Dựa theo quy định của chương trình , khách mời ngoại trừ mấy vật dụng sinh hoạt cá nhân như quần áo thì không được mang theo những đồ khác vào nhà, nhất là đồ ăn.
Nhưng còn có một quy định khác, phàm là đồ vật khách mời mang vào được thì tổ chương trình không có quyền lại yêu cầu khách mời giao ra. Nói một cách khác, có thể vượt qua vòng kiểm tra của tổ đạo diễn hay không, cần phải xem bản lĩnh các loại của bạn.
Thế nên lúc Tiết Lam đi vào, trong sân hết sức ồn ào, tổ đạo diễn và nhân viên một phe, trừ Tiết Lam thì bốn khách mời khác là một phe. Các khách mời thường trú sống chết bảo vệ hành lý của mình, nhân viên thì chớp thời cơ cuỗm hành lý để kiểm tra.
Mà phía sau lưng tổ đạo diễn không xa có một lằn ranh màu xanh, cũng chính là nói, nhóm khách mời có thể đột phá phòng thủ của tổ đạo diễn, mang hành lý vượt qua ranh giới màu xanh đó thì coi như họ thắng.
Nghe thấy âm thanh cửa bị đẩy ra ken két, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn Tiết Lam vừa mới bước vào.
“Mau qua đây bảo vệ hành lý của mình, ngàn vạn lần không thể để tổ chương trình cướp mất.” Trong phe khách mời có người hét lên với Tiết Lam.
Tiết Lam nhìn theo hướng âm thanh, vừa hay cô cũng nhận ra người đó, tên Lâm Hưng, là một MC chuyên nghiệp, năm nay ba mươi tám tuổi, cũng là khách mời thường trú của mùa trước.
Tiết Lam “À” lên một tiếng, nhưng vẫn đứng tại chỗ bất động, chỉ là thập phần tự do phóng khoáng đẩy hai hành lý về phía trước, dừng ngay trước mặt tổ đạo diễn.
“Không phải nói muốn kiểm tra có đồ ăn hay không sao, cho mọi người soát đó.”
Nhân viên chương trình vốn đã lên dây cót chuẩn bị cướp hành lý ngớ ra, tình huống quái quể gì vại, chủ động giao nạp?
“Lẽ nào em không mang theo đồ ăn tới à?” Tổ đạo diễn cùng nhân viên không chắc chắn, cất tiếng hỏi lại.
Tiết Lam mặt mày vô tội: “Không đem theo, tổ chương trình mọi người đông thế này, lại canh giữ nghiêm muốn chết. Em hao công phí sức làm gì chứ, còn không bằng mang thêm hai bộ đồ cho thực tế.”
Mọi người:……..
Không thể không nói, rất có lý.
Bên khách mời thừa dịp nhân viên đang bàng hoàng, đã có người bắt đầu bất ngờ xông vào, may mà phía tổ đạo diễn phản ứng đủ lanh lẹ, cũng không để ý Tiết Lam nữa, hết thảy ồ ạt bao vây những người khác.
Người hai phe rất nhanh đã tụ lại một chỗ. Hành lý của những khách mời khác bị cướp qua giành lại, chỉ có hai vali hành lý lớn kia của Tiết Lam nằm chỏng chơ một bên, không ai đoái hoài.
Vì vậy, trong lúc hiện trường tranh cướp hỗn loạn, Tiết Lam đủng đà đủng đỉnh đẩy hành lý của mình băng qua lằn ranh màu xanh, chỉ là lúc quay lưng đi, cô cúi đầu nhìn hai hành lý to đùng của mình, đáy mắt vụt lên một tia giảo hoạt.
Nhìn đại chiến tranh cướp hành lý kịch liệt bên kia, Tiết Lam nói thế nào cũng là một thành viên phe khách mời, đương nhiên không thể trơ mắt nhìn, thế nên cô chuẩn bị qua giúp một tay.
