Thở dài một hơi ngao ngán, tôi bước vào lớp và nhìn xuống chỗ ngồi của mình. Cái bàn của tôi, hay đúng hơn thứ từng được gọi là cái bàn, giờ chỉ còn lại chân và mặt bàn,... đang nằm lăn lóc ngay tại nơi chúng từng được đặt. Tiếng cười nhỏ to vọng đến tai tôi khiến tôi phải ngoảnh đầu lên xem chúng phát ra từ đâu.
Bọn con trai nhìn chằm vào tôi với khuôn mặt tự mãn. Họ còn chẳng thèm quay mặt đi, như thể đang cố ý nói với tôi rằng chúng chính là những kẻ gây ra chuyện này. Chưa hết, bọn con trai còn cười phá lên, rằng chúng tin bản thân chúng sẽ không phải chịu bất kỳ hình phạt nào từ việc này.
…Thật ngớ ngẩn
Nhưng tôi cũng có lời khen về những công sức bọn chúng đã bỏ ra. Đúng hơn là ấn tượng vì chúng đã nỗ lực để làm một việc ngu ngốc. Điều này có gì vui sao?
Mấy đứa khác trong lớp đặt chân đến cái trường này chỉ để dáo dác nhìn tôi và đống hổ lốn nằm ngay chỗ ngồi của tôi mà không hề lộ ra một tí biểu cảm nào trên khuôn mặt. Họ chẳng thèm quan tâm đến tôi mà cứ thế trò chuyện cùng lũ bạn.
Lớp của tôi đã không quá xa lạ với việc này. Thật ra, đây là lần thứ 37 chỗ ngồi của tôi có vấn đề vào mỗi buổi sáng. Cũng không lạ khi họ chẳng thèm để tâm đến việc này nữa, dù là một tí. Những người từng nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại giờ đã coi việc này như một điều quá đỗi bình thường. Chuyện này cũng chả tránh được, nên tôi đem dọn mấy mảnh linh kiện bàn ghế vào một phòng trống rồi mang một bộ bàn ghế dự phòng khác thay vào.
Khi ấy, tôi nhận ra có một bình hoa được đặt trên bàn trong lúc tôi đi lấy nốt cái ghế.
“Hửm~? Hôm nay có ai mới về chầu ông bà à?” Một đứa trong đám con trai bước tới và thở ra một câu sặc mùi khinh thường. Cả bọn con trai lẫn con gái quanh đó đều cười hùa theo hắn.
Đúng lúc đó, giáo viên chủ nhiệm bước vào. Thầy ấy chú ý đến tôi và bắt đầu nhíu mày. ”Này Bouchibouchi, mau về chỗ của mình nhanh lên.”
…… thầy ấy vẫn giống hệt như mọi hôm.
Một người có tính trung lập, không thích dây dưa với phiền phức. À không, phải nói là ổng đang gián tiếp ủng hộ việc bọn chúng bắt nạt tôi. Sao một người có thể khoác lên mình nghề giáo viên khi tất cả những gì họ làm là nhắm mắt làm ngơ cho những việc này lặp đi lặp lại được chứ?
Theo lời thầy, tôi trở về chỗ ngồi. Chỗ của tôi ở phía cuối lớp, vì thế tôi đặt bình hoa ở dưới sàn ngay phía sau chỗ ngồi.
Sau khi sinh hoạt, lớp lại bắt đầu tiết học. Trong chốc lát, mọi thứ trở nên yên bình.
Đến giờ giải lao, một trong các nam sinh, như mọi khi, lại vô cớ đạp vào chiếc ghế tôi ngồi.
“...!?”
Tôi suýt thì ngã khỏi ghế, nhưng tôi đã kịp níu người lại để không bị ngã. Thấy tôi đang vội giữ thăng bằng, lũ đần thối đó bắt đầu cười nhạo. Tôi trừng mắt nhìn về phía tên đã đạp chiếc ghế.
“Sao? Có gì để nói không, thằng thất bại?”
Tôi thừa biết nó không đáng để nói. Nhưng kể cả vậy, việc để lộ ánh nhìn thù địch của mình lên hắn là việc không thể tránh khỏi. Tôi chỉ đơn giản là kêu hắn đừng đạp ghế nữa, rồi sau đó quay về chỗ cũ.
