“Oaaa! Là thứ đó phải không, Torimoto-kun?!”
“Chính xác. Đây là – Thuốc Tái Sinh.”
Tôi nói xạo đấy. Tên thật của thứ này thực ra là [Dược Phẩm・Mini].
Nhiều người chắc hẳn theo trực giác sẽ biết ngay thứ này ngay khi vừa nghe đến cái tên. Nói trắng ra — nó chỉ là Dược Phẩm. Mấy cái tên thường được lấy ra từ manga và các tựa game. Nhưng cái phần ‘Mini’ được chỉ ra, có tác dụng thấp hơn các [Dược Phẩm] thông thường.
Trong các tựa game và các tác phẩm khác, Dược Phẩm là phụ kiện được sử dụng cho hiệu ứng hồi phục, trao cho khả năng bất tử, và có thể hồi sinh ngay cả người chết.
Tuy nhiên thứ [Dược Phẩm] có ở trong Shop của tôi không trao cho sự bất tử hay hồi sinh người chết một cách vô điều kiện. Nhưng nếu là loại có thể uống được thì nó có thể ngay lập tức hồi phục bất kỳ vết thương hay căn bệnh nào và xua tan đi lời nguyền.
Nếu một chi bị mất, nó vẫn có khả năng mọc lại hệt như đuôi thằn lằn. Đúng là một thứ thuốc ngoài sức tưởng tượng có thể làm bạn bất tử trong vòng một giờ, và dù cho có bỏ mạng trong thời gian đó, bạn vẫn có thể hồi sinh trong vòng mười phút.
Nó quả thực là thuốc chữa bách bệnh. Nếu thứ này được bày bán ở siêu thị, đảm bảo nó sẽ là món hàng cheat khủng khiếp.
Nhưng như tôi đã nói từ trước, đây chỉ là [Dược Phẩm・Mini]. Nó chỉ có tác dụng chữa lành thương tích hoặc bệnh tật ngay tức thi. Trong trường hợp này thì quá đủ luôn.
“Đây, cho con bé uống thứ này.”
Tôi giao [Dược Phẩm・Mini] cho Jouichirou. Ông ta đưa bàn tay run run của mình ra và cầm lấy nó, sau đó thận trọng đưa trước mặt Kanna.
“...Papa?”
“Kanna, hãy thật lòng trả lời với cha… Con có muốn đi lại lần nữa không?”
“Eh?... S-Sao lại đột ngột thế cha?”
“Muốn đi được hay là không, con chọn cái nào?”
“Con.. Con đã nói là không sao cả mà, con đã sống trên xe lăn được ba năm rồi, con cũng đã quen với nó, cha không biết ư? Nên là… đừng lo cho đôi chân của con nữa—”
“Kanna!”
“!?.... Papa.”
“Xin con. Hãy nói cho cha biết đi. Điều ước xuất phát từ trong trái tim con… Cứ nói cho Papa biết đi.”
Đối diện với câu hỏi đột ngột, ánh mắt Kanna có hơi thất thần và chao đảo. Dẫu vậy sau khi nhìn thấy ánh nhìn nghiêm túc của Jouichirou, Kanna cảm thấy hơi yên lặng rồi từ từ nói.
“.... Con muốn…”
“Hmm?”
“Con nói là! Con muốn được đi lại! Muốn được chạy nhảy! Con chỉ muốn được chơi bóng!”
Hai lòng lệ rơi xuống bờ má, giọng Kanna khẽ run lên trong tiếng gào với âm vang của trái tim và cả linh hồn.
“Con lúc nào, lúc nào cũng nguyện cầu. Rằng sẽ có một ngày con lại có thể cất bước trên chính đôi chân mình! Con không ngừng cầu xin Thần Linh! Và để rồi sau tất cả… Con… Con lại không muốn chứng kiến Papa kiệt quệ vì mình.”
Jouichirou ôm chặt Kanna, ngăn những dòng cảm xúc bên trong tuôn trào.
“Cha đã luôn muốn nghe những câu nói đó. Sự ương bướng và giàu lòng thương cảm của con… Con luôn lo lắng cho cha và chôn sâu những cảm xúc đó.”
“Xin lỗi cha… con thực sự xin lỗi cha…!”
