Shion nói vậy với vẻ không vui, mà biểu cảm của Arushera và Ibris cũng đang dần trở lên lạnh lẽo như băng tuyết.
Xung quanh dinh thự này được thiết kế một kết giới đơn giản. Kết giới đã được thiết kế để cho những người không có năng lực nhất định sẽ bị lạc ở trong rừng rậm mà không thể nào đến được dinh thự, chờ đến khi bình tĩnh lại thì họ cũng đã rời khỏi khu rừng rồi. Đây cũng là vì phòng ngừa việc những người bình thường bị lạc đường và đi vào khu dinh thự này, vậy nên kết giới đó cũng không hề mạnh một chút nào.
Nói cách khác —— nó không hề có tác dụng với người có năng lực ở trên mức tiêu chuẩn đó.
(Cho nên mới đáng để lưu ý. Cố ý “Phá vỡ” thế này thì. . . )
Đó chỉ là một kết giới đơn giản, dùng để quấy nhiễu khả năng nhận thức, cũng như gây nhiễu loạn cho con người. Nếu như chỉ là người bình thường thì không thể nào phát hiện ra được sự tồn tại của kết giới. Nhưng nếu là người có năng lực chiến đấu thì cũng chỉ cần bỏ qua kết giới là được rồi.
Nhưng hiện tại đối phương lại cố ý phá hỏng kết giới, rõ ràng hành động chứng tỏ sự thù địch và muốn ra oai.
Nói cách khác —— đây là lời tuyên chiến.
Đúng lúc Shion đang suy nghĩ như vậy.
Bỗng có một âm thanh phá hủy vô cùng mãnh liệt vang vọng khắp toàn bộ dinh thự.
Shion vội vàng chạy ra từ bên trong dinh thự, thứ đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt cậu chính là —— sân nhà đã bị phá nát.
Bức tường hoa vốn được trang trí bằng những đóa tường vi rực rỡ sắc màu, thì giờ đây đã vỡ vụn, những viên đá đầy tinh tế cũng đã xuất hiện một vết lõm dài, ngay cả một phần bờ tường của dinh thự cũng đã bắt đầu xuất hiện những vết nứt.
Cứ như chúng đã bị một lưỡi dao to lớn nào đó chém vào nhiều nhát giống nhau ——
“Gì đây…?”
Shion khẽ thì thầm và ngạc nhiên bởi quang cảnh thê thảm ở trước mắt bản thân.
“Shii-sama, ngài không sao chứ!”
“Chúa công, ngài vẫn ổn chứ!”
Feina cùng Nagi cùng nhau chạy tới. Arushera và Ibris cũng bước ra bên ngoài theo Shion. Tất cả bọn họ đều không nói nên lời khi nhìn thấy sân nhà đã loạn tung lên thành một đống.
“—— Sao đây? Ở chỗ này cũng chỉ có mấy con đàn bà lẳng lơ và một thằng nhóc thôi à?”
Một giọng nói giễu cợt vang lên.
Đứng ở một góc khác trong sân nhà là một người đàn ông có khuôn mặt thô kệch.
Hắn ta có mái tóc rối bối cùng với khuôn mặt có rất nhiều râu. Tuổi thì có lẽ là trên dưới ba mươi. Bộ quần áo mặc trên người có dính nước bùn cùng với vết máu nhìn rất rõ. Trên lưng của hắn cũng đeo một thanh kiếm, cùng với bao vải để thay thế cho vỏ kiếm.
Cách ăn mặc của người đàn ông mặc dù bẩn thỉu và thấp hèn —— nhưng trên cổ và tay hắn lại đeo những trang sức màu vàng trông rất chói mắt. Chiếc vòng cổ và vòng tay mà hắn bệ vệ đeo ở trên người, vừa nhìn thôi cũng đã biết là hàng cao cấp.
Không đúng —— vừa nhìn cũng đã biết đó là tang vật, phải nói như vậy mới chính xác.
