Lần đầu tiên Aphordite gặp gỡ Rokuhara Ren, người đang đi lang thang khắp Nam Âu trong chuyến du lịch bụi của mình.
Có vẻ như nữ thần Aphrodite, người đi lang thang khắp trái đất đã nói điều đó với cậu
“Tên con người ở đằng kia. Hãy lấy cơ thể của ngươi và phục tùng cho lợi ích của ta đi”
Khi đó chàng thanh niên Nhật Bản đang nói chuyện vô tư với ma pháp sư Julio Blandelli, dường như cô vẫn tiếp tục cố chấp với cái yêu cầu ngu ngốc đó.
“Ngươi nói tên của ngươi là Ren? Ngươi có thể chết vì lợi ích của ta. Ngươi không hiểu sao?”
“Hmm. Giống như lũ người phàm trần chẳng khác gì trâu ngựa. Một ngàn năm là quá sớm để một con người đáng khinh có thể nêu ý kiến với ta. Điều đó sẽ khác nếu như ngươi là hoàng tộc hoặc là một anh hùng mang trong mình dòng máu của thần….”
Đó là những lời của cô ấy đối với kẻ phàm trần đã bảo vệ nữ thần đang bị truy đuổi bởi “một ai đó” , thậm chí cậu còn bắt đầu chạy trốn cùng cô nữa. Chà, như mọi người thấy đấy, miệng lưỡi của cô ấy sự thật khó chịu mà.
Mục tiêu của kẻ truy đuổi chính là chiếc đai lưng trên người của Aphordite- đai lưng của tình yêu và tình bạn.
Rokuhara Ren và nữ thần tự giới thiệu bản thân với bí danh Stella, đã ẩn nấp trên trái đất di chuyển hết nơi này tới nơi khác khắp vùng đất Nam Âu như một cặp đôi giữa thần và người không thể liên kết với nhau, và trong suốt thời gian đó-
Họ làm quen với Julio, người đang theo đuổi những bí ẩn của thế giới thần thoại với tư cách là một ma pháp sư.
Và rồi, cả [Nữ thần của sự báo thù] đáng sợ đó nữa………
[Rokuhara Ren là một sát thần giả]
Julio đối mặt với bản note PC trên bàn và gõ phím nhịp nhàng.
Anh đang gõ bản thảo về báo cáo nghiên cứu dự tính sẽ được công bố vào một ngày nào đó cho toàn bộ ma pháp sư toàn thế giới.
[Aphordite đã dùng cơ thể mình để che giấu đi thần cụ của cô. Thế nhưng, số phận trớ trêu thay, nữ thần đã rơi vào tình trạng nguy kịch và đối mặt với cái chết. Không muốn để sự sống của mình trở về với hư vô, Rokuhara Ren bất đắc dĩ..... “nuốt chửng” thịt và máu cũng như linh hồn của cô cùng với thần cụ của cô]
[Nhưng cậu cũng đã hoàn thành như một sát thần và có ý nghĩa quan trọng hơn thế]
[Đứng chờ tại nơi cuối con đường truy bắt cực kì cam go của cậu cùng với Aphordite…….là nữ thần của sự báo thù và thù hận Nemesis. Người đuổi theo họ từ nơi cao nhất trong thế giới thần thoại Hy Lạp--]
*tap tap tap tap* Julio gõ trên bàn phím với những âm thanh vui nhộn. Tay anh dừng lại và đôi mắt anh di chuyển tới chiếc đồng hồ trên bàn rồi anh hướng tới cánh cửa sổ của căn phòng
Tấm rèm của cửa sổ đã được mở ra. Bên ngoài trời đã hoàn toàn là màn đêm.
Lúc này là 9 giờ tối tại thành phố nhỏ Taormina nẳm ở đảo Sicily.
Cùng lúc này, Nhật Bản đang sắp sửa đón ánh bình minh. Đã hơn mười giờ trôi qua kể từ lúc Rokuhara Ren và Toba Riona đi vào bên trong thế giới thần bí Troy.
Tuy nhiên, chẳng thể biết được bên kia thế giới thời gian đã trôi qua bao lâu.
Có giả thiết rằng một giờ trên Trái Đất tương đương với ba ngày trong thế giới thần thoại, nhưng cũng có giả thiết mười ngày trên Trái Đất không bằng nửa ngày của thế giới bên kia.
