“Được đấy. Tôi sẽ lấy thứ này làm thù lao.”
“Ooh! Cũng có thể là đồng hồ tình yêu chăng? Không phải đồng hồ rất là tuyệt sao? Đặc biệt nhất là đồng hồ Rolex.”
“Thôi nào mình ơi, đừng làm phiền ân nhân của chúng ta nữa.”
“Ể? Ah, xin thứ lỗi!”
“Cũng không hẳn, đây là phần thưởng mà tôi hài lòng.”
“Cậu có thể vứt hết tất cả với thứ đó cũng được.”
“K-Không, thật tàn nhẫn. Chúng là kho báu của anh mà!”
Thấy cả hai bắt đầu rắc thính, tôi tức tốc chuồn ngay. Khi đáp lại lời cảm ơn và ra tới cửa, tôi ngẫm nghĩ, họ có thể trở thành cộng sự kinh doanh tiềm năng trong tương lai. Bằng một lời cúi chào thân ái, tôi rời căn nhà.
Bước đi được một hồi khỏi căn nhà, một nụ cười hé mở, và tôi phá ra một tràng cười độc ác.
“Chủ nhân?”
“Ah, lỗi ta, lỗi ta. Ta đã kiếm được hơn một chút những gì mình mong đợi, thế thôi.”
Tôi không hề nghĩ mình sẽ nhận gấp 100 lần những gì đã mong được nhận.
Tôi không chần chừ bán luôn đồng hồ đeo tay, gửi nó vào số dư còn lại. Tôi cũng bán nốt số nguyên liệu đã lượm lặt từ những cuộc chiến trước trong khoảng thời gian này. Duy chỉ giữ lại [Mảnh Vỡ Pha Lê].
Nhờ thế, số dư còn lại của tôi bây giờ là –10.177.200 yên.
Tôi kiểm tra lại ngưỡng 10.000.000 yên. Nhưng vẫn chưa an tâm lắm. Tôi cần phải kiếm thêm tiền. Còn một lựa chọn đó là quay lại căn nhà của cặp đôi kia và tước đồng hồ đeo tay của họ, nhưng đó là biện pháp tôi không muốn dùng đến.
Tôi không ngờ việc giúp đỡ người khác thoát đi lại thu lợi đến vậy, tôi quyết định sẽ giúp đỡ cho những ai có tiền và giao dịch với họ. Ngay cả khi họ giàu có, thì tiền và kim loại quý hiếm cũng ít được dùng đến, cho nên hiện tại người giàu không chiếm thế thượng phong.
Nhưng với tôi, người giàu là nguồn doanh thu đáng kể nhất. Tôi có thể đặt ra yêu cầu đổi lại cho việc chinh phục hầm ngục như vừa rồi, hoặc là bán thức ăn và những vật dụng có ích cho họ cũng không hề tồi.
Đặc biệt thay, khi bán các item fantasy tôi sẽ bán với cái giá cắt cổ. Nhưng dĩ nhiên, phải chọn đúng người để bán đã. Nếu có những lời đàm tiếu xoay quanh tôi, đó sẽ là cơ hội tốt để tôi thu hút sự chú ý của nhiều người khốn khổ khác.
Sẽ là lựa chọn tối ưu hơn nếu tìm một đại gia kín tiếng và thương lượng vì họ sẽ giữ bí mật.
“Nhưng làm gì để mình bắt đầu tìm ra một ai như vậy nhỉ…?”
… Không, chờ chút. Không nhất thiết phải chọn lọc ra những người giàu có.
“Nếu nhớ không lầm thì, bên trong Shop, có một con hàng… ah, tìm thấy rồi.”
Tôi bắt gặp một sản phẩm có tên là [Thuốc Biến Hình]. Chỉ với một viên, tôi có thể biến thành bất cứ thứ gì tôi muốn trong vòng 6 tiếng.
Vật dụng vô tri, động vật, hay kể cả người khác. Túm cái váy lại, miễn là còn che giấu được mặt thật, không cần biết người tôi biến hình có nổi tiếng ra sao, thì chả có ai có thể theo dấu tôi cả, vì tôi có thể thay đổi dung mạo bản thân.
Nếu tin đồn về một kẻ bán buôn lạ hoắc bán những mặt hàng fantasy được lan rộng, họ chắc chắn sẽ điều tra ra được danh tính Bouchi Hiro. Tình cờ thay, điều đó có thể làm lộ diện khả năng biến đổi của tôi bất cứ lúc nào. Nhưng mà một khi đã bị lộ diện, thì không thể lập tức hoàn hình lại ngay.
Tôi nhanh chóng mua một hộp đựng [Thuốc Biến Hình]. Mỗi hộp chứa được 6 viên, và có giá 15.000 yên, khá chát.
“Chắc mình nên thử trước một viên.”
Sau khi nốc viên thuốc, tôi hình dung ra một hình dạng trong đầu, sau đó cơ thể tôi bắt đầu phát sáng và biến đổi. Rồi tôi cầm trên tay chiếc gương và soi ngoại hình của mình.
“―Oohh! Mình thực sự trở thành người khác rồi này! Ngay cả giọng cũng khác!”
