Sau Tết, thời gian cứ thế trôi qua như thoi đưa.
Tôi đã phải gấp gáp hoàn thành một loạt các nhiệm vụ khẩn cấp khác nhau. Và thấm thoắt mà đã đến tháng Hai.
Nhân tiện thì tôi đã chính thức tốt nghiệp trường trung học.
Nó thật nhanh mà cũng thật chậm. Thật là một cảm giác kỳ lạ.
Điều này cũng có nghĩa là giờ đây tôi đã được giải thoát khỏi những sự kiện mệt mỏi ở trường.
Yayyyyy!
Trong buổi lễ tốt nghiệp, những chuỗi ngày tháng đau khổ ấy vụt qua tâm trí tôi như một thước phim dài tập khiến mắt tôi nóng ran. Muốn khóc quá!
Tôi đã làm việc chăm chỉ. Làm tốt lắm, tôi ơi!
Tất cả các sự kiện trường học đều đã được HOÀN THÀNH!
Đã đến lúc nói lời từ giã với bệnh loét dạ dày mãn tính và chứng mất ngủ của tôi rồi ─ờm khoan đã, vẫn chưa xong đâu.
Vẫn còn rất nhiều việc phải làm. Quá nhiều thứ phải lo. Tôi chưa thể bỏ thuốc đau dạ dày và các loại thảo mộc giúp ngủ ngon được.
Dù sao, ít nhất tôi cũng không còn phải đến trường học nữa. Thêm vào đó, tôi cũng không cần phải rời Làng Leis.
Bây giờ tôi đang làm việc với tư cách là người học việc và trợ lý cho cha tôi - lãnh chúa, giúp ông quản lý lãnh thổ.
Cho đến thời điểm này, những sự kiện bất ngờ cứ liên tiếp xảy ra và xoay tôi như chong chóng. Tôi đã phải căng não để giải quyết hết chúng. Nhưng bằng cách này hay cách khác, mọi thứ vẫn diễn ra theo đúng kế hoạch.
Và tôi mong nó sẽ vẫn tiếp tục trôi chảy.
Trong khi đó Anh hùng tương lai đã chuyển tới sống tại nhà Cheddar-san sau khi tốt nghiệp như dự định. Và đi cùng cậu ta là ba đứa trẻ ở nhà thờ—
Eh? Nghiêm túc đấy à?!!
Đây là những gì tôi nghĩ khi biết tin này.
Sau khi thấy bộ ba nước mắt ngắn, nước mắt dài đuổi theo xe ngựa của Cheddar, vợ chồng họ đã bật cười vì ngạc nhiên mà dẫn theo cả ba luôn. Tôi đã nghĩ là chúng chỉ ở lại đó chơi một ngày hay cùng lắm là qua đêm thôi.
Tuy nhiên, khi được Alfred yêu cầu phải trở lại nhà thờ trước khi trời tối, chúng nhất quyết không chịu. "Bọn em sẽ zề nhà nếu có Al-nii-chan!" ba đứa trẻ nói với vẻ mặt lo lắng. Dù có dỗ dành thế nào thì chúng cũng không đi, khiến mọi người rất đau đầu.
Bọn trẻ vẫn còn quá nhỏ để hiểu rằng Alfred sẽ không trở lại nhà thờ nữa. Và vì rất yêu quý Alfred, chúng chẳng muốn chia tay với cậu ta.
Trong quá khứ, tôi đã từng thấy ba đứa chơi đùa vui vẻ cùng Alfred. Chúng trèo cả lên đầu cậu. Treo vắt vẻo trên cánh tay và lưng Alfred trong khi cậu cắt tỉa vườn cây trong nhà thờ và sửa sang lại căn nhà.
Và Alfred vẫn tiếp tục công việc của mình như không có việc gì xảy ra, mặc cho lũ tiểu quỷ đang đeo bám khắp người cậu. Thật là một sức mạnh không tưởng. Cậu ta cũng thỉnh thoảng cho bọn trẻ đồ ăn vặt mỗi khi đi làm về.
Alfred đã hành xử mẫu mực như một người cha với chúng ngay cả trong ngày nghỉ của mình.
Không, cậu ta có lẽ giống với một phương tiện giao thông hơn. Hay là một công viên giải trí nhỉ? Sau đó, những đứa trẻ khác cũng bắt chước bộ ba và leo lên người Alfred với một niềm hân hoan.
Trẻ em thì luôn thích các phương tiện giao thông mà. Chưa kể đến “phương tiện giao thông” này lại còn cho chúng bánh kẹo.
Đó là một cảnh tượng hài hước khiến tôi muốn phá lên cười mỗi lần nhìn thấy. Nhưng tôi có linh cảm rằng cậu ta sẽ khó chịu với nếu tôi làm vậy, vì vậy tôi phải cố kìm lại.
Vậy là vợ chồng Cheddar-san giờ đây đã có thêm ba đứa con để chăm sóc. Tôi chỉ nghe nói về điều này mãi sau này. Vì họ đã quyết định rồi nên tôi cũng không can thiệp vào nữa.
Tôi hỏi ý kiến Marie về việc này. Bà chỉ cười và nói: "Trong tình huống này, thì một người hay bốn người thì cũng đâu là vấn đề gì phải không?"
Tôi thực sự muốn vặn lại, "Không đời nào, điều này quá là kỳ quái !!!" nhưng rồi lại thôi.
Tôi sẽ đi thăm ba đứa trẻ đó khi tiện đường trở về từ nhà thờ hoặc khi có thời gian rảnh.
Hôm nọ, tôi thấy cả ba đang nô đùa quanh đồng cỏ, Cheddar-san và vợ ông cũng phải bật cười vì sự hiếu động của chúng… Có lẽ vậy lại tốt.
Nếu mọi người đều vui vẻ thì tốt rồi.
Tôi cũng nên để thuận theo tự nhiên thôi.
Đó là những gì ông ngoại thường nói, và tôi cũng tin như vậy.
Như vậy là đã có có bốn người rời trại mồ côi.
Nhà thờ có phần trống trải hơn, nhưng không lâu sau, dân làng đưa 4 đứa trẻ khác đến, xác nhận nỗi lo của Alfred là đúng đắn.
Chúng có làn da sẫm, tóc sáng màu và cặp mắt màu xanh lục. Những đứa trẻ này chắn chắn là đến từ một quốc gia phương xa. Rất có thể chúng bị cuốn vào chiến tranh giữa các quốc gia phía tây và phía nam. Một cuộc chiến không hồi kết.
Vài ngày sau, vũ khí, trang bị và đồng phục mà tôi và Alfred đã mua cùng nhau đã được đưa đến dinh thự.
Việc còn lại cần làm là để Alfred dùng thử chúng và kiểm tra xem có bất kỳ hư hỏng và vấn đề nào về kích cỡ hay không.
Tôi đã yêu cầu Lowendal thông báo cho mình bất cứ khi nào sữa từ trang trại Cheddar được chuyển đến dinh thự chúng tôi . Hôm nay, Lowendal đánh thức tôi ngay lúc bình minh.
Tôi bắt gặp Alfred đang trên đường vào bếp với một cái thùng lớn trên vai.
Mặc dù tôi đã bảo cậu hãy ghé qua bất cứ khi nào có thời gian để thử trang bị của mình, nhưng sự xuất hiện của Alfred vào chiều hôm sau vẫn khiến tôi ngạc nhiên.
Theo lời Alfred, trang trại đặc biệt bận rộn vào buổi sáng và buổi tối, nhưng lại rảnh rỗi vào buổi chiều. Nếu cố gắng hoàn thành sớm công việc của mình, cậu có thể thông báo lại cho Cheddar-san và nghỉ ngơi một chút.
Mọi thứ không thay đổi mấy so với trước đây. Đúng như những gì Alfred đã nói với tôi.
Chúng tôi vẫn gặp nhau thường xuyên. Mỗi sáng cậu sẽ đến biệt thự, còn tôi thường ghé thăm trang trại để thăm ba đứa trẻ.
Không có bất kỳ vấn đề hay sự bất tiện nào. Vậy tại sao tôi lại phải lo lắng đến vậy?
Chịu.
Chà, nỗi u ám trong lòng tôi không còn nữa, nên mọi thứ giờ đều ổn rồi.
Tôi dẫn Alfred vào phòng và với sự trợ giúp từ Lowendal, để cậu ấy thử trang phục và áo giáp.
Nếu chúng không vừa, chúng tôi sẽ phải đem trả lại.
Họ sẽ không chấp nhận hoàn lại tiền nếu trả lại quá trễ. Quy định này hoàn toàn giống nhau dù có ở Trái Đất hay dị giới.
