Shini Yasui Kōshaku Reijō to Nana-ri no Kikōshi

chương 17: đến miền đất hứa

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tran: Mình đã cày xong Object 268 Version 4 và Object 279 (early) nên bây giờ mình sẽ quay trở lại <(“), và chương này dài vãi………………..

======================================

“Bây giờ, thiếu gia Klaus, cậu hãy giữ những bông hoa này thật cẩn thận nhé.”

Tôi tiếp tục lấy kéo tỉa cắt thêm một bông hoa hồng nhạt rồi đưa nó cho Klaus, lúc này cậu ấy trông cứ như một lẵng hoa di động vậy.

Tôi có thể nhìn thấy những quầng thâm ở dưới mắt của cậu ấy, có lẽ hôm qua cậu ấy đã bị bố mẹ giáo huấn một trận. Tuy không bị thương nặng nhưng khắp cậu ấy bị xước xác khắp người. Trên má và trên trán cậu ấy đang được dán hai miếng băng gạc lớn, trông cậu ta cứ như là một cậu bé bước ra từ một cuốn manga vậy. Mà bị thương vậy, nhưng làn da đẹp đẽ của cậu ta chả có chút dấu hiệu trở nên thô ráp, chắc có lẽ đây là đặc quyền của cái kiểu nhân vật mĩ nam.

À, còn tôi đây, Erica- cô tiểu thư phản diện vĩ đạị, làn da của tôi cũng không hề trở nên thô ráp chút nào. Tôi cũng rất biết ơn cái thể chất đặc biệt của mình, tôi đã không bị đau mỏi cơ một chút nào, cho dù tôi đã không tập thể dục thường xuyên.

“Ưfưfư, anh Klaus, hôm nay anh sẽ ngoan ngoãn nghe lời em có phải không?”

Hôm nay, như đã hứa từ trước, chúng tôi đang đi dạo trong Khu vườn Knot của Cung điện mùa Xuân. Tất cả những người làm vườn đang nhìn Ann một cách vui vẻ, tinh thần của cô bé hôm nay dường như đang ở mức rất cao. Theo sau là tôi với một chiếc kéo tỉa và Klaus đang ôm đống hoa. Nhìn vào chúng tôi lúc này thì cứ như Ann là một nàng công chúa đang đi dạo còn chúng tôi là những hầu cận theo sau.

Cái màu xanh chói lọi của mùa xuân bất ngờ làm lóa mắt tôi. Klaus cũng nheo mắt lại. Ồ, đồng chí của tôi đây rồi.

“Erica, hôm qua cậu cũng thức cả đêm à?”

“Ừm, tại mình cần dọn dẹp vài thứ………..thiếu gia Klaus, có vẻ cậu đã phải chịu trận thuyết giáo khó nhằn nhỉ.”

“Không phải là khó nhằn.”

Huh? Có lẽ tôi nên dùng ‘khó nhọc’ ư? Tôi còn kiểu suy nghĩ kiểu Nhật, nhưng thực tế cuộc trò chuyện của chúng tôi là theo nguyên tắc ngôn ngữ của thế giới này. Mà ở thế giới này thì việc sử dụng kính ngữ mờ nhạt hơn và cũng không có nhiêu nguyên tắc ràng buộc.̣ (1)

“....Thuyết giáo à……...không, cha tôi chỉ là dạy dỗ tôi thôi và bài học còn chưa kết thúc. Tôi mới được cho tạm nghỉ thôi.”

“Hự!”

“Vá sau đó là sẽ đến lượt mẹ tôi…………!”

“Hự..................thiếu gia Klaus, mình hi vọng cậu sẽ sống sót!”

Đó quả là một gia đình khá nghiêm khắc. Nhưng đây có lẽ là cách mà vợ chồng công tước Hafan thể hiện tình yêu thương của họ.Tôi chắc chắn đằng sau sự nghiêm khắc đó còn là sự lo lắng.

“Đằng kia có một bông hồng cực kì đẹp kìa!”

“Anh chịu với em luôn rồi đấy. Nghe nè, em chỉ được lấy thêm tầm hai, ba bông nữa thôi nhé.”

“Anh! Nếu anh mà không tỏ ra ăn năn là em sẽ mách hết mọi chuyện cho bố mẹ đấy, anh hiểu chứ………………………..”

“Khụ…! ĐI thôi Erica! Hãy làm điều con bé muốn, rồi nó sẽ cắt trụi khu vườn này luôn!”

