹ thấy mắt cá chân của con vẫn còn sưng thế kia, qua đây bôi tí thuốc đã.”
“Đừng đụng.”
Cố Thi Anh quay người giật lại chai thuốc.
“Con nhỏ này, làm mẹ giật mình, mẹ thoa thuốc cho con mà con bị sao vậy?”
“Con không sao, con đã khỏi rồi.” Cố Thi Anh bảo vệ lọ thuốc như bảo bối của mình vậy, sau đó cô vội vã thúc Trương Bội Bình mau ra khỏi phòng: “Mẹ mau về ngủ đi, con buồn ngủ rồi.”
“Anh Anh, con nhỏ này, sao gần đây cứ kì lạ thế chứ?”
Cô đóng cửa lại, cắt đứt lời càu nhàu của mẹ mình, lúc này Cố Thi Anh mới vui vẻ hài lòng cầm chai thuốc lên giường.
Nửa tháng sau, bộ phim “Thâm Cung Kế’ cũng đã quay xong phân đoạn của nữ chính, và cũng chính là ngày kết thúc quay phim của tổ quay.
Sau khi quay xong cảnh cuối, người đạo diễn luôn không cười không nói cuối cùng cũng nở ra được một nụ cười mãn nguyện, ông bước ra khỏi chỗ máy quay rồi bước tới nghiêm túc bắt tay với Khiết Ninh.
“Diễn xuất không tệ, hy vọng sau này sẽ còn cơ hội hợp tác với cô.”
“Cảm ơn đạo diễn.”
Nam diễn viên chính Thẩm Vân Khai đã đích thân đẩy chiếc bánh kem ăn mừng đóng máy ra ngoài khiến cho đám đông reo hò không ngớt, vì vụ scandals tình ái trước đó mà ánh mắt của những người xung quanh nhìn vào hai người họ đã có chút ám muội hơn.
Người quản lý của Thẩm Vân Khai cũng phấn khích mà nói: “Thẩm lão sư nhà chúng ta hôm qua đã đóng máy rồi, nhưng hôm nay vẫn cố ý quay lại để tặng bánh kem chúc mừng cho Khiết Ninh đó.”
Khiết Ninh lui về sau để nấp sau lưng Tô Mẫn.
“Các người đừng có mà hại tôi nha, muốn lấy tiền công quỹ của tổ phim để ăn bánh kem thì nói thẳng đi, còn bày ra mấy thứ này nữa chứ, muốn hại tôi được lên tiêu đề hot nữa sao, tôi không muốn bị fans của anh chửi mắng đâu.”
Thẩm Vân Khai cố ý bày ra khuôn mặt đáng thương: “Cái này là do tôi tự móc ví mình ra mua có được chưa?”
“Đó là do tổ quay đóng máy nên anh mới về thôi nha, chứ không có liên quan chút gì với tôi đâu đó.”
Sự cẩn thận dè dặt của Khiết Ninh đã khiến cả hiện trường cười rộ lên, sự ám muội phát ra từ mấy tin tức đó đã bị thanh âm lanh lảnh điềm nhiên kia của cô làm cho biến mất hết rồi.
Khi đang cắt bánh kem thì đột nhiên trong đám người vang lên thanh âm của ai đó: “Tổng giám đốc Lưu đến rồi.”
“Tổng giám đốc Lưu...”
Đám đông xôn xao liền quay đầu lại chào hỏi, nhà sản xuất phim phản ứng mau lẹ bước tới chỗ anh ta một cách nhanh như tên bắn: “Sao Tổng giám đốc Lưu đến mà không báo trước một tiếng, trễ chút xíu nữa là chúng tôi cắt xong bánh kem ăn mừng đóng máy rồi.”
Tổng đầu tư chính cho bộ phim ‘Thâm Cung Kế’ này chính là Tập đoàn Phong Hành, lần trước Lưu Hoài Khang cũng có đến đây thăm phim trường, nhưng lúc đó nữ chính của bộ phim này vẫn còn là Triệu Hồng Ngọc.
