Trước khi chúng tôi đi tới Ixphoria qua cánh cổng dịch chuyển, Seiya giải thích vắn tắt cho tôi nghe về chiến thuật sắp tới.
“Trước mắt, tôi sẽ tiến hành điều tra vương quốc Tarmine đã. Hang di động tuy an toàn nhưng vẫn có một nhược điểm của nó… nếu chúng ta cứ nằm dưới hang thì chúng ta sẽ không thu thập được nhiều thông tin lắm. Sẽ có chút nguy hiểm, nhưng chúng ta sẽ phải cải trang thành những thú nhân và di chuyển trên mặt đất.”
Seiya biến hình thành một thú nhân chó vì tỉ lệ tộc này khá là đông. Nói chung là, cậu ấy sẽ không lộ liễu quá vì có vô số thú nhân chó lang thang quanh đây. Cậu ấy biến tôi thành một người cá như thường lệ. Seiya trở thành một con Doberman khỏe khoắn và thanh lịch. So với cậu ấy thì tôi là một con người cá đỏ chót xấu xí, trông như con cá vàng vậy. Mà, chí ít thì vẫn có chút đỡ hơn là cái đầu cá ngừ lúc trước… Không tới mức phải bực mình như hồi đó, chắc vậy.
“Nhân tiện, tôi đã tích hợp một chức năng đặc biệt vào con rối Bunogeos mà tôi đang cho nằm lại ở Galvano ngủ. Nó sẽ nói ‘tao giết mày giờ’ nếu ai đó định đánh thức nó dậy. Sẽ ổn thỏa trong một thời gian. Cơ mà, tôi muốn đánh bại Grand Lion trước khi chúng nhận ra đấy là hàng giả. Chúng ta có nhiều nhất ba đến bốn ngày.”
Sau đó, tôi gọi cánh cổng xuất hiện rồi Seiya điều vào trong một con thổ xà như thường lệ. Chúng tôi cuối cùng cũng bước vào cánh cổng sau khi đảm bảo được an toàn ở điểm đến sắp tới.
__
Được sự cho phép từ Đại Thần Ishtar, chúng tôi đặt chân tới một khu vực hoang vu gần vương quốc Tarmine. Chúng tôi bước về phía tòa lâu đài mà chúng tôi thấy từ xa xa.
Tiến lại gần, và toàn bộ khung cảnh đã lọt vào tầm mắt. Những bức tường quanh tòa lâu đài khổng lồ bao bọc một thị trấn nằm bên trong khuôn viên của công trình quân sự này. Cơ mà, những bức tường đó đã sụp vỡ, và tất cả sự bảo vệ bên ngoài đó chẳng còn nghĩa lý gì, chẳng còn gì nữa.
Ngay khi tôi bước vào trong thị trấn, tôi thấy bất an vô cùng. Có lẽ phần nào do sức mạnh của ác thần. Từ lúc này trở đi, chúng tôi sẽ không còn có thể trở về thiên giới chừng nào còn ở trong vương quốc Tarmine.
Nhìn sang bên, tôi nhận thấy Seiya, người giờ đã hóa thành một thú nhân chó, đang nhìn tôi với ánh mắt sắc bén. Nó nghĩa là tôi ‘không nên nói tiếng người từ giây phút này’. Tôi lặng lẽ gật đầu.
Seiya và tôi băng qua một con đường tan nát và bẩn thỉu. Khung cảnh quanh chúng tôi là một đống đổ nát, tuy nhiên có những thú nhân đang sống ở quanh đây. Xem ra những con quái thú đó đang làm đủ thứ kinh doanh và buôn bán trong những ngôi nhà cũ nát vốn trước kia được xây nên bởi con người. Nó cũng giống Galvano vậy.
Tôi ngửi thấy một mùi lạ hoắc và buồn nôn. Khi tôi ngó quanh…
…Hức…!
Tôi suýt đã lên tiếng. Một cái xác người không đầu cháy đen đang bị xích lại dưới cái mái của một ngôi nhà. Nó được treo lên để mọi người có thể thấy.
“Người nướng vỉ. Cho xin một suất người nướng vỉ…”
Một quái thú thằn lằn đang đứng ở quầy thu ngân nơi mà cái xác đang bị treo dưới mái hiên. Khi hắn gọi món, tôi nhận thấy rằng nào những tay, chân, nội tang người được bày ra cho hắn.
