Sau đó, bằng cách nào đó mà Chizuru-chan đã cười trong khi vẫn còn sợ tôi.
Mỗi khi nhìn thấy nụ cười vụng về đó, tôi cảm nhận được cơn đau như con tim của mình bị thắt lại……
“Tatsu……Kento. Sao lại ngây người ra thế, có chuyện gì à?”
“Không ạ, em chỉ đang nghĩ tối nay nên làm món gì thôi.”
“Ồ, cậu thật sự sẽ làm nó nhỉ.”
“Tất nhiên rồi ạ. Sense……Haruka-san có muốn ăn món gì không?”
Khi tôi hỏi thế, sensei sau một hồi suy nghĩ liền nở nụ cười hạnh phúc và đáp lại.
“Là thịt! Trước tiên thì muốn ăn thịt!”
“V, vậy à……à, em muốn ăn gì nè, Chizuru-chan?”
Sensei đã đưa ra câu trả lời như thế, nên tôi cũng thả lỏng vai, hướng đến Chizuru-chan một cách thật tự nhiên và hỏi như thế.
Chizuru-chan run lên sau khi nghe tôi hỏi, và thì thầm đáp.
“Chi……giống mama là được rồi.”
Dường như em ấy xưng mình là「Chi」theo ngôi thứ nhất.
Vì là Chizuru nên là Chi mà nhỉ? Hay đúng hơn là, một người lịch lãm như sensei đây mà lại sinh ra một đứa bé trầm tính như thế này, bản thân tôi cũng có chút nghi vấn đấy……nhưng mà sensei trông như sẽ đoán ra nếu tôi suy nghĩ gì đó dư thừa nên tôi không nghĩ sâu về nó mà chỉ cười cay đắng và đáp lại.
“Anh hiểu rồi. Em có ghét món gì không?”
“……Không.”
Chizuru-chan quay đi.
Ư~n……Thế này thì là sao nhỉ? Có mà giấu, hay chỉ đơn thuần là sợ tôi?
Tôi quan tâm đến cái vế sau hơn, nhưng để chắc chắn nên tôi hướng mắt về sensei, và cô ấy không ngần ngại đáp.
“Chi-chan không thích ăn rau củ nói chung đâu.”
“Hơ hơ~. Nhân tiện thì mẹ em ấy thì sao nè?”
“Đương nhiên là tất cả rau củ luôn nhé.”
Cứ nghĩ không giống, nhưng hóa ra là mẹ nào con nấy.
Dù là người trưởng thành cũng có những người ghét ăn rau củ mà ha……Ủa, à ré? Nhưng khoan đã……
“Haruka-san, hôm trước cô ăn món rau hầm mà em làm kia mà, cái đó chắc an toàn nhỉ?”
Cái hôm trước khi mà tôi cho cô ấy xem hộp bentou để chứng minh mình biết nấu ăn.
Và rồi, chắc chắn thứ mà sensei đã ăn đó là món rau củ hầm……
“Hửm? Cũng đang tự hỏi tại sao. Nói thật tôi không thích rau củ……nhưng mà đồ ăn do cậu làm trông ngon lắm.”
……Ngây thơ thật sao? Cái con người này.
Cô ấy vô thức nói những điều làm mình vui này.
Gư nư nư, thật sự đã lâu lắm rồi mới được khen về chuyện nấu ăn như thế này, khiến tôi như muốn vỡ òa.
Không không, khoan đã.
Đổ trước đối tượng mà mình muốn làm cho xiêu lòng tức là sao đây, tôi ơi……
Không được, thế này thì không được.
Tôi nghĩ tại sao mình lại phải ở về phía cái bên bị tán tỉnh như thế này kia chứ, và để thay đổi cảm xúc, tôi nói.
“T, trước hết thì hôm nay còn thời gian, nên hãy đến nhà của Haruka-san sau khi tạt ngang siêu thị nhé.”
“Ồ~. Tôi trông chờ cậu đấy.”
Sensei sau đó đã nở một nụ cười tươi dễ chịu.
Vừa nghĩ mình không sánh bằng người này, bọn tôi vừa tiến đến siêu thị gần đó.
※※※
Sau khi nhanh chóng mua sắm ở siêu thị xong, bọn tôi hướng về nhà của sensei.
Nhưng mà……
“Ano……Haruka-san?”
