Shounen no Saikyou Zamaa Life~ Shop Skill

chương 06: thăm trường

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“...Phùùùùù.”

Thật suýt soát. Mũi tên vừa nãy… là một cái bẫy. Khó mà nghĩ tới việc gia chủ đặt bẫy nguy hiểm như vậy ngay trong nhà của mình. Nó giống kết quả của quá trình hầm ngục hoá hơn.

“Vậy còn có cả bẫy nữa à? Từ giờ mình nên cẩn thận hơn một chút.”

Phòng này có vẻ là phòng học, và không có gì đáng để chú ý. Điều này có nghĩa là lõi của hầm ngục nằm ở trong căn phòng khác…?

Tôi cố lắng nghe kỹ âm thanh khi bước ra khỏi phòng và tiến về cửa ở cuối phòng chờ. Tôi áp tai lên cánh cửa để thăm dò tình hình bên trong.

Tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân nhỏ trông như là của một người trưởng thành.

Sau khi đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, tôi đạp cửa và lui lại về phía sau. Thông thường những ai trong căn phòng đều sẽ ngước về phía tôi.

Như dự tính, một con goblin―nhưng xanh lam?!

Cho đến bây giờ, tất cả goblin đều có màu xanh lục từ đầu tới chân. Nhưng con ở đây màu da lại khác dù điểm còn lại nhìn chả khác gì nhau.

Con này có phải trùm cuối không?!

“Giggity!”

Con goblin màu xanh lam cầm chiếc rìu ngắn bằng cả hai tay và lao về phía tôi với sát ý.

Chờ đến khi cả hai giáp mặt nhau, tôi ngay lập tức đóng cửa lại đập vào mặt nó. Con goblin màu xanh lam đâm sầm vào cửa mạnh đến nỗi ngã nhào về phía sau.

Trong khi nó bị ngã gục, tôi nhảy lên và đè nó xuống, đâm con dao bằng tay phải. Con goblin xanh lam bị bất ngờ đến nỗi không kịp làm được gì và cứng người lại.

―Xooẹẹẹt!

Bị đâm vào trán như thế, con goblin bắt đầu co giật mà không kịp gào lên, đến khi nó hoàn toàn bất động.

Vài giây sau, con goblin xanh lam bị mất máu quá nhiều, hóa thành những hạt ánh sáng và biến mất.

“...Hààà. Cuối cùng cũng giết được…”

Nhưng rồi, có tiếng động phát ra từ bên dưới.

Này, này, cứ tưởng hầm ngục đã bị chinh phục sau khi đánh bại con boss chứ!

Tôi lập tức bật người dậy và chạy vào phòng con goblin xanh vừa ở khi nãy, sau đó đóng chặt cửa lại để những thứ đằng sau không đời nào có thể chui lọt vào.

“Geez, không ngờ tới luôn. Và rồi, nơi này…hửm?”

Tôi nhìn quanh căn phòng và phát hiện một thứ khá kỳ lạ. Có một viên pha lê được gắn trên tường, toả sáng và lấp lánh tuyệt đẹp.

Tôi cứ tưởng nó chỉ là đồ trang trí hay gì thôi, nhưng xét trên thực tế nơi đây giống như phòng khách hơn nhờ sự đơn giản, và viên pha lê là thứ duy nhất khác biệt. Nói đúng hơn thì, nó không hợp với bầu không khí của căn phòng này chút nào.

“Nói đến hầm ngục, phải có nơi nào đó chúa đựng lõi, nhưng thế này thì…”

Đó đơn giản chỉ là những kinh nghiệm còn sót lại về game của tôi thôi, nhưng khi đến gần viên pha lê có kích cỡ bằng với khuôn mặt của mình và thử dùng dao đâm nhẹ xem thử chuyện gì sẽ xảy ra.

Tôi tiếp tục chọc, nhưng vẫn không có phản ứng.

“.... Có lẽ đập vỡ nó thôi vậy.”

Ngay sau khi ý định đó lướt qua tâm trí, bất ngờ có tiếng đập cửa khiến tôi dựng đứng cả người. Con goblin gầm lên từ bên kia trong lúc đập cửa một cách dữ dội.

Trước khi nó có thể phá sập cánh cửa, tôi thử làm xước nhẹ viên pha lê bằng [Dao Axit]. Sự ăn mòn lan dần ra từ vết cắt, và―ptchhh!