Đây là khung cảnh từ địa ngục. Thị trấn Galvano nơi buôn bán nô lệ chất lượng cao, là một nơi tốt đẹp hơn thế này rất nhiều. Ở Tarmine, con người bị đối xử chỉ như đồ ăn thôi.
Trong lúc tôi ngoảnh đi thì Seiya đã tiến lại gần quán ăn đó.
“Bao nhiêu một suất?”
Cậu ấy đùa hả!? Cậu ấy thực sự định mua một suất người nướng sao!?
Ban đầu tôi cũng kinh ngạc. Tuy nhiên, thực ra, cậu ấy không hề muốn mua nó. Trên thực tế, xem chừng cậu ấy đang thu thập thêm thông tin về thị trấn này. Sau khi nghe về giá cả, Seiya nhận ra rằng bọn thú nhân đang sử dụng đơn vị tiền tệ vốn trước kia được lưu hành bởi con người ở Tarmine. Cuộc đối thoại tiếp diễn.
“Ồ, vậy ra hai người tới đây từ tận dưới Galvano cơ à.”
“Ừ. Tôi nghe bảo rằng chúng ta được phép ăn con người ở thị trấn này. Cơ mà, xem ra thì nó tốn kém hơn tôi nghĩ.”
“Thịt người đắt chứ. Tuy nhiên, một số thú nhân chúng ta có thể ăn bao nhiêu tùy thích miễn là có một ghế dự đại tiệc của Thú Vương.”
“Đại tiệc của Thú Vương?”
“Đấy là một buổi hội họp của các lực lượng đặc biệt dưới quyền Đại Vương Grand Lion. Chỉ có những thú nhân hùng mạnh nhất mới có thể tham dự. Một số người còn nói rằng có thể được ban tặng một cuộc đời giàu sang nếu tham dự được buổi đại tiệc. Lại được đi vào cung điện hoàng gia nữa chứ. Đồn đại rằng còn có thể nhận được sự phù hộ của ác thần nếu cúng viếng Người ở trên thánh đường đâu đó trong hoàng cung.”
“Ồ. Vậy làm sao tôi có thể đăng ký tham gia đại tiệc của Thú Vương?”
“Bọn họ tiến hành một buổi thi dự tuyển ở quảng trường thị trấn hằng ngày. Cậu sẽ phải đánh bại đối thủ và thể hiện được sức mạnh tột cùng của mình.”
Tôi cứ nghĩ Seiya sẽ muốn đi tới quảng trường ngay tức khắc. Tuy nhiên, cậu ấy lại ghé vào những cửa hàng trên phố từng cái một.
Ở một trong những cửa hiệu, có một chủ tiệm mặt gấu đang sắp xếp một vài vật dụng kỳ dị như đầu lâu. Xem chừng là một cửa hàng dụng cụ của một thú nhân. Chủ tiệm nhìn thẳng vào Seiya, rồi nhếch mép lên vì một khách hàng mới vừa bước vào tiệm của hắn.
“Xin chào. Chú em muốn mua món hàng gì đặc biệt à? Chúng tôi khuyên dùng ‘Bùa Ác thần’. Chú có thể nhận được một chút sự phù hộ nếu mang nó theo mình.”
Seiya để mắt tới miếng bùa đen với vài ký tự lạ hoắc được ghi trên đó. Cuối cùng, cậu cũng lấy một bịch tiền ra khỏi túi áo.
“Cho tôi mua vài cái đó.”
“Hể! Rất cảm kích! Chú muốn bao nhiêu?”
Tôi choáng váng và câm nín.
Se… Seiya! Cậu không được quên! Đây là kẻ thù của chúng ta đó! Hắn sẽ nghi ngờ nếu cậu mua một lượng quá lớn như cậu vẫn luôn luôn làm như mọi khi!
Seiya gật đầu khi thấy vẻ bồn chồn của tôi.
An tâm rồi! Xem ra cậu ấy hiểu chuyện rồi!
“Chủ tiệm. Thứ lỗi khi phải yêu cầu thế này, nhưng…”
Sau đó, Seiya nói với một bộ dạng xin lỗi.
“Tôi chỉ muốn ba mươi cái thôi.”
Không!! Thế là nhiều hơn cần thiết rồi!! Hẳn cậu ấy đã cố hết sức mình để giảm số lượng mà cậu ấy thực sự muốn mua từ cửa hàng này… Cơ mà, số lượng kia vẫn quá nhiều!! … Giờ thì sao? Tư duy của thú nhân khác biệt trời vực so với con người!! Liệu mọi thứ có thể trở nên ổn thỏa khó ngờ không!?”
