Shinwa Densetsu no Eiyuu no Isekaitan

chương 3: cơn mưa giữa chiến trường (4)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong khi đội quân của Hiro và những người khác bắt đầu quay trở về Đại Đế đô, một đội quân lớn đang dựng trại ở biên giới phía Bắc của Đế quốc Grantz.

Họ có 20,000 người.

Giữa trại là một lá cờ trắng với con sói bạc. Lá cờ được trang trí công phu mang sự nghiêm trang và bay phấp phới trong cơn gió lạnh lẽo.

Khói bốc lên khắp nơi, có lẽ vì đã đến giờ ăn.

Có người tay cầm chai rượu trò chuyện, có người thì uống rượu ẩm ĩ, thậm chí còn có người cởi trần ca hát, mặc cho gió thổi lạnh da buốt thịt. Không có sự u ám nào ở đây, chỉ có không khí tươi vui mang sự ấm áp trong những ngày giá rét ở đây.

Người dân gần đây sẽ cho rằng đang có hỗn loạn ở đây nếu một đội quân ồn ào như vậy cắm trại xung quanh, nhưng không hề có sự hỗn loạn nào trong các thị trấn, làng mạc, pháo đài xung quanh biên giới đang được canh gác cẩn trọng.

Chỉ huy quân đội này là một người đàn ông mà tất cả đều biết rõ - Werewolf Charme Selene von Grantz.

Anh ta là [Đệ Nhị Hoàng tử] của Đế quốc Grantz và là người đứng thứ tư trong danh sách kế vị ― mọi người gọi anh ta là [Bắc Vương] và [Nanh Sói] như một cách thể hiện sự ngưỡng mộ.

“Phù…”

Selene nén tiếng thở dài và nhìn xung quanh anh.

Anh ta đang bị bao vây bởi bốn người lính mạnh mẽ. Trên tay họ đều cầm những vũ khí nguy hiểm.

Lưỡi kiếm ánh lên những tia nắng mặt trời trong thứ ánh sáng mờ đục, và phần mũi nhọn phát ra 7 tia sáng cầu vồng. Một nhát kiếm cũng đủ là đòn chí mạng rồi.

“Haha, chỉ huy. Ngày hôm nay có vẻ gương mặt xinh đẹp của anh có thể sẽ phải nhận một vết sẹo xấu xí rồi.”

“Cuối cùng đã đến lúc giải quyết mối thù ‘ngàn năm’ rồi.”

“Dạo này có vẻ ngài không rảnh để quẩy cùng chúng tôi nhỉ, chỉ huy?”

“Có chắc ngài muốn như thế này không ạ? Bốn người có lẽ là hơi nhiều để xử lý được đó ạ.” - Người tuyển chọn lo lắng nói với anh.

“Tôi có thời gian mà. Các người nên đến với ý nghĩ giết tôi.”, Selene cười lạnh.

“Ư…đẹp thật đấy. Thật đáng tiếc vì bạn là một người đàn ông.”

“Không, tôi ước gì mình có một gương mặt như vậy.”

“Không đời nào. Cái bản mặt đó mang một vẻ đẹp phi giới tính.”

Selene thường được mọi người nói là xinh đẹp. Tất cả là chỉ vì sự xuất hiện của anh ấy.

Mái tóc xanh lam mềm mại như bầu trời được làm từ lụa; thân hình gầy gò, trắng trẻo; đôi mắt long lanh. Nói cách khác, anh ta có một vẻ đẹp phi giới tính thu hút cả nam và nữ.

Trong trường hợp của Selene, mắt trái của anh có màu xanh lam và mắt phải có màu vàng kim. Chúng còn được gọi là “Dị Nhãn”, và là một đặc điểm của những anh hùng huyền thoại.

Thế nên dáng đứng của người đàn ông này, có khí chất của một nhân vật bất bại, không khác gì những anh hùng trong truyền thuyết.