Nó giống như câu truyện cổ tích Nhật Bản về Urashima Taro vậy. [note14405]
Gia tốc thời gian giữa Trái Đất và thế giới thần thoại chắc chắn không phải là một [note14406]
“Không biết liệu Ren và Stella lúc này đang làm gì lúc này….”
Anh không ở trong nhà riêng, mà ở trong một căn biệt thự mà anh chọn ở lại tại Sicily.
Và khi đó, trời đã tối khuya. Thế nhưng Julio không thay quần áo. Anh vẫn mặc một chiếc sơ mi trắng sang trọng và quần âu. Chỉ cần mặc thêm áo khoác là anh có thể ra ngoài ngay lập tức.
Đúng vậy. Đây chỉ là biện pháp phòng ngừa tự nhiên.
Bởi vì sát thần giả Rokuhara Ren đã dấn thân mình vào thế giới của những vị thần- vùng đất thần bí Troy, không có gì lạ khi chuyện gì đó đột ngột có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
.
.
“Apollo, ngươi đã để cập đến một điều khá là thú vị đấy”
Tâm trạng của Zeus rất tệ mặc dù nói rằng những lời của Apollo thú vị.
Phiên tòa xét xử nữ thần sắc đẹp và tình yêu vẫn đang được tiếp tục tại sảnh lớn của cung điện Olympus.
“Ngươi nói rằng tên phàm nhân đó mà được Aphordite mang tới đây có thể nhìn thấu kĩ thuật của anh hùng Achilles”
“Đúng vậy, thưa chúa tể Zeus của tôi”
Apollo mỉm cười trả lời.
Nụ cười đó không có một chút gì là vẻ không rõ ràng, nhưng nó có vẻ mơ hồ như có chứa động cơ thầm kín đằng sau. Trong khi anh là thần mặt trời, nụ cười của anh ta phù hợp với một [tên giả tạo] hơn , một kẻ thường đi trong bóng tối.
“Achilles Thiểm kích [note14407] đã tấn công với tốc độ mà cậu ta luôn tự hào. Một kẻ sống dưới mặt đất không thể nào đơn thuần là chịu được một đòn của cậu ta, bất kể là có may mắn như thế nào đi nữa. Hơn nữa, người tên Ren đó còn đứng dậy vô tư ngay cả sau khi nhận một đòn từ cơ thể Achilles”
“Hmmmm”
Zeus nhíu mày. Thần mặt trời còn báo cáo thêm.
“Khi tôi hỏi những con chuột tôi lén bỏ vào bên trong tàu của quân đội Hy Lạp làm gián điệp, cậu ta cũng có thể dễ dàng né được hai đòn tấn công bằng kiếm của Ajax tiểu nhân. [note14408] Cậu ta lẩn tránh thứ kiếm kĩ đáng sợ của một anh hùng đã một mình nghiền nát một đội quân mười ngàn người”
“Hmm. Ta tin rằng lưỡi kiếm của hắn ta sẽ chẻ vị thần ra làm đôi nếu chúng ta mất cảnh giác với hắn”
Stella = Aphordite đang lo lắng khi nghe cuộc trò chuyện của bọn họ.
Vết thương của Rokuhara Ren mà cô cảm nhận được vừa nãy. Đó có thể là vết thương gây ra bởi tên Ajax đó. Cô phải nhanh chóng tới chỗ Ren! Stella không ngừng nhìn khắp xung quanh.
Thế nhưng, không hề có bất kì lối thoát nào. Vua của các vị thần Zeus lườm cô.
“Giờ thì. Nghe rằng tên cư dân bề mặt đó đã trốn thoát an toàn khỏi Achilles, khiến ta nhớ lại một vấn đề trước đó. Cách đây một thời gian, một nữ thần nào đó đã rời khỏi Olympus để truy đuổi theo Aphrodite đang lang thang khắp nơi trên trái đất”
“Đi…..điều đó là sự thật sao?”
*Twich* Stella hỏi trong khi giả vờ điềm tĩnh.
