Tất cả mọi người đều biết rằng Đế quốc Grantz có một lãnh thổ rộng lớn. Từ khi nó có diện tích to lớn như thế này, Hoàng đế không thể theo dõi hết được toàn bộ đất nước.
Vị Hoàng đế thứ 43 - vị vua hiện tại, vì e ngại việc biên giới sẽ bị chia cắt, nên đã chia lãnh thổ rộng lớn này thành 5 khu vực chính: Đông, Tây, Nam, Bắc và Trung tâm.
Mặc dù Hoàng đế là người cai trị năm lãnh thổ này, nhưng các gia tộc Công tước, hay còn được biết đến với cái tên [Ngũ Đại Quý tộc], mới thực sự là những người quản lý chính của những khu vực này.
Gia tộc Krone cũng chính là một trong những đại quý tộc đã nhiều năm đứng trong hàng ngũ đó. Họ đã tồn tại ngay từ khi những ngày đầu Đế quốc Grantz ra đời, và với lịch sử lâu đời và dòng dõi cao quý, họ đã được giao phó phụ trách trung tâm Đế quốc - Đại Đế đô Cladius.
Lãnh thổ chính của nhà Krone cách Đại Đế đô khoảng 30 sels (90 km). Sự giàu có của nhà Krone bắt nguồn từ vùng đất màu mỡ nằm ở lưu vực sông Trident, và vị trí của họ ở trung tâm là cực kỳ vững chắc vì họ nắm giữ một số tuyến đường thương mại quan trọng tới các quốc gia khác.
Như đế khẳng định cho điều này, thành trì của nhà Krone - lâu đài [Twin Claw], đã trở nên thịnh vượng đến mức có thể bị nhầm lẫn với Đế đô. Bên ngoài cánh cổng sắt của bức tường thành, là trung tâm của thành phố. Những khu chợ nhộn nhịp, cảnh mọi người cười nói vui vẻ. Nếu bạn tiếp tục đi qua cánh cổng, thì những bức tường thành to lớn sẽ chào đón bạn. Lâu đài, những tháp canh - mang đậm dáng vẻ của một pháo đài trong thành phố.
Bên trong lâu đài đó, Schtobel đang ở cùng Brius - gia chủ của nhà Krone.
“Hoàng đế đã cho ngài một ân huệ cực lớn đấy. Ông nội.”
“Lão Hoàng đế đó đã quên hết những gì chúng ta đã làm cho hắn mà cắt đứt hết quan hệ với chúng ta.”
Trái ngược với Schtobel - người đang mỉm cười một cách thoải mái, thì Brius đang buông ra những lời lăng mạ hướng tới Hoàng đế.
“Lịch sử của nhà Krone chính là lịch sử của Grantz. Chúng không thể tách rời nhau. Gã hoàng đế đó là một kẻ ngu ngốc. Cháu nghĩ ai đã giúp đỡ cho ông ta từ trước đến nay?”
Gia chủ của nhà Krone đang trong tình trạng sát khí hừng hực, nhưng Schtobel lại ném cho ông ta một ánh nhìn lạnh lùng.
“Ông ơi, sao không bình tĩnh lại một chút đi?”
“Schtobel… cháu nghĩ đây là tình huống mà ta có thể giữ bình tĩnh được sao?”
Mặt của Krius trở nên đỏ như gấc và giận dữ đối mặt với Schtobel.
“Ngay từ đầu, cháu nghĩ gì khi mà từ bỏ quyền kế thừa ngai vàng, và nếu mọi chuyện từ tiếp tục như thế này, thì đây sẽ là dấu chấm hết cho nhà Krone.”
“Phư, chắc là vậy.”
Schtobel vẫn bình tĩnh. Thay vào đó, anh ta khịt mũi và chế nhạo ông nội đang trong cơn hoảng loạn của mình.
“Chính nhờ sự tồn tại của cháu, mà chúng ta mới có thể tập hợp các quý tộc lại với nhau… và giờ chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Con gái của Krius đã kết hôn với Hoàng đế, và Schtobel là con của hai người; chính vì vậy, anh ta là cháu trai của ông ta. Tuy nhiên, mẹ của Schtobel - Hoàng hậu, đã chết một cách tức tưởi vào ngày trưởng thành của anh, và như một sự trùng hợp ngẫu nhiên, từ ngày đó, nhà Krone bắt đầu bị hoàng gia Grantz xa lánh.
“Ông đã quá già để tức giận rồi đấy; rồi không cẩn thận mà máu dồn lên não thì chết lúc nào không hay.”
“Cháu… luôn biết cách khiến người khác phải khó chịu.”