Năm vị khách mời thường trú của mùa này được chia làm ba nam hai nữ, Tiết Lam biết danh tiếng mình bên ngoài không tốt, đương nhiên không thể đi về phía nam khách mời để bị người ta ghét, vì vậy cô quyết định giúp đỡ vị nữ khách mời kia.
Nói ra cũng thật trùng hợp, nữ khách mời này chính là người từng có duyên gặp mặt một lần với Tiết Lam trong chương trình lúc trước – Miêu Y Y.
Tình hình bên Miêu Y Y lúc này thật sự không lạc quan, tổ đạo diễn rõ ràng lấy đông hiếp ít, phái hai nhân viên nữ bao quanh cô ấy.
Mà hai chiếc hành lý của cô ấy đã bị cướp đi, nhưng cô ấy vẫn sống chết túm chặt cánh tay của hai nữ nhân viên, đôi bên đang giằng co dữ dội.
Thấy Tiết Lam đi qua, mắt Miêu Y Y sáng bừng, dùng hết sức lực ăn cơm uống sữa bao năm, còn không quên cáo trạng: “Tiết Lam, chị mau tới giúp em với, bọn họ bắt nạt người khác.”
Nhân viên đương nhiên cũng cảnh giác nhìn Tiết Lam, nhưng Tiết Lam căn bản không hề đi qua mà lại đột nhiên chỉ vào chân Miêu Y Y, vẻ mặt hoảng sợ: “Úi trời, chân em sao bị thương rồi kìa, vết rách dài như vậy còn chảy máu nữa.”
Vì giọng Tiết Lam rất lớn nên trực tiếp át hết âm thanh của mọi người, hiện trường giống như bị bấm chuông STOP, tất cả mọi người đều dừng lại, đồng loạt nhìn về phía họ.
Miêu Y Y nghe thế cũng không kéo nhân viên nữa, nhanh chóng ngồi phịch xuống kiểm tra chân mình, đồng thời nhân viên tổ đạo diễn cướp hành lý của Miêu Y Y cũng vội vàng bỏ hành lý lại, chạy tới trước người Miêu Y Y kiểm tra cho cô ấy.
Chính vào lúc này, Tiết Lam đột nhiên có hành động, chỉ thấy cô tức tốc kéo hai va ly hành lý kia của Miêu Y Y, sau đó đẩy qua ranh giới màu xanh kia.
Động tác liền mạch lưu loát, mây bay nước chảy.
Ai nấy ngơ luôn, lúc này mới hậu tri hậu giác nhận ra, Miêu Y Y căn bản không hề bị thương, rõ ràng là Tiết Lam bày trò.
Nhân viên tổ đạo diễn chất vấn: “Em chơi xấu!”
“No no no, đây gọi là binh bất yếm trá.” Tiết Lam xòe tay, nét mặt “có phải mấy người chơi không lại”.
Miêu Y Y lúc này cũng nhận ra, cũng hết sức đắc ý: “Đúng đó đúng đó, mấy người được phép lấy đông hiếp ít, còn không cho tụi em binh bất yếm trá. Dù sao hành lý của em cũng qua lằn ranh rồi, chính là thắng.”
Tổ đạo diễn:……
Dù không cam tâm nhưng như Miêu Y Y đã nói, hành lý đã qua vạch, nói gì cũng đã muộn.
Kế đó, tổ đạo diễn rõ ràng bị ấm ức, ba vị nam khách mời còn lại chịu thảm một chút, xuống tay phải nói là vừa độc vừa chuẩn. Vì vậy không ngoài ý muốn, hành lý của ba vị nam khách mời toàn bộ đều bị tịch thu.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, lúc này năm khách mời mới có thời gian chào hỏi lẫn nhau, ngoại trừ Lâm Hưng, hai nam khách mời kia một là thành viên của nhóm thần tượng thiếu niên PF – Dịch Phi Phàm, một là ca sĩ trường phái thực lực Thẩm Lãng.
