Shinro kibou chousa ni「Shufukibou」to kaitara, tannin no BatsuIchi Komochi kyoushi ni hirowareta ken

thư viện và sự dối trá

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngày hôm sau.

Sau khi sensei đi làm với tâm trạng phấn khởi kể từ tối hôm qua, tôi cùng với Chizuru-chan đi đến thư viện……bằng mamachari*.

(*Loại xe đạp có giỏ, tay cong, thường dùng để đi chợ này nọ)

“Cơ mà……Có cả mamachari luôn, không biết Haruka-san đến cỡ nào nữa.”

“Onii-chan? Anh sao vậy?”

“Không có gì đâu Chizuru-chan.”

Chizuru-chan thì ngồi đằng sau ghế dành cho trẻ em.

(*Mấy cái xe đạp mà có chỗ ngồi cho em bé thì bên này mắc kinh dị)

Ngày xưa nhà tôi không có cái như thế này đâu, tôi thì ngồi đằng sau cái yên sau và cứ thế cái chân bị cuốn vào bên trong cái bánh xe đạp……nhưng cái tính năng của cái xe đạp này khiến tôi ngạc nhiên vì nó không để cái tai nạn như thế xảy ra,

(*Bên này yên sau chủ yếu dùng để chở đồ, không chở người vì có nguy cơ sẽ bị mấy chú cảnh sát hú vào)

Ừ thì, ừm, cũng khá nặng à.

Mấy bà mẹ trên đời đều lái chiếc này một cách bình thường ha, chắc phải có bí quyết thần thánh rồi.

“Chizuru-chan. Không sao chứ?”

“Ừn~”

“Vậy thì tốt rồi.”

Mồ hôi ứa ra.

Lạ thật. Mới chỉ vào tháng 5 thôi mà mồ hôi đã chảy ra như thế này……Chắc mình không đủ thể lực rồi.

Ừn, mà thôi kệ, vừa thương hại bản thân, vừa đến thư viện, thì có giọng nói từ đằng sau.

“Chizuru-chan!”

“A, Rin-chan.”

Rin-chan……Mà tôi nhớ có nghe giọng nói này ở đâu rồi.

À, là một bé gái bạn của Chizuru-chan và hay nói về em ấy.

Rin-chan nhìn tôi đang đứng đằng sau Chi-chan, nghiêng đầu và nói.

“Onii-san, không lẽ anh là anh của Chizuru-chan à?”

“Vậy em là bạn của Chizuru-chan à?”

“Ừm! Em là Matoba Rin ạ!”

“Biết chào hỏi là ngoan lắm. Anh là Tatsumi Kento.”

Nói như thế xong thì từ đằng sau Rin-chan có một người phụ nữ quyến rũ trạc tuổi sensei bước đến.

“Rin, đừng chạy đột ngột như vậy nguy hiểm lắm.”

“Con xin lỗi, mama.”

“Thiệt tình……etto, cậu là anh của Chizuru-chan nhỉ. Tôi có nghe nói về cậu. Tôi là mẹ của Rin, Matoba Ritsuko.”

“Tatsumi Kento ạ. Cảm ơn vì con gái cô lúc nào cũng quan tâm đến Chizuru-chan.”

Sau khi tôi nói thì cô ấy cười fưfư.

“Bên này cũng vậy. Hôm nay chỉ hai anh em với nhau thôi sao?”

“Dạ, Haruka-san bận công việc rồi.”

“Ara ara, bận bịu thật ha.”

Trong lúc tôi và mẹ của Rin-chan trò chuyện thì Chizuru-chan cũng đang nói chuyện vui vẻ với Rin-chan.

“Hôm nay tớ đến bằng xe đạp đó.”

“Hay quá~! Tớ cũng muốn được ngồi thử nữa!”

“Nhưng không phải onii-chan đâu đó?”

“Tại sao vậy?”

“Vì onii-chan là onii-chan của Chi.”

Cảm ơn vì câu nói dễ thương đó!

