Năm cũ sắp kết thúc.
Cây cối xung quanh làng được tô điểm bởi đủ loại đồ treo trang trí , đây là những món đồ thủ công của dân làng. Chúng làm tôi nhớ đến cây thông Noel từ thế giới của tôi. Người người hối hả qua lại trên các con đường, chuẩn bị cho lễ đón mừng năm mới.
Chỉ hai tuần nữa thôi là năm mới sẽ đến.
Nhưng trước đó, vẫn còn một sự kiện cốt truyện nữa tôi cần phải hoàn thành.
'Giải đấu kiếm trường học', một giải đấu sử dụng kiếm thật, sẽ là bài học cuối cùng của chúng tôi trước khi tốt nghiệp.
Tôi nắm tay giữ lấy ngực trái.
Đến rồi. Cuối cùng cũng đến rồi.
Tôi sẽ tốt nghiệp vào mùa xuân tới.
Để giữ vững chuỗi trận thắng của mình, tôi đã không ngừng khổ luyện dưới khóa huấn luyện địa ngục từ gia sư riêng của mình (Ông ta chắc chắn là một tên S mà!). Tôi cũng đang chăm chỉ luyện tập trong khoa ma thuật, đánh bại Alfred để trở thành người đứng đầu lớp Ma thuật Trung cấp. Mặc cho những cơn đau đầu không ngừng hành hạ tôi!
Không thể nghỉ ngơi thêm một phút nào. Cần phải biết tiếp tục tiến về về phía trước, để chuẩn bị cho đêm định mệnh đó. Tôi phải tăng cơ hội sống sót của bản thân lên.
Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là tôi cần phải chiến thắng trong giải đấu kiếm. Tôi chỉ đang cố gắng kéo dài quãng thời gian mà mình trên cơ Alfred. Vâng. Nghĩ như vậy khiến tôi thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Điều tuyệt nhất trong sự kiện này là không có quá nhiều áp lực.
Bởi vì tôi chỉ cần phải thua cuộc!
Tôi chỉ cần làm cho nó trông thật thuyết phục là được. Không cần chuẩn bị gì hết.
Vì sự kiện đấu kiếm này sẽ diễn ra như một giải đấu nên tôi sẽ phải lọt vào vòng chung kết. Nhưng tôi không cần quá lo lắng về điều đó. Miễn là tôi không bất cẩn là ổn thôi.
Mặt khác, năng lực kiếm thuật của những học sinh khác chỉ ở mức quơ quơ cây kiếm cho vui.
Ngoài tôi và Alfred, không một ai khác có đủ tinh thần và năng lực chiến đấu trong những trận chiến căng thẳng mà chỉ cần một sai sót nhỏ cũng có thể quyết định thắng bại ngay lập tức. Cũng giống như trong các trận đấu của chúng tôi. Tôi thậm chí có thể đặt cược tất cả đồ ăn nhẹ của mình hôm nay vào: bánh nướng rắc sôcôla và trà thượng hạng.
Ahh, cảm giác tự do này thật tuyệt vời.
Nhưng mỗi khi nghĩ về sự kiện sắp xảy ra trong hai năm tới, tôi lại cảm thấy chán nản. Bao tử đau quặn và tim đập loạn nhịp. Nhân tiện thì kế hoạch của tôi cũng đang tiến triển rất tốt. Vạn sự khởi đầu nan mà.
Hơn hết, tôi đã nảy ra một ý tưởng hay.
Sao bây giờ mình mới nghĩ đến điều này chứ!.
Tôi nên thuê Anh hùng Tương lai !!
Lượng ma lực vô hạn và sức mạnh vật lý khủng bố ấy.
Alfred đặc biệt nghiêm túc và siêng năng trong công việc. Cậu ta sẽ làm bất cứ điều gì từ việc nhà đến sản xuất thủ công miễn là nó phù hợp với thời gian biểu của cậu
Chỉ còn lại hai năm. Dù tôi có muốn hay không thì nó đã được ấn định rồi
Biết trước về tai họa sắp ập đến, tôi không còn tâm trí đâu để quan tâm đến vẻ bề ngoài của mình nữa.
Tôi sẽ quyết định đào tạo Anh hùng tương lai một cách tàn bạo!
Vì nữ thần vẫn chưa liên lạc với tôi nên tôi được toàn quyền quyết định phải không?
Nhắc mới nhớ, tại sao cô ta vẫn chưa liên lạc với tôi…? Không lẽ dự cảm của tôi là thật? Liệu có chuyện gì xảy ra với cô ta không? Tệ thật… Đừng nghĩ nữa, Lian! Tôi cầu xin đấy!
Nếu bị loét dạ dày vì căng thẳng, tôi chắc chắn sẽ đòi phí bồi thường lao động! Nghiêm túc đấy.
Dù sao thì trước đây tôi đã yêu cầu Alfred sạc thêm năm mươi viên 'Khởi Nguyên Ma Thạch' cỡ vừa và ba mươi viên cỡ lớn. Cậu ta đã hoàn thành công việc này trong thời gian rảnh rỗi và giao lại sản phẩm cho tôi.
Với những viên đá, tôi có thể thiết lập một phiên bản cao cấp hơn hơn của loạt thiết bị 'Báo Động', cũng như cải thiện rào chắn tại địa điểm sơ tán. Trên hết, tôi còn đủ tài nguyên để chế tạo được 'Hàng Rào', một trong số vô vàn ý tưởng mà tôi đã bỏ qua trước đây do thiếu hụt 'Khởi Nguyên Ma Thạch'.