Ngay lúc đó, viên pha lê phân tán ra và biến mất. Đồng thời, sự hiện diện của con goblin đáng lẽ ra phải ở đó vừa nãy cũng không còn.

Tôi thân trọng lại gần kiểm tra cánh cửa, nhưng không có dấu vết của con goblin.

“Lúc này, có phải mình vừa… chinh phục được hầm ngục?”

Tôi mở để kiểm chứng. Có một [Mảnh Lõi] trong đó, cái mà tôi chưa từng thấy trước đây. Quan sát kỹ hơn một chút, đây có vẻ là [Mảnh Lõi Hầm Ngục].

“Vậy cái này là Lõi à? Điều này đồng nghĩa với việc ngôi nhà này thật sự là hầm ngục vài phút trước, và để chinh phục được nó, cái Lõi phải bị phá huỷ.”

Khi làm như vậy, xem ra những con quái vật cũng tự động biến mất. Cho đến bây giờ, tôi vẫn giữ cảnh giác khi đi xuống tầng một.

“Nhưng quả thật, người chết sẽ không sống lại.”

Các thi thể vẫn nằm ngổn ngang ngoài vườn. Thông thường,tôi nên tổ chức hỏa táng và lễ tưởng niệm cho họ, nhưng tôi không nên nán lại đây quá lâu. Sau khi chắp tay và cầu nguyện một lúc, tôi nhanh chóng hướng về nhà.

*

Sau chuyến đi này, tôi đã nhận ra được nhiều thứ, đặc biệt là kinh nghiệm liên quan đến hầm ngục.

Chà, đó là một cảnh tượng vô cùng đau buồn, nhưng những khung cảnh ấy sẽ không còn hiếm sau này.

Tình cờ thay, [Mảnh Lõi] tôi thu thập được có thể bán được với giá cao, nhưng bởi độ hiếm của nó, tôi quyết định giữ lại phòng trường hợp bất trắc xảy ra (hết tiền chẳng hạn).

“Hoá ra, những việc mình muốn làm được hoàn thành nhanh hơn tưởng tượng…”

Dù sao thì về nhà cũng không có việc gì làm cả, nên tôi quyết định đi dạo quanh thành phố.

Bước chân ra đường lớn, tôi thấy có nhiều xe cộ vẫn đang đi lại như dự đoán. Vài trong số đó đã biết về sự hiện diện của quái vật, nhưng có vẻ họ nghĩ rằng mình sẽ được an toàn khi ở trong xe.

Đương nhiên, nếu giống như goblin, thì luôn có cách để cán qua chúng bằng xe hơi. Tuy nhiên, đối với những con quái vật to lớn như lần tôi thấy ở trường học, thì chắc chắn cần phải được trang bị các vũ khí hạng nặng.

…Trường học, huh? Nghĩ lại, mình tự hỏi chuyện gì đang xảy ra ở đó.

Dù hơi tò mò, nhưng tôi chỉ có thể hình dung một khung cảnh như địa ngục trần thế.

Chắc mình nên thử ghé qua để giết thời gian một chút.

Tôi lên xe buýt, chuyến vẫn còn hoạt động và hướng tới trường học. Có vẻ chỉ mình tôi là hành khách duy nhất trên xe, nên tôi nghĩ có thể nói chuyện với tài xế một lúc và xem bác ấy có suy nghĩ gì.

“Xin thứ lỗi. Nhìn trông ở đây khá vắng vẻ. Nó đã như thế này từ sáng rồi sao?”

“Eh? Đúng rồi, cậu thấy đấy… đã có chuyện gì đó xảy ra về việc quái vật xuất hiện trong thành phố, đúng chứ? Ta nghĩ đó là lý do mọi người hạn chế ra đường quá nhiều. À, nhìn này. Xe cảnh sát và cứu hoả lại chạy qua.”

Tôi đã để ý thấy có vài cái trước khi lên xe buýt. Tiếng còi báo động vang lên ồn ào liên tục khắp thành phố.

“Ta băn khoăn không biết chuyện gì đang xảy ra. Thật sự ta có được tiếp tục công việc này không?”

“...Điều đó hẳn là rất khó khăn.”

“Thật sự là vậy. Ah, ta nên làm gì sau khi công ty đóng cửa hay còn điều gì tệ hơn đây?”

Không may, rất có khả năng tình huống như vậy sẽ xảy ra trong tương lai gần. Giờ tôi đã biết được những con quái vật có thể ra khỏi hầm ngục, không ngạc nhiên khi thấy chúng xuất hiện khắp thành phố.

