Tiết Lam tìm đạo diễn xin nghỉ, bởi vì thường ngày cô rất hợp tác nên mặc dù xin nghỉ đột xuất nhưng phía đạo diễn vẫn khá dễ nói chuyện.
Sau khi trao đổi xong với đoàn phim, Tiết Lam liền cùng Thời Chí từ khách sạn ra sân bay.
Trên xe, Thời Chí nắm tay Tiết Lam, nhẹ giọng nói: “Có phải hôm nay anh làm phiền em rồi không?”
Bất ngờ xin nghỉ với đoàn phim như vậy, Thời Chí hiển nhiên là biết khá rắc rối, vì vậy trong lòng anh cũng phần nào áy náy.
Tiết Lam lắc đầu, nắm tay Thời Chí nói: “Không đâu, với em mà nói, anh không bao giờ là rắc rối cả.”
Thời Chí sững sờ, đáy mắt lóe lên tia ấm áp, duỗi tay kéo Tiết Lam vào lòng, cô thuận thế tựa vào ngực anh.
Hai người cứ thế lặng lẽ ôm nhau, Thời Chí biết, từ nay về sau, vào ngày anh yếu đuối nhất này, anh sẽ không còn một mình nữa.
Hôm nay sau khi về tới thủ đô thì cũng đã rất muộn, hai người trực tiếp về nhà Tiết Lam.
Hôm sau chính là ngày giỗ của ba mẹ Thời Chí. Sáng sớm, hai người liền tới khu nghĩa trang ở ngoại ô.
Dưới chân núi, Tiết Lam từ trên xe bước xuống, Thời Chí dắt tay cô đi về hướng khu nghĩa trang trên núi.
Nghĩa trang buổi sớm vắng người, cả một đoạn đường chỉ gặp một đôi vợ chồng lớn tuổi quét dọn xong thì xuống núi.
Đi thẳng tới lưng chừng núi, hai người cuối cùng đã tới trước bia mộ ba mẹ Thời Chí.
Hai người cùng đặt hoa mang theo trước bia mộ, Thời Chí kéo tay Tiết Lam về lại vị trí trước đó.
“Ba mẹ, hôm nay con dẫn bạn gái tới gặp ba mẹ.” Thời Chí khẽ nói.
Advertisement
Tiết Lam cũng hướng về phía bia mộ, cúi người một cái thật sâu, “Chào cô chú ạ, cháu tên Tiết Lam, là bạn gái của Thời Chí.”
Nói rồi cô chủ động kéo tay Thời Chí, “Cô chú yên tâm, sau này cháu sẽ thay hai người chăm sóc tốt cho anh ấy, cũng sẽ luôn bầu bạn cùng anh ấy, yêu thương anh ấy.”
Nghe vậy, bàn tay Thời Chí đang nắm tay Tiết Lam không khỏi siết chặt hơn.
Tiết Lam vỗ vỗ tay Thời Chí, chỉ về phía gần đó, nói: “Em qua đó đợi anh, anh nói chuyện riêng với cô chú đi nhé.”
Thời Chí ngập ngừng một lúc rồi gật đầu, sau đó thả tay cô.
Tiết Lam đi tới ven đường cách đó không xa. Cô đứng đây đợi, vốn tưởng rằng sẽ phải rất lâu, nhưng ước chừng chỉ mười mấy phút sau thì Thời Chí đã đi qua.
“Sao anh nhanh vậy, không cần vội, em đợi được không sao cả.” Tiết Lam nói.
Thời Chí lắc đầu, “Không hề vội, đều nói xong rồi.”
Anh vốn là người không giỏi nói chuyện, cộng thêm ba mẹ anh đã qua đời nhiều năm như vậy, điều muốn nói gần như cũng đã nói hết.
Năm nay xem như là đã lâu hơn một chút, bởi vì anh kể rất nhiều chuyện liên quan tới Tiết Lam.
Anh hết sức nghiêm túc báo cáo với ba mẹ mình anh đã tìm được người có thể ở cùng cả đời, quãng đời sau này cũng sẽ không cô độc một mình nữa, cũng để cho họ yên tâm.
Hai người rất nhanh đã xuống tới chân núi.
Sau khi lên xe, Thời Chí cũng không vội lái đi mà quay qua nhìn Tiết Lam, “Anh kể em nghe về ba mẹ anh, được không?”
