Tiết Lam đang mơ mơ màng màng ngủ thì bị một tràng tiếng chuông điện thoại đánh thức. Cô tiện tay ấn nút nghe, trong điện thoại truyền ra âm thanh của Cao Thông.
Cao Thông: “Lam Lam, em và Đàm Tuyên Bạch rốt cuộc là có chuyện gì. Em sẽ không thật sự lén bọn anh yêu đương đấy chứ?”
Tiết Lam vốn còn đang buồn ngủ, nhưng vừa nghe Cao Thông nói cô và Đàm Tuyên Bạch yêu nhau thì nháy mắt bị dọa tỉnh.
“Sao có thể chứ, tụi em là bạn bè bình thường.” Tiết Lam thẳng thừng phủ nhận, kế đó dường như nghĩ ra chuyện gì nên có chút bất đắc dĩ nói: “Có phải anh nghe Trương Giai kể lại chuyện ở dưới khách sạn hôm qua không, cho nên mới suy nghĩ nhiều.”
Hôm qua sau khi cô và Đàm Tuyên Bạch tâm sự xong quay về, Trương Giai vẫn còn ngồi trong phòng chờ cô. Cái dáng vẻ nhìn cô muốn nói lại thôi lúc cô về phòng khi ấy, Tiết Lam không cần đoán cũng biết con bé đang nghĩ gì, nhưng bởi vì lúc đó mệt quá nên cũng lười giải thích.
Cho nên Tiết Lam vừa nghe Cao Thông nói vậy thì liền liên hệ tới khả năng do Trương Giai tình báo nên Cao Thông mới như lửa đốt tới mông tìm cô hỏi cho rõ.
Cao Thông ngạc nhiên: “Cái gì! Trương Giai cũng biết chuyện này? Bỏ đi bỏ đi, hiện giờ lửa đã sém lông mày rồi, cũng không phải lúc truy cứu.”
“Chuyện này đang bị người ta tung ra trên mạng, còn có cả ảnh chụp trộm em và Đàm Tuyên Bạch, nói hai đứa đang bí mật yêu đương, tình yêu bị lộ.”
Tiết Lam đờ ra, cầm lấy ipad bên cạnh nhấn mở weibo, quả nhiên nhìn thấy tin này trên hot search. Thông qua ảnh chụp, quả thực là bị người ta chụp lén vào tối qua.
Cao Thông hỏi: “Alo, Lam Lam, em vẫn đang nghe đó chứ. Giờ anh đang ở công ty, Trần tỷ cũng ở cạnh, tụi anh sẽ thương lượng xem nên giải quyết chuyện này thế nào.”
“Em nghe.” Tiết Lam suy nghĩ, đáp: “Không có yêu đương, chỉ là bạn bè bình thường, trực tiếp lên tiếng thanh minh không phải được rồi sao?”
Giọng Trần tỷ từ trong ống nghe truyền ra: “Lần này e là không đơn giản như vậy. Lên tiếng thanh minh thì phía fan hẳn là không có vấn đề, nhưng đối với fan phim thì không dễ ăn nói. Đàm Tuyên Bạch dù sao cũng là một trong hai nam chính của phim, nếu như không thể đưa ra một lời giải thích đáng tin thì e là tới khi phim phát sóng sẽ bị ảnh hưởng.”
Vừa rồi đoàn đội của Đàm Tuyên Bạch và phía đoàn phim đều liên lạc với họ, tin đồn lần này trực tiếp liên quan tới cả ba bên, trước mắt bị ảnh hưởng lớn nhất có lẽ chính là đoàn phim.
Nghe Trần tỷ nói vậy, Tiết Lam hiển nhiên hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc lần này. Dù thế nào cô cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện như thế, bằng không hôm qua có đánh chết cô cũng sẽ không đồng ý ngồi riêng với Đàm Tuyên Bạch.
Trần tỷ: “Được rồi, biết giữa tụi em không có gì thì chị yên tâm rồi. Em cũng đừng vội, để chị suy nghĩ xem còn có cách nào có thể giải quyết thỏa đáng chuyện này không.”
Sau khi cúp điện thoại, wechat bỗng nhảy ra hiển thị có tin nhắn, là Nghiêm Tân.