Dịch Phi Phàm nhỏ tuổi nhất trong năm người, mười sáu tuổi, tướng mạo sáng lạng đẹp trai, ngập tràn hơi thở thanh xuân. Cậu giống Lâm Hưng, cũng là khách mời thường trú mùa trước, xem như bạn cũ của chương trình này.
Thẩm Lãng xuất thân từ show tuyển chọn âm nhạc, là ca sĩ chuyên sáng tác. Tướng mạo khá khôi ngô, vóc dáng hơi gầy, trông rất ngầu lòi rất chanh xả, lượng fan đông đảo, cũng là một đỉnh lưu trong showbiz.
Nghe nói gia cảnh Thẩm Lãng rất tốt, bởi vì yêu âm nhạc nên mới vào giới giải trí. Theo cách nói của fan, có sắc có tài còn có gia sản thừa kế, đu đeo một chút cũng là điều dễ hiểu.
Trông thấy Tiết Lam và Thẩm Lãng chào hỏi lẫn nhau, quả nhiên trong phòng livestream, fan Thẩm Lãng – nhóm Lãng hoa không chịu nổi.
[Thẩm Lãng, đừng nhìn Tiết Lam, ngàn vạn lần đừng bị vẻ ngoài của cô ả mê hoặc, cẩn thận cô ả lừa gạt anh]
[Tức chết tôi rồi, Tiết Lam sao còn chưa cút khỏi giới giải trí nữa, thật muốn nhào vô đánh chết cô ta]
[Aaaaaaaaaaa, bảo bối đừng chào hỏi cô ta mà, cô ta không xứng]
[Oa oa oa, ca ca của chúng ta lương thiện quá đi, sao phải quan tâm cô ta chứ]
[Tui cảm thấy Tiết Lam rất bình thường mà, chào hỏi mà thôi, lẽ nào cùng quay chương trình còn không chào nhau một tiếng, fan mấy người đừng có mong manh* quá]
Nguyên văn: thủy tinh tâm – tim thủy tinh
Lâm Hưng là người cũ của mùa trước, đương nhiên biết tổ chương trình hành người khác cỡ nào, cho nên có thể từ trong miệng hổ cướp được hai vali hành lý của Miêu Y Y cũng không dễ dàng gì, lúc này vui đến miệng cũng cười ngoác đến mang tai.
“Y Y, mau nói mọi người biết em mang theo đồ ăn gì đi. Hành lý của em chính là hi vọng của tất cả mọi người chúng ta đó.” Lâm Hưng cười ha ha nói.
Miêu Y Y ngơ ra, chợt xấu hổ nói: “Hành lý em không có đồ ăn, quản lý bảo em giảm béo nên thu hết đồ ăn vặt trong nhà em rồi, em muốn mang theo cũng không mang theo được.”
Mọi người:…..
Dịch Phi Phàm không chết tâm, truy hỏi: “Vậy mì ăn liền chắc có chứ nhỉ, thiệt không có thì mì sợi cũng được.”
Coi đi, nhóc con này vừa nhìn liền biết mùa trước bị đói dữ dội, không hề kén ăn.
Miêu Y Y lắc đầu, “Thật sự đồ ăn nào cũng không có.”
Thẩm Lãng vẻ mặt sống không còn gì lưu luyến, đột nhiên nhìn sang Tiết Lam đứng bên cạnh: “Thà mới rồi chị giúp tôi, trong hành lý của tôi còn có mấy túi mì ăn liền.”
Tiết Lam:……
Cô còn có thể nói gì, vừa rồi nhìn khí thế liều mạng cướp hành lý của Miêu Y Y, ai có thể ngờ cô ấy trông xa tưởng hổ, nhìn kỹ hóa mèo cơ chứ.
Lâm Hưng cũng nhịn không được đỡ trán, “Thế mới rồi em còn cướp làm gì, giống như Tiết Lam trực tiếp giao hành lý cho tổ đạo diễn không phải được rồi à.”
