Một sự kiện bất ngờ đã xảy ra vào ngày hôm trước nhưng mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát của tôi.
Sau khi tốt nghiệp trường trung học, tôi ở lại làng và giúp cha tôi việc quản lý lãnh thổ.
Bữa tiệc mừng năm mới điên loạn mà tất cả họ hàng gia đình tôi sẽ tham dự đang đến gần, nhưng cha Lian đã nói rằng tôi không cần tham gia nếu muốn.
Điều này khiến tôi vô cùng hạnh phúc.
Đối với tôi, việc phải chào hỏi lượng khách khứa gần như vô tận cùng mọi người trong dinh thự trong suốt thời gian của kỳ nghỉ quả thật là một cơn ác mộng. Quá sức mệt mỏi.
Mà tôi không có quyền từ chối nó.
Nhưng năm nay thì khác. Thoát nạn rồi!
Yayyy!
Đó là lý do hôm nay tôi đến nhà thờ từ sáng sớm.
Mặc dù hôm nay là Thứ Sáu, chẳng vấn đề gì. Kỳ nghỉ chào Năm Mới kéo dài liền một tuần.
Và khi tôi kiểm tra 'Bản điều tra lịch trình làm thêm của Al niichan', có vẻ như cậu ta có một ca làm việc tại quán bar Con Kênh cho cả ngày hôm nay. Ngon lành!
Với lượng khách hàng tăng đột biến vào mỗi dịp cuối năm, khoảng thời gian này là thời điểm bận rộn nhất nhưng cũng thu được nhiều lợi nhuận nhất của các quán bar. Nhiều cửa hàng còn mở cửa trong suốt những ngày Tết đến tận khuya, thậm chí đến sáng sớm.
Vì không còn xe ngựa nào hoạt động sau giờ đóng cửa của quán bar, Alfred dự định ở lại đó qua đêm và sẽ trở về nhà vào ngày hôm sau.
Alfred sẽ không có mặt ở nhà thờ cả ngày hôm nay, và sẽ không trở lại cho đến trưa mai.
Điều đó có nghĩa là căn phòng của Alfred sẽ bỏ trống ngày hôm nay.
Sau khi xác nhận điều này, tôi quyết định ở lại qua đêm trong nhà thờ. Dù sao thì cậu ta đã cho phép tôi tự do sử dụng căn phòng khi mình không có mặt rồi mà .
Hơn nữa, năm người thân của mẹ Lian, ba người bạn của anh trai Lian, và bốn đồng nghiệp của cha Lian sẽ ở trong biệt thự trong ba ngày hai đêm.
Nếu tôi vô tình bắt gặp họ trong dinh thự, chắc chắn họ sẽ bắt tôi lại và lảm nhảm cả đêm. Vì vậy, để tránh xa dinh thự, tôi đã nói chuyện với cha của Lian về việc qua đêm ở nhà thờ.
Và ông ấy đồng ý trong khi cố kìm nước mắt.
Tôi thì rất vui nhưng tại sao ông lại khóc?
Khi tôi đang tự hỏi thì cha Lian vỗ vai tôi. “Ổn thôi. Nếu con cần sự thanh tịnh của nhà thờ thì…”
Những cảm xúc phức tạp trỗi dậy trong tôi. Tôi muốn lên tiếng giải thích.
Cơ thể tôi có bị cưỡng hiếp tàn tạ thành một nùi giẻ rách như lời thằng nhóc kia nói đâu? Tôi vẫn còn có thể trở thành chú rể. Hay là cô dâu… Mà tại sao tôi lại đề cập đến cô dâu chứ? Dù sao thì cơ thể tôi vẫn còn trong trắng mà. (T/N: lmao)
Kể từ sau sự kiện đó, cha Lian không bắt ép tôi phải làm gì cả và để tôi mặc sức làm bất cứ thứ gì mình muốn.
Điều này đồng nghĩa với việc tôi có thể hành động tự do hơn.
Có lẽ là tốt hơn hết là nên giấu kín sự thật này nhưng … tôi vẫn thấy kỳ kỳ.
Hiện tại thì cha tôi, ông Lowendal và tôi là những người duy nhất trong dinh thự biết về sự cố này.
Giơ ngón trỏ lên trước miệng, Lowendal bảo chúng tôi giữ bí mật điều này với mẹ và anh trai Lian.
Có lẽ như vậy tốt hơn.
Tôi muốn ít nhất kể cho Lowendal biết mọi việc, nhưng khi mắt chúng tôi chạm nhau, ông lại nháy mắt với tôi.
