“Cậu vẫn còn ở đây à?”
Hai người họ ăn tối xong thì đi tắm, chờ cho đến khi Chizuru-chan ngủ xong, sensei khi thấy tôi còn ở gian phòng thì hỏi.
Lúc nào tôi cũng về nhà khi mà sensei đang ru cho Chizuru-chan ngủ cả, nhưng hôm nay có việc may vá nên tôi còn nán lại.
“Chizuru-chan đã ngủ rồi ạ?”
“Àà, ngủ ngon lắm. Mà cậu đang làm gì đấy?”
“Em đang khâu áo cho sensei và Chizuru-chan.”
Nói chính xác thì thì tôi chỉ nối lại nút áo và vá lại chỗ bị rách mà thôi.
Mà~, không phải là tôi không may được trang phục, vì không có máy may nên có làm thì cũng chỉ mượn ở trường, mà có làm được cũng chỉ có thể làm được mấy món đơn giản thôi.
“Cậu đa nghệ thật luôn đấy……Nếu chuyển một chút sự khéo léo đấy qua học tập thì sao hả? Nói đúng hơn, chuyện học hành cậu có ổn không đấy?”
“Không vấn đề gì. Vì từ đầu thì em cũng chẳng có học gì ở nhà cả. Nội dung trong giờ học với lại cái đêm trước ngày kiểm tra em sẽ bằng cách nào đó học hết.”
“Với tư cách là giáo viên, tôi muốn cậu chăm học hơn một tí xíu……Mà bây giờ tôi không có tư cách để phê bình cậu nên sẽ làm lơ nó vậy.”
“À thì em cũng đang tu nghiệp tại nơi em làm trong tương lai mà, nên không thành vấn đề đúng không.”
“Nơi làm trong tương lại à……Nà, Kento. Cậu có thích tôi không?”
Đột nhiên sensei hỏi tôi như thế.
Tôi thì tất nhiên không do dự mà trả lời thật lòng.
“Dạ. Tất nhiên là thích rồi.”
“Vậy, tôi với Chi-chan cậu thích bên nào hơn?”
“Nó thuộc hai thể loại khác nhau rồi nên em không đưa ra câu trả lời được. Tình cảm em dành cho Chizuru-chan là với tư cách gia đình. Còn với sensei là với tư cách của một người khác giới.”
“Cậu đang ý thức tôi là người khác giới sao?”
“Dạ. Tất nhiên rồi.”
Tôi nghiêng đầu khi mà bị sensei hỏi những câu như thế, nhưng cô ấy im lặng một hồi sau câu trả lời ấy rồi cười và trả lời.
“Vậy à……Nếu thế, việc nhà hôm nay thế là đủ rồi, cặp với tôi nào?”
“Cặp với cô, là làm gì ạ?”
“Tất nhiên rồi, thời gian dành cho người lớn đấy?”
Thời gian dành cho người lớn? Ể? Chẳng lẽ như là bước lên nấc thang người lớn……Thế à, vậy là mình cuối cùng cũng trở thành một người đàn ông trưởng thành rồi……
“Là lai rai với tôi đấy?”
“Là thế mà nhỉ. Em hiểu lắm mà.”
Ừm, tôi không thấy hối tiếc dù chỉ một tí đâu.
Tôi đã biết nó sẽ tiến triển thế này mà.
Tôi biết vẫn là platonic cho đến khi được Chizuru-chan thừa nhận là ba mà.
“Nhưng mà, em không thể uống đâu đó?”
“Dù trà hay nước ngọt cũng được, cặp với tôi nào. Thi thoảng tôi cũng muốn có ai đó uống cùng.”
“Nếu thế thì nhất định ạ. Em lấy đồ nhắm ra đây.”
“Àà.”
Thế là sensei uống bia còn tôi thì uống nước ép, sau đó tôi rời đó để đi lấy đồ nhắm.
※※※
“Cũng lâu rồi mới có người uống cùng thế này đó.”
Sensei vừa lẩm bẩm trong khi vừa uống bia.
“Thật vậy ạ? Cô không đi uống với mấy sensei khác hay là bạn bè sao?”
“Về mặt cơ bản thì hầu như tôi đều từ chối kể từ sau khi sinh Chi-chan. Với lại tôi không thích uống ở nơi đông người.”