Nghe được câu đó lập tức khiến tôi cảm động, nhưng đằng nào tôi cũng muốn em ấy gọi mình là「ba」hơn. Không, tôi biết là vẫn còn quá sớm, nhưng dù gì đi nữa cũng không thể cứ thế này mãi được.

Là ba à……Nhắc mới nhớ, mình cũng biết gia cảnh của sensei rồi.

Điều mà tôi nghĩ sau khi nghe chuyện hết sức bi tráng đó, là đơn thuần muốn trở thành một gia đình với con người này.

Nhưng mà……Tôi sẽ bị cô ấy nghĩ gì nếu như biết về chuyện mình đang giấu……Nó khiến tôi có một chút sợ hãi.

Tôi đã chuẩn bị tâm lý rồi.

Tôi muốn trở thành gia đình với sensei và Chizuru-chan.

Nhưng mà, hai người họ thì như thế nào……

Trở nên sợ hãi như một đứa con nít khi bị hai người họ ghét nếu biết biết chuyện về tôi……cứ giấu nó bằng sự bình tâm đi cái đã.

※※※

“Ngon quá ha, Chizuru-chan.”

“Ừm!”

Chizuru-chan với Rin-chan đang vui vẻ dùng bữa.

Sau khi mượn sách từ thư viện, tôi và Chizuru-chan đi dùng bữa trưa với lại hai mẹ con nhà Matoba. Ở trong quán ăn gia đình gần đó, vì là tuần lễ vàng nên khá là đông, nhưng do đến sớm nên không phải xếp hàng quá lâu mà bọn tôi đã vào bên trong.

“Phải rồi đấy~. Hôm nay chồng cô bảo là có công việc đột xuất. Thế là cô vội vàng chuẩn bị bữa trưa cho ổng. Cô muốn ổng nói ra trước cơ~”

“Dạ phải.”

Và rồi, tôi ngồi nghe những lời than thở của mẹ Rin-chan.

Ban đầu thì ngồi buôn những chuyện bình thường, nhưng sau đó dần dần chuyển sang những lời phàn nàn.

Mà chịu vì người vợ gánh rất nhiều stress trên vai, nhưng nói ra đến nhiều chuyện như thế trước một người mới gặp là tôi đây liệu có tốt không?

Không, vì là một người dưng nên mới có thể nói huỵch toẹt ra đến tận chỗ này.

“Với lại, chồng cô lúc nào cũng ưu tiên công việc cả. Biết là thế nhưng cô muốn ổng dành một chút thời gian để mắt đến gia đình hơn~”

“Hahaha.”

Tôi cười gượng, cảm xúc hiện tại là chẳng thể nói gì.

Với tôi thì không phải là tôi không hiểu cảm xúc của cả hai, không thể nói rằng mình ở bên phe nào được.

Chính vì hiểu cảm xúc của những người yêu công việc, và của những người chăm việc nhà, tôi không nghiêng về bên nào mà chỉ đứng ở phía trung lập.

Ừ thì, với tư cách là một người có nguyện vọng nội trợ nếu như người kia mang một niềm tự hào về công việc thì tôi sẽ dốc toàn lực để hỗ trợ. Thỉnh thoảng nhớ để mắt đến gia đình là được rồi.

Cũng đắn đo khi mà nghĩ đến chuyện của trẻ con, nhưng chỉ cần tôi làm tốt việc đấy là được rồi.

Sau một hồi buôn những lời than thở, mẹ của Rin-chan như đã dễ chịu mà chuyển chủ đề.

“Mà nói mới nhớ, tuần lễ vàng này bên phía nhà Kento có dự định đi đâu không?”

“Nhất thời thì có vẻ như là có ạ.

Nhưng mà Haruka-san không chịu nói gì cả nên chẳng biết là sẽ đi đâu.”

“Ara~ thế à. Bên phía cô thì sẽ về nhà của ba mẹ, nhà ba mẹ của Kurobane-san có xa không?”

“Cũng chịu ạ. Cháu nghĩ chắc cũng không xa lắm.”