'Hàng Rào' của tôi là một dạng pháo đài trải dài trên địa hình rộng lớn nhằm xua đuổi thú hoang. Nó sẽ phát điện khi tiếp xúc với vật thể chuyển động, tôi đang nghĩ tới ra một phiên bản trâu bò hơn nữa để chống lại bọn quỷ.
Nhờ Anh hùng Tương lai, cuối cùng tôi đã giải quyết được việc thiếu hụt năng lượng, vấn đề đã khiến tôi đau đầu suy nghĩ suốt một thời gian.
Yay!
Cảm ơn rất nhiều, Alfred! Tôi sẽ không lãng phí ma lực của cậu đâu.
Bản thân tôi không có đủ ma lực để sạc 'Khởi Nguyên Ma Thạch' cỡ lớn. Chỉ một viên đã ngốn liền mấy ngày và làm tôi gục ngã.
Mà mua những viên đã sạc sẵn thì đắt lòi mắt!
Những nơi bán 'Khởi Nguyên Ma Thạch' và 'Ma Cụ' thường hét với giá trên trời. Vì lý do này, bạn sẽ hiếm khi thấy chúng xuất hiện trong các hộ gia đình tầm trung.
Giả dụ như việc thay một cây đèn dầu bằng một cây đèn ma thuật đáng giá ba tháng tiền công.
Và nếu pin, ý tôi là ma lực cạn kiệt, bạn chỉ có thể tự sạc lại viên đá hoặc trả tiền thuê người để làm điều đó, mặc dù lựa chọn thứ hai là vô cùng đắt đỏ.
Nhìn chung thì đa số người sẽ chọn mua những sản phẩm thông thường không có phép thuật. Ý tôi là, chỉ cần nhìn vào số lượng học sinh theo học lớp học Ma thuật Trung cấp đi. Ngay cả trong đó, cũng rất ít người có khả năng tự sạc ma thạch.
Mặc dù những người có trữ lượng ma lực cao có thể tham gia vào ngành công nghiệp này, nhưng việc sạc ma thạch thường xuyên có nguy cơ cao gây hại cho cơ thể. Rồi đến rủi ro bị bóc lột sức lao động từ các công ty. Không chỉ lương thấp, họ còn vắt kiệt từng giọt ma lực cuối cùng của bạn. Cho đến khi bạn gục ngã. Và không có gì đảm bảo bạn sẽ được nhận vào một công ty đàng hoàng.
… Hoặc ít nhất, đó là những gì người ta nói. Đó là lý do tại sao hầu hết mọi người không hoan nghênh một nghề nghiệp như vậy.
Tôi đoán rằng là dù có ở dị giới thì các công ty “đen” vẫn tồn tại.
Ugh. Tôi muốn đập tan chúng!
Có rất nhiều cây đèn ma thuật trong dinh thự của gia đình Owen. Ngoài ra còn có một chiếc nồi tự đun nóng, chỉ cần đổ nước vào trong ba phút thì sẽ có nước sôi.
Mặc dù chúng làm cho cuộc sống của tôi dễ dàng hơn, nhưng tôi lại cảm thấy vô cùng tồi tệ.
Xét cho cùng, tôi chỉ là một tên tầm thường. Tôi không muốn quen với cuộc sống xa hoa. Đồng tiền đến và đi. Không ai giàu có ba họ… bà có hiểu không, mẹ của Lian? Làm ơn đừng mua những bộ váy và phụ kiện đắt tiền từ thủ đô hoàng gia nữa? Thật lãng phí! Hãy mau trả lại chúng đi!
Tôi lại lan man rồi.
Hãy quay lại vấn đề chính nào.
Trong phòng Nghiên cứu và Phát triển, tôi mở 'Bản đồ phía Tây làng Leis' ra, bản đồ mà tôi đã tự tay vẽ sau khi nghiên cứu các bản phác thảo của mình.
Gia đình Owen cũng có một bản đồ của Làng Leis, nhưng vì được vẽ cách đây 50 năm nên nó đã lỗi thời. Xin hãy cập nhật lại bản đồ đi, cha của Lian. Ý tôi là, con người và nhà cửa chắc chắn đã thay đổi rất nhiều rồi mà!
Vì lý do này, tôi phải làm lại bản đồ.
Bản đồ sẽ cực kỳ quan trọng khi tôi bắt đầu thiết lập hệ thống phòng thủ chống lại cuộc tấn công của lũ quỷ. Sau cùng thì tôi không muốn lãng phí tài nguyên ở những khu vực mà lũ quỷ chắc chắn sẽ không đi qua.
Tôi vẽ các bản phác thảo trong thời gian rảnh. Tôi đã đi đo đất đai và vẽ lại địa hình, sửa chữa lỗi sai khi trở về nhà.
Đây là một nhiệm vụ đơn giản nhưng tốn thời gian. Nhưng tôi đã hoàn thành rồi.
Không tuyệt sao? Tôi thực sự muốn khen ngợi bản thân.
Làng Leis chiếm một vùng lãnh thổ rộng lớn, đặc biệt là khu vực phía Tây. Vì vậy, việc phác thảo mất nhiều thời gian hơn tôi mong đợi.
Nếu bỏ nhiều công sức hơn, tôi cũng có thể hoàn thành bản đồ của khu vực phía bắc và phía nam. Tuy nhiên, thời gian hai năm của tôi rất có thể sẽ hết trước khi tôi có thể hoàn thành chúng.