Chứng kiến việc đó diễn ra, vài bạn nữ nhút nhát đã nhanh chân chạy khỏi lớp. Còn vài bạn nam thuộc nhóm không muốn dây dưa vào rắc rối thì chọn cách vờ như đang ngủ. Tại sao tôi lại rơi vào tình cảnh này ư?
Lý do rất đơn giản. Đó là bởi vì tôi đã chống đối lại kẻ có quyền lực đứng đầu lớp… hay đúng hơn là toàn trường. Tôi liếc nhìn về phía kẻ đã lôi tôi vào tất cả đống rắc rối này.
Hắn ta nhai kẹo cao su một cách tởm lợm và nhìn tôi như thứ sâu bọ. Hắn ta là dạng học sinh thuộc loại ăn chơi điển hình với mái tóc được nhuộm vàng và đính đầy đủ loại khuyên tai. Tuy vậy, trái ngược với ngoại hình, cậu ta luôn tham gia đầy đủ những tiết học và luôn nằm trong những người có điểm số cao nhất. Ấn tượng của giáo viên tuy không quá tệ nhưng họ vẫn ngại phải tiếp cận anh ta.
Sau cùng, tên đó - Ohsaka Aito, là cháu trai của hiệu trưởng, cao trung Ohsaka. Ông ta rất chiều chuộng cháu trai mình. Ohsaka từng được nhiều người biết đến do gây sự dẫn đến dính líu đến cảnh sát vài lần, nhưng cậu ta dùng mối quan hệ của mình để che đậy dư luận.
Quyền lực của chiếc ghế hiệu trưởng. Không một ai dám chống đối lại Ohsaka, một tên luôn sử dụng gia thế của mình để điều khiển người khác theo ý muốn. Như một điều hiển nhiên, những học sinh khác đều dành hầu hết thời gian của bản thân chỉ để đổi lấy sự chú ý từ tên đó và cố gắng nịnh nọt đủ thứ. Tuy nhiên, tôi là đứa duy nhất dám chống đối thằng ngu cứ thích hành xử như thể mình là hoàng đế này.
Vào hai tháng trước, tôi đặt chân vào năm hai cao trung và xui xẻo thay lại chung lớp với Ohsaka.
“Này, thằng kia. Tao đang khát. Ra ngoài mua tao lon bia.”
Tất nhiên, tôi đã nghĩ rằng cậu ta chỉ đang đùa, vì thế tôi chỉ cười trừ và trả lời lại: “Không đời nào.”
Ngay sau đó, hắn bất ngờ đấm thẳng vào mặt tôi.
Khi ấy, tôi bật lại: “Được rồi. Tới luôn đi, thằng khốn”
Tôi trở nên tức giận và đấm trả hắn một cú ngay bên má phải.
Như điều tất nhiên, hành động của tôi tạo nên một cơn náo động lớn. Sau cùng, đã có một người dám chống đối lại kẻ mà ai nấy đều cố gắng bỏ mọi công sức ra để lấy lòng.
Sau vụ đó, Ohsaka luôn để mắt đến tôi, đó là lý do vì sao tôi bị bắt nạt như thế này. Từ ngày đó, bạn bè và những người quen từng nói chuyện với tôi bắt đầu trở nên xa cách. Cuối cùng, ai nấy đều xa lánh tôi. Trên hết, có rất nhiều người bắt đầu tham gia hội của Ohsaka. Thậm chí một trong số chúng lại chính là những người bạn thân đã làm quen với tôi trong suốt năm đầu tiên.
Sau cùng, con người chỉ nghĩ đến bản thân là quan trọng hơn tất thảy và chỉ muốn bảo vệ cho cái thế giới nhỏ bé của riêng mình. Không ai đúng hay sai cả. Đó vốn là bản năng của con người cho nên tôi không thể nào căm ghét. Thậm chí, sau khi chịu đựng mọi hành vi của mọi người trong nhà trường, tôi đã gạt bỏ mọi sự kỳ vọng dành cho tất cả loài người.
Giả dụ rằng, nếu tôi bằng một cách nào đấy có quyền lực tối thượng để đuổi Ohsaka ra khỏi ngôi trường này, thì làm gì có chuyện tôi được sống yên bình với bọn chúng kia chứ.