“Giờ thì, đừng lãng phí thời gian để tám chuyện nữa. Bắt đầu đi nào.”

Hai tay đặt lên chuôi kiếm trên hông, Selene thở ra một hơi trắng xoá và mỉm cười tao nhã.

Một lúc sau, thân ảnh của anh biến mất không một tiếng động.

“Tsk, anh ta đến rồi. Xem ― Goh!?”

Một trong những tên lính bị thổi bay đi như bị một con bò tót húc phải. Tên bên cạnh lập tức bị triệt hạ, sùi bọt mép mà chưa kịp làm gì. Tên thứ ba chém loạn vào khoảng không, nhưng chẳng có tác dụng gì, và hắn ta ngã xuống do bị tác động vào bên má.

“H-Hả? S-Senpai ― Woahh!?”

Như thể bị một thứ vô hình tấn công, tên tân binh cuối cùng bị lăn qua lăn lại trên mặt đất và im lặng.

“Thậm chí tôi còn chưa kịp khởi động.”

Selene nhìn những người lính đang bất tỉnh trên mặt đất và thở dài chán nản.

Một lúc sau ― tiếng hò hét vang lên.

“Cái gì…vừa xảy ra vậy?”

Khi Selene ngạc nhiên nhìn xung quanh, anh thấy rằng những người đang quan sát trận đấu đang gây ra một tiếng ồn mất kiểm soát. Họ vừa nghe được gì vậy? Vừa nãy anh đã chắc chắn rằng là không có khán giả nào lúc bắt đầu.

Nhưng mà, Selene vẫn vẫy tay đáp lại tiếng hò reo của họ.

“Ồ…cứ thế này thì hôm nay chúng ta sẽ hết rượu mất.”

Selene nhún vai và tiến lên trước, đang phân vân rằng liệu anh có phải mua thêm rượu từ thị trấn gần đó hay không.

Và sau đó…

“Điện hạ, ngài đang làm cái gì vậy?”

Một người đàn ông lặng lẽ xuất hiện trước mặt anh. Hôm nay anh ta không che giấu diện mạo của mình, mà dùng bộ mặt thật xuất hiện trước mặt anh.

“Ồ, Doryx, trông anh vẫn uể oải như ngày nào.”

Anh ta là cấp dưới của chú của Selene, Thủ tướng Gillish, và cũng là một người thuộc dạng ‘đơn vị đặc biệt’ . Anh ta cũng từng là một người dưới trướng của Hiro cho đến gần đây.

“Ngài không cần quan tâm đến ngoại hình của thần hiện tại. Quan trọng hơn, ngài đang làm gì ở một nơi như thé này vậy, thưa Điện hạ Selene.”

“Không phải chuyện của anh. Hay anh có vấn đề gì với chúng tôi?”

“T-Tôi đã gửi cho ngài rất nhiều bức thư. Ngài không đọc chúng à?”

Doryx ném cho Selene một cái nhìn giận dữ. Tuy nhiên, Selene đã sải bước và nghiêng đầu.

“Thư?”

“Đúng vậy. Vài cái trong đó là của Thủ tướng Gillish.”

“Ồ, tôi nhớ rồi. Cái này phải không?”

Selene lấy từ trong túi ra một bức thư. Con dấu niêm phong trên bức thư chính là gia huy của nhà Charme. Anh ấy giữ bức thư mà không đọc nó, chỉ vì anh nghĩ rằng chúng chỉ là những lời châm chọc thường ngày mà ông ấy gửi tới.

“Từ phản ứng của anh, có vẻ như anh có thứ gì đó quan trọng muốn nói với tôi.”

“Vâng, rất quan trọng. Ngài phải đọc nó ngay lập tức!”

Khi Doryx đáp lại, Selene tháo dấu niêm phong ra và lấy tờ giấy bên trong ra.