Tuy nhiên, quái thú gấu đột ngột biến sắc.
“Đấy mà là vài cái á!! Chú mày đòi hỏi một số lượng lố bịch thật đấy!! Còn nữa, vô cùng là kỳ quặc khi chú mày nói ‘chỉ muốn ba mươi cái thôi’.”
Không hay rồi!!!! Ngay cả gã thú nhân cũng nghĩ đây là một yêu cầu quái đản!!!!
Gã chủ tiệm la lối om sòm đến độ giọng của hắn ta có thể nghe thấy từ ngoài tiệm. Những thú nhân khác, kẻ đang băng qua con phố đó, dừng lại trước cửa để xem có chuyện gì đang xảy ra.
Hức, nhanh nào!! Chúng ta đang thu hút nhiều sự chú ý không cần thiết đấy!!
“Nếu là vậy, thì, tôi sẽ lấy năm cái.”
Mặc dù sự hiểu lầm đó đã gây ra chút huyên náo ngoài mong muốn, Seiya vẫn mua năm ‘Bùa Ác thần’. Chúng tôi sau đó tiến tới một cửa hàng vũ khí.
Ngay khi chúng tôi vừa bước vào, thú nhân mặt ếch đã gợi ý cho chúng tôi một thanh kiếm kỳ lạ với lưỡi kiếm đỏ-đen.
“Xin chào, thưa khách hàng. Thanh kiếm này đặc biệt vì nó có thể hấp thụ sinh mệnh con người, ộp ộp. Rất hữu dụng để vắt khô con người thành như cá sấy khô vậy, ộp ộp.”
Cái... cái thanh kiếm dị thường quái gì vậy!? Nó sẽ chẳng có một chút hữu dụng gì cho chúng ta cả!! Chẳng có việc gì phải mua một thứ như vậy…
Ấy vậy, Seiya vẫn lấy cái bịch tiền ra.
“Tôi sẽ mua nó.”
Không!! Đừng bảo rằng cậu ta định mua nó nốt nhé!! Kiểu quái gì lại muốn một cái thanh kiếm kiểu đấy chứ!?
“Chủ tiệm. Tôi muốn vài cái, thực sự chỉ là vài cái thôi và tôi đau lòng lắm khi phải nói thế này... cơ mà, cho tôi mua năm cái.”
“Ộp ộp...!? Đào chỗ... chỗ quái nào mới ra số lượng khủng khiếp đó cho cậu chứ, ộp!? Thêm nữa, tôi không nghĩ có tới năm thanh kiếm giống hệt nhau ngoài kia đâu, phải không nào, ộp!?”
*lầm rầm lầm rầm*… Lại nữa, những thú nhân ở bên trong và những kẻ đang băng qua trước tiệm ngó về phía chúng tôi xem chuyện gì đang diễn ra…
__
Tôi kéo tay Seiya và lôi cậu ấy về một chỗ không đông đúc lắm. Tôi lặng lẽ chỉ tay xuống dưới đất. Seiya xem chừng cũng hiểu ý định của tôi. Thế là, cậu ấy tạo ra một con rắn cho chắc ăn rằng xung quanh an toàn không có sự hiện diện của bọn thú nhân. Sau khi đảm bảo được rằng nó thực sự an toàn, chúng tôi lặn xuống dưới Hang di động.
Dưới ánh sáng lờ mờ từ ma pháp thạch, tôi la lên với Seiya sau khi sự phẫn uất tích tụ trong lòng bùng nổ.
“Cậu sẽ khả nghi lắm đó nếu cứ cư xử bất thường như vậy!! Bọn chúng sẽ phát hiện thực ra cậu là ai đấy!!”
“Khỏi lo. Không thành vấn đề.”
Seiya kích hoạt thuật biến hình. Sau đó, cậu ấy biến thành một giống chó Doberman khác, con Husky vùng Siberia. Thế rồi, cậu ấy biến tôi từ một con cá vàng màu đỏ sang một con cá vàng xỉn màu.
“Cậu... cậu có thể thay đổi diện mao nhiều tới mức nào với thuật biến hình vậy... Có nhất thiết phải thay đổi thường xuyên không!?”
Tôi la lên khi thấy tấm bùa và thanh kiếm lủng lẳng ngay bên hông. Chúng đang tỏa ra những tiết khí cực kỳ tàn độc khiến tôi bắt đầu thấy chóng mặt.
