Tôi đưa cho Klaus cây Urd Sight đang dùng và kèm theo một chiếc găng tay da của nhà giả kim để giảm độ giật của của đũa.
Sau đó tôi lấy một cây Urd Sight mới cho bản thân mình.
“Đây là đũa phép của Aurelia sao, sử dụng nó như thế nào vậy?”
“Để dùng nó cậu chỉ cần nhẩm câu thần chú trong đầu và vung đũa.”
“Có vẻ dễ đấy. Tôi thư nhé, được không?”
“Được chứ, cậu cứ thoải mái.”
Klaus cẩn thận vẫy cây đũa phép.
Phép thuật Urd Sight kích hoạt mà không có vấn đề gì, vòng tròn ma thuật màu trắng hội tụ trên đôi mắt cậu ta.
Klaus nhìn ngó xung quanh và chớp mắt lia lịa.
Tôi dường như có thể nghe thấy tiếng sột soạt do hai hàng lông mi của cậu ta cọ vào nhau do những cú chớp mắt.
“...cái này tiện thật. Tôi không cần tiêu tốn một chút ma lực nào mà vẫn có thể nhìn thấy hình ảnh của cậu vào vài phút trước đây.”
“Urd Sight không thể cho chúng ta thấy những sự kiện đã diễn ra quá lâu về trước. Lúc phát động phép thuật cậu nên tập chung nghĩ đến người cậu muốn thấy và các sự kiện liên quan đến họ.”
“Có nghĩa là tôi cần nghĩ về Ann trong lức tìm kiếm phải không?”
“Đúng vậy. Con bây giờ thì đi thôi.”
Dường như cây đèn tinh thể sao của tôi đang bị oxi hóa, ánh sáng của nó trở nên yếu ớt hơn. Trong điều kiện thiếu sáng thì chúng tôi có lẽ sẽ vô tình bỏ qua những thứ quan trọng. Tôi liền lục túi và lấy ra một cái đèn nữa.
“Thiếu gia Klaus hãy cầm thêm cả chiếc đèn này nữa.”
“Ừ.”
Klau cầm lấy chiếc đèn tôi đưa và buộc nó vào cây quyền trượng của cậu.
Tôi suy nghĩ một chút để hiểu tại sao cậu ta làm vậy và sau đó chợt nhận ra cậu ta làm vậy để có thể dùng cây đèn soi sáng cả những vị trí trên sao.
Ồ, hay đấy.
…...Tốt thôi, nhưng làm gì có chuyện Ann ở mấy chỗ cao đó.
Chắc hẳn cậu vẫn muốn tiếp tục khám phá nơi này nhỉ? Như thế không hay một chút nào, cậu có hiểu không vậy?
Chúng tôi tiếp tục đi trở ra và thi thoảng vung đũa phép để xem xét xung quanh.
“Sao khi tôi nhìn mấy hình ảnh trong quá khứ của cậu thì lúc nào tôi cũng thấy cậu lẩm bẩm một mình vậy.”
“Xin cậu. đừng có trêu chọc tôi nữa.”
“Erica này………….có phải cậu sợ mấy thứ như ma và quái vật phải không?”
“Thiếu gia Klaus này, lo mà tìm em gái của cậu đi.”
Klaus quay mặt về phía trước và cười thích thú.
Có lẽ tôi sẽ bị quấy rối trong một khoảng thời gian.
Mà vậy, dẫu sao tôi cũng chỉ là một cô bé tám tuổi thôi mà.
Việc sợ một cái gì đó là không ổn à?
À, mà nếu xét cả tuổi kiếp trước của tôi thì thật sự là hơi đau đớn một chút khi nói về vấn đề này có thực sự ổn hay không………………....ah haha.
“Tôi thấy tâm trạng cậu thật là bất thường và cả cái ánh mắt đầy sự u ám đó………..cậu có chắc là một cô bé tám tuổi không vậy?”
“Này! Cậu hãy tìm kiếm Ann một cách nghiêm túc đi.”
