Ánh nắng chói chang chiếu vào lớp học.
Cả giáo viên và học sinh đều đã chuyển sang mặc trang phục mùa hè, thật thoải mái và dễ chịu.
Có gã còn vận áo trùm đầu (hoodie) mùa hè và quần bơi lòe loẹt. Khóa thì kéo xuống hết cỡ! Tên này nghĩ mình đang đi nghỉ mát hay gì vậy? Trời đã oi bức còn khoe cơ bắp! Cắm đầu vào một dòng sông hay đại loại thế đi. Và đừng có trở lại đấy! Mặc dù bản thân không có nhiều cơ bắp, tôi hoàn toàn không ghen tị đâu đấy. Đ-đúng vậy. Chết tiệt.
Khi phải đi dưới nắng gắt, làn da của tôi sẽ nhanh chóng bị cháy nắng. Vì vậy, tôi phải mặc một chiếc áo khoác cardigan mỏng, áo sơ mi dài tay và quần dài ngay cả trong mùa hè. Tôi sẽ chẳng bao giờ có được làn da rám nắng khỏe khoắn. Tất cả các cô gái đều ghen tị với làn da trắng nõn này, nhưng tôi lại không hài lòng một chút nào. Có người đàn ông nào lại vui vẻ với làn da trắng như tuyết này không hảảả?
Tôi thở dài.
Ah… Thật bất hạnh.
Cuối cùng cũng sang hè rồi. Sự kiện đó… cũng xảy ra vào mùa hè.
Trong khi lắng nghe lời giảng của giáo viên, tôi nhớ lại cảm giác phấn khích của mình khi chơi Arcadia. Ah, đó là quãng thời gian tuyệt vời. Mà hiện tại thì thay vì hào hứng, tôi lại thấy lo lắng và sợ hãi, bao tử thì cồn cào.
Từ trí nhớ của tôi, đây là một sự kiện khó nhằn.
Dưới đây là tóm tắt về những điều sắp xảy ra.
Vào mùa hè năm ba của Alfred, sẽ có một sự kiện trường học gọi là “Tập huấn ngoài trời mùa hè”. Nó sẽ kéo dài trong ba ngày và hai đêm.
Về cơ bản, đây là một sự kiện mà mọi người có cơ hội thực hành tất cả những gì đã học cho đến giờ ở một vùng núi xa xôi, hẻo lánh, nơi không ai có thể quấy rầy. Nghe thì có vẻ ngon lành đấy.
… Vấn đề nảy sinh trong đêm tập huấn thứ hai.
Có một sự kiện chắc chắn sẽ được lồng ghép vào sự kiện mùa hè: Trò thử thách lòng can đảm. (T/N: motif quen thuộc :v )
Chỉ nội việc nghĩ về những gì sẽ xảy ra trò trong thử thách can đảm đã khiến đầu tôi quay cuồng. Không sao đâu. Các giáo viên rất bận rộn và sự kiện có vẻ thú vị.
Nhân tiện thì tôi cực ghét nó.
Đi vệ sinh buổi tối quá đáng sợ! Chẳng lẽ có mình tôi sợ thôi à? Những kẻ nói họ không sợ đều là dối trá!
Vấn đề ở đây là bộ ba bắt nạt. Và Lian…
Do bất mãn về sự chênh lệch về chiều cao gần đây của Alfred, Lian và bộ ba bắt nạt sẽ lập ra một kế hoạch để ngáng đường cậu.
Khi giáo viên yêu cầu người trợ giúp cho bài kiểm tra lòng dũng cảm, Lian sẽ đảm nhận nhiệm vụ rắc rối này.
Đến lượt Alfred, họ sẽ cố gắng hù dọa cậu một chút. Như là đẩy cậu ta ngã khỏi vách đá.
Ghê thật. Đôi khi bọn trẻ bày ra những trò đùa thật khủng khiếp.
Và Alfred, người bị đẩy ngã vách đá tối, sẽ kêu cứu. Kịch bản mà Lian và ba tên tay chân của cậu nghĩ ra thật đáng sợ, rõ ràng, mà tàn ác.
Khiến Alfred khóc… Dù có trầm lặng và giận dữ thế nào thì cậu ấy vẫn sợ.
Đó là tất cả những gì trong dự đoán. Và bao tử lại tiếp tục hành hạ tôi.