“Đừng nói gì hết. Không phải là tôi thích nó thành ra cái thảm cảnh này đâu đấy nhé.”
“Nhưng dù cô có nói thế……”
Nhà sensei là trong một căn hộ quá đủ rộng cho 2 người, phòng cũng rất nhiều.
Khi nãy đi gửi cái xe đạp thường dùng, tôi đã chẳng tài nào biết được, nhưng một nơi tuyệt vời như thế lại tràn đầy sức sống dù cho cảm giác nhỏ hẹp.
Thôi thì nói thẳng ra nhỉ? Ừm, cái phòng này bẩn ghê ấy.
Tuy chưa đến mức là nhà chứa rác, nhưng khá nhiều chồng sách được chất đống bừa bãi, quần áo thì vứt tứ tung. Rác thì nhất thời được phân loại ra đấy, nhưng do đi vứt rác phiền phức hay sao mà có không biết bao nhiêu túi rác tồn đọng ở đây.
May mắn thay là nhà bếp hầu như không được đụng đến nên nó không bừa bộn, phòng rửa mặt thì khá sạch sẽ nhưng……Ừm, sensei đã vượt qua được cái mức tưởng tượng của tôi rồi.
Ở điểm cô ấy bằng cách nào đó đảm bảo không gian sống cho cô con gái và bản thân, tôi đánh giá khá cao.
Mà bản thân tôi cũng khá lạ khi mà ngược lại đi thích một người có tính cách trông như thế này……Đây là bản năng người mẹ, à không, bản năng của người cha chăng?
“Trước hết thì, em sẽ dọn dẹp một cách đơn giản sau……nhưng cho em dùng nhà bếp nhé.”
“Ồ, nhờ cậu. Tôi với lại Chi-chan đi tắm đây. À, nói trước nha, có Chi-chan ở đây nên đừng có nhìn lén đấy?”
Tức là nếu không có Chizuru-chan thì nhìn cũng được sao?
Tôi nghĩ thế và tính nói ra, nhưng do ngượng nên chẳng thể thốt nên lời.
Sau khi xác nhận sensei đã dắt Chizuru-chan bước vào phòng tắm, tôi trước hết là đã có thể sử dụng gian bếp này.
Do không được sử dụng nhiều hay sao mà nó đống bụi……nhưng không có dấu hiệu nổi mốc, hay sự tồn tại của thứ sinh vật với tên bắt đầu bằng chữ G* đó nên tạm thời cũng an tâm.
(G viết tắt từ chữ Gokiburi – tức là gián. Người nhật người ta không gọi thẳng tên của nó vì sợ nó kéo cả bầy tới, nên chỉ gọi tắt là con G)
Nếu mà nó có tồn tại thì tôi cũng sẽ nghiêm túc mà dọn dẹp cho sạch sẽ đến tận tối nay luôn.
Tuy thế……
“Sensei……bình thường chẳng nấu ăn gì mấy ha……”
Trong tủ lạnh thì chỉ có rượu và nước trái cây, pudding cho Chizuru-chan.
Dù tôi có tìm kiếm những nơi khác thì cũng chỉ có mì ly để sẵn, một ít đồ nhắm và bánh kẹo.
May là có gia vị.
Khi nãy thoáng nhìn qua cái túi rác thì e rằng cô ấy bình thường chỉ toàn mua 2 phần bentou, chứ không có tự nấu nướng gì cả.
“Cũng hên là cô ấy có sẵn nó……”
Để chắc tôi kiểm tra lại và đúng là có một bộ dụng cụ làm bếp, và tôi bắt đầu nấu ăn.
Mà tôi không dự đoán được thời điểm mà sensei sẽ tắm xong nên ngoài thịt ra tôi cũng chế biến những nguyên liệu khác.
“Ồ……Mùi trông có vẻ ngon thế.”
Trước nhất thì tôi đã hoàn thành, và quay lại sau khi nghe tiếng của sensei ở đằng đó—rồi tôi nhanh chóng quay mặt đi.
“Oi, phản ứng đó là sao.”
“Sen……Haruka-san. Làm ơn hãy mặc đồ vào đi ạ.”
Trên người sensei chỉ có mỗi cái khăn tắm.
