Sau khi băng qua cổng dịch chuyển, chúng tôi rồi cũng đặt chân tới sân trong của thiên giới.
Bước từ Ixphoria nơi ngập tràn ác ma tà lực tới thiên giới nơi đắm mình trong thanh khiết. Một khoảng cách xa vời vợi.
“Ui choa! Cuối cùng chúng ta cũng về được nhà!”
Sau khi hít vào thở ra những luồng khí trong lành qua lá phổi thì…
“Rista!?”
Nghe thấy một giọng nói thân quen, tôi ngoái lại nhìn. Chính giữa sân vườn nơi đây… Aria đang ngồi bên bàn tiệc trà dưới mái vòm. Chị ấy nhìn chúng tôi với ánh mắt ngỡ ngàng. Chị đứng bật dậy khỏi ghế rồi chạy về phía tôi.
“Chị lo cho em suốt đấy biết không!”
Tôi bị kẹt lại Ixphoria cũng suýt soát một tuần trước khi về được nhà. Thế tức là đã ngót hai năm trôi qua ở thiên giới do chênh lệch tốc độ thời gian trôi. Thần linh trên thiên giới, tính cả tôi, đều trường sinh bất lão. Cảm nhận thời gian của của họ khác với của người trần mắt thịt. Với thần linh chúng tôi, chẳng quan trọng lắm liệu phải đếm bằng giờ hay đếm bằng năm. Thế nhưng, khóe mắt Aria vẫn đẫm lệ và chị ấy trông hạnh phúc vô cùng khi thấy tôi lần nữa.
“Tinh cầu pha lê chẳng đọc được thông tin gì ở Ixphoria cả, chị lại còn nghe được rằng kẻ thù có vũ khí với Chain Destruction nữa… chị lo lắng cho hai đứa lắm đấy!”
“Em cảm ơn, chị Aria! Mà, thì, cuối cùng vẫn ổn cả!”
Aria mỉm cười với tôi. Tuy nhiên, sau khi nhìn lại diện mạo chúng tôi thì nụ cười của chị ấy tắt lịm đi và chị trông khá buồn.
“Thật không? Dù em trông thật tàn tạ thế này?”
Tôi cúi người xuống nhìn cơ thể mình. Tôi vẫn đang lấm lém bùn đất, da dẻ bẩn thỉu vì cuộc sống hang động lâu ngày. Thế rồi…
“Công nhận. Trông cô chẳng giống một nữ thần tẹo nào.”
“Và… bốc mùi cũng ghê luôn đó, Ri.. Rista…”
Tôi nghe thấy những giọng nói thân thuộc. Nhìn lên thì tôi thấy Cerceus và Adenela. Bọn họ vừa bịt mũi vừa tiến lại gần.
“Kh… không, chẳng qua tôi thế này vì phải sống dưới đất khá lâu thôi!”
Ba người bọn họ chằm chằm coi xét Seiya mà chẳng thèm bận tâm lời bào chữa của tôi. Mà cũng vậy thôi, Seiya nhìn cũng bẩn lắm…
“Seiya trông… hơi hoang dã.”
“Ừ… ừm. Ng.. ngầu thiệt luôn.”
“Khí tiết hoàn toàn khác biệt với Rista luôn. Tôi thấy hình như có ai đó lại nhột thêm đôi phần.”
“Hả…!? Tại sao cơ chứ!!”
Tôi gào lên với bọn họ.
Seiya cũng phải sống trong môi trường khắc nghiệt giống mình cơ mà, thế mà, tại sao chỉ có mình lại trở nên bẩn thỉu bốc mùi thế này!? Chẳng thể hiểu nổi các cách đánh giá của bọn họ!!
Thấy tôi rầu rĩ, Cerceus đưa tôi một cốc cà phê nóng hổi.
“Cứ nhâm nhi đi đã. Một cốc Expresso này.”
Tôi chợt nhận ra một thay đổi về trang phục của Cerceus. Giờ ông ta đang mặc một bộ gi lê, thắt cà vạt ngang ve áo.
“Cái… cái trang phục trên người ông là sao?”
“À, nó á! Thực ra thì có vài chuyện đã xảy ra trong lúc hai người vắng mặt! Tôi cuối cùng cũng đã mở tiệm café như vẫn hằng khao khát! Tên nó là ‘Café de Cerceus’! Đó là một nơi tuyệt vời mà ai ai cũng có thể tới đó thư giãn đôi hồi!”
“Thế… thế sao…”
Nếu quan sát thật kĩ xung quanh thì tôi có thể thấy vài cái bàn trà rải rác giữa sân. Có vẻ như là một tiệm café ngoài trời.
Ra là vì thế nên Aria với Adenela mới xuất hiện ở trong sân… nhưng chẳng phải Cerceus là Thần Kiếm sĩ sao? Tại sao lại chọn trở thành một chủ quán café thế này? Mà, nếu mọi người không có vấn đề gì chắc cũng chẳng sao đâu…
Sau khi phục vụ tôi một cốc cà phê nóng ấm, Cerceus mời tôi gì đó trông na ná ‘vài cành cây’.