Vì vậy, tôi đã quyết định đặt cược.
Nhưng không có nghĩa là tôi liều lĩnh.
Sau khi tính toán đến mức đầu nhức như búa bổ, tôi đặt cược vào phương pháp có tỷ lệ thành công lớn nhất.
Mình không thể thua được.
Đất nước rắc rối sẽ triệu hồi Ma Vương nằm xa về phía tây của Làng Leis.
Tại trung tâm của đất nước đó là xuất phát điểm nơi Quỷ Vương thi triển ma thuật tối cao. Cũng là nơi bắt đầu của chướng khí, thứ đã khiến ác quỷ trở nên điên cuồng.
Chướng khí sẽ từ từ lan rộng, với phạm vi ngày càng lớn, làm ô nhiễm bất kỳ nơi nào nó đi qua.
Nói cách khác, đám quỷ sẽ đến từ phía tây của Làng Leis.
Vì vậy, tôi sẽ tăng thêm vài lớp phòng thủ ở phía tây ngôi làng. Chưa kể đến pháo đài lớn mà tôi sẽ đặt ở đó.
Mặc dù tôi muốn bao phủ toàn bộ ngôi làng với lớp phòng thủ không thể xuyên thủng, nhưng về cơ bản là không thể khi xem xét tài nguyên, thời gian và nhân lực cần thiết.
Kể cả khi chỉ là vùng biên giới phía tây của ngôi làng, nó vẫn là một khu vực rộng lớn để bảo vệ.
Tôi đang nghĩ đến việc đặt gia cố thêm thiết bị 'Sốc Điện' lên hàng rào chống quỷ ở nơi đó. Chúng hiện đang được sản xuất hàng loạt.
Và đó là nơi Anh hùng Tương lai phát huy khả năng của mình.
Đối với Alfred, làm hàng rào chỉ là trò trẻ con. Nhanh chóng và dễ dàng. Dù sao cậu ta là một người dẻo dai và khỏe mạnh. Nếu được cậu ta giúp đỡ, tiến độ sẽ được đẩy nhanh chóng.
Tôi dự định chế tạo số lượng thiết bị “Sốc Điện”
càng nhiều càng tốt. Sau khi tốt nghiệp trung học, tôi có thể bắt đầu tập trung vào công việc lắp ráp.
Tôi cũng dự định ở lại làng để giúp cha và anh trai Lian làm việc. Bằng cách này, tôi có thể lồng ghép kế hoạch phòng thủ của mình vào trong nhiệm vụ mà họ giao cho tôi.
Tôi sẽ cố gắng đề xuất việc lắp đặt hàng rào cho cha Lian, với lý do rằng những con quỷ gần đây đã di chuyển vào khu rừng phía tây phá hoại mùa màng và làm hại gia súc của dân làng.
Ông chắc chắn sẽ đồng ý nếu được tôi cho biết những lợi ích. Ví dụ, có được sự tin tưởng của dân làng, điều này sẽ khiến họ tuân thủ việc nộp thuế hàng năm hơn. Chưa kể, ông sẽ được khen ngợi trong buổi họp mặt cuối năm. Ngoài ra, sẽ tạo ấn tượng tốt cho cấp trên của mình. Cha Lian là một người khá đơn giản. Chỉ cần để đảm bảo sự giàu có, uy tín và thăng tiến là ông sẽ làm. (T/N: spoiler nhẹ - tính cách này của ông cha sẽ hại Lian 1 vố ở mấy arc 18+ sau)
Khi được phép, tôi sẽ có thể công khai tập hợp nhân lực.
Vấn đề duy nhất bây giờ là Alfred, người hùng cần mẫn, đã lấp kín toàn bộ thời gian biểu của mình với các công việc làm thêm.
Trừ khi tôi đặt được chỗ với cậu ta sớm, bằng không cậu ta sẽ không thể nào nhận thêm công việc.
Cũng có khả năng cậu ta hủy các lịch làm thêm khác để có thời gian dành cho tôi, vì vậy tôi nên hỏi cậu ta càng sớm càng tốt.
Và có một lợi ích khác trong việc tuyển dụng cậu chàng đó.
Nếu đi cùng với Alfred, tôi có thể đi sâu vào rừng mà không cần lo lắng, và thoải mái kiểm tra hệ thống báo động và rào chắn với những con quỷ cỡ trung bình.
Cậu ta là anh hùng tương lai mà! Không có sự bảo vệ nào tốt hơn thế.
Ngoài ra, đây có thể coi là một bài tập thực chiến cho Alfred. Đúng là một mũi tên trúng hai đích.
Phải rồi, tôi phải tóm lấy cậu ta ngay.
Hãy nhanh chóng thương lượng với Alfred sau khi cậu ta trở về nhà tối nay.
Rèn sắt phải rèn khi còn nóng.
Khi tôi ngồi xem lại tấm bản đồ làng, một nụ cười bất giác nở trên môi.
“Cậu có muốn làm việc cho tôi sau khi tốt nghiệp không? Nó sẽ mất khoảng ba đến bốn ngày một tuần. "
Hiện tại, tôi và Alfred đang ngồi trong phòng ăn của nhà thờ.
Vì Marie và lũ trẻ hiện đang tham gia nghi lễ buổi tối thường lệ, nên chỉ còn tôi và Alfred.