“Ta tên là Gareru Gair. Một tên cướp khá nổi tiếng.”
Trước khi chúng tôi kịp đưa ra câu hỏi thì tên đàn ông đó đã đắc ý nói rõ họ tên rồi.
(Quả đúng là như vậy.)
Shion cũng không cảm thấy quá kinh ngạc.
Cậu cũng đã đoán được khi nhìn vào bộ trang phục trên cơ thể của hắn ta.
Gareru Gair.
Hắn ta chính là tên đàn ông đã xuất hiện ở trong bài báo mà cậu đọc sáng nay.
Cách ăn mặc thô thiển như vậy càng làm rõ sự khác biệt với đống đồ trang sức bằng vàng bạc, những thứ đó có lẽ là mấy món bị trộm từ trong kho bảo vật ở cung điện vào một tuần trước.
"Có chuyện gì mà một tên cướp phải tới đây thế?"
“Haha, ta không muốn nói chuyện với một thằng nhóc. Có thể mau gọi bố của ngươi ra đây không, tiểu thiếu gia?”
Nhìn thấy Gareru khịt mũi coi thường, Shion nhíu mày trong khi tỏ ra không vui.
“Thật không may…Tôi không có cha. Chủ nhân của dinh thự này cũng chính là tôi.”
“Hả? Này, thằng nhóc kia, đừng có nói đùa với ta.”
Gareru khẽ nhún vai.
Nhưng có vẻ hắn ta đã lập tức nhận ra được thái độ khác thường của Shion và những người hầu gái.
“…Thật hay giả đây. Tên tiểu thiếu gia như ngươi lấy đây ra nhiều tiền vậy? Ta quả thật cũng thấy hâm mộ khi ngươi có thể khiến những oneesan xinh đẹp này phục vụ cho mình đấy.”
Hắn ta nói vậy trong khi nở nụ cười đê tiện.
Còn Shion thì đang nhìn thẳng vào hắn.
“Gareru Gair, nghe nói ông đã xâm nhập và trộm đồ vật ở bên trong cung điện, có đúng không?”
“Ồ, hóa ra những chuyện ta đã làm cũng đã lan truyền đến khu vực nông thôn này rồi sao?”
“Tôi nghe nói ông là thủ lĩnh của nhóm cướp 『 nhện đỏ 』, vậy thì mấy tên đồng bọn với ông đâu rồi?”
“Mấy tên đó sao —— ta giết sạch rồi.”
Gareru nói điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Shion thì khẽ nhíu mày sau khi nghe thấy những lời đó.
“Giết sạch….? Là ông sao?”
“Phải. Giết sạch không còn một người.”
“Vì sao vậy? Tuy rằng là kẻ cướp, nhưng chẳng phải đó cũng là bạn bè của ông sao?”
“Đúng là bạn bè. Bọn chúng đều là những người tốt. Nhưng mà lúc chia chiến lợi phẩm, bọn chúng lại cứ cãi nhau rùm beng lên. Bởi vì cảm thấy quá phiền phức nên ta giết hết rồi.”
Nhìn Gareru nói mọi chuyện mà không thấy áy náy một chút nào, mặt không đỏ, hơi thở không gấp, hơn nữa lại còn vui vẻ. Trong lòng của Shion bắt đầu cảm thấy không vui, giống như là đang tức giận.
“Hừ, chuyện của ta cũng không hề quan trọng. Này, thằng nhóc kia. Nếu như muốn giữ mạng thì hãy đem toàn bộ vàng bạc châu báu mà ngươi có ra đây.”
“Thật sự xin lỗi, ở bên trong dinh thự này cũng chẳng có thứ gì tốt cả.”
“Ngươi bớt giả ngu đi. Ta đã nghe được tin tức rồi. Nghe nói có vô vàn châu báu và tiền bạc được cất giấu trong căn phòng đó.”
Giọng nói của hắn rất chắc nịch.