“Em sẽ không làm như vậy!”

“Được rồi, được rồi, tiểu thư Ann, em hãy cắt bao nhiêu hoa tùy em thích.”

Klaus đành miễn cưỡng tiếp tục đi theo cô em gái bướng bỉnh của mình, còn Ann thì vẫn thả mình tận hưởng cuộc vui. Xét cho cùng thì họ vẫn là một cặp anh em rất hòa thuận.

(Aaaaah~..cuối cùng, tôi cũng hạ được death flags, quá là một death flags khó nhằn mà…..)

Tâm trí của tôi lúc này có vẻ như đã lạc đi đâu mất. Có lẽ là do hôm qua tôi thức cả đêm cho nên lúc này tôi hành động cứ như một cỗ máy, cắt hoa và giới thiệu về khu vườn. Cho dù hơi mát tập chung một chút nhưng tôi vẫn cảm mùng vì mình đã không bỏ mạng.

“Chị Erica ơi, bông hoa màu vàng đằng kia là loại hoa gì thế?”

“Đó là một giống Mộc Hương(2) đến từ lục địa phía nam.”

“Nó trông thật đáng yêu! chị Erica ơi, em lại gần để xem nó nhé!”

“Ừ, tiểu thư Ann, em cứ tự nhiên đi.”

Kể từ đêm qua Ann đã bắt đầu gọi tôi là “chị” (Onee-sama). Nói sao nhỉ, nghe ná ná như mấy Shoujo-Ai kinh điển thì phải? Tôi cảm thấy khá là hạnh phúc, nhưng cũng lại cảm thấy rất xấu hổ vì không biết nên đáp lại cô bé như thế nào. Liệu tôi có nên trao đổi chuỗi tràng hạt thánh giá với em ấy? Mà lục địa này không hề có phong tục đeo thánh giá, nếu vậy thì tôi có nên thay nó bằng dây chuyền tinh thể sao không nhỉ? Nghe thật là ngớ ngẩn.(3)

“Thật là……..con bé đó, nó chả bao giờ biết kiểm soát bản thân gì cả.”

Hai tay Klaus lúc này đang phải chất đầy những bông hoa mà Ann đã chọn.

Có vẻ như dư âm của cuộc thám hiểm hôm qua vẫn còn đọng lại nên đến tận bây giời Ann vẫn không buông tha cho Klaus. Còn tôi thì lại mơ màng cắt những bông hoa mà Ann đã chon rồi đưa nó cho Klaus. Nhờ tất cả những điều trên mà lúc này trên tay Klaus đã có một số lượng hoa đáng kinh ngạc.

Ngoài số lượng hoa mà đang được Klaus giữ, điều đáng kinh ngạc hơn là số hoa được mang về phòng Ann đã gấp ba lần số hoa này. Bảo là nói đùa nhưng rất có thể Ann sẽ cắt trụi cả khu vườn này mất.

“Tính cách của cô bé giống hệt như cậu vậy, thiếu gia Klaus. Cô bé cũng luôn đầy sự tò. À mà, cậu không nhã nhặn được tiểu thư Ann.”

“Ồ, Erica……..à không, quý cô Erica, quý cô vừa nói gì vậy?”

“Ồ, thiếu gia Klaus, hãy nhìn bông hoa đăng kia mà xem, trông nó thật đáng yêu.”

Việc nói xấu sau lưng người mà bị bắt được quả thật không hay ho một chút nào!

Tôi vừa né tránh cái bĩu môi của cậu ta vừa cầm kéo tỉa cắt lấy một bông hoa hồng đỏ thẫm. Để Klaus không còn chú ý đến lời trêu chọc vừa rồi nữa tôi liền cài bông hoa đó lên tóc của cậu ta.

“Ồ, nó thực sự hợp với cậu đấy, thiếu gia Klaus”

“Chờ đã! Dừng lại!”Mặt của Klaus bắt đầu đỏ lên vì xấu hổ! Quả là một điều hay hò mà!

Klaus vội vàng lắc mạnh đầu để cho bông hoa rơi xuống. Tuy nhiên có vẻ như nhưng chiếc gai đã bắt vào tóc của cậu ấy nên nó rất khó để có thể rơi ra.

Tuyệt, hay thật đấy! Cậu làm tốt lắm hoa hồng!

“Ồ, Klaus, trông cậu thật là đáng yêu đấy.”

