Rạng sáng hôm sau, đã ba ngày từ lúc về thiên giới, tôi tới chỗ Café de Cerceus để tìm gặp Kiriko.
Phía sau cái bàn dưới cây dù che nắng nơi tôi và chị Aria hay tâm sự thì là một ngôi nhà với một căn bếp nho nhỏ. John Dae và Kiriko hiện thời đang ở đấy.
“Kiri. Em dậy chưa?”
Tôi tới phòng Kiriko. Đấy là một căn phòng nhỏ nhắn và ấm cúng. Bước vào trong, tôi để ý là Kiriko đang thu mình, trùm chăn một chỗ trong góc phòng.
“Á… chết! Em đang ngủ sao? Ơ mà, Kiri, em có ngủ không ấy nhỉ?”
Vô cùng ngượng nghịu, Kiriko gãi đầu.
“Không ạ, em không bao giờ ngủ. Cơ mà bác Cerceus bảo em là ‘làm việc mệt mỏi rồi thì phải ngủ đi mà lấy sức’…”
Hể… Tự dưng lại đi bắt người máy ngủ… Đúng là một gã ngốc thứ thiệt…!
“Chị xin lỗi nha, Kiri. Để chị giải thích với gã ngốc đó về cơ chế hoạt động của em.”
Thế nhưng, Kiriko lại lắc đầu.
“Không sao đâu ạ! Em cũng biết ơn bác Cerceus lắm! Em thực sự hạnh phúc khi được sống ở đây và được đối xử như một con người thực sự!”
“Vậy… vậy sao?”
Mà, nếu mà con bé không có vấn đề với việc này thì thế cũng được thôi…
“À ừm, Kiri. Em ra đây một lát được không?”
Tôi kéo Kiri ra chỗ cái gương trong phòng.
“Là một cô bé, thì em phải biết sành điệu hơn chút mới được.”
Thế rồi, tôi lấy một mặt dây chuyền tôi đã chuẩn bị từ trước rồi đính vào ngực Kiriko.
“Gì… gì thế ạ?”
“Bông hoa này chính là bông hoa mà Kiri đã chăm sóc dưới Tarmine đấy! Trước khi những đóa hoa héo đi mất thì chị đã ngắt một bông và đặt vào mặt dây chuyền này để giữ gìn nó! Quà của chị dành cho em đấy!”
Kiriko, ban đầu có ngỡ ngàng, giờ đang bắt tay tôi rồi vung lên vung xuống.
“Em cảm ơn chị nhiều lắm, chị Rista!! Em sẽ trân trọng nó!!”
Quả nhiên là Kiriko sẽ vui lắm mà. Vòng trang sức hình đóa hoa đính trên ngực con bé sẽ xoa dịu đi phần nào hình ảnh một vũ khí ma pháp của Cỗ máy Chết chóc.
Tôi hạnh phúc ngắm nhìn Kiriko qua hình ảnh phản chiếu trên gương. Thế nhưng, Kiriko lại không hề ngắm nhìn bản thân mà lại quan sát hình ảnh của tôi trên gương.
“Chị Rista xinh đẹp thật đấy!!
“Hể. Em cứ đùa.”
Tôi cũng có chút lòng khiêm tốn. Cơ mà, tôi vẫn thấy được cảm giác sung sướng nhen nhóm trong lòng. Từ khi bị Seiya đối xử thật tệ bạc thì tôi cũng trở nên nhạy cảm với lời khen hơn.
Và tôi lại chăm chú quan sát khuôn mặt mình.
… Con bé nói thật không vậy? Thật không nhỉ? Mình đẹp mà đúng không? Thì, chốt lại mình vẫn là một nữ thần! Phải vậy chứ nhỉ? Thế mà cậu ta chẳng chịu nhận ra sự quyến rũ của mình!
Đẹp, xinh đẹp, là lá la, mình thực sự xinh đẹp… Càng lúc tôi càng giống Narcissus. Thế nhưng, càng nhìn vào gương tôi càng nhận ra có gì đó kỳ quặc đang xảy tới chỗ khóe mép mình.
“Hể…?”