Vải may trang phục bên ngoài của Alfred được chọn đặc biệt nhẹ nhưng cũng bền chắc. Bên ngoài là một chiếc áo khoác dài màu đen có đính hai hàng cúc bạc xếp song song. Mặt trên bên phải và lưng áo có hình một con chim tròn xoe mỏ ngậm cọng lúa mì. Lá thường xuân bao trùm lên xung quanh, tất cả họa tiết được thêu bằng chỉ bạc.
Đây là biểu tượng của gia đình Owen.
Con chim tròn trịa với đôi mắt cũng tròn này giống như loài chim bồ câu trắng ở thế giới cũ của tôi. Tuy nhiên, tên của nó ở đây lại là 'bồ câu' (T/N: 1 bên là dove, 1 bên là pigeon nhưng Tiếng Việt không có từ phân biệt hai loại chim này :v ) .
Hình ảnh chú chim bồ câu nằm ngay trung tâm biểu tượng của gia đình Owen trông rất dễ chịu. Nó phối hợp hoàn hảo với vẻ đẹp của những chiếc lá thường xuân xung quanh, cảm giác thư giãn như thể khiến tôi quên đi mọi sự mà ngắm nhìn nó — ý tôi là, nó tạo ra ấn tượng thật nhẹ nhàng và êm dịu.
Cha và anh trai Lian luôn phàn nàn rằng biểu tượng này thật xấu xí, trông chẳng ngầu chút nào và cần phải thay đổi. Nhưng tôi lại khá thích nó. Mẹ của Lian cũng thích, luôn nở một nụ cười nhẹ mỗi khi bà nhìn vào biểu tượng của gia đình.
Chà, đó là điều đương nhiên. Không một người phụ nữ nào có thể ghét một chú chim bụ bẫm, dễ thương như vậy
Mẹ của Lian thường cư xử thô lỗ, nhưng bà lại rất thích những thứ dễ thương. Căn phòng của bà có màu hồng, chứa đầy những vật dụng rườm rà. Ngay cả bộ ấm trà yêu thích của bà cũng có họa tiết hình thỏ và hoa.
Trong mọi trường hợp, bồ câu trắng - không, bồ câu cũng không đến nỗi nào.
Đôi mắt tròn đen láy trông thật ngây thơ và dễ thương. Thêm vào đó, chim bồ câu là biểu tượng của hòa bình và may mắn trong thế giới này vì vậy chúng được coi là điềm lành.
Một con dao găm tra trong vỏ và một túi da chứa thuốc chữa thương và đồ treo trên thắt lưng của Alfred. Bên hông cậu là một thanh trường kiếm, một thanh song thủ kiếm đeo sau lưng. Cậu đi ủng và đeo găng tay được gia cố bằng kim loại.
Sau khi Lowendal hướng dẫn Alfred cách sử dụng tất cả các trang bị, ông nhìn từ đầu đến chân để kiểm tra xem Alfred có đeo chúng đúng cách hay không. Rồi gật đầu, nở một nụ cười mãn nguyện.
“Fram-sama, mọi thứ đều hợp với ngài. Ngài có cảm thấy khó chịu không ạ? Có khó khăn nào trong việc di chuyển không ạ? ”
"Err ... không sao."
"Vậy sao? Tốt quá rồi."
Bắt chước Lowendal, tôi đi vòng qua Alfred một vòng, rồi dừng lại cạnh Lowendal. Tôi kiểm tra cậu từ đầu đến chân và gật đầu hài lòng.
Hmm, trông khá ổn. Làm tốt lắm, Lowendal.
Và từ đó, gia đình Owen đã có được một vệ sĩ mới mạnh mẽ. Người sẽ có ca làm vào cuối tuần, đôi khi các ngày khác trong tuần.
Ngay từ đầu, tôi không định để Anh Hùng Tương Lai phải làm gì cả, nhưng với tình hình hiện tại, tôi không thể ngăn chặn thảm họa mà không hy sinh một chút.
Để đảm bảo sự sống còn của dân làng và bản thân, tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì.
Tôi sẽ sử dụng tất cả các nguồn lực mà mình có trong tay, cho dù đó là Anh Hùng Tương Lai. Tôi sẽ không chấp nhận bất kỳ lời phàn nàn nào từ Nữ thần đâu.
À, dù sao thì cô ta đã liên lạc với tôi đâu.
Không sao. Tôi chẳng trông mong gì từ cô ta trong tương lai cả. Cũng không nhờ giúp đỡ gì luôn!
Tôi sẽ vờ như cô ta đã cho tôi toàn quyền quyết định mọi việc.
“… Fram-sama. Xin hãy bảo vệ cho Lian-sama bằng mọi giá, ”Lowendal nói, nhìn Alfred trước khi cúi đầu thật thấp. “Tôi đã vài lần nghe nói về sức mạnh của Fram-sama. Không còn gì yên tâm hơn khi có một người như ngài làm vệ sĩ cho Lian-sama. Sau cùng thì Lian-sama khá là ngờ nghệch với những vấn đề liên quan đến bản thân mình. Tính cách điềm đạm của ngài ấy rất đáng yêu nhưng khả năng cảm nhận nguy hiểm lại hoàn toàn bằng không. Ngài ấy cứ một mực rằng mình không cần người hộ tống… Điều này khiến cho tôi luôn canh cánh trong lòng. ”
“Vâng, tôi hiểu cảm giác ấy. Cậu ta luôn khiến cho những người xung quanh phải lo lắng ”.
"Đúng vậy! Ah, thật vui khi tôi có thể tìm được một người có thể đồng cảm. Vậy tôi hy vọng rằng Fram-sama có thể hỗ trợ cho Lian-sama từ bây giờ. ”
"Tôi đã hiểu rồi."
… Bây giờ họ lại nói đủ thứ về tôi.
“Mọi người đang nói gì vậy? Tôi tự bảo vệ mình được mà ”.
Tôi đã học kiếm thuật và ma pháp cho mục đích này rồi đấy thôi.
Alfred và Lowendal cùng lúc quay đầu về phía tôi. Đôi mắt họ nheo lại đầy vẻ trách mắng và nghi ngờ.
Tôi co người lại, không thoải mái trước những ánh mắt ấy.
Sự cố liên quan đến tên hiêp sĩ Serpentine bất chợt ập đến trong đầu tôi. À, nhớ rồi. Việc này thì đúng là có hơi… Tôi xin lỗi được chưa. Tôi đoán là mình không có khả năng cảm nhận nguy hiểm. Tôi sẽ tự kiểm điểm bản thân.
“Vậy… Xin hãy giúp đỡ tôi từ bây giờ.”
Cả hai người đồng loạt gật đầu.
Eh, gì đây? Thế trận 2v1 này là sao? Tại sao tôi lại ở bên “1”?
“Vậy thì, tôi xin phép đi chuẩn bị một ít trà. Vui lòng đợi. ”
Lowendal nở nụ cười quản gia quen thuộc của mình, cùng với một cú cúi chào 45 độ hoàn hảo trước khi duyên dáng rời khỏi phòng.
“À, Alfred. Chỉ thêu sử dụng cho áo khoác bên ngoài đã được yểm và gia cố bằng ma pháp phòng thủ. Áo khoác có thể chặn được một số lần các đòn tấn công vật lý và ma thuật. Cậu có thể sử dụng nó làm khiên chắn, đừng quên đấy! ”
Do có thêm gia cố ma pháp trên chiếc áo khoác, giá thành của nó đã tăng lên đáng kể, nhưng để sử dụng lâu dài thì vẫn là khá rẻ.
Khi ngày đó đến, nó chắc chắn sẽ bảo vệ cho cậu.
Nó cũng được yểm ma pháp khử mùi và tự làm sạch, vì vậy Alfred sẽ không cần phải giặt nó.
Loại ma pháp kiểu này thực sự rất hữu ích. Nhân tiện, cuốn sách yêu thích của tôi là “Thật đơn giản! Ma pháp hoàn thiện cuộc sống cho bạn. ” Nhớ lại khi đọc nó ở thư viện, tôi đã rất ấn tượng đến độ mua ngay một cuốn ở hiệu sách.
Hầu hết các cuốn sách ma pháp đều rất đắt tiền, nhưng cuốn sách đó thực sự còn đắt hơn một số tựa sách nổi tiếng khác. Dù vậy, tôi không hối hận khi mua nó.
Alfred khoanh tay lại, kinh ngạc nhìn tôi. “Cậu ...
không nghĩ rằng điều này là quá thừa thãi sao? Tôi sẽ chống lại cái gì với những thứ này cơ chứ? ”
“Ờ thì… R-rất nhiều! Tình hình gần đây đang trở nên khá nguy hiểm. Hơn nữa, chúng ta sẽ… đi kiểm tra vùng ngoại ô của ngôi làng và có thể chạm trán lũ quỷ. Tốt hơn hết là nên chuẩn bị đầy đủ ”.