Tiết Lam gật mạnh đầu, “Được.”
Thời Chí khẽ “Ừ”, sau đó cúi đầu trầm tư trong giây lát, bắt đầu kể về chuyện trong khoảng thời gian mà anh vẫn luôn không muốn nhắc tới ấy.
Ba mẹ anh mất vì tai nạn xe cộ. Năm ấy Thời Chí tám tuổi, trên đường dẫn anh về nhà tế tổ thì gặp tai nạn qua đời.
Lúc tai nạn xảy ra, Thời Chí cũng ở trên xe, chỉ là lúc đó ba mẹ anh theo phản xạ bảo vệ anh, vì vậy, cuối cùng anh đã may mắn sống sót.
Nhưng ba mẹ anh lại không may mắn như thế, cho nên vào năm tám tuổi, anh đã mất đi cả ba lẫn mẹ. Hai năm sau, người thân còn lại duy nhất trên đời, ông nội của anh cũng qua đời.
Kể từ đó, Thời Chí cô đơn một mình trưởng thành.
“Chẳng qua trước khi ông nội mất thì đã sắp xếp ổn thỏa đâu vào đấy chuyện công ty. Bao nhiêu năm qua, anh trái lại không hề gặp phải áp lực về kinh tế, đây cũng xem như là điều khá may mắn nhỉ.”
Thời Chí nói rất nhẹ nhàng, nhưng Tiết Lam càng nghe thì càng đau lòng. Tám tuổi ba mẹ qua đời, mười tuổi ông nội – người thân duy nhất cũng mất, anh còn nhỏ như vậy nhưng gần như đã trải qua cả một cuộc đời của người khác, may mắn chỗ nào chứ.
Tiết Lam siết chặt tay Thời Chí, nét mặt nghiêm túc hỏi “Thời Chí, chúng ta sẽ có một gia đình, anh và em cùng nhau vun đắp, được không?”
Thời Chí trước tiên sửng sốt, bỗng cảm thấy hốc mắt hơi nóng, anh hoảng hốt dời mắt.
Tiết Lam truy hỏi: “Có được không?”
Thời Chí vẫn như trước không ngoảnh đầu sang, nhưng lại truyền tới giọng nói có hơi khàn khàn.
“……….Được.”
Sau khi quay xong bộ phim dân quốc, Tiết Lam quay về chỉ nghỉ ngơi hai ba ngày thì lại bắt đầu vào đoàn phim tiếp theo.
Đây là trạng thái đương nhiên của một nghệ sĩ đang trong giai đoạn thăng tiến, cô ngược lại không cảm thấy có vấn đề gì, dường như bận rộn như vậy cũng đã quen rồi.
Bộ phim này là một bộ tiên hiệp nữ chủ, trước sau quay hơn bốn tháng, vì vậy sau khi Tiết Lam sát thanh thì đã gần tới cuối năm.
Hoạt động cuối năm của nhãn hàng và lễ trao giải các loại tương đối nhiều, phía công ty không sắp xếp cho cô vào đoàn phim mới, có điều muôn hình vạn trạng hoạt động cũng đủ khiến cô bận rộn.
Năm nay bộ phim do cô và Lê Vũ diễn chính đã phát sóng vào dịp hè, tỷ suất người xem rất cao, thu được thành tích top 1 trong các bộ phim phát sóng cùng kỳ.
Chẳng qua lúc phim này lên sóng, có một điểm khác với điều mà nhà sản xuất dự đoán trước đó.
Khi ấy Tiết Lam vẫn chưa có tác phẩm tiêu biểu, nhà sản xuất đoán cô không cách nào “gánh” phim, vì vậy khi ấy toàn bộ trách nhiệm đều dồn lên người Lê Vũ.
Dựa vào độ nổi tiếng và sức ảnh hưởng của Lê Vũ, dự đoán của phía sản xuất với bộ phim này cũng chỉ ở mức bình bình, vì vậy khi ấy đối với phim này công khai đánh giá cấp S.
Nhưng ai ngờ trước khi phim phát sóng thì Tiết Lam lại có hai tác phẩm tiêu biểu là và , một bộ là siêu phẩm truyền hình đam cải, một bộ là điện ảnh, biểu hiện của Tiết Lam không chút nghi ngờ chính là có chút hot.