Tôi cố thương lượng với Alfred khi cậu đang tọng vào một bát lớn súp rau,.
Nhân tiện thì tôi cũng ăn tối ở đây. Thực đơn chính có món hỗn hợp rau củ ninh nhừ với thịt muối ướp gia vị. Ăn kèm với bánh mì là số dách. Rau được hái từ khu vườn phía sau nhà thờ của Marie. Giàu dinh dưỡng, chất xơ và sự ấm áp nên tôi có thể ăn mà không cần lo lắng bất cứ điều gì.
Khi cậu ta nhét mẩu bánh mì thứ ba vào miệng, Alfred nhìn chằm chằm vào tôi, một bên lông mày hơi nhướng lên.
Cả tốc độ và khối lượng đồ ăn của cậu ta đều khiến tôi kinh ngạc. Cậu ta tiêu hóa chúng thế nào vậy? Cậu ta có đi vệ sinh ngay sau khi ăn không?
Mặc dù tôi đã bắt đầu bữa tối trước, nhưng cậu ta đã gần như xử lý xong khẩu phần ăn của mình rồi. Cậu ăn từ tốn hơn được không! Hại cho dạ dày lắm đấy!
"Công việc làm thêm?"
“Ừ. Về cơ bản, cậu sẽ hỗ trợ tôi trong việc quản lý và duy trì lãnh thổ. Đôi khi là hộ tống tôi ra ngoài nữa. Tất nhiên, sẽ có nhiều thứ hơn trong mô tả công việc… Nhân tiện mức lương hàng ngày là mười nghìn Erd. Không quan trọng nếu cậu hoàn thành nhiệm vụ sớm hay muộn. ” (T/N: vừa ở bên crush, vừa có tiền :T tôi GATO quá)
Rốt cuộc thì tôi không đưa ra một lịch trình cụ thể, và công việc của tôi có thể sẽ khác mỗi ngày. Việc trả tiền cho theo giờ cũng rất phiền phức vì tôi sẽ phải tính toán nhiều lần để xem trả cho cậu ta bao nhiêu. Sẽ dễ dàng hơn nếu quy định mức lương cứng hàng ngày.
Mức lương hàng ngày là khá cao, vì vậy ngay cả khi cậu ta hoàn thành muộn, nó cũng đủ để trả cho tiền làm thêm giờ. Chưa kể, việc tính toán tiền làm thêm giờ là cả một vấn đề khác.
Đây hẳn là một đề nghị tuyệt vời cho cậu ta, phải không?
"Mười nghìn."
"Đúng rồi. Cậu thấy thế nào?"
Alfred nheo mắt lại nhìn lên trần. Chậm rãi vuốt cằm.
Có vẻ như cậu đang suy nghĩ.
Lòng tôi hoang mang tột độ.
Ngoài dự kiến của tôi, cậu ta không chấp nhận đề nghị của tôi ngay lập tức. Tại sao chứ? Mức lương mà tôi đưa ra phải cao đến mức phi lý, đủ cao để cậu ta hủy bỏ những công việc làm thêm khác.
Sau khi suy ngẫm một lúc, Alfred cuối cùng cũng quay lại nhìn tôi.
"Hiểu rồi. Tôi sẽ nhận công việc này làm ưu tiên ”.
"Hở?"
Trả lời vậy là sao.
Cậu ta nói sẽ nhận công việc của tôi làm ưu tiên.
Tức là cậu đã nhận các lời đề nghị khác rồi à?
Nếu đúng là như vậy, tôi thật may mắn vì đã nói chuyện với Alfred hôm nay. Trâu chậm thì uống nước đục. Đó là lời mà ông nội luôn nói với tôi.
Tôi nói ra suy nghĩ của mình thành lời. "Vậy là cậu đã nhận lời những công việc khác rồi à? "
Một lần nữa, Alfred chìm sâu vào dòng suy nghĩ, cậu hạ thấp ánh nhìn khi vuốt cằm.Nhanh chóng nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Không phải khẩn cấp, nhưng Cheddar-san đã đề nghị tôi chuyển đến ở để tiếp tục làm việc tại trang trại của họ.”
"Hả!?"
“Vì công việc của cậu sẽ là ba hoặc bốn ngày một tuần, nên tôi sẽ chỉ làm việc tại trang trại của Cheddar-san vào mỗi Chủ nhật. Giống như bây giờ. Không, đợi đã. Chúng ta sẽ sớm tốt nghiệp. Điều đó có nghĩa là tôi cũng có thể làm việc vào cuối tuần. Vậy thế này thì sao? Tôi sẽ yêu cầu Cheddar-san dời lịch làm việc của mình sang Thứ Sáu, Thứ Bảy và Chủ Nhật. ”
"C-cậu chuyển đi?"
Alfred gật đầu. “Ừ. Vì còn rất nhiều phòng trống nên họ cho tôi sử dụng miễn phí một căn. Cheddar-san và vợ ông ấy đang sống một mình. Sẽ rất lãng phí nếu để trống những căn phòng đó. Họ thậm chí còn nói rằng sẽ không phiền nếu để tôi sống cùng một thời gian. "
Tôi nuốt nước bọt.
Điều đó có nghĩa là… cậu ta sẽ…
“Bản thân tôi cũng cảm thấy không ổn, vì vậy tôi đang phân vân liệu họ có để tôi trả tiền thuê nhà hay không. Nếu như vậy thì tôi sẽ phải thương lượng về điều đó sau ”.