Có một hàng rào chống quỷ ở phía bên này của vách đá. Vì vậy, nó tương đối an toàn miễn là bạn không vượt qua hàng rào. Tất nhiên, nếu có một con quỷ mạnh mẽ hoặc hung dữ và khát máu thì lại là một câu chuyện khác.
Hơn nữa, không có giới hạn nào ở phía bên kia của hàng rào.
Tôi rùng mình. Nếu đây chỉ là một trò chơi, thì tôi có thể tiếp tục cố gắng cho đến khi qua màn. Nhưng mà thế giới này không có nút chơi lại. Nếu không may lên bảng, thì đó sẽ là "Game Over" vĩnh viễn cho bạn.
Tôi đang băn khoăn khi nghĩ cách tránh né một sự kiện nguy hiểm như vậy. Vấn đề là nếu tôi cố gắng tránh nó, cốt truyện có thể phát triển vượt ra khỏi tầm kiểm soát của tôi.
Nếu chúng ta đi theo cốt truyện, sau khi Alfred đánh bại lũ chó quỷ, cậu ta sẽ nhận được một vật phẩm không thể thiếu trong mạch truyện chính. Gần hang của những con chó quỷ có thi thể cháy xém và đã mục nát của một linh mục. Và bên cạnh đó là một chiếc nhẫn.
Thánh Hộ của Nữ thần Faltie.
Sự kiện này là bắt buộc để sở hữu U Minh Kiếm (T/N: Sword of Dawn and Twilight dịch ra nghe hơi Tàu nhưng tôi bó tay rồi -_-). Nếu không có chiếc nhẫn, bạn sẽ không thể đến được nơi cất giữ thanh kiếm, chứ đừng nói đến việc đánh bại Nữ thần Faltie, người bảo vệ thanh kiếm.
Khỏi phải nói, đây là một mấu chốt quan trọng.
Nếu không có U Minh Kiếm thì không thể hạ bệ Quỷ vương. Vì vậy, nếu tôi tránh né sự kiện thử thách lòng can đảm, nghĩa là Alfred sẽ không nhận được chiếc nhẫn. Điều đó có nghĩa là cậu ta sẽ không thể đánh bại Quỷ Vương và dẫn đến một kết thúc tồi tệ.
Giờ nghĩ lại, chấp nhận sự kiện là một hành động đúng đắn nhất.
Tuy nhiên, sau khi Alfred bị đẩy xuống vực ... Tôi sẽ phải yêu cầu cậu điều này, Anh Hùng. Dù có làm gì, hãy hoàn thành sự kiện trong một lần thử. Bởi vì nếu cậu chết là tất cả chúng ta tiêu đời.
Ahh. Lại đau bụng rồi.
Kỳ nghỉ đến rồi.
Bộ ba bắt nạt cùng một vài nam sinh, nữ sinh vây lấy tôi ríu rít.
“Lian-sama! Tôi rất mong đợi chuyến đi này! ”
"Tôi sẽ được ở cùng với Lian-sama liền ba ngày!"
“Ở cùng Lian-sama ... tôi không đợi được nữa! Tôi không đợi được nữa! ”
“… Phải ha,” tôi đáp, cố gắng nở một nụ cười.
Lớp học nhốn nháo cả lên. Với những tình huống nguy hiểm vẫn có thể xảy ra xung quanh chúng tôi bất cứ lúc nào, tôi chẳng thể nào thư giãn được trong chuyến du ngoạn này. Tôi thậm chí còn không chắc phải diễn tả cảm giác bây giờ của mình như thế nào.
Tôi đoán là u ám.
… Alfred thế nào rồi?
Dù sao thì cậu ta cũng chỉ là một đứa trẻ, chắc hẳn cậu khá hào hứng cho chuyến đi này. Một vài nam sinh và nữ sinh ngồi gần đó đang mải mê trò chuyện. Khi nghe họ nói chuyện phiếm về đồ ngọt và quần áo sẽ mang theo cho chuyến đi, tôi liếc nhìn sang chỗ ngồi cuối cùng bên cửa sổ.
Chỗ ngồi của Alfred.
Oh. Đám đông vây quanh cậu ấy có đông như của tôi không?
Cậu nổi tiếng đấy. Không hổ là Anh hùng tương lai.