Tưởng như chỉ là ảo giác đánh lừa con mắt, nhưng rõ rành rành là…
“Hả…?”
Vô vàn nếp nhăn lộ ra trên trán tôi, đã thế còn ở quanh mắt và hai bên khóe mép nữa! Mái tóc vàng đẹp óng ả của tôi giờ đã bạc trắng!
“Cái… cái… cái qué gì thế này!?”
“Chị Rista… Chị… chị tự dưng biến thành bà lão rồi kìa!!”
Cả hai chúng tôi đều bị sốc. Thế rồi, một giọng nói khẽ nhẹ vang lên phía bên cạnh chúng tôi.
“Được đấy. Tốc độ lão hóa vô cùng nhanh. Uy lực thật kinh khủng.”
“Hả!!!!!?”
Ngoảnh mặt sang, tôi thấy Seiya đang chĩa một mũi kiếm đỏ rực về phía tôi! Nó tỏa khí màu đỏ-đen, bao trùm lấy toàn bộ cơ thể tôi!”
“Là ông làm đấy hả!?????”
“Không, là thanh kiếm làm đấy. Đây là cái thanh kiếm mà tôi mua ở chỗ thú nhân dạo trước. Cơ bản thì nó có khả năng hút sinh lực. Thế nên tôi đã tích hợp nó với cả bùa phù hộ của ác thần để tạo ra một thanh kiếm mới toanh này.”
Seiya rút thanh kiếm ra xa khỏi người tôi thì lập tức các nếp nhăn trên mặt tôi cũng biến mất. Cơ mà khi tôi tiến lại gần cậu ta thì tôi lại thành một bà lão nhăn nheo.
“Sao cứ phải biến già biến trẻ hoài thế hả!? Ông thôi ngay đi cái!!”
“Một thanh kiếm kỳ bí. Cô có muốn thử thẩm định nó không?”
Nhột nhột, nhưng tôi cũng kích hoạt kĩ năng thẩm định khi thấy Seiya làm vậy.
‘Ma kiếm hấp thụ thần lực’… Một thanh kiếm với khả năng hấp thụ thần lực của thần linh! Chỉ cần tiến lại gần thanh kiếm thôi thì thần linh cũng phải trở nên già nua và suy yếu!”
Vừa run rẩy, tôi vừa la lên.
“Cái thanh kiếm vô dụng của nợ cái gì thế hả!!”
“Ma kiếm hấp thụ thần lực, ừm, tên nghe ngu quá. Từ giờ, tên nó sẽ là ‘Kiếm lão hóa Rista’.”
“Này nhé, vừa vừa phai phải thôi nha!!”
“Ai đùa đâu. Tôi đang thiết kế một thanh kiếm mới để thay thế cho kiếm bạch kim đấy. Cơ bản là, tôi nghĩ ở Ixphoria không kiếm nổi vũ khí nào đủ uy lực để đánh bại Quỷ Vương đâu.”
“Mơ mà đánh bại nổi Quỷ Vương với cái thứ của nợ này!!”
“Của nợ gì chứ. Có khi lại hữu dụng trong tương lai đấy. Nhân tiện, tôi cũng muốn làm thêm một thanh dự phòng càng sớm càng tốt.”
“Cần qué gì hai ba thanh này làm gì nữa chứ!!”
Tôi gào lên với Seiya, người trông không có vẻ gì là bận tâm lắm, tay thì đang sắp xếp thanh kiếm quái đản đó vào trong túi hành lý.
“À mà này, thế là ông muốn ở lại thiên giới là để tạo cái thứ này đấy hả!?”
“Không. Đấy là ‘việc khác’.”
Nói thế thì hiểu thế nào được chứ!! Rốt cuộc cái ông này còn lo bao chuyện nữa thế!?
“Cái ‘việc đó’ vẫn chưa có tiến triển gì lắm. Thế nên tôi chẳng còn lựa chọn nào ngoài việc ở lại thiên giới lâu thêm chút nữa. Chúng ta sẽ còn ở lại đây cho tới hết ngày hôm nay. Chuẩn bị sẵn sàng đi.”
Tuyên bố như vậy, rồi Seiya tức tốc rời khỏi căn phòng.