(…Là người trong cung điện đã làm lộ ra hay sao? Hay là hắn đã lấy trộm và xem được cuốn ghi chép những điều cơ mật đó….?)
Sự tồn tại của Shion chính là chuyện cơ mật trong quốc gia này.
Mà nếu đã là cơ mật —— thì rất ít người có thể biết được.
Trong cung điện chắc hẳn là có một số tư liệu ghi lại khoản phí bịt miệng vô cùng to lớn đã được trả vào lúc đó, hơn nữa những người đó cũng nắm giữ nơi ở hiện tại của cậu. Dù sao thì so với bất kể ai, những kẻ hoàng tộc muốn trục xuất Shion đều cảm thấy e ngại về vị cựu anh hùng như cậu.
(Dựa theo giọng điệu vừa rồi của người đàn ông này, dường như hắn ta cũng không biết về thân phận của mình—— Thế nhưng hắn ta lại biết là mình nhận được một khoản tài sản từ trong tay của hoàng tộc… Nếu đã như vậy, thứ hắn muốn lấy có lẽ chính là —— )
“Này, ngươi sao vậy hả nhóc con? Nói một câu đi chứ.”
“…Hừ. Cho dù sự thật có như thế nào, thì chỗ này của tôi cũng không có muốn đưa tiền cho tên cướp như ông đâu.”
“Haha, đúng là tên nhóc kiêu ngạo. Các ngươi cũng thật vất cả khi phải làm bảo mẫu cho thằng nhóc kiêu ngạo này mà.”
Gurera tỏ ra chế giễu rồi đưa mắt nhìn những người hầu gái. Sau đó, đầu lưỡi của hắn liếm từng cái trong khi nhìn qua, cứ như đang giám định những món hàng hóa.
“Khà khà, đều hàng tốt thôi. Thế nào đây, mấy oneesan? Đừng có theo thằng nhóc này chứ, hãy làm người hầu của ta đi. Tên nhóc này hoàn toàn không thể nào làm thỏa mãn cho các ngươi mà, đúng chứ? Nhưng nếu là ta, thì có thể khiến cho các ngươi cảm thấy rất sướng vào ban đêm đấy. Ta sẽ khiến cho các ngươi phải khen ngợi liên tục.”
“Ta từ chối.”
Người đầu tiên trả lời là Arushera. Mặc dù trên mặt của cô ấy đang mỉm cười, nhưng ánh mắt thì lại giống như đang nhìn một thứ rác rưởi, không hề có một chút cảm tình nào.
“Người chủ có thể khiến cho ta hiến thân, cũng chỉ có một mình Shion-sama mà thôi. Cho dù trời đất có đảo lộn, thì ta cũng sẽ không bao giờ hầu hạ một kẻ thấp hèn như ngươi.”
“Phải, ta cũng giống như vậy.”
“Ừm, rất chính xác, không thể nào mà có chuyện kia được.”
“Ta cũng thế.”
Feina, Ibris, Nagi cũng tỏ ra kháng cự mãnh liệt giống như vậy.
“Ahaha! Ồ, là vậy sao? Các ngươi thật sự rất câu nệ tên nhóc này mà.”
Rõ ràng đã bị từ chối thẳng thừng như vậy rồi nhưng biểu cảm của Gareru lại chẳng thay đổi chút nào, trái lại thì hắn lại tỏ ra rất thoải mái.
Chẳng lẽ là vì hắn chỉ coi nhóm Shion là những người hầu gái cùng với một đứa trẻ con, nên mới tỏ ra ung dung như vậy sao?
Hay là vì hắn ta vẫn còn tuyệt chiêu gì khác?
“Nếu đã như vậy —— "
Hắn ta vẫn nhếch miệng cười trong khi đưa tay mò lên thanh kiếm ở trên lưng.
Sau đó hắn nắm chặt chuôi kiếm, rồi cầm lấy chiếc kiếm được bọc bởi tấm vải bẩn thỉu và bắt đầu tạo tư thế.
