Thu đã về trên từng chiếc lá, nhuộm lên tất cả một màu nâu đỏ rực rỡ cho đến khi chúng lìa cành và rụng xuống đất.
Chẳng mấy mà tới mùa đông.
Bạn sẽ bị cảm lạnh nếu bước ra ngoài mà không mang áo khoác dày.
Và Nữ Thần vẫn chưa hề liên lạc với tôi.
Này, đừng nói là cô đã quên tôi thật rồi đấy?
Còn bốn năm nữa là tôi được về nhà rồi!
Bầu trời đầy mây âm u, con đường dài trải đầy lá rụng.
Khung cảnh của thị trấn vào đông, lác đác bóng người rảo bước qua, tất cả gợi lên một nỗi buồn man mác.
"Nghi Thức Ma Pháp Trung Cấp" là một bài giảng giới hạn chỉ dành cho một nhóm học sinh. Nếu không có tài năng ma pháp, bạn sẽ không thể làm gì trong lớp học đó.
Như tôi đã đề cập, ai cũng có thể tham gia lớp Sơ Cấp thay thế, ngay cả những người với năng lực ma pháp kém. Nó dành cho những người với khả chỉ đủ để đốt một que diêm hoặc thanh tẩy nước uống. Tuy nhiên, những kỹ năng này lại rất hữu ích cho cuộc sống hàng ngày.
Khoảng cách giữa các lớp Trung Cấp và Sơ Cấp là rất lớn. Học sinh ở Trung Cấp có thể đốt cháy các vật lớn như khúc gỗ, tạo ra gió lốc và đóng băng. Đó mới là phép thuật thực sự.
Vì vậy, không có nhiều học sinh đạt yêu cầu này. Kể cả khi bạn tập hợp tất cả học sinh đủ điều kiện cho lớp học, sẽ chỉ có khoảng hai mươi người, cả già và trẻ. Trong số chín mươi người ở lớp một, chỉ có năm người được nhận vào lớp Trung cấp.
Thật không may cho ba người đàn ông bị giữ lại ở lớp Sơ Cấp, họ khóc lóc không ngừng trong thời gian của bài học nông nghiệp thực tế.
Trong lớp ba mươi người của tôi, chỉ có tôi và Alfred là lọt vào lớp Trung Cấp.
Theo lời đồn, Học viện Pháp thuật Hoàng gia thỉnh thoảng sẽ đến thăm lớp Trung Cấp để tìm kiếm những học sinh có tài năng phép thuật.
Ngay cả khi bạn không được tuyển, bạn có thể đề nghị giáo viên viết giấy giới thiệu cho mình. Những pháp sư tài năng rất hiếm và được quý trọng. Nước nhà mong muốn thu thập tất cả nhân tài bọn họ.
Pháp sư là một tầng lớp ưu tú đặc biệt và chỉ những người được chọn mới được tiến vào kinh đô hoàng gia trong tương lai.
Tôi luôn ngồi ở trung tâm lớp, cách ba hàng ghế đầu trong lớp Nghi Thức Ma Pháp Trung Cấp. Bảng đen dễ dàng nhìn thấy nhất từ đây.
Mục tiêu của tôi là học điên cuồng để có thể đặt thêm nhiều bẫy xung quanh làng. Bẫy dành cho lũ quỷ xâm lược trong vài năm nữa. Nó sẽ làm giảm quân số địch. Hay ít nhất tôi hy vọng như vậy.
Mặc dù điều đó sẽ không giữ được chúng lâu, nhưng nếu chúng tôi có thể làm chúng chậm lại dù chỉ trong một đêm, sẽ có đủ thời gian để tìm kiếm sự cứu trợ từ các hiệp sĩ trong thành phố.
May mắn thay, tôi biết đợt sóng quỷ lớn nhất sẽ đến từ đâu. Tôi sẽ đặt gấp hai, ba... không có lẽ là gấp bốn lần số lượng bẫy ở đó.
Tuy nhiên, nếu đó là thế giới này theo cùng diễn biến của trò chơi.
Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài đánh cược.
Làm ơn. Hãy để nó xảy ra.