Anh hùng tương lai nhìn ra cửa sổ, khuôn mặt cậu lộ rõ vẻ khó chịu.
Hừm!
Có lẽ cậu đang nghĩ rằng mình sẽ phải bỏ dở công việc làm thêm và không được đến nhà thờ trong ba ngày.
Vâng. Hẳn là vậy.
Nhưng sẽ là thảm họa nếu cậu ta không tham gia. Số phận của thế giới đang đặt trên vai cậu đấy.
Đôi mắt biếc xanh ngái ngủ đang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ đột nhiên nhắm vào tôi.
Gaaah! Cặp mắt ấy!
Tôi cố gắng kìm nén mồ hôi lạnh đang ướt đẫm lưng. Sợ quá. Tôi không thể đọc được chút cảm xúc nào trong cái nhìn của Alfred. Chưa kể, cậu ta đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Được rồi, tôi sẽ nở nụ cười thường ngày của mình ra. Bí quyết là hãy nâng cao cằm lên một chút. Tôi luôn xoay sở để làm điều này trong những thời điểm cấp bách.
Chân mày vàng đẹp một cách hoàn hảo nhướng lên. Cậu ta vẫn đang nhìn tôi. Ngay cả khi tôi nhìn đi hướng khác, nó vẫn vậy. Lần này tôi thua rồi.
Nói gì đây? Ha! Đúng rồi, có một cảnh lớp học như thế này, Lian có một lời thoại. Nguy hiểm, nguy hiểm quá! Tôi đã bị phân tâm bởi ánh mắt của cậu ta mà gần như quên mất điều này.
“Hehehe. Không tốt sao, Alfred? Một chuyến đi mà cậu không phải bỏ tiền ra. Đương nhiên là cậu sẽ đi, phải không? "
Nói rằng cậu sẽ tham gia chuyến đi đi. Tôi sẽ tham gia. Ý tôi là, nó thật rắc rối. Chủ yếu là cho tôi. Nhưng tôi sẽ gặp phiền toái ngay cả khi tôi không làm như vậy. Mệt mỏi quá đi.
Trong khi đó, đôi mắt xanh khó hiểu của Alfred vẫn tiếp tục nhìn tôi.
"…Cậu muốn tôi đi à?"
Ôi!
Cậu ta nghe thấy tôi nói không ?!
Eh?! Chờ đã, có chi tiết này sao?
V-vì đã lâu lắm rồi tôi không thể nhớ rõ ràng cụ thể. Vì vậy, tôi không hiểu rõ về nó lắm.
Đó là lý do tại sao tôi nói cậu, Alfred, rất tệ trong việc đọc dấu môi!
“Đúng vậy - ý tôi là không, ý tôi là cậu! Cậu có định đi không? ”
Đôi mắt xanh hơi nheo lại. Có vẻ như cậu ta đang suy nghĩ gì đó. Còn nghĩ ngợi gì vậy? Đừng làm vẻ mặt vô cảm đấy nữa. Đáng sợ lắm đấy.
Vẫn nhìn tôi chằm chằm, Alred thở dài. "…Tôi hiểu rồi. Chẳng thể làm khác được. Tôi cũng sẽ tham gia chuyến đi này. ”
Cậu ta đi. Cảm ơn Chúa.
Ý tôi là, cậu ta nói chẳng thể làm khác được. Chẳng thể làm khác được cái gì chứ?
Chà, chỉ cần cậu ta tham gia chuyến đi thì mọi chuyện đều ổn.
Khi Alfred phá lên cười, tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Thật là. Nhưng bây giờ cậu ta lại nhìn tôi chằm chằm.
"C-cái gì vậy?" Tôi hỏi.
“Không có gì” Alfred trả lời.
Gì chứ? Argh, tên dở người này! Không có gì thì cậu nhìn gì chứ?
“Ờ-ờm…”
Hiện tại, tôi quyết định nở một nụ cười trên môi bất cứ khi nào cảm thấy khó khăn. Hãy tạm nghỉ giải lao một chút. Tôi kiệt sức rồi.
Tuy nhiên, ngay khi nhìn thấy Alfred, bộ ba bắt nạt lập tức càu nhàu.
“Lian-sama! Thằng đó gần đây quá hợm hĩnh! ”
“Ừ, to gan thật! Mà vẫn là tên nghèo mạt hạng! "
"Quá tệ!"