Miêu Y Y gãi gãi đầu: “Em không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy không thể thua tổ đạo diễn được.”
Mọi người:……
Quần chúng trong phòng livestream cũng bị màn cua khét lẹt này chọc người, fan của Miêu Y Y comment đầy màn hình:
[Khiến các vị chê cười rồi, bản tính ngốc nghếch của Y Y nhà bọn em sao lại lộ rồi.]
[Hahaha, ăn không ăn không quan trọng, Y Y nhà chúng em chủ yếu là muốn thắng]
[Con gái chịu khổ rồi, ngay cả đồ ăn vặt cũng bị tịch thu hết, đau lòng đau lòng]
[Mặc kệ thế nào, vẫn phải cảm ơn tiểu tỷ tỷ Tiết Lam đã giúp Y Y nhà chúng ta thắng, bằng không con gái thua sẽ khóc mất]
[Nhìn phản ứng mới rồi của Tiết Lam, binh pháp cũng dùng rồi, tui đột nhiên có chút hoài nghi trong hành lý của cổ thiệt không có đồ ăn hả?]
[Đồng cảm đồng cảm, tóm lại có cảm giác tổ chương trình đã để lọt một con cá lớn]
……
Thấy kết quả thế này, bên tổ đạo diễn tức thì vui chết đi được, kêu năm người họ đi qua, sau đó ở trước mặt họ, đem từng túi đồ ăn trong hành lý của Lâm Hưng, Dịch Phi Phàm và Thẩm Lãng lôi ra không sót cái nào.
Điều thần kỳ chính là cả ba người họ cứ như đã thương lượng trước, ai cũng đều mang theo mì ăn liền, đủ loại đủ vị kiểu nào cũng có.
Nhìn gương mặt tiểu nhân đắc chí lúc thu đồ đạc của tổ đạo diễn, mấy người nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không có cách nào.
Kế đó, tổ đạo diễn bắt đầu phổ biến quy tắc. Nói một cách đơn giản, chính là họ cần phải dựa vào sức lao động của mình để đổi lấy đồ ăn hàng ngày.
Tỷ như họ có thể ra ruộng thu hái nông sản đã chín, hoặc là ra sông bắt cá, hái rau cũng được.
Tổ đạo diễn còn chỉ một khoảnh ruộng to bên ngoài nhà, nói đây là tổ chương trình bao thầu cho họ, nhóm khách mời có thể xuống lao động.
Nhưng mà sản vật khách mời thu hoạch không thể tự tiện bán ra ngoài, chỉ có thể bán cho tổ chương trình, hoặc trực tiếp đổi thành thức ăn với tổ chương trình cũng được.
Dứt lời, nhân viên còn đưa cho họ một bảng biểu trao đổi thức ăn, trên đó có giá cả trao đổi cũng như các món đồ có thể trao đổi.
Sau khi phổ biến xong quy tắc của chương trình, tổ đạo diễn còn đắc ý nhấn mạnh một lần, không được phép tới nhà thôn dân ăn chực.
Cuối cùng của cuối cùng, tổng đạo diễn của chương trình còn cười ha ha liếc nhìn Tiết Lam, nói: “Cũng xin khách mời nào đó chú ý một chút, đừng than nghèo kể khổ với thôn dân, bôi xấu danh tiếng của chương trình tụi tôi.”
Tiết Lam:…..
Được lắm, cameraman này không thành thực, vậy mà còn đi mách cô!
Tiết Lam cười tủm tỉm nhìn về phía anh quay phim đang quay cô, đối phương cảm giác được ánh mắt cô, có chút chột dạ cúi đầu.
Thẩm Lãng đang lật xem bảng trao đổi thức ăn tổ chương trình đưa, càng xem đầu mày càng nhíu chặt, thẳng thừng oán trách: “Mấy người cũng xấu xa thế này rồi còn cần tụi tui bôi xấu chắc!”
Tổ đạo diễn: “………..”