“Ah! Anh Eduard, mừng anh đã về!”

“Gừ, Eduard!?”

Anh trai tôi xuất hiện, anh mặc bộ quần áo giống hệt như bộ lúc anh ấy chuẩn bị rời đi, trên tay anh ấy là một chiếc túi da, hay nói đúng hơn thì đó là Wunderkammer.

Như mọi khi anh ấy vẫn giữ cho mình một vẻ ngoài chải chuốt cùng với cách cư xử lịch thiệp. thân thiện, nhưng tôi vẫn có thể cảm thấy sự mệt mỏi trên khuôn mặt của anh ấy.

Hay là do anh ấy đã thức cả đêm qua nhỉ ?

“Dammm…………..! Dừng lại! Đừng có nhìn tôi như vậy!”

Klaus ngại ngùng lấy bó hoa đang cầm che mặt lại. Thậm chí tai của cậu ấy cũng đã đỏ lên. Như mà thiếu gia Klaus, xin cậu đấy, hãy bỏ mấy hành động kiểu vậy đi.

“Đừng có trốn như vậy chứ. Không phải là trông rất dễ thương sao?”

“Gưh……...nhớ đấy Eduard Aurelia! Sự nhục nhã này, một ngày nào đó ta sẽ rửa sạch nó!”

Sau khi quẳng lại một lời đe dọa Klaus liền chạy về phía Ann và trốn. Thực sự thì việc bi anh tôi nhìn thấy là rất đáng xấu hổ sao. Chắc có lẽ là do cậu ấy luôn coi anh tôi là một đối thủ chẳng?

“Tuy anh đã ngay lập tức quay về khi nhận được tin nhắn từ cú đưa thư, nhưng……….anh xin lỗi ,Erica. Nghe nói em đã suýt chết vì một cái bẫy của anh?”

“Không sao đâu anh, lời nguyền đã được hóa giả rồi mà anh, em ổn mà.”

Thay vào đó có lẽ tôi nên cảm ơn cái bẫy siêu khủng của anh ấy. Tôi thực sự biết ơn anh ấy.

“Hơn nữa, em rất xin lỗi vì đã tiêu tốn khá khá trang thiết bị của anh.”

“Không sao đâu. Cha đã kể hết mọi chuyện cho anh rồi. Khi mà anh biết rằng đống trang thiết bị đó đã cứu mạng cô em gái đáng yêu của mình thì anh lại cảm thấy thực sự tự hào đấy.”

“Anh à……………….”

Anh tôi cúi xuống nhìn tôi và nở một nụ cười dịu dàng. Trong khoảnh khắc tôi cảm thấy dường như mình sắp khóc. Thật là tốt, có một người anh trai thật là tốt.

Nhưng, ngay sau đó, nụ cười thiên thần của anh tôi ngay lập tức trở thành một nụ cười hắc ám.“À, nhưng mà em hãy cố nhớ xem có những ai đã sử dụng chúng và dùng bao nhiêu lần rồi nói lại với anh nhé.”

“...........anh à, anh định làm gì vỵ?”

“Đó là bí mật. Nhưng nó sẽ không ảnh hưởng gì đến em đâu, thế nên Erica, em không cần phải lo lắng đâu.”

Klaus à…………….hình như anh trai tôi đang tính đòi cậu tiền vì đã dùng mấy cái đũa phép và lọ hồi phục đấy. Điều này cứ như là xát muối vào vết thương vậy. Quả nhiên những điều tồi tệ luôn nối tiếp nhau. Đến khi anh tôi xuất hóa đơn thì chắc cậu ấy sẽ phải bán vài cánh rừng trong diện thừa kế thì may ra mới trả hết được.

Thôi thì có lẽ tôi cũng nên xin anh trai để tôi có thể tự trả phần của mình. Còn Klaus thì chắc đến khi cậu ta trở thành công tước Hafan, cậu ta sẽ phải cố gắng hết sức để bù lại khoản thâm hụt đó.

Tuy mọi chuyện đã qua nhưng tôi vẫn phân vân không biết mình có nên kể toàn bộ mọi chuyện ở Tàn tích Visitor. cho gia đình tôi nghe không. Con quái vật khổng lồ Zaratan đó có thể sẽ trở thành một vụ bê bối lớn của Aurelia phương Tây.

“Anh cũng lén đến khu tàn tích đó một vài lần rồi, tuy nhiên anh vẫn chưa đến được mơi mình muốn.”