Công bằng mà nói, cậu ta chắc chắn đã gây nhiều sự chú ý trong những ngày này.
Đó là lý do tại sao Alfred bị mang tiếng xấu trong số các nam sinh nghèo.
"Nào nào. Chúng ta chuyển lớp,” tôi nói. "Đi thôi, mọi người?"
"V-vâng!"
Và tôi đứng dậy khỏi bàn. Khuôn mặt đám đông xung quanh tôi đỏ bừng.
Lạy Chúa. Ơn trời là chúng tôi phải chuyển phòng cho môn học tiếp theo. Đây là một cái cớ tốt để kết thúc cuộc trò chuyện này.
Tôi lén lau mồ hôi trên trán.
Vì cha Lian đang bận công chuyện ở thủ đô và mẹ Lian cũng bận đi chơi ở đó, nên tôi đưa tờ thông tin liên hệ trại huấn luyện mùa hè cho người quản gia Loendal. Ông ấy sẽ chuyển nó cho bố mẹ tôi sau. Ông là một người quản gia lớn tuổi, bảnh bao với hàng râu trắng. Gừng càng già thì càng cay.
Tôi muốn mình giống ông khi về già. Hừm. Hãy lấy đó làm mục tiêu.
"Tôi hiểu rồi. Đã rõ. Xin hãy yên tâm rằng tôi sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để hoàn thành ủy thác. Tôi sẽ kiểm tra lại với Lian-sama sau, và nếu ngài cần bất cứ thứ gì khác, xin hãy vui lòng cho tôi biết. ”
"Cảm ơn ông. Tôi được cứu rồi. "
Cha mẹ của Lian thường xuyên vắng nhà. Ngoài ra, họ dường như không quan tâm đến các sự kiện của trường học, vì vậy tôi không thể dựa vào họ.
Người quản gia già nở nụ cười phúc hậu. Đôi mắt híp và khuôn mặt trái xoan của ông ấy làm tôi nhớ đến ông tôi, và trái tim tôi lại nhói lên một chút.
"Không không. Xin đừng nói vậy. Xin hãy tận hưởng chuyến đi. Tôi nghĩ rằng chuyến đi ba ngày, hai đêm của ngài với bạn cùng lớp sẽ rất thú vị và đầy ắp những kỷ niệm đẹp ”.
“Haha…” Tận hưởng ấy hả… Tôi cảm thấy điều đó là không thể.
Thật tốt biết bao nếu tôi được làm một trong số bọn họ. Vô lo, vô sầu, vui vẻ cả ngày?
Tôi cảm thấy muốn về nhà ngay cả trước khi bắt đầu chuyến đi. Tôi ở nhà có được không? Điều đó có thể không?
"Lian!"
Cửa phòng ăn đột nhiên bật mở một tiếng sầm.
Tôi quay đầu lại và nhìn thấy anh trai của Lian, mắt tròn xoe vì ngạc nhiên. Anh ta luôn cư xử một cách đáng ngờ. Tôi thật không hiểu nổi.
“E-em định đi dã ngoại ?! Ở-ở đâu ?! Và với a-ai ?! ”
“M-mừng anh về nhà, anh trai. Đó chỉ là một chuyến đi của trường. Em sẽ lên núi ở ngoại ô thị trấn vào cuối tuần cho khóa tập huấn ngoài trời. Nó sẽ kéo dài ba ngày và hai đêm. "
"G-gì cơ ?!" Anh ta càng mở to mắt hơn, rõ ràng là sự kinh ngạc lại tăng lên. Tại sao vậy?
“K-không được! Quá nguy hiểm!"
"Nguy hiểm? À, anh đừng lo lắng. Em sẽ ổn thôi. Có một hàng rào chống quỷ bao quanh khuôn viên. Thêm vào đó, có các giáo viên nữa. Và bạn bè của em cũng ở bên cạnh— ”
"Đó là phần nguy hiểm nhất đấy!"
"H-hả?"
“Chúng sẽ ở cạnh em từ sáng đến tối! Lian yêu dấu của anh ngây thơ và trong sáng như một thiên thần, đáng yêu như một nàng tiên! Khác nào ném con thỏ trắng vào bầy thú đói! Quá nguy hiểm! Nếu có gì sai lầm xảy… ”
"Này. Điều đó sẽ không xảy ra." Tên anh trai ngốc nghếch này lại nghĩ cái gì vậy? Bro-con đến mức này là quá đáng rồi.
