Ngày hôm nay giải đấu thương sẽ được tổ chức.
Trước khi giải đấu bắt đầu, tôi quyết định vừa đi dạo cùng cha ngắm nhìn số loài rồng khác nhau đến từ khắp nơi trên thế giới.
Ở đây có rất nhiều loại rồng, từ những con rồng thuần chủng màu đỏ, xanh, trắng, đen,...........cho đến những con rồng lai có đốm, vẫn sọc, rồi đến những con rồng gai nghiệm nghị, tất cả bọn chúng đều đang được cho giao lưu với khán giả.
“Chà, thật là đáng kinh ngạc, chỗ này chật kín người và rồng này.”
“Tất nhiên rồi, dù gì thì giải đấu này cùng là một sự kiện cực kỳ nổi tiếng của Liên Bang mà.”
Như thường lệ Tirnanog cải trang thành một con golem sắt và giúp tôi xách đồ đặc. Tất nhiên khi mà đến thời điểm đó thì chúng tôi sẽ có kế hoạch khác. Nói vậy nhưng tôi vẫn chưa rõ Auguste sẽ tiếp xúc với con ma thú đó khi nào. Có lẽ cậu ấy sẽ tiếp xúc với nó ngay sau giải đấu này.
“Tir, theo mình thì……..…… trong trường hợp khẩn cấp, xin cậu hãy làm điều đó.”
“Cứ để đó cho mình, một khi mình đã nghiêm túc thì không có cái gì có thể thoát được.”
Auguste sẽ không tham gia giải đấu, những có rất nhiều vấn đề khác có thể xảy ra. Do tôi sẽ bị kẹt ở chỗ của khác giả nên Tirnanog kín đáo và nhanh nhẹn sẽ giúp tôi dò tìm con ma thú. Ngoài ra, tôi cũng đề nghị cậu giữ im lặng khi tôi ở với cha.
Vây quanh mấy con rồng lúc này không chỉ có khác giả và các kỵ sẽ, mà còn có cả những tiến sĩ từ Học viện Phép thuật Lindis đến đấy để nghiên cứu. tôi nhận ra họ ngay lập tức nhờ tấm huy hiệu hình cò son đỏ (1) mà họ đang đeo.
“Công tước Aurelia đáng kính. Đã lâu không gặp!"
"Ah, Elric à."
Giọng nói đó đến từ một người đàn ông đeo kính trông có vẻ vụng về, sáu năm nữa người này sẽ kiến xuất hiện ở Học viện ma thuật với tư cách là một giáo viên, Elric Actorius.
(Wow …… Tôi đã có thể xác nhận khuôn mặt của mục tiêu thứ tư! …… Điều này có thể coi là may mắn không?)
Họ có vẻ rất thân thiết với nhau, Elric bắt đầu trò chuyện với bố tôi. Elric học cùng năm và là bạn thân của anh Eduard. Anh ấy hiện tại vẫn còn là một sinh viên, nhưng dường như sau này anh ấy sẽ trở thành một trợ giảng.
Anh ấy có mái tóc bạc xù, lông mày rối và đôi mắt xám. Anh ấy có vẻ là một thanh niên trung thực và hiền lành. Nụ cười của anh ấy khá là ấn tượng, đó là một nụ cười có vẻ gì đó rất ngượng ngùng và vụng về, nếu nhìn kỹ thì anh ấy cũng đẹp trai không thua kém gì anh trai tôi.
Nếu nói dễ nghe thì anh ấy giống như một tên mọt sách vậy, nhưng nếu nói theo cách khó nghe thì anh ấy trông giống như một otaku với trang phục đơn giản và luộm thuộm. Tuy nhiên chỉ những học giả đặc biệt từ học viện ma thuật mới được phép đeo huy hiệu vua Scholar. Đằng sau vẻ ngoài kia thì có lẽ anh ấy là một người có khí chất tinh tế và thông minh chăng?
Khi tôi nhìn kỹ hơn có vẻ như kính của của anh hây hơi bị lệch một chút, không hiểu sao nó khiến tôi hơi bối rối và tôi thực sự muốn sửa nó cho anh ấy.