Nghiêm Tân: “Lam Lam, cô và Tuyên Bạch ở bên nhau à. Hai người cũng quá không biết điều rồi, ngay cả tôi mà cũng giấu!”
Ngón tay Tiết Lam bay múa, nhắn lại: “Cậu và Đàm Tuyên Bạch không phải còn ở trong đoàn à, bỏ gần tìm xa, trực tiếp hỏi cậu ta không phải được rồi sao.”
Nghiêm Tân nháy mắt đã đáp lại: “Tôi hỏi rồi, nhưng mà cậu ta căn bản không thèm để ý tôi.”
Tiết Lam sửng sốt: “Cậu hỏi thế nào?”
Nghiêm Tân: “Thì hỏi như bình thường đó. Đúng rồi, tôi còn khen cô ở trước mặt cậu ta, nói ánh mắt cậu ta tốt, còn nói nếu không phải cậu ta nhanh tay thì tôi cũng muốn theo đuổi cô.”
Tiết Lam: “………….”
Nghiêm Tân: “Sao vậy, người anh em tôi đây đủ biết điều đúng không. Tôi hiểu đàn ông mà, cần phải tạo cho cậu ta một loại cảm giác cô rất cao giá, như vậy cậu ta mới trân trọng cô.”
Tiết Lam mặt mày vô cảm đọc xong tin nhắn của Nghiêm Tân, cảm thấy con hàng này hoàn toàn hết thuốc chữa.
Ngồi trên giường trầm tư một lúc, Tiết Lam cảm thấy chuyện lần này nếu như muốn giải quyết thì thực ra cũng không khó đến vậy.
Vào thời điểm thế này, chỉ cần cô và Đàm Tuyên Bạch đôi bên đủ thẳng thắn thì ngược lại có thể khiến chuyện yêu đương được giải quyết gọn gàng dứt điểm.
Dù sao chỉ nhìn tấm ảnh thì hai người căn bản không có bất cứ cử chỉ thân mật nào, tóm lại không có lấy một tí ti cảm giác mờ ám.
Xin hỏi, hai người đang yêu có ai đêm hôm ngồi ngoài đường uống bia không hử.
Chẳng qua chuyện này nói đi cũng phải nói lại, vẫn cần phải đưa ra được một điểm mấu chốt khiến người ta tin tưởng mới được.
Nghĩ nghĩ, Tiết Lam trực tiếp soạn một bài weibo gửi cho Trần tỷ.
Tiết Lam: “Trần tỷ, em cảm thấy nếu như đăng weibo thanh minh thì cần giải thích triệt để, chị cảm thấy nội dung bài này thế nào?”
Một lúc sau, Trần tỷ nhắn lại: “Nội dung ok nhưng em khoan hãy đăng, chờ tụi chị thống nhất với đoàn đội của Đàm Tuyên Bạch và phía đoàn phim, chờ tin của chị.”
Rất nhanh Trần Tỷ đã nhắn cho cô bảo OK, Tiết Lam trực tiếp copy nội dung dán vào weibo rồi đăng.
@Tiết Lam: Bác bỏ tin đồn! Đương sự ở đây xin trịnh trọng tuyên bố, yêu đương là giả, là bạn bè hẹn nhau uống chút bia. Những lờn đồn chắc nịch bảo yêu đương xin vui lòng dời đi, nếu tôi và @ Đàm Tuyên Bạch thật sự có gì, tôi sẽ lập tức rời khỏi giới giải trí, có weibo này làm chứng, tuyệt đối không nuốt lời!
Tiết Lam mới đăng được vài phút thì Đàm Tuyên Bạch cũng chuyển tiếp weibo này của cô, đi kèm một câu: Cộng thêm tôi.
Weibo Tiết Lam vừa đăng lên thì trên mạng liền ồn ào. Vầy cũng “gắt” quá rồi, kiểu này thì không chỉ không có yêu đương, mà ngay cả mầm tình yêu về sau cũng bị dập tắt luôn rồi.
