Tôi tựa mình vào hàng ghế sau quen thuộc trên chiếc xe hơi và buông một hơi thở dài, tự hỏi hôm nay đã lại là một ngày thành công hay chưa.
“... Gần đây, ông chủ có vẻ khá mệt.” Sasaki, tài xế riêng kiêm quản gia mà tôi luôn an tâm cho cầm tay lái nói với giọng lo toan, nhìn tôi qua chiếc gương chiếu hậu.
“Không sao, tôi ổn.”
“Nhưng ông chủ đã cố gắng lắm rồi, ngày nào cũng làm việc chăm chỉ xoay quanh các bệnh viện và những công việc tình nguyện nữa. Ông chủ nhìn trông không khỏe lắm… thiết nghĩ ông chủ nên dành thời gian ra nghỉ ngơi chứ?”
“Không được đâu. Thế giới đã trở nên thế này rồi, số người bị thương và bị bệnh đang gia tăng lên. Tôi muốn làm tất cả trong khả năng nhằm giúp đỡ những người họ. Bên cạnh đó… còn một mục đích khác tôi mà quanh quẩn ở các bệnh viện.”
“... Là về cô chủ đúng không ạ?”
Đúng vậy, là vì con gái của tôi, Kanna. Đứa trẻ vô cùng tội nghiệp. Tôi đơn giản là không hiểu tại sao con bé lại phải chịu đựng bi kịch và bị tước đoạt tương lai mình đã mong ước như vậy.
Ba năm đã trôi qua từ khi ấy. Tôi đã trao đổi ý kiến với vô số bác sẽ và các chuyên gia trong điều trị bệnh, nhưng họ chẳng thèm chìa tay ra giúp.
Kanna là một cô bé dễ thương, thật thà luôn tươi cười và tự mình làm việc nhà. Con bé cũng tràn đầy sự hứa hẹn và một ước mơ to lớn. Nhưng tất cả đều đã vụt tắt chỉ trong tức khắc. Chỉ có những ai đã cùng trải nghiệm mới hiểu nổi cú sốc đó.
Ngay sau tai nạn, con bé đã chui lủi trong phòng khóc ngày qua ngày và không để chúng tôi, gia đình của con bé đến lại gần. Khi ấy tôi đã mua một chú chó dachshund nhỏ với hy vọng rằng con bé sẽ mở lòng cho thứ gì đó khác ngoài con người. Và nó đã có tác dụng, dần dần và dần dần, con bé nói chuyện lại với chúng tôi nhờ vào chú chó, Fuuta.
Và hiện giờ, con bé còn ra đón mỗi khi tôi về. Con bé đã tươi cười, song vẫn còn nét đượm buồn phảng phất trên gương mặt theo thời gian. Cho đến tận bây giờ, vết sẹo trong lòng đã hằn sâu đến nỗi không thể sánh bằng.
Thật không thể hiểu nổi. Con bé mới chỉ 12. Còn đang trong giai đoạn vui chơi của cuộc đời, đáng ra phải được đi bộ và chạy nhảy trên đôi chân mình mới đúng.
Ít nhất nếu tôi có thể tìm được một phương pháp điều trị hữu hiệu… nếu con bé có thể đi lật đật dù chỉ vài bước thôi, không nhất thiết phải chạy, thì nhiêu đó là quá đủ rồi…
Mang trong mình suy nghĩ đó, tôi ngày nào cũng gặp gỡ rất nhiều người, nói chuyện với những bác sĩ đại tài và bác sĩ chuyên khoa, thu thập những thông tin cần thiết về thuốc và dược phẩm.
Tôi cực kỳ bận bịu. Nhiều lúc tôi cảm thấy chóng mặt và muốn gục ngã. Nhưng mà cứ mỗi lần nghĩ việc mình làm sẽ tạo cơ hội khiến con bé tươi cười trở lại, thì khó đến mấy cũng chả là gì.
“Ah, cô có phiền nếu dừng chân tại một điểm nữa không?”
“Ông chủ vẫn muốn tiếp tục làm việc sao?”
“Nhờ cô đấy. Một trong những đứa trẻ trú ẩn ở đó gần đây đã sốt cao thì phải? Chắc là cảm lạnh thôi, nhưng tôi cần kiểm tra chúng lần nữa trong ngày.”
“Thật đấy ư… Ông chủ xứng đáng được gọi là Râu Đỏ đấy.”
“Haha, tôi không xứng đáng cho cái tên ấy đâu. Tôi chỉ… làm những điều mình muốn thôi.”
Chắc là tôi yêu thích con người.