“Uh huh. Cô ta đã nói trước khi rời đi rằng cô ta sẽ trừng phạt nữ thần tình yêu và sắc đẹp, người đã làm điều gì đó xấu xa……..những lời đó đã tới được tai của ta”
“Ôi trời... vậy sao-”
“Nữ thần mất tích đó như con thấy đấy, ngay cả ta trong quá khứ, đã săn đuổi theo cô ta chỉ để thỏa mãn niềm vui- cô ta đã thể hiện kĩ năng trốn thoát vô cùng tuyệt vời. Đôi khi cô ta biến thành con thú, đôi khi biến thành chim chạy khắp nơi trời đất. Người mà Zeus này đuổi theo, cô ta--Nemesis có thể đã bị bắt rồi”
Zeus đột nhiên hồi tưởng về quá khứ.
“Nếu tên người phàm đó đã đánh cắp đi sự nhanh nhẹn của nữ thần Nemesis để trốn thoát. Không có gì lạ cả khi ngay cả Achilles có một khoảng thời gian khó khăn với thằng nhóc đó. Một kẻ như Ajax tiểu nhân chắc chắn cũng sẽ chẳng phải là đối thủ của một người như vậy, trừ khi hắn có lợi thế do một tình huống không lường trước xảy đến……….Và vậy thì....”
Cuối cùng Zeus gầm lên với âm vang tựa như sấm sét.
“ [Nữ thần cai quản công lí và trừng phạt thiêng liêng] không có tại đây- tại Olympus ngay lúc này!! Cô ta đã rời khỏi đây, đến trái đất để đuổi theo con--Aphordite, và sau đó là cô ta không quay trở lại đến tận bây giờ!!”
Stella gần như đã hét lên “Hiih!!” Nhưng bằng cách nào đó cô đã kìm chế được.
Như dự đoán, nó có liên quan tới phẩm giá của cô như một nữ thần. Tuy nhiên, cô đang dần bị đẩy vào tình thế cực kì khó khăn lúc này. Để nghĩ rằng sự tồn tại của Ren đã chọc tức người đứng đầu những vị thần Zeus tới mức độ này.
Đúng vào thời điểm đó.
*Giiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii*
Sảnh lớn của cung điện Olympus--cánh cổng sắt đang được mở ra với âm thanh nặng nề.
“Bạn đồng hành của tôi có vẻ như đang ở đây. Liệu có ổn không nếu như tôi mang cô ấy trở về nhà?”
“……REN!?”
Người bước vào cánh cống chính là người mà Stella đang nói đến.
Rokuhara Ren. Con người vô dụng mà Stella mang tới từ Trái đất. Cậu ta thậm chí còn không có trong mình dòng máu của thần. Cậu cũng chẳng phải anh hùng hay một nhân vật vĩ đại nào đó, một chút cũng không.
Cậu chỉ là một con người tầm thường, không, chẳng khác gì thú nuôi. [note14409] Một con người sống dưới mặt đất chẳng có gì nổi bật để bù lại, đó phải là cậu ta. Vậy mà....
Chính cậu ta, người đã nuốt chửng hai vị thần, chiếm lấy quyền năng của họ.
Người thanh niên được coi như là một con quái vật sát thần đang mỉm cười vui vẻ cùng thái độ thoải mái.
.
.
“Cuối cùng ngươi cũng đã tới rồi, Ren!”
“Đó là bởi vì Stella ồn ào luôn gửi cho anh những suy nghĩ của em. Mà cũng nhờ đó anh có thể ngay lập tức tìm thấy được vị trí em đang đứng . May mắn thay là anh cũng có một người đồng hành có thể bay trên bầu trời cho nên anh đã nhờ cô ấy đưa anh tới đây”
Ren mỉm cười với Stella người đang bị bắt.
Thế nhưng, người bạn đồng hành của cậu, người đã sẻ chia nửa sinh mệnh của mình cho Rokuhara Ren lại đáp lại với khuôn mặt giận dữ.
“Chứ không phải ngươi đến quá muộn à? Ngươi có biết cả cảm thấy thế nào khi ở một mình không hả!?”
“Haha, xin lỗi, xin lỗi”
Stella không thể giữ gương mặt giả tạo của mình nữa và bộc lộ cảm xúc thật của. Ren xin lỗi cô.
“Anh sẽ đưa em ra khỏi đây, vì thế hãy chấp nhận sự chậm trễ này được không. Mặc dù điều này có vẻ không dễ dàng chút nào…….”
Ren tạm thời gác lại sự vô tư vốn có của mình lúc này và nói.
Một cung điện màu trắng được xây trên đỉnh của ngọn núi Olympus cao nhất trong thế giới đất thần thoại này. Rất nhiều người vẫn đang làm khán giả chứng kiến ở bên trong sảnh lớn của sảnh lớn nơi này.