“Em quá ngây thơ, Lian của anh! Em không biết mình là ai! Dáng vẻ không phòng bị như vậy, ở cả buổi sáng cùng nhau, tắm cùng nhau, để lộ làn da mềm mại tựa tuyết, ngủ cùng nhau, để chúng thấy dáng vẻ vô lực và khuôn mặt ngái ngủ dễ thương — nếu em cứ làm điều đó thì những con thú hoang đó sẽ không thể yên đâu! Ai biết chúng sẽ làm gì em trong bóng tối?” Anh trai của Lian ấn mạnh tay vào mũi như thể cố gắng kiềm chế máu chảy ra, cúi người về phía trước khi vẫn tiếp tục huyên thuyên. (T/N: oniichan muốn bóc lịch không? :v )
Những giọt màu đỏ nhỏ lấm tấm trên sàn đá cẩm thạch.
Anh mới là người nguy hiểm đấy! Anh ta đang nghĩ cái quái gì về tôi vậy? Tên biến thái này!
Hoàn toàn mất đi cảm giác thèm ăn, tôi rời khỏi chỗ ngồi. “Loendal. Anh trai tôi bị ốm rồi, xin hãy giúp anh ấy về phòng. "
Người quản gia già lịch thiệp cúi đầu. “Chắc chắn rồi. Tôi sẽ coi đó là trách nhiệm của mình để đưa cậu chủ Robert trở về phòng. Không nên có chuyện gì xảy ra vào lúc nửa đêm, vì vậy tôi sẽ chỉ định một số người hầu bên trong và bên ngoài phòng của cậu ấy qua đêm để giám sát. Xin hãy yên tâm, cậu chủ Lian. ”
Hai người đàn ông mạnh mẽ trong bộ vest đen, người trước đó đứng cạnh bức tường, đi tới. Họ nhanh chóng khiêng người anh trai biến thái của tôi ra khỏi phòng ăn.
Quả là một quản gia tuyệt vời! Ông ấy ngay lập tức hiểu ý ngay cả khi tôi chưa nói gì!
Có vẻ như họ sẽ trông chừng anh trai biến thái suốt đêm. Cảm ơn ông, cảm ơn rất nhiều, Loendal!
Tôi nhớ sẽ mua loại trà yêu thích của ông từ Twilight Garden Cafe!
“Cảm ơn trước,” tôi nói to.
"Vâng, xin cứ giao cho tôi." Người quản gia già đáp lại nụ cười nhẹ nhõm của tôi bằng một nụ cười lịch thiệp của riêng ông.
Từ nay, tôi thề sẽ tránh xa anh trai tôi hết mức có thể.
Sớm thôi, ngày của chuyến tập huấn cũng đến.
Trường học thuê hẳn năm chiếc xe ngựa hai mươi chỗ cho chuyến đi của chúng tôi. Chúng tôi sẽ ở trong một tòa nhà bằng gỗ hai tầng. Có vẻ như họ đang cải tạo lại tòa nhà để sử dụng. Mỗi phòng sẽ chứa được bốn người.
Chuyện ai ở phòng nào đã được giáo viên quyết định rồi, giàu ở với giàu, khá giả ở với khá giả.
Và tất nhiên, Lian và bộ ba bắt nạt cũng được xếp vào cùng một phòng - đùa thôi.
Chúng tôi không ở chung.
Rõ ràng là anh trai biến thái đã giật dây đằng sau và giành cho tôi một phòng riêng.
Anh lo lắng đến mức nào hả? Anh là người duy nhất có những suy nghĩ đen tối ở đây đấy!
Khi tôi nói với giáo viên chủ nhiệm của mình rằng mình ở chung phòng được, ông ấy đã từ chối. Theo ông nếu gia đình tôi phát hiện ra tôi phải ở chung phòng, họ sẽ ngừng quyên góp số tiền khổng lồ hàng tháng cho trường.
Ngay cả khi họ nói vậy…
Kẻ nguy hiểm nhất ở đây là anh, anh trai biến thái!
“Waah… Điều này thật tệ…”
"Kinh khủng…"
"Quá khủng khiếp…"
Bộ ba bắt nạt nước mắt ngắn nước mắt dài. Nhưng không sao mà phải không?