Bộ phim này căn bản chất lượng rất tốt, bên cạnh đó phía sản xuất cũng trực tiếp thêm thẳng Tiết Lam vào danh sách có thể gánh phim, vì vậy đem phim này từ cấp S sửa thành cấp S+, lực tuyên truyền của nhà sản xuất đối với phim này đương nhiên cũng up lên một bậc.
Vì vậy, lên sóng vào mùa hè trở thành hot hit dịp hè, độ hot và độ thảo luận đều rất cao, đánh giá của dư luận cũng vô cùng tốt.
Thế nên năm nay xem như là năm Tiết Lam thắng lớn. Cô được đề cử giải nữ phụ phim truyền hình xuất sắc nhất trong , và giải nữ chính phim truyền hình xuất sắc nhất với .
Mà điều khiến cô bất ngờ nhất chính là nhờ mà cô được đề cử ảnh hậu cho phim điện ảnh.
Chẳng qua vẫn là câu nói đó, đề cử là đề cử, cụ thể thế nào thì vẫn phải tới hôm trao giải mới biết.
Nhất là , cô cũng chỉ “ké”. Bộ phim này từ đầu đã không xây dựng nhân vật nữ chính, nhưng bởi vì cô và nam chính có tuyến tình cảm nên nói nữ chính cũng tạm chấp nhận.
Ngoài ra, lúc đạo diễn cắt chỉnh phim, bởi vì hết sức hài lòng với mấy cảnh quay đó của cô nên trong phim ống kính dành cho cô nhiều hơn một tẹo, vì vậy cuối cùng lúc ra rạp đã xem cô như nữ chính.
Trước liên hoan phim điện ảnh, Tiết Lam trước tiên nghênh đón đêm hội phim truyền hình, cũng chính là liên hoan phim truyền hình lần thứ hai mươi chín.
Hoạt động vưà bắt đầu thì Tiết Lam đã trở nên bận rộn. Trước là đại diện cho cùng đi thảm đỏ, sau đó vừa vào vị trí thì đã tức tốc đại diện cho bước lên thảm đỏ.
Cuối cùng lúc vào chỗ, cô vẫn ngồi cùng Lê Vũ, dù sao thì cô là nữ chính của phim này mà.
Chẳng qua năm nay khác với năm trước. Năm ngoái cô chỉ dựa vào mà được đề cử giải nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất, nhưng năm nay cô đã giành được giải thưởng này nhờ .
Càng khiến người ta bất ngờ hơn là giải thưởng nữ diễn viên chính xuất sắc nhất năm nay cũng thuộc về Tiết Lam.
Lúc MC ở trên sân khấu đọc tên cô, Tiết Lam cũng khá ngạc nhiên, dường như không ngờ sẽ là cô.
Nói thế nào nhỉ, mặc dù được đề cử nữ diễn viên chính xuất sắc nhất cho không thể nói là “tới góp mặt cho vui”, nhưng đồng thời được đề cử vẫn có mấy vị nữ diễn viên rất giỏi, vì vậy, thật ra cơ hội của cô không tính là lớn.
Tiết Lam nhanh chóng lấy lại tinh thần, sau khi chỉnh váy áo thì khoan thai bước lên sân khấu.
Sau khi Tiết Lam nhận xong giải thưởng từ khách mời trao giải, MC mời cô nán lại.
Nhìn giải thưởng trong tay Tiết Lam, MC trêu: “Năm ngoái cô được hai cúp thưởng, năm nay lại được hai cái, mạn phép hỏi Tiết Lam, cô đến liên hoan phim truyền hình của chúng tôi để buôn sỉ giải thưởng ư.”
Cảnh tượng năm ngoái Thịnh Lâm và Thời Chí sau khi giành giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất thì đồng thời tặng giải thưởng cho Tiết Lam mọi người đương nhiên vẫn nhớ, vì vậy, nghe MC trêu như vậy thì ai nấy đều bật cười.
Khán giả phòng livestream càng là người được MC thức tỉnh, comment bay vèo vèo.