"Nhưng thế này có quá nhiều không?"
“I-im đê! Cứ mặc chúng vào trong giờ làm! Cậu hiểu chưa?"
"Tôi rõ rồi." Alfred ngoan ngoãn gật đầu.
Hứ! Vậy còn được!
“Ngoài ra, Thầy Granza sẽ sớm đến đây,” tôi nói thêm.
"Granza?"
“Tôi đã kể với cậu về ông ấy rồi đúng không? Đó là thầy dạy kiếm thuật của tôi. Tôi sẽ nhờ ông huấn luyện tôi nửa ngày mỗi tuần kể từ bây giờ. Tôi sẽ yêu cầu thầy cho phép cậu tham gia cùng khóa huấn luyện ”.
"Tôi nữa sao?"
“Ừm, đó là lý do tại sao chúng ta sẽ cùng gặp thầy Granza. Chỉ là để chào hỏi thôi ”.
Hồi còn đi học, tôi sẽ dành vài giờ vào các ngày thứ Ba và thứ Tư sau giờ học để luyện tập kiếm thuật. Đó là quỹ thời gian rảnh rỗi quý giá và có hạn của tôi.
Giờ nghĩ lại, tôi thấy thật ngạc nhiên khi mình có thể chịu đựng được một khóa huấn luyện hà khắc như vậy.
Nhưng giờ thì tôi không phải đi học nữa nên có luyện tập cả ngày cũng được.
Và ông ấy thậm chí còn giảm giá cho tôi: học phí chỉ tính một nửa cho cả ngày!
Tôi sẽ không ngừng luyện tập cho đến ngày thảm họa. Bằng mọi giá, tôi không thể để cơ thể mình trì trệ được.
Không chỉ vậy, tôi còn muốn nâng cao chỉ số chiến đấu của anh hùng lên nhiều nhất có thể.
"Tập luyện…? Vậy ra đó là lý do tại sao cậu hỏi tôi có thể dành ra nửa ngày mỗi tuần được không đây hả? ”
"Đúng vậy. Chúng ta tập luyện vào các ngày thứ Tư từ trưa đến tối có được không? ”
“Ừm. Tôi sẽ cho cậu biết nếu mình không đến được. "
"Tốt."
Tôi đã yêu cầu Granza dạy chúng tôi các kỹ thuật chiến đấu kết hợp ma thuật.
Granza là một hiệp sĩ kỳ cựu. Ông đã chinh chiến trong mười lăm năm gần biên giới Tây Nam của đất nước, trong một pháo đài vây quanh bởi một dãy núi cao chọc trời bao phủ trong những khu rừng tối. Một vùng đất ma quỷ nguy hiểm.
Những con quỷ trú ngụ trong những ngọn núi tối tăm và hoang vắng đó rất hiếu chiến và hung dữ. Và chúng dường như luôn luôn đói. Granza từng chiến đấu chống lại một con rồng quỷ ba đầu từ trên núi xuống. Đó là một con quái vật có kích thước gấp ba lần người thường. Ngay cả khi các hiệp sĩ khác lần lượt ngã xuống, ông vẫn đánh bại nó trong một cuộc chiến một chọi một. Thật kinh ngạc. Ông ấy như thể một nhân vật bước ra từ cuốn “Cuộc phiêu lưu của mạo hiểm giả Gorgon.”
Granza đã chiến thắng trong trận chiến sinh tử đó, nhưng con rồng đã cắn đứt cánh tay trái của ông sâu tới khuỷu tay. Sau khi nhận được sự công nhận của công chúng và khoản tiền bồi thường lớn nhờ việc bảo vệ pháo đài và các hiệp sĩ của mình, ông quyết định nghỉ hưu.
Giờ đây, ngoài cuộc sống nhàn nhã, tránh xa cõi trần tục, ông còn dạy kiếm thuật cho những người ông thấy hứng thú.
Với kỹ năng kiếm thuật không thể nghi ngờ ấy, có cả vô số người xếp hàng để xin được ông chỉ dạy cho.
Chà, tôi là một trong số những người đó…
“À, đúng rồi. Tôi phải báo trước với cậu, Alfred. Thầy Granza là một người tài giỏi, nhưng… tính cách của ông có hơi kỳ quặc. Hay hơn thế… ông ấy có hơi lập dị. ”
"Lập dị?"
"Đúng. Nếu một khi không vừa mắt, thầy sẽ không bao giờ dạy kiếm thuật cho cậu đâu. Đó là lý do tại sao, khi ông ấy yêu cầu một trận đấu tập… hãy sử dụng toàn lực ”.
"Tấn công toàn lực?"
"Chính xác. Đừng kìm lại. Đừng nghĩ rằng vì thầy chỉ có một tay mà lơ là, thầy chắc chắn sẽ đánh cho cậu thừa sống thiếu chết. Thầy rất ghét những người không cố gắng hết sức mình trong một cuộc chiến bất kể vì lý do là gì ”.
Tôi biết rất rõ chứ. Bởi tôi đã phải nếm trải cơn ác mộng ấy rồi!
“Mặc dù đây là một trận chiến sinh tử, vậy mà cậu vẫn không tập trung. Dũng cảm đấy… ”Đó là những gì ông ta nói với tôi lúc đó. Với một nụ cười đáng sợ trên khuôn mặt.
“Cậu sẽ hiểu khi gặp thầy. Thầy thích phân biệt rõ ràng tốt, xấu, trắng đen và đặc biệt ghét những người làm việc nửa vời. Hãy nhớ kỹ điều đó."
Alfred gật đầu với vẻ bối rối, tôi không chắc là cậu ấy có hiểu không.
"Mọi việc trông chờ ở cậu nhé." Tôi vỗ vào ngực cậu để động viên.
Cậu hiểu rồi chứ?
Cổ áo khoác của Alfred đang mở hơi rộng, vì vậy tôi bước lại gần để sửa nó.
“Thầy Granza cũng rất ghét những người lôi thôi, luộm thuộm, vì vậy hãy giữ vẻ ngoài thật gọn gàng. Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng ”.
"Hmm."
“Đừng trả lời tôi bằng 'hmm!' Cậu có nghe tôi nói không? Nghiêm túc đấy ... Tôi cầu xin cậu đấy ”.
Tóc mái của cậu ta dựng đứng lên như vừa ngủ dậy, vì vậy tôi phải cố gắng vuốt phẳng chúng lại.
Tôi phải làm cho thầy Granza thích Alfred để cậu được luyện tập với tôi.
Ughh, đau bụng quá.
Alfred nhìn chằm chằm vào bàn tay tôi. Sau đó cậu quay sang tôi nở một nụ cười nhẹ.
Tôi không biết tại sao nhưng cậu ta trông rất hạnh phúc. Có điều gì vui sao?
Khi tôi còn đang mải mê với suy nghĩ, cậu đột nhiên nắm lấy cả hai tay tôi.
"H-hả ?!"
Tôi nhìn lên và nhận thấy khuôn mặt đang cười của cậu đang từ từ đến gần tôi. Trước khi tôi kịp phản ứng, cậu đã đặt một nụ hôn lên má phải và trái của tôi.
“Đ-đồ ngốc - làm cái gì vậy ?! Phước lành chỉ nên trao cho những người sắp đi xa! ”
"Thật vậy sao?"
“Đ-đúng! Cậu nên cẩn thận lắng nghe những lời dạy của Marie — nngh! ”
Lần này Alfred mổ nhẹ lên môi tôi.
Đột ngột đến mức khiến tôi choáng váng. Trong giây lát, tôi cứng cả người lại.
Alfred dường như hiểu điều đó thành tôi đồng thuận tiếp tục và áp môi cậu lên môi tôi một lần nữa.
Cậu nghiêng mặt, hôn sâu hơn, sau đó dịu dàng mơn trớn môi và đầu lưỡi tôi.
Khi cậu tiến sâu hơn một chút, một cơn rùng mình chạy dọc qua lưng tôi.
“Nghh, mm…”
Tôi vỗ vỗ vào ngực cậu nhưng nụ hôn càng kéo dài thì sức lực của tôi càng yếu. Tôi nguyền rủa cơ thể yếu ớt này của mình. Cuối cùng, bằng cách nào đó, tôi cố gắng tạo ra một khoảng cách giữa hai người và môi chúng tôi cuối cùng cũng tách ra.
“… Fwah, dừng lại mau! Đần độn! Ngu ngốc! S-sao lại hôn đột ngột vậy hả ?! ”
Tôi lườm Alfred cháy cả má, nhưng trông cậu ta chẳng hề sợ hãi. Ngược lại, cậu còn cười. Không một chút hối lỗi nào cả, trời ạ!