Krius cảm thấy kinh tởm và hướng đôi mắt đục ngầu của mình về phía Schtobel.
“Vậy thì ngay từ đầu, những tên lính đánh thuê ta tuyển khắp nơi thì sao? Ta đã nghe theo cháu và thu thập chúng như một lời đe doạ, nhưng chẳng có tác dụng gì, phải không?”
“Ông thậm chí còn không bị trừng phạt vì tội lỗi của mình, vậy thì ai quan tâm chứ?”
“Nhờ cháu mà bây giờ ta không còn lỗ nào để chui vào nữa. Nuôi 40,000 binh lính không nhà không cửa nay đã khó, và giờ lão già kia không chỉ tịch thu hết tất cả đất đai, mà còn ép chúng ta phải trả toàn bộ chi phí kiến thiết lại Ferzen."
“Ông thu thập được hơn 40,000 binh lính sao…? Thật bất ngờ.”
Và ánh mắt của Schtobel trở nên sắc bén lạ thường khi nghe thấy số lượng binh lính với một vẻ mặt thờ ơ.
“Tuy nhiên, con số này vẫn ít hơn mong đợi. Ta nghe rằng có một tên ngốc nào đó đã đột nhập vào nhà của những kẻ nghi ngờ ta. Đó là lý do ta không thể tìm kiếm được nhiều đồng minh như mong đợi.”, Krius đang xoa xoa thái dương như đang đau đầu.
“Không cần lo lắng thêm gì nữa. Với đội quân hùng hậu như này, chúng ta có thể dẫn binh chiếm lấy Đại Đế đô. Thậm chí ta còn có thể hạ bệ được Hoàng đế. Chẳng phải đây là lúc giấc mơ của ông trở thành hiện thực sao?”
Krius tỏ vẻ nghi ngờ trước những lời phát biểu đáng lo ngại của Schtobel.
“Nếu ta làm như vậy, thì đó chắc chắn là dấu chấm hết của nhà Krone. Nó không phải là một giấc mơ trở thành hiện thực, nó là một thảm hoạ. Schtobel…cháu đang nghĩ gì vậy?”
“Ha, nhắc mới nhớ, tất cả đã kết thúc từ lâu rồi.”.
Giọng của Schtobel đột nhiên trầm xuống. Đôi mắt của Krius nheo lại tỏ vẻ khó chịu.
“Cái gì?”
“Tôi chắc rằng ông biết, ông nội. 300 năm trước - sự thật về vụ ám sát Hoàng đế.”
Ông ta nuốt nước bọt như đang sợ hãi trước sự thay đổi kỳ lạ của đứa cháu trai của mình.
“Những thứ lạc hậu cần phải được loại bỏ. Thứ quả thối rữa cần phải được dập bỏ đi để lấy được những hạt giống mới. Giống như thế giới mục nát cần được thay máu để tái sinh lại một lần nữa vậy.”
Schtobel cười gượng và ám chỉ rằng Grantz cũng không nằm ngoài quy luật này.
“Im ngay và nghe ta nói… Đừng có làm mấy trò ngu ngốc nữa. Một quý tộc là cái gì nếu không có quốc gia?”
Krius nổi cơn thịnh nộ và vung tay về phía Schtobel với giọng điệu tức giận.
Nhưng Schtobel mới là người chủ động.
Anh ta nắm lấy tay ông bằng sức lực mạnh mẽ của mình.
“Aaa!!”
Tiếng xương kêu răng rắc vang khắp phòng. Krius không thể chịu đựng được cơn đau mà khuỵu gối xuống sàn nhà.
“Schtobel! Thằng khốn!”
Krius trừng mắt nhìn về phía Schtobel với vẻ mặt pha tạp giữa tức giận và đau đớn.
Nhưng nó cũng chẳng ảnh hưởng gì tới anh ta, và Schtobel đứng dậy mà không thèm để ý tới ông ta.
“Ông nội đang nói chuyện vô nghĩa thật đấy. Chẳng phải ông mới là kẻ cầm đầu mọi chuyện sao?”
“M-Mày nghĩ mày có thể thoát được sau khi dám tính kế sau lưng tao sao?”
“Ông đang nói chuyện cười gì vậy? Ông chỉ là một lão già đã bị tước bỏ hết mọi quyền lực rồi mà thôi.”
Một dòng điện phát ra từ cơ thể của Schtobel như để thể hiện sự tức giận của anh ta. Luồng xung áp xuất hiện tàn phá bừa bãi cả căn phòng.
Những bức tường bị đục khoét. Sản nhà bị bóc lên từng miếng gạch. Trần nhà bị đánh đến cháy sém, và một luồng ánh sáng lan toả cả căn phòng.