“—— nếu như tên nhóc đó chết thì các ngươi nguyện ý phục vụ cho ta chứ?”
Hắn ta từ từ vung thanh kiếm kia lên. Cũng bởi vì vậy nên tấm vải ở trên thân kiếm đã bị bung ra một chút, thành ra những hoa văn cùng với trang trí ở trên thân kiếm đã bị lộ ra.
Ngay trong khoảnh khắc đó —— Shion mở to hai mắt.
(Không…Không thể nào!)
Nhịp tim của cậu lập tức tăng tốc.
Sự bối rối cũng đang hiện rõ ở trên khuôn mặt của cậu.
(Vì sao…Người đàn ông này lại cầm thanh kiếm đó chứ?)
Nếu nếu muốn nói rằng bản thân cậu đã sơ suất, thì đúng thật là bản thân cậu đã sơ suất.
Bởi vì cậu đã xem thường đối phương khi biết rằng hắn ta chỉ là một tên cướp hèn mọn.
Tự cho rằng bản thân đã đánh bại ma vương thì sao có thể yếu hơn một kẻ cướp. Là cậu đã tự phụ rồi.
Vậy nên —— cậu lại quên đi mất.
Quên mất trong kho bảo vật của vương quốc Rogana đang bảo quản thứ gì.
Nhưng mọi chuyện vẫn thật sự quá khó tin.
Những chiếc hòm trong kho bảo vật đều có mấy lớp kết giới, lẽ ra thứ như vậy phải được bảo quản nghiêm mật ở nơi sâu nhất mới đúng, chứ không thể để cho một tên cướp hèn mọn có thể trộm ra được.
"『 thánh kiếm Meltoll 』. . . !"
Ngay khi Shion vừa mới kịp nói ra tên của thanh kiếm thì ngay lập tức —— nó đã vung xuống.
Điều này cũng có nghĩa, mọi chuyện cứ như thế mà kết thúc.
Garure mới chỉ vung kiếm thánh một phát vào trong khoảng không mà thôi. Hắn mới chỉ sử dụng một đường chém ngang. Cho dù khoảng cách giữa Shion và hắn là cỡ hai ngôi nhà dân, nhưng hắn ta vẫn đứng nguyên ở chỗ rồi vung kiếm.
Thanh kiếm bỗng cắt qua không khí, cắt qua không gian.
“Hỏng rồi —— "
Cho dù giờ có né tránh hay phòng ngự thì cũng đã không kịp nữa rồi.
Một giây sau ——
Một tia sáng lóe lên.
Cùng với đường chém ngang qua.
Cổ của Shion —— đã bị chặt xuống.
Một đường chém cắt vào chiếc cổ nhỏ bé, đầu và cơ thể của cậu cứ thế tách rời một cách rất gọn gàng.
Có rất nhiều máu tươi dính lên lưỡi kiếm, chiếc đầu nhỏ bé cũng lăn xuống mặt đất.
“Thánh kiếm Meltoll.”
Ở thời xa xưa, khi những vị thần còn ở trên mặt đất, họ đã ban vũ khí cho con người —— cũng bởi vì là đó là ân huệ của những vị thần cổ đại, nên món bảo vật quý báu đó có thể phát huy được uy lực đặc biệt, và mọi người gọi là kiếm thánh.
Ở vương quốc Rogana, ba thanh kiếm thánh được truyền từ đời này qua đời khác. “Kiếm thánh Zagram” gặm nhấm khối lượng, “Kiếm thánh Ritter” kiểm soát được dòng chảy.
Cùng với “Kiếm thánh Meltoll” —— nắm giữ về khoảng cách.
Thanh kiếm đó còn có một cái tên gọi khác là “Sát thủ về khoảng cách”. Đối với người nắm giữ thanh kiếm, khái niệm về khoảng cách cũng chẳng có bất cứ ý nghĩa gì với họ.