[Theo linh tính, hai người này có thể đủ thẳng thắn như vậy thì đã nói rõ chuyện yêu đương là cạp cạp]
[Paparazi này cùi bắp thì thôi đi, còn thiệt tưởng toàn bộ cộng đồng mạng bị đần chắc. Có mấy tấm ảnh còn không chung khung hình thì đã dám bảo là người ta yêu đương, đẹp mặt vãi]
[Thiệt chứ, đây tuyệt đối là cách bác bỏ tin đồn trâu bò nhất mà tui từng thấy. Dứt khoát đến độ khiến blogger lẫn paparazi đều NGU. LUÔN]
Dưa tình cảm cứ thế được giải quyết. Netizen và fan cùng phe, tin tưởng hai bên chỉ là quan hệ bạn bè, dù sao đôi bên phải quang minh chính đại cỡ nào mới dám thốt ra những lời như vậy.
Chuyện tình cảm trên mạng coi như xử lý xong, Tiết Lam dứt khoát ở trong nhà dọn dẹp một lượt, đang chuẩn bị xuống lầu vứt rác thì ai ngờ vừa mở cửa đã nhìn thấy Thời Chí từ trong thang máy bước ra.
Tiết Lam có hơi bất ngờ: “Thời Chí, sao anh về rồi, đoàn phim của anh sát thanh rồi à?”
Thời Chí bình thản đáp: “Chưa sát thanh, có chút việc nên quay về, ngày mai còn phải trở lại đoàn.”
Tiết Lam “ờ” một tiếng, nhìn Thời Chí bằng vẻ khó hiểu: “Anh qua đây tìm tôi có chuyện?”
Thịnh Lâm hiện cũng không có nhà, mà cả tầng này ngoại trừ cô thì chẳng có ai khác, cho nên Tiết Lam mới ngầm cho rằng Thời Chí tới tìm cô.
Thời Chí nhẹ “ừm” một tiếng, đáp: “Về tới nhà thì thấy hơi đói nhưng trong tủ lạnh không có gì ăn. Nhìn vòng bạn bè biết cô về rồi nên muốn tới chỗ cô thử chút vận may.”
Tiết Lam nghe xong thì không chút nghi ngờ, vội kêu Thời Chí vào nhà, “Hôm nay tôi vừa mua được ít mì tươi, hay là tôi làm cho anh bát mì nhé?”
Thời Chí gật đầu: “Được, làm phiền cô rồi.”
Tiết Lam cười xua xua tay, ý bảo Thời Chí cứ tự nhiên, còn mình thì vào bếp nấu mì cho anh.
Mì đã có sẵn, sau khi nước sôi trực tiếp cho vào nấu chín là được, rất nhanh đã chế biến xong. Tiết Lam lại cho thêm một quả trứng chần nước sôi, thả vào ít hành lá, trông có vẻ khá heo-thì.
Lúc Tiết Lam từ nhà bếp đi ra, Thời Chí đang đứng trước cửa sổ phòng khách nhìn bên dưới, hình như là đang ngẩn người, ngay cả khi trong phòng khách có thêm người cũng không hề phát hiện.
“Thời Chí, mì xong rồi, mau qua ăn đi.” Tiết Lam nhẹ giọng gọi anh.
Thời Chí lúc này mới dần lấy lại thần trí, trước tiên ngẩn ra một lúc, sau đó mới xoay người đi tới.
Trên bàn cơm, mỗi người ngồi một bên, Thời Chí chuyên chú ăn mì, Tiết Lam ngồi cạnh.
Hai người không ai nói gì, trong không khí chỉ thi thoảng mới truyền ra âm thanh nhai nuốt khe khẽ.
Cuối cùng một bát mì Thời Chí ăn đã thấy đáy, Tiết Lam vội hỏi: “Ăn no rồi sao?”
Thời Chí gật đầu, cười bảo: “Ừ, hơi no quá.”
Sau khi ăn xong, Thời Chí cũng không vội đi, hai người câu được câu không bắt đầu trò chuyện.
Thời Chí hỏi: “Bộ phim này của cô quay xong rồi, tiếp theo có sắp xếp gì chưa?”
Tiết Lam lắc đầu, “Nửa tháng sau hình như có một show giải trí cần quay, còn thời gian này thì phỏng chừng chỉ ở nhà nghỉ ngơi thôi.”
Kịch bản hay không dễ có. Phía Trần tỷ và Cao Thông đã nhìn trúng mấy hạng mục tài nguyên tốt, nhưng vẫn đang tranh cướp với nhà khác, đoán chừng tạm thời hẳn là chưa có tin tức nhanh như vậy.
