Sang ngày hôm sau.
Thời gian là 11:00 sáng. Tôi ăn nhanh bữa trưa và nhanh chóng bước khỏi nhà tới điểm đến đã định sẵn. Và nơi đó không đâu xa - chính là trường mẫu giáo Kikyou.
Nhân tiện nói luôn, bộ trang phục tôi mặc hôm nay không phải người bán hàng tận nhà thanh lịch hôm qua, mà là một cậu trai trẻ nhìn như diễn viên điện ảnh mới 20 tuổi. Đeo một chiếc kính toát lên vẻ tri thức và sự sắc sảo, nhưng cũng mang trong mình một mặt tối. Tôi cũng đeo theo một chiếc balo.
Sol không đồng hành cùng tôi. Tôi đã nhờ cô đến nhà Fukuzawa hồi chiều qua, để đảm bảo phần nào đó sự an toàn. Khỏi việc đối diện với khả năng ngôi nhà bị hầm ngục hóa, nếu điều đó cuối cùng lại xảy ra. Thì tôi không muốn điều gì xảy đến với khách hàng lớn của mình.
Chừng nào Fukuzawa còn được bảo vệ thì vẫn có cơ hội để mà thương lượng. Song nếu con bé bỏ mạng, tất cả sẽ thành công cốc. Thế nên tôi đã nhờ Sol ở bên cạnh Kanna và bảo vệ cô bé. Tôi nhờ cậy cô ấy để bản thân đi tìm cách.
Một tiếng sau, tôi đã đến nhà trẻ Kikyou. Hôm qua tôi có tới đây rồi nên không còn lạ lẫm gì. Nhưng khi thấy có một chiếc xe đậu trước nhà trẻ, tôi không thể nén nổi nụ cười.
–Cắn câu rồi.
Đối với tôi, chiếc xe đó nhìn trông rất quen thuộc. Bởi vì đó cùng là một chiếc xe sang trọng đã ra vào nhà Fukuzawa, là tải sản nhà họ. Việc nó đỗ trước cổng nhà trẻ chứng tỏ rằng mọi thứ đã đi đúng như dự định.
Tôi hạ quyết tâm và tiến vào nhà trẻ. Ở ngay cổng vào, có một người phụ nữ đang dùng chổi quét sàn nên tôi liền tiếp cận.
“Cho hỏi, hiệu trưởng có ở đây không ạ?”
“Eh? Umm…ồ, không phải là cậu trai mới ghé hôm qua sao?”
“Đúng vậy – tên tôi là Torimoto. Tôi tới để kiểm tra Ryosuke-kun.”
“Tôi hiểu rồi. Mời cậu đi theo lối này.”
Tôi làm như cô
bảo, và bước vào bên trong. Tôi đã phải chờ ở cổng vào trong lúc chờ cô gọi người hiệu trưởng tới.
Khi người hiệu trưởng tiến ra không lâu sau đó, một người đàn ông xa lạ đứng nép một bên ông ta.
… Không còn nghi ngờ gì, người này là…
Một người đàn ông lịch thiệp với vóc người dáng chuẩn. Việc ông ta xuất hiện đúng hệt như những gì mà tôi đã được nghe kể. Người đàn ông này là gia chủ của nhà Fukuzawa—Fukuzawa Jouichirou.
“Chúng tôi đang đợi cậu đấy Torimoto-san.”
“Ah, kính chào hiệu trưởng. Thứ lỗi cho tôi vì đã đột nhập hôm qua như vậy.”
Hôm qua, tôi có ghé qua để xin hỏi một chút nước. Giả sử nếu họ đóng cửa lại thì mọi chuyện sẽ coi như đi tong, song họ lại ân cần chào đón tôi và đưa cho một ly nước,
Để đáp lễ, tôi hỏi xem có ai ở đây đang gặp vấn đề về sức khoẻ không. Sau khi nghe rằng Ryosuke đang vật vã trên giường vì cơn sốt, tôi nghĩ mình có thể lợi dụng chuyện này. Mọi việc diễn ra khá suôn sẻ cho đến lúc tôi phải hối thúc họ cho tôi gặp thằng bé, vì thế tôi bảo mình có cách chữa khỏi cho Ryosuke.
Sau khi chữa khỏi cho Ryosuke theo phương pháp đúng đắn, tôi đi theo kế hoạch đã vạch ra và nói với những người ở tại đó rằng sẽ trở lại để kiểm tra thằng bé vào chiều hôm sau, tự giới thiệu bản thân là Nhà Tái Sinh.
Tôi đã thám thính và phát hiện ra rằng Fukuzawa Jouichirou thường hay ghé thăm nhà trẻ này. Tôi biết nếu cứ tiếp tục đến nơi này và không ngừng chữa lành thương tích và bệnh tật, đảm bảo không sớm cũng muộn cũng sẽ bắt được sự chú của Jouichirou.
“Ryosuke giờ ra sao rồi?”
“Vâng, để tôi dẫn cậu theo lối này. Mời cậu vào.”
Tôi đã được dẫn đến căn phòng mà những đứa trẻ luôn quây quần bên nhau và cười đùa. Tôi có để ý Jouichirou đang nhìn tôi đầy cảnh giác.