“Chà ” tôi nói. "Các cậu có muốn đến phòng tôi chơi không?"
"V-vâng!"
"Tôi sẽ đến!"
"Tôi cũng vậy!"
Việc có phòng riêng có hơi cô đơn. Làm hỏng cả tâm trạng.
Dù sao thì, hãy tua nhanh một chút. Trước mặt tôi là giáo viên chủ nhiệm người đang ngủ gật. Ông đang giải thích lịch trình chuyến đi của chúng tôi.
Một tiếng thở dài thoát khỏi môi tôi.
Ahh, nó sắp tới rồi. Cuộc đối thoại của giáo viên sẽ đánh dấu sự bắt đầu của sự kiện này.
“Đêm mai là thử thách lòng can đảm. Các thầy đang cần bọn em trợ giúp. Nếu bảy hoặc tám người trong số các em có thể tình nguyện, thầy sẽ rất vui. ”
Đây rồi.
Trong khi ôm lấy cái bụng đau của mình, tôi đưa tay còn lại lên. "Vâng. Em sẽ làm."
"Ohhh! Cảm ơn em rất nhiều!" Thầy giáo nở nụ cười “Tôi biết là em sẽ giúp mà! Em đã cứu các thầy rồi đấy! ”
Quá bối rối, bộ ba bắt nạt cũng vội vàng giơ tay.
"Nếu Lian-sama tình nguyện, thì em cũng vậy!"
"Em cũng vậy!"
"Em nữa!"
"Tôi rất vui vì có nhiều thiếu niên tốt bụng như vậy ở đây", giáo viên nói. “Bây giờ ba người đã tham gia cùng Lian, tôi cần thêm bốn người nữa ”.
Thật kỳ lạ, một vài người giơ tay cùng một lúc.
Chuyện gì đang xảy ra vậy. Tại sao các bạn lại có động lực như vậy?
Dù biết rằng càng ngạc nhiên thì càng dễ làm người khác ngạc nhiên, nhưng mà…
Sau khi giáo viên chỉ định thêm bốn người nữa để giúp chuẩn bị bài kiểm tra lòng dũng cảm, ông có vẻ hài lòng.
“Được rồi, vừa kịp! Những người tình nguyện hãy ở lại sau giờ học. Khi giải tán, hãy sắp xếp hành lý ngăn nắp trong phòng của các em cho đến buổi tập tiếp theo. "
Học sinh chạy tán loạn, bàn tán ồn ào trên đường ra. Trong khi đó, bộ ba bắt nạt chạy tới chỗ tôi với nét mặt bí ẩn.
Sự kiện bắt đầu.
Tôi hít một hơi, chuẩn bị tinh thần.
Không có lựa chọn nào khác.
Thu hết năng lượng của mình để nở một nụ cười, tôi quay sang bộ ba bắt nạt. Và nói ra những lời thoại mà tôi đã ghi nhớ từ lâu.
“… Mấy ngày nay tôi đã nghĩ về thằng nhãi Alfred đó. Tại sao chúng ta không dạy dỗ nó một chút? Làm cho nó khóc? ”
Ngay khi những lời này rời khỏi môi tôi, đôi mắt của ba kẻ bắt nạt sáng rực lên.
… Ngày đầu tiên có một lịch trình nặng nề.
Chúng tôi phải leo núi và ăn hết đồ ăn của mình tại đỉnh. Khi băng qua những ngọn núi, các giáo viên đã dạy chúng tôi cách phân biệt các loại cây và trái cây nào có thể ăn được, cách dựng trại và đốt lửa, và cách săn thú. Đã nửa ngày trôi qua, chúng tôi xuống núi để trở về trại. Những học sinh đến muộn sẽ bị phạt.
Không phải huấn luyện sinh tồn đều như thế này sao?
Khó chịu chết đi được. Tôi muốn về nhà. Tôi đã nói rằng tôi là kiểu người ưa hoạt động trong nhà chưa nhỉ?
Khi lết về được đến trại, tôi đã vô cùng kiệt sức. Đêm đến, các giáo viên và tình nguyện viên xác nhận lộ trình để thử thách lòng can đảm, cùng với địa điểm hù dọa.
Theo kế hoạch ban đầu, Jade (một trong ba tên bắt nạt) và tôi vào vị trí gần vách đá. Gần đó là hai tên bắt nạt khác.