Ren nhanh chóng cảm nhận được bầu không khí uy nghiêm tràn ngập nơi này.
Và sau đó, một người đàn ông to lớn quen thuộc tiến đến từ giữa các vị thần. Ông bước những bước chân nặng nề về phía Ren, người đang đứng ở lối vào.
Da đen xanh cùng cơ bắp to lớn. Vẻ hoang dại ở trên khuôn mặt.
Không còn nghi ngờ gì, ông ta là thần biển cả Posedion, người cậu đã gặp vài giờ trước đó.
“Từ những gì ta thấy, ngươi là sát thần giả lưu lạc vào thánh đường của chúng ta phải vậy không?”
Posedion đưa cặp mắt hung tợn với Ren và cười khẩy.
“Hah! Thật là nực cười. Ta không hề cảm nhận thấy bất kì sát ý hay tinh thần chiến đấu nào đặc biệt của một con quái vật nào từ ngươi, dù chỉ là một chút. Lúc này ngươi chẳng khác nào một con quái vật gầy còm cả!”
“Tôi cũng đã từng được nói như vậy trước đây. Tôi nghĩ điều này ổn thôi mặc dù trông sẽ khá là yếu đuối”
Ren cười gượng
“Sau cùng thì, tôi cũng không muốn……… nói chuyện như một kẻ giết người”
“Thật là hết cách”
Posedion ngạo mạn tới gần Ren với những sải chân mạnh mẽ.
Một cây đinh ba xuất hiện trên bàn tay phải rắn chắc của ông. Ren đã nhìn thấy nó trước đây trong một bức tranh. Đó chính là vũ khí ưa thích được thần biển cả Hy Lạp sử dụng--[Trident of Neptune]
“Ngươi thấy đấy, ngay cả với sự xuất hiện của một con quỷ như ngươi, ngươi ít nhất cũng đã gây ít nhiều thiệt hại cho chúng ta-những vị thần. Ngay cả khi ngươi chỉ là một tên phàm nhân tầm thường nhỏ mọn, nếu ngươi không hành động tối thiểu theo cách nào đó khéo léo và thích hợp--điều đó thật rắc rối”
“Uwah!?”
Posedion bất ngờ đâm Ren bằng cây đinh ba của mình. Ren vội vàng tránh ra khỏi nó.
Ngọn cây đinh ba đâm xuyên qua không khí trống không. Nhưng bàn tay của Posedion không dừng lại. Đòn đẩy thứ hai, đòn thứ ba.... không thể tin được, rằng mười bảy đòn đâm đã được tung ra trong chưa đầy một giây!
Tốc độ đó là một tốc độ vượt xa giới hạn của một con người.
Thế nhưng, Ren nhìn thấy tất cả chúng với khả năng quan sát bất thường.
Cậu làm cho toàn bộ mười bảy đòn vào trong tầm mắt của mình trong khi lướt qua những mũi đinh ba--
“Nguy hiểm quá đi à”
Khoảng khắc cậu thốt lên, cậu đã đứng ở đằng sau Posedion.
Cậu di chuyển theo chiều kim đồng hồ và vòng ra đằng sau lưng Posedion. Những động tác chân được học từ bộ môn quyền anh mà cậu đã học liên tục khi theo học ở trường sơ trung và cao trung nhằm dành được suất học bổng về thể thao của trường.
Ngọn giáo của Posedion hoàn toàn không thể chạm đến cơ thể của Ren.
Những đòn tấn công không theo kịp với tốc độ nhanh nhẹn tới bất thường của Rokuhara Ren. Mọi thứ cây đinh ba đi qua chỉ là không khí trống rỗng.
“Houhou…..”
Posedion lẩm bẩm trong sự ngưỡng mộ.
Ông không thể tấn công vào Ren người đang đứng ở phía sau lưng. Posedion quay người lại phía sau và đâm thêm lần nữa. Ông không hề run rẩy mặc dù quan sát [tốc độ trốn thoát cực nhanh] dị thường. Đưa ông vào một trận chiến thực sự.
Chắc chắn rồi, Posedion đang cười khoái trá ‘kukuku’
“Tên nhóc sát thần, tốc độ của ngươi quả thực rất nhanh….”