“Đó là nơi nào thế anh?”

“Bạn của anh đã tìm hiểu qua một số nghi chép cổ,theo những ghi chép này thì tầng sâu nhất của khu tàn tích đó có một sinh vật huyền bí đang ngủ say.”

“O-oh…...vậy à……...em không thể hình dung nổi đó…..!”

“Bằng cách phân tích các mẫu đất, các mạch tinh thể sao cũng như quặng thép sao thì anh nghĩ rằng tàn tích Visitor năm ở phần trung của sinh vật này, đường kính sinh vật này có lẽ là tầm khoảng 5km, tuy nhiên thì đây chỉ là nhận định chủ quan của anh mà thôi.”

“Hể……….5 km ư……?”

“Nó thực sự là rất tuyệt vời phải không nào?”

Tuy tôi cũng đã từng nghe con quái vật nói rằng nó lớn bằng một thành phố, nhưng mà thật khó tưởng tượng rằng có một sinh vật dài hơn 5km. Đúng hơn thì đó là điều vượt ngoài sức tưởng tượng. Thật may mắn vì chúng chỉ phải đối đầu với Zaratan ở dạng nhỏ. Nếu mà nó ở đúng kích cỡ của mình thì chắc chắn chúng tôi sẽ không có một cơ hội nào. Cũng dễ hiểu khi các nhà giả kim cổ xưa đã phải mạo hiểm mạng sống sử thứ vũ khí cuối cùng đũa Sailor’s Song để hạ gục nó.

“Đúng rồi. Tuy anh biết em sẽ chẳng bao giờ mò tới khu tàn tích đó nữa, những nhơ đâu em bị lạc ở đó lần nữa thì hãy nhớ đừng đi xuống sâu hơn tầng bảy nhé.”

“Ư….tại sao ạ?”

“Ở tầng thứ tám có khá nhiều quái vật khó nhằn. Tuy bọn anh đã hầu như quét sạch chúng, nhưng thật không may là bọn anh dùng phép thuật quy mô lớn nên cũng đã gây thiệt hại đáng kể cho cơ cấu của mê cung. Trong trường hợp xấu nhất thì tầng đó có thể bị sập.”

“Th-thật là nguy hiểm………..”

"Anh đã trao đổi với những nhân viên nghiên cứu khác xem có thể gia cố lại mê cung hoặc đào một đường hầm khác hay không. Nhưng dù là phương án nào đi nữa thì bọn anh cũng không thể nào giữ bí mật với cha được, cho nên anh đã phải đề nghị một đội nghiên cứu chính thức từ Học viện ma thuật Lindis.”

Đương nhiên anh tôi sẽ là trưởng đoàn điều tra đó. Tôi biết rõ mà. Ồ, nhân tiện thì dạ dày của tôi đang đau quặn lên vì tôi đang giả vờ ngây thơ không biết gì.

“Nhắc mới nhớ, ngày hôm qua, khi bọn ở bên đó thì bọn đã nghe thấy một tiếng động rất lớn cứ như là có lở đất ở mấy tầng bên dưới vậy.”

“À, có lẽ là nó đã sập rồi. Vậy thì việc đào một đường hầm là một lựa chọn khả dĩ nhỉ? Nhưng mà………...cái gì đã gây ra nó chứ, nó đâu có liên kết với các tầng khác………..hay anh đã bỏ qua gì đó nhỉ……………”

Lại thêm một sự mâu thuẫn nảy sinh, lúc này tôi đã trở nên khá mệt mỏi. Rốt cuộc thì mấy lời nói dối sơ sài lại khiến cho việc giữ bí mật càng trở nên lố bịch.

“À...à mà anh ơi! Thật khó có thể tin rằng có một sinh vật lại to lớn đến mức đó nhỉ! ”

“Erica, em cũng có hứng thú với mấy sinh vật khổng lồ à? “

Đó không thể gọi là hứng thú, đúng hơn thì tôi đã có một trải nghiệm tồi tệ với sinh vật đó.

“Nhà giả kim Jaconius, hay thươgf được gọi với cái tên Zaratan, em cũng biết về huyền thoại của ông ta đúng không Erica? Có giả thuyết cho rằng cái tên Zaratan của ông ấy, cũng chính là tên của con quái vật khổng lồ kia.”

“Những người ở Lindis đã phát hiện ra những điều rất tuyệt vời nhỉ…………..”