Nhưng thời gian này cũng không thể rảnh rỗi. Họ trước tiên chọn một show giải trí cho Tiết Lam, nói là muốn duy trì độ hot, về phần đó là show gì thì Tiết Lam quên rồi, lúc Cao Thông nói, cô cũng chỉ tùy tiện nghe cho biết mà thôi.
Thời Chí gật đầu, thấp giọng: “Nửa tháng, vậy đủ rồi.”
Tiết Lam có hơi ngơ ngác: “Đủ cái gì cơ?”
Thời Chí đáp: “Trước đây lúc ở nhà tôi, tôi thấy cô hình như rất hứng thú với kịch bản phim điện ảnh mà tôi đang quay, hiện giờ đúng lúc có một vai đạo diễn vẫn chưa tìm được diễn viên. Nếu như cô có hứng thú, tôi có thể tiến cử giúp cô thử xem?”
Tiết Lam ngơ ra, vội xua tay: “Tiến cử tôi? Nhưng tôi chưa từng đóng phim điện ảnh, tôi cảm thấy chắc mình không được đâu.”
Đạo diễn bộ điện ảnh mà Thời Chí đang quay là đạo diễn lớn Vương Nguy rất có tiếng trong giới giải trí. Trước khoan nói các bộ điện ảnh mà ông ấy quay đều có giải thưởng, chỉ cần nhìn ông ấy đã nâng đỡ cho ra bao nhiêu ảnh đế ảnh hậu thì có thể biết điện ảnh của ông lợi hại thế nào.
Tiết Lam vẫn cực kỳ biết mình biết ta. Cô ngoại trừ gương mặt thì căn bản không có điểm nào có thể khiến một đạo diễn lớn ngó ngàng đến cô cả.
Về phần khả năng diễn xuất ấy à, trải qua học tập một thời gian thì cũng coi như tàm tạm, vai nhỏ nhỏ be bé thì diễn còn được, chứ màn ảnh rộng thì dứt khoát là tự rước lấy nhục.
Càng đừng nói còn để Thời Chí tiến cử cô, vậy không phải còn cần người ta lấy mặt mũi thể diện của mình ra à, thế thì ngàn vạn lần không được. Cô ăn mảnh em trai mình ok, nhưng rỉa em dâu thế này thì không thể nào.
Nhưng Thời Chí lại kiên quyết: “Không thử thì sao cô biết mình không được. Yên tâm, tôi đã tiến cử cô với đạo diễn rồi, cuối cùng có được hay không thì còn tùy đạo diễn quyết định.”
Tiết Lam thấy Thời Chí đã nói đến vậy thì cũng không tiện từ chối nữa, bằng không thì rõ ràng xa lạ quá.
“Vậy được rồi, làm phiền anh vậy.” Tiết Lam nói.
Thời Chí thấy Tiết Lam không còn từ chối thì khóe miệng khẽ nhếch lên, đáp: “Không phiền.”
Chẳng qua, mặc dù đã đồng ý với Thời Chí nhưng Tiết Lam vẫn thật sự không để chuyện này trong lòng. Đạo diễn Vương Nguy ở trong giới nổi tiếng lựa chọn diễn viên cực kỳ nghiêm khắc, nếu như có thể nhìn trúng cô, trừ phi mặt trời mọc lên từ đằng Tây.
Nhưng lần này hoàn toàn không như Tiết Lam dự đoán, mặt trời vậy mà thật sự mọc lên từ đằng Tây rồi!
Lúc Tiết Lam nhận được điện thoại của Thời Chí, nói phía đạo diễn cảm thấy cô ok, bảo cô mau chóng vào đoàn thì Tiết Lam đứng hình tại chỗ luôn.
Chờ khi Tiết Lam tỉnh hồn lại, vội báo tin này cho Cao Thông và Trần tỷ. Hai người họ vừa hay đều đang ở công ty, không nói hai lời liền tới tức tốc tới nhà Tiết Lam hỏi thăm tình hình.
“Lam Lam, em nói đạo diễn Vương rốt cuộc nhìn trúng em chỗ nào vậy, cứ thế mà vào đoàn?” Cao Thông đi vòng quanh Tiết Lam đánh giá cô mấy lượt, cuối cùng vẫn khó hiểu hỏi.