Nói một cách đơn giản —— mắt của họ có thể nhìn thấy phạm vi tấn công của mọi thứ.
Người nắm giữ chỉ cần vừa mới nghĩ đến việc muốn chém giết ai đó, vừa vung kiếm lên, thì vết chém sẽ bay thẳng vào khoảng không rồi tìm đến trên người mục tiêu.
Nếu phải đưa ra ví dụ, thì nó giống như đang cầm bút vẽ một đường nét lên bức tranh phong cảnh.
Một thanh kiếm có thể dùng cách chém không gian hai chiều —— mang vào không gian ba chiều.
Thanh kiếm này có thể xóa bỏ được chiều sâu của mọi thứ trên thế giới, hơn nữa, nó còn có thể cắt phẳng được mọi thứ ở trong tầm mắt.
“Ahahahaha! Thằng ranh, thấy uy lực của kiếm thánh như thế nào hả! Haizz, chắc ngươi đã không nghe được nữa rồi nhỉ? Ahahaha!”
Garure cứ thế lớn tiếng cười nói trong khi một tay hắn thì đang cầm “Meltoll”. Miếng vải bọc ở bên ngoài thân kiếm đang rách ra từng mảng, cũng bởi vậy mà những hoa văn tinh tế ở trên thân kiếm, cũng như những trang trí hoa lệ ở trên lưỡi kiếm đang lộ ra.
Vô cùng mĩ lệ, lại còn rất thiêng liêng.
Đây chính là hình dạng ban đầu của kiếm thánh, và điều đó cũng rất phù hợp với chữ “thánh” của thanh kiếm.
“Trời ạ, thật sự quá tuyệt. Chỉ cần có thanh kiếm này, ta chính là kẻ vô địch.”
Garure giống như đang bị thứ gì đó nhập vào bản thân, hắn ta nhìn thân kiếm mỹ lệ với ánh mắt vô cùng nguy hiểm.
Hắn cũng đã dùng thanh kiếm thánh này để giết sạch thuộc hạ của bản thân, những người từng là bạn bè trong “Nhện đỏ”.
Bởi vì hắn cảm thấy bản thân không còn cần những người kia nữa.
Chỉ cần có thanh kiếm này, hắn chẳng cần có bạn bè.
Hắn có thể một mình độc chiếm toàn bộ công lao cùng với các chiến công.
Hắn đã không còn thấy sợ hãi nữa ——
“Sao đây, các oneesan! Tên chủ nhân oắt con của các ngươi đã chết thảm rồi! Nếu như không muốn gặp phải kết cục nhu vậy, thì hay ngoan ngoãn làm hầu gái của ta đi!”
Garure thét lớn như vậy với những người hầu gái, hắn ta nhìn họ bằng ánh mắt đã quên đi sự sợ hãi, hơn nữa, thái độ thì rất cuồng vọng, cứ như bản thân đã khống chế được toàn bộ thế giới. Nhưng mà ——
“—— eh!”
Khi Garure bình tĩnh lại, hắn đã ngồi ngay ở dưới đất. Những cảm xúc run sợ đang chạy loạn lên ở trong cơ thể của hắn, khiến cho hắn ta xuất hiện ảo giác, rằng trái tim của bản thân đang bị người khác trực tiếp bóp lấy.
Là sợ hãi.
Cả người hắn ngã ở trên mặt đất, vì sự sợ hãi khủng khiếp mà bản thân chưa từng cảm nhận trước đây. Ngay cả khi đã quyết tâm không buông thanh kiếm thánh khỏi tay, thì nó vẫn cứ vô tình rơi xuống đất.“Ah….Ah…ah…”
Hắn kinh ngạc nhìn bốn người phụ nữ đang biến hóa thành những hình dị khác thường, miệng hắn lúc đóng khi mở, giống hệt như một con cá. Ma lực tỏa ra từ trên thân của bọn họ thật sự quá khổng lồ, quá xấu xa. Chỉ cần họ vẫn đứng ở đấy, thì sự tà ác đó cũng đủ để làm ô nhiễm thế giới.