“Ngoài ra họ còn đưa ra nhiều giả thuyết khác như giả thuyết về những sinh vật khổng lồ này, giả thuyết về những tổ chức bí mật và có cả giả thuyết người ngoài hành tinh, hay thậm chí họ có giả thiết rằng có một cơ sở năng lặng cổ đại dưới mặt đất đang chi phối và kiểm soát không gian nữa.”

Em hiểu rõ anh, nhưng mấy cái này là hơi thái quá đấy anh à. Anh chắc cũng đã câu kéo được một lượng khá khá các nhà nghiên cứu thích thú mấy kiểu học thuyết âm mưu(4) như thế này nhỉ.

“Anh ơi, anh hãy kể thêm về giả thuyết sinh vật khổng lồ đi……….”

“Ồ, cơ sở của nó là từ một vài câu truyện trong văn hóa dân gian .”

Eduard tỏ ra hơi do dự một chút. Đó vẫn một nụ cười dịu dàng như mọi khi, nhưng một chút gì đó buồn bã đã len lỏi vào nó.

“Nhà giả kim Jaconius, ông ta được nhắc đến trong chính sử Aurelia, và ông ta cũng xuất hiện trong rất nhiều dị bản khác nhau, tuy chúng có khá nhiều sự khác biệt, nhưng về cơ bản thì Zaratan, một ẩn sĩ, là người đã chế tạo thành công Hòn đá của nhà hiền triết.”

“Em chỉ biết về câu chuyện của Zaratan trong truyện cổ tích thôi.”

“Ừ, nhưng thực sự ra đó cũng là một huyền thoại đầy bí ẩn, câu truyện đó chỉ được lưu truyền trong gia đình công tước Aurelia mà thôi. Theo câu truyện mà được truyền lại trong gia đình ta thì Zaratan bị giết bởi phép sao rơi. Còn trong chính sử, phần mà em chưa học tới thì Zaratan đã bị giết bởi một con dao trong lúc ngủ.”

Tôi giật mình. Nó hoàn toàn trùng khớp với những gì Zaratan đã nói. Nó đã bị giết trong lúc đang nghỉ ngơi. Đối với Aurelia, giết Zaratan nên là một điều cấm kỵ. Cho nên sự thật đã bị xe thành nhiều mảnh nhỏ và đã được lưu truyền đến tận bây giờ.

Tran: Người ta có câu “Một nửa sự thật không phải là sự thật"

“Một của người bạn bạn của anh có hứng thú khá lớn với câu chuyện này. Ban đầu, anh cũng chỉ định giúp một chút thôi, nhưng không hiểu từ lúc nào anh đã bị cuốn vào câu chuyện này còn sâu hơn cả cậu ta………..có vẻ như tổ tiên của chúng ta muốn để lại một lời nhẵn nào đó cho con cháu………..đó không phải là một câu chuyện rất thú vị sao?”

“Anh ơi, anh có biết chính xác chuyện gì đã xảy ra với Zaratan không vậy?”

“Vì đó hầu hết là những câu truyện được lưu truyền trong văn hóa dân gian, một số chúng đã bị thất truyền, nên chúng ta khó có thể tạo ra một bản hoàn chỉnh được, nhưng……….”

Mở đầu bằng một câu kiểu cậy và anh tôi bắt đầu kể.

Tổ tiên của chúng tôi đến từ một miền đất xa xôi ở phía bên kia đại dương, nơi có những ngôi sao sáng ngời. Nhưng vì một lý do nào đó, có thể là một thảm họa, chúng tôi đã phải ời khỏi miền đất của mình. Một nhà giả kim được biết với cái tên Jaconius, đã tạo ra một sinh vật khổng lồ để dành cho mục đích vượt biển. Tên của sinh vật đó là Zaratan.

Sau nhiều năm tháng trôi qua Zaratan đã đạt đến kích thước của một hòn đảo lớn, nó đã thay thế cho những con tàu con tàu già cỗi và chở tổ tiên chúng tôi. Một thành phố được xây dựng trên mai Zaratan và xương của Zaratan trở thành quặng quý, trong số đó là tinh thể sao và thép sao.