Trên thực tế, thậm chí không nói đến hối lỗi. Cậu ta đang áp vào gần tôi để lăm le một nụ hôn khác rồi.
Nhận thức được ý định của Alfred, tôi quay mặt sang một bên để né tránh. Tôi có thể cảm nhận được sự không hài lòng của cậu, nhưng lại giả bộ như không biết. Nghiêm túc đấy, mấy trò tấn công bất ngờ này là sao đây? Tôi đã khiêu khích cậu ta sao !?
“Tôi đã bảo dừng lại cơ mà! Lowendal sắp quay lại rồi— ”Có thứ gì đó mềm mại chạm vào tai của tôi, khiến tôi run lên. "Ah…"
Là môi của cậu ta. Rồi nó trượt xuống cổ tôi.
Tôi đã quá vội vàng. Sau khi thành công trong việc bảo vệ đôi môi của mình một lần, tôi lại hạ thấp cảnh giác, vì vậy cậu ta đã đánh úp được tôi.
Ahh, nghiêm túc đấy!
Tôi có cảm giác như tần suất động chạm táo bạo của Alfred ngày càng nhiều… Điều này rất có hại cho trái tim mỏng manh của tôi.
Tôi biết rằng mình phải chịu trách nhiệm một phần, nhưng mà!
Vào ngày đó, Alfred đã hỏi tôi ở bên cạnh cậu trọn đời, tôi… tôi đã không thể từ chối cậu ta.
Nên là tôi đã… ôm cậu ta.
Mỗi khi nhớ lại việc đó khiến tôi xấu hổ đến mức muốn độn thổ.
Cậu ta chắc chắn đã nghĩ rằng hành động đó của tôi có nghĩa là “Có”.
Những lời đó nghe như thể cậu đang cầu hôn tôi nhưng biết đâu tôi hiểu lầm ý cậu thì sao?
Tôi không biết phải trả lời thế nào. Trong mọi trường hợp, phản ứng của tôi hồi đó… là không phù hợp cho lắm. Chắc chắn vậy.
Vì trong tương lai, còn có người đó .
'Thánh nữ', người sẽ gặp Alfred trong tương lai.
Một phần của tôi đang hét lên rằng không có cách nào tôi có thể thắng được nữ chính, và rằng tôi nên từ bỏ cuộc trong khi tình cảm giữa chúng tôi còn chưa sâu đậm.
Xét cho cùng thì tình địch của tôi là một người sẽ luôn ở bên cạnh nhân vật chính cho đến giờ phút cuối cùng… Bạn thậm chí còn có thể gọi cô ấy là “nửa kia định mệnh” của Alfred nữa. (T/N: xời... khéo lo :v )
Làm gì có chuyện trái tim cậu ta không rung động sau khi gặp cô ấy.
Rốt cuộc thì, như mọi người có thể thấy từ cốt truyện chính, đó là tình yêu sét đánh.
Bám sát các sự kiện ban đầu là cách tốt nhất cho Alfred. Trên thực tế, thật kỳ cục khi để cậu thích một anh chàng chỉ có vai trò đối thủ nhỏ bé trong Ngôi Làng Khởi Đầu.
Vì lý do này, tôi không thể xóa đi một phần trong tôi luôn tin rằng mình phải chấm dứt chuyện này.
Alfred từng nói rằng bản thân tôi có thể tự mình thay đổi tương lai. Nhưng không ai có thể nói trước được điều gì xảy ra bên trong trái tim một người và không ai có thể ép buộc tình cảm của họ thay đổi.
Nếu Alfred thích nữ chính, nhưng lại vì tình cảm với tôi mà từ bỏ cô ấy…
Tôi chắc chắn sẽ không thể tha thứ cho bản thân.
Cậu ấy không phải ép mình ở bên cạnh tôi.
Nếu cậu ấy làm vậy, nó sẽ chỉ khó khăn cho cả hai chúng tôi mà thôi.
Sẽ chẳng ai trong chúng tôi được hạnh phúc.
Nếu trong trường hợp đó... thì tôi có ở một mình cũng không sao. (T/N: ê không chơi drama cẩu huyết nha, cẩu lương thì ăn =3=)
Tôi muốn Alfred được hạnh phúc. Tôi không muốn cậu có bất kỳ một ký ức đau buồn nào. Tôi sẽ không thể chịu đựng nổi. Đặc biệt nếu nguồn cơn của nó lại là tôi.
Alfred là người mà tôi trân quý hơn hết thảy. Tôi đã chăm sóc cậu, nuôi dưỡng cậu, đối xử tốt với cậu. Như thể một người em trai. Thậm chí có lúc như một đứa con.
Nhưng... nếu…
Nếu Alfred không thích người đó và tiếp tục thích… tôi cho đến cuối cùng, không giống như trong trò chơi…
Nếu cậu ấy toàn tâm toàn ý chọn tôi…
Không một ngày nào trôi qua mà tôi không mơ tưởng về một tương lai không thể tuyệt vời hơn đó.
Ngày hôm đó, cậu ấy đã nói với tôi rằng hãy ở bên cạnh mình ấy mãi mãi. Hết phần đời còn lại.
Cậu nói rằng cậu thích tôi.
Thực ra, lúc đó tôi đã… rất sung sướng. Đến run cả người.
Nhưng giờ nghĩ lại, tôi tự hỏi điều gì đã lướt qua tâm trí tôi lúc đó.
Cậu không chỉ ít tuổi hơn tôi mà còn là người mà tôi đã nuôi nấng hết lòng như con ruột.
Bản thân tôi cũng không hiểu nổi đây thực sự là tình yêu hay chỉ là ham muốn chiếm hữu. Vì vậy mà tôi không sao diễn tả nổi cảm xúc đang đè nặng trong tim này. Có những lúc tôi nghi ngờ bản thân vì để nảy sinh những cảm xúc như vậy và rồi tự dằn vặt mình. Kiểu như “Không phải mày thích kiểu phụ nữ lớn tuổi sao? Vậy tại sao mày lại mất hồn vì một thằng nhóc chứ?! Hãy tỉnh lại đi! ”
Một vài ý nghĩ nguy hiểm thỉnh thoảng vụt qua tâm trí tôi. Liệu thay đổi cốt truyện vì bản thân tôi có được không?
Tuy nhiên, lời từ chối cứ mắc nghẹn nơi cổ họng, không thể thoát ra khỏi miệng.
Tôi không thể từ chối sự quan tâm mà Alfred đã dành cho tôi suốt thời gian qua… Ngược lại, một phần trong tôi rất hạnh phúc với tình cảm của cậu và chỉ muốn chấp nhận nó.
Tôi chỉ có thể tự chế giễu bản thân mình là một kẻ ngốc. Một kẻ dối trá ngu ngốc.
Tôi chỉ có thể trơ trẽn dùng thái độ nửa vời ấy mà đáp lại cậu một cách mơ hồ.
Tôi không thể chấp nhận tình cảm của Alfred mà cũng không thể buông bỏ. Tôi luôn hành động thiếu quyết đoán một cách thảm hại, không ngừng dựa dẫm vào quyết định của cậu. Alfred bất ngờ hôn lên má tôi một lần nữa. Ngạc nhiên, tôi nhìn lên.
Đôi mắt xanh biếc như sắc trời mùa hạ của cậu nheo lại, như thể hơi bối rối và kinh ngạc. Tay cậu rời khỏi tay tôi và vòng ra sau eo.
Bị ôm lấy bởi vòng tay rộng lớn của Alfred, tôi không thể cử động được.
"Lian." Cậu sử dụng giọng điệu giống như thể đang cố gắng thuyết phục con nít.
"…Gì?"
“Cậu… cậu lại suy nghĩ tiêu cực rồi phải không?”
“Cá—! T-tiêu cực là sao ?!' ”
“Nếu cậu có điều gì muốn nói, hãy nói cho tôi biết. Hãy nói thành lời. Tôi muốn hiểu thêm về cậu. Về những gì cậu đang nghĩ và những gì khiến cậu phiền lòng. Tại sao cậu cứ phải cố chấp chịu đựng một mình như vậy? ”
“Alfred…” Tôi ngậm miệng lại. Nếu thả lỏng tâm trí một chút, tôi có thể không kìm được mà nói ra mất. Nói ra hết mọi chuyện.
Nhưng tôi chắc chắn không thể tiết lộ cho Alfred, nhân vật chính về nội dung cốt truyện và mọi thứ.
Bởi tôi biết điều gì sẽ xảy ra trong tương lai… Cho ngôi làng này, thế giới này, và tương lai của cậu. Tất cả.