Điểm này Tiết Lam cũng rất muốn biết, “Anh hỏi em em biết hỏi ai bây giờ. Dù sao chúng ta đừng mừng quá sớm, em cảm thấy em hẳn là sẽ bị trả hàng sớm thôi!”
Cao Thông vội “xùy xùy xùy”, “Em còn chưa vào đoàn đấy, nói lời xui xẻo gì vậy. Đây là điện ảnh của đạo diễn Vương Nguy đó, diễn tốt thì em cũng coi như bước được một chân vào giới điện ảnh rồi.”
Nhưng Tiết Lam không lạc quan được như vậy, không cho là đúng nói: “Diễn tốt em thật không dám mơ xa, chỉ cần có thể bớt NG mấy lần là em đã hài lòng mãn nguyện lắm rồi.”
Trần tỷ sau khi trầm tư một lúc thì nói: “Đây cũng coi như niềm vui bất ngờ, đúng lúc thời gian này em cũng rảnh. Đừng quá mang gánh nặng tâm lý, chúng ta coi như là rèn luyện diễn xuất đi.”
Về phần vì sao Tiết Lam lại được đạo diễn Vương Nguy chọn trúng, chị đoán hẳn là Tiết Lam có điều kiện nào đó khá phù hợp với vai diễn. Đây cũng là lý do duy nhất trước mắt mà chị có thể nghĩ ra.
Cao Thông cũng vội tiếp lời: “Chứ gì nữa, được một đạo diễn lớn như vậy chỉ đạo diễn xuất, em chắc chắn sẽ thu hoạch được không ít đâu. Còn nữa, Thời Chí không phải cũng ở trong đoàn ư, đều là người quen.”
Nghe Cao Thông đề cập thì Trần tỷ mới nhớ ra chuyện này, chị nhìn Tiết Lam, hỏi: “Trước đó trong điện thoại em nói đây là Thời Chí tiến cử em, quan hệ cá nhân của cả hai rất tốt sao?”
Trần tỷ cũng hiểu biết một chút về Thời Chí. Có thể khiến anh đích thân giúp tiến cử vai diễn thì có thể thấy chắc chắn là anh công nhận người bạn này.
Tiết Lam không biết nên giải thích với Trần tỷ thế nào về quan hệ với Thời Chí. Dù sao xưng hô em dâu này cũng vạn vạn lần không thể truyền ra ngoài, dù là quản lý của cô cũng không được.
Không phải Tiết Lam không tin tưởng hai người, thực tế cô cũng không thể moi được gì Thịnh Lâm và Thời Chí. Dù sao trong giới giải trí lòng người khó lường, cánh cửa này cô nhất định phải phòng thủ cho chắc.
Bao gồm cả chuyện Thời Chí ở dưới lầu nhà cô, cô cũng không tiết lộ với bất kỳ ai.
Tiết Lam còn chưa nghĩ xong nên nói thế nào thì ai ngờ Cao Thông đã trực tiếp trả lời thay cô: “Chuyện này em biết. Thời Chí và Thịnh Lâm là bạn bè, lúc trong đoàn cậu ấy cũng chiếu cố Tiết Lam, đoán chừng lần này cũng là trao tặng nhân tình dựa vào thể diện của Thịnh Lâm.”
Trần tỷ gật đầu, cũng cảm thấy giải thích này hợp lý. Chuyện Thịnh Lâm và Thời Chí có quan hệ tốt trong giới giải trí chị cũng nghe được ít nhiều, dù sao đoàn đội hai bên cũng không ai che giấu điều gì.
Về phần chuyện Tiết Lam lo lắng, Trần tỷ căn bản không hề nghĩ tới. Chị ở trong giới giải trí nhiều năm như vậy, sự việc thế này cũng gặp nhiều rồi. Nếu hai người thật sự có gì, đừng nói người khác, hai nhà bọn họ tuyệt đối sẽ không có phản ứng thẳng thắn vô tư như vậy.
Tiết Lam cũng vội tiếp lời: “Đúng đúng đúng, chủ yếu là Thời Chí coi trọng bạn bè.”
Nếu như người ta đã nói mau chóng vào đoàn, bên Tiết Lam đương nhiên không thể nào tiếp tục trì hoãn, vì vậy ngày hôm sau cô đã được Trần tỷ đóng gói đưa đi.