Đó là một hành trình dài, nó đã kéo dài gần một thế hệ và chúng tôi cuối cùng đã đến Ichthyes.Tuy nhiên, các nhà giả kim đang dẫn đầu cuộc hành trình lúc bấy giờ đã đưa ra quyết định giết chết Zaratan, sinh vật có công lớn nhất trong cuộc hành trình và một người con của Jaconius. Người ta cho rằng họ đưa ra quyết định này là vì họ muốn có được Hòn đá của nhà hiền triết, nó được cho là nằm ở bên trong cơ thể Zaratan. Nhưng bất kể họ mổ xẻ cơ thể của Zaratan bao nhiêu, họ vẫn không thể tìm thấy Hòn đá của nhà hiền triết.

Sau đó các nhà giả kim cảm thấy ghê tởm bởi hành động của chính mình và họ thấy vô cùng hối hận. Họ chôn cất con của Jaconius một cách cẩn thận dưới vực sâu của cơ thể Zaratan. Các nhà giả kim cũng đã tạo ra một mê cung sâu thẳm để không ai có thể chạm tới khu lăng mộ đó.

‘Không ai được phép làm phiền giấc ngủ của Zaratan và người con của Jaconius’

Sau đó đứa con trai út của Jaconius, người mà đã may mắn sống sot đã kết hôn với con gái của một trong những nhà lãnh đạo, sau đó cậu đã trở thành tộc trưởng của tộc Visitor. Và đó cũng là khởi đầu của gia đình công tước Aurelia.

“Những nhà giả kim đó đã phá vỡ một giao ước naoif khi họ giết chết Zaratan, nhưng anh không rõ nó là như thế nào.”

“Đó quả là một câu chuyện buồn……………”

“Anh không biết liệu mọi thứ có đúng như vậy không, nhưng anh nghĩ rằng sự thật có cái gì đó ẩn giấu sau câu chuyện này. Có lẽ, chúng ta, hậu duệ của Jaconius phải làm sáng tỏ nó…...hoặc chí ý là anh nghĩ vậy.”

Anh mỉm cười rạng rỡ để cổ vũ tôi.

“Theo giả thuyết của anh thì bọn họ không chỉ được chôn cất không thôi mà còn được coi như thần linh. Anh tin rằng thần Bren chính là sự kết hợp của con Jaconius và Zaratan.”

“Zaratan, một vị thần ư………………..”

“Nếu mà anh có thể tìm thấy bàn thờ của Bren trong khu tàn tích đó thì nó sẽ là một khẳng định cho giả thuyết đó…………...nhưng với việc mê cung đã sụp đổ thì có lẽ sẽ phải mất vài năm nữa thì cuộc điều tra này mới sáng tỏ được……………”

À, vậy nó giống như Sugawara no Michizane(5) và Taira no Masakado(6) hả? Mặc dù nó có một sự thù án sâu sắc với con người, nhưng nó vẫn được coi là một vị thần.

Bị phản bội, giết hại và sau đó để xoa dịu linh hồn, họ đã được thờ cúng như một vị thần…..

Tôi cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên khi mình có một chút đồng cảm với họ.

Bị gán cho những điều vô lý, nhận được những yêu ích kỷ, bị giết bởi một lí do trái với lẽ thường, không phải là giống tôi lắm sao? Nó cũng bị sát hại bởi một thứ vũ khí cùn, chà, cũng khó có thể so sánh một cái xa beng với một cú rơi thiên thạch được.

Tran: cái này hình như tác giả đã nhầm vì theo phần đầu thì Erica kiếp trước bị đâm chết………….mà xà beng cũng đâm đc đó >.< ………….à mình có bạn bên giám định pháp ý, nếu bạn có hứng >.< .

“À nhân tiện, Erica này, con golem đó……………..nó làm bằng thép sao, hả? Em đã làm nó khi nào vậy?”

Oops!

Tôi nhìn xuống chân mình một cách bối rối. Đó là một bộ giáp bằng thép có cỡ một con thú nhồi bông. nó im lặng ngồi đó. Nó theo tôi đến khu vườn này từ khi nào thế !?

“A……… à.thì ngày hôm qua, em đã hạ một con golem acid hydrogel của anh và em đã tận dụng lõi……………..”

“Haha………...Em đừng bận tâm, mấy con golem acid hydrogel anh làm bao nhiêu chả được.”

“Nghe anh nói vậy làm em thấy rất cảm kích.”

"Nhưng mà em làm con Golem này từ thép tinh tú đúng chứ. Nó có thể biến đổi hình dạng tùy vào lượng ma lực đưa vào đúng chứ, nhờ đó nó có thể chuyển động như một sinh vật sống phải không.”