Cái cơ thể được ban cho sự săn chắc và cực kỳ sexy đó chỉ cần nhìn một thoáng thôi đã không thể nào bỏ nó ra khỏi đầu được.
Không, vì đây là nhà của cô ấy, vốn dĩ dù tính cách có thế nào đi nữa tôi cũng không được nói ra những lời phàn nàn.
Nhưng mà……
“Em cũng là con trai đấy……Nếu được thì mong cô cũng cảnh giác cho.”
“Ố? Đang ngượng đấy à?”
“Dạ. Em có quen nhìn phụ nữ khỏa thân đâu. Có bị cám dỗ em cũng không có tự tin để chống lại đâu.”
“Không, tôi đâu có định cám dỗ cậu……nhưng tôi quên cái nơi để đồ lót đã giặt ở đâu rồi.”
“Nếu là nó thì ở trong phòng rửa mặt đấy ạ. Khi nãy em có nhìn thấy.”
Cô ấy giặt tiệm tiền xu hay sao mà không biết bao nhiêu đồ được để bừa bộn trong cái túi.
Sensei sau khi thể hiện vẻ mặt ngạc nhiên đã cười và hỏi tôi.
“Thế à. Cảm ơn nhé. Rồi thì……Cậu thấy đồ lót của tôi thế nào?”
“Nó cực kỳ khiêu gợi ạ.”
‘Thế hả’, sensei vừa nói vừa cười và trở về phòng rửa mặt……Tôi thì vừa nghiêng đầu để nghĩ xem có cái yếu tố nào mà lại khiến cô ấy cười đến thế, vừa đứng chờ 2 người họ quay trở lại.
※※※
“Waa……”
Gương mặt của Chizuru-chan tỏa sáng.
Nhưng rồi sau khi em ấy nhớ đến sự tồn tại của tôi liền quay mặt đi.
Dường như lý do mà gương mặt của Chizuru-chan tỏa sáng là vì bữa tối mà tôi đã nấu trước đó.
Không, khách quan mà nói thì tôi mừng vì thức ăn mình làm ra, nhưng trông cứ như mèo khen mèo dài đuôi vậy nên ngượng quá đi.
Tôi đã thử tiến công bằng thực đơn chủ đạo hôm nay, gồm món thịt hầm khoai tây cùng với trứng chiên, cá hồi nướng muối và cơm, kèm theo cả súp miso. Vì tôi không biết sở thích của sensei và Chizuru-chan nên dù có đưa ra những món độc lạ cũng chẳng thể xác nhận phản ứng của mỗi người, hay có thể cho đó là một lý do……
“Thịt hầm khoai tây à……Cậu nữ tính thật đấy.”
“Cô muốn nói gì thế ạ?”
“Chắc cũng có ý tưởng như là「Nếu là lần đầu thì nấu thịt hầm khoai tây」đúng chứ? Mà bình thường thì ngược lại……trông thế ra dáng cậu hơn.”
Tôi không cảm thấy như mình được khen……Nhưng cũng chẳng sai nên không thể phủ nhận được.
Nếu nói về cái cảm xúc mong manh vốn có ở lứa tuổi dậy thì mà suy nghĩ xem món thịt hầm khoai tây cho con gái làm có ý nghĩa như nào……thì không phải như vậy……
Không~, những lời sensei nói như thể đã đọc bên trong nội tâm của tôi vậy, không thể coi thường được.
Sensei vừa trầm trồ khi nhìn vào thức ăn, nhưng sau đó cảm nhận được cái khó chịu ở đó nên cô ấy xoay qua tôi và nói.
“Nhìn thế nào đi nữa cũng chỉ có hai phần ăn……Phần tối của cậu đâu?”
“Cô đừng quan tâm. Sau khi về nhà em sẽ ăn.”
Thật lòng mà nói thì tôi muốn ăn cùng họ đấy chứ……nhưng tôi nghĩ còn quá sớm để dùng bữa với Chizuru-chan trong khi em ấy còn đang sợ tôi.
Mà thật ra nếu muốn trở nên thân thiết với lại Chizuru-chan, có lẽ mình nên tích cực mà tấn công thì hơn……Cảm giác sợ người lớn của Chizuru-chan e rằng phải có một nguyên nhân rất lớn nào đó.
Tôi biết như thế, nên tôi đã quyết định nên tìm kiếm cách để trở nên thân thiết với em ấy mà không tạo ra gánh nặng.
