“À ré?”
Khi vừa ngắm phong cảnh ở bên ngoài trên chiếc đu quay thì tôi cảm nhận được sức nặng từ gì đó bên cạnh, xoay qua nhìn thì thấy Chizuru-chan đã ngủ.
“Chizuru-chan ngủ mất rồi.”
“Con bé mệt rồi. Tí xuống đu quay thì bọn mình đi đến khách sạn thôi.”
“Phải ha.”
Sau câu đó thì cuộc hội thoại chấm dứt.
Như để phá tan cái sự tĩnh lặng ấy mà sensei hỏi.
“Cậu vui chứ?”
“Dạ, rất vui ạ.”
“Vậy thì tốt.”
“Haruka-san thì sao ạ?”
“Tôi à? Phải rồi……Đây là lần ra ngoài mà tôi cảm thấy thú vị nhất từ trước đến giờ. Có lẽ, là hơn cả hẹn hò với Kazuya nữa.”
Cái tên Kazuya đó khiến cho lồng ngực tôi hơi thắt lại một chút.
Đến cả bản thân cũng biết cái ghen tuông này là ấu trĩ.
Như nhìn thấu sự ghen tuông đó mà sensei nói thế này.
“Quả thật thì khi xưa tôi đã từng mang cái cảm xúc là yêu Kazuya đó. Nhưng mà……có lẽ nó không lớn mạnh như những cảm xúc của bây giờ đâu.”
“Em nghĩ không phải như thế đâu……”
“Không, nó yếu lắm. Tình cảm của chỉ riêng một người là không đủ. Cậu và Chizuru-chan, và cả tôi. Có tình cảm của cả ba người nên mới có được nó. Và sau đó, cả đứa con của cậu và tôi cũng ở bên trong vòng tay đó đúng chứ.”
Con của tôi và sensei. Khi nghe nói thế, tôi chợt nhìn lên sensei.
“Vậy nghĩa là……”
“Gì, là chuyện tương lai đó. Sau khi cậu tốt nghiệp vào năm sau, vị trí thầy và trò giữa tôi và cậu sẽ được giải thoát. Nếu là thế thì cậu có thể kết hôn với tôi được mà đúng chứ?”
“Cô nói ra trơn tru quá nhỉ.”
“Mà cũng là chuyện đơn giản mà. Với lại, tôi có một mong muốn ở cậu.”
“Làm gì ạ?”
“Hãy để tôi và Chi-chan theo họ của cậu nhé.”
Câu nói đó khiến tôi lập tức tròn xoe đôi mắt, nhưng sensei nói với biểu hiện nghiêm túc.
“Tất nhiên là sau khi tốt nghiệp cậu có ý muốn kết hôn với tôi. Mà, cậu không có quyền từ chối đâu đấy.”
“Nhưng mà, có ổn chứ ạ? Em thì theo họ của sensei cũng được mà?”
“Không sao. Tôi muốn trở thành người trong gia đình cậu.”
Những lời hạnh phúc đó khiến tôi vừa cười vừa đáp lại.
“Nếu vậy thì, tên của Haruka-san sẽ thành Tatsumi Haruka.”
“Chi-chan sẽ thành Tatsumi Chizuru.”
Không hiểu sao mà tôi trở nên hạnh phúc khi mà cảm nhận được tình gia đình xích lại hơn với hai người họ lúc mang cùng một họ với tôi.
Tôi cũng chẳng còn biết làm gì hơn khi biết bản thân mình khờ đến mức chỉ chuyện nhỏ nhặt thế này thôi mà lại làm mình trở nên hạnh phúc.
“Nhưng mà, cho đến khi hai ta kết hôn năm sau thì mối quan hệ platonic này vẫn sẽ không thay đổi đâu đó? Đã chuẩn bị tinh thần chưa?”
“Từ đầu thì em cũng đã tính như thế rồi. Điều quan trọng nhất là em muốn sau khi thông qua được con tim của sensei trước rồi mới làm chuyện như thế ạ, nên không thành vấn đề gì.”
“Cậu nữ tính thật đấy~”
“Không phải thế đâu.”
Bọn tôi đối đáp như thế khi hoàng hôn dần buông xuống, khiến cảnh vật khi ngắm từ vòng đu quay này cũng thật là vui thú.
Hơn nữa, chắc tôi không cần phải nói là tôi sẽ cõng Chi-chan trên lưng cho đến khi đến khách sạn đâu nhỉ.