Tôi đã biến thành một người đàn ông mộc mạc diện một bộ đồ khoảng chừng 40 tuổi. Mọi thứ từ ánh nhìn cho tới cân nặng đều khác biệt so với Bouchi Hiro. Giọng đã trở nên trầm, khàn hơn sao cho phù hợp với độ tuổi và ngoại hình.
“Được. Với cái này, sẽ không còn là vấn đề gì dù có nổi bật một chút.”
Nếu mọi chuyện trở nên hiểm hách, tôi luôn có thể thay đổi diện mạo lần nữa.
“Nhưng vẫn phải căn thời gian thật chuẩn chỉ.”
Nếu tôi bất cẩn và để khả năng biến đổi của mình bị phanh phui trước mặt người khác, sẽ là một vấn đề đấy. Tôi đặt báo thức sẽ báo lại trong vòng 5 tiếng 30 phút. Với 30 phút còn lại, tôi có thể giải quyết được.
“Bây giờ, còn 5 tiếng 57 phút nữa, mình nên tận dụng nó hết mức có thể.”
Tôi cố hành động thật thanh lịch và làm như một quý ông tao nhã, nhưng mà làm sao tránh được sự xấu hổ chứ. Có những thời điểm tôi có thể hóa thành phụ nữ hoặc trẻ em, nên chắc phải làm quen rồi. Chỉ nhiêu đó, tôi quyết định chọn người hàng xóm nổi tiếng giàu có làm mục tiêu.
—
Tôi đến một khu dân cư yên bình và tĩnh lặng, và bắt đầu dạo quanh vừa lắng nghe kỹ xem có tiếng hét nào không. Tuy vậy, không khả quan lắm, và thời gian đang dần trôi qua đi.
Tôi đã đi loanh quanh trong cùng một khu vực tận hai tiếng đồng hồ. Thông thường, tôi đã trở thành đối tượng của các cuộc hỏi thăm của cảnh sát.
“Không có ai trong nhà hết?”
Trong trường hợp này, chỉ có thể là do đạo chích đã lẻn vào và sau đó chuồn đi nhanh chóng khi tôi không ở đó. Trong lúc đang ngẫm nghĩ và lượn lờ loanh quanh, tôi chợt nghe thấy tiếng xe ô tô, nên đã núp sau vật cản để xem chuyện gì đang xảy ra.
Có một chiếc xe nước ngoài sang trọng đang lao xuống đường. Nó đậu trước một cánh cổng lớn đang tự động mở, dẫn vào dinh thự, và tôi chạy thẳng vào bên trong.
“Quả là một căn nhà khổng lồ. Bất cứ thứ gì họ có đều nồng nặc mùi tiền.”
Khối lượng tài sản chắc khoảng từ 100.000.000 đến 200.000.000 yên hoặc nằm trong khoảng giữa đó. Dẫu vậy, tôi không thể đưa cả căn nhà hay công trình vào trong . Nếu dễ thế, cứ túm giật cả căn nhà và bán nó đi làm giàu nhanh cho xong.
Thế nhưng, cũng có nhiều căn nhà đang được bán trong >Shop>. Dẫu vậy, đúng như tôi nghĩ, số của cải này là cực kỳ đắt đỏ.
“Hmm. Sẽ tuyệt nhất nếu căn nhà này gặp nguy hiểm.”
Như thế tôi có thể giúp họ giải quyết vấn đề và nhận phần thù lao vô cùng hậu hĩnh. Đó là những gì tôi vẽ ra trong đầu.
Giả dụ như họ giàu có đi, thì nhiều khả năng họ đang dự trữ thức ăn. Nếu thế, miễn là căn nhà không bị biến thành dungeon, chắc chắn họ sẽ không gặp quá nhiều rắc rối. Họ có thể tự cung tự cấp nếu muốn.
Sau đó cánh cổng một lần nữa mở ra và chiếc xe quay trở lại.
Đó là khi tôi bắt gặp nó.
Tiến vào sâu hơn, có một cô gái đang cầm vô lăng đi gửi xe. Cô độ khoảng 10 tuổi và được những người hầu vây quanh khi vẫy tay chào. Cô trông như thể là tiểu thư của gia đình này, tuy nhiên thứ tôi hứng thú hơn tất thảy là mùi tiền đang phả ra trong cơn gió.
“... Chắc mình nên khám phá chút ít.”
Tôi mở và vác ra một chiếc hộp đông lạnh đã mua từ trước. Tôi dặn Sol phải tránh xa căn nhà này tí xíu trước khi mình vào nhà hàng xóm và bấm máy liên lạc. Bảng tên của căn nhà được ghi là Ishibashi.
Tôi cứ ngỡ sẽ không ai hồi đáp nhưng sau một hồi, tôi nghe thấy giọng của một người phụ nữ bảo là “Có?”
“Ah, thứ lỗi. Tôi là Kaiba. Là người buôn bán nguyên liệu giao tận nhà. Tôi mượn chút thời gian của cô được chứ?”
“Eh? Nguyên liệu thực phẩm… ?”
“... Đợi tôi một chút.”
Tôi đợi như đã bảo và một người phụ nữ nhìn như mới độ trung niên hoặc xêm xêm tiến ra trước cửa. Có một người đàn ông ở bên cạnh là chồng của cô ta.