“Đó là một trong vài thế mạnh của tôi mà. Nhưng khi tôi tới thế giới này, tôi còn gặp người nhanh hơn cả mình nữa, lúc đó tôi thực sự khá mất bình tĩnh đấy”
“Achilles Thiểm Kích huh. Chắc chắn rằng nếu là ngươi thì ngươi hoàn toàn có thể chiến đấu tốt với tên đó”
Posedion nhìn khắp sảnh lớn.
Để gây sức ép lên tất cả những vị thần đang có mặt ở đây. Ông hét lớn.
“Ta yêu cầu tất cả các vị thần! Tuyệt đối không được hỗ trợ hay tham gia vào trận chiến giữa ta và tên sát thần giả này! Chỉ một mình ta là đủ đề chà đạp lên thằng nhóc đó. Ta đang nói điều này tới các ngươi- đặc biệt là đứa cháu gái hỗn xược của ta!”
Người con gái với mái tóc bạc cùng với áo choàng xanh lá, Athena với đôi mắt sắc bén.
Cây trượng mà cô giữ trên tay đã biến mất trước khi bất kì ai chú ý tới, thay vào đó là một thanh kiếm dài. Có thể thấy cô ta đã sẵn sang nhảy vào cuộc chiến bất kể lúc nào trước khi lời nói của Posedion tới cô, mặc dù lúc này cô ta đã chịu dừng lại.
“Tuyệt đối không để một kẻ nào được nhúng tay vào!”
“…..Đã rõ, thưa bác đáng kính”
Nữ thần của học thức và chiến tranh đáp lại với chút cảm xúc bất mãn. Từ sảnh lớn khán giả nơi những vị thần tụ họp, làn sóng biển xanh đập vào!
Ren đã bị sốc “Ehhh!?”
Nơi cậu đang đứng không phải là sàn đá cẩm thạch nữa, khi cậu nhận ra thì đã là cát trắng của biển rồi.
Như mong đợi từ thần biển Posedion, ông ta đưa Rokuhara Ren xuống biển ngay tức khắc. Cậu không thể thở dưới này. Cậu cũng không thể di chuyển thoải mái bởi vì nước cản trở.
Và khi đó, Posedion--
Lao về phía trước như một con cá kình, cũng có thể là con cá mập tấn công con mồi!
Người đàn ông to lớn với chiều cao hai mét nhanh tới mức có thể bị lầm tưởng đó là một quả ngư lôi. Đương nhiên, cây đinh ba lao tới với tốc độ tương tự.
(Đ,Đợi đã! Điều này không công bằng!)
*Blub Blub Blub* Tiếng nói phản kháng của Ren kết thúc bằng những bong bóng nước phát ra từ miệng cậu
Thế nhưng, cậu đang làm những điều nên làm. Nhìn xem. Cậu ta đang chăm chú nhìn vào vị thần của biển cả, không phải là một con cá kình hay như quả ngư lôi dưới biển.
Chuyện động của Posedion trở nên chậm đi trước mắt của Ren.
Cậu có thể nhìn thấy nó. Cậu có thể làm điều đó bất cứ lúc nào. Vào khoảnh khắc cậu tin chắc vào điều đó, cơ thể Ren bơi đi nhẹ nhàng và trượt sang bên cạnh Posedion.
“Hou! Vậy ra, tốc độ né tránh của ngươi không hề thay đổi ngay cả trong môi trường dưới nước nữa hả!”
Giọng nói của thần Posedion có thể nghe thấy rõ ràng cho dù vẫn đang ở dưới biển.
Khi nhắc đến thủy chiến, bất kể nhìn như thế nào đi nữa thì đối phương vẫn là người có trong mình lợi thế. Ren tập trung tâm trí của mình. Để tăng cường sức mạnh của thần bí trú ngụ bên trong cơ thể và trái tim của cậu--thứ được gọi là sức mạnh pháp thuật hoặc là thần lực.
Để chối bỏ hiệu ứng phép thuật tác dụng lên người cậu bằng sức mạnh ý chỉ của bản thân.
“Tôi sẽ không rơi vào tình trạng này chỉ vì mánh khóe này đâu!”
Ngay sau khi cậu khẳng định điều đó, nước biển xung quanh Ren đã hoàn toàn biến mất.
Cậu trở lại bên trong sảnh lớn của cung điện một lần nữa. Đúng vậy. Cậu đã phá hủy [ma pháp môi trường - biển] mà đang tác dụng lên cậu.