Lưu Hoài Khang nhàn nhạt nói: “Không sao, chỉ là rảnh rỗi tới, trợ lý nói hôm nay các người đóng máy nên tới đây xem thử.”
Vừa dứt lời, anh liền khẽ giơ tay lên, ngay lập tức, Trần Nhan đứng đằng sau anh liền mở nắp một chiếc hộp hình chữ nhật màu đen mà anh đang ôm ra, để lộ những bông hồng đỏ rực bên trong, sau đó dưới con mắt trầm trồ của những người xung quanh mà đi tới đưa cho Khiết Ninh.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào cô.
Lưu Hoài Khang có quen biết với Khiết Ninh sao? Từ khi nào vậy?
Dưới ánh mắt kinh ngạc và sửng sốt của những người xung quanh, đáy lòng Khiết Ninh có chút hoảng loạn, cô khó khăn lắm mới trấn tĩnh lại được, sau đó cô chỉ tay vào tấm thiệp ‘Khiết Ninh, chúc mừng đóng máy’ trên chiếc hộp hoa kia rồi giả vờ ung dung nói: “Không ngờ Tổng giám đốc Lưu lại biết tên của tôi, còn tặng tôi một hộp hoa để chúc mừng đóng máy nữa, tôi rất là vinh hạnh đó.”
“Diễn xuất của cô Ninh quá tốt, bộ phim này sau khi được ra mắt nhất định sẽ rất hot, cho nên sau này hy vọng có thể được hợp tác với cô nữa.”
Khiết Ninh thật sự không biết tâm lý của Lưu Hoài Khang như thế nào mà lại có thể nói mấy lời này với cô với cái bộ mặt thong dong thế kia nữa, giống như đây thật sự là lần đầu tiên hai người gặp nhau vậy đó.
“Chắc chắn rồi, sau này rất có thể sẽ còn nhiều cơ hội hợp tác nữa.”
Thanh âm sôi nổi của nhà sản xuất đột nhiên vang lên từ bên cạnh: “Đúng rồi, lát nữa chúng tôi còn phải đi ăn tiệc đóng máy nữa, Tổng giám đốc Lưu có muốn đi cùng không?”
Theo sự hiểu biết của Khiết Ninh về Lưu Hoài Khang, anh ta không thể nào đồng ý đến một bữa tiệc hỗn tạp như vậy được, nhưng cô thật không ngờ anh ta lại đồng ý một cách rất chắc chắn: “Các người muốn ăn gì thì bảo Trần Nhan đi đặt nhà hàng, tiệc đóng máy tối nay tôi mời.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, sau đó reo hò không ngớt.
Lưu Hoài Khang mà ra tay thì chắc chắn là rất hào phóng rồi!
Chỉ có mỗi Khiết Ninh là đang ôm vẻ mặt phức tạp, ánh mắt mà cô nhìn Lưu Hoài Khang có mang theo chút kinh ngạc.
Anh ta đột nhiên xuất hiện ở đây, còn tặng hoa cho cô, bây giờ còn mời tiệc nữa, giống như là sợ người ta không biết về mối quan hệ giữa hai người họ vậy đó, Lưu Hoài Khang này không biết là đang có ý gì đây nữa?
Trong bữa tiệc đóng máy tối hôm đó, toàn bộ đoàn phim đã đến một nhà hàng Nhật Bản nổi tiếng số một trong thành phố, anh còn bao luôn phòng bao lớn nhất để có thể đủ chỗ cho mọi người.
Giữa phòng bao không hề đóng cửa với nhau nên thỉnh thoảng vẫn có người đi qua đi lại mời rượu.
Đặc biệt là trong phòng bao mà Khiết Ninh ở có nhiều người đến nhất, cứ cách cỡ năm ba phút là lại có một đám người tới, đám diễn viên nam nữ chính phụ đều cố gắng nhân dịp này để xây dựng mối quan hệ tốt với Lưu Hoài Khang.
Được ăn cùng bàn với Lưu Hoài Khang, sau này mà có nói ra cũng là một cách rất hay để đề cao thân phận của mình, cơ hội này đúng là hiếm có nha.