“Còn cậu, đôi khi đôi mắt của cậu lại thể hiện cái ánh mắt của một kẻ muốn từ bỏ cõi đời đấy………….”
Eh, tôi chả muốn nghe những lời đó từ miệng của cậu đâu!
Biểu cảm trong game của cậu ta thì lúc nào cũng là một đôi mắt vô hồn cả!
Tôi đã phải cầm mình lại một chút để không thốt ra mấy lời đó.
Klaus cứ như một con thú nhỏ vậy, câu ta cứ vô lấy điểm yếu của người khác sau đó vờn vã, chơi đùa với nó.
Đây là một đặc điểm tính cách nho nhỏ mà sau này nó sẽ trở một trong những nhân tố tại ra một kẻ máu S nhỉ?
Không, không, bây giờ nên tập chung tìm kiếm Ann!
“Thiếu gia Klaus, cậu đã tìm thấy Ann chưa vậy?”
“Chưa, tôi chưa thấy dấu hiệu nào của Ann cả, nãy giờ tôi chỉ thấy cậu khi dùng Urd Sight thôi.”
“Cậu có tập chung nghĩ về em ý không thế?”
:Oh, chắc chắn là tôi luôn nghĩ về em ấy rồi. Dù vậy tôi vẫn chỉ thấy cậu mà thôi, thật là phiền phức mà.”
Cái tên này….!!
Không, không, đây chả phải là lúc cho mấy chuyện như vậy.
“Cậu có thực sự thấy Ann đến đây không vậy? Không có bất cứ dấu vết nào cho thấy con bé từng đi qua đây trước đây.”
…...H-huh?
Vừa rồi, tôi chợt cảm thấy có một điều gì đó rất kì lạ.
“....Này Thiếu gia Klaus, cậu có thể chỉ cho tôi vị trí của những lá bùa chú dành cho phép vẽ bản đồ tự động không?”
“Oh, tôi nhớ làm…….lá bùa chúa được dán trong phòng này nằm ở…………..”
Klaus chạy đến góc phòng và nhìn quanh bức tường.
Oh, hình như cậu ấy gặp vấn đề gì đó.
Cậu ta cầm đèn đi qua đi lại soi rọi các bức tường và sau đó quay trở lại với một nét mặt kì lạ.
“Nó không có ở đây.:
“Thật hả.”
“Sao thế nhỉ? Tôi chắc chắn mình đã dán nó ở đó……..thật kì lạ, đây là…………….”
Cậu ta nói không sai.
Tuy chỉ là mang máng, nhưng tôi vẫn nhớ là tôi đã từng thấy có bùa chú dán ở góc mà cậu ta tìm.
Nhưng bây giờ lại không thấy nó nữa.
Tôi bắt đầu có linh cảm xấu về chuyện này……..
“Có vẻ như ở tàn tích Visitor có cơ chế dịch chuyển các hành lang và các căn phòng, đây không phải là cơ chế bằng ma thuật, mà thay vào đó là cơ chế cơ học.”
Ngay lúc đó tôi nghe thấy một tiếng *ầm* lớn.
Có vẻ như nó phát ra từ sâu bên trong tàn tích.
“Một mê cung cơ học ư…….”
“Tôi đã nghe từ cha tôi rằng đó là người Aurelia cổ đại có một loại cơ quan cơ học sử dụng để chống kẻ trộm, nhưng tôi không bao giờ nghĩ rằng người ta lại dùng mê cung cơ học cho một tòa kiến trúc đồ sộ như thế này.”
Cùng lúc có một tiếng động lớn do cơ chế dịch chuyển phát ra, chỗ chúng tôi đứng rung lắc một cách bất thường.
Đó không phải là một trận động đất.
Ngay lúc này, căn phòng nơi mà tôi và Klaus đang đứng bắt đầu di chuyển.
“......cậu thấy Ann và tôi đều đi ra từ phía cổng dịch chuyển phải không.”
“Ưm”
“Ở căn phòng đầu tiên thì cậu thấy cả mình và Ann có đúng không?”
“Đúng vậy.”
Klaus cau mày lại,
Đôi mắt sắc bén của cậu ta nhìn tôi chằm chằm.