Mà nhân tiện anh ấy có vẻ là một quý tộc giả trang làm thường dân. Nó được đề cập trong phần giới thiệu nhân vật của anh ấy. Còn thông tin chi tiết hơn thì tôi không rõ bởi vì tôi đã không thể hoàn thành kịch bản thứ tư của trò chơi, thật đáng tiếc.
Tôi cũng chả hiểu làm sao một người hào nhoáng như anh Eduard lại làm bạn với một người trong sáng như Elric.
Phải chăng họ có chung sở thích gì đó?
Có lẽ là do họ làm bạn với nhau là do Elric đang theo học chuyên ngành nghiên cứu ma thú và anh trai tôi lại đang điều tra Zaratan.
Ánh mắt của Elric hướng về phía tôi. Hình như cha tôi định giới thiệu tôi với anh ấy.
“Oops, đây là lần đầu cả hai gặp nhau đúng không? ây là con gái tôi, Erica.”
“Rất vui được gặp ngài, ngài Elric.”
Tôi kéo váy lên, nhún nhẹ và nở một nụ cười ngây thơ nhất có thể.
“À không, tiểu thư Erica, người không cần phải lễ nghĩa gì đâu. Tôi chỉ làm một chỉ làm một sinh viên thấp kém thôi.”
Đôi má của Elric nhuốm màu xấu hổ và anh ấy cố gắng chỉnh lại chiếc kính bị lệch bằng một bàn tay run rẩy.
“Vậy thì, tiến sĩ Actorius thì sao?”
“Không, không, tôi vẫn là một nghiên cứu sinh thôi, không thể nào!”
“Em đã nghe từ anh Eduard, anh có rất nhiều bài viết được đăng báo khi còn rất trẻ phải không.”
“Chà, thật đáng kinh ngạc."
Anh ấy là quả là một thiên tài vô cùng chăm chỉ.
“K-không, tôi không giỏi đến thế đâu ……….…… mấy nghiên cứu đó
thành công tốt đẹp cũng nhờ có Eduard thôi.”
Anh dần trở nên bối rối hơn. Còn cha tôi có vẻ thích thú khi trêu chọc về viễn cảnh tương lai của chàng trai trẻ. Ngoài việc say mê nghiên cứu giả kim thuật và khai quật các tàn tích, có vẻ như anh Eduard cũng có một vài mục tiêu học tập để phấn đấu.
“Elric này, hôm nay cháu ở đây là để giúp đỡ ban tổ chức giải đấu nhỉ?”
“D-dạ vâng. Cháu phụ trách việc kiểm tra những con rồng được dùng trong thi đấu. Việc này để tránh mấy hành vi gian lận như dùng doping, ma dược hoặc các thiết bị nguy hiểm.”
Tôi cảm thấy khá là bất ngờ khi kỵ sĩ rồng của đất nước này lại có thể thực hiện mấy hành vi như vậy. Điều đó cũng có nghĩa là họ thực sự rất nghiêm túc với giải đấu này ?
“Ah! Nhân tiện, hôm nay Eduard không đi cùng ngài sao? ”
“A a, con trai của ta có chút …………….. việc cần phải giải quyết.”
Cha tôi nhìn quanh trước khi nói . Oh, phải rồi anh ấy đang thực hiện nhiệm vụ bí mật theo chỉ thị trực tiếp từ hoàng gia Ignitia. Qua phản ứng của cha, tôi đoán là ông ấy biết về nó.
“Không lẽ là mấy vụ trộm mộ? Kệ từ sự cố ở Lindis thì chuyện đó có vẻ xảy ra thường xuyên hơn.”
“Không, lúc này thì ta không thể cho cháu biết chi tiết về nó, nhưng nó không phải là thứ cháu đang nghĩ đâu.”
“Cháu hiểu………….”
Sự cố ở Lindis. Nó xảy ra vào hôm mà tôi đến tàn tách Visitor thì phải? Vì tình huống khẩn cấp ấy nên anh trai tôi vội vã qua trở lại học việc. Nếu đó thực sự là một vụ trộm, tôi có thể hiểu tại sao anh ấy lại ra vội vàng như vậy.
Cha tôi và tiến sĩ Actorius chợt nhìn chằm chằm vào tôi, người đang căng tai lắng nghe mọi thứ. Ngay lập tức, tôi cố mỉm cười như thể tôi không biết gì cả.