Một tay cầm đèn lồng, tôi và Jade nhìn chằm chằm vào vách đá.
Một tấm biển lớn màu đỏ ghi “cấm vượt rào”, “trơn trượt” và “cẩn thận trượt chân” và phía trước là hàng rào làm bằng cọc gỗ buộc bằng dây thừng.
Nâng đèn lồng lên, tôi cố gắng rướn người về phía trước nhiều nhất có thể.
Tôi hít vào.
Mặc dù con người có thể sẽ không chết khi rơi từ độ cao này, nhưng vách đá vẫn rất sâu. Hơn nữa, con đường dốc đứng, gần như ở một góc 90 độ. Có vẻ khó trèo lên. Nhưng những người thường xuyên leo núi sẽ không gặp vấn đề gì.
Ngoài ra… Nó khá tối. Tôi không thể nhìn xuyên bóng tối nhưng có một cái hang ở dưới đó cùng nơi lũ chó quỷ sinh sống.
Tôi rùng mình, xoa xoa cánh tay.
“Này, Lian-sama. Nếu ngài nhìn thêm nữa, coi chừng sẽ bị rơi xuống đấy. Nguy hiểm lắm."
“Ừ-ừ…”
“Thật tối tăm và đáng sợ! Nếu ngài bị rơi xuống đây, chúng tôi sẽ khóc mất! ”
“Thế à…”
Chính ở chỗ này mà tôi phải xô Alfred xuống.
Vào đêm mai.
Tôi tự hỏi liệu nó có suôn sẻ không. Không, sẽ rất tệ nếu nó không diễn ra theo kế hoạch.
Ồ, đúng rồi. Nếu cần thiết vào ngày mai, tôi sẽ đưa cho cậu một ít thuốc phục hồi. À, nhưng sẽ rất lạ tự dưng cậu ta cho đồ. Tôi cần phải bịa ra một lý do.
“Lian-sama? Sao vậy?" Jade hỏi. “Mặt của ngài trông xanh lắm…”
“À, không. Tôi chỉ hơi lạnh! Không có gì đâu. Nhưng mà tối thật… ”
"Ừ!" Jade cười ác ý.
Chà, hãy đưa cho Alfred chiếc bùa hộ mệnh kiểu mặt dây chuyền, mới hoàn thành gần đây, “Thiết bị hộ vệ tỏa sáng Số 7 (đã hoàn chỉnh với chức năng chớp sáng làm chói mắt).”
Có rất nhiều thứ tôi muốn trao cho cậu ta, nhưng buổi tập huấn quá mệt mỏi. Chưa kể, luôn có một đám đông vây quanh Alfred.
Tôi cần sớm đưa những món đồ này cho cậu ta…
Tôi xoa bụng.
Lịch trình của tôi dày đặc cho đến tận giờ đi ngủ. (Ai là người nghĩ ra thứ này vậy?) Vì vậy, tôi chưa có cơ hội đưa cho Alfred những món đồ ấy.
Để ngày mai tính. Tôi vẫn còn thời gian mà. Tôi sẽ đưa chúng cho cậu ta.
Mà nhân tiện, đôi khi bắt gặp tôi, có vẻ như Alfred có điều gì đó muốn nói. Tôi tự hỏi là cái gì.
Điều đó khiến tôi cảm thấy lo lắng, nhưng vì xung quanh chúng tôi luôn có rất nhiều người nên tôi chưa bao giờ có cơ hội hỏi cậu ta về điều đó.
Mặc dù cũng có thể do tôi nghĩ quá lên.
Dù sao thì tôi cũng đang lo lắng cho cậu ta.
Với những suy nghĩ hỗn độn, cuối cùng tôi thức cho đến tận bình minh.
Ngày thứ hai.
Hôm nay cũng rất mệt mỏi. Chúng tôi đã thực hành chống đuối nước khi đua thuyền qua hồ. Sau đó là tập luyện cơ bắp. Sau đó lại băng xuyên qua những ngọn núi.
Cuối cùng, chúng tôi nhóm lửa bằng tay và dựng trại để nấu ăn.