Khiết Ninh và Lưu Hoài Khang bị ngăn cách bởi các nhà sản xuất và đạo diễn, nhưng theo đường chéo vẫn là một góc rất tốt để nhìn nhau, chỉ cần ngẩng đầu lên thôi thì cô sẽ chạm phải ánh mắt của anh rồi, thế nên trong suốt buổi cô cũng rất ít khi ngẩng đầu lên.
“Tâm trạng không tốt sao?”
Bên cạnh truyền đến thanh âm của Thẩm Vân Khai: “Sao lại buồn thế?”
Khiết Ninh lắc đầu: “Không có, tôi vẫn ổn.”
“Trên mặt cô chỉ thiếu bốn chữ ‘tâm trạng không tốt’ thôi, dù gì cũng quay xong phim rồi, tôi biết cô không nỡ xa tôi mà.”
“Sao mặt anh dày vậy hả?”
Khiết Ninh thật hết nói nổi.
“Được rồi, nào, uống một ly, mừng sự hợp tác lần này kết thúc, lần sau gặp lại không biết là bao giờ nữa.”
“Nói mấy lời thương tâm đó làm gì chứ?”
Tuy ngoài miệng thì Khiết Ninh nói không để ý anh ta, nhưng thật ra tay cô vẫn bưng ly rượu lên miễn cưỡng cụng ly với anh ta rồi uống một ngụm.
Dù sao cũng đóng chung với nhau mấy tháng trời, mọi người ai cũng hòa hợp với nhau không tệ cho nên cũng có chút không nỡ thật, nhưng Thẩm Vân Khai đoán không đúng rồi, hôm nay cô buồn bã không vui thật ra không có liên quan gì tới sự chia tay hết.
Chỉ là do cô vẫn không hiểu được mấy hành động hôm nay của Lưu Hoài Khang nên tâm tình mới có chút phức tạp mà thôi.
Thẩm Vân Khai đúng thật là cao thủ chuốc rượu mà, mới nói có dăm ba câu mà Khiết Ninh đã uống hết mấy ly rượu vào bụng mình rồi.
Thấy Thẩm Vân Khai mở đầu, nên đám nam diễn viên và các nhân viên hậu cần khác cũng lần lần lượt lượt đến mời rượu Khiết Ninh.
Đa số mọi người cũng không có ác ý gì, vì tính khí Khiết Ninh khá tốt, thường ngày đối đãi giao lưu với mọi người cũng không tệ cho nên mới có chút luyến tiếc khi sắp phải chia tay mà thôi.
Khiết Ninh đều không từ chối rượu của mọi người, cho nên sau đó rất nhanh, mặt cô đã ngập tràn vẻ say xỉn.
Những điều này đều đã bị Lưu Hoài Khang thu vào tầm mắt, lúc này sắc mặt anh có hơi đen lại.
“Ê, nữ chính của chúng ta vẫn chưa kính rượu với Tổng giám đốc Lưu đó nha.”
Đột nhiên có người la lên, không biết có phải là do người đó đã phát hiện ra ánh mắt của Lưu Hoài Khang luôn dán vào Khiết Ninh không nữa.
“Đúng đúng đúng, Khiết Ninh à, sao cô lại không hiểu chuyện như vậy chứ, mau mời Tổng giám đốc Lưu một ly đi.”
Khiết Ninh có chút say xỉn, sau khi nghe thấy mấy lời thúc giục thì đôi môi cô chợt cong lên một nụ cười tự giễu, nhưng tay cô thì vẫn ngoan ngoãn rót rượu, sau đó nâng ly về phía Lưu Hoài Khang: “Tổng giám đốc Lưu, tôi kính anh một ly, hy vọng sau này sẽ còn cơ hội hợp tác với anh nữa.”
Sự châm biếm trong câu nói này chỉ có Lưu Hoài Khang nghe ra được thôi.
Khiết Ninh định đưa ly lên uống rượu, nhưng cổ tay cô bất chợt lại bị người ta túm lấy, khi cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Lưu Hoài Khang: “Cô uống nhiều quá rồi.”
Cả ám đông sững sờ.
........