“Cái ông này cứ giấu giếm hoài!!”
Từ hư vô phương nào cậu ta xông tới biến mình thành một bà lão già nua rồi bảo mình chuẩn bị sau đó lại biến mất tiêu. Khó chịu thật sự đấy. Cơ mà Kiriko thì lại rất tươi vui.
“Anh Seiya đúng là yêu chị Rista thật đấy chứ!”
“Hả, gì cơ!?”
“Em rất mừng khi thấy hai người có mối quan hệ thân thiết đến vậy!”
‘Thân thiết’… cơ á… Rốt cuộc là sao chứ? Mà. Kiri cũng vẫn là máy móc thôi. Máy móc thì biết gì về tình cảm nam nữ chứ…
__
Chỉnh tề người ngợm, tôi chuẩn bị đồ đạc rồi tới thông báo với John Dae là tới lúc trở về Ixphoria rồi. Khi Cerceus nghe vèe việc này thì ông ta làm vẻ mặt buồn sầu.
“Cứ việc ghé qua đây bất cứ khi nào trở lại thiên giới nhé.”
“Ừm. Cảm ơn bác vì đã chỉ dẫn tôi.”
Bắt tay lên xuống với John Dae, sau đó Cerceus quay sang nhìn Kiriko.
“Cả Kiriko nữa. Cảm ơn cháu nữa. Nhờ hai người mà giờ cửa hàng của tôi bán chạy thế này đấy.”
“Đâu… đâu! Cháu có làm gì mấy đâu ạ!”
‘Có một quán cà phê nơi mà nhân viên phục vụ là quái vật’… lời đồn này bay theo gió mà đi khắp thiên giới. Từ lúc đó mà quán Café de Cerceus trở nên nổi tiếng. Chưa bao giờ nó đông đúc được như hai ngày vừa qua.
Cerceus chằm chằm quan sát hai người họ với vẻ mặt nghiêm nghị.
“Trước giờ tôi cũng để thành kiến làm sai lệch đánh giá của mình. Nhưng giờ thì, John Dae, Kiriko, nhờ gặp được hai người mà tôi đã có thể thay đổi quan điểm của mình. Là Thần Kiếm sĩ , vốn dĩ trước kia tôi… Á!?”
Đột nhiên, Cerceus, người đang kể lể rất nghiêm túc, văng ra xa khỏi chúng tôi! Ông ta văng đi tận vài chục mét luôn! Tình hình trông thật nghiêm trọng, ông ta sủi bọt mép luôn rồi!
“Cer… Cerceus!?”
“Bác Cerceus sao thế!?”
Cả John Dae và Kiriko cuống cuồng thét thất thanh. Và nơi mới nãy Cerceus đang đứng thì giờ đã là Seiya, cùng một chân cậu ta giơ lên cao. Xem ra là Seiya vừa dộng một cú đá trời giáng vào Cerceus. Thấy Cerceus bất tỉnh, John Dae cũng gào lên với Seiya.
“Này, sao tự dưng phải đập ông ấy thế!?”
“Một câu chuyện vớ vẩn, đã thế còn dài dòng lê thê. Thế nên tôi phải tóm tắt nó.”
“Có thế mà đi đạp ông ta như vậy hả!? Thật tệ bạc!!”
Seiya phớt lờ lời càu nhàu của John Dae rồi quay sang phía tôi.
“Xem ra cô đã sẵn sàng rồi nhỉ. Được rồi, đi thôi nào.”
“Ừm… rõ.”
Ghét thật đấy, mỗi khi thấy cậu ta đạp mình hay ai khác. Cơ mà, cũng chẳng nói được gì nhiều, đành gật đầu thôi. Rồi chị Aria và Adenela cũng ra tiễn chúng tôi.
“Seiya. Rista. Mong mọi chuyện suôn sẻ.”
“Vâng! Chị Aria, em cảm ơn chị ạ!”
Tôi tặng chị Aria một chiếc nhẫn cùng vài trang sức làm quà. Ừm, là mấy món mà tôi mua từ Bardul chứ gì nữa.