Cái cảm giác như đang tham gia một trại huấn luyện thể thao thế này là sao hả?! Đi dạo trong rừng để thưởng ngoạn thiên nhiên, vẽ tranh phong cảnh, v.v. đâu rồi ?! Ai là người nghĩ ra lịch trình này ?! Luyện tập cơ bắp thì liên quan gì đến leo núi hả?!
…Và rồi.
Đêm phiền phức cuối cùng cũng đã đến.
Đứng trước con đường mòn dẫn vào khu rừng rậm, giáo viên cầm một chiếc hộp đựng đầy những mảnh giấy.
Những mảnh giấy này sẽ được dùng để quyết định các cặp số để thử lòng can đảm.
Alfred được ghép đôi với hoa khôi số một của lớp chúng tôi.
Không hổ danh là Anh hùng tương lai. Cậu may mắn lắm đấy? Chia cho tôi bớt may mắn của cậu đi.
Sau cuộc họp ngắn ngủi, chúng tôi phân tán đến các vị trí được chỉ định.
Bộ ba bắt nạt xích lại gần nhau.
“Tôi không thể đợi được nữa, Lian-sama!”
"Tôi cũng vậy!"
"Yeee."
“Ờ-ờm…”
Cuối cùng, tôi đã không thể đưa cho Alfred những gì đã định. Nhưng hối hận thì cũng đã muộn rồi.
Jade và tôi trốn và chờ đợi trong bụi cây.
Một tấm khăn màu đen phủ lên người chúng tôi, khuôn mặt quỷ dị phủ lên khuôn mặt của chúng tôi. Trên tay mỗi người là một chiếc lưỡi hái giả. Khuôn mặt và lưỡi hái của chúng tôi bôi một lượng lớn sơn đỏ.
Bằng cách nào đó, nó nhìn y như thật. Đây là tác phẩm của một giáo viên mỹ thuật.
Sau cùng thì, chúng tôi đã dọa ma thành công ba mươi cặp.
Rồi từ phía bên kia hàng cây, mắt tôi bắt gặp hình ảnh một mái đầu vàng hoe, những lọn tóc vàng nổi bật ngay cả trong đêm tối.
Cậu ta đây rồi.
Tôi im lặng. Nuốt nước bọt.
Bên cạnh Alfred là một cô gái đi giày cao gót. Mái tóc dài của cô ấy được làm phồng lên màu hạt dẻ, chiếc váy ngắn với dây đai cuốn eo. Cô gái được cho là nóng bỏng nhất của khóa năm nay. Lông mày dài và đậm, đôi mắt to nhướng lên.
Tôi ra hiệu cho Jade.
Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực và đầu thì ê ẩm vì thiếu ngủ.
Làm ơn.
Hãy để sự kiện này diễn ra tốt đẹp. Tôi cầu xin đấy.
Vung lưỡi hái đẫm máu của mình, Jade và tôi lao ra ngoài.
Jade đuổi theo cô gái với lưỡi hái giơ cao, cô khóc nức nở và bỏ chạy. Tuy nhiên, cậu ta không bám theo quá lâu.
Thật đáng sợ. Tôi hiểu lớp sơn mặt quỷ này trông đáng sợ như thế nào. Tất nhiên đối với tôi, nó chỉ hơi sợ một tí thôi.
Jade và tôi quay sang đuổi theo Alfred. Tay chúng tôi vươn ra cố gắng xô đẩy cậu. Nhưng cậu ta không di chuyển một inch.
Trong khi đó cô gái đã chạy về phía vách đá.
Cô ta đang hoảng loạn, cứ tiếp tục chạy như vậy sẽ rất nguy hiểm. Chắc chắn rồi, một tiếng hét thoát ra từ môi cô. Một bên gót giày bị gãy, vướng vào rễ cây. Cô gái ngã về phía sau, hướng về phía hàng rào.
Lưng của cô ta chạm vào hàng rào, cơ thể thanh mảnh của cô vẽ nên một vòng cung lớn.
Ah, tệ thật.
Nhảy lên giá đỡ một chiếc quan tài trang trí, tôi đưa tay ra để đẩy người cô gái đến nơi an toàn. Cột hàng rào gãy vì sức nặng của cả hai chúng tôi. Hàng rào vốn đã bị mục nát phân nửa vỡ vụn dễ dàng.
Sợi dây giữ các trụ hàng rào lại với nhau đứt phăng—
Và tôi rơi khỏi vách đá.
Không phải Alfred, mà là TÔI…