“Bánh Churro mới ra mắt của tôi đấy! Ngon lắm đó!” (TL note: một dạng quẩy, bánh quế.)
Ông ta còn chủ động kéo tay mình ra á!! Rồi đặt cái đĩa vào tay mình luôn à!!
Bình thường tôi không có ăn đồ ăn của ông ta. Tuy nhiên, giờ tôi đói vô cùng. Tôi tọng vô mồm đống churro được bày trên đĩa.
“Thế... thế nào? Có ngon không?”
“Ngon! Ngon tuyệt luôn!”
“Thật á!!”
“Ừm! Quá trời là ngon so với lũ giun đất tử thần!”
“Vây sao. Thật mừng… khoan, cô vừa bảo giun đất tử thần á!? Tôi không biết tẹo nào đấy là cái gì nhưng mà tôi không có xúc động lắm khi đồ ăn của tôi bị đem ra so với thứ đó đâu!!”
Cerceus nhìn tôi với ánh mắt đầy ngờ vực. Tôi lụ khụ ho khi thấy bầu không khí thay đổi. Thế nên tôi đã bước sang bên rồi nhặt một chút churro đem sang cho Seiya.
“Ông không đói sao? Ông muốn thử một miếng không?”
Tuy nhiên, Seiya lườm cái đĩa với ánh mắt đầy khinh miệt.
“Tôi không muốn ăn churro tử thần.”
“Sao cậu lại phải gọi nó là ‘churro tử thần’ chứ!? Chúng chỉ là những cái bánh churro bình thường và ngon ngọt, hiểu không!?”
Seiya quay sang nhìn thẳng vào Aria sau khi bỏ mặc cho gã Cerceus la rú lên.
“Aria. Tôi muốn tập luyện với vị thần mà tôi đã hỏi cô trước kia. Có thể đi luôn không?”
“À… ừ. Chúng ta từng bàn chuyện đó khá lâu trước kia rồi nhỉ, nhưng mà…”
“Vậy thì đi thôi.”
“Khoan… khoan chút đã, Seiya!! Ông không định thay đồ à!? Bộ ông không muốn đi tắm trước sao!?”
“Tôi sẽ gác lại việc đó sau.”
Seiya đi với Aria, bỏ mặc lại gã Cerceus, người đang ôm đĩa churro ‘tử thần’ mà rầu rĩ, và Adenela, người đang thấy buồn chán vì muốn được trò chuyện thêm với Seiya.
__
“Tôi thấy thi thoảng nghỉ ngơi chút cũng được mà…”
Tôi càu nhàu với một lý luận xác đáng. Vậy mà tôi lại bị phớt lờ hoàn toàn luôn.
Đúng lúc đó, Seiya chạy theo Aria, người đang leo lên một dốc núi thoai thoải.
Chúng tôi đang tiến về phía ‘Ẩn Độn Thần Sơn’ (Núi nơi thần linh ẩn dật) của thiên giới.
Tôi đã từng chứng kiến khung cảnh hùng vĩ của ngọn núi này từ trong thánh đường, nhưng chưa bao giờ tôi leo lên cả. Nghe bảo rằng cư ngụ nơi đây là những vị thần tinh thông tiên thuật.
Sau một hồi bước đi trên sỏi đá, chúng tôi cũng đặt chân tới một cái chòi ở chân núi. Trông giống một căn nhà gỗ.
Aria gõ tay lên cánh cửa của căn chòi.
“Rusti. Aria đây. Có nhà không?”
Tôi bám theo Aria và Seiya, những người bước vào bên trong ngay lập tức… Khi tôi vào trong thì tôi ngỡ ngàng đến mức ngã người ra sau.
Có một người khổng lồ một mắt trong căn chòi!
“Hả!? Sao lại có một con quái vật ở trên thiên giới thế này!?”
Vậy mà, ngay khi với lấy quyển sách trên kệ, người khổng lồ lập tức phát sáng. Sau đó, cơ thể khổng lồ đấy thu nhỏ lại trong chớp mắt. Khi ánh sáng đó lu mờ đi thì chỉ còn lại một cô bé với quyển sách trong tay. Một cô bé trẻ măng như Eich ở làng Ánh sáng Hi vọng vậy. Cơ mà, cô ấy mặc một bộ áo lụa trên người và cư xử như một phụ nữ trưởng thành.
Cô bé giải thích khi nhìn thấy vẻ ngỡ ngàng trên mặt tôi.
“Cái kệ sách quá cao so với chiều cao của ta. Thế nên ta mới hóa thành một người khổng lồ.”
Aria mỉm cười rồi giới thiệu.
“Đây là Rusti, Thần Biến hóa.”
“Thần Biến hóa…?”
Thấy tôi quay sang nhìn đầy bối rối, Seiya bắt đầu giải thích với chút khó chịu.