Ừ thì, cái này cho đến cùng cũng chỉ là sự khách sáo.
Ý muốn thật sự là tôi không muốn tạo thêm gánh nặng cho Chizuru-chan trong khi em ấy vẫn còn sợ mình.
Và khi tôi định đi làm nốt những công việc còn lại thì đột nhiên ống tay áo tôi bị kéo lại.
Thử nhìn sang thì tôi thấy Chizuru-chan vừa run, vừa nở nụ cười gượng trên gương mặt.
“Không sao……Chi không sao đâu……?”
“Chizuru-chan……”
“Cùng……nhau……”
Hẳn em ấy nhận ra là tôi đang ngại ngùng.
……Đúng là một đứa bé hiền lành mà.
Tôi đang rất lo lắng vì không biết nên làm thế nào trong trường hợp này.
Thử nghĩ về cảm xúc của em ấy thì nên giữ nguyên cái ý định ban đầu thì hơn……
Hay là nên đón nhận sự dịu dàng của em ấy trong khi em ấy đang vẫn còn run rẩy đây, đúng thật là khó mà.
Tôi sau một lúc đắn đo……vừa cảm nhận được sensei đang cười, vừa hòa hợp vào ánh mắt của Chizuru-chan đang run rẩy, cười một cách dịu dàng và nói.
“Cảm ơn em nhé Chizuru-chan. Anh ăn cùng với em được chứ?”
“……Ư, ừm.”
Rồi một lần nữa tôi xoa đầu em ấy với toàn bộ sự cảm tạ.
Tôi thấy Chizuru-chan ban đầu có giật mình khi tay tôi làm thế, nhưng trong lúc xoa, tôi hiểu được em ấy có một chút nới lỏng lực trên vai xuống.
Sau khi muốn thở dài ra một hơi khi được một đứa bé thế này hỗ trợ, tôi nhìn sensei và nói.
“Cô có thể dùng trước cũng được mà……”
“Nói vớ vẩn. Trẻ mẫu giáo còn biết「Bữa ăn là nơi mọi người hòa thuận」đấy.”
“Thật thế ạ.”
Tôi nhanh chóng lấy thứ cần thiết từ trong cặp của mình ra rồi bày biện. Nhưng……bật mí là hôm nay tôi phải suy nghĩ lại rằng mẹ con họ thật sự rất là mạnh mẽ đó.
※※※
““Itadakimasu (……ma, masu)””
Cũng đã lâu rồi mới lại có thể đồng thời chấp tay và dùng bữa cùng với nhiều người.
Có lẽ khá tương đối là vui.
Nếu không phải đĩa giấy và đũa dùng 1 lần thế này thì có lẽ sẽ càng vui hơn nữa……Nhưng tôi không bận tâm đến mấy thứ xa xỉ như thế, mà đang nhìn vào hai người họ đang ăn.
Trước tiên, sensei gắp lấy thịt hầm khoai tây.
Sau khi gò má sensei căng phồng thịt hầm, cô bắt đầu vui thú lùa cơm.
Thật sự là một cách ăn rất hào sảng, nhưng tôi chỉ im lặng và theo dõi vì trong chuyện ăn uống, tôi muốn để cô ấy ăn thỏa thích.
Ừ thì thế mới giống với sensei chứ, và tôi đánh giá cao điểm này.
Tiếp theo là về phần Chizuru-chan thì rụt rè, do súp miso nóng quá hay sao mà em ấy thốt lên「Achi~」rất dễ thương và thè lưỡi ra ngoài.
Nhưng em ấy lại làm gương mặt tỏa sáng, sau đó khi thấy em ấy ăn trứng chiên và nở nụ cười mãn nguyện, tôi thật sự rất vui mừng.
Thế nhưng……cái mà tôi muốn không phải là những thông tin đó.
Tất nhiên phản ứng của họ cũng quan trọng, và tôi vui về mặt động lực đấy……nhưng cái tôi cần bây giờ là sở thích của hai người họ.
Thực đơn lần này thì ít rau củ, chỉ có súp miso và thịt hầm khoai tây……nhưng tôi muốn thử xem là họ có thể ăn được đến mức độ nào.