Không phải, tất cả đều đang sống, không chỉ mỗi loài người. Sống là một điều tuyệt vời, sự tồn tại của chính nó cũng vậy, và tôi cũng ao ước mọi người có thể sống một cuộc đời thật trong sáng.
Vậy nên tôi mới ghét những cái chết vô tội vạ và những thứ cản đường. Bởi nếu không ai đặt câu hỏi vì sao, họ sẽ mãi đứng trong tuyệt vọng. Những gì tôi làm chả đáng là bao, nhưng nếu như, dù chỉ một chút thôi, tôi có thể làm cho cuộc đời của ai đó tốt lên, thế là hạnh phúc lắm rồi.
“Ông chủ, chúng ta đã đến nhà trẻ rồi.”
“Ah, vậy thôi nha.”
“Hãy bảo trọng.”
Sau khi Sasaki nhìn tôi rời đi, tôi đợi bên trong nhà trẻ Kikyou. Giờ vẫn còn chiều, thật là yên tĩnh, tuy nhiên có rất nhiều trẻ em và nhiều gia đình đang sống dưới cùng một mái nhà tại đây.
Phần lớn họ đều không thể trở về nhà do sự xuất hiện của những bầy quái vật bên trong căn nhà. May mắn thay khi không có quái vật nào ở trong nhà trẻ cả, và đây rõ ràng là một nơi rộng lớn. Và thế là, nó đã mở cửa như một nơi tị nạn.
Song có rất nhiều cô cậu còn rất trẻ, và ít trong số chúng đã lên cơ sốt hoặc bị thương. Vậy nên tôi mới lượn lờ nơi đây một hồi nhằm đảm bảo những đứa trẻ và gia đình của họ sẽ an toàn.
Tôi mở cánh cửa ra, hiệu trưởng của nhà trẻ đang làm việc ngay gần đó.
“Ồ, Sensei! Chào buổi chiều! Ông lại đến rồi!”
“Ừ. Hy vọng tôi không quá tự tiện khi ở đây.”
“Không hề đâu! Mọi người ơi, Râu Trắng-sensei đến rồi!”
Không lâu sau khi hiệu trưởng kêu lên, một vài đứa nhóc tiến lại, tiếng bước chân lục đục trên nền sàn.
“Quaoo, là Râu Trắng-sensei!”
“Chào buổi chiều!”
“Hay quá, Sensei ở đây rồi!”
Lũ trẻ kêu lên đầy phấn khởi và tiến lại gần chỗ tôi.
“Ahahah, rồi rồi. Dường như tất cả đều khỏe mạnh.”
Mỗi khi tôi đến đây, bao giờ hôm đó cũng tích tụ mệt mỏi. Nụ cười của trẻ thơ là thứ chữa lành ta hơn bất cứ điều gì.
Thời Kanna mới tập đi, con bé đã nhập học nhà trẻ này. Vậy nên tôi mong rằng nhà trẻ sẽ mãi giữ được sự bình yên.
“Giờ nghĩ lại thì, Ryosuke thế nào rồi? Cơn sốt của thằng bé đã bớt từ khi nào chưa?”
Tôi hỏi đám nhóc đang bu chặt vào người tôi, và vỗ về trán chúng.
“Ah, cái đó! tuyệt vời lắm ạ!”
“Eh? Cái gì tuyệt vời cơ?”
“Thật ra, Ryosuke đã tái sốt rất cao hồi chiều nay, và đã có quãng thời gian khó khăn.”
“Vậy… Ryosuke ổn chứ?”
“Có ạ. Cậu ấy, bây giờ… Oh kìa, vừa mới nói luôn.”
Cậu bé thình lình xuất hiện ở sau căn phòng không ai khác chính là Ryosuke. Thấy khuôn mặt tôi, thằng bé sung sức lao tới.
“Chào buổi chiều, Râu Trắng-sensei!”
“Ah, chào buổi chiều. Ryosuke… giờ con có thấy khỏe hơn chưa?”
“Dạ vâng! Con cực kỳ khỏe! Con ăn được cả tấn đồ ăn lunnn~!”
“Ăn nhiều thế sao? …Um, vừa mới khỏe lại mà con đã ăn nhiều thế?”
“Ah, về cái này, sensei thấy đấy. Con đã hoàn toàn được chữa khỏi rồi. Sau khi hồi phục, con còn có thể chạy nguyên một vòng lun đó.”
… Lạ thật đấy. Không cần biết bệnh tình là gì, thật khó để mà khỏe lại nhanh chóng như vậy.
Hơn nữa, cơn sốt của thằng bé vừa mới bùng phát hồi chiều này. Làm sao có chuyện một đứa trẻ có thể ăn bấy nhiêu đó đồ ăn sau một vài giờ khỏi bệnh chứ.