“Con đường mà tôi đi và con đường mà cậu đi bám theo tôi có lẽ là một, nhưng con đường mà lúc Ann đI có lẽ là một con đường dẫn tới nơi khác.”
“Rất có thể là như vậy.”
“Erica, nếu là như vậy, thì ngay lúc này, chúng ta không còn có thể định vị vị trí của chúng ta lúc này nữa…….mọi việc hiện tại là vậy.”
“Hiểu rồi, nếu mọi chuyện là như vậy thì chẳng có gì đảm bảo là chúng ta có thể quay về chỗ cổng dịch chuyển cả.”
Chúng tôi đã hoàn toàn mất manh mối để tìm Ann và cũng lạc đường luôn, không thể quay về cung điện Mùa Xuân được nữa.
Kẻ đi săn xác ướp lại trở thành xác ướp.(1)
Khi chúng tôi đã nhận ra điều đó thì mọi thứ quá muộn, và có lẽ mọi cơ hội đã biến mất.
“Cậu có vẻ bình tĩnh nhỉ?”
“Tất nhiên? Nếu tôi cảm thấy hoảng loạn thì tôi đã hành động như một con ngốc rồi.”
“Ờ thì, không phải cậu là một con bé rất cứng đầu sao.”
Người tôi lo lắng nhất lúc này là Ann.
Tôi cảm thấy bình tĩnh lúc này là tôi và Klaus đang ở cùng nhau.
Một cô bé gái, chỉ có một mình và lạc trong tàn tích Visitor tối tăm.
Chỉ cần nghĩ về nó, tôi cảm thấy tim mình thắt lại.
Ngoài ra thì nếu cô bé đã bị ác linh cổ xưa chạm vào thì…………………….
Không,không, lúc này tôi cần phải gạt bỏ mấy suy nghĩ bi quan đó đi.
Tìm ra Ann và đưa họ trở về một cách an toàn, lúc này tôi chỉ cần nghĩ đến hai điều này thôi.
Tuy nhiên, tôi đang cảm thấy cuộc tìm kiếm này rất bế tắc.
Chẳng nhẽ tôi phải đợi qua đêm nay, đợi cha tôi à công tước Hafan phát hiện ra và gửi đội tìm kiếm sao?.
……..KHÔNG.
Nếu như vậy thì Ann sẽ chết, hệt như trong nguyên tác.
Vì mối quan hệ của tôi với cô ấy có sự khác biệt, nên tôi có lẽ cô ấy có giết tôi vào sáu năm sau.
Nhưng kể cả khi death flags đó đã xuống, thì tôi cũng không muốn một cô bé mà tôi quen biết phải bỏ mạng.
“Nếu chúng ta đi một cách thiếu cẩn trọng, mọi thứ có thể sẽ trở nên tồi tệ hơn.”
“Thiếu gia Klaus, chúng ta cần phải làm điều gì đó. Hãy cùng nhau suy nghĩ để tìm ra giải pháp.”
Tôi trải túi ra của mình ra sàn.
Nào với đống này thì ta có thể làm gì nào? Đầu tiên chúng tôi xem xét mấy thứ được cho là có thể làm trò gì đó.
“Câu mang nhiều đồ nhỉ.’”
“Là vì tôi không dám chắc sẽ có chuyện có thể xảy ra, Mà người ta hay nói là chuẩn bị kỹ lưỡng chẳng bao giời là thừa cả.”
Có phép thuật nào có thể giúp chúng tôi vượt qua tình thế hiện tại không nhỉ? Tôi dốc hộp đựng đua ra, rồi bắt đầu xem nhãn dán của tường cây.
“...đũa Grease? Loại phép thuật bôi trơn. Nếu bạn dùng nó lên tay đối phương, hắn sẽ chẳng cầm nắm đi gì, còn nếu dùng lên chân hắn sẽ trượt ngã. Nhưng với thư đó thì bạn có thể làm gì trong cái mê cung này? Nghe đã thấy chẳng thích hợp gì cả rồi.”