“K-không! Ý tôi là, nếu đúng như vậy, cậu nên ưu tiên cho công việc của Cheddar-san! Rốt cuộc thì lịch trình công việc của tôi sẽ không đều đặn. Thay vào đó, tại sao cậu không làm việc cho tôi vào Thứ Sáu, Thứ Bảy và Chủ Nhật? Không, chỉ Thứ Bảy và Chủ Nhật là được. ”
"Vậy được không?"
“Ừm. Như vậy đi. Công việc của cậu ở trang trại quan trọng hơn, vì vậy cậu nên ưu tiên nó. V-vậy, sau khi tốt nghiệp… Cậu sẽ ở lại chỗ của Cheddar-san sao? ”
… Và rời khỏi nhà thờ?
“Đúng vậy… Tôi nghĩ tôi sẽ nhận lời Cheddar-san. Tôi nghe nói rằng họ đã chuẩn bị một phòng cho tôi, mặc dù tôi chưa đồng ý. Và vợ của Cheddar-san đã bắt đầu may rèm và ga trải giường rồi. Thật khó xử cho tôi để từ chối ý tốt của họ… ”
"Tôi hiểu rồi…"
“Tôi không thể ở trong nhà thờ mãi được. Lứa trẻ mới đã đến đây vào ngày hôm trước. Tôi phải nhanh chóng chuyển ra ngoài để nhường chỗ cho chúng ”.
"Cái đó…"
“Thời gian cũng thật hoàn hảo, vì tôi vừa mới bắt đầu tìm nơi ở mới,” Alfred nói và mỉm cười với tôi.
Không hiểu sao tôi phải mất một lúc mới có thể đáp lại nụ cười của cậu.
Nhà Cheddars có thể, không, họ chắc đã nghĩ đến việc nhận nuôi Alfred. Tôi chắc chắn về linh cảm của mình.
Có lẽ, nhà Cheddars sẽ thử sống chung với Alfred. Và sau khi Alfred quen với việc sống chung với họ, họ sẽ đề nghị việc này với cậu ta. Phải không?
Tôi nghĩ vậy.
Họ là những người tốt bụng. Có lẽ họ đang lên kế hoạch thực hiện nó từ từ.
Đây là một điều đáng để ăn mừng, nhưng tôi không thể tìm thấy nổi động lực để chúc mừng cậu ta. Và tôi ghét bản thân vì điều này.
Đã đến lúc… cậu ta rồi cũng phải rời khỏi nhà thờ.
Không. Rời đi ở tuổi của cậu ta đã là khá muộn. Alfred đã tiễn rất nhiều đứa trẻ.
Nhưng…
Điều đó có nghĩa là tôi sẽ không được gặp cậu ở nhà thờ nữa.
Không, tôi không được ích kỷ như vậy. Tôi cần phải chúc mừng cậu ta.
Như tôi đã đề cập, đây là một dịp vui. Rất tốt.
Alfred cuối cùng cũng có một gia đình cho riêng mình.
Không phải là một gia đình tạm bợ, nơi cậu tìm thấy ở nhà thờ, mà là một gia đình thực sự. Một gia đình cho riêng cậu.
Thôi nào, nói ra đi! Mày đang chờ điều gì hả Lian? Chỉ cần chúc mừng cậu ta thôi!
“C-c-c-chúc mừng. Cuối cùng cậu đã có một mái ấm cho bản thân! Mong cậu luôn hạnh phúc. Và sức khỏe nữa! ”
Đấy. Tôi đã cố gắng hết sức. Nhưng anh chàng này thậm chí không nói một lời cảm ơn. cậu ta chỉ nhìn tôi với vẻ mặt buồn bã.
Gì chứ, đồ ngốc này.
Cậu ta thậm chí còn thở dài.
“Lian, cậu thật là… Cậu có ý gì khi nói những lời này? Cậu có hiểu những gì tôi nói không đấy? Tôi nào có chuyển đi đâu xa xôi. Trang trại của Cheddar-san chỉ cách nhà thờ một quãng thôi mà ”.
“Chuyển đi…”
“Ừm. Tôi rất lo lắng cho Sơ và những đứa trẻ nên tôi sẽ đến thăm nhà thờ thường xuyên. Hơn nữa, cậu sẽ thuê tôi mà phải không. Vì vậy, chúng ta vẫn còn gặp nhau mà ”
Khi cậu ta nói như vậy, tôi chợt thấy có lý (T/N: Yêu lắm lú người rồi :v ).
Ngay cả sau khi tốt nghiệp, tôi vẫn sẽ có cơ hội gặp cậu mà.
“Về cơ bản tôi chỉ đang thay đổi nơi ngủ từ nhà thờ đến nhà của Cheddar-san thôi.”
"Hả? Chỉ thay đổi nơi ngủ?"
"Không đúng sao?"
…Có thật là vậy không?
Tôi hiểu điều mà cậu định nói rồi.
Tuy nhiên…
Nghĩ về nó như vậy có thực sự ổn không?
Không phải cách hiểu của cậu có hơi khác so với thường thức sao?
"Vì vậy đừng có khóc, hiểu không?" Alfred nói, mỉm cười khi cậu xoa đầu tôi.
Ngạc nhiên, tôi dụi mắt.
Tôi thừa nhận rằng mắt tôi hơi ướt, nhưng đó chỉ là do tôi dụi mắt quá nhiều. Chúng chỉ là phản xạ thôi. Tôi không có khóc!