“Ông nội…hay tôi nên nói là kẻ thua cuộc?”
Khuôn mặt của Schtobel tỏ vẻ thích thú khi anh ta giơ một tay lên. Mắt ánh ta ánh lên sự thích thú như một tên đồ tể đang sắp làm thịt những con gia súc vừa được vỗ béo.
“Ông đã không còn cần thiết nữa. Nhưng đừng lo, tôi sẽ tiếp tục giấc mơ còn dang dở đó của ông, và tôi cũng sẽ xử lý nốt cái mối thù ngàn đời giữa ông và tên vua kia.”
“C-Chờ đã…Schtobel. Mày…Mày muốn giết ông của mình sao?”
“Tôi chưa bao giờ coi ông là ông của tôi cả.”
Krius thất thần nhìn Schtobel, và nhìn thấy được một kẻ máu lạnh đến mức không thể tin được hắn là con người, như thể ông ta trong quá khứ vậy.
“Ông chẳng là gì ngoài một hạt bụi trong thế giới này.” - Schtobel hướng đôi mắt vô hồn tới người ông đang gục trên đất của mình.
Một tích tắc sau, một tia sét giáng xuống cơ thể của gia chủ nhà Krone.
Không tiếng la hét. Sấm sét giáng xuống như một ngọn kích, và ngay lập tức, mạng sống của ông ta bị tước đoạt. Mùi cháy khét lan khắp căn phòng, xộc thẳng vào mũi và bám vào khắp cơ thể.
“Phù, ngay cả khi chết rồi, ông vẫn khiến tôi cảm thấy khó chịu. Đúng là một thứ rác rưởi.”, Schtobel khụt khịt mũi và ngồi xuống với gương mặt nhăn nhó.
Và sau đó…
“Làm phiền rồi.” - Có tiếng gõ cửa vang lên.
“Có vẻ cậu đã giải quyết xong rồi nhỉ.”
Không đợi phản ứng lại, một người bước vào căn phòng - cánh tay phải của Schtobel.
Đó là một người lính già vạm vỡ. Không ai trong Đế quốc Grantz này không biết đến tên ông ta cả. Một nhát chém của ông ta có thể tách dòng sông ra làm hai, và một mũi giáo của ông ta có thể phá huỷ một bức tường thành.
Lúc còn trẻ, ông ta được coi là một ‘ác quỷ’ khi tấn công vào nhiều quốc gia.
Ông ta tên là Trey Fleen von Loring.
Ông ta nhìn xuống cái xác nằm trên sàn mà không biểu lộ mảy may tí cảm xúc nào.
“Hắn ta là một kẻ có tham vọng lớn, nhưng khi có biến cố, thì hắn chỉ biết làm con rùa rụt cổ ở trong nhà mà thôi.”
“Nhưng ít nhất ông ta đã để lại cho tôi rất nhiều thứ. Tôi cũng phải cảm ơn ông vì điều đó mới được.”
Schtobel nhấm nháp cốc rượu trên bàn và cười lớn.
“Loring, ông tôi đã bị ai đó ám sát. Chắc chắn đó là hoàng đế.”
Loring đã ngừng lại trong một nhịp. Nhưng sau đó, ông ta có vẻ đã hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Schtobel.
“…Vậy thì chúng ta phải trả thù cho ông ấy mới được.”
Giọng nói vui vẻ của Loring vang lên trên xác của Krius đang nằm trên mặt đất.
“Hãy gửi một người đưa tin tới đội quân 40,000 người mà ông ta đã tập hợp được.”
“Còn nội dung thì sao?”
“Viết rằng Hoàng đế đã ra tay với một người đã có rất nhiều đóng góp cho sự phát triển của Đế quốc Grantz. Cứ làm như thế, rồi rất nhiều người sẽ tức giận và tiến công đến Đại Đế đô.”
Sau đó sẽ là sự sụp đổ của Đế quốsc Grantz vĩ đại. Khi nghĩ đến cảnh Đại Đế đô hưng thịnh ngàn năm bị thiêu rụi, Schtobel ném chiếc cốc xuống sàn mà cười một cách man rợ.
“Cuối cùng. Sau một chặng đường dài như thế này, tôi không còn cần phải diễn vai một tên hề nữa.”
“Nhưng Hoàng đế biết tất cả kế hoạch của chúng ta. Thực tế thì tất cả các quý tộc và lãnh chúa đều đã tập trung tại Đại Đế đô cùng với binh lính của họ.”
“Tuy nhiên, tất cả đều kết thúc trong vô vọng. Một tuần im lặng đã loại bỏ tất cả sự hoài nghi và cảnh giác của họ, và giờ đây tất cả đang trở về lãnh địa của họ.”