Sự xúc động trong căn phòng len lỏi ra ngoài, Minako và người trông nom nhà cửa cũng theo đó mà rơi những dòng nước mắt.
“Giờ thì không còn sao nữa rồi. Thứ thuốc này sẽ giúp con trở về cuộc sống như trước.”
“!?... Thật sao?”
“Thật. Cha đã bao giờ nói dối con chưa?”
Kanna lắc đầu kiên quyết.
“Papa… con sẽ… có thể đi lại ư?”
“Dĩ nhiên rồi.”
“... Con lại có thể chơi bóng cùng Papa rồi sao?”
“Cha sẽ chơi với con đến khi nào kiệt sức mới thôi.”
“Con có thể… có thể…!”
“Một khi đã phục hồi lại, con có thể làm bất cứ điều gì mà con muốn. Những gì mà con đã không thể làm được cho đến hiện tại, con có thể làm tất cả mọi thứ bằng tất cả nhiệt huyết.”
“Dạ vâng…!”
Với tiếng bật nhẹ, Jouichirou mở nút chai [Dược Phẩm・Mini] và đặt cái chai vào tay Kanna.
“Con phải… uống nó sao?” Kanna hỏi với vẻ hơi bất an.
“Mọi chuyện rồi sẽ đâu vào đó thôi. Vị không tệ lắm đâu, nên cứ thản nhiên và nốc hết trong một nốt nhạc đi,” tôi nói nhằm khích lệ con bé.
Kanna có vẻ hơi do dự, nhưng sau khi Jouichirou trao cho nụ cười và cái gật đầu trấn an, thì đã trở nên an tâm.
Kanna nhắm mắt lại, dồn quyết tâm trước khi đặt chai lên hàng môi.
“Ực ực ực…. Phàààà.”
Sau khi nốc hết nguyên chai, cơ thể của con bé bao trùm trong vầng hào quang. Theo lẽ hiển nhiên, chưa từng có ai chứng kiến hiện tượng như vậy khi sử dụng thuốc trước đây, cho nên tất cả bọn họ đều sốc.
Kanna cũng khá bất ngờ, nhưng xem ra không có gì bất thường xảy đến với cơ thể con bé cả. Hiện tượng chói lóa dần vơi đi và tan biến hoàn toàn. Trong sự im lặng theo sau, tôi cất lời.
“Được rồi đấy, Kanna-chan. Phần còn lại phụ thuộc vào em thôi,” tôi nói trong lúc chìa tay ra cho con bé.
Kanna chắc hẳn đã nhận ra. Rằng thân hình thấp bé của bản thân đã xuất hiện cảm giác khác biệt so với lúc trước. Nhưng con bé vẫn còn lúng túng bởi cảm giác xa lạ này.
“Thử đi một bước bằng chính sức lực của
mình đi.”
Kanna lanh lẹ nắm lấy bàn tay tôi và giơ chân phải lên. Khoảnh khắc chân phải con bé cử động, mọi người trong khán phòng trừ tôi ra há hốc miệng vì sốc.
Kanna nghiến răng và nhẹ nhàng nhấc chân đặt lên sàn. Cứ từ từ như vậy, con bé cúi người về phía trước và bình tĩnh nâng người lên thành tư thế thẳng đứng—
“—!”
Một chú chim bé nhỏ, đã một lần bị tước mất đôi cánh lại một lần nữa dang rộng bờ cánh và vút bay lên khung trời xanh bao la.
“E-Em… đang đứng ư…?”
“Đúng, em chắc chắn đang đứng trên chính đôi bàn chân mình. Chúc mừng nhé. Em làm tốt lắm.”
Tôi từ từ buông con bé và làm thinh rời phòng để cho gia đình có khoảng thời gian riêng tư. Khi đứng ở ngoài, tôi có thể nghe rõ tiếng khóc và tiếng thét của sự mừng rỡ phát ra ở bên trong.
—
“—Tôi thực sự không biết phải cảm ơn cậu thế nào nữa! Từ tận cõi lòng này tôi thật lòng biết ơn cậu! Cảm ơn cậu rất nhiều!”
Tôi đã được đưa trở lại phòng, và cả gia đình đều cúi đầu để tỏ lòng biết ơn cho tôi.
“Không có gì to tát đâu. Tôi rất mừng vì có thể chữa lành cơ thể của con gái ông quay trở lại như trước.”