Đó là một lá thư với những dòng chữ được viết một cách nắn nót và sắc nét. Điều quan trọng nhất là chữ trên lá thư không được viết nhỏ đi, cho nên nội dung bức thư trở nên rõ ràng và dễ hiểu.

“Heh…”

Selene mỉm cười khi đọc bức thư.

“Người đứng đầu nhà Krone đã bị ám sát rồi sao? Và chính cha đã làm điều đó sao? Việc nhà Krone tức giận vì điều đó và nổi loạn…hơi sớm quá, anh có nghĩ vậy không?”

“Tình thế rất cấp bách. Thủ tướng muốn ngài quay về Đại Đế đô.”

“Tôi hiểu rồi. Nếu đúng là sự thật, thì đây là một cuộc khủng hoảng cấp quốc gia rồi.”

“Tiên phong của quân nổi loạn có thể đã tới Đại Đế đô rồi. Hãy điều quân đội quay về và đánh bại quân nổi loạn.”

“Rất tốt.”

Selene lẩm bẩm với giọng nghiêm túc.

“Nhưng tôi không có hứng thú.”

Anh ta xé bức thư của Thủ tướng Gillish với một nụ cười.

“G-Gì cơ!?”

Doryx lắp bắp nói trong khi nhìn nhìn mảnh vụn bay đi tứ tung. Selene thì thầm trong khi liếc nhìn về phía Doryx một cách lạnh lùng.

“Tôi xin lỗi…nhưng tôi chỉ quan tâm đến sự an toàn của phương Bắc.”

“Vấn đề này mang tầm quan trọng quốc gia đấy!”

“Vậy thì sao? Có một bức [Linh Tường] ở phía Bắc. Chẳng phải bảo vệ nó cũng quan trọng sao?”

“N-Nhưng mà nếu…Đế quốc Grantz bị lung lay, thì phía Bắc cũng sẽ gặp nguy hiểm. Ngoài ra, những [Người bị Đánh dấu] gần đây cũng đã yên lặng rồi sao, phải không?

Trên thế giới này, ngoài năm chủng tộc lớn là tộc [Con người], tộc [Elf], tộc [Dwarf], tộc [Zorostas] và tộc [Thú nhân], thì còn các chủng tộc man rợ khác được gọi là [Tam Man].

Một trong số đó cũng là những con ‘quái vật’ đang hoành hành trên đất nước này.

Bên còn lại là hai chủng tộc [Lethal] và [Marked]. Họ chỉ sống ở trung tâm lục địa, và họ đã có một quốc gia riêng ở khu vực nhất định mà không có sự can thiệp nào từ bên ngoài.

Đó là lãnh thổ chưa được khám phá ở phía bên kia của [Linh Tường].

“Họ chỉ đang chờ đợi một thời cơ. Những đôi mắt đó vẫn luôn theo dõi nhất cử nhất động của chúng ta, và suy nghĩ về cách để vượt qua được bức tường.”

“…Nhưng ngay cả như vậy, thì Điện hạ vẫn phải quay về Đại Đế đô.”

“Vì ngai vàng sao?”

“…”

Doryx im lặng trước lời nói chạm đúng vào trọng điểm của Selene.

“Chẳng phải tôi luôn nói với mọi người rằng tôi không hề hứng thú với ngai vàng sao?”

“Vậy có nghĩa rằng là ngài sẵn sàng chịu thiệt hại nếu đó không phải là người phương Bắc sao?”

Cuộc trò chuyện này không liền mạch cho lắm. Đó là lý do anh ta lại vội vàng đến vậy.

Nếu Selene không đến Đế đô nhanh chóng, những người thừa kế khác sẽ chiến đấu với quân nổi loạn. Nếu giành chiến thắng, vị trí Hoàng đế tiếp theo sẽ ngày càng gần hơn với bản thân họ. Đây là điều những người ủng hộ Selene muốn tránh.

Chú của anh, Gillish, luôn muốn anh lên ngôi. Anh ta biết một số quý tộc phương Bắc cũng có ý nghĩ như vậy.