Chỗ ngồi thường ngày của Alfred ở phía sau cạnh cửa sổ. Nó bị che khuất khỏi tầm nhìn của giáo viên và hoàn hảo cho một giấc ngủ ngắn! Cậu ta từ chối việc nhận tiền từ người chăm sóc của mình - nữ tu sĩ - điều đó là hiển nhiên!
Nhận lấy những gì thuộc về cậu đi, tên ngốc này! Đó là bài học quan trọng mà cậu cần từ lúc này! Cậu cần học điều này ngay khi rời làng!
Nhưng hôm nay Alfred không đến lớp.
Mặc dù sẽ rất rắc rối nhưng tôi chắc chắn sẽ sạc cho cậu ta một trận về việc cúp tiết.
Tôi tự hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Nhắc mới nhớ hôm nay Alfred có vẻ hơi kỳ lạ. Quanh mắt có quầng thâm. Và cậu ta ngáp rất nhiều.
Vì thường trưng ra khuôn mặt vô cảm nên rất khó để đọc vị cậu ta. Nhưng chắc chắn là Alfred không ổn.
Một ngày khác trong thư viện, cậu ta nói điều gì đó về một cơn ác mộng.
Tôi nhớ lại những thứ khác đã xảy ra trong thư viện và thở dài.
Alfred có vẻ thích đọc sách. Tôi thường bắt gặp cậu ta trong thư viện.
Tôi không có lựa chọn nào khác vì tôi cũng muốn đến mượn sách.
Mỗi lần đến đó, tôi lập tức lao vào một góc khuất để tránh xa tầm mắt của cậu ta. Nhưng sớm muộn gì thì chúng tôi cũng chạm mặt nhau.
Alfred có vẻ thích những câu chuyện kỳ bí và phiêu lưu kết hợp với hành động. Và lịch sử cổ đại.
Vì sở thích tương tự nhau nên chúng tôi thường xuyên gặp nhau trong thư viện.
Và vì lý do nào đó mà cậu ta sẽ nói chuyện với tôi.
Chúng tôi thường thảo luận về cốt truyện và nội dung của những cuốn sách. Sau đó tôi nhận ra rằng mình nói chuyện với cậu ta quá nhiều và bỏ chạy. (T/N: xấu hổ đồ :v )
Tôi không thích mối liên hệ bất thường này. Vì tôi không muốn mắc bất kỳ lỗi nào! Tôi không muốn bị xem là kỳ lạ hay đáng ngờ.
Do đó, tôi phải lén lút kiểm tra xem cậu ta có ở quanh đó không mỗi khi muốn đến thư viện để tránh bị bắt gặp. Lạy Chúa!
Ngay cả sau khi bài học kết thúc, Alfred vẫn không xuất hiện. Và có vẻ như hai học sinh khóa trên giàu có, người luôn lởn vởn Alfred cũng vắng mặt. Có gì đó không ổn.
Bầu trời vẫn u ám từ sáng.
Tôi trở về bằng xe ngựa của gia đình. Thậm chí còn có cả một người đánh xe riêng. Người giàu là sướng nhất!
Có vẻ như Alfred và bộ ba bắt nạt cũng đi xe ngựa.
Trên đường về nhà, trời bắt đầu mưa như trút xuống. Sấm sét rền vang.
Tôi tựa người vào khung cửa, nhìn ra khung cảnh ảm đạm trôi qua.
Rồi bất chợt. "Ahhhh!"
Shurio, tài xế của tôi, nhảy dựng lên khi nghe thấy tiếng hét của tôi. Và tôi cũng vậy.
“Woah, làm tôi hết cả hồn. Cậu chủ, cậu không sao chứ? ”
Ồ, tôi nhớ ra rồi! Tôi quá bận rộn với thời gian biểu của Lian nên tôi để vuột mất một sự kiện rất quan trọng!
Thực ra nó không có liên quan đến tôi, nên tôi không thể làm gì dù có cố gắng. Kết quả là tôi không chú ý đến nó. Tôi cũng không ở nơi nó phải diễn ra. Về cơ bản, tôi còn không biết khi nào nó sẽ xảy ra.
Nhưng nếu sự kiện xảy ra hôm nay thì sao?