Có điều lần này ngoại trừ Trương Giai đi cùng thì Trần tỷ và Cao Thông cũng theo.
Sau khi họ tới đoàn phim, phó đạo diễn dẫn họ tới gặp đạo diễn Vương Nguy, chỉ là đúng lúc đang quay một cảnh nên nhóm Tiết Lam chỉ có thể trước đứng chờ ở một bên.
Người đang diễn không phải ai khác, chính là Thời Chí.
Bộ phim này của họ tên , là một bộ phim lấy đề tài gián điệp, kể về thời kỳ kháng chiến, Đảng ta vì để thu được tình báo của địch nên phái gián điệp tiến vào khu quân địch chiếm đóng ở Thượng Hải, dùng tính mạng để giao thiệp với kẻ địch, thu hoạch tình báo.
Từ bối cảnh hiện trường, đây là cảnh trong nhà giam, Thời Chí người mặc quần áo tù nhân, co rúc trong một góc tường nhà ngục, đầu cúi thấp căn bản không để người ta nhìn ra anh đang nghĩ gì.
Đúng lúc này, cửa nhà giam bị mở ra từ bên ngoài, một người mặc quan phục lính Nhật đi vào. Lúc này Thời Chí ngồi ở góc tường vẫn không có bất cứ phản ứng nào như trước, không khác gì một tượng gỗ.
Bất luận sĩ quan Nhật kia nói gì, Thời Chí từ đầu đến cuối đều thờ ơ không chút động lòng, mãi tới khi sĩ quan kia dùng tiếng Trung sứt sẹo nói ra tên của một người, anh cuối cùng mới có phản ứng.
Sĩ quan Nhật nói: “Tôi nhắc tới một người mà chắc chắn cậu biết, cậu còn nhớ Chu Nhân Nhân không?”
Sau khi nghe thấy cái tên này, cơ thể của người trong góc khe khẽ run lên, nhưng cũng chỉ vậy mà thôi.
Sĩ quan đó không nản lòng, tiếp tục nói: “Cậu biết cô ta chết như thế nào không. Hahaha, mỹ nhân như vậy, bổn tướng quân của đại quân chúng tôi sao có thể dễ dàng bỏ qua, cho nên…”
Sĩ quan còn chưa nói hết thì Thời Chí bỗng ngẩng phắt lên, lặng lẽ nhìn chằm chằm sĩ quan đó.
Đáy mắt anh dường như chứa đựng sóng to gió cả, tựa như vực sâu khiến người ta bất giác cảm thấy sợ hãi. Nhưng mấy giây sau, lại trở về vẻ bình lặng không một gợn sóng như hồ nước chết.
Lúc này, Tiết Lam nghe thấy đạo diễn hô “cut” mới bừng tỉnh từ trong ánh mắt kia của Thời Chí.
Mà xung quanh cũng truyền tới tiếng hít sâu vì không nhịn được của mọi người.
Cao Thông ở cạnh hãy còn kinh hãi lẩm bẩm một câu, “Trời ơi, thật không hổ là diễn xuất của ảnh đế, ánh mắt mới rồi quả thật quá tuyệt.”
Trần tỷ nhìn Thời Chí đứng cách đó không xa, mặt cũng lộ vẻ khâm phục. Chị cũng xem như từng xem không ít diễn viên diễn xuất xuất sắc, nhưng giống như Thời Chí, một ánh mắt thôi đã có lực truyền cảm như vậy thì thật sự rất ít.
Đạo diễn Vương Nguy cũng từ sau camera đứng dậy, cười ha ha đi qua vỗ vỗ Thời Chí nói gì đó. Thời Chí cười cười, chỉ về phía nhóm Tiết Lam, sau đó họ cùng nhau đi qua bên này.
Đạo diễn vừa tới, Trần tỷ liền dẫn Tiết Lam bước lên chào hỏi, đạo diễn cùng họ trao đổi ngắn gọn vài câu, sau khi căn dặn Tiết Lam buổi chiều có cảnh quay của cô rồi thì trực tiếp rời đi.
Đạo diễn đi rồi, Tiết Lam giới thiệu Thời Chí với Trần tỷ, “Thời Chí, đây là Trần tỷ, hiện tại là quản lý của tôi.”