Cơ mà nhắc về chuyện ba mẹ của sensei, mình hầu như không biết gì cả. Đúng thật thì mình nghe Kazuya-san là bạn thuở nhỏ của cô ấy, mà thân phụ của Kazuya-san đều đã qua đời cả rồi, nhưng chưa từng chạm đến chuyện gia đình của chính sensei.

Rồi một ngày nào đó tôi sẽ phải đi đến đó để chào hỏi……Khi nghĩ về đầu đuôi ngọn ngành chuyện hôn nhân với Kazuya-san, có lẽ cần phải chuẩn bị tâm lý vì trông như sẽ có một làn sóng mà tôi phải đối mặt.

Mà~, dù thân phụ của cô ấy thế nào đi nữa thì cảm xúc mà tôi yêu dành cho Haruka-san vẫn sẽ không thay đổi.

Còn về phía sensei thì……Quả nhiên tôi đã thầm nghĩ là mình cũng nên nói sự thật với sensei.

Vì tôi cũng phải đáp lại cái dũng khí mà sensei đã dành cho tôi để kể lại mọi chuyện tối đêm qua.

Dù cho tình yêu thương của sensei có cạn kiệt đi chăng nữa, tôi đã quyết tâm rằng đó là điều mình nên nói.

※※※

“Thế à, vậy là cậu đi ăn trưa cùng với Matoba-san.”

Tối hôm đó.

Sau khi Chizuru-chan ngủ, tôi tường thuật lại chuyện hôm nay trong buổi lai rai tối, và khiến sensei có một chút không vui.

“Ano……Haruka-san.”

“Matoba-san là người đẹp ha. Với nhan sắc như thế thì đàn ông tầm tuổi như cậu chắc ngắm mãi không chán đâu nhỉ?”

“Làm gì có chuyện đó ạ……Mà đúng hơn thì em nghĩ Haruka-san đẹp hơn.”

“……Một đứa con gái thô lỗ như thế này á?”

“Em không biết người đẹp nào ở bên trên Haruka-san cả.”

“……Thế à.”

Sensei thể hiện một chút sự vui mừng.

Sau khi uống một hơi ly bia thì Haruka-san nói「Vậy rồi……」và hỏi tôi.

“Cậu đã gặp chuyện gì?”

“Chuyện gì là sao ạ?”

“Vì hôm qua đã bỏ lỡ cơ hội để nghe cậu nói. Nên lần này hãy nói cho tôi nghe.”

“Haruka-san……”

Lời nói dịu dàng đó, làm tôi sau một thoáng đắn đo đã quyết định là sẽ nói ra.

“Em đã dối trá. Một sự dối trá chả ra gì.”

“……Hôm qua cậu cũng nói thế ha. Thì sao?”

“Như Haruka-san đã biết, ba em là người gánh vác gia đình. Mẹ em thì đã qua đời vì bệnh lúc em lên năm tuổi.”

“Vậy à.”

“Mẹ em là một người hiền hậu lúc nào cũng nở nụ cười trên môi cả. Dù cho bà nằm trên giường và không cử động được, nhưng bà lúc nào cũng dịu dàng nên em yêu quý bà lắm.”

Và tôi đã đến bệnh viện mỗi ngày.

Việc nhà hay chăm sóc cho Kaito đều do tôi và bà cùng nhau để mắt đến.

Vì nếu thế thì mẹ sẽ vui lòng.

“Em đã nghĩ một ngày nào đó rồi mẹ sẽ khỏi bệnh. Mẹ đã nói nếu như em là một đứa trẻ ngoan thì bệnh của mẹ sẽ được chữa khỏi.”

Thật sự thì lúc còn nhỏ tôi đã tin chuyện ấy.

Dù ghét hay thích đều cũng phải sửa đổi để sống hết mình qua từng ngày.

“Tất nhiên là em lúc nhỏ đã tin vào chuyện đó. Nhưng mà……Đó là vào một ngày nọ. Đột nhiên bác sĩ bảo với em là không được vào phòng bệnh. Có lẽ là mẹ đang trong trạng thái giành giật lấy từng khắc. Bao nhiêu ngày như thế tiếp tục tiếp diễn. Nhưng mà em vẫn cứ đến bệnh viện mỗi ngày.”