Một khi điều đó xảy ra, con đường sẽ không còn an toàn. Ý mình, là có ai dám lái xe ở nơi mà lũ quái vật tự do lang thang chứ?

Đến hiện tại, tỉ lệ quái vật xuất hiện còn thấp, nên con đường tương đối được an toàn. Tuy nhiên, giao thông dường như đang ngày càng tệ đi.

Tôi đáp xuống trạm dừng gần trường học và tiếp tục đi tiếp. Nhưng khi tới nơi thì nơi đó đã trở thành một bãi sa trường. Có hàng nghìn xe cảnh sát và xe cứu thương đậu xung quanh nhằm ngăn chặn thường dân tiến vào.

“Đúng như mình nghĩ…”

Một con goblin lao ra từ cổng chính, đối diện với cảnh sát đang trong tư thế sẵn sàng.

—Đoàng, đoàng đoàng!

Âm thanh chát chúa vang lên, mùi thuốc súng phảng phất bầu trời. Con goblin hộc máu và cơ thể nó sau cùng cũng biến mất. Đúng như mong đợi từ sức mạnh của đạn dược. Có vẻ như chúng vẫn còn hữu dụng để đối phó với các con quái vật này.

Tiếng súng và bom nổ vang lên từ bên trong trường học. Cùng lúc đó, tôi còn nghe thấy tiếng hú của một số quái vật. Có vẻ như cảnh sát chống bạo động đã thâm nhập vào ngôi trường để bảo vệ học sinh.

Trường khá là lớn, mới chỉ một ngày trôi qua kể từ khi thảm họa xảy ra, nên hẳn là nhiều học sinh đã thất bại trong việc trốn thoát. Họ chắc hẳn đã tự giam mình bên trong ngôi trường và đã chuẩn bị cho các cuộc tấn công của quái vật.

“Aaa, đúng là thảm họa.”

Mặc dù trường cũ của tôi đã bị biến thành vùng chiến sự, nhưng tôi không run rẩy chút nào. Tôi không nghĩ nó nên bị phá hủy hay là sẽ tốt hơn khi tất cả mọi người được cứu.

Tôi chỉ đơn giản là không quan tâm. Tôi đến đây chỉ vì tò mò thôi.

Một vài bạn bè trong lớp tôi rõ ràng đã bị sát hại, trong khi một số vẫn còn sống và một số ước mình được cứu, nhưng tôi không thể không quan tâm hơn.

Ừ thì, tôi cho rằng sẽ tốt hơn nếu thằng Ohsaka, thủ phạm chính đằng sau những đứa bắt nạt tôi đi chết. Nếu những tin tức như vậy được lan truyền đi khắp nơi, tôi không thể đợi đến lúc để nói rằng ‘mày xứng đáng lắm’.

Hơn ba con goblin lao thẳng về phía cổng chính, nhưng cũng mau chóng gục ngã dưới nòng súng của cảnh sát.

Thực ra mấy cái này khá vô nghĩa. Nếu sau cùng cái lõi không bị phá hủy thì chúng sẽ sinh sôi đến vô hạn.

“Nhưng để tìm cái lõi trong một ngôi trường lớn như thế này thì giao tranh là điều không tránh khỏi.”

Bên cạnh đó, chắc chắn sẽ có một con quái vật đứng chờ ngay phía trước lõi, giống hệt con goblin xanh lúc đó. Với tư cách là trùm cuối, nó đảm bảo sẽ mạnh hơn bất kỳ con quái vật nào khác.

Nói cách khác, nó thậm chí còn mạnh hơn con quái vật từng chạy ra từ kho dụng cụ của phòng thể dục. Trong trường hợp đó, có là cảnh sát cũng đành đứng nhìn.

Rất có khả năng lực lượng phòng vệ sẽ được điều động tới và đối phó với việc này. Cách duy nhất để giải quyết thường là sử dụng xe tăng, máy bay quân sự với hoả lực mạnh, nhưng… đây chắc chắn không phải là nơi duy nhất bị biến thành hầm ngục. Dù nghĩ thế nào thì họ cũng chưa đến đây sớm được. Bây giờ, chắc lực lượng phòng vệ đang được điều động tới một nơi khác.

“…Hm?”