[Vãi, suýt nữa quên mất chuyện năm ngoái. Năm ngoái Tiết Lam cầm hai chiếc cúp rời đi, năm nay lại thu được hai cái của riêng mình, hết nước chấm]
[Giờ ngẫm lại, mị coi như đã hiểu vì sao năm ngoái Thời Chí lại tặng giải thưởng cho Tiết Lam rồi, bạn gái chính quy của ngừ ta mờ]
[Muốn hỏi xem Thời Chí có ở hiện trường hơm dzẫy, người simp bạn gái như anh í, tui không tin vào ngày thế này anh ấy lại không đi cùng bạn gái]
[Úi, lẽ nào hông ai chú ý tới lễ phục hôm nay của Tiết Lam hở, đẹp quá chời quá đất lun, quả nhiên người đẹp mặc cái chì cũng đẹp]
…………
Sau khi lễ hội phim truyền hình kết thúc, Tiết Lam đi ra hậu đài liền trông thấy Thời Chí.
Trước mắt cô sáng rực, vội nhấc váy líu ríu chạy qua, “Sao anh lại tới đây, không phải nói hôm nay không đến kịp sao?”
Thời Chí ra nước ngoài xử lý chút việc, vốn dĩ chiếu theo kế hoạch thì không kịp quay về, nhưng anh đã tạm thời đổi vé máy bay bay về.
“Cẩn thận một chút, mang giày cao như vậy coi chừng ngã.” Thời Chí vội bước lên đỡ Tiết Lam.
Nhưng Tiết Lam lại thản nhiên: “Không sao, thế này có cao mấy đâu, em từng tập luyện rồi, chạy chầm chậm không thành vấn đề.”
Dứt lời, Tiết Lam vội xoay người định lấy hai giải thưởng trên tay Trương Giai, “Anh xem, đều là em có được hôm nay đó, giỏi không.”
Thời Chí khẽ cười nói: “Ừm, bạn gái anh giỏi nhất.”
Tiết Lam kiêu ngạo hất cằm, đem giải nữ diễn viên xuất sắc nhất trao cho anh, “Cho anh, cho anh giải này nè.”
Thời Chí ngơ ngác, hỏi bằng vẻ không chắc chắn, “Cho anh?”
“Đúng vậy, sao, không thích ư?” Tiết Lam bất mãn, “Hừ, cũng phải ha, anh là ảnh đế mà, sao có thể nhìn trúng hai giải thưởng này được chứ.”
Thời Chí khẽ kéo cô vào lòng, có chút không biết làm sao: “Đừng nói lung tung, anh đương nhiên thích rồi, thích vô cùng.”
“Chỉ là không phải trước đây em rất thích giải thưởng sao, em thật sự đành lòng đem giải của mình tặng anh?”
Tiết Lam nói như lẽ đương nhiên: “Đúng vậy, em đương nhiên phải tặng vật em thích cho anh rồi, không thì sao?”
Lẽ nào tặng đồ cô không cần cho anh mới đúng hở?
“Rốt cuộc anh có muốn hay không, nếu không em tặng người khác, vừa hay thằng nhóc Thịnh Lâm dường như cũng muốn.”
Trước khi cô tới tham gia hoạt động trao giải hôm nay, thằng nhóc ấy cứ bóng bóng gió gió nhắc cô, nói mấy lời như gì mà cũng muốn có giải, không phải là để sau khi cô thắng giải nhớ tặng giải thưởng cho nó hay sao.
Vừa hay, Tiết Lam định về sẽ tặng giải nữ phụ xuất sắc nhất này cho cậu, bánh ít đi bánh quy lại, dù sao năm ngoái cậu cũng tặng giải nam chính xuất sắc nhất cho cô.
Nghe vậy, Thời Chí vội nhận lấy, “Thế không được, đây là bạn gái tặng cho anh, đồ quý trọng thế này khẳng định không thể nào để người khác hưởng lợi.”
Tiết Lam “chậc chậc” hai tiếng, nói: “Anh biết là được.”
Hai người ở lại thành phố biển mấy ngày, sau khi Thời Chí gặp mấy đạo diễn và nhà sản xuất thì hai người quay về thủ đô.
Đúng lúc hai hôm sau chính là hoạt động trao giải liên hoan phim điện ảnh Kim Ảnh. Tương tự, Thời Chí tương tự cũng được đề cử giải ảnh đế cho .