Mặc dù Alfred luôn biểu hiện lười biếng, điểm số của cậu lại đứng đầu lớp. Cộng thêm vẻ ngoài đẹp mã nên đương nhiên là cậu ta nổi tiếng.
Cách cư xử thì tồi tệ và khuôn mặt thì vô cảm. Nhưng chỉ cần cậu ta đẹp trai thì những thứ khác không thành vấn đề. Đẹp trai sẽ được tha thứ hết! Bọn đẹp mã chết hết đêêêê!!!
Những nam sinh khác hẳn cũng nghĩ như vậy.
Việc Alfred thu hút nhiều sự chú ý là không thể tránh khỏi. Vì lý do này, các học sinh lớp trên thường cố tìm cách bắt lỗi cậu. Nhưng người nhận quả đắng luôn là bọn họ. Bởi vậy nên nỗi oán hận ngày một chồng chất.
Sau đó, một nữ sinh lớp trên, người đã có một mối quan hệ tình cảm, nảy sinh tình cảm với Alfred. Và cô ta muốn chia tay với bạn trai cũ - người tên là Dil nếu tôi nhớ không nhầm. Đó là khi giọt nước tràn ly.
Dil đã thuê một số gã đàn ông mờ ám để tấn công Alfred, người đang trong trạng thái bất ổn, khi sắp sửa bị giết thì sức mạnh của cậu ta bùng phát.
Cậu ta bằng cách nào đó đã hạ gục tất cả kẻ địch, nhưng bản thân cũng bị thương nặng.
Trong khu rừng tối đen như mực không bóng người, Alfred bị thương và không thể di chuyển.
Cậu ta đợi cho đến khi có thể tự di chuyển vào ngày hôm sau. Alfred đã ở trong rừng suốt thời gian đó, đơn độc, không ai cứu chữa ──
Nhưng sự kiện đó không liên quan gì đến tôi cả.
Đó là lý do tại sao tôi nên bỏ qua nó, giả vờ như không biết gì và đi thẳng về nhà.
Không biết Alfred và Dil đã bắt đầu đánh nhau chưa.
Cậu ta nói mình ấy đang ở trong tình trạng tồi tệ. Gần đây cậu không thể ngủ ngon được.
Tôi lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Mưa đập mạnh vào khung cửa theo đường chéo.
“C-cậu chủ Lian? Xin lỗi, chúng ta đang đi đâu đây ạ? "
"Shurio."
"V-vâng?"
“Chúng ta sẽ đường vòng. Đi đến nơi tôi bảo cho anh. ”
Tôi chỉ muốn xem một chút thôi, xem liệu sự kiện có thực sự diễn ra hay không.
Kiểm tra những gì đang xảy ra.
Vâng. Sau khi xác nhận nó có diễn ra, tôi sẽ về thẳng nhà. Không nghi ngờ gì.
Ở rìa con đường không người và tối tăm là khu rừng mờ mịt dù trong ban ngày.
Âm thanh va chạm rung chuyển mặt đất. Tiếng cành cây gãy răng rắc.
Sau đó, tôi bắt gặp bóng dáng hai cậu con trai lao vụt ra khỏi rừng trong bộ quần áo đắt tiền cháy xém.
Nước mắt chảy dài trên mặt, họ loạng choạng trong tuyệt vọng khi trốn chạy khỏi thứ gì đó.
Khi quan sát kỹ hơn, tôi nhận ra cả hai là học sinh khóa trên của trường tôi. Dil và bạn của cậu ta.
Họ vượt xe ngựa của tôi mà không thèm để ý, một mạch chạy nhanh đến chiếc xe ngựa đang đỗ lại bên đường.
“C-cái quái gì vậy? Thằng đó là quái vật! ”
"Chắc chắn! Nó quá kỳ lạ! Đó đâu phải sức mạnh của con người! "
Giọng của hai cậu bé run lên.
Shurio quay đầu lại nhìn. “C-chuyện gì vậy? Họ trông thật tơi tả. ”
"Đúng vậy. Shurio, dừng xe. ”
"V-vâng."
Tôi mở hé cửa sổ, căng tai nghe. Chỉ có tiếng mưa rơi.
Không.
Có tiếng la hét xen lẫn tiếng mưa rào.
Tôi nhìn về hướng phát ra âm thanh ấy.