“Tôi muốn mua đa dạng hơn nữa những trang bị và vũ khí được bán ở trong thị trấn này. Tôi phải xúc tiến càng sớm càng tốt. Có thể một ngày chúng sẽ hữu dụng.”
“Nó nghe sẽ hợp lý lắm nếu đây là một cuộc phiêu lưu thông thường, nghe chưa!? Đây là một cái thị trấn của đám thú nhân!! Cậu không thể sử dụng mấy thứ vũ khí kiểu này được!! Chúng là những công cụ quái gở!! Không chỉ thế, cậu không trả lại nguyên dạng cho tôi được sao!? Chúng ta giờ đang ở dưới lòng đất mà!! Tôi căm ghét cái dung mạo ngụy trang này!!”
“Đúng thực rằng không kẻ nào có thể thấy chúng ta bây giờ cả. Mà, đàn bà con gái các người đúng là một cái mụn nhọt dưới mông.”
Thấy tôi liên tục phàn nàn, Seiya cuối cùng cũng sử dụng thuật biến hình lên tôi. Thế rồi, cơ thể tôi được đắm mình trong ánh sáng rực rỡ, và tôi trở về với nguyên dạng nữ thần xinh đẹp. Tôi lôi ra một cái gương được giấu trên ngực áo để xem hình ảnh phản chiếu của mình.
Phù! Ái cha... Một dung mạo kiêu sa ngay đây so với con cá xấu xí đó!... Phải, vốn dĩ ta đây đã quá tôn quý, nào đâu một con cá có thể sánh được!
“Mà này, Seiya. Tôi chắc rằng cậu có kế hoạch cho tương lai rồi chứ nhỉ?”
“Dĩ nhiên. Tôi sẽ phải sử dụng tới Lục tinh bí thuật nếu tôi muốn đánh bại Grand Lion. Tôi đã suy tính mô phỏng quá trình này rồi.”
Seiya bắt đầu nói giọng thờ ơ, nhưng lại với một sắc mặt nghiêm nghị.
“Đầu tiên, tôi phải đỗ được bài thi dự tuyển để có một ghế trong đại tiệc của Thú Vương. Sau đó, tôi sẽ có thể xâm nhập vào hoàng cung. Thế rồi, tôi sẽ thiết lập Lục tinh bí thuật mà tôi học từ Ishtar xung quanh thánh đường, nơi ngự trị nguồn gốc thứ sức mạnh từ ác thần. Rồi thì, chúng ta sẽ phải kiếm được một phần cơ thể của Grand Lion để tiếp tục quá trình chuẩn bị. Mà, tóc hắn có lẽ là thứ dễ nhất có thể kiếm được. Sau khi chuẩn bị, ‘Phá tà kiếm vũ’ sẽ phải được tiến hành trong ba tiếng trong phạm vi tối đa 500m từ Grand Lion. Đoạn này có một số hạn chế. Không ai được phép nhìn bất cứ thứ gì của công đoạn chuẩn bị trong quá trình múa kiếm. Một khi Phá tà kiếm vũ kết thúc, Lục tinh bí thuật sẽ hoàn thành. Và thế là, Grand Lion sẽ bị suy yếu.” (TL note: điệu múa kiếm để hủy hoại ác tà.)
Seiya liến thoắng nói. Có biết bao nhiêu bước để làm cho công đoạn chuẩn bị khổng lồ này. Thế này thế khác, tất cả nghe đều hơi chút phiền toái. Nhất là, bước cuối cùng...
“Thế, ‘Phá tà kiếm vũ’, phải không? Chẳng phải sẽ khó thực hiện lắm sao? Gần như không thể nào lại có thể ngăn cản kẻ khác tới gần trong lúc đó.”
“Ishtar cũng nói rằng đấy là công đoạn chuẩn bị khó khăn nhất. Nghi lễ sẽ không còn công hiệu một khi có người nhìn thấy nó nữa. Và nếu nó xảy ra thì tôi sẽ không thể sử dụng bí thuật lên Grand Lion được nữa. Tuy nhiên, tôi có Hang di động. Thế nên, sẽ chẳng có vấn đề gì cả nếu tôi múa kiếm trong lúc đang trốn dưới lòng đất bên dưới hoàng cung.”
“Ra... ra vậy! Đúng là vậy!”
“...Vấn đề là cô.”
Thế rồi, Seiya lườm tôi với ánh mắt lạnh lùng.