Tôi đến để gặp mẹ, dù mỗi ngày không gặp được đi nữa tôi vẫn đến.

Đúng là đã đi nhưng lại chẳng được gì.

“Những ngày đó được tiếp tục cho đến một ngày, người thăm khám lúc nào cũng nói là không được ấy, đã nói hôm nay em được vào. Em bước vào trong và thấy mẹ vẫn khỏe như mọi khi, em mừng vì nghĩ mẹ đã khỏi bệnh nên đã nói rất nhiều chuyện với mẹ.”

Tôi có cảm giác như mình đã nói ra những chuyện mình muốn nói đến nổi không thể nhớ được nữa.

“Tuy mẹ chỉ gật gù về chuyện mà em kể, nhưng bà ấy nhìn em mà giống như có một chút nỗi buồn. Và trước khi em về, mẹ đã đặt tay lên đầu của em và nói.”

“……Nói gì?”

“Rằng『Nhờ con lo cho ba và Kaito』. Rằng『Dù có gì đó vẫn phải tiếp tục mạnh mẽ mà sống』. Và em đã gật đầu.”

Tôi lúc nhỏ đã không nghĩ sâu xa về nó, đã nghĩ là ngày mai vẫn có thể gặp mẹ và rời khỏi bệnh viện.

“Và ngày tiếp theo – Mẹ em đã từ giã cõi đời này.”

Đến bây giờ tôi vẫn nhớ.

Thi thể của mẹ như là đang nằm ngủ yên lành như mọi khi.

Chỉ là hơi ấm từ bàn tay đó đã mãi không còn nữa.

“Ba em đã sốc đến nỗi không ăn uống hay nói điều gì cả. Ông ấy nghỉ việc, ngồi bên bàn thờ của mẹ và trải qua từng ngày như thoát khỏi lớp vỏ bọc. Kaito dù còn nhỏ nhưng nó vẫn buồn bã khi chịu cảnh mất mẹ.”

“Còn cậu?”

“Em thì cùng với bà sắp xếp lễ tang cho mẹ hay là chăm sóc cho hai người họ. Trước tiên là phải làm hết mình.”

Vì nếu không như thế là không được.

“Và rồi – Em đã lừa dối chính bản thân mình.”

Một sự dối trá to lớn. Sự dối trá như hủy hoại cả bản thân.

“Em đã dối bản thân rằng「Mình không buồn」. Nếu hỏi tại sao thì em đã được mẹ nhờ chăm sóc hai người họ, và phải mạnh mẽ sống tiếp.”

Tóm lại là, tôi đã nghĩ rằng mình phải thay thế mẹ để bảo bọc cho hai người ấy.

“Chính vì thế, ở tang lễ, cũng như lễ hỏa táng, và kể cả sau đó, vì mẹ mà em đã không rơi một giọt lệ nào. Và ba thì nghỉ việc, chạy theo sở thích mặc đồ con gái. Ông ấy đã chọn con đường giả gái để trốn chạy mọi chuyện về mẹ.”

“……Thế à.”

“Kaito trở nên căm ghét ba như thế. Nói ba là kẻ hèn nhát đổ hết mọi chuyện nhà lên đầu em chỉ để trốn chạy.”

Thực sự thì tôi đã nói với Kaito là chẳng còn cách nào, bởi nếu không như thế thì ba sẽ bị hủy hoại mất……Nhưng nó không chịu nghe tôi thuyết phục.

“Nhưng mà, kẻ hèn nhát đó mới chính là em.”

Nói như thế xong, tôi lảng ánh mắt khỏi sensei và nói.

“Kẻ hèn nhát nhất chính là em, kẻ đã dối trá không rơi lấy một giọt lệ vì mẹ. Kẻ tồi tệ nhất là em vì đã hành động bình thường như thể là chẳng có chuyện gì xảy ra về chuyện mẹ đã mất.”

“Cậu……không thể tha thứ cho bản thân?”