Từ trong rừng tối, tôi có thể nhìn thấy một bóng người đang chạy tới, đến gần xe ngựa. Người anh ta đẫm máu tử đầu đến chân, cánh tay phải treo lủng lẳng. Một người đàn ông to lớn với thân hình cường tráng.
Bao da đựng vũ khí gắn trên thắt lưng, cánh tay và đùi anh ta. Người đàn ông này dường như là một lính đánh thuê.
Giống như Dil và bạn của cậu, người này cũng có vẻ hoảng loạn.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Sự kiện cốt truyện có thực sự xảy ra như thế này không?
Vì tôi đã không chơi trò này trong một thời gian, nên các chi tiết rất mơ hồ đối với tôi.
Đúng rồi, tôi đã thất bại trong sự kiện này một lần. Vâng, tôi đã làm nó rối tung cả lên.
Sau đó, tôi chơi lại.
Nhưng trong thế giới này, không có nút chơi lại. Không có gì cả.
Vì vậy, nếu sự kiện cốt truyện thất bại ...
Tôi cảm thấy máu dồn lên mặt mình.
"Shurio!"
"C-Chuyện gì vậy ạ?"
“Anh có thể đợi ở đây một lúc không? Tôi sẽ quay lại nhanh thôi. ”
"Huh? C-cậu chủ? ”
Cố gắng trông bình thản nhất có thể, tôi nở nụ cười tự mãn thường ngày của mình. "Sẽ ổn thôi. Tôi chỉ định xem qua một chút thôi. Hãy chờ ở đây, Shurio. ”
"Nhưng-"
"Trông cậy ở anh đấy." Tôi với lấy thanh kiếm của mình từ trong cỗ xe, tra nó vào bao kiếm trên thắt lưng. Tôi nhảy xuống.
Sau đó, tôi đi ngược theo con đường mà Dil và những người khác đã chạy trốn.
Nhanh.
Tôi phải nhanh lên.
Mùi kim loại và cháy xộc vào các giác quan của tôi. Cơ thể tôi run lên.
Tôi nên làm gì đây? Nếu Alfred chết thì sao?
Sau khi xuyên qua những bụi cây, tôi đến một bãi đất trống.
Và tôi không thể tin vào mắt mình.
Có một số thân cây bị đổ rạp xuống đất, một số có vỏ đã cháy đen. Không chỉ vậy, mặt đất còn loang lổ những vết cháy xém.
Nếu trời không mưa, mọi thứ sẽ chìm trong biển lửa.
Có khoảng bảy người đàn ông nằm rải rác khắp nơi.
Cơ thể bê bết máu với những vết bỏng.
Có dao, kiếm và súng ngắn trong tay của những người đàn ông đó và thoạt nhìn thì tôi nhận ra đây là những kẻ tấn công Alfred.
Không một ai còn đứng.
Tôi đưa một tay lên che miệng theo phản xạ.
Mưa không thể rửa trôi sạch mùi máu tanh nồng. Cùng với nó là một cảm giác bất an. Một cảm giác bệnh hoạn.
Alfred, cậu ở đâu? Cậu ta có an toàn không?
Mưa nặng hạt. Tôi hầu như không thể nhìn thấy gì.
"Ah!"
Dựa vào thân cây là một cậu bé với mái tóc vàng hoe quen thuộc. Alfred.
Tôi lập tức chạy đến trước mặt cậu. "Alfred!"
Tình trạng của cậu ta cực kỳ khủng khiếp.
Trang phục bị xé thành nhiều mảnh lộ ra những vết rách và bầm tím chi chít trên khắp cơ thể.
Vì cậu ta đang gục đầu xuống, tôi không thể nhìn thấy biểu cảm của cậu. “Alfred? Này! Thôi nào!"
Sau khi tôi gọi tên cậu ta hết lần này đến lần khác, cuối cùng đôi vai cũng nhúc nhích một chút.
Và rồi từ từ, mặt cậu ta tái đi.
Cậu đang nhìn về phía này, nhưng mắt vẫn chưa tập trung.
“Cậu ổn không Alfred──woah!” (T/N: Đoán xem :v )
Cơ thể xiêu vẹo.