Và nếu từ việc thay đổi này cốt truyện bị bóp méo đến mức không thể cứu vãn thì sao?
Kế hoạch của tôi từ trước đến giờ sẽ đổ bể.
Alfred xoa đầu tôi, nụ cười bối rối vẫn nở trên môi. “… Ờm, Tôi không ép cậu phải nói ra bây giờ đâu. Hãy kể cho tôi khi cậu cảm thấy sẵn sàng ”.
“Al…”
"Nhưng tôi đã quyết định rồi."
"Hả?"
Alfred cúi xuống nhìn vào tôi mỉm cười. “Tôi đã quyết định mình sẽ hành động khôn ngoan hơn. Có lẽ dùng cách này sẽ nhanh hơn. Dù sao thì Lian cũng khá là chậm tiếp thu. ”
“C-Ch… Ai chậm tiếp thu hả ?! Đồ thô lỗ!"
“Bởi vậy mà, nếu tôi không làm cho cậu hiểu và giữ cậu bên mình thì… tôi không thể yên tâm được. Cậu luôn bay nhảy chỗ này, chỗ kia. Nếu tôi mất quá nhiều thời gian để tìm kiếm cậu, một gã lạ mặt nào đó có thể sẽ cướp cậu đi mất. Nếu điều đó xảy ra, tôi sẽ giết hắn - ý tôi là, tôi chắc chắn không muốn điều đó xảy ra. Tôi sẽ nói rõ ràng từ bây giờ, để ngay cả những người chậm tiếp thu như cậu cũng có thể hiểu được ”.
"Hả?"
Alfred kéo tôi lại, đủ gần để mũi chúng tôi chạm vào nhau và nhìn chằm chằm vào tôi.
Vì khoảng cách quá gần, tôi không thể không nhìn vào mắt cậu. Tôi cố gắng quay đi, nhưng cậu ta nắm lấy cằm tôi, buộc tôi phải hướng ánh mắt của tôi về phía cậu.
“A-Al—”
“Anh luôn thích em. Yêu em. Chỉ mình em thôi, Lian.”
“… !!!”
Alfred nhìn chằm chằm vào tôi, cười khúc khích. Sau đó nụ cười của cậu ta ngoác rộng ra, trông khá là ngốc nghếch.
"Mặt em đỏ hết lên rồi."
“Im — I-im — đi? Cậu đang nói cái— ”
Tôi xấu hổ đến độ cứng cả người và nói lắp liên hồi. Al không bỏ lỡ cơ hội này và chúng tôi lại tiếp tục hôn nhau.
Bất chấp việc tôi cố gắng đẩy vào ngực cậu để né tránh khỏi nụ hôn, cậu ta ngay lập tức đuổi theo và chiếm lại quyền kiểm soát, không cho tôi cơ hội chạy thoát. Cậu thậm chí còn nâng cằm tôi lên, để lưỡi mình xâm nhập vào miệng tôi một cách táo bạo.
Bối rối, tôi cố gắng dùng lưỡi mình đẩy lại lưỡi Alfred. Nhưng điều này chỉ càng tạo cơ hội cho cậu ta quyện chặt lưỡi chúng tôi vào, tôi rùng mình cả người. Lúc này tôi gần như đã mất đi ý thức.
Tôi thậm chí còn không nhận ra rằng mình đã nhắm chặt mắt cho đến khi mở ra. Và sau khi làm như vậy, tôi nhìn thấy ánh mắt màu xanh đậm, nheo lại và tối đi. .
Ánh mắt nóng bỏng ấy khiến tôi lấy lại nhận thức về mức độ nghiêm trọng của tình hình hiện tại.
Bàn tay vòng ra sau chạm vào eo tôi bỏng rát.
Khi tôi còn đang cố gắng nghĩ cách để dừng lại việc này, có hai tiếng gõ cửa.
“Xin lỗi, Lian-sama, Fram-sama. Granza-sama sắp đến rồi. ” (T/N: cá là ông quản gia nghe thấy hết rồi nên mãi không thấy mang trà vào :v )
"Ngh !!!"
Ngay khi nghe thấy giọng nói của Lowendal, tôi giật nảy mình.
Cái ôm của Alfred cũng lỏng ra trong giây lát.
Chính là lúc này! Tôi ngay lập tức rút tay mình ra khỏi vòng tay Alfred và nắm lấy dái tai cậu ta siết chặt và vặn xoắn, cố làm cho đau nhất có thể.
“Ối…” Alfred rên rỉ.
Bất kể con người ta có mạnh mẽ đến đâu, phần tai của họ sẽ vẫn mềm mại. Chúng luôn là điểm yếu của con người!
Có vẻ khá là đau đớn, ngay cả là anh hùng đi chăng nữa. Khuôn mặt của Alfred nhăn nhó, và đôi mắt đã hơi đẫm nước mắt. Thật là một cảnh tượng hiếm thấy.
Dấu ngón tay đỏ do tôi nắm và kéo hiện rõ trên cả hai bên tai cậu ta. Cho chừa nhé!
Cái ôm của Alfred yếu đi vì cơn đau, tôi giãy tay trái của cậu ra và nhảy lùi lại. Cậu ta vẫn cố gắng vươn tay ra bắt lại nhưng tôi nghiêng người ra né được.
Chạy thật nhanh ra cửa. “T-tôi nghe rồi! Chúng tôi sẽ đi ra ngay đây, phiền ông bảo với thầy chờ một chút! ” Tôi đáp lại Lowendal, người đang đứng bên kia cánh cửa.
“Tôi đã hiểu, Lian-sama. Chúng tôi sẽ đợi ngài ở phòng khách, hãy đến khi ngài đã chuẩn bị xong. ”
“Vâng, tôi rõ rồi!"
Tôi áp tai vào cửa, lắng nghe tiếng bước chân đi xa dần. Rất may, Lowendal không mở cửa vào. Tôi không muốn ông nhìn thấy tình trạng hiện tại của tôi.
Chết tiệt!
Nghiêm túc mà nói, tôi không thể mất cảnh giác một giây phút nào khi ở cạnh tên nhãi này!
Cậu ta luôn làm ra đủ thứ chuyện kinh ngạc. Trái tim mỏng manh của tôi không thể chịu được thêm nữa!
Thằng nhóc này không có chút khái niệm nào về không gian riêng tư cho những chuyện như vậy cả ?!
Tôi hít một hơi sâu và bằng cách nào đó bình tĩnh lại. Sau đó tôi trừng mắt với Alfred.
Cậu cau có xoa xoa đôi tai đã sưng vù.
“Đ-đáng đời cậu! Ngu ngốc! Đần độn! Đầu đất! Quỷ biến thái! Quấy rối! Granza sẽ đập cho cậu lòi *** ! Sức mạnh của thầy Granza rất đáng sợ. Cậu chắc chắn chẳng thể đánh trúng thầy ấy dù chỉ một đòn. Đừng có mà chạy trốn đấy! ”
"…Gì chứ?" Alfred trầm giọng, không thể bỏ qua điều đó hẳn đã đánh vào niềm tự hào của cậu. Đúng như mong đợi.
Tôi bắn cho cậu một cái nhìn hợm hĩnh thường ngày, nheo mắt và nâng cằm. Và tôi khịt mũi lớn hết sức có thể.
Thấy Alfred tiến đến gần với vẻ mặt ủ rũ, tôi lập tức mở cửa, chạy dọc theo hành lang về phía cầu thang.
"Này đợi đã, Lian! ”
Tôi giả vờ như không nghe thấy gì, không một lần nhìn lại.
Không phải vì tôi sợ cậu ta hay gì đâu.
Ôi, tôi đang đùa ai vậy? Tôi sắp vãi ra quần rồi đây!
Ngay khi bước vào phòng khách lớn, Lowendal nhận thấy sự có mặt của tôi. Và trong khi vẫn cầm một cái khay bạc trên tay, ông cúi người một góc 90 độ hoàn hảo.
Có một bức bình phong thấp được trang trí bằng họa tiết những đám mây. Phía sau kê một chiếc ghế sofa và một chiếc bàn thấp dành cho khách.
Và trên chiếc ghế sofa đó là một người đàn ông.
Khi nhìn thấy mái tóc trắng bạc của ông, tôi chạy đến gần. “Chào buổi chiều, thầy Granza! Xin lỗi đã để thầy đợi lâu!"
“Ồ, Lilie! Không sao đâu, ta vừa mới đến thôi ” ông nói, đứng dậy khỏi ghế sô pha. Ông vẫy vẫy tay chào, nở một nụ cười trên môi.
Đôi mắt có màu trắng bạc như màu tóc của ông, nheo lại. Khóe miệng bên phải nhếch lên trên, khiến vẻ ngoài ông trở nên táo bạo.