“Thằng khốn…Ngươi dám…dám khiến cho Shion-sama…!”
Cô hầu gái vốn dịu dàng và hay mỉm cười —— giờ lại hóa thành diện mạo của một ác thần. Trên đầu cô ấy mọc ra chiếc sừng có hình dạng xoắn ốc giống như của dê rừng, bên hông mọc ra cách chim đen nhánh, để cho người ta phải liên tưởng đến con quạ. Một nguồn ma lực khổng lồ đủ để bóp méo không gian cùng với sát khí đang cùng hòa vào trong không khí.
“Hà —— hà …!”
Cô hầu gái vốn có nụ cười vui tươi —— thì giờ đây lại lộ ra ánh mắt dữ tợn của sói lang. Trên đầu của cô ấy xuất hiện lỗ tai, nhìn thì na ná của chó hoặc sói, bờ mông cũng có thêm chiếc đuôi rất lớn. Chiếc găng tay mà cô ấy đang đeo cũng rách tươm, những móng vuốt sắc nhọn cũng vì thế mà lộ hẳn ra. Có thể mơ hồ cảm nhận được hơi thở cuồng bạo đang tuôn ra qua những kẽ răng to lớn đến chỗ khóe miệng.
“…Xem ta giết ngươi này.”
Cô hầu gái vốn hay lơ đãng —— giờ lại đang tỏa ra những luồng sát khí lạnh lẽo tựa như tầng đất đóng băng vĩnh cửu. Bởi vì ma lực đang bành trướng và tăng cao nên mái tóc cũng trở nên xám xịt, ngay cả đôi tai thính vốn che giấu ở dưới những sợi tóc, giờ cũng đã dài ra và trở nên sắc nhọn.
“Tên hèn hạ như ngươi…! Hãy xuống địa ngục xám hội tội lỗi của mình đi…!”
Cô hầu gái vốn luôn trầm tĩnh —— thì bây giờ xung quanh người lại đang xuất hiện những luồng khí ác quỷ và hung mãnh. Trên đầu của cô ấy mọc ra hai chiếc sừng. Chiếc sừng mọc dài ở giữa mái tóc thưa, ban đầu là màu đen, nhưng càng dần về phía trước, thì màu sắc lại càng giống như bị nhuốm máu, một màu đỏ thẫm rất tươi đẹp. Cô ấy cúi người và đưa tay cầm lấy chiếc đao đeo ở bên hông, rồi sử dụng ngón tay để đẩy chiếc đao ra khỏi vỏ.
Bốn người có bốn diện mạo riêng —— Không, phải nói là bốn yêu quái có bốn diện mạo riêng.
Những người hầu gái đều đang biến hóa thành những hình dạng khác thường của riêng mình ——
(Mấy con ả này…Chúng là gì vậy…! Chẳng, chẳng lẽ là ma tộc sao…?)
Garure sợ hãi lùi lại vì hắn vẫn còn chưa hiểu rõ.
Nhìn thấy dáng vẻ uy nghiêm nhưng cũng chẳng lành của những người phụ nữ đó, Garure bỗng nhớ tới một tin mà hắn đã từng nghe qua trước đây.
(Mình vẫn nhớ rõ…Bản thân từng có nghe qua một lời đồn. Vào hai năm trước, theo hầu ở bên cạnh ma vương giờ đây đã chết —— có bốn kẻ vô cùng hung tàn và mạnh mẽ nhất, họ được gọi là “Tứ thiên nữ vương”.)
Nữ vương succubus, từ nhỏ đã có thể thống lĩnh được succubus —— “Đại dâm phụ [Babylon]”.
Người sói trong truyền thuyết với bộ lông sáng chói mọc ở khắp cơ thể, tựa như đang gặm nhấm mặt trời —— “Kim lang [Managarm]”.