Tình hình đang có lợi cho phe ta - Schtobel muốn nói như vậy, nhưng anh ta nhìn vẻ mặt của Loring có vẻ đang suy tư.
“Tuy nhiên, bên ta cũng đang như vậy. Dù có 40,000 binh lính đi chăng nữa, nhưng nếu chỉ huy chính của họ không còn, thì khoảng một nửa trong số đó sẽ không hành động, phải không?”
Schtobel gạt nỗi lo lắng của Loring sang một bên.
“Không cần lo về điều đó. Đó là lý do tại sao tôi thể hiện sự tức giận của mình như một cái cớ. Dù Krius là một lão già ích kỷ, nhưng vẫn có rất nhiều người cảm thấy mắc nợ ông ta. Hơn cả thế, vẫn có những quý tộc chưa thể thoát được tình hình này một cách nhanh chóng. Tôi ước tính rằng sẽ có khoảng 30,000 người sẽ tập hợp trong tình hình này. Và ông sẽ là người lãnh đạo bọn họ.”
Khi Schtobel đang lẩm bẩm…
“Sau đó, với tư cách một chiến lược gia quân sự, tôi sẽ đóng vai trò làm phụ tá của ngài Loring.”
Một giọng nói vang lên. Không những thế, giọng nói đó không phải của ai trong hai người.
“!?”
Khuôn mặt của Loring trở nên căng thẳng, và ông ta đang chuẩn bị vào tư thế chiến đấu. Schtobel đứng dậy như thế vừa bị một viên đạn bắn trúng, và có một dòng điện đang toả ra khắp người anh ta.
Hai người đàn ông phát ra ánh mắt chết chóc vào kẻ đột nhập xuất hiện một cách bất ngờ.
“Xin lỗi nhé, tôi làm hai người giật mình hả? Các người có thể gọi tôi là ‘[Vô Danh]’.”
Người đội mũ trùm đầu vẫy tay vui vẻ như thể anh ta chỉ là một người qua đường thân thiện.
“Ngươi…Ngươi đã ở đây suốt từ vừa nãy sao?”
Sự cảnh giác và tức giận đã khiến giọng của Schtobel trở nên rối loạn. Loring cũng đặt tay lên chuôi kiếm trên hông và trừng mắt nhìn [Vô Danh].
“Không phải ta ở đây để nghe ngươi nói một điều mà ai cũng có thể nói được đâu."
Ngươi đang tính làm gì? - [Vô Danh] đang cố sử dụng ngôn từ của mình như một thương gia đang thương lượng về giá của những món hàng vậy.
“Tôi không nghĩ Mr. Schtobel đây, người không giỏi đối nhân xử thế, lại có thể lôi kéo nhiều đồng minh về phía mình đến mức dự tính được. Và vị tướng già ở đằng kia cũng sẽ không có ích nhiều cho lắm trong việc này. Vì vậy, tôi muốn giúp hai người một tay… Chà, tôi không muốn ép buộc ngài, nhưng…”
[Vô Danh] nhún vai, nhưng Loring đã nổi gân xanh trên đầu.
“Ngươi vừa xúc phạm ta sao?”
“Không, không. Tôi chỉ đang nói sự thật mà thôi.”
Bầu không khí giữa họ đang rất căng thẳng. Một tia sét đánh qua như muốn xuyên thủng không khí đó.
Họ nhìn chằm chằm về phía Schtobel. Anh ta khịt mũi một cách khó chịu và ngồi xuống.
“Loring, tôi không nghĩ đây là lúc để đánh nhau.”
“Xin lỗi vì điều đó.”
Schtobel nhìn Loring khi ông ta cúi đầu và liếc về phía [Vô Danh] một cách sắc bén.
“[Vô Danh], tất cả những kế hoạch mà ngươi lên chỉ là vô nghĩa trước kế hoạch của ta, và nếu ta mà phát hiện ngươi có bất cứ hành động đáng ngờ nào, thì cái đầu của ngươi sẽ được ném ra ngoài cho quạ ăn ngay lập tức.”
“Đáng sợ quá. Tôi sẽ cẩn thận.”
Bất chấp giọng điệu sặc mùi đe doạ, giọng [Vô Danh] vẫn vang lên vui vẻ.
Loring nhìn [Vô Danh] chằm chằm như thế đang nhìn một đối tượng khả nghi.
“Vậy ngài định sẽ làm gì tiếp theo, thưa Điện hạ Schtobel?”
“Tôi không biết.”
Schtobel đang gõ trán mình với một ánh mắt khiến người khác rùng mình.
“Xử lý sự hỗn loạn - lấy đầu con sư tử già đó.”