“Nếu được, thì tôi thà đóng băng cô lại rồi cho ngủ đông thật lâu... Tuy nhiên, Aria và Ishtar nói với tôi rằng cứu Ixphoria là một hình phạt cô không nên trốn tránh. Vì vậy, tôi ghét việc này. Tôi tuyệt đối cực kỳ ghét những gì đã diễn ra. Thế mà, tôi vẫn không có lựa chọn nào ngoài việc đem cô theo với tôi.”
“Tôi xin lỗi phải ép cậu mang tôi theo cùng!!”
Khi tôi la lên, Seiya vung tay lại gần phía tôi ngay lập tức.
*la hét*
Tôi gào lên khi nghĩ rằng Seiya chuẩn bị rầy la tôi. Thế nhưng, không có gì xảy ra cả. Seiya không hề có đánh đập tôi tẹo nào. Thay vào đó, có thứ gì đây thò ra từ bức tường lấm bùn của hang tối và trườn trên mặt đất với tốc độ không thể cản phá! Nó nhanh chóng vượt qua hai chân tôi rồi chui vào bên trong váy tôi!
*la lên dữ dội hơn nữa*
Tôi thét lên cực om sòm vì thấy một cảm giác khiếp tởm khi bị sờ mó khắp người.
“Câ... cậu làm cái gì thế!?”
“Tôi đã giấu một vài con thổ xà khá mạnh vào trong người cô. Cô chỉ việc đứng yên một chỗ xuyên suốt buổi dự tuyển thôi. Chỉ cần cô làm vậy, lũ rắn sẽ đánh bại đối thủ không chút ngần ngại.”
“À, ừm... thế sao...”
Khi tôi nhìn xuống dưới ngực áo, tôi nhận thấy rằng lũ rắn đang trườn thành các vòng tròn quanh ngực và bụng tôi. Rất chi là ghê tởm. Thế nên, tôi cố tránh phải nhìn cái khung cảnh gớm guốc này.
“Có khả năng rằng tôi với cô sẽ bị chia tách sau buổi thi dự tuyển. Tuy nhiên, kể cả khi nó xảy ra, bọn thổ xà sẽ bảo vệ cô.”
Hả, gì cơ... Có phải cậu ấy vừa lo nghĩ cho sự an toàn của mình không? Vậy ra Seiya thực sự quan tâm tới mình...
Ngay khi tôi vừa kịp nghĩ vậy, mắt tôi nheo lại vô vọng trước những lời tôi nghe được sau đó.
“Nhân tiện thì, bọn thổ xà cũng có tác dụng làm giám sát viên phụ. Chúng được cài một mệnh lệnh chuyên biệt để cắn vào họng cô nêu cô thử nói tiếng người sau khi đã biến thành người cá rồi.”
“Đấy là một mệnh lệnh cực kỳ khủng khiếp đó!! Cậu đâu phải cực đoan đến vậy chỉ để ngăn tôi nói đâu!!”
Seiya bình thản tuyên bố mặc cho sự thịnh nộ của tôi.
“Cô chỉ đứng thứ hai hay thậm chí thứ ba trong danh sách ưu tiên của kế hoạch này thôi. Lục tinh bí thuật là cách thức an toàn và chắc chắn duy nhất để đánh bại Grand Lion. Nó sẽ là ưu tiên tuyệt đối vượt trên tất thảy mọi thứ khác.”
“Hứ!! Được rồi!! Thế tôi cũng phải là người nên nói những điều tương tự vậy!!”
“... Cô đang bảo ai cơ.”
Seiya, đang khoanh tay thật uy nghi, khắp người tỏa ra sự quả quyết vượt trội. Tôi có chút an lòng khi thấy sự cam đoan từ phía Seiya dù rằng tôi vẫn bị đối xử lạnh nhạt như thường lệ.
... Xem ra mọi sự chuẩn bị đã sẵn sàng. Đúng như kỳ vọng ở Seiya. Bí mật xâm nhập sao. Người này thực sự là một dũng giả phi thường. Chẳng có một dũng giả nào lại có gan cứu một thế giới theo cách này ngoại trừ chính Seiya cả. Lo ngại cho cậu ấy cũng chẳng để làm gì thật.
Sự lo lắng bồn chồn, mà tôi thấy khi còn ở thiên giới, đã tiêu biến trước khi tôi nhận ra.
__
TL note: Đất biết, trời biết, tôi và các bạn đều biết, là Rista sẽ phá game tưng bừng luôn. Tuy nhiên lần này không phải ngu, nên mong các bạn không khiển trách Rista quá nặng nề.