Tinh linh rừng rậm đã nguyền rủa thần linh, rồi sa ngã đến trong bóng tối đen nhánh —— “Ám sâm tinh [Dark Elf].”
Một tộc đứng đầu trong các loại yêu quái, khống chế các chư quốc phương đông —— “Quỷ”.
Bọn họ đều là những ma tộc có cấp bậc vô cùng cao ở trong truyền thuyết.
Người ta gọi bốn nữ ma tộc khét tiếng này là “tứ thiên nữ vương”, vì những người phụ nữ này cũng giống như ma vương, là những kẻ mà nhân loại rất e sợ.
“Eh…Eh…Vì, vì sao….Thân tín của ma vương lại ở chỗ như này chứ…”
Sau khi tiếp xúc phải ma lực hung ác của bốn người đó, Garure đã không còn chút ý chí chiến đấu nào nữa. Gương mặt của hắn như đang già đi mười tuổi, bởi vì bị sự sợ hãi chi phối.
Nhưng mà, cho dù nhìn thấy đang hèn nhát như vậy, thì sự phẫn nộ của bốn người hầu gái vẫn chưa có dừng lại.
Đối mặt với kẻ địch đang nằm nhũn chân ở trên mặt đất, bọn họ tỏa ra sát khi hung ác, như sắp chuẩn bị tấn công —— nhưng ngay khi những cô gái đó sắp ra tay.
“Mấy cô, bình tĩnh lại chút nào.”
Có âm thanh vang lên.
Động tác của bốn người hầu gái cũng dừng lại bởi giọng nói của người thiếu niên trẻ con đó.
“Chẳng có gì phải ngạc nhiên cả. Chẳng qua là —— đầu bị chặt xuống thôi mà.”
Nghe thấy âm thanh này đang vang vọng ở xung quanh, Garure hoảng hốt lo sợ trong khi quan sát bốn phía.
“Không thể nào…Vì sao giọng nói của thằng nhóc đó —— Eh….Ahhhhhhh!”
Garure vốn đã rơi vào vực sâu của sự sợ hãi, hiện tại lại còn có thêm một sự sợ hãi lớn hơn thế đang kéo tới hắn.
Tên nhóc đấy đang ở đó.
Thiếu niên mà hắn vừa mới giết chết —— đứa trẻ được gọi là Shion vẫn còn ở đó. Không còn gì phải nghi ngờ nữa, giọng nói đó là phát ra từ trong miệng của người thiếu niên đó.
Chỉ có điều ——
Đó là âm thanh phát ra từ trong miệng trên chiếc đầu đã lăn xuống mặt đất của người thiếu niên đó.
“Haizz…Tôi quá bất cẩn mà.”
Người thiếu niên chỉ còn sót lại chiếc đầu mở miệng nói chuyện như không có chuyện gì xảy ra.
“Tuy nói đó là đòn tấn công của 『 kiếm thánh Meltoll 』, nhưng ngay cả đòn tấn công đó mà tôi cũng không thể tránh được. Xem ra hai năm nay không được chiến đấu, nên giác quan của tôi đã trở nên chậm chạp rồi. Hơn nữa….”
Mọi chuyện càng trở nên như vậy, kể từ khi cơ thể biến thành bộ dạng này.
Xem ra khả năng cảnh giác cũng như ý thức đề phòng của tôi đã bị suy giảm rồi.
Cậu thiếu niên nói như vậy.
Đầu của Shion cứ liên tục mở miệng thì thầm như vậy. Chẳng biết từ lúc nào, cơ thể của người thiếu niên đó đã đi tới bên cạnh chiếc đầu. Mặc dù cơ thể đã mất đầu, nhưng nhưng vẫn rất dễ dàng nhặt nó lên.