Granza trông như thể một người vừa đi nghỉ ở vùng nhiệt đới về. Nước da rám nắng, một dấu hiệu của việc tiếp xúc với ánh nắng mặt trời trong thời gian dài. Quanh ông tỏa ra một bầu không khí tươi sáng và vui vẻ.
Trang phục sáng màu .
Chiếc ba lô trên vai phải ông màu vàng neon. Chiếc áo sơ mi ngắn tay rộng có in hình hoa dâm bụt, áo lót trong màu xanh da trời rực rỡ. Hơn thế nữa…
Quần đùi dài đến đầu gối.
Cổ đeo dây chuyền đôi bằng vàng và bạc.
Đôi giày cao đến mắt cá chân bằng da gồ ghề màu đen yêu thích.
Hai thanh trường kiếm treo trên eo. Một màu cam và một màu xanh lam…
Dải ruy băng màu xanh lá cây cột mái tóc dài ngang vai mềm mượt …
Một cặp kính râm đen. Loại thường được đeo bởi những người đang tận hưởng kỳ nghỉ ở quần đảo phía nam.
Sự kết hợp của tất cả những màu sắc chói mắt này quá sức đối với mắt tôi. Mỗi khi tôi nhìn vào ông, chúng bắt đầu giật giật. (T/N: Tôi lại tưởng tượng ra Yasuo Tiệc Bể Bơi :v )
Mặc dù có ngoại hình trẻ trung, nhưng Granza đã là một ông chú 40 tuổi.
Granza chuyển ánh mắt của mình đến một nơi nào đó phía sau tôi, mỉm cười. "…Oh? Lilie, gã trai sau lưng con… là người mà con đã đề cập trước đây, phải không? ”
Nhìn theo tầm mắt của ông, cuối cùng tôi cũng nhận ra Alfred đang đứng ngay sau lưng tôi. Đôi mắt cậu nheo lại khi nhìn chằm chằm vào thầy Granza.
Ánh mắt cậu có vẻ gay gắt hơn bình thường. Ngay cả bầu không khí xung quanh cậu cũng có chút căng thẳng.
Cái nhìn của Alfred khóa chặt vào Granza, như thể cái nhìn của một động vật đang cảnh giác.
Vâng, đôi khi Alfred hành động như một con thú hoang vậy. Có lẽ bản năng cậu đã cảm nhận được nguy hiểm từ Granza.
“À, vâng. Đây là Alfred Fram. Con đã thuê cậu ta làm vệ sĩ cho gia đình Owen nhưng cậu ta vẫn còn thiếu kinh nghiệm lắm, vì vậy con mong thầy có thể chỉ dẫn cho Alfred— ”
“Hmm… Cậu có phải là người đã phá vỡ chuỗi chiến thắng của học trò cưng Lilie của ta?”
Chờ đã, ông ta có nghe tôi nói không đấy?
Granza vuốt cằm nhìn Alfred.
“Chà, không tồi đâu, mặc dù chỉ là một thằng nhãi. Được rồi. Vì cậu đã đánh bại học trò dễ thương của ta, cùng xem cậu có những gì nào. Đi theo ta."
Sau khi ra hiệu cho Alfred, Granza lập tức bước ra hành lang để đến sân sau biệt thự. Như thể ông đã rất quen thuộc với cách bố trí của nơi này.
Trời ạ, ông ta còn không thèm nghe tôi nói nữa. Tên cuồng chiến ngu ngốc này.
“Chẳng thể khác được… Đi thôi nào, Alfre—”
"Lilie."
"Hả?"
"Ông ta gọi cậu là Lilie."
“À? Thật xấu hổ, đúng không… Tôi đã bảo thầy ấy không được gọi tôi như vậy rồi mà. Đó là biệt danh thầy ấy đã gọi tôi khi tôi mới bắt đầu tập luyện kiếm, khi tôi vẫn còn nhỏ ấy. Thầy ấy toàn chế nhạo tôi thôi. ”
"Hừm." Alfred đáp lại một cách hờ hững khi cậu bước ra sân, mắt vẫn nheo lại và dán chặt vào bóng lưng của Granza.
Người cậu tỏa ra một khí thế đáng sợ khác thường. Không chỉ vậy, cậu ấy dường như đang ở trong tình trạng cảnh giác cao độ.
Có lẽ tôi đã đúng. Có lẽ cậu ta cảm nhận được nguy hiểm từ thầy Granza.
Hoặc có lẽ… Họ không hòa hợp nhau vì cả hai đều là kiểu người độc lập? Như kiểu nam châm cùng dấu thì đẩy nhau vậy?
Hmm, tôi không hiểu lắm.
Nhìn theo hai người, tôi thở dài thườn thượt, tự nhiên cảm thấy kiệt sức.
Vì sân sau vẫn nằm trong dinh thự của lãnh chúa nên nó có diện tích khá rộng.
Khi chúng tôi đi sâu hơn vào sân, sỏi đá xuất hiện thế chỗ cho bãi cỏ. Xung quanh toàn là cây cao, che khuất sân khỏi tầm từ bên ngoài. Vì lý do này, gia đình Owen sử dụng nơi này để huấn luyện cho vệ sĩ của mình.
Sau khi Granza bảo Alfred chọn một vũ khí mình quen thuộc nhất từ giá đựng vũ khí, cậu rút một thanh song thủ kiếm ra và thử nó.
Khi thấy Alfred xoay xoay thanh kiếm bằng một tay, Granza nhướng mày. “… Chà. Điều khiển song thủ kiếm bằng một tay? Cậu hẳn rất khỏe. Thực sự khó mà đoán được từ ngoại hình này ”.
Alfred không trả lời. Cậu vẫn nhìn chằm chằm vào Granza. … Có vẻ cậu vẫn còn rất cảnh giác.
Nhưng Granza dường như không bận tâm đến ánh mắt dữ dội ấy. Ông thậm chí còn nở một nụ cười tinh quái khi vung nhẹ vũ khí của mình, như thể đang khởi động mình.
Sau đó ông đưa ra một tín hiệu. Một dấu hiệu cho thấy trận đấu đã bắt đầu.
Một chút vui mừng bùng nở trong lòng khi tôi quan sát họ từ xa.
Trước khi trận đấu diễn ra, tôi đã nghĩ Alfred sẽ gặp bất lợi ngay từ lần giao kiếm đầu tiên. Nhưng tôi đã phải ngạc nhiên, đây là một cuộc chiến khá cân bằng.
Đừng coi thường thầy Granza vì chỉ có một cánh tay. Ngay cả trong tình trạng hiện giờ, ông vẫn mạnh hơn nhiều so với những đội trưởng đội hiệp sĩ đó.
Tôi đã nghe nói rằng một số người từ Đội Vệ Binh Thủ Đô Hoàng Gia, những người mà ông đã cứu trước đây, đã phải yêu cầu sự trợ giúp từ ông để đối phó lại đám tội phạm ngoài vòng pháp luật bên ngoài thủ đô. Và ông đã đánh bại một trăm tên với một trăm nhát chém của mình. Mỗi người một với nhát chém. Bằng một tay.
… Ông ta có cần phải về hưu sớm vậy không?
Chà, dù sao thì Granza có vẻ như đang rất tận hưởng cuộc sống hiện tại của mình, được chiến đấu, đi du lịch và câu cá bất cứ khi nào ông muốn. Nên tôi nghĩ là ổn thôi.
Bất chấp khả năng không thể phủ nhận của mình, những nếp nhăn đã hiện ra giữa hàng lông mày của Granza. Thật kỳ lạ.
Chuyện này là sao? Thầy đang thực sự gặp khó khăn?
Với một chuyển động linh hoạt, Alfred mạnh mẽ vung kiếm , chuẩn bị hạ gục Granza—
Ông tặc lưỡi và nhảy lùi lại. Vừa đúng lúc để tránh đường kiếm của Alfred.
Hoặc là không.
Woah, Alfred đang làm rất tốt.
Nhưng đó là lần duy nhất Alfred có được lợi thế.
Bất chợt, tốc độ của Granza tăng vọt lên khiến Alfred luống cuống. Một cú chọc sát nút phóng về phía ngực cậu
Đây là kỹ thuật tôi thường sử dụng để chống lại Alfred.
Alfred có một cơ thể lớn; đương nhiên, chuyển động của cậu cũng bị ảnh hưởng. Vượt qua lớp phòng thủ của cậu như vậy là một nước đi khôn ngoan.
Alfred lùi lại, nâng cánh tay lên, chuẩn bị đánh xuống Granza.
Ngay khi ấy, Granza uốn cong lưng, hạ thấp người.
Alfred tròn mắt ngạc nhiên.