"Ph-phải! Anh đoán đúng rồi.”

“Hử! Nó có vẻ rất thú vị…..? Nó có cấu tạo hai lớp đúng không?”

“Hiie! Đó là một công nghệ bí mật mà em đang thử nghiệm.”

“Anh hiểu, tiếc nhỉ……….oops, đến giờ mất rồi………..”

Tôi đã ở giới hạn của mình trong việc bịa truyện! Ngay lúc đó thì anh tôi liếc nhìn đồng hồ. Y-yosh! Xem ra tôi đã thoát lần này!

“Anh sẽ phải về phòng bây giờ. Có vẻ như em đã dùng gần hết trang thiết bị của anh đó.”

“Ưm.”

“Để khi mọi thứ ổn thỏa anh sẽ kể cho em vài chuyện về chiếc vòng cổ kia. Anh đã phát hiện ra một số điều rất thú vị về nó. Vậy thôi nhé, hẹn gặp em sau, Erica.”

Sau khi dứt lời anh Eduard liền quay trở lại phòng mình.

Khi tôi nhìn vào chân của mình, tôi có thể thấy lưng của con golem thép sao. Trên thực tế, nó không phải là một con golem..Đúng hơn đó là một sinh vật sống đang mặc một bộ giáp nhỏ làm từ thép sao.

“Tại sao ngươi lại theo ta?”

“Đương nhiên là do ta có một vài mối bận tâm”

“Bận tâm cái gì?”

“Tại sao ngươi lại để ta sống?”

“Sự nhân từ, có lẽ vậy? ”

“Ta không thích sự nhân từ đó. Ngươi đâu có hiểu cảm giác của ta.”

“Cũng đúng.”

“Nhưng, ta cũng đã nghe được một vài điều tốt.”

“Câu chuyện mà anh trai ta vừa kể à?”

“Aa.”

Nước mắt bắt đầu trào ra từ những cái hốc đen.

“Ta đã không bị những người đó phản bội. Họ cũng bị giết hại.”

“Có vẻ là vậy. Mặc dù đó chỉ là những câu chuyện dân gian.”

“Ta……..”

“Sao?”

“Ta có thể khóc thương cho họ chứ?”

“Được mà.“

Đêm qua, sau khi tôi được giải chú thì Klaus đưa cho tôi chiếc lọ niêm phong Zaratan.

‘Cậu muốn làm điều gì với nó cũng được.’ đó là những gì cậu ấy đã nói. Vậy nên tôi đã tận dụng nó, gỡ bỏ phong ấn và đưa ra một lời đề nghị.

"Ta cho rằng ý muốn báo thù của ngươi là chính đáng. Hơn nữa, ta cũng muốn hoàn thành giao ước của tổ tiên mình."

“Tại sao vậy?”

“Sự nhân từ, ngươi không cần phải hiểu cảm xúc của ta đâu.”

Zaratan lúc này đã nhỏ hơn rất nhiều, có lẽ là do ma thuật nén không gian của Klaus. Đó là một con rồng dị thường với kích thước của một con mèo.. Đó chính là hình dạng của nó ấy bây giờ.

Vảy đen như bầu trời đêm. Hai sừng xoắn như sừng cừu. Hàm răng sắc nhọn như răng cá mập. Mười đầu ngón nay của nó là những chiếc móng vuốt ngắn sắc nhọn. Trên lưng nó có một lớp vảy đặc biệt dày trông chúng như một chiếc mai vậy. Có lẽ là vì nó đang ở hình dạng lúc bé nên phần đầu và cẳng tay khá to, còn cánh tay và đuôi lại nhỏ xíu. Cái tỉ lệ cơ thể của nó hệt như một con gấu bông vậy.

Nó có thể được gọi là một con cá vì lớp vảy của mình. cũng có thể gọi nó là một con rùa vì lớp mai của nó. Nó là Hòn đá của nhà hiền triết, là một vị thần và cũng là một ác linh.Nhưng rốt cục nó vẫn không có một cái tên riêng cho chính bản thân mình. Nó chỉ là một con rồng đen dị thường trong thế giới này.

Đêm qua tôi đã chế tạo một bộ giáp sắt nhỏ. Do được làm bằng thép sao nên nó có thể biến đổi hình dạng tùy theo lượng ma lực được đưa vào. Những câu thần chú trên đó được tôi chạm khắc bằng dao athame.