"T-tôi không khóc!" Tôi nói, giãy bàn tay cậu ra.
"Rồi rồi."
"Ừ-ừm!"
“À, đúng rồi. Lian, sau khi tôi rời khỏi nhà thờ, cậu có thể sử dụng phòng của tôi tùy thích. ”
Sau khi cậu rời đi á? Sau khi nghe những lời đó, tôi hầu như không thể nói thành câu.
“Chà, chỉ cho đến khi đứa trẻ tiếp theo sử dụng căn phòng ấy thôi. Lian, tôi đã bảo đừng khóc mà. ”
“… Tôi không khóc!”
Tôi có thể nghe thấy tiếng giọng mình run rẩy, có lẽ chỉ là do tôi tưởng tượng thôi. Tôi không khóc. Không có gì ở đây khiến tôi buồn cả.
Sau tất cả, đây là nơi ngập tràn hạnh phúc
"Tôi hiểu rồi." Alfred cười, và kéo tôi lại gần. Cậu vòng tay qua ôm chặt lấy tôi. Cánh tay rắn rỏi và to lớn.
Tôi hoàn toàn bị vùi kín trong chúng. Chết tiệt, cậu ta lại cao thêm đấy à? Cậu đã dậy thì chưa thế? Tên ngốc này còn muốn cao thêm bao nhiêu nữa?
Sự khác biệt về hình thể của chúng tôi ngày càng lớn. Mặc dù thật tốt khi anh hùng tương lai phát triển nhiều như vậy, nhưng nó vẫn khá là khó chịu. Làm ơn chia sẻ bí quyết cho tôi với.
Rồi Alfred vuốt lưng tôi bằng bàn tay to lớn của mình.
Như thể đang dỗ dành một đứa trẻ.
Đúng là một đứa trẻ tự phụ. Cậu ta đối xử với tôi như vậy mặc dù tôi lớn tuổi hơn. Chà, ít nhất thì về mặt tâm lý được chưa.
“Tôi sẽ không đến một vùng đất xa xôi nào cả. Hơn nữa, cậu sẽ thuê tôi mà. Vì vậy, chúng ta vẫn có thể gặp nhau phải không? ”
“… Ừ-ừm…”
“Dù sao, nếu một ngày phải đi thật xa, tôi nhất định sẽ đưa cậu đi cùng. Đừng lo lắng. ”
Lúc Alfred nói những lời đó, mắt tôi mở to.
Cậu ta sẽ đưa tôi theo?
Cậu đã nói điều này trước đây. Lời hứa của chúng tôi.
Nhưng cậu có thực sự có ý đó không?
“Tôi vẫn chưa quyết định khi nào, nhưng sau khi ổn định lại cuộc sống, tôi muốn trở lại Valmcardo. Đó là một đất nước rộng lớn ở phía tây. Dù chỉ trong một ngày thôi cũng được ”.
Valmcardo, quốc gia rộng lớn phía tây.
Đất nước sẽ triệu hồi Quỷ Vương trong tương lai.
Không giống như đất nước yên bình mà chúng tôi đang ở, Valmcardo đã xung đột với một quốc gia rộng lớn phía nam trong một thời gian dài, thù oán đã kết gần một trăm năm. Quyết định kết thúc nó một lần và mãi mãi, Valmcardo sẽ triệu hồi Quỷ Vương bằng cấm thuật.
Để thoát khỏi cuộc chiến giữa hai quốc gia, nhiều người đã chạy đến đất nước Alfred và tôi đang ở. Cha của Lian đã than phiền về dòng người nhập cư mới này.
Có vẻ như cấp trên của ông đã đe dọa, không, yêu cầu ông nhận tất cả những người tị nạn vào ngày hôm trước.
“Đất nước… phía Tây.”
“Ừ. Hiện tại mới chỉ là kế hoạch, nhưng tôi sẽ phải quay lại một ngày nào đó. Mẹ vẫn đang yên giấc ở đó, ”Alfred thì thầm, cười nhẹ. “Hồi đó tôi đã không thể chôn cất bà một cách đàng hoàng. nếu có thể, tôi muốn đưa bà tới ngôi làng này. Chúng tôi đã không có kỷ niệm đẹp đẽ nào khi ở quê hương mình. Tôi tin rằng mẹ tôi sẽ thích ngôi làng yên tĩnh này hơn ”.
"Tôi hiểu rồi…"
Như thế tốt hơn.
Valmcardo là một đất nước rộng lớn và công nghệ tiên tiến, nhưng nó quá hỗn loạn. Đó không phải là một đất nước mà người ta có thể sống yên bình. Nếu mẹ của Alfred có thể chuyển đến đây, chắc chắn cô ấy sẽ có thể yên nghỉ.
“Đó là lý do tại sao, như tôi đã nói trước đây, tôi đang nghĩ đến việc quay lại Valmcardo một thời gian ngắn sau khi ổn định cuộc sống.”
Sau khi ổn định cuộc sống.
Đã hai năm trôi qua.
Một lần nữa, tâm trí tôi lại run lên.
"Cậu sẽ rời khỏi làng ...?"
“Ừm. Đó sẽ là một hành trình dài, nhưng, ”Alfred nói tiếp với tôi, có vẻ hơi lo lắng. "Cậu có chịu được không?"
Vai trò của Lian sẽ chấm dứt cho đến hết Arc Ngôi làng này. Nếu tôi sống sót, tôi sẽ được tự do định đoạt tương lai của mình, vì Lian không liên quan đến bất kỳ sự kiện nào cả.
