[Tôi vừa dùng mấy thanh gỗ để quẩy hệt như trong bộ “manga” đó… nhỉ.]
(Hình như là bộ Higanjima, các bạn có thể tìm đọc)
Nhưng bộ đó thì anh hùng chiến đấu với Quỷ và Vampire cơ chứ không phải mấy con Zombie như này.
Thành thực mà nói, tôi đã sợ vãi linh hồn ra, bủn rủn hết cả chân tay. Đó là lý do mà tôi đã lấy bừa cái thanh gỗ làm vũ khí. Nếu mà tôi bình tĩnh như lúc này, chắc tôi chẳng dùng đến nó đâu.
Một thanh gỗ vừa nặng vừa lớn hơn hẳn so với vóc dáng của một người, và tất nhiên chuyện này bất khả thi cho một người bình thường có thể vung chúng… Tôi chắc vậy mà. Hoặc là do tôi nghĩ vậy.
Tôi vốn đã biết ngay lập tức rằng mình không thể nhấc một thứ vừa lớn vừa nặng như khúc gỗ này, lại còn dùng nó như một vũ khí chứ.
Tuy vậy, lúc này tôi đang cực kỳ hoảng loạn.
Tôi chẳng bình tĩnh được chút nào, vậy nên tôi vớ bừa lấy khúc gỗ.
Và… Lạ thay, tôi nhấc được nó lên này. Đã thế còn có thể vung nó nhiệt tình nữa trong lúc bị bao vây thế này.
Dù cái thanh gỗ phải đài hơn 2 mét và nặng hơn hẳn tôi.
Nghe nói mấy thanh kiếm ở Nhật hay ở Châu Âu nặng chỉ vài kilo là căng. Ấy vậy mà tôi lại nhấc được thanh gỗ to hàng tá kilo này mới hay chứ.
Có lẽ là do chỉ số “sức mạnh” của tôi gấp 2 lần người bình thường trong thế giới này nhỉ?
Hoặc có thể là do phản ứng đánh hoặc chạy.
Mà dù sao, để chống lại những làn sóng Zombie đang ập đến, tôi vung thanh gỗ hết mức có thể một cách tuyệt vọng.
*Crack!!!*
Thanh gỗ đánh trúng một con Zombie.
Chắc do tình cờ mà tôi nghiền nát sọ con Zombie đó … chỉ bằng 1 hit. Phân nửa cái đầu bị nghiền nát còn não văng túng tóe. Con Zombie giật giật vài cái trước khi ngã xuống mặt đất.
Trông vẻ… nó không còn bật dậy được nữa.
Có lẽ… Mình có thể thoát khỏi đây chăng?
◆◆◆
… Đã bao lâu trôi qua kể từ khi tôi vung thanh gỗ?
Tôi thở hổn hển trong khi cố giữ vững bước chân mình. Dùng toàn bộ sức để vung qua vung lại.
Tôi chống thanh gỗ xuống mặt đất làm trụ để đỡ lấy đôi vai nặng chịu của mình trong khi lấy lại hơi thở.
Cuối cùng… tôi đã tiêu diệt hết toàn bộ bọn Zombie.
Xung quanh tôi, có khoảng hơn 50 cái xác Zombie đang nằm vật vờ. Hầu hết toàn bộ đầu của chúng bị nghiền nát. Một nửa bọn chúng hoàn toàn bất động và phần còn lại vẫn đang co giật.
[ Hmm? Trong số mấy con Zombie vẫn còn giật giật, hình có một nữ Zombie trông là lạ thì phải? ]
Khác với lũ còn lại chỉ mặc đồ thông thường, nó đang mặc một bộ đồ sang trọng mà chỉ có mấy quý tộc thời trung cổ Châu Âu hay mặc.
Dù chân tay nó mảnh khảnh, nhưng bụng nó thì đang trương phùng lên kìa.
[ Mày vừa… Ăn xong cái gì đó à? ]
Tôi chẳng muốn nghĩ đến cái thứ mà con Zombie này đã ăn chút nào.
Nhưng so với những con Zombie khác, thì chấn thương trên đầu nữ Zombie này nông hơn.
Tuy vậy, nếu cứ để đấy thì nó cũng sớm hay muộn phân hủy thôi. Tôi kết luận vậy và bỏ qua con Zombie .
[ Mình nên quay lại và kết liễu mấy con Zombie đó, bao gồm cả con này, cơ mà phải đi quanh thị trấn trước đã xem còn con nào không… Chứ làm ngay giờ, có hơi rắc rối. ]
Kể cả bọn Zombie có bật dậy nữa thì tôi cũng có thể dễ dàng đánh bại chúng.