Tôi là một kẻ vô dụng, không thể tạo ra bùa chú cũng như sạc phép thuật, nhưng chí ý tôi cũng có thể làm mấy chuyện trên với tư cách là một nhà giả kim.

Và rồi tôi đưa linh hồn của nó vào bộ giáp. Một phần là để ngụy trang, biến anh ta thành một con golem, phần còn lại là để ngăn cho cơ thể nó lớn lên một cách không giới hạn.

“........sự trả thù của ta, nó kết thúc rồi.”

“Nó ổn chứ?"

“Lúc đó, ta nghĩ rằng ta đã giết được ngươi. Trong khoảnh khắc đó, trái tim ta tràn ngập niềm vui, nó lớn đến nỗi khiến ta cảm thấy mọi thứ không còn quan trọng nữa. Ngươi trông giống hệt như người đó. Ta không thực sự quan tâm đến Aurelia. Ta chỉ muốn giết chúng. Với ta họ mới là đặc biệt. Nên, tốt rồi. Người đó đã không còn nữa.”

“Thực sự thì, ngươi định giết họ bằng "Ngôi sao của giả kim thuật sư" để trả thù có đúng không?"

“...........ngươi có vẻ hiểu ta rất rõ.”Con rồng hơn sáu trăm năm tuổi phát ra tiếng cười vui vẻ từ trong bộ giáp.

“Nếu có thể, hãy để ta hoàn thành giao ước của tổ tiên mình.”

“Mong ước của ta từ trước giờ vẫn không thay đổi……..ta muốn có một người bạn, và cuối cùng là một cái tên mới.”

“Chỉ có thế thôi sao?”

“Đó chính xác là những điều ta đã khao khát trong hàng trăm năm qua.”

“..........là như vậy à.”

Tôi cúi xuống và chạm vào bàn tay vuốt vuốt của Zaratan.

“Vậy thì tôi sẽ cho cậu một cái tên mới……………”

Ngay lúc đó, cặp anh em xinh đẹp và dũng cảm nhà Hafan đã trở lại với hàng tá hoa hồng. Một làn gió mát thổi qua Cung điện mùa xuân đầy hoa.

“Hãy đến đây nào bạn của tôi, hãy nhận lấy cái tên mới của vùng biển và miền đất hứa này: Tír na nÓg.”(7)

==================

(1) Ở đoạn đầu Erica dùng ご苦労さま và câu sau Erica tự hỏi đáng lẽ nên dùng 疲れさま. Hai cụm này đều có ý chỉ sự khó khăn vất vả, nhưng cụm đầu được dùng giữa cấp trên-dưới, còn cụm thứ 2 dùng cho đồng nghiệp với nhau. Nhưng trong thế giới của Erica thì ko có kiểu phân biệt thế này, Erica đang có một chút nhầm lẫn. Ở tiếng Việt thì cũng không hề có kiểu này, nên mình để tạm 2 từ đồng nghĩa để phân biệt.

(2) Mộc Hương: còn có tên khác là Hường mân côi, Kim ngân Nữ, là một loài thực vật có hoa thuộc họ hoa hồng Rosaceae, có nguồn gốc từ miền Trung và miền Tây Trung Quốc, ở các tỉnh Cam Túc, Quý Châu, Hà Nam, Hồ Bắc, Giang Tô, Tứ Xuyên và Vân Nam, ở độ cao 500-2,200 m.

(3) Cái này khá phổ biến với Shoujo-Ai/Yuri, hay có cảnh cặp đôi của chúng ta trao đổi với nhau một món đồ nào đó để thể hiện tình cảm, với hình ảnh chuỗi tràng hạt thì các bạn có thể tham khảo “Strawberry Panic!.”

(4) Thuyết âm mưu: hay thuyết ngờ vực là cách lý giải những vấn đề chính trị, kinh tế, xã hội theo hướng gán cho chúng những âm mưu bí mật của các thế lực ngầm đứng đằng sau.

(5) Sugawara no Michizane: còn được gọi là Kan Shōjō hoặc Kanke, là một học giả, nhà thơ và chính trị gia của thời kỳ Heian của Nhật Bản.

(6) Taira no Masakado: là một samurai thời Heian, người dẫn đầu một cuộc khởi nghĩa chống lại chính quyền ở Kyoto.

(7)Tír na nÓg: là tên của miền đất hứa / Vùng đất của người chết trong thần thoại và văn hóa dân gian Ailen.

Truyện Chữ Hay