“Mà, mà… khỏi lo. Seiya… Seiya giờ mạnh hơn nhiều rồi. Không… Không có kẻ thù nào… dù là có thế… thế giới nào chăng nữa… mà cậu ấy… không… không đánh bại… nổi đâu…”
Mỉm cười đáp lại Adenela, sau đó tôi quay sang nhìn Seiya.
“À giờ, Seiya. Chúng ta về Tarmine hả?”
“Không. Tôi muốn gia cố pháo đài tôi đã dựng lên ở bờ biển phía nam lục địa Radral đã.”
“Tới cạnh Galvano chứ gì. Được thôi.”
Tuy nhiên, đúng lúc đó, John Dae hỏi Seiya một câu với vẻ mặt hiếm thấy – vẻ cầu xin.
“Thứ lỗi, nhưng có một điều tôi muốn nhờ. Liệu chúng ta có thể tới lục địa phương bắc, Barracuda, nơi Người máy Đế vương từng thống trị không?”
“Sao thế?”
"Có thể là các Cỗ máy Chết chóc đã thống trị được lục địa đó, nhưng biết đâu lại có con người cũng sống sót qua được giống như ở Tarmine đấy thôi.”
“Hmm…”
Seiya yên lặng nghĩ suy trầm tư một hồi…
“Anh Seiya à…! Em cũng muốn được biết chuyện gì đã xảy ra ở lục địa Barracuda…!”
Nghe thấy Kiriko nói, Seiya cũng lặng lẽ gật đầu. Có thể cậu ấy hầu như luôn lạnh lùng và vô cảm nhưng cậu ấy vẫn là một dũng giả mà. Hẳn là cậu ấy cũng muốn cứu người khác nếu vẫn còn có thể cứu ai đó được. Tôi cũng nghĩ vậy.
Tuy nhiên, vẫn cần phải xin phép Đại Thần Ishtar để mở cổng tới một khu vực nơi mà chúng tôi chưa bao giờ đặt chân tới.
“Rista. Để chị hỏi bà Ishtar cho.”
Aria, người lắng nghe chúng tôi trò chuyện, nhắm nghiền mắt lại như thể đang tịnh thiền để bàn bạc với Đại Thần Ishtar thông qua thần giao cách cảm. Sau một hồi, chị Aria cũng mở mắt ra.
“Rồi, bà Ishtar đã cho phép hai em mở cổng dịch chuyển tới lục địa Barracuda. Tuy nhiên…”
Chị Aria vừa nói, vừa làm vẻ mặt lo ngại.
“Bà Ishtar có bảo với chị là mọi người khả năng sẽ không tìm nổi ai sống sót ở lục địa Barracuda đâu…”
Nghe thấy lời chị Aria, tất cả chúng tôi đều thở dài não nề. Thế nhưng Seiya lại có suy nghĩ khác.
“Thiên lý nhãn của Ishtar đã bị giảm uy lực do ảnh hưởng từ ác thần đúng không? Thế thì bà ta cũng chẳng nói chắc 100% được. Tức là cũng chẳng có gì đảm bảo là sẽ không còn ai sống sót. Chốt lại là chưa thấy tận mắt thì chưa nói gì được.”
“Đúng… đúng đấy! Seiya nói chí phải! Đi thôi nào!”
Cả John Dae và Kiriko cũng gật đầu tán thành. Sau đó thì Seiya ra lệnh cho một con thổ xà đi qua cổng để kiểm tra xung quanh trước. Xác nhận được là xung quanh an toàn rồi thì chúng tôi mới đi qua cổng.
__
Bước sang phía bên kia cánh cổng, cả tôi, John Dae, và Kiriko, ai cũng phải câm nín khi chứng kiến cảnh tượng trải dài tít tắp trước mắt.
Có một khoảng không rộng lớn chẳng hề có lấy gì cả. Chỉ là một mảnh đất đã cháy rụi từ lâu. Đã thế, cũng chẳng phải là chỉ có mỗi vài miếng xương người rải rác, mà là hàng trăm mẩu xương vụn ngập ngụa khắp nơi.
Thật… Thật khủng khiếp…! Có lẽ thực sự không còn người nào sống nổi…!
Tuy nhiên, Seiya thì vẫn điềm tĩnh như thường lệ.