Tôi ngờ rằng ông đã biết hết rồi.
Không hổ danh là một quản gia cao cấp. Mạng lưới thông tin thật đáng nể.
Cũng tốt thôi.
Dù sao thì hôm nay tôi đang rảnh.
Tôi không cần phải chú ý đến hành động của mình cũng như ánh nhìn soi mói của bất kỳ ai. Có thể làm bất cứ điều gì mình muốn trong ngày hôm nay. Tự do muôn năm!
Với tinh thần phấn chấn, tôi nhanh chóng thu dọn đồ đạc cá nhân để nghỉ qua đêm tại nhà thờ và rời biệt thự.
(「`・ω・)「
Trong nhà bếp của nhà thờ, tôi giúp Marie chuẩn bị bữa tối.
Thực đơn hôm nay có món rau củ hầm sữa và thịt xông khói thái lát.
Marie đang khuấy món hầm trong nồi, bà mỉm cười với tôi, nét mặt dịu lại. “Hehe. Hôm nay có vẻ ngài rất vui, Lian-sama. ”
Tôi đáp lại nụ cười ấy khi đang thái dưa chuột cho món salad.
"Vâng. Hôm nay là ngày nghỉ ngơi của tôi! ”
"Tuyệt vời! Lian-sama là kiểu người làm việc hết mình. Thỉnh thoảng nghỉ ngơi cũng tốt mà, nếu không ngài có thể gục ngã vì kiệt sức đấy ”.
"V-vậy sao?"
"Vâng! Xin hãy quan tâm hơn đến bản thân mình ”.
“Được được,
tôi nhớ rồi…”
Marie nhìn chằm chằm vào tôi, nụ cười nở trên môi.
“Dù sao thì Lian-sama cũng là một đầu bếp giỏi đấy. Ngài có vẻ rất quen với việc nấu ăn ”.
“T-tôi đâu có giỏi gì đâu. Chủ yếu vì tôi tự nấu ăn ở nhà ấy mà”.(T/N: Lian đang nói về cuộc sống ở thế giới cũ)
"Ôi trời. Thật vậy sao?"
“Vâng. Đó là bởi vì bố mẹ tôi thường làm việc đến tận khuya còn ông ngoại bị đau chân. Giá thành cũng rẻ hơn là mua đồ nấu sẵn. Hơn nữa, tôi cũng không ngại nấu nướng ”.
Tôi cũng có thể nấu bất cứ thứ gì mình thích.
"Ah ... Ngài đã sống như vậy sao." Nụ cười của Marie trở nên bối rối.
Thấy bà lo lắng cho kiếp trước của mình, tôi cười nhẹ. Dù sao thì tôi cũng quen với cuộc sống ấy rồi.
Tôi đã nói với Marie rằng tôi không phải là Lian thật mà là Nao Osaka. Người được Nữ thần triệu hồi từ thế giới khác để giúp đỡ cô ấy.
Đôi mắt của Marie lúc đầu lộ rõ vẻ bối rối, nhưng bà vẫn nói rằng bà tin tôi với vẻ nghiêm túc.
Im lặng, bà tiếp tục lắng nghe câu chuyện điên rồ của tôi, thỉnh thoảng gật gật đầu.
Bà ấy có biết tôi đã giải tỏa được bao nhiêu căng thẳng sau khi nói ra tất cả những điều này không?
Khi được hỏi rằng có cảm thấy cô đơn không, tôi trả lời rằng không sao cả vì tôi không còn người thân thích nào trên đời này nữa. Điều này khiến Marie rơi lệ.
Đâu cần phải khóc đâu. Tôi ổn mà.
Sau nhiều năm sống trong ngôi làng yên bình này, tôi cảm thấy mình thật may mắn khi được triệu hồi. Được chọn bởi Nữ Thần.
Đối với những người không muốn rời xa những người thân yêu của họ và những người có người thân khóc thương cho cái chết của mình, việc phải sống đơn độc trong một thế giới khác trong sáu năm và không biết khi nào có thể trở về hẳn là vô cùng đau đớn.
Rất khó khăn. Cho chính họ và cả những người bị bỏ lại phía sau.
Những nỗi nhớ nhung… Chắc có người sẽ chẳng thể chịu nổi.
Về điều này thì gia đình và chú chó cưng của tôi đều qua đời cả rồi. Tôi cũng không có nhiều bạn vì không giỏi giao tiếp.
Kể cả khi tôi có biến mất, sẽ chẳng có ai trên thế giới đó lo lắng và cầu nguyện cho tôi đâu.