Và khi đến thời điểm đó, liệu tôi có thể trở lại thế giới ban đầu của mình hay không.
Tôi có thể làm bất cứ điều gì mình muốn. Đi bất cứ nơi nào tôi muốn. Tôi sẽ được tự do để làm bất cứ điều gì. Kịch bản trống rỗng. Sẽ không cần phải diễn nữa.
Cho đến tận bây giờ, nữ thần đã ném tôi vào thế giới này vẫn chưa liên lạc lại dù chỉ một lần, kể cả sau tất cả những lời la hét và cầu nguyện của tôi.
Đó là lý do tại sao, tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho tình huống xấu nhất.
Và ngoài ra…
Bốn năm.
Tôi đã sống ở thế giới này bốn năm.
Là lẽ tự nhiên khi tôi trở nên gắn bó với vạn vật và con người nơi đây.
Nếu tôi trở về thế giới ban đầu của mình, tôi sẽ lại cô đơn, trong một ngôi nhà không ai chào đón tôi trở về, không có ai hỏi thăm ngày hôm nay của tôi như thế nào.
Một phần trong tôi đang nghĩ rằng… có lẽ cũng không tệ lắm khi ở lại đây vĩnh viễn.
Nhưng đó chỉ là nếu tôi có thể sống sót sau sự kiện sắp tới sau hai năm.
“Nếu được đi cùng…”
"Lian?"
Bên cạnh đó, cậu chàng này sẽ đi du hành cùng Thánh Nữ mà. Không chắc liệu cậu ta có giữ được lời hứa với tôi lúc đó không.
“Nếu được đi cùng, thì tốt quá rồi…”
Một ngày nào đó, cùng cậu.
Một khi vai diễn Lian hạ màn, tôi sẽ không cần phải làm đối thủ của cậu nữa. Chúng ta có thể là … bạn bè. (T/N: friendzone hay gì D: )
Cùng nhau đùa vui náo loạn đường phố nghe cũng không tệ. Chúng ta có thể dừng chân bất cứ khi nào mình thích, tôi không phiền đâu.
Đi bất cứ nơi nào mình muốn, ăn bất cứ thứ gì mình thích.
Nói về sở thích của chúng ta.
Cùng nhau cười.
Tôi tự hỏi, liệu chúng ta có thể không?
Nếu có thể, thì thật tốt quá.
Tôi chắc rằng nó sẽ là một cuộc hành trình thú vị.
“… Cậu đang nói gì vậy? Đương nhiên là cùng nhau rồi ”. Alfred nhìn tôi chằm chằm, có vẻ hơi bực bội.
"Thật không?"
“Tôi đã hứa chắc chắn tôi sẽ đưa cậu đi cùng. Tôi sẽ không nói dối. Nếu chúng ta ở bên nhau, chắc chắn rằng mọi thứ sẽ diễn ra tốt đẹp thôi”.
“Cậu lấy đâu ra sự tự tin đấy hả…?” Tôi không thể không cười. Giống như cậu ta đang tuyên bố sở hữu đối với tôi.
Alfred cũng phá lên cười.
Trước khi tôi nhận ra khuôn mặt của cậu ta gần đến thế nào, cậu hôn tôi. Mất cảnh giác, tôi chỉ có thể phục tùng nó.
"C-cậu thực sự rất ngh ..."
Lần này, cậu ta quấn chặt lấy tôi. Mặc dù muốn lùi ra xa, nhưng lưng của tôi đập vào lưng ghế. Không có nơi nào để trốn thoát.
Đây có lẽ không phải là điều mà đồng đội hay thậm chí bạn bè sẽ làm với nhau. Nhưng nếu tôi nói ra điều này, mối quan hệ của chúng tôi chắc chắn sẽ thay đổi, và đó có thể là dấu chấm hết cho tôi.
Tôi phải ngăn cậu ta lại ngay bây giờ.
Thật tồi tệ. Rất rất tệ.
Chọn vị trí cũng thật kỳ cục. Cậu ta đang nghĩ gì mà lại làm chuyện như thế này trong phòng ăn?
Tình trạng này thật khủng khiếp theo nhiều cách khác nhau!
Thu hết sức mạnh của mình, tôi đẩy vào ngực Alfred.
Cuối cùng Alfred cũng lùi lại. Khi mở mắt ra,đập vào mặt tôi là một đôi môi ướt át và ánh nhìn nóng bỏng. Tôi rời mắt đi. Trái tim tôi không thể chịu đựng nổi đôi mắt như đang bốc hỏa đó.
Một lần nữa, điều này thực sự tồi tệ…
Tôi nên làm gì bây giờ?
Alfred hôn lên thái dương của tôi, cơ thể to lớn của cậu ta đổ bóng che lên tầm mắt tôi. Sau đó cậu ta cũng làm như vậy với má và khóe môi của tôi.
“Chờ… Al — dừn—”
"Vì sao?"
“Ý-ý cậu là gì khi nói ‘vì sao’──”
Alfred di chuyển nụ hôn sang vùng giữa hai lông mày của tôi sau đó đến môi tôi.
Cậu ta nghiêng đầu, như muốn nhấn chìm tôi vào đó. Khi tôi xô vào ngực Alfred, cậu ta rụt đầu lại.
Tôi mở mắt ra, đôi mắt của cậu ta, tối hơn bình thường, nhìn vào tôi ở một khoảng cách rất gần.