Thời Chí khẽ cúi đầu, “Xin chào.”
Trần tỷ lịch sự hỏi: “Thời lão sư chào cậu, lần này Lam Lam làm phiền cậu rồi.”
Thời Chí cười gật đầu, sau đó quay qua nhìn Tiết Lam, nói: “Lần này tiến độ quay khá gấp, lát nữa tôi vừa hay không có cảnh, chi bằng trước đó luyện tập với cô cảnh sẽ quay chiều nay?”
Tiết Lam đơ ra, ngay bây giờ sao?
Cô ngoảnh đầu nhìn Trần tỷ và Cao Thông. Họ vốn dự định sau khi chào hỏi đạo diễn xong thì sẽ về khách sạn cùng ăn cơm, Trần tỷ còn muốn căn dặn cô vài chuyện, sau đó buổi chiều thì sẽ rời đi.
Trần tỷ vội đẩy Tiết Lam, “Tụi em mau đi đi, tập diễn quan trọng, những chuyện khác chị bàn với Cao Thông cũng vậy. Dù sao lần này toàn bộ hành trình cậu ấy cần ở lại trong đoàn với em.”
Cơ hội thế này rất khó được, Thời Chí rõ ràng có ý muốn giúp đỡ Tiết Lam. Nói thật, có thể được anh ở trong đoàn giúp đỡ thì Trần tỷ cũng xem như hoàn toàn yên tâm, vai này mười phần hết chín là ăn chắc rồi.
Chuyện Tiết Lam vào đoàn đôi bên ai cũng không có ý định che giấu, cho nên trong giới rất nhiều người đều nghe được phong phanh, không khỏi cảm thán Tiết Lam hiện giờ quả nhiên khác rồi.
Cô vậy mà ngay cả tài nguyên điện ảnh siêu cấp thế này cũng có thể giành được, có thể thấy sau này sẽ ngược gió trở mình.
Mà paparazi và blogger tin tức nhanh nhạy trong giới giải trí đương nhiên cũng nhận được tin, lập tức thêm mắm dặm muối tung tin này ra, nhất thời trên mạng có thể nói là đa hình đa dạng đủ loại tin tức, đủ kiểu cách nói.
@Ký sự showbiz của Tiểu Vương: Tin nóng hổi, hôm nay Tiết Lam đã im hơi lặng tiếng vào đoàn, đã xác định là vai nào đó trong của đạo diễn Vương Nguy.
@Chuyện bên lề của minh tinh: Sáng nay ở gần đoàn chụp được Tiết Lam dẫn theo quản lý tới đoàn, chuyện vào đoàn phim xác định chắc chắn.
@Kiểm định showbiz: Trước đây chủ nhà đã từng đoán, Tiết Lam gần đây tài nguyên tốt gớm, đoán chừng nguyên nhân rất lớn là tìm được kim chủ thứ dữ đứng sau. Lần này cô ta còn có được vai diễn trong , một lần nữa chứng thực tính hợp lý của suy đoán này.
…….
Vì thế dưới sự dẫn dắt “như đúng rồi” của truyền thông, dân cư mạng không rõ chân tướng cũng bắt đầu nhao nhao phỏng đoán, lần này Tiết Lam là ôm được đại lão kim chủ lợi hại thế nào, khiến trên mạng lại sôi nổi bình luận.
[Không phải chứ, lẽ nào sau lưng Tiết Lam thật sự có kim chủ, nhìn bộ dạng cô ấy cảm giác không giống]
[Có gì mà giống hay không giống chứ. Showbiz vốn là cái chảo nhuộm khổng lồ, sàn diễn của danh lợi vọng, tất cả mọi việc đều có khả năng]
[Hèn chi gần đây tui còn thắc mắc mãi sao Tiết Lam này tự nhiên độ hot cao vậy, hình như cả ngày đều có trên hot search, thì ra là sau lưng có người chống lưng]
[Trước đó còn tưởng Tiết Lam vì có em trai là Thịnh Lâm, bây giờ xem ra không phải vậy rồi, tài nguyên điện ảnh thế này một đỉnh lưu như Thịnh Lâm e là còn với chưa tới]
……….