Tôi cũng biết qua loa rằng dù ghét rau nhưng cũng có người nếu rau không sống thì sẽ không ăn được, và cũng có người nếu không nấu rau qua nhiệt thì sẽ không ăn được.
Mà~, về mục khác thì còn có độ nồng của súp miso hay là vị của món trứng chiên……Nhưng về phản ứng của 2 người họ thì có thể nói đại khái là tốt nhỉ.
“Ừm! Quả nhiên là cậu nấu ăn ngon lắm đấy.”
“Em cảm ơn……Thế cô đã muốn dùng món miso mỗi ngày rồi chứ?”
“Ồu~”
Sensei chấp nhận lời tỏ tình ngược một cách sảng khoái.
À ré? Mình là con trai nên tỏ tình được mà nhỉ? Chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy mình nữ tính trước mặt sensei nữa……Cái này chắc chắn là vì sensei rất đặt biệt, chứ mình hoàn toàn bình thường nhỉ? Nhỉ?
“E~to……Chizuru-chan. Em thấy sao?”
“……! N, ngon lắm.”
Tuy là vẫn còn bức tường ngăn cách, nhưng Chizuru-chan tạm thời cũng đã chịu trò chuyện cùng, làm tôi có chút xúc động.
Không, chỉ mới mức này thôi mà đã cảm động rồi thì còn tiến triển được gì nữa……đó là một bước tiến lớn với một thằng như mình.
“Dù sao đi nữa……thật sự đã lâu rồi mới có một bữa cơm ấm cúng thế này.”
Sensei lẩm bẩm như thế.
“Quả nhiên là cô không tự nấu cơm nhỉ.”
“Cũng có thời kì mà tôi đã cố gắng đấy nhé.”
“Thật thế ạ?”
“Ừ, tuy là nó vô nghĩa lắm.”
Trong khoảnh khắc, tôi thấy gương mặt của sensei như toát lên điềm gở.
Tôi chưa từng thấy nó cho đến bây giờ, không hiểu sao tôi không thích gương mặt u tối này của sensei nên ngay lập tức nói.
“Không có gì là vô nghĩa đâu ạ.”
Không có việc gì là vô nghĩa cả.
Tuy không thể nói có nỗ lực là sẽ có thành quả, nhưng người ta nói nó tuyệt đối không bao giờ trở thành vô nghĩa.
“Có lẽ vậy.”
Sensei nhún vai, xong lại tiếp tục thưởng thức bữa ăn trông rất ngon miệng.
Bây giờ thì vẫn với khoảng cách thế này.
Nhưng mà, tôi đã nghĩ rằng không muốn để cho sensei làm cái gương mặt như khi nãy một lần nữa.
Sensei bình thường ăn được rau bên trong súp miso và món thịt hầm khoai tây, nên có lẽ sẽ ổn nếu tôi làm món nấu.
Chizuru-chan thì……do có chút không thích rau của món miso hay sao mà tôi cảm thấy sắc mặt em ấy thoáng chốc thay đổi.
Nhưng mà em ấy có thể ăn thịt hầm khoai tây bình thường, nên có lẽ em ấy sẽ không nhận ra nếu như tôi ướp vị thật kỹ càng đâu.
Khi tôi đang phân tích như thế thì sensei nở nụ cười có phần cay đắng và nói.
“Cậu nghiêm túc khiến tôi kinh ngạc đấy.”
“Thì em nghiêm túc mà? Thế này thì em cũng là học sinh ưu tú đấy nhé.”
“Đừng có tự cho mình là học sinh ưu tú trong khi lúc nào điểm cũng chỉ ở mức trung bình chứ. Mà~, cậu nấu ăn ngon đấy nên cứ tự tin lên nhé.”
Phải chăng là cô ấy đang khích lệ tôi?
Tôi có cảm giác mình được cô ấy nói là cứ cố gắng những việc mà mình có thể làm, và sự dịu dàng đó của sensei khiến tôi trở nên rộn ràng……Không, mình đâu có dễ dãi đến mức đó chỉ với tầm này đâu, nên chắc chắn chỉ là tưởng tượng thôi. Ừm.
Bữa cơm lại tiếp tục diễn ra êm đềm.
Tuy là ngày thứ nhất khởi đầu không tệ, nhưng tôi đã nghĩ từ giờ phải cố gắng hơn nữa để có thể thân thiết hơn với hai người bọn họ.