“Mừng anh trở về, Torimoto-san~!”
Tôi vừa đặt chân vào dinh thự Fukuzawa thì đã được Kanna nở nụ cười chào đón.
“Hử? Sao anh trông mệt mỏi vậy?”
“Ahaha, anh đi bộ nhiều quá ấy mà. Khổ nỗi số lượng phương tiện đi lại giờ cũng có mức giới hạn.”
“Phải, quả thật. Điện thoại thì không dùng được, hệ thống xe buýt hiện tại thì bị ngưng hoạt động nhiều lắm phải không anh?”
Ừ thì đó là nguyên nhân chính. Dẫu sao trong tương lai sẽ rất cực nhọc khi không thể sử dụng tàu điện khi muốn đi qua vùng khác.
Quả nhiên tôi phải dùng đến .
Khi Kanna hỏi tôi về bữa tối, tôi đã dặn con bé là mình đã ăn từ trước rồi. Cho nên tôi liền quay trở về phòng và thả mình trên chiếc giường.
“.... Phuù~”
Tôi thẫn thờ nhìn lên trần nhà và buông một hơi ngắn trong lúc ngẫm nghĩ rằng có phải bản thân đã hành động trái ý muốn.
“Tại sao mình lại cứu con bé nhỉ…?”
Thực tình tôi không hiểu nổi mình nữa. Ban đầu tôi dự định tới bệnh viện để xem thể trạng của Totoki thôi. Chúng tôi đã tự chọn lựa con đường của riêng mình. Cô ấy đáng lẽ ra chỉ là một người bạn cùng lớp không đáng để tôi lưu tâm.
“Chậc, đáng lẽ ra mình nên biến khỏi nhà văn hóa cộng đồng đi cho rồi.”
Cha mẹ cô cũng không có ở bên. Người cha đã qua đời và người mẹ thì ở hải ngoại. Hai chị em phải tự lực cánh sinh. Có lẽ vì vậy mà tôi có phần nào cảm thông cho cô ấy.
Tình cảnh của mấy chị em họ chả khác tôi là bao.
“....Hah. Chà… ít ra mọi chuyện đã kết thúc khi không có điều gì bất thường xảy ra.”
Không phải là không có lợi cho tôi khi giải cứu con bé. Giáp Đỏ bị giết trong lúc đó đã cung cấp nguyên liệu cho tôi kiếm lời được kha khá, với cả tôi cũng thu được [Mảnh Vỡ Lõi] từ nó.
Hơn nữa.... tôi cũng chả biết là có lợi hay không, nhưng… Vẻ mặt của tên Ohsaka trước khi nó bỏ mạng cứ đọng lại trong tâm trí tôi.
“Haha… Mày đáng đời lắm Ohsaka.”
Dù đã không còn muốn dính líu đến hắn ta nữa song tôi đoán trong lòng tôi vẫn còn đâu đó lòng căm giận và sự thù ghét. Sau khi kết liễu hắn ta bằng chính đôi tay, tôi cảm giác như tim mình đã được gột rửa.
“Nhưng… đây là cảm giác khi giết chết một ai đó sao?”
Bất lương là bất lương và dù cho hắn ta là loại người tôi có thể thanh trừng và cũng là kiểu giết người không sợ gớm tay nhưng tôi vẫn thấy sốc trước sự thật rằng bản thân đã tước đoạt mạng sống của một ai đó.
Đương nhiên. Không phải mạng sống của đám thú vật hay bầy lũ côn trùng mà là một con người, giống hệt như tôi.
Cũng không có gì lạ nếu tôi cảm thấy nặng nề sau khi đã tước đi mạng sống của một ai đó. Song tôi không hối tiếc. Đó là điều nên làm vào thời điểm ấy. Nếu cứ để hắn tự tung tự tác thì sau này hắn trở thành trở ngại trong cuộc đời tôi.
“.... Chủ nhân?”
“Sol… không có gì đâu.”
Sol thể hiện một bộ mặt lo lắng ngay sát mặt tôi, nó hót “puuu~” và tôi xoa nhẹ đầu nó.
“Hôm nay mi đã làm rất tốt. Mai ta sẽ nấu cho mi một đĩa khoai tây nghiền thật to.”
“Wooow, thật vậy sao!?”
“Ừ, không xạo đâu.”
“Tuyệt vời!”
Tôi vực người dậy bước ra khỏi chiếc giường với tiếng kêu “lên” và hướng về phía cửa sổ. Đêm nay trăng tròn cứ như ghen tị với thứ ánh sáng màu sáng bạc chiếu rọi xuống mặt đất kia.
Lần này tôi đã thu được một số thông tin mới về dungeon. Quái vật cũng có thể mang Lõi Dungeon. Điều này sẽ chỉ khiến cho nhân loại càng thêm khó chinh phục nơi đó hơn.
Nếu đã tìm được lõi rồi thì cũng chẳng cần phải cất công xử lý lũ quái vật làm gì. Song với thông tin mới này, nếu tôi không thể dùng vũ lực đánh bại lũ quái vật hung ác thì cũng đồng nghĩa với việc sẽ không thể dọn dẹp được dungeon…
Vậy điều gì sẽ xảy ra nếu lũ quái vật sở hữu sức mạnh áp đảo đến nỗi con người không thể đương đầu với chúng.
Tôi suy nghĩ sâu xa như vậy là vì bản thân sở hữu kỹ năng .
Liệu một người không sở hữu skill có thể đánh gục một con quái vật A-Rank hay S-Rank với vũ khí hiện tại hay không? Ngay cả đám quái vật C-Rank cũng đã mạnh khiếp rồi.
“Vậy ra thế giới đang thực sự đi đến hồi kết…”
Dẫu vậy…. dù cho cả thế giới có bị hầm ngục hóa đi chăng nữa thì tôi vẫn tin rằng bản thân vẫn có thể sinh tồn.
Đằng nào thì, tôi…
“... Cũng có kỹ năng , sau tất cả.”
Chừng nào trong tay vẫn còn kỹ năng này đây, việc thế giới bị hầm ngục hóa sẽ dễ giải quyết vô cùng. Bất kể mọi trở ngại, tôi đều có thể vượt qua. Nếu có ai đó dám coi thường hay giễu cợt, thì tôi sẽ cười thẳng vào mặt bọn chúng.
Với một người từng bị áp bức và bóc lột thì cuộc đời báo thù chính là con đường dành riêng cho tôi.