Là người được triệu hồi cũng không hẳn là một điều xấu. Trên thực tế, tôi rất vui vì mình được chọn.
Ngay cả khi không thể trở lại thế giới cũ của mình, tôi cũng không bận tâm. Dù sao nó cũng chẳng có gì khác biệt. Tôi sẽ luôn một mình dù có ở bất cứ đâu.
Lựa chọn của Nữ Thần quả thật chính xác.
“Marie-sama. Tôi biết nhiều người ở thế giới này hơn thế giới bên kia đấy, Sơ biết không? ”
"Ôi trời!"
“Ừm. Sơ này, bọn trẻ này, Alfred, nhà Owens, những người làm việc trong dinh thự, bạn học của tôi, giáo viên dạy kiếm của tôi, dân làng, ông chú ở quán trà, và bà dì ở cửa hàng bánh ngọt. Đó là lý do tại sao tôi… bắt đầu nghĩ về việc ở lại thế giới này. ”
“Lian-sama…”
Tôi lại cười.
Tôi thực sự nghĩ như vậy. Sẽ tuyệt biết bao khi
được ở lại ngôi làng này trong suốt quãng đời còn lại của tôi?
Nếu gặp lại Nữ thần, tôi sẽ cân nhắc yêu cầu được ở lại thế giới này.
Nhưng để thực hiện điều đó, tôi sẽ phải sống sót và vượt qua tai ương sắp đến.
Gò má Marie ửng hồng khi bà mỉm cười.
"Vậy thì ... ngài sẽ không còn cảm thấy cô đơn nữa chứ?"
"Vâng. Tất cả là nhờ Marie-sama và mọi người ”.
"Thật sao? Tôi … Tôi rất mừng. ” Marie che mặt, nước mắt chảy dài trên má.
“M-Marie-sama, đâu cần phải khóc…”
“Tôi rất hạnh phúc. Hạnh phúc lắm. Bởi vì chúng tôi mà Lian-sama phải đến thế giới này với một trách nhiệm nặng nề đặt trên vai. Vậy mà ngài vẫn tha thứ cho chúng tôi và thậm chí còn quan tâm đến chúng tôi ”.
"Đ-đó đâu phải việc gì lớn lao."
Nước mắt vẫn đang chảy dài trên khuôn mặt, bà mỉm cười và lắc đầu.
“Cảm ơn vì lòng trắc ẩn của ngài, Lian-sama. Vì đã luôn dõi theo, hướng dẫn và bảo vệ chúng tôi. Đặc biệt sự quan tâm dành cho Alfred. Thằng bé thậm chí còn không nhận ra mình cô đơn đến nhường nào ”.
"Marie-sama ... Về việc đó, tôi cũng ..."
"Nếu có Lian-sama ở bên cạnh, Alfred sẽ ..."
Đột nhiên, có một mùi khen khét bốc lên.
Khi đang nhìn quanh để tìm nguyên nhân, tôi nhìn thấy nước hầm đang trào ra khỏi nồi.
“M-Marie-sama! Món hầm! Bị tràn rồi! ”
"Ôi không!"
Chúng tôi vội vàng tắt lửa, thở dài.
Khi tôi kiểm tra lại tình trạng của món hầm, thật may mắn là chỉ có phần bên dưới là có vẻ hơi cháy.
Hơi khét nhưng vẫn ăn được.
"Nguy hiểm quá."
"Vâng. Vừa nấu ăn vừa nói chuyện đúng là vui thật nhưng chúng ta phải chú ý hơn ”.
“Rất may nước hầm vẫn rất ngon. Không thì bọn trẻ sẽ la ó chúng ta mất ”.
“Vâng…”
Marie và tôi nhìn nhau mỉm cười.
Sau khi ăn tối với Marie và lũ trẻ trong phòng ăn, chúng tôi cùng nhau đến phòng cầu nguyện để tham dự nghi lễ ban đêm.
Sau đó bọn trẻ đòi tôi đọc truyện tranh cho chúng. Chúng tôi đi đến một căn phòng lớn, nơi là phòng ngủ cho khoảng mười đứa trong số chúng. Những đứa trẻ lớn hơn một chút đang đi học trong làng, dường như cũng muốn tham gia cùng chúng tôi. Khi được tôi gọi lại, chúng ngượng ngùng đỏ mặt, bước tới.
Dù có ở thế giới nào, kể chuyện cũng rất được trẻ em yêu thích.
Khi chúng tôi đọc đến đoạn mạo hiểm giả giải cứu công chúa khỏi nanh vuốt của con rồng độc ác, những đứa nhỏ hơn đã bắt đầu dụi mắt và gật gù.