Tôi làm sao không hiểu sự bứt dứt đang bùng cháy trong lòng cậu ta.
Giả vờ như không biết gì, tôi bối rối cúi đầu xuống. Bên trong vòng tay cậu ta cũng nóng quá.
Bất chấp sự điềm tĩnh thường ngày của cậu, tôi có thể nghe thấy tiếng thở thô và khó nhọc. Thanh âm ấy làm tôi không chịu nổi. Tôi ước gì thần linh lấy đi khả năng nghe của mình.
"Này…"
"Thơm!"
Tôi nghe thấy một giọng nói dễ thương lạc lõng trong hoàn cảnh hiện tại.
"Thơm! Al-nii-cha, không công bằng! ”
"Không công bằng! Thơm! ”
“Không công bằng !! Em cũng muốn! Thơm Lian-sha !! ”
"!!!"
Đứng từ phía bên kia của cánh cửa, ba anh em đang mặc đồ ngủ với áo hoodie phù hợp với mắt màu đỏ, vàng và xanh lục của chúng đang nhìn tôi.
Chắc chúng thức dậy để đi vệ sinh. Bộ ba này luôn cùng nhau đi khắp mọi nơi.
Có lẽ chúng nhìn thấy ánh sáng trong phòng khách và đến nhìn trộm.
Vòng tay Alfred hơi lỏng ra, và tôi tận dụng lợi khoảnh khắc này, nhanh chóng xoay người thoát ra.
Sau khi đeo giày vào, tôi chạy về phía ba đứa trẻ đang đợi ở lối vào phòng ăn.
"Lian-sha!"
"Về nhà?"
"Nà?"
"Đúng, đúng rồi. Anh phải về nhà rồi! Đây là nụ hôn "hẹn gặp lại vào tuần sau"! "
Tôi cúi xuống và hôn lên trán chúng. Bọn trẻ kinh ngạc nhìn tôi.
“Waaa! Thơm! ”
“Ehehe! Lian-sha, thơm! ”
“Kyaaa! Thơm! ”
Hai má ửng hồng, ba anh em nhảy cẫng lên vì phấn khích, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt bé bỏng.
Tôi cảm thấy trái tim chai sạn của mình đang dần hồi phục lại.
Đột nhiên, một tiếng động đến từ sau lưng tôi.
“Ahhh !? Sao cậu…!" Nhìn cách tôi dễ dàng trao nụ hôn của mình cho lũ trẻ, Alfred lên tiếng phản đối.
Tôi nghe thấy tiếng rít của chiếc ghế trượt mạnh trên sàn, và ngay lập tức phóng người ra hành lang.
Khi lướt qua hành lang, tôi thấy Marie và những đứa trẻ khác. Có vẻ như nghi lễ buổi tối đã kết thúc.
"Ôi trời. Có chuyện gì xảy ra vậy, Lian-sama? Sao ngài vội thế? ”
"Lian-sama, mặt anh đỏ hết rồi!"
“Có phải là sốt không? Ngài ổn chứ? ”
“Không không. Tôi không sao! Tạm biệt Marie-sama, tạm biệt mọi người! Gặp lại vào tuần sau nhé!"
Tôi vẫy tay trong khi vẫn chạy đi.
"Vâng vâng. Xin hãy cẩn thận trên đường về nhà ạ ”.
"Hẹn gặp lại Lian-sama!"
"Hẹn gặp lại!"
"Vâng, hẹn gặp lại!"
Tôi vẫy vẫy tay khi ra khỏi nhà thờ. Không nhìn lại. Dù chỉ một lần.
Cái đồ ngốc đó !!
Thực sự không có cái gì gọi là đề phòng quá mức khi ở cạnh cậu ta !!
Vì lý do nào đó, tôi dường như cảm nhận được một bầu không khí rất “người lớn” tỏa ra xung quanh cậu ta trong những ngày này… Không, thế này thật kỳ quái!
Ngoài ra, Alfred ngày càng được nước lấn tới với những trò đụng chạm và hôn hít của cậu ta.
Có lẽ vì cậu ta đang ở cái độ tuổi mà ham muốn “chuyện người lớn” đang ở mức cao nhất. Chẳng thể làm khác được.
Nhưng nếu vậy thì cũng đừng làm cùng tôi được không? Đi mà chọn người khác ấy!
Có ai đó chịu trách nhiệm việc giáo dục giới tính cho Anh hùng Tương lai không? Làm ơn hãy chăm sóc nó cho cậu ta. Điều này nằm ngoài quyền hạn của tôi rồi!
Ahh, chết tiệt.
Điều tồi tệ nhất là tôi cũng thích điều này, có lẽ là do tính tương thích cao về ma lực của chúng tôi… Không, không, không. Bình tĩnh lại đi, Lian! Mày bình thường phải không? Mày đã từng thích con gái mà! Hãy ghi nhớ sở thích của mày là phụ nữ lớn tuổi !! Tên đó là một thằng nhóc. Chưa kể đến còn là đực rựa! Mày không thể thích cậu ta!
Nhưng điều đáng sợ nhất là tôi đang dần quen với điều này. Bất cứ khi nào bị cậu ta hôn, tôi lại cảm thấy khả năng kháng cự của mình ngày một yếu hơn… Không, không, không.
Kiểm chế bản thân đi! Đừng thuận theo dòng chảy!
Xin mày đấy, tôi ơiiiiii!