Nếu cậu chỉ cần chậm trễ thêm năm giây nữa, phép thuật đó sẽ trở thành thứ mà cậu không thể chối bỏ được nữa.
“Hmph. Quả như mong đợi từ một tên khốn xấc xược như ngươi”
Posedion lườm Ren và phun ra những lời như vậy
Mặc dù cả hai người họ vừa ở trong nước, quân áo và cơ thể họ lúc nào không hề ướt chút nào.
“Chỉ là một con người được định đoạt để chết lại dám ngạo mạn thách thức những vị thần chúng ta ”
“Chắc chẳn rồi. Con người chúng tôi không phải là đồ chơi của thần”
“Hah. Ngươi đã trở thành một thứ không phải là con người từ rất lâu rồi, một con quái vật sát thần. Nghe những lời ngươi nói như thể ngươi là đại diện cho loài người--thật nực cười!”
Ngay sau khi nói lời đó, Posedion lại đâm ngọn đinh ba của mình một lần nữa.
Hơn nữa, màu sắc của cây đinh ba đã trờ thành sắc vàng tráng lệ. Mũi đinh ba chia làm ba lưỡi và tay cầm dài tỏa sắc vàng tuyệt trần.
Đó là một đòn nhất kích tất sát bằng vũ khí ưa thích của ông.
Nhưng, ngay lập tức.
Ren cũng lôi ra [vũ khí mạnh nhất] của cậu - ngón tay và ngón trỏ cánh tay phải của Rokuhara Ren chập lại với nhau và đẩy thẳng về phía trước.
Đầu ngọn của cây đinh ba và hai ngón tay của Ren va chạm vào nhau.
*GiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiNNN!*
Âm thanh va chạm của kim loại như thể hai thanh thép va vào nhau và cùng tiếng đinh tai phát ra.
“GUuuuuuOOOOOH!?”
“Ông biết không? Tôi luôn không làm gì cả ngoài việc chạy trốn, và tôi cũng chẳng có bất kì điều gì nổi trội. Nhưng chính điều đó làm mọi người…………… hiểu nhầm về tôi”
Ren thờ ơ nói. Tay phải của cậu cùng với ngón trỏ và ngón giữa vẫn hướng thẳng về phía trước
Và sau đó, thần biển Posedion. Cơ thể đen xanh và to lớn của ông bị đâm sâu bởi thứ gì đó trên bụng. Đó là một cây đinh ba.
Không thể tin được rằng chính vũ khí mà chính Posedion tung ra lại tấn công ngược trở lại chính chủ nhân của nó!
“Nếu đấu tay đôi hoặc là cãi nhau, tôi sẽ không giống như là một kẻ yếu đuối đâu. Thay vào đó tôi khá là mạnh……không. Có lẽ tôi nghĩ rằng mình thực sự mạnh”
“Thằng nhóc hỗn xược…………!”
Posedion tức giận, mạnh mẽ rút cây đinh ba ra khỏi bụng của mình.
Nhưng ông đã bất cẩn. Máu tươi chảy ra từ ba vết thương trên người ông . Vị thần của biển cả thở hổn hển ‘Guh!?’ trong đau đớn và quỳ xuống.
Ren nhìn xuống sai lầm của ông. Posedion chuyển ánh mắt đầy giận dữ hướng về phía cậu.
“Thằng khốn, chính mày đã làm chệch hướng mũi giáo của ta”
“Trong ngôn từ của các vị thần, thì đây chính là sự trừng phạt, quả báo. Nếu nói theo ngôn từ của con người chúng tôi, thì đó là phản đòn chăng? Dù sao thì đó cũng là một kỹ thuật đưa đòn tấn công của đối phương trả lại cho chính họ”
Ngay lập tức-
Cây đinh ba lại không thể thắng lại hai ngón tay của Rokuhara Ren và bật lại với âm thanh *GIIN!*
Và rồi, nó mạnh mẽ quay xoay lại lần nữa và đâm vào dạ dày chủ nhân của nó.
Ren đã thể hiện một màn trình diễn xuất sắc, nhưng cuối cùng cậu vẫn chỉ mỉm cười hờ hững.
“Ông thấy đấy, thực sự thì tôi không có ý định sát thần. Nhưng mà, nếu như một khi rắc rối xảy đến với tôi, tôi sẽ dùng toàn bộ sức lực của mình để loại bỏ nó. Chống lại bất kì ai dám và sẽ làm hại bạn bè và những người quan trọng của tôi……..”