Tôi đã luôn khắc ghi trong lòng mình rằng con người không thể trở thành một sinh vật đáng để tin tưởng.
Trong giờ chuyển tiết, Ohsaka và những người khác đều rời khỏi lớp và đi đến nhà vệ sinh. Tôi nghĩ rằng mình sẽ có một quãng thời gian yên bình, bỗng dưng…
“U-Umm…Bouchi-kun?”
Người vừa gọi tôi là Totoki Koine, một lớp trưởng hay cô đơn một mình.
“... Cần gì không?”
Cùng với điệu cười nhút nhát, Totoki đã liếc qua liếc lại cửa lớp học để kiểm tra trước khi nói chuyện với tôi.
“Tốt rồi, uh, c-cậu có ổn không?”
“Đây không phải chuyện của cô.”
“...T-Tớ… xin lỗi…”
Thật khó chịu khi thấy cô ấy bộc lộ rõ sự sợ hãi với tôi khi mà Ohsaka và đồng bọn đang quay trở lại.
“Ngay cả Totoki cũng hết cách để nói chuyện với cậu ta nhỉ.”
“Tất nhiên rồi? Hắn nghĩ hắn là thứ quái quỷ gì vậy?”
“Đó không phải lý do tại sao hắn luôn bị bắt nạt à? Thật ngu ngốc.”
Những người bạn cùng lớp khác đều thốt ra những lời nhận xét nông cạn tương tự. Đừng nói như thể tụi mày biết mọi thứ. Trong khi chính tụi mày mới là kẻ sai ở đây.
Tôi đã nói với cô ấy rằng hãy để tôi được ở một mình, vậy nên cô ấy đã trở về chỗ ngồi sau khi gửi lời xin lỗi đến tôi một lần nữa, đôi mắt của Totoki lộ vẻ buồn bã.
Sau đó, trong giờ nghỉ trưa, tôi đã bị Ohsaka và đồng bọn dẫn ra phía sau trường mà không nói một lời nào. Tôi cũng đã quen với việc này bởi vì nó đã xảy ra vô số lần rồi không còn gì quá bất ngờ về chuyện này cả. Để mà nói, chúng ép tôi ra đây khoảng 3 lần một ngày. Nói ngắn gọn lại là tuỳ theo tâm trạng của Ohsaka.
Tôi sẽ bị đánh đập, và tất cả những thứ được đựng trong ví của tôi sẽ bị bọn chúng móc sạch. Cũng vì vậy mà tôi không còn mang theo ví bên mình.
“...Oi, oi. Cố gắng phản kháng chút đi nào? Mày thật sự nhàm chán một cách tệ hại đấy. Ít nhất là mày cũng có gan để đấm vào mặt tao lần đầu tiên mà.”
Vậy thì bảo ba tên đang dẫm lên tao đi ra chỗ khác đi! Để tao còn giải quyết mớ hỗn độn này với mày!
Gương mặt và cơ thể tôi đã sưng phồng lên như một boxer sau một hiệp đấu dài hơi.
“Tao đã mệt mỏi với việc cứ phải đánh nó thế này mãi rồi… Chúng ta có nên giết nó luôn không?”
Lúc mà Ohsaka thì thầm câu nói đó, người trở nên tái nhợt không phải là tôi, mà là bọn bạn của hắn. Bọn chúng có thể đấm và đá tôi một cách bình thản, nhưng đương nhiên, giết người lại không nằm trong kế hoạch.
“Ý tao là liệu sẽ có ai sẽ buồn khi một mẩu rác này chết đi chứ? Tao thừa biết cha mẹ mày đã chết. Ngay từ lúc sinh ra, mày đã luô~n phải sống trong sự cô độc. Ah, đúng là một chàng trai đáng thương~!”
Mày gan lắm mới dám nói câu đó mà không biết gì đấy.
“Oi, Ishida. Cắt cổ họng nó bằng cái này đi”
Ohsaka lấy trong cặp hắn ra một chiếc dao quân đội và đưa nó cho Ishida, một trong những đồng bọn của hắn. Nhưng….
“Eh, T-T-Tôi…?
“Còn ai khác ngoài mày sao?”