“Mà, xem ra thì không có nhiều hy vọng lắm nhỉ. Tuy nhiên, giờ cứ xem xét khu vực xung quanh xem liệu có thấy ai sống sót không. Có khi đây lại là nơi duy nhất bị tàn phá nặng nề.”
Nói rồi, Seiya khuỵu gối xuống, sau đó cậu ấy đặt tay lên mặt đất. Xem chừng cậu ấy đang tạo thêm thổ xà để thăm dò các khu vực lân cận. John Dae hỏi Seiya.
“Có thể là không rộng như Radral nhưng lục địa Barracuda vẫn lớn lắm đấy. Không phải sẽ tốn thời gian để dò tìm hết mọi nơi sao?”
Tuy nhiên, đúng lúc đó thì mặt đất đã nhô lên thành một đường viền tròn trịa quanh Seiya. Sau đó, ụ đất vòng tròn đó rời xa khỏi người Seiya với tốc độ kinh hoàng như thể sóng trên mặt nước.
“Nhờ vào quá trình thao luyện với Thổ Thần mà giờ tôi có thể tạo được một loại thổ xà với tốc độ cao vượt trội. Tốc độ chúng giờ nhanh hơn nhiều rồi. Không tốn nhiều thời gian để biết tường tận tình hình lục địa này đâu.”
Seiya nhắm mặt lại. Hiển nhiên là cậu ấy đang quan sát tất cả mọi thứ thông qua vô vàn mắt rắn.
Thi thoảng, Seiya lại báo cáo tình hình như thể một cỗ máy.
“… Tây. Toàn là xác chết trong một phạm vi bán kinh 30 cây số.”
“… Khu vực phía bắc cũng tương tự. Không thấy ai sống sót.”
Sau một hồi lâu, sắc mặt Seiya trông như thể vừa thấy cảnh tượng gì rùng rợn.
“Này, Seiya, ông có sao không thế? Ông thấy đau đớn quá à?”
“À ừ. Là do tôi đang kết nối thị giác với nhiều con thổ xà quá. Hơi thành gánh nặng với hệ thần kinh chút. Mà, cũng không phải gì to tát.”
“Ồ, thế hả. Thế thôi sao…”
Phải chứng kiến vô số bộ xương người sót lại chẳng có vẻ là khiến Seiya thấy phiền hà gì. Đã thế, có vẻ mối lo ngại của cậu ta cũng hoàn toàn khác với những gì tôi lo sợ. Thế rồi, tôi nhận thấy, đứng đằng sau Seiya người đang tập trung trí lực kia, Kiriko đang buồn bã gằm mặt.
Tôi chưa kịp lên tiếng, thì John Dae đã vỗ vai Kiriko rồi hỏi han.
“Không sao đấy chứ, Kiriko?”
“Cha… Không. Người máy Đế vương Oxelio có nói rằng cha sinh mẹ đẻ của cháu đã mất rồi. Thế tức là, mảnh đất này chính là nơi mà bố mẹ cháu đã chết sao?”
John Dae nghe vậy mà điếng người.
“Chắc… chắc gì đã vậy! Ta cá rằng vẫn còn vài người sống sót qua khỏi đại họa này thôi! Biết đâu trong số đó lại có cha mẹ cháu thì sao!”
“Cháu mong là vậy…”
Kiriko buồn sầu. Tôi chậm rãi tiến về phía con bé. Thế rồi tôi ngồi xổm xuống một chút để có thể nhìn mặt Kiriko.
“Nè nhé, Kiri. Em là một cô gái rất tốt bụng. Và, bao giờ thì một cô bé ngoan cũng có một tương lai tươi đẹp đang đợi chờ phía trước.”
“Một tương lai tươi đẹp sao?”
“Ừm, đúng vậy.”
John Dae đồng tình với tôi.
“Đúng, chính xác! Có khi chúng ta sẽ tìm được cách để biến Kiriko trở lại làm người thì sao!”
“Trở… trở lại làm người?”
“Vẫn có hi vọng mà!”
“Mọi người… chắc không vậy? Nếu… nếu đúng thực là có thể thì… thì đúng là tốt quá…!”