Suy cho cùng, giả sử nó không hiệu nghiệm, tôi sẽ chả thu lại được gì cả.
“U-Um!”
“Hm? Sao thế Kanna-chan?”
“E-Er… Cảm ơn anh nhiều ạ!”
“Haha, đã bảo là không có gì đâu mà. Suy cho cùng anh đây cũng có động cơ thầm kín của bản thân chứ.”
“Đ-Động cơ thầm kín…?”
Tôi quay mặt ra khỏi Kanna, người đang trợn mắt nhìn tôi, và nhìn vào Jouichirou khi tôi nhép miệng, ‘nó là thật đấy’’.
“Được rồi Kanna à, hôm nay hãy tổ chức tiệc nào! Hay là ta tặng Torimoto-kun gì đó để cảm ơn cậu ta nhỉ?”
“!... Dạ vâng! Con sẽ nấu nướng! Mẹ và Shinomiya-san! Hai người giúp con được chứ?”
“Được chứ, chắc chắn rồi.”
“Dĩ nhiên, thưa cô chủ.”
Nhờ thế, cả ba bọn họ đã rời phòng trong tâm trạng hăng hái. Trên đường đi ra, Kanna có quay sang tôi, cười và nói rằng, ‘hãy đợi em nhé!’. Tôi gật đầu đáp lại, hớn hở vẫy tay chào từ sau tấm lưng con bé.
“Torimoto-kun. Có lẽ tôi đã nhắc lại hơi nhiều, nhưng thực lòng… rất cảm ơn cậu. Nhờ cậu mà tôi có thể ngắm nhìn con mình… Kanna cười thật lòng thêm lần nữa.”
“À không, không có gì đâu. Tôi nghĩ là
con bé sẽ ổn thôi, nhưng ông vẫn nên cho con bé đi tập vật lý trị liệu chứ nhỉ?”
“Đúng thế, tôi đồng tình với cậu. Nhân tiện đây nói luôn, về vấn đề tiền thưởng… rất tiếc khi phải nói rằng. Tôi không biết phải trả cho cậu với cái giá là bao nhiêu cả.”
Nghe cũng có lý phết. Tôi đã chữa một căn bệnh nan y cho nên thù lao của thành tựu này phải nói là cực khủng.
“Như đã nói từ trước, tôi dùng năng lực này là cho công việc. Là để kiếm tiền."
“Đúng vậy. Tuy nhiên, trên thực tế đồng tiền giờ chẳng còn giá trị trên thế giới này nữa.”
“Hẳn là thế rồi. Dẫu vậy trong tương lai, nền kinh tế nước Nhật… à không, cả thế giới luôn có khả năng khôi phục.”
“Cái đó thì…”
“Không phải là không thể. Sau tất cả những gì mà ông nghĩ là không thể đã trở thành hiện thực ở ngay trước mắt mình trong hôm nay đó thôi, không phải ư?”
“!... Giờ cậu nhắc tôi mới nhớ, đúng thật là vậy. Cậu đã loại bỏ căn bệnh khiếm khuyết của Kanna, căn bệnh mà ngay cả thứ thuốc hiện đại cũng chả thể chữa khỏi.”
“Cho nên tôi mới tin rằng thời khắc đó sẽ đến ngay khi mọi thứ quay trở về bình thường. Tôi muốn tích góp số tiền cho đến ngày ấy.”
“... Tôi hiểu rồi. Vậy thì tôi nên chi bao nhiêu đây? Tiếc rằng các ngân hàng đang ngừng hoạt động và thật khó để suy nghĩ với chừng đó số tiền.”
“... Có điều mà tôi sẽ chỉ nói cho mình ông biết thôi, Jouichirou-san. Thực ra tôi còn sở hữu một năng lực khác nữa, như ông thấy đấy.”
Tôi đang cố tạo ra một bối cảnh phi thực tế tiếp theo, dẫu sao thì sự tồn tại của Torimoto vốn là giả tưởng rồi cho nên sẽ chả vấn đề gì.
“Một năng lực khác…?”
“Đúng vậy. Nếu không phiền, tôi có thể nhờ ông lấy sổ ngân hàng được không?”
“À được… tôi sẽ đem đến ngay đây.”
Dứt lời, ông ta lập tức rời khỏi phòng.