“Ryosuke-kun! Torimoto-san tới rồi nè!”
Ryosuke-kun bất chợt đảo mắt xung quanh, và nhìn thấy tôi, thằng bé chạy lại chỗ tôi một cách niềm nở. Mẹ Ryosuke và cha thằng bé, người mà tôi đã gặp mặt vào hôm qua cũng ở đó và theo sau.
“Onii-chan! Anh lại đến rồi!”
Ryosuke tiếp cận tôi với điệu cười ngây thơ trên khuôn mặt, và tôi vươn tay xoa đầu thằng bé.
“Ê này, từ hôm đó đến giờ ra sao rồi? Có khỏe hơn chưa?”
“Dạ rồi! Hôm nay cũng vậy! Với lại anh biết sao không? Sáng nay, em đã ăn cả núi đồ ăn luôn á!”
“Thế lại chả tốt quá rồi còn gì! Tiếp tục phát huy nhé Ryosuke-kun!”
“Eheheh~!”
“Torimoto-san. cảm ơn cậu rất nhiều vì ngày hôm qua,” Cha mẹ Ryosuke vừa nói và cúi đầu.
“Không có gì to tát đâu. Miễn là thằng bé khỏe là cháu mừng lắm rồi.”
“Nè, nè, chơi cùng em đi! Cùng nhau đi chơi trốn tìm đi!”
“Ah, xin lỗi nhé Ryosuke-kun. Anh bận việc mất rồi…”
Tôi lia mắt sang Jouichirou và thấy ông ta đang nhìn tôi với ánh mắt nghiêm túc.
“Đi nào Ryosuke, đừng ích kỷ thế con!”
“Mẹ con nói đúng đấy. Nếu áp đặt quá thì họ sẽ không thích đâu.”
Ryosuke có chút chán nản sau khi bị cha mẹ nhắc nhở.
Tôi quay lại nhìn Ryosuke và bảo rằng, “Lần tới anh sẽ đến, nên hai ta có thể chơi cùng nhau mà, được chứ?”
“Ư ừm……”
“Bù lại, anh sẽ tặng em thứ này.”
Tôi mở chiếc balo và lấy ra đồ ngọt mà bọn trẻ chắc chắn sẽ thỏa mãn.
“Đây nhé, cứ đi thẳng và tốt bụng chia cho bạn mình nhé?”
“Thật ư? Cảm ơn nhiều nhé, Onii-chan!”
Tôi đưa balo đựng đồ ngọt cho Ryosuke, và thằng bé hớn hở quay trở lại chơi cùng đám trẻ.
“Cậu có chắc về điều này chứ? Đồ ngọt hiện nay là thực phẩm quý giá lắm đấy.”
“Không có vấn đề gì đâu, thưa Hiệu Trường. Đây chỉ là chút lòng thành cho việc chia một ít nước với nam thanh niên khả nghi vào hôm qua thôi.”
“Cậu nói mình khả nghi ư… ? Nhưng hôm qua cậu đã giúp đỡ chúng tôi chữa trị cho Ryosuke-kun mà.”
Sau khi nói đôi lời với vị hiệu trưởng, tôi một lần nữa nhận lời bày tỏ biết ơn của cha mẹ Ryosuke, và nói rằng sẽ ổn thỏa miễn là Ryosuke còn hạnh phúc và cảm thấy khỏe khoắn.
“Ơ, nhân tiện, Hiệu Trưởng à. Ông có phòng nào yên tĩnh cho việc nói chuyện riêng không?”
“Ểh?”
“À thì… hình như có người đang muốn nói chuyện với tôi.”
Tôi một lần nữa đảo ánh nhìn về phía Jouichirou, và ông ta cũng quay sang vị Hiệu Trường và nói, ‘nếu không phiền’. Vị hiệu trưởng thấy vậy, và thế là Jouichirou và tôi cuối cùng đã mượn văn phòng của vị Hiệu Trưởng. Jouichirou bảo là ông ta muốn nói chuyện riêng với tôi, nên tất cả mọi người đã rời khỏi phòng chỉ còn hai kẻ duy nhất ngồi lại bên trong.
Khi bước vào văn phòng của hiệu trưởng, tôi đứng bên cạnh cửa sổ và nhìn ra ngoài.
“Ngoài trời hôm nay đẹp nhỉ. Những ngày như thế này sẽ thật tốt biết bao nếu được đi leo núi.”
“.... Núi cơ à?”
Huh? Không hiểu sao, bầu không khí có vẻ đã chuyển sang màu u tối. Hay ông ta có ký ức không mấy tốt đẹp về núi hay sao nhỉ.
“Lũ trẻ ở đây rất ngoan, và mọi người luôn mang trên môi nụ cười. Một nơi quá đỗi tuyệt vời, ông không nghĩ thế sao?”
“... Tôi cũng cho là vậy.”
Xem ra ông ta muốn nhanh chóng vào thẳng chủ đề. Hẳn đó là điều mà ông ta muốn nói.
Nếu đã vậy, thì cứ làm nhanh cho xong chuyện nào.