“Tất nhiên rồi ạ. Kẻ máu lạnh không rơi nước mắt vì gia đình. Ai sẽ tha thứ cho một con người như em chứ? Em chỉ là một thằng khốn chết tiệt th – ”

Tôi chưa kịp nói hết thì đã bị sensei làm cho lặng thinh.

Đáp trả lại hành động chỉ mới hôm qua, nụ hôn bất chợt từ sensei mà đến cả đầu lưỡi quấn lấy nhau ấy khiến tôi trở nên sững người, và sensei vừa ôm tôi nhẹ nhàng vừa nói.

“Cậu đã cố gắng rất nhiều rồi. Giỏi lắm.”

“……! Cô đang nói gì thế……Em……”

“Có lẽ là cậu đã dối lừa, nhưng chuyện đó không liên quan. Vậy để tôi hỏi cậu, có thật sự là cậu không cảm thấy gì khi mẹ cậu mất không?”

“……Sao mà lại không được chứ. Nó thật sự rất là đau ạ.”

Nó vẫn không bao giờ dứt dù trải qua bao nhiêu năm tháng, cho đến tận bây giờ, nó đau như là trong cơn mơ vậy.

“Nếu vậy thì cậu thật là một

con người hiền lành. Thế nên……Cậu cứ nói tấm lòng của cậu trước mặt tôi, không sao cả. Vì tôi sẽ đón nhận lấy nó như là cậu đã đón nhận tôi vào ngày hôm qua.”

Lời nói ấm áp đó đã chạm đến giới hạn chịu đựng.

Tôi……ngay lập tức để nước mắt chảy ra và thì thầm.

“Tại sao……Tại sao mẹ lại mất kia chứ……!”

“Ừm.”

“Mẹ đã nói là sẽ khỏi nếu như em cố gắng kia mà, tại sao vậy……!”

“Ừm ừm.”

“Haruka-san……cô sẽ luôn ở bên cạnh em chứ?”

“Tất nhiên rồi. Tôi hứa sẽ không rời xa cậu cho đến lúc mình chết.”

“Ưn……”

Tôi khóc trong lòng của Haruka-san, như là một đứa con nít.

Chẳng còn thời gian để suy nghĩ rằng nó khó coi hay là xấu hổ gì nữa.

Và rồi – Tôi đã lần đầu tiên khóc trước mặt của Haruka-san.

Tôi chắc chắn đã quyết tâm.

Một thứ giới hạn tình yêu không để cho Haruka-san nhìn thấy trong vô thức.

Haruka-san đã dịu dàng tháo gỡ và xoa dịu nó.

Em……rất yêu cô.

※※※

Lần đầu tiên tôi thấy gương mặt Kento lúc khóc.

Bộ dạng như phun trào ra hết sự chịu đựng đó trong khoảng thời gian dài đó, khiến lòng ngực tôi bị thắt lại.

Nếu như có thể gặp nhau sớm hơn – Là điều mà tôi đã chợt nghĩ.

Cậu ta đã luôn một mình cố gắng để bảo vệ gia đình không còn người mẹ.

Tôi muốn nói, việc Kento tự trách bản thân vì đã dối trá là sai.

Hay cậu chẳng làm gì sai cả.

Nhưng mà, dù có nói ra điều đó cũng chỉ là vô nghĩa.

Thế nên, từ giờ trở đi tôi sẽ hành động.

Tuyệt đối, không thể làm cho Kento buồn.

Thề rằng sẽ mãi bên cạnh nhau.

Như cái cách mà cậu ta đã chấp nhận tôi ngày hôm qua, tôi cũng sẽ chấp nhận Kento.

Tuyệt đối không thể rời xa.

“Kento……tôi yêu cậu.”

Tôi nói thế khi ôm chặt cậu ấy.

Tôi không có chịu đựng.

Và sẽ dốc toàn lực để hướng cảm xúc này về phía của Kento.

Và—sau khi tốt nghiệp, cậu tuyệt đối sẽ là của tôi.

Truyện Chữ Hay