Cậu đưa đầu mình đặt lên bên trên chiếc cổ vừa bị cắt, hành động đõ thật dễ dàng, cứ như đang xếp gạch vậy —— chỉ trong chốc lát, đầu và cơ thể đã được nối lại. Không hề có một vết sẹo nào trên chiếc gáy nhỏ bé đó.
Shion vừa sờ cổ, vừa nhìn về phía những người hầu gái.
“Các cô cũng thấy rồi đấy, tôi không sao mà. Cho nên, mọi người cũng đừng tức giận nữa. Chỉ với mức đấy thì đối với tôi mà nói, ngay cả xước da cũng không bằng ấy chứ.”
“Em cũng không nghĩ là ngài sẽ bị tên cướp nào đó gây thương tích đâu. Thế nhưng hắn ta dám tấn công ngài, thậm chí…Còn đâm lưỡi kiếm vào da thịt mềm mại, trắng nõn và rất đẹp của ngài…! Đây là trọng tội không thể né tránh, đáng chết vạn lần.”
“Chủ nhân bị đe dọa, bọn em cũng không có ngoan ngoãn đứng yên ở một bên để quan sát đâu.”
“Fufu, việc này không có liên quan gì đến bocchama đâu, chẳng qua là em thấy tên nhân loại đó đã được voi còn đòi tiên, nên mới thấy tức giận”
“Nếu đã có người tỏ ra thù địch với chủ nhân, thân là người trung thần, dĩ nhiên em không thể yên lặng mà không lên tiếng được.”
“Shion-sama, bọn em không thể tha thứ cho kẻ dám làm ngài bị thương. Cho nên xin ngài…hãy tha thứ cho bọn em, vì đã làm ra trò hề như vậy.”
“…Cô đừng hiểu lầm chứ, Arushera. Cả ba người kia cũng thế nữa.”
Shion mở miệng nói.
“Tôi không hề cảm thấy hình dạng ban đầu của mọi người là xấu xí, tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy cả. Trái lại thì tôi thấy rất đẹp.”
“Shion-sama….”
“Thế nhưng, nếu chỉ biết sử dụng sức mạnh mà bỏ mặc cho cơn tức giận tiếp tục….Thì tôi không thể chấp nhận chuyện đó được, eh….Nên, nên là, nói sao đây…Đó là…”
Shion xấu hổ nói tiếp trong khi gương mặt thì hơi đỏ lên…
“Tôi…Tôi thích dáng vẻ của mọi người cười hơn.”
Những người hầu gái á khẩu không nói lên lời.
“Thật đáng ghét, đừng bắt tôi phải nói ra những lời như vậy chứ…”
Shion xấu hổ gãi đầu.
Những người hầu gái kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ, yên lặng không nói lên lời —— rồi cuối cùng, bầu không khí đột nhiên thay đổi.
Ma lực và sát khí vốn đang trải rộng ở xung quan đã biến mất toàn bộ.
Bốn người phụ nữ đang biến thành những hình dị khác thường đã ngay lập tức biến trở lại thành hình người.
“Thích, thích, thích…? Shion-sama nói ngài ấy thích tôi…? Đáng ghét, sao lại thế chứ…Ahhhh…Không được…Tôi không đứng yên được nữa rồi…”
“Fufufufu, ara, đáng ghét thật đấy, Shii-sama thật đáng yêu! Phải, phải rồi, thì ra ban đầu ngài đã thích em như vậy sao ~”
“Miyabi…Arushera cô đừng có mềm nhũn chân ra như thế! Feina cũng đừng có dính vào tôi chứ!”
“Haizz ~ đúng là một vở kịch hài đầy nhàm chán. Vậy thì em sẽ nằm nghỉ ngơi một lát đây.”
“Ah…Chúa công…Một người không có thành thục như thuộc hạ, thật sự không thể chịu đựng nổi lời nói vàng ngọc vừa rồi của ngài đâu…”
“Ibirs, không được phép ngủ! Nagi, đừng có khóc chứ!”