“Hmmm. Chúng ta nên kết thúc cuộc bàn luận ở đây.”
“D-dạ vâng.”
Và rồi cha tôi để lộ bộ mặt kiểu “Ta xin lỗi vì đã để con nghe điều không hay.”
Không, không, con không hiểu hiểu cha đang nói về điều gì cả, cha biết không?
“Vậy thì, Elric.chúng ta hãy nói chuyện vào lúc khác nhé. "
“Vâng, thưa ngài. Cám ơn vì sự hỗ trợ của ngài."
Sau khi chào tạm biệt tiến sĩ Actorius, tôi và cha đi về phía tổ chức giải đấu.
Ghế VIP dành cho hoàng gia Ignitia và ba gia đình hoàng gia cũ cũng đã được chuẩn bị sẵn. Nói cách khác, nó bao gồm các ghế cho Nhà vua, Nữ hoàng và Auguste. Ghế cho Nữ công tước Hafan và Ann. Ghế cho Công tước Lucanrant. và cuối cùng là ghế cho cha tôi là Công tước Aurelia và tôi.
Auguste sẽ ngồi ở ghế VIP chứ? Tôi hơi lo lắng. Không thể nào, cậu ấy sẽ không cưỡi rồng mà không nói với tôi chứ………..…… phải không?
☆
Địa điểm tổ chức giải đấu được trang trí bằng những biểu tượng đại diện cho từng vương quốc trước đây. Biểu tượng Ignitia của phương Nam là một ngọn lửa đỏ và một con rồng vàng. Lucanrant của phương Bắc thì là một bông hoa tuyết trắng và một con sói bạc. Hafan của phương Đông có biểu trưng là mặt trăng bạc và khu rừng đen. Aurelia của phương Tây là một ngôi sao vàng và biển xanh.
Tuy nhiên chúng tôi lại đang hướng đến những chiếc ghế có màu đỏ và vàng chứ không phải những chiếc ghế có màu vàng và xanh ngọc. Hàng ghế của Ignitia được kê cao hơn một chút so với hàng ghế của khách mời.
“Hmm? Hoàng tử Auguste không có ở đây?”
Tôi vô tình tốt ra nó, khi mà chưa chào hỏi chút nào. A, tệ quá. Vua Ignitia và vợ rất ngạc nhiên khi nghe thấy vậy.
“Auguste, huh …… đứa trẻ đó nói rằng nó không được khỏe và đã trở về phòng trước. Trong quá khứ, nó luôn mong chờ được xem giải đấu này ………...…đành vậy thôi. ”
“Tiểu thư Erica, cảm ơn cháu đã quan tâm đến con trai của chúng ta. Nếu nó biết rằng cháu đang lo lắng thì chắc chắn nó sẽ vui lắm đấy. ”
Không hiểu sao, Đức vua và Hoàng hậu Ignisia lại nhìn tôi với một ánh mắt vô cùng dịu dàng. Đáng tiếc là tôi không thể đáp lại thiện chí của họ. Tôi ở đây là để hạ death flags.
“Xin thứ lỗi cho cháu ạ. Trong bữa tiệc cháu đã khá là thô lỗ với hoàng tử, do đó cháu muốn chuyển lời xin lỗi trực tiếp đến ngài ấy……………….thật đáng tiếc, cháu đành đợi dịp khác vậy. Cháu cũng xin cảm ơn ngài vì ngài đã mới cháu xem giải đấu ngày hôm nay ”.
Tôi cúi đầu và lùi lại để khuất sau cái bóng của cha tôi. Chắc là tôi đã quá sốt ruột. Ổn mà, đó là một sai làm nhỏ thôi, chỉ là một sai lầm nhỏ. Mấy sai lầm này không phải là một vấn đề đáng cười, mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Dù sao, tôi tự hỏi liệu Auguste có thực sự ở trong phòng của cậu ấy không. Tôi khá là lo lắng, mọi thứ có vẻ vẫn đúng theo nguyên tác. Tôi muốn ra ngoài và kiểm tra tình trạng của cậu ấy.