Tối hôm trước liên hoan phim, Tiết Lam nhân lúc Thời Chí đi tắm líu tíu chạy qua chỗ Thịnh Lâm.
Cửa mở ra, Thịnh Lâm trông thấy Tiết Lam, “You mũi cún hay gì vậy, tôi vừa về tới you đã chạy qua!”
Nghe vậy, Tiết Lam cũng không cáu, “Mũi cún thì không có, chỉ có thể mua chuộc trợ lý bên cạnh em mà thôi.”
Thịnh Lâm nhíu mày, tức giận nói: “Tiết Lam, có phải you rảnh lắm không!”
Tiết Lam cười he he đáp: “Thế thì vẫn phải trách em, nhắn wechat cho em không được, gọi điện thoại cũng không bắt, vậy chị còn cách nào chứ, chỉ có thể làm như vậy.”
Thịnh Lâm liếc cô một cái, bình thản nói: “You chết tâm đi, chuyện đó tôi sẽ không giúp đâu.”
Tiết Lam vội lấy ra một giải thưởng trong tủ treo quần áo sau lưng, lấy lòng nói: “Em xem, đây là giải thưởng hai ngày trước chị nhận được đấy, vừa về liền để trong nhà em. Sao nào, chị em đủ thành ý chứ hả.”
Thịnh Lâm “hừ” một tiếng, “Đừng tưởng tôi không biết you còn một giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, sao nào, tặng cho bạn trai nhỏ của you rồi chứ gì.”
Tiết Lam khinh thường liếc cậu một cái, “Có phiền không hả! Thời Chí nhỏ hơn chúng ta một tuổi nhưng em cứ kêu bạn trai nhỏ miết thôi, không biết còn tưởng anh ấy nhỏ hơn em nhiều tuổi lắm ấy.”
Thịnh Lâm trực tiếp “ha ha”, “Ô hô, hiện tại không phải you nói lớn hơn một giây cũng là lớn à, hừ, một năm thì bằng bao nhiêu lần của ba phút.”
Tiết Lam: “……”
Ha, thằng nhóc này vậy mà đang me cô đây.
“Được rồi, em thích kêu sao thì kêu vậy đi, chị lười đấu võ mồm với em, chỉ cần em ngày mai giúp chị là được.” Tiết Lam biết co biết duỗi nói.
Thịnh Lâm im lặng nhìn cô chằm chằm một lúc, biểu cảm có gì đó một lời khó mà diễn tả hết.
“Tiết Lam, you nói xem you nghĩ thế nào vậy, you là con gái lại đi cầu hôn Thời Chí là sao, không biết còn tưởng you không gả đi được đó.”
Tiết Lam phản bác: “Xùy, em nói gì vậy, con gái cầu hôn thì sao chứ, nam nữ sớm đã bình đẳng, con trai có thể cầu hôn thì sao con gái lại không được, em đây là kỳ thị phụ nữ!”
Thịnh Lâm không khỏi đỡ trán. Sao bà ấy lại có thể đá xéo sang phương diện phân biệt đối xử nam nữ rồi, mạch não này của bà ấy thật sự khó mà đỡ nổi.
Chẳng qua cậu cũng lười tranh luận với cô, đáp thẳng: “Vậy you muốn cầu hôn thì you tự đi mà làm, mắc gì kêu tôi giúp you sắp xếp chứ, lẽ nào không phải là tự mình an bày mới thể hiện được thành ý sao?”
Tiết Lam đáp: “Không phải là vì ngày mai chị không có thời gian ư, em giúp chị đi mà, chị phải tham gia liên hoan phim điện ảnh với Thời Chí rồi.”
Thịnh Lâm: “Vậy thì kêu trợ lý hay quản lý của you giúp you.”
Tiết Lam: “Họ cũng không có thời gian, ngày mai không phải là phải tới hiện trường với chị ư.”
“Được rồi, đồ đạc cần thiết chị mua hết rồi, để trong phòng khách nhà em đó, layout bố trí lát nữa chị nhắn em, đơn giản lắm, nhìn cái biết liền hà. Quyết định thế nhé, bye bye!”
Nói xong một tràng, Tiết Lam liền quay đầu đi mất, không chút chần chừ.
Thịnh Lâm: “…….”
Quyết định thế nhé là cái qué gì, bộ cậu đồng ý rồi hả?