“N-Nhưng…nhưng mà…”
Đúng như mong đợi, giết một ai đó là quá mức với cậu ta, đôi mắt đã ướt đẫm lệ được bộc lộ rõ. Những kẻ còn lại đều đưa mắt của mình ra chỗ khác, đều giả vờ như không thấy gì. Thật sự, đúng là một lũ rác rưởi.
“Ổn thôi… chỉ cần giết nó.”
“...”
Bực tức khi hắn không nói bất cứ gì, Ohsaka đã đá thẳng một cú vào bụng của Ishida. Không kịp phòng thủ khiến Ishida lãnh cú đá cùng những tiếng kêu quằn quại và hắn ngã khuỵu xuống đất.
Ohsaka tiến tới và vả vào má tôi bằng mặt bên của con dao.
“Nhìn đây. Nếu mày khóc hay cầu xin, tao sẽ tha cho mày, được chứ? Có vấn đề nào chưa hiểu không?
“……”
Tôi lập tức tránh khỏi ánh mẳt
của Ohsaka và không nói bất cứ thứ gì cả.
“Tch… lại là đôi mắt đó, huh?... Mày đúng là biết làm cho người khác mất vui đấy.” (Ohsaka)
Nhờ vậy, hắn trông như đã mất đi sự hứng thú nên đã quay lưng lại và rời đi. Những kẻ còn lại trong bè phái của hắn cũng rời đi theo sau. Bỏ lại tên đã lãnh trọn cú đá từ Ohsaka.
“…Ugh…!”
Tôi lết mình lại gần bức tường và ngồi tựa lưng vào.
“Ouch…hah, chắc hẳn lão già đã phù hộ cho mình đây mà.”
Những vết thương tôi lãnh ba ngày trước vẫn chưa lành lại hoàn toàn…
Tôi cảm thấy thật không giống mình khi phải lãnh mấy trận đánh kiểu như này, nhưng tôi không thể cất lên lời nào khi bọn chúng cứ đánh đập tôi liên hồi. Chừng nào tôi hồi phục, bọn chúng sẽ lại tiếp tục, cứ thế tiếp diễn như một vòng tuần hoàn.
Sau khi ngồi một lúc, chuông bắt đầu vang lên. Lớp học tiếp theo sắp bắt đầu rồi.
“....Haiz”
Nhưng bất chấp tất cả mọi thứ, tôi sẽ không bao giờ chịu thua trước bọn chúng. Tôi thà chết còn hơn phải cúi đầu cầu xin những kẻ đó.
Ngay cả khi bọn mày có tra tấn hay giết tao đi chăng nữa, tao sẽ sống một cuộc đời không bị khuất phục dưới tay bọn mày.
Câu nói đó là niềm tin duy nhất tôi thừa hưởng từ người cha quá cố của mình.
Nghe đây, Bouchi Hiiro. Đừng sống một cuộc đời nhàm chán bằng việc né tránh những điều mà con không mong muốn.”
Ông đã bảo vệ niềm tin ấy cho đến khi không còn trên đời này nữa. Tôi tôn trọng người cha của mình hơn bất kỳ ai trên thế giới này. Tôi chỉ muốn trở nên giống ông ấy về khía cạnh đó.
Đây chính xác là lý do vì sao tôi từ chối việc bỏ chạy hay làm ngơ với những thứ bản thân không mong muốn, dù cho có phải đối mặt với việc bắt nạt tại một nơi không ai sẵn sàng giúp đỡ mình.
“Con… sẽ không thua đâu, cha à”
Tôi cắn chặt răng của mình và từ từ đứng dậy.
Và đó là lúc mà nó xảy ra.
—PRRRIIIIIING!
Tiếng ồn nghe như tiếng thủy tinh vỡ cứ văng vẳng ở trong đầu tôi. Ngay sau đó, tôi cảm nhận được toàn bộ cơ thể mình như được thả trong một dòng nước ấm.
“....Cái quái quỷ gì thế này?”
Tôi lo rằng phải chăng mình đã bị đánh nghiêm trọng đến mức đầu óc lú lẫn mất rồi. Cha, nhất định con sẽ trở nên mạnh mẽ hơn cho mà xem.
Ngay lúc tôi đang nghĩ….
“KYAAAAAHH?!!!”
Bỗng nhiên, có một tiếng hét từ xa vọng lại như âm thanh của một nữ sinh cắt ngang bầu không khí hiện tại.