“Vậy mới giống Haruka-san chứ.”
Làm thế nào đó mà nó y như cái hình ảnh mà tôi tưởng tượng nên tôi bất giác cười, thì sensei sau khi uống hết một hơi ly bia, mặt đã trở nên đỏ ửng và nói.
“Nà~……Kento. Tôi có phải là một người lớn tồi tệ không.”
“Sao cô lại đột nhiên hỏi vậy.”
“Việc nhà hay chăm con đều không được, một người mẹ tồi chỉ biết đến công việc……Chi-chan thì vẫn thương tôi với tư cách là một người mẹ như thế.”
Và sensei thở dài ra một hơi.
Hay là cô ấy đang say rồi? Thấy biểu hiện như thế kèm những lời nói yếu đuối không giống với sensei như mọi khi, tôi ngay lập tức muốn tiến đến để ôm thật chặt, nhưng phải kiềm chế mà tìm câu từ khác để nói.
“Haruka-san đang cố gắng mà. Chizuru-chan được lớn lên đàng hoàng như thế chẳng phải là kết quả từ sự dạy dỗ của Haruka-san sao.”
“Thế nào chứ……”
Sensei nói thế xong thì định uống bia tiếp, nhưng khi nhận ra cái ly đã hết bia thì cô ấy liền bĩu môi.
Tôi thấy thế liền cười cay đắng và rót bia.
“Ồu, cảm ơn. Cơ mà cách rót bia của cậu cũng giỏi thật à nha.”
“Thật ạ? Thì tại hồi xưa em cũng hay lai rai với ba vào buổi tối.”
“Ba à……Phải ha, tôi cũng phải mau chóng đến thưa hỏi với ba cậu.”
“Để sau cũng được ạ. Haruka-san cũng bận vì công việc mà.”
“Bận thì là ba cậu mà đúng không? Quả thật tôi có nghe là ba cậu làm việc ban đêm.”
“Dạ, ổng đang làm việc tại một nơi như quán bar dành cho việc hóa trang thành nữ giới.”
Nói thế xong thì sau khi sensei nhìn vào mặt tôi và gật gù.
“Ra là vậy, đồng ý.”
“Em sẽ không hỏi tại sao cô lại nhìn em rồi lại đồng ý đâu.”
“Sao thế? Cậu quan tâm đến gương mặt trẻ con của mình à?”
Tôi không hỏi nhưng sensei lại đưa ra câu trả lời khá là trêu đùa nên tôi thở dài và đáp lại.
“Em không quan tâm mặt em có trẻ con hay không. Em giống mẹ nên hoàn toàn không vấn đề gì cả, nhưng, về chuyện công việc của ba, em chỉ cảm thấy không hay lắm khi bị người khác nói này nói nọ thôi.”
“Sao vậy? Cậu phản đối việc của ba cậu à?”
“Ngược lại ạ. Em không thích công việc của ba bị coi thường. Vì em thích những người tự hào về công việc lắm cơ.”
Chỉ là tôi không thích cái hình ảnh như là bê đê = sở thích cải nữ trang đâu.
Dù là công việc gì đi nữa mà có niềm vui hay niềm tự hào trong đó, sẽ không tốt nếu phân loại chúng ra.
Những lời đó của tôi làm sensei im lặng một lúc và sau đó lẩm bẩm.
“Một tính cách mà tôi thích đến nỗi đáng sợ……”
“Vậy thì giống nhau rồi. Vì em bất ngờ khi quá hợp tính với lại Haruka-san.”
“Nếu thế thì bọn mình giống nhau rồi ha.”
Thấy sensei cười mỉm, tôi cũng biết là mình có một chút đỏ mặt.
Mà nhắc mới nhớ đây là lần đầu tiên tôi thấy sensei với biểu hiện thuần khiết như vậy.
Là do rượu sao? Mà khi tôi nghĩ nếu như có chuyện này thì tối có lai rai cùng với sensei cũng không là quá tệ, thì sensei đột nhiên nói thế này.
“Nà~, Kento……cậu thích tôi chứ?”
“Tất nhiên rồi ạ.”
“Nếu thế……Dù cho tôi có giết người, cậu vẫn có thể thích tôi chứ?”