“Điện hạ, người dân ở trung tâm đang đợi ngài. Họ muốn một ai đó đến giải cứu họ.”

“Tôi không thích nó.”

“Ý ngài là sao?”

“Việc đi trên một con đường được người khác vạch sẵn, nó không hề vui chút nào. Nếu ông ấy muốn dòng dõi của nhà Charme lên ngai đến như vậy, tốt nhất ông ta nên trở thành Hoàng đế luôn đi. Không, tôi cũng không quan tâm nếu Schtobel trở thành Hoàng đế đâu.”

“Ngài bị điên sao? Nếu [Đệ Nhất Hoàng tử] Schtobel trở thành Hoàng đế, Đế quốc Grantz sẽ sụp đổ ngay lập tức.”

“Làm sao mà một người đàn ông đã tham gia vào các xung đột chính trị ngay từ nhỏ lại có thể có vấn đề được?”

Nếu đúng là như vậy, thì Schtobel thực sự đáng thương. Từ nhỏ, anh ta đã bị ông nội, gia chủ của nhà Krone, lợi dụng. Từ ngày anh ta được lựa chọn bởi [Mjolnir], anh ta đã trở thành con rối của nhà vua. Hơn hết, trái tim của Schtobel đã tan vỡ hoàn toàn…Nếu nghe về cuộc đời của Schtobel, thì bạn sẽ cảm thấy cảm thông cho anh ta.

“Cái đó…”

Doryx đã không thể đưa ra lời phản bác.

Selene nhìn anh ta với vẻ mặt chán nản.

“Nhắc mới nhớ…”

Selene đưa tay lên cằm và quay mặt đi.

Anh đã nghĩ về Hiro được một lúc rồi.

(Không biết em ấy sẽ làm gì…)

Hiro dường như không có tham vọng, nhưng Liz thì có lẽ có.

Mặc dù Selene không quan tâm đến ngai vàng, nhưng anh lại rất để ý đến những hành động của họ.

Selene đã thay đổi suy nghĩ của mình một chút về những động thái tiếp theo anh sẽ làm để chống lại quân nổi loạn lần này. Anh gọi một phụ tá thân cận của anh lại để nhờ giúp đỡ.

“Ngài có chuyện gì cần tôi giúp đỡ ạ?”

“Tôi muốn anh tập hợp một đội quân. Khoảng bốn ngàn người là đủ.”

Nghe được những lời này, Doryx, người đang quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu lên. Đôi mắt anh tràn đấy hi vọng, và anh đang cố nén lại sự vui mừng của mình như đang để ý đến biểu cảm của Selene.

Selene khó chịu rời mắt khỏi Doryx và quay lại nghe những lời của người phụ tá của anh ta.

“Phần còn lại thì sao ạ?”

“Tôi muốn anh dẫn họ quay về [Linh Tường]. Sau đó, chúng ta có thể chậm rãi quay về Đại Đế đô.”

“Vâng, thưa ngài. Tôi sẽ đi chuẩn bị ngay bây giờ.”

Khi người phụ tá lui đi, Selene lại quay tầm nhìn của mình về Doryx.

Nhìn anh ta trông rất nhẹ nhõm vì Selene đã đáp ứng lệnh triệu tập.

“Tôi không biết anh đang mong muốn điều gì. Nhưng tôi sẽ không làm những điều đó đâu.”

Doryx nhướn mày như muốn nói rằng Selene thật bướng bỉnh.

“Vậy thì mục đích của ngài khi đến Đại Đế đô là gì vậy?”

“Tôi chỉ là kẻ xem kịch thôi. Đó là màn kịch biểu diễn tương lai của đất nước này.”

Đặt tay lên chuôi kiếm trên hông, Selene mỉm cười và mong chờ cho đến buổi biểu diễn bắt đầu.

Truyện Chữ Hay