“Vì lúc đó vội, tôi đã gói ghém mọi thứ theo một cách hơi bất thường một chút.”
Klaus tò mò nhìn vào cái túi và bắt đầu xem xét chúng cùng với tôi.
“Không có cây đũa nào có thể thay đổi tình thế chỉ trong một phát bắn nhỉ. Khó rồi đây……...chí ít phải có ma pháp tìm kiếm diện rộng chứ.”
“Xin hãy dành mấy lời chỉ trích đó cho những người tổ tiên quá đỗi cẩn trọng của tôi đấy.”
Klaus cũng cẩn thận xem từng nhãn dán, có vẻ là việc nghĩ ra cách gì đó là không hề dễ dàng.
Nhưng tôi không thể bỏ cuộc được.
Khi tôi kiên trì tìm kiếm chiếc túi da của mình, tôi chợt thấy một ánh sáng yếu ớt phát ra từ phần sâu nhất của túi, thứ ánh sáng này hoàn toàn khác với đèn tinh thể sao.
“Mực Moonlight Gallnut ư?”
“Ah, ở Hafan tôi cũng hay dùng nó.”
Có một khoáng đặc biệt ở khu vực phía đông Hafan được gọi là quặng ánh trăng.
Nó bắt đầu tỏa sáng mờ nhạt khi mặt trăng mọc và mất đi vẻ rạng rỡ khi mặt trăng lặn.
Khi những đám mây che khuất mặt trăng, thì quặng ánh trăng cũng trở nên mờ bóng.
Đó là một loại quảng kỳ lạ.
Từ thời cổ đại, các pháp sư phương đông đã lợi dụng các đặc tính của quặng ánh trăng để tạo ra một loại mực có thể tương tác với ánh trăng.
“Với vị trí của trăng lúc này……….có lẽ đang là khoảng 20 giờ.”
Trong lọ mực có những đốm sáng màu vàng xanh lơ lửng trôi, cứ như có cái gì đó được hòa vào trong lọ mực.
Đó là một thứ ánh sáng yếu ớt, yếu hơn đèn tinh thể sao.
Đêm này trời có rất nhiều mây.
“Thiếu gia Klaus, cái này…….”
Tôi đậy đèn tinh thể sao lại và chú ý đến ánh sáng của quặng ánh trăng, rồi tôi chợt nhận ra một thứ.
Ánh sáng của mực ánh trăng và ánh sáng mờ phát ra từ tường của mê cung là tương đồng nhau.
Hơn thế nữa, có còn cả thời gian sáng và tắt sáng của chúng cũng như nhau nốt.
“Cậu cũng thấy vậy, phải không?”
“Ồ nơi này phát sáng theo cách giống hệt như thứ mực đó, đúng không?”
Cường độ ánh sáng của nó phụ thuộc vào độ dày của đám mây bao phủ mặt trăng.
Nhờ thời tiết hôm nay nhiều mây nên tôi mới có thể nhận ra nó.
Tôi liền đèn vào túi, còn Klaus lấy vạt áo choàng phủ vào chiếc đèn đang gắn trên cây quyền trượng.
Sau khi không còn thứ ánh sáng cường độ mạnh, ánh sáng yếu ớt trên tường dần chiếm ưu thế, những thứ được viết và vẽ lên tường dần hiện ra..
Thứ được vẽ lên tường là một hình trăng lưỡi liềm
Và dưới là những dòng chữ viết tay quen thuộc……
Đó là thông điệp của những nhà thám hiểm kì cựu đã từng đến mê cung này.
Khi ánh trăng vàng rọi chiếu, sự thật rực rỡ sẽ hiện ra.
================================
(1)Kẻ đi săn xác ướp lại trở thành xác ướp: Một thành ngữ thành ngữ, có nghĩa là: người có ý định thuyết phục ai đó, nhưng thay vào đó là thuyết phục chính mình làm điều ngược lại.
Chúng tôi dự định tìm một đứa trẻ bị lạc, nhưng cuối cùng chúng tôi trở thành những đứa trẻ bị lạc.
Tran: Mỏi lưng quá…………………...