Granza đá ngay vào chân Alfred, khiến cậu loạng choạng.
Khi Alfred đang cố đứng vững, ông thúc cùi chỏ vào bụng cậu, bồi thêm một cú với cán cầm kiếm. Và để kết thúc, ông đá Alfred bằng ma thuật đạn đạo cường hóa lên bàn chân.
Đây không phải là kiếm thuật, mà là võ thuật kết hợp với ma thuật.
Trước đây, khi tôi nhờ ông ấy dạy mình cách chiến đấu trong các trận chiến thực tế, Thầy Granza đã chỉ cho tôi cách kết hợp ma thuật với các đòn tấn công vật lý. Tên hay cho nó là "Đòn đánh kép", trong khi tên dở là "Kiếm kỹ Granza."
Vì đây là kỹ thuật chiến đấu được sử dụng trong các trận chiến sinh tử nên những những bài học rất khắc nghiệt và khóa huấn luyện thì như địa ngục. Tôi tưởng như đã chết đi sống lại biết bao lần trong quá trình luyện tập.
Hơn nữa, tôi phải nhớ phát huy đồng thời cả chuyển động của cơ thể và triệu hồi ma thuật. Tất cả phải thực hiện cùng một lúc.
Đó là lý do tại sao chỉ có một số người có thể học được kỹ thuật này. Chính xác là có tám học trò bao gồm cả tôi.
Sau khi bị đá văng lên không trung, Alfred gục xuống đất.
Hmmm!
Dù có là anh hùng tương lai với khả năng chiến đấu phi thường đi chăng nữa nhưng thì cậu ta mới mười bảy tuổi thôi.
Khi đối mặt với một cựu binh dày dặn kinh nghiệm đã kinh qua hàng trăm trận chiến và không khoan nhượng với bất kỳ ai, kể cả trẻ em… rõ ràng là Alfred không địch nổi lão già khố— ý tôi là, thầy của tôi.
Granza tra kiếm của mình vào vỏ.
Có vẻ như trận đấu đã kết thúc.
Tôi thở mạnh ra một hơi đã vô thức nín lại từ nãy giỡ.
“Quả nhiên là thầy Granza, Trận đánh thật—”
“Này, Lilie. Vậy là sao? ” Granza quay sang tôi, khoanh tay nghiêm nghị.
Những nếp nhăn vẫn hằn trên trán ông.
Hả? Gì vậy? Tại sao ông ấy lại trông lại như đang giận tôi vậy ??
"Sao vậy ạ? ”
“Đừng có làm vẻ mặt ngây thơ đó ra với ta! Con… con đã tự ý huấn luyện cho thằng nhóc này bằng những kỹ thuật ta dạy con đúng không? ”
Hả? !!
Không đời nào! Ông ấy biết ngay chỉ sau một trận đấu !?
Đáng sợ thật !!
Tôi phải thoát khỏi chuyện này bằng cách nào đó. Tôi không thể làm phật lòng ông ấy được.
Tôi đứng thẳng lưng, khoanh tay và chuyển động cơ mặt, nở ra nụ cười giả tạo thường ngày.
Nụ cười của tôi có thể giúp tôi thoát khỏi chuyện này. Ông ấy sẽ không thể biết được là tôi đang nói dối. Tôi tự tin rằng mình đã trưng ra một nụ cười hoàn hảo kiểu "Thầy đang nói gì vậy?”.
Rốt cuộc thì tôi đã sử dụng nụ cười giả tạo này trong suốt năm năm!
Ngay cả tôi, một diễn viên cực kỳ kém cỏi theo lời theo một người bạn từ kiếp trước của tôi, cũng đã thành thạo.
Những lời nói dối tuôn ra từ miệng tôi một cách tự nhiên. "Không thể nào! Con đâu có dạy cậu ta đâu thầy. Uhh… À, có lẽ là. Vì con là đối thủ luyện tập của cậu ta trong suốt thời gian đi học. Cậu ta hẳn là đã quen với kỹ thuật của con ”.
Tôi thật tuyệt vời!
Đúng như mong đợi, tôi có thể làm bất cứ điều gì miễn là đặt hết tâm trí vào nó! Nỗ lực ngày đêm chịu những cơn đau bụng hành hạ đã không bỏ ra vô ích.
Nhìn tớ này, Koichirou! Tớ cũng không tệ phải không? Có lẽ diễn xuất của tớ còn tốt hơn cả cậu rồi ấy chứ!. (T/N: Chắc là tên của đứa bạn ở clb kịch)
Thầy Granza liếc nhìn tôi. Ông khịt mũi.
“Chỉ được cái lẻo mép… Được rồi. Vì con đã vô tình hướng dẫn kiến thức căn bản cho cậu ta rồi, nên ta đoán là chúng ta có thể bỏ qua phần này. "
"Thật không ạ?"
Vậy là tôi đã đào tạo Anh hùng rất tốt. Thật là nhẹ nhõm.
Kiến thức căn bản luôn cần được chú trọng. Nếu cậu ta đi chệch hướng chỉ vì nền tảng sai lầm thì sẽ rất mất thời gian và công sức để sửa chữa lại sau này.
" ”Thật không ạ” cái gì chứ?!' Trên mặt con đang viết rõ ràng dòng chữ 'Ngon lành! Mình thoát tội rồi ' kia kìa! Thật là — con đang nghĩ gì vậy hả? ”
“Ahhh thôi mà thầy… Có một đối thủ mạnh không phải tốt hơn sao? Nếu kỹ năng của đối thủ ngang bằng, con có thể dốc hết sức mình chiến đấu. Con đang được học những kiếm kỹ tuyệt vời như vậy từ Huấn luyện viên Granza mà. Thầy có muốn kỹ năng của con bị trì trệ vì thiếu luyện tập không? ”
Tôi nghĩ câu trả lời này khá ổn.
Được rồi, mày làm được mà Lian. Cố hết sức mình đi. Chúng ta có thể đánh lừa ông ấy.
Khóe miệng Granza nhếch lên, đôi mắt ông mở rộng. “Vì vậy mà ... con đã tự mình đào tạo ra một đối thủ của riêng mình?
Thú vị đấy! Đặc biệt là cuối cùng con để bại trận dưới tay cậu ta. Ta không biết phải nghĩ sao nữa. ”
Nghe có vẻ mỉa mai, nhưng tôi chỉ có thể cười trừ.
Không sao. Trong mọi trường hợp, tôi rất hài lòng với kết quả bây giờ.
Sau tất cả, tôi đã đạt được mục tiêu cuối cùng của mình. Để nuôi dưỡng cậu ta trở thành người mạnh nhất trong số tất cả các học viên trước khi tốt nghiệp. Bao gồm cả tôi.
Granza nhìn chăm chú như thể cố đọc suy nghĩ của tôi. Nhưng cuối cùng ông thở dài. "Nghiêm túc đấy. Đôi khi ta chẳng thể hiểu nổi con… Này cậu kia, cậu là Fram đúng không? ”
Vẫn ngồi trên mặt đất, Alfred ngước nhìn Granza, khuôn mặt cau có.
Anh chàng này rất ghét thua cuộc nên chắc là đang bực bội lắm.
“Lilie đã làm rất tốt trong việc xây dựng nền tảng kỹ năng cho cậu, mặc dù vẫn còn rất nhiều chỗ để cải thiện. Hơn nữa, ta thích sự quả cảm của cậu. Cậu không hề sợ hãi khi lao về phía một đối thủ đang cầm kiếm thật. Vì vậy, ta sẽ đồng ý đào tạo cậu. Nhưng đừng có mà lười biếng. Ta chỉ dạy cho những người có mục tiêu thôi, hiểu không? ”
“… Hiểu rồi.”
“Trả lời kiểu gì vậy? Thêm “thưa ngài” vào cuối mỗi câu? "
Cậu càng cau mày hơn. “Tôi hiểu rồi, thưa ngài,” Alfred đáp lại với một giọng trầm đầy vẻ không hài lòng. Granza gật đầu với một nụ cười tự mãn.
Tôi yên lặng quan sát họ, thầm cảm thấy nhẹ nhõm.
Tạ ơn Thần linh, Granza đã đồng ý dạy Alfred kiếm thuật rồi.
Mồ hôi lạnh bám đầy trên người tôi vì căng thẳng
Ồ, có vẻ như họ đã trò chuyện xong. Cuộc gặp đầu tiên coi như thành công rồi đúng không?
Thở phào nhẹ nhõm, tôi tiến về phía Alfred, người vẫn đang ngồi trên mặt đất.
Granza thực sự không biết cách nhẹ tay với người khác.
Nếu Alfred không đứng dậy nổi, thì có lẽ cậu ta bị thương ở đâu đó rồi.