Dù sao, nỗi sợ Zombie trong tôi đang dần vơi đi.
Không, tôi vẫn còn sợ bọn chúng.
Nó như kiểu tâm sinh lý ý. Tuy vậy, loại quái Zombie thật ra không mạnh lắm sau khi đã chiến đấu với chúng.
Đầu tiên là chuyển động của chúng rất chậm. Và còn động tác bảo vệ nữa, chẳng hạn bảo vệ phần đầu khỏi thanh gỗ ý, chúng chẳng quan tâm tí gì về nó cả. Bọn Zombie chẳng có trí thông minh gì, cứ làm theo bản năng của chúng, từ từ lao đến chỉ để cắn được tôi.
Chuyển động thì quá chậm và đơn điệu, thật sự tôi thấy chúng thuộc loại “yếu”.
Tôi chắc chắn chỉ là một tay mơ trong vấn đề đánh đấm. So sánh với một người khác thì tôi cũng thuộc dạng yếu đuối. Nhưng tôi đã làm cỏ một đống Zombie nè.
Có lẽ trong cái thế giới song song này, loài Zombie sẽ xếp loại gần bét bảng trong danh sách các loại quái vậy.
[ Dù sao chúng cũng có dòng chỉ số “Level 1” ghi trên mình. ]
Miễn là tôi không trở nên hoảng sợ và giữ cơ thể di chuyển được, thì dù chúng là đối thủ, tôi vẫn cân được.
Tôi cũng đã nghĩ rằng may mà mình có được “một vũ khí có tầm đánh và sức hủy diêt tốt như thanh gỗ này”, đó là lý do tôi không bị cắn bởi bọn Zombie.
Nếu đánh tay không, thì mọi chuyện đã không được như này.
Không, dù chúng chậm nhưng vẫn rất đông, số lượng bù chất lượng. Nếu tôi mà dùng mấy thứ như dao, kiếm gỗ hay gậy bóng chày… Chắc chắn tôi sẽ bị chôn sống và nghiền nát bởi số lượng hàng tá Zombie này.
Tôi may mắn sống sót là nhờ sát thương một hit chết ngay từ thanh gỗ đó.
Nếu chẳng may là một thanh kiếm hoặc là thanh giáo nằm đó, tôi vẫn nghĩ mình sẽ bị giết bởi bọn Zombie.
Ngay từ đầu nếu tôi nhặt một thanh kiếm mà tôi chưa bao giờ dùng, tôi nghi ngờ mình có thể sử dụng nó như vũ khí nào đó
Thì cũng bình thường thôi mà, tôi, một thằng học sinh cao trung ( mặc dù tôi chẳng đến trường nữa ), chưa bao giờ tôi động vào kiếm hay giáo ngoài đời thật cả huống chi là học chúng nữa. Hơn nữa, tôi cũng vụng về và rất lười vận động. Nếu một thằng như tôi mà nhặt một thanh kiếm có lưỡi chắc tôi cũng chịu chết chả dùng được.
Một thằng gà mờ mà không luyện tập đầy đủ sẽ rất nguy hiểm khi dùng một thanh kiếm, nếu chẳng may tự cắt tay mình, hay đánh rơi cắm vào chân… Tôi từng nghe mấy thứ đại loại vậy.
Đặc biệt là, tôi thường hay sao nhãng, hoảng loạn và dễ bị bối rối. Chắc chắn dùng kiếm không phải là giải pháp tốt nhất rồi.
Mà một thứ về kiếm nữa, tôi nghi ngờ rằng nếu cắt được vài con Zombie xong thì lưỡi cũng mòn hay cùn đi mà chẳng thể dùng được nữa, hoặc đang chém mà chuôi kiếm bay mất đi khỏi tay thì sao.
Còn về giáo mác thì, nó cũng có cái nằm kia kìa, tôi cũng nghĩ mình không dùng được nó. Nếu chẳng may đang vung giáo hay đâm giáo mà giữa chừng nó gãy mất thì tính sao đây.
Tuy vậy.
Một thứ dài, nặng và sát thương lớn như là “thanh gỗ” chẳng hạn, quả là một vũ khí hữu ích mà có thể vung tùy ý. Một thanh dài và dày có thể đập chết được 50 con Zombie mà không bị nứt nẻ gì.
Cứ nghĩ đến việc không có mấy thanh gỗ ở đây… làm tôi ớn lạnh.
Vì thế nhặt được nó khiến tôi cảm thấy mình thật may mắn.
◆◆◆
Sau một lúc nghỉ ngơi, tôi đã dần lấy lại nhịp thở bình thường.
Tôi giờ chẳng biết mình có nên tiếp tục khám phá cái thị trấn này không nữa.