Điều này là dĩ nhiên, mặc dù đây mới đến phần thú vị nhất của câu chuyện. Tôi quyết định ngừng tại đây và để dành kết thúc vào lần sau.
Giờ đi ngủ ở nhà thờ rất sớm.
Hoàn toàn trái ngược với thời gian biểu vô tổ chức của tôi, đến nửa đêm mới lên giường. Bọn trẻ khỏe mạnh hơn, vì chúng ngủ sớm và dậy sớm. Marie nhắc nhở hôm nay trời rất lạnh và đưa cho tôi một vật chứa hình bầu dục bằng kim loại chứa đầy nước nóng và một chiếc khăn quấn quanh nó để tránh làm bỏng tay tôi.
Một phiên bản khác của túi chườm nước nóng ở thế giới này!
Khi tôi vẫn đang mải mê đọc truyện tranh, Marie bước vào phòng và đặt một túi chườm nữa gần giường của bọn trẻ.
Bà ấy cũng chuẩn bị sẵn phần cho cả tôi. Cảm ơn Sơ rất nhiều.
Căn phòng của Alfred trống trải như thường lệ. Nó hệt như một cabin. Tôi bật cười khi nhận ra rằng hôm nay, căn phòng đã có dáng vẻ của một nơi có người ở hơn. Mấy cuốn sách cậu ta mượn từ thư viện đang để trên bàn, cùng những sản phẩm từ công việc làm thêm mà tôi yêu cầu cậu làm. Alfred giờ này có lẽ đang làm việc chăm chỉ tại quán bar đông đúc tại trung tâm thành phố.
Sau khi vặn nhỏ đèn bàn, tôi chèn túi chườm nước nóng xuống dưới nệm và chui vào chăn. Nệm và chăn bông có mùi nắng. Mùi hương yêu thích của tôi, nó khiến tôi thấy nhẹ nhõm. Chân tôi cũng được giữ ấm và thoải mái.
Tôi nằm xuống và ngay lập tức chìm vào giấc ngủ.
Có ai đó kéo chăn bông ra, và một làn gió lạnh tràn vào giường. Tôi giật mình tỉnh giấc, rùng mình.
“… Urgh, lạnh quá…”
Ai lại kéo chăn ra vậy chứ, đang ấm áp thế này mà?
Tôi cố gắng hé mắt ra và nhìn thấy những lọn tóc vàng. “Thủ phạm” đang chuẩn bị lẻn vào giường của tôi mặc dù chưa xin phép. Cậu ta đang mặc một bộ pajama màu xanh đậm .
“… Al…? Sao cậu lại ở đây…?"
Kẻ xâm phạm vẫn im lặng và cố gắng chui vào giường, không quan tâm rằng tôi đang nằm đây. Chật chội ghê. Thực sự chật chội. Đành vậy, tôi trượt người ra sát mép giường, nhường chỗ cho cậu ta.
Người ấm thật. Cậu ta đi tắm rồi hả? Có thoang thoảng mùi rượu.
Tôi nói ra suy nghĩ của mình. “… Người cậu có mùi rượu…”
“Ah, vẫn chưa hết mùi hả? Kẻ nào đó đã hất rượu vào đầu tôi ”.
Gì cơ?
Alfred bất lực thở dài.
“… Ba gã thanh niên từ Làng Leis đã tổ chức tiệc cuối năm tại quán bar. Chúng uống say mèm đến mức bắt đầu lao vào các nhân viên nữ, nói xấu khách hàng khác, rống lên trên sân khấu và đánh nhau với bất cứ ai dám phản đối chúng. "
Thật hỗn loạn.
“Chà, tệ thật…”
“Nghiêm túc mà nói, chúng đang làm phiền các khách hàng khác, Bà chủ đã bảo tôi mang chúng về làng. Còn nói rằng tôi có thể về nhà luôn sau khi xong việc. Vì vậy, tôi đã đưa cả ba về và quay trở lại nhà thờ ”.
“Ra vậy… Cậu đã làm việc chăm chỉ rồi.”
“Ừm. …Còn cậu thì sao? Cậu ở lại nhà thờ hôm nay sao? "
Phải, vì tôi nghĩ rằng cậu sẽ ở lại quán bar và sẽ không trở lại nhà thờ hôm nay. Lẽ ra tôi có thể độc chiếm căn phòng này hôm nay, nhưng chủ nhân của nó đã quay về. Thế là đi tong thời gian nghỉ ngơi của tôi rồi!
“… Vậy thì sao chứ? Hôm nay là ngày nghỉ, tôi được quyền làm những gì mình thích ”.