Tôi nhanh chóng di chuyển tay để đỡ lấy người trước khi cậu ta ngã nhào. Người nóng quá. “Cậu đang bốc cháy đấy! Nào, lên xe ngựa thôi. Nó ở đằng kia. Cậu tiếp tục được không? Đứng được không? Cố lên nào Alfred. ”
Dù tôi có cố nói chuyện thế nào, cũng không có phản hồi. Tôi chỉ đang phí sức.
Vì vậy, tôi từ bỏ việc cố gắng bắt cậu ta trả lời. Dù sao thì tôi cũng không còn nhiều thời gian để mà suy nghĩ. Tôi cúi xuống, quay lưng về phía cậu ta, quàng tay qua vai tôi. Cảm nhận được sức nặng từ cơ thể nóng bỏng của Alfred, tôi thở ra thật mạnh sau đó đứng dậy, dựa vào động lực từ từ bước tới.
"Được rồi! N-nặng quá! ” Trọng lượng quá lớn lên cơ thể làm tôi ngã quỵ. Nhưng tôi cố gắng đứng lên.
Cậu ta nặng. Nặng quá.
Một người bất tỉnh sẽ rất khó khăn khi phải di chuyển. Tôi nhận ra điều này khi giúp đưa ông nội bị ngã đến bệnh viện, ở đó tôi đã phải vật lộn ra trò. Nhưng điều này thực sự là quá sức.
Lưng của tôi bỏng giãy tại nơi cơ thể chúng tôi chạm nhau. Đây không phải là một cơn sốt bình thường.
Tôi cần đưa cậu ta đến bệnh viện càng sớm càng tốt.
Đúng. Tôi sẽ đưa Alfred đến gặp bác sĩ của làng.
Mặc dù thích làm mấy trò giả ngốc nhưng ông ta vẫn là một người tử tế. Vị bác sĩ già đã chữa trị cho tất cả mọi người trong làng, kể cả những trường hợp bị thương và ốm nặng. Là một thầy thuốc có tay nghề, ông học tập ở Kinh Đô Hoàng Gia và trở về quê hương để chăm sóc cho người dân. Chỉ là một bác sĩ già yêu thị trấn của mình.
Ổn rồi. Hãy tới đó.
Tôi sửa lại vị trí của Alfred trên lưng mình để ngăn cậu ấy trượt xuống và tiến về phía xe ngựa.
Ngay khi chúng tôi đi xuyên bụi rậm, chiếc xe ngựa ngay phía trước, tôi gọi tên người đánh xe của mình.
"Wah!" Shurio nhảy dựng lệt, ngạc nhiên. “Cậu chủ Lian! Cậu đi lâu quá! Tôi đã rất, rất, rất lo lắng! Tôi đang định đi vào rừng tìm cậu ──oh! C-có chuyện gì với đứa trẻ trên lưng cậu vậy? "
"Hah, không sao đâu, hah, chỉ cần nhanh lên và, hah, đưa cậu ta vào xe ngựa!" Phổi của tôi sắp vỡ tung.
"Vâng, vâng, đã hiểu!" Shurio nắm lấy cơ thể mềm nhũn của Alfred và đưa xe ngựa. Đúng như những gì bạn mong đợi từ một người đàn ông trưởng thành. Sức mạnh của anh ta và của tôi khác nhau một trời một vực.
Alfred vẫn nhắm nghiền mắt khi được đặt nằm trên ghế. Cậu ta vẫn không trả lời tôi. Lại phí hơi rồi.
Tôi kéo chăn ra ngồi xuống bên cạnh, lau đi nước mưa và mồ hôi trên mặt và người cậu.
À, tôi nên mang theo một lọ thuốc chữa thương. Từ bây giờ hãy luôn mang theo một ít.
Shurio quay trở lại ghế lái, quệt ngang khuôn mặt đẫm nước mưa khi quay lại. "Cậu chủ, giờ sao ạ?"
"Đưa tôi đến chỗ bác sĩ làng."
"Bác sĩ làng?"
"Đúng. Đi nhanh nhất có thể. ”
Anh ta nhìn tôi một cách kỳ lạ, rồi gật đầu quất ngựa, nhanh chóng đưa chúng tôi ra khỏi rừng.