Vừa lúc, một lượng lớn học sinh được dẫn dắt bởi một viên cảnh sát đặc nhiệm, đang di chuyển ra cổng. Nhìn sơ qua thì số lượng cũng khoảng ít hơn 100 người. Trong đó, có một vài người bị thương với tình trạng bị bầm dập và thâm tím đang được đưa đi bằng cáng.

Người có thương tích đặc biệt nghiêm trọng được ưu tiên chữa trị và đưa tới bệnh viện bằng xe cứu thương.

Tôi đến hỏi một người cũng đang theo dõi từ khoảng cách như tôi.

“Um, xin lỗi.”

“Hm? Có chuyện gì vậy?”

“Cuộc giải cứu… diễn ra được bao lâu rồi?"

“Từ tối qua, chắc vậy?”

“Ồ, thế họ đã chuẩn bị cho việc giải cứu nhiều người chưa.?

“Ít nhất, theo tôi được thấy, đây là lần đầu tiên họ làm vậy. Điều này thật điên rồ, giống như trong phim vây.”

Cuộc giải cứu khá khó nhằn. Đúng là không thể hiểu được. Ngoài lũ quái vật ra còn có rất nhiều bẫy được đặt trong dungeon, nên hiển nhiên việc giải cứu họ sẽ khó nhằn hơn việc bị một tên khủng bố tấn công.

Dù sao thì, bọn quái vật không có ý nghĩ bắt con người làm con tin, nên ngay từ đầu, không còn hy vọng để đàm phán. Nếu thấy cảnh sát, bọn chúng sẽ lao vào giết họ mà không nghĩ ngợi gì, vì vậy thật khó để có thể vừa đảm bảo an toàn cho học sinh, vừa phải đối phó với những con quái vật.

“Vậy, uh, cậu đã từng nghe về việc học sinh hay giáo viên nào có thể hạ gục quái vật một cách dễ dàng chưa?”

“Hử? Cậu hỏi vậy là sao? Ai lại đủ khả năng để làm được vậy cơ chứ?”

Rõ ràng là không có ai nắm giữ một skill mạnh hay hệ thống status nào cả. Suy cho cùng, họ vẫn chưa lộ diện thôi, tôi nghĩ vậy.

Nếu những tên otaku còn ở ngoài kia, đảm bảo họ sẽ cố mở Status và mấy cái linh tinh khác lên, như tôi đã làm. Chưa kể, con người dường như vẫn chưa thể khám phá hết.

Tuy vậy, tôi có cảm giác rằng mình không phải là người duy nhất sở hữu skill. Cũng không nhất thiết kỹ năng của tôi phải thức tỉnh trong tình huống nguy hiểm hay điều gì đó tương tự. Quả thực skill này rất mạnh, nhưng đúng như dự tính, điều này khiến tôi cảm thấy kỳ lạ.

Tôi không phải một cá nhân đặc biệt nào cả. Tôi đơn giản chỉ là một người bình thường, sinh ra và lớn lên trong một gia đình bình thường. Nếu có tiền kiếp, tôi chắc vẫn sẽ là một kẻ thất bại. Bởi vậy, tôi không cho rằng mình là người duy nhất sở hữu skill.

“Này anh bạn, cậu có thể nói ‘skill’ cho tôi không?”

“Hả? Skill có nghĩa là gì?”

“...Ừ thì, vào những lúc như thế này, tôi chỉ nghĩ rằng sẽ thật ngầu nếu chúng ta có thể sử dụng skill và ma thuật như nhân vật chính trong bộ truyện tranh ấy mà.”

“Oh, nghe hay đó. Nhưng tôi nghĩ làm gì có chuyện mình là người được chọn cơ chứ.”

…Xin lỗi. Có vẻ tôi là một trong số đó.

Ít nhất, người đàn ông trước mặt tôi có vẻ không sở hữu skill. Điều này ít nhiều giảm bớt khả năng rằng ai cũng được ban năng lực đặc biệt hay skill.

Có vẻ như skill sẽ được thức tỉnh khi đạt được một số điều kiện nhất định, nhưng hiện tại, nó chỉ xuất hiện ở số ít cá thể thích hợp.

Bằng [Gương Thẩm Định], tôi quan sát các học sinh được giải cứu và một số người dường như là người thân của họ chạy đến. Tôi nhận ra một vài gương mặt quen thuộc trong số đó.

Tôi đảo ánh mắt vô cảm của mình đi chỗ khác, cất [Gương Thẩm Định] vào túi và lặng lẽ rời đi.

Truyện Chữ Hay