Ren lạnh lùng tuyên bố.
“Tôi chắc chắn sẽ trả thù cho người đó bằng tất cả những gì tôi có”
“Hah! Thì ra, cuối cùng ngươi cũng nói chuyện theo cách “phù hợp” với bản chất của ngươi rồi huh, sát thần giả!”
Posedion bị thương gào lên dữ dội.
Rồi đột nhiên--cộng sự của Ren, Stella cất lên giọng nói đáng yêu
“Hỡi những vị thần đã đứng ra bảo vệ thành Troy cùng ta, Aphordite này, các ngươi đã thấy điều gì lúc này là đúng hay chưa!? Đây chính là sức mạnh của tên súc[note14411] --không, sát thần giả thấp hèn này, kẻ phục vụ ta như một người hầu, Rokuhara Ren!”
Chiếc đai lưng quấn quanh eo Stella đang tỏa sắc hồng.
Không, đó không chỉ là đai lưng của cô, toàn bộ cơ thể nhỏ bé của cô đều đang tỏa sáng rạng rỡ.
“Bởi vì sự ưu ái bởi chúa tể Zeus của tôi, và con điếm Athena [note14410] trong cuộc chiến với phe Hy Lạp, không sớm thì muộn cục diện sẽ thay đổi. Bây giờ chính là cơ hội để lật ngược thế cờ. Nếu các ngươi giúp đỡ Rokuhara Ren tại đây, chúng ta sẽ mang lại chiến thắng cho phía thành Troy mà không hề thất bại!”
Cộng sự của Ren đã sử dụng vòng tròn tình bạn như thể nói rằng thời cơ đã tới.
Tất nhiên, để đáp ứng điều kiện này hay không cần có sự đồng ý bởi ý chí của phía bên kia. Nếu phía bên kia không tìm thấy sức hấp dẫn thuyết phục từ lời phát biểu của Stella, vậy thì cô sẽ bị phớt lờ.
Tuy nhiên, như thể anh đã chờ đợi điều đó tới….. một vị thần nào đó đã cười
“Ha ha ha ha ha ha ha ha! Con đường của công chúa Aphordite, và cả sát thần giả-dono!”
Người cười tươi với cảm xúc phấn khởi là chàng trai trẻ điển trai ngời ngời.
Thần mặt trời Apollo. Anh là một người bạn cũ của Stella và cũng là một vị thần bảo vệ vùng đất Troy khỏi quân đội Hy Lạp. Anh triệu hồi cây cung bạc của mình.
“Quả thực, cậu nên sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình để gạt phăng đi những rắc rối xảy đến với cậu. Và lần này, người mang đến rắc rối chính là toàn bộ những vị thần đã đứng ra bảo vệ những con người Hy Lạp đó!”
Thần mặt trời chĩa cây cung bạc của mình hướng về phía Athena
Nữ thần của trí tuệ và chiến tranh cũng cảm thấy sốc đúng như mong đợi. Cô ta gay gắt hỏi anh.
“Ngươi mất trí rồi sao, hỡi vị thần tỏa sáng Apollo!”
“Cô đã quên rồi sao? Quyền năng của Apollo thấp kém này cũng bao gồm cả nhìn xa và tiên tri. Thành thực mà nói, thực tế thì cuộc chiến thành Troy lần này sẽ kết thúc với bên thua cuộc là phe Troy………….. là điều mà tôi đã biết lâu rồi. Tuy nhiên, không quan trọng tình tiết đó-nó không thú vị nào”
Vị thần điển trai nở nụ cười anh dũng và không hề sợ hãi.
Ren hiểu điều đó. Nghĩ lại thì chính anh ta là người đã ban cho khả năng tiên tri và nguyền rủa cho Cassandra. Không có gì lạ cả khi chính anh ta cũng có khả năng như vậy.
Và rồi, Apollo chỉ tay hướng về phía Rokuhara Ren và hét lên.
“Hỡi những vị thần xuất thân từ bên ngoài vùng đất Hy Lạp như ta! Cuộc xâm nhập của sát thần giả này chính là một cơ hội tốt. Nào, chúng ta hãy thể hiện sự cố chấp và lòng tự trọng của chúng ta tới các vị thần của Olympus!”