Lúc này nhóm Việt quất cũng tức tốc chạy tới phản hắc, fan Lâm vây xem cũng đồng loạt giúp đỡ, ngoại trừ phản hắc report, họ còn ở khu bình luận dẫn dắt cộng đồng mạng.
[Cười ẻ, Lam Lam của tụi tui dạo này độ hot cao còn không phải bởi vì bản thân ẻm bản lĩnh, thú vị lại lạc loài không giống ai, liên quan gì tới kim chủ chứ ]
[Nói Lam Lam của tụi này có kim chủ, làm phiền về lật lại mấy hot search thời gian qua của ẻm xem là gì. Cười chớt, ai tốn tiền mua hot seach anti chính mình hả]
[Nếu như tui đoán không lầm thì vai trong hẳn là có liên quan tới Thịnh Lâm, chị em người ta giúp đỡ lẫn nhau bộ không được hả? Hợp tác chiến lược trong có tên công ty Tiết Lam, khách mời thường trú này vừa nhìn là biết tài nguyên công ty cho ẻm, công ty nâng đỡ nghệ sĩ của mình bộ không được hả?]
[Còn có show tình yêu cũng là sau khi quan hệ của Lam Lam và Thịnh Lâm lộ ra, tổ chương trình nhìn trúng độ hot của ẻm, vai trong lại càng là do bản thân Lam Lam tự mình đi cast…]
[Đúng vậy, ganh tỵ với tài nguyên tốt của Lam Lam nhà tụi tui thì làm ơn coi lại rõ mấy tài nguyên đó từ đâu mà tới đi]
…………..
Trong khi Việt quất và fan Lâm chuyên tâm phản hắc report thì phản ứng của Only Chí và cp fan Thiên nhân rõ ràng dữ dội hơn nhiều.
Trước nói về Only Chí nhé. Chuyện này với họ mà nói thì cảm xúc rối rắm tới cực điểm, tin Tiết Lam vào đoàn vừa lọt ra, Only Chí đã hoàn toàn không muốn lên tiếng.
Theo họ thấy, lần này Tiết Lam vào đoàn quá nửa là có liên quan tới Thời Chí. Bất luận Thời Chí bởi vì Thịnh Lâm nên giúp đỡ Tiết Lam hay bởi vì chính Tiết Lam mà ra tay giúp đỡ, thì hai khả năng này cái nào cũng đủ khiến tim họ nghẹn thắt.
Only Chí đồng loạt cảm thấy hai chị em Tiết Lam và Thịnh Lâm tuyệt đối chính là nhân vật nguy hiểm nhất với nhà của họ, một chín một mười, bất phân thắng bại.
Mà phía Thiên nhân thì đơn giản hơn. Họ có chung nhận thức với nhóm Only Chí, cũng cảm thấy Tiết Lam có thể vào đoàn chắc chắn là nhờ có Thời Chí.
Nhưng họ không thừa nhận giữa Thời Chí và Tiết Lam có gì, mà kiên định chắc chắn Thời Chí giúp đỡ Tiết Lam là vì Thịnh Lâm. Dù sao chị của đối tượng và chị của chính mình cũng có khác gì nhau đâu nào.
Lần này, nhóm Thiên nhân cũng bắt đầu thấy chua loét. Trước giờ họ không hâm mộ Thời Chí có Thịnh Lâm, cũng không hâm mộ Thịnh Lâm có Thời Chí, nhưng họ lại hâm mộ Tiết Lam có cả Thịnh Lâm lẫn Thời Chí!
Một là em trai, một là đối tượng của em trai, hai người đều tận sức tận lực trải đường cho cô trong showbiz.
Huhuhu, vậy cũng may mắn quá rồi. Nhóm Thiên nhân nhao nhao bày tỏ ngưỡng mộ muốn khóc, rốt cuộc nhân sinh Tiết Lam đã chiến thắng được gì vậy.
Mà lúc này Tiết Lam được nhóm Thiên nhân ghen tỵ hâm mộ ước ao các kiểu đang ngồi trong phòng hóa trang đoàn , mặt khổ mày sầu.
Tiết Lam lật tới lật tui kịch bản trong tay mấy bận, xác định mình quả thực không có nhìn nhầm, vẻ mặt lúng túng nhìn Thời Chí.
“Cái này, chúng ta thật sự phải diễn tình nhân ư….”