Tôi cúi xuống bên cạnh, nhìn vào cậu. “Alfred, cậu ổn chứ? Cậu đứng lên được không?" Nét mặt vẫn cau có, nhưng sắc mặt của cậu ta trông không quá tệ.
Đôi mắt xanh của cậu nhìn sang tôi, xấu hổ và thất vọng tràn ngập.
Tự nhiên tôi muốn cười phá lên. Trận thua này hẳn là khiến cu cậu bực bội lắm. Rốt cuộc thì cậu ta đã có lợi thế ngay từ đầu mà.
“Có thể cậu thua ngày hôm nay, nhưng cậu vẫn còn có thể mạnh lên mà. Tôi tin rằng cậu sẽ đánh bại được ông ấy trong tương lai. ”
Nếu là cậu, thì chắc chắn là được thôi.
Sau tất cả, cậu là Anh Hùng Tương Lai, người ghét cay ghét đáng việc phải thua cuộc.
"…Tôi hiểu rồi."
"Ừm. Vì vậy, nếu cậu muốn chiến thắng, hãy tập luyện chăm chỉ hơn từ bây giờ. Bỏ chuyện đó sang một bên đi, cậu có chỗ nào còn đau không? ”
"…Không."
“Uh huh. Làm như tôi tin ấy. ”
Tôi có thể nhìn ra mấy vết bầm tím trông khá đau đớn trên người cậu, còn cả một vết rách khá sâu và vẫn đang chảy máu trên má trên phải.
Bị thương như vậy mà còn bướng bỉnh!
Vết cắt mà cao hơn một chút là vào mắt rồi. Thật nguy hiểm.
Chà, những bình dược liệu ma thuật có tồn tại trong thế giới viễn tưởng này. Mặc dù trông khá đau đớn, vết thương dạng này có thể lành được. Tuy vậy nếu vết thương quá sâu, chúng sẽ để lại sẹo kể cả sau khi dùng thuốc.
Tôi luồn tay vào túi. Rút ra một hộp thuốc mỡ hạng trung trong hộp đựng màu trắng xanh và mở nắp ra. Tôi luôn mang theo thứ này trong trường hợp khẩn cấp, như bây giờ. Sau khi dùng ngón tay lấy một lượng kem lấp lánh, tôi nhẹ nhàng thoa nó lên vết thương bên dưới mắt Alfred.
Vết thương biến mất trong tích tắc. Như thể nó chưa từng tồn tại ở đó. Có là vì Granza đã cắt lên da Alfred rất gọn ghẽ.
Một tiếng thở dài thoát ra khỏi môi tôi. Sau đó tôi lấy khăn tay ra lau vết máu trên má cậu. "Còn chỗ nào bị đau không?"
“Không… Còn lại chỉ là những vết xước nhẹ. Chúng có thể dễ dàng tự lành lại ”.
"Còn bụng cậu thì sao?"
"Không sao rồi."
“Tôi hiểu rồi… Vậy thì tốt.”
Mặc dù Granza đã đá khá mạnh, nhưng có vẻ như cậu ta vẫn ổn.
Chà, trang phục của cậu ấy đã hấp thụ bớt chấn động. Thêm vào đó, thể lực của cậu cũng tốt hơn so với người bình thường.
“… Hm, ra vậy,” Granza lầm bầm khi nhìn về phía của chúng tôi.
Tôi quay sang, tự hỏi ông ấy muốn nói gì. Granza tập trung ánh mắt vào tôi, sau đó sang Alfred trước khi quay lại tôi. Khóe miệng bên phải nhếch lên tinh quái.
“À, ta hiểu rồi. Con đang nuôi dưỡng cậu ta cho đến khi không ai có thể phàn nàn nữa phải không, Lilie? ”
"Gì cơ?"
"Ta nói đúng rồi phải không?"
"Thầy nói cái gì vậy?"
“Như ta đã nói đấy, con muốn nuôi dưỡng cậu ta. Đủ để cha con chấp thuận chuyện của hai đứa. Ta nói đúng chứ? ”
"Ha?"
"Thằng nhóc đó. Bạn trai của con."
"H-hảảảảảảảả ?!"
Ông nói cái quỷ gì vậy, ông già?
Không, chắc tôi nghe nhầm rồi. Thính lực của tôi có suy giảm gần đây.
“Chà, cậu ta có chút gan dạ và có vẻ lương thiện. Điều này thể hiện ra khi cậu ta vung kiếm. Ngây thơ, trung thực và kiên định. Nhưng nếu nó quá đường đột mà làm điều gì đó dại dột với con… Ta sẽ không bỏ qua đâu ”.
“Uh…”
“Rốt cuộc thì con không hiểu cách thế giới bên ngoài hoạt động… Lian chưa bao giờ quan tâm đến bất kỳ ai trước đây, nhưng ta đoán con đã thay đổi, phải không?”
Granza nhặt chiếc ba lô màu vàng neon của ông lên, thứ ông đã ném xuống đất trước đó và đeo nó vòng qua vai. “Dù sao thì, chúng ta sẽ bắt đầu tập vào trưa mai. Được chứ? ”
"Hả? À, vâng. Chắc chắn rồi."
"Được rồi. Ta đã đi câu cá cả đêm hôm qua, giờ vẫn còn buồn ngủ đây. Ta sẽ đánh một giấc cho đến giờ ăn tối. Hẹn gặp lại, Lilie. ” Granza vẫy tay chào tôi trước khi quay sang Alfred. “Này Fram. Đừng có đến muộn. Không thì cậu sẽ phải hối tiếc. Ngoài ra, Lillie là học trò cưng của ta… vì vậy nếu cậu làm thằng bé khóc dù chỉ một chút… Ta sẽ tự tay kết liễu cậu. Hãy nhớ cho kỹ. ”
Sau khi nói xong, Huấn luyện viên Granza ngay lập tức quay trở lại dinh thự.
Đợi đã nào.
Dường như có một sự hiểu lầm rất lớn ở đây?!
Thầy Granza vừa gọi Alfred là “bạn trai” của tôi. Đây không phải là điều tôi có thể bỏ qua được!
Chuyện gì đang xảy ra vậy trời?!
Không, đợi đã. Có lẽ… tình yêu đồng giới là một điều bình thường ở đây?
Bây giờ nghĩ lại, tôi đã nhận được thư từ một số bạn học nam trước đây. Và mặt họ đỏ lựng khi trao chúng cho tôi!
Tôi đã không thể kiểm tra nội dung của những bức thư đó vì bị bộ ba bắt nạt ngay lập tức đoạt lấy. Chẳng lẽ là thư tìn—
Không không không.
Không đời nào.
Tôi có lẽ đã nói điều này rồi, nhưng tôi đã thấy vài cặp đôi đồng giới trong trường!
Có lẽ nó là bình thường trong thế giới này sao?!
Bởi vì thế giới này được tạo ra bởi một Nữ thần dễ dãi, các chuẩn mực xã hội của nó cũng khác hả ?!
"Lian?"
Giọng nói của Alfred kéo tôi trở lại thực tại. Mắt chúng tôi chạm nhau, tôi nhận thấy trong ánh mắt cậu đầy chất vấn.
"K-không, k-không phải vậy."
Nhưng vậy thì, tôi biết giải thích điều này như thế nào? Tôi không biết nên gọi mối quan hệ của mình với Alfred là gì nữa.
Ít nhất, tôi chắc rằng chúng tôi không phải là người yêu.
…Tôi nghĩ thế.
Tôi chưa bao giờ có ý định để Alfred nhận được sự chấp thuận của cha Lian. Tôi không yêu cầu thầy Granza dạy cậu ta vì lý do đó. Hoàn toàn không phải mà!
Alfred nhướng mày. “Hmmm…”
“Cậu nói cái gì th — woah!”
Vẫn đang ngồi trên mặt đất, Alfred bất ngờ kéo tay tôi, khiến tôi ngã ngồi xuống và rơi vào vòng tay cậu ta.
Cậu ta càng ngày càng lộng hành, trời ạ!
Tôi phải làm cho rõ ràng việc này ngay tại đây. Chắc chắn.
Vì cơ thể tôi sẽ ngay lập tức rơi vào tình trạng vô lực một cách kỳ quái bất cứ khi nào bị cậu ta hôn. Hay thậm chí là cắn! (T/N: hãy lắng nghe cơ thể mình :v )
Alfred đặt nhẹ một nụ hôn lên môi tôi và mỉm cười khoái chí.
Có vẻ như bây giờ cậu ta đang rất vui.
… Sự kiệt sức một lần nữa ngấm vào xương tủy. Nhìn lên khuôn mặt hân hoan của Alfred, tôi lại thở dài.