※※※
“Ano……Haruka-san.”
“Gì thế?”
“Em biết ơn cô vì đã trả tiền phòng khách sạn, nhưng mà phòng của em đâu?”
“Ở đây.”
“Nhưng phòng của sensei và Chizuru-chan đâu?”
“Ở đây.”
Chỉ có một cái giường đôi trong một căn phòng lớn.
Và sensei cũng chỉ thuê duy nhất một căn phòng. Thế tức là……
“Cùng phòng mà cùng giường thì ổn chứ ạ?”
“Gì đấy. Lúc nào cậu cũng ngủ cùng khi mà cho Chizuru-chan ngủ mà, có làm sao đâu?”
“Vấn đề không phải như thế……”
“Hửm? Chứ gì. Không lẽ cậu đang lo lắng chuyện sẽ tấn công tôi? Hay là đang lo lắng chuyện tôi sẽ tấn công cậu?”
“Cả hai vế thì em sẽ vui hơn nếu là ở vế sau ạ……”
Khi tôi trả lời như thế thì sensei vừa cười vừa đáp.
“An tâm đi,
cho đến khi tốt nghiệp thì cơ thể cậu sẽ trong trắng.”
“Có một chút thật vọng nhưng em hiểu rồi. Mà quả nhiên ở cùng một phòng, lại cùng một giường thế này thì……”
“Ờ thì cứ nghĩ đây cũng là việc học làm dâu mà từ bỏ nó đi.”
“Không, em có phải là cô dâu đâu……Hà~, em hiểu rồi.”
Không còn cách nào khác, tôi đặt Chizuru-chan xuống giường để em ấy ngủ và thở một hơi.
“Cơ mà khách sạn này cũng tốt ghê. Có mắc lắm không ạ?”
“Không cao lắm đâu. Mà hơn hết thì bữa tối……Chi-chan thì đang ngủ rồi, tôi sẽ đi mua gì đó gần đây, cậu muốn ăn gì?”
“Thế thì em sẽ đi. Haruka-san cứ nghỉ ngơi đi ạ.”
“Vậy à? Vậy thì nhờ cậu. Đừng có mà đi xa quá đấy.”
Sau đó thì tôi dùng điện thoại để tra cửa hàng tiện lợi gần đây……nhưng quanh đây không có nên phải đi bộ một khoảng khá xa.
Đến của hàng tiện lợi đó xong rồi từ đó quay về thì cũng đã quá 8 giờ rồi, tôi vừa thở dài vừa trở về phòng.
“Ồu, cũng lâu quá ha.”
“Xin lỗi. Cửa hàng tiện lợi xa quá……Em có mua nhiều bánh lắm nên cùng ăn thôi.”
“Ồu. Mà cũng lâu rồi mới ăn qua loa như thế này.”
“Thật vậy ạ?”
“Àà. Vì dạo gần đây lúc nào tôi cũng mang theo đồ cậu nấu kia mà.”
Sensei vừa nói thế vừa ăn bánh.
Nhưng mà cô ấy thể hiện một chút sự không thỏa mãn trên gương mặt.
“Cô muốn đổi với em chứ?”
“Không……Chỉ tại nó không ngon bằng đồ ăn cậu nấu thôi ấy mà.”
“Cô có khen thì em cũng không có gì cho cô đâu đó?”
“Tôi chỉ nói sự thật thôi.”
“Thật ạ.”
Tôi ăn bánh mì với vẻ mặt bình thản, nhưng không giấu được một chút sự hạnh phúc khiến cho sensei như hiểu thấu được mà nói.
“Vậy, ngày mốt sẽ diễn ra trận quyết chiến……cậu đã chuẩn bị chưa?”
“‘Quyết chiến’ ạ, chỉ là đi gặp ba với em trai em thôi mà?”
“Ngày mốt, tôi đến để nhận cậu về đấy. Không phải quyết chiến thì là gì?”
“Thật như thế à……?”
Chẳng hiểu sao tôi thấy không thuyết phục cho lắm thì sensei vừa cười vừa nói.
“Gì chứ, tôi cũng sẽ nhờ họ cho cậu làm cô dâu đàng hoàng mà.”
“Làm ơn đừng đối xử em như cô dâu với.”
Cứ như thế, bọn tôi nói chuyện phiếm với nhau cho đến khi Chizuru-chan đói bụng mà thức dậy.