Sự thật mà nói tôi muốn rời khỏi đây luôn ngay lập tức. Vì có thể vẫn còn nhiều con Zombie nữa trong thị trấn này.
Dù nó không mạnh đi nữa, nhưng tôi vẫn lo lắng rằng mình sẽ bị tấn công bất ngờ và bao vây lần nữa.
[ Nhưng … vẫn có nhiều người còn sống trong thị trấn, 5 người thì phải ? ]
Vì thông tin mà tôi vừa “nhìn” được bằng rằng vẫn còn 5 cư dân ở đây. Nếu có thể tôi muốn tìm và bảo vệ họ. Tôi muốn mọi người thoát ra cùng nhau.
Tôi giờ đã phần nào tự tin hơn vào bản thân vì đã tự mình đánh bại hàng tá Zombie rồi mà.
Cuối cùng thì tôi cũng quyết định tiếp tục tìm kiếm trong thị trấn
Dù nếu gặp bọn Zombie thì chắc tôi sẽ tìm được cách gì thôi.
[... Miễn là mình vẫn còn giữ cái thanh gỗ này.]
Tôi nhận ra rằng nếu mình học cách dùng cái thanh gỗ nãy thì nó sẽ là một vũ khí cực kỳ hữu ích
À mà nói đến nó, “trạng thái” của mình sao rồi nhỉ?
Sau khi đánh bại nhiều Zombie như thế. Nếu mà là mấy cái game thì chỉ số Level hay cái gì đại loại thế phải tăng lên nhỉ. Tôi lại kiểm tra trạng thái của mìnhTên: Makoto MarutaChủng tộc: Loài người.Tuổi : 17Sức mạnh : 22 Khéo léo : 16 Minh mẫn : 20 Thể lực : 21 Trí lực : 17 Ma lực : 22Nghề nghiệp: Man tộc chiến sĩ (Barbarian) Level 1Kỹ năng: Thần nhãn.Phép thuật đạt được: Không cóXếp hạng Linh Hồn: 5
Ô, nó tăng thật nè, Điểm “Sức Mạnh” tăng từ 20 lên 22, “Thể Lực” tăng từ 20 đến 21, “Trí lực” tăng từ 16 lên 17. Và còn, cái “Xếp Hạng Linh Hồn” gì gì đó nhảy từ 1 lên 5. Cái lúc mà tôi đang phân vân điểm linh hồn này là gì thì: “Ánh sáng của linh hồn thể hiện sức mạnh của anh hùng. Nó sẽ tăng dựa theo “kinh nghiệm” thực tế đạt được.” xuất hiện qua một màn hình trước mặt tôi.
Xếp hạng linh hồn tăng tận 4 điểm một phát, còn các chỉ số cơ bản khác cũng tăng đều đều, tổng cộng 4 điểm. Với mỗi điểm linh hồn tăng là các chỉ số cơ bản cũng tăng tương ứng. Tôi nghĩ đây không phải chỉ là sự trùng hợp.
Mà liệu cái chỉ số này cộng ngẫu nhiên hay cũng có thể do mấy hành động của tôi ảnh hưởng đến chúng nhỉ?
Thôi kệ, mấy cái này sau này sẽ biết thôi.
Tôi đã vung cái thanh gỗ này cho đến khi cạn kiệt thể lực và đánh bại hết tất cả Zombie. Nó có thể giải thích cho việc điểm “Sức Mạnh” và “Thể Lực” tăng lên còn “Nhanh nhẹn” và “Minh Mẫn” vẫn dậm chân tại chỗ.
“Trí Lực” cũng tăng theo bởi vì do việc tôi cứ tiếp tục đánh đi đánh lại bọn Zombie kinh khủng đó. Cái tinh thần mỏng manh của tôi cũng vì thế mà đạt được một cấp độ nào đó.
Ngoài ra, nghề nghiệp đã xuất hiện thành “Barbarian-Man Tộc Chiến Sĩ” hử.
Trước khi đánh nhau thì nó ghi ở chỗ đó là “không nghề nghiệp”
Tôi thật sự không muốn bị thất nghiệp một chút nào, cơ mà Barbarian-Man Tộc Chiến Sĩ thì có hơi...
Tôi chẳng muốn bị ai đó nghĩ rằng mình là một tên thổ dân ở một vùng đất chưa phát triển nào đó, hoặc đại loại thế.
Ờ thì, tôi cũng chả dùng kiếm hay thương gì mà chỉ quẩy bằng thanh gỗ này thôi. Nếu người ngoài nhìn vào thì giống một chiến binh man tộc thật.
Nếu chẳng hạn nghề nghiệp ở đây ghi là Hero-Anh Hùng thì tuyệt biết mấy...