Tôi định nháy mắt ra hiệu cho Tirnanog dưới chân mình, nhưng rồi tôi lại quyết định trở về hàng ghế dành cho khách. Sẽ là tệ nếu tôi hành động quá sớm và không thể ứng phó với các tình huống bất ngờ.
Khi tôi nghĩ như vậy, Vua Ignitia và cha tôi bắt đầu nói chuyện vui vẻ.
“Bệ hạ, có vẻ năm nay con Blackcurrant cũng tham gia đó.”
“Để ta xem nào. Ồ, ngươi nói đúng rồi! Đôi mắt của Ernst vẫn thật đáng ghen tỵ mà. Để xem người điều khiển nó là ai nào?”
“Người điều khiển nó đội mũ giáp kín với áo giáp màu đen và không hề đeo huy hiệu nào cả……………….trên tay trái của cậu ta có một dải ruy băng màu xanh lam.”
“Một hiệp sĩ đen bí ẩn không rõ danh tính à! Hơn nữa cậu ta còn mang theo lời thề với một vị tiểu thư sao. Thật là hoài niệm. Khi còn trẻ ta cũng từng giấu danh tính để tham gia giải đấu. Về Auguste, thật tiếc là nó
không thể tham gia vì giới hạn độ tuổi.”
Vua Ignitia nhìn kỵ sĩ rồng trẻ tuổi với vẻ mặt vui mừng. Anh ấy cũng thực sự rất thích rồng.
…………...nhưng, những lời của ông ấy có phần gì đó âu lo.
Một hiệp sĩ giáp đen không rõ danh tính? Một dải ruy băng màu xanh lam?
Đột nhiên câu nói ‘Khi còn trẻ ta cũng từng giấu danh tính để tham gia giải đấu’ của vua Ignitia làm tôi chú ý. Không thể nào như vậy, đúng không?
“Cha ơi, con rồng nào là Blackcurrant vậy?”
“Là con rồng đen kia kìa. Cô bé ý là một con rồng lớp da dụng cỡ 20m.”
“Tiểu thư Erica để ta tiết lộ cho cháu nhé, mục đích của giải đấu này là để tìm ra hiệp sĩ có năng lực nhất trong thành phố này đấy. Tuy nhiên khi mà nói đến rồng cỡ 20m, thì rất ít người có thể điều khiển chúng. Theo ta nhớ thì lần gần đây nhất có người cưỡi trên cô bé này là vào 5 năm trước.”
Khi tôi vừa hỏi tôi đã nhận luôn được một khối lượng lớn thông tin. Vua Ignitia dường như đặc biệt phấn khích. Khi mọi người đề cập chủ đề mà họ yêu thích cả hai đều bất giác nói không ngừng, họ quả thực rất giống nhau mà.
“Tôi tự hỏi người đó có trong đội hiệp sĩ hoàng gia không, cậu ấy có vẻ có kỹ năng rất xuất sắc.”
“Blackcurrant tuy là một con rồng ngoan ngoãn, nhưng cô bé ấy vẫn là một con rồng cỡ 20m. Thất là tuyệt vời khi có một người có thể cưỡi nó. Chắc chắn ta muốn có cậu ta trong đội hiệp sĩ hoàng gia rồi.”
“Thần hiểu.”
Sự nghi ngờ của tôi ngày càng nhiều khi tôi nghe thêm những lời giải thích. Auguste chính là người đang cưỡi trên Blackcurrant? Oh, tôi hy vọng đó là một thiên tài vô danh không liên quan đến tôi. Mà nếu đó thực sự là cậu Auguste thì xin cậu đừng có ngã.
Trong khi tôi đang cầu nguyện thì tiếng còi khai mạc giải đấu vang.
=======
(1) Cò son đỏ:
là một loài chim thuộc họ Họ Cò quăm (Threskiornithidae) và là loài duy nhất trong chi Nipponia. Chúng từng sinh sống ở khu vực rộng lớn kéo dài từ Trung Hoa sang Nhật Bản, Triều Tiên và vùng Viễn Đông của Nga, nhưng đã có thời gần như bị tuyệt diệt và nay chỉ còn tập trung chủ yếu ở các tỉnh Thiểm Tây của Trung Quốc và đảo Sado của Nhật Bản.