Alfred đáp lại bằng một tiếng ậm ừ mơ hồ như thường lệ. Thằng nhóc này, hãy nghiêm túc lắng nghe khi người ta nói chuyện.
Bất ngờ, cậu nắm lấy eo tôi kéo lại gần và ôm chặt. Vùi mặt vào cổ tôi. Alfred hít hà liên tục, hơi thở của cậu làm tôi thấy khó chịu. "Rất thơm." (T/N: Câu này eng là “sniff like a dog” mà dịch ra thì nghe thú tính quá :v )
"Đó là mùi xà bông tôi mang theo từ dinh thự ... ah!"
Tôi rùng mình, những vệt nước chảy dài trên cổ tôi, nơi Alfred liếm xuống bằng cái lưỡi nóng hổi. Cậu ta rê lưỡi lên cằm tôi, liếm nhẹ vài cái, và khi đến đủ gần, cậu hôn tôi.
Một tiếng rên rỉ nhẹ thoát khỏi môi tôi.
Tôi giật mạnh mái tóc vàng cố gắng kéo ra, nhưng vô ích. Những nụ hôn đến từ mọi hướng, khiến nhịp thở của tôi có chút đau đớn.
“… Haah… đ-đi ngủ đ─ngh!”
Bàn tay ấm áp ấy lướt dưới áo sơ mi của tôi, vuốt ve làn da nơi đó. Khi nhìn lên, đôi mắt xanh biếc của cậu đang nhìn thẳng vào tôi. Tôi lập tức rời mắt khỏi nó.
"Đ-đồ ngốc, cậu làm gì vậy ... woah!"
Cậu ta đột nhiên vuốt dọc lưng từ trên xuống dưới khiến tôi giật bắn người theo phản xạ.
“A, không, d-dừng lại đi…!”
“Lian…”
“Tôi bảo không cơ mà! Đi ngủ!!! ”
Alfred nhìn tôi chằm chằm. Cậu thở dài một hơi, sau đó nằm xuống.
"…Được rồi."
Dù trông rất bất mãn, nhưng cậu ta vẫn biết tôn trọng mong muốn của tôi. Tôi buồn ngủ lắm rồi và vẫn chưa chắc nên làm gì với chuyện của chúng tôi. Mà “nên làm gì” là làm gì? Rõ ràng là chúng tôi không được làm những việc này. Cậu ta lại ôm lấy tôi, siết chặt trong lồng ngực.
"Vậy có ổn không?"
“… Ưm… N-nếu chỉ nhiêu đây thì không sao…”
“Hiểu rồi,” Alfred nói, giọng ngập tràn hạnh phúc khi cậu siết chặt hơn. Vòng tay của cậu ta chặt quá, tôi bắt đầu cảm thấy đau và khó thở.
“Đ-đau…! Bỏ ra! Tên vai u thịt bắp này! ”
"Ah, xin lỗi."
Cậu nới lỏng vòng tay. Tôi hít một hơi thật sâu, rồi thở dài. Nghiêm túc đấy!
Alfred kéo chăn lên.
Ấm quá. Chăn len mềm mịn và êm ái. Tôi lập tức cảm thấy thư giãn cả người.
Vì cơ thể rất mẫn cảm, tôi không chịu được nhiệt độ thấp. Như bây giờ, má tôi vẫn cảm thấy lành lạnh. Để có được sự ấm áp hoàn toàn, tôi vùi mặt vào giữa tấm chăn, cái gối ấm áp và cơ thể nóng bỏng của Alfred. Hoàn hảo. Tôi được che chắn hoàn toàn khỏi cái lạnh, cảm giác hạnh phúc tràn ngập trong tôi.
Được rồi.
Cơ thể Alfred khẽ co giật nhẹ, rồi yên lặng. Hơi ấm và nhịp tim đều đặn của cậu ta, có nhanh hơn một chút so với bình thường, thực sự rất thoải mái. Tôi cảm thấy an toàn và thậm chí còn thư giãn hơn, cơn buồn ngủ nhanh chóng quay trở lại. Ngáp dài. Buồn ngủ quá… Ý thức cứ dần trượt đi.
Alfred rên rỉ phía trên đầu tôi, thì thầm gì đó về sự tra tấn, điều mà tôi chẳng thể hiểu được với tình trạng hiện giờ. Cậu phàn nàn thêm vài câu nữa, nhưng giọng nói ấy như ở rất xa, tôi chẳng thể nghe rõ. Không thể hỏi cậu ta về điều đó, tôi chìm vào giấc ngủ.