Thế rồi, Kiriko thốt lên với giọng tươi tỉnh.
“Cảm ơn hai người lắm ạ! Em thấy khá hơn nhiều rồi!”
Tuy nhiên, lần này thì, tới lượt Seiya phun ra lời lẽ lạnh lùng mà không ngoảnh mặt lại.
“Cứ làm mấy việc thiện đi, rồi có chết cũng chẳng ai thưởng gì. Trong khi đó thì có những kẻ xấu cứ làm gì tùy thích mà chẳng bị ai phán xử. Không có gì chắc chắn cả. Thế nên cũng chẳng ai biết được tương lai rồi sẽ ra sao.”
Nghe mấy lời lẽ độc miệng đó mà John Dae cũng phải la lên.
“Cái thằng này!! Nói năng kiểu gì thế hả!!”
Thiệt tình là vậy! Chúng ta đang cố trấn an Kiriko vậy mà cậu ta lại phá hỏng hết tất cả!
Seiya ngoái cổ một tẹo, rồi chằm chằm nhìn Kiriko với ánh mắt lạnh lẽo.
“Kiriko. Em là một cỗ máy. Hãy thôi ngay việc kỳ vọng rằng một ngày nọ sẽ trở thành con người đi.”
Tôi không thể nào nhịn nổi nữa.
“Thật ác độc, Seiya!! Sao ông cứ thích nói những lời lẽ đau lòng thế nhỉ!?”
“Thế rồi khi biết rằng mình không thể trở thành người được nữa thì con bé sẽ buồn đến mức nào đây. Cô có thể chịu trách nhiệm cho việc đấy không?”
“Việc này thì…”
“Không làm được thì đừng hứa.”
Thế rồi, Seiya quay lưng lại với tôi.
“Rista. Mở cổng dịch chuyển đi. Ở lại đây chẳng được tích sự gì.”
“Khoan…! Đừng.. đừng nói là…!”
“Tôi đã nắm bắt được tình hình ở khắp lục địa Barracuda rồi. Ishtar nói đúng. Chẳng còn ai sống sót cả. Chẳng còn gì trên vùng đất rộng lớn này ngoài xương xẩu và các Cỗ máy Chết chóc vỡ nát trải dài tít tắp.”
“Gượm đã! Tôi thấy ông với đi thám thính có tẹo thôi mà! Lỡ đâu ông bỏ sót gì đó rất quan trọng thì sao!”
“Chẳng sót cái gì cả. Khả năng điều tra của tôi là chắc chắn và hoàn hảo 100%. Không còn sống sót đâu.”
Kinh nghiệm có thừa, nên John Dae hiểu rằng lời của Seiya là thật. Nghe vậy mà cả tôi và John Dae đều phải câm lặng. Còn Kiriko thì lắp bắp thốt lên.
“Vậy ra… cha mẹ của em thực sự… đã chết rồi.”
“Mà, việc đó thì từ đầu tôi đã biết rồi. Công cuộc tìm kiếm người sống sót này cũng chỉ là theo yêu cầu thôi. Cơ mà, họ có còn sống thì em cũng có nhớ ra được mặt họ đâu?”
“Đúng… đúng thực là vậy…”
Thế rồi, Seiya dời ánh mắt từ Kiriko sang phía tôi.
“Thật là lãng phí thời gian. Rồi, Rista. Chúng ta sẽ tới pháo đài như kế hoạch ban đầu.”
“Se… Seiya!! Ông không thể nào quan tâm tới Kiri được à!”
“Công việc của tôi là cứu thế giới này.”
“Không… không sao đâu mà, chị Rista! Chúng ta đi chỗ khác thôi! Thực.. sự… em cũng không muốn ở lại đây nữa…”
“Kiri…”
Bực dọc, John Dae đá văng hòn đá cuội dưới chân. Chẳng nói chẳng rằng, nhưng hẳn ông ta nghĩ rằng ‘giá như mình đừng có yêu cầu khám xét lục địa Barracuda’.
Chấp nhận sự thật mất lòng, chúng tôi tiến vê phía bờ biển phương nam của lục địa Radral.
__
TL note: Có thể spoil bằng cách ctrl + I hai câu trong chương này =))