“Ixphoria là một thế giới nhung nhúc quái vật. Thế nên, vốn dĩ, tôi muốn thông thạo được thuật biến hình trước khi khởi hành. Tôi nghĩ sẽ an toàn hơn nếu tự tôi biến thành một con quái vật nốt. Mà… đấy vốn là kế hoạch ban đầu cho tới khi người nào đó phá hoại hết.”
Thấy hổ thẹn, tôi giữ im lặng. Ấy vậy mà ánh mắt Seiya vẫn không tha tôi.
“Cái người ‘nào đó’ ấy… chính là cô, Rista. Tất cả là lỗi của cô.”
“Tôi… tôi biết thừa là vậy!! Ông không phải nhắc lên nhắc xuống hoài vậy đâu!!”
Tôi muốn thay đổi không khí nên tôi tiếp cận bé gái. Tôi khuỵu chân xuống rồi nở nụ cười.
“À, rất hân hạnh được gặp mặt, Rusti! Chị là Ristarte! Em có thể gọi chị là Rista!”
Ngay sau đó, Rusti nhăn nhó mặt mày.
“Nè, con nhóc này, sao bây dám coi ta như một con ngốc thế hả? Ta là một nữ thần cấp cao, không như bây đâu.”
“…Hả.”
“Rista! Rusti là một nữ thần đã sống tới hàng vạn năm trời rồi đấy!”
“Thế… thế cơ ạ!? Em… em… em thật lòng xin lỗi ạ!!”
Nhưng… thì… mình có biết gì đâu! Cả dung mạo và giọng nói của cô ấy đều giống hệt trẻ em mẫu giáo mà!
Rusti lườm tôi với ánh mắt ghê tởm.
“Người thì lấm lem bùn đất, lại còn bốc mùi. Lẽ nào bây, là Thần Uế thải?”
“Em… em đâu phải thế!! Em là Thần Trị thương ạ!!”
Tôi tuyệt vọng phủ nhận nó. Và rồi, từ sau lưng tôi…
“Tránh ra cho tôi đi. Thần Uế thải.”
Cùng lúc đó thì tôi oai oái kêu lên khi lãnh đòn thẳng vào mông.
“Hức!?”
Seiya đạp vào mông tôi khiến tôi lăn lộn sang tận phía bên kia căn chòi.
“Hả!? Hai đứa có chuyện gì sao!?”
“Thì là… có nhiều chuyện đã xảy ra từ lúc đó… coi bộ em giờ còn chẳng bằng cọng cỏ dại.”
Aria trông thật kinh ngạc khi chứng kiến Seiya đá thẳng vào mông tôi. Tôi cố giải thích theo một cách hợp lý. Trong khi đó thì Seiya nói chuyện với Rusti như thể chưa có gì xảy ra.
“Một câu hỏi. Tôi có thể tàng hình với thuật biến hình không?”
“Không thể. Ta cũng chỉ mới biến thành một người khác hay quái vật được mà thôi. Và, dĩ nhiên, năng lực và chỉ số sẽ chẳng thay đổi chỉ vì nhóc đã biến thành một thứ gì đó khác đâu.”
“Hmm. Cũng được. Vậy thì, tôi muốn học được thuật biến hình càng sớm càng tốt.”
“Được thôi. Nếu nhóc có tinh hoa của một anh hùng thì ta nghĩ nhóc sẽ thông thạo được thuật biến hình trong một tuần.”
“Không được. Tôi muốn học nó trong 10 tiếng.”
Sớm thôi, vẻ mặt Rusti tối sầm lại.
“Đừng có đánh giá thấp thuật biến hình. Cải trang và biến đổi khác nhau. Giọng nói, mùi, dạng người, sự hiện diện… thần thuật này có sức mạnh biến đổi nhóc thành bất cứ thứ gì, kể cả kẻ thù. Nhóc không học nổi trong một sớm một chiều đâu.”
Rusti đưa cánh tay mảnh khảnh chĩa vào chúng tôi.
“Cứ quan sát đi. Nhóc phải ghi nhớ được những con quái vật ẩn sâu trong tiềm thức mình… sau đó, nhóc kích hoạt pháp chú của kĩ năng này…”
Sau khi ma thuật được kích hoạt, hai cánh tay của Rusti tỏa sáng lung linh rồi lập tức biến thành cánh tay lực lưỡng của người khổng lồ!
“Tốn ít nhất ba ngày để đạt tới mức này. Trông có vẻ dễ, nhưng, thực tế thì, nó đòi hỏi công sức lớn lao để có thể làm được.”
Ấy vậy mà…
“Thế cơ à?”
Seiya biến cánh tay của cậu thành tay người khổng lồ hệt như gì ma thuật của Rusti vừa làm.
“Nh... nhóc từng học thuật biến hình rồi sao?”
“Không. Đây mới là lần đầu tiên.”
“Thực ra, thay đổi giọng nói còn khó hơn! Nhóc phải kích hoạt ma thuật này mà gợi nhớ lại được giọng nói của kẻ thù... Khi đó, giọng của nhóc sẽ trở nên ồm ồm hơn, ví dụ như, giọng một người khổng lồ một mắt...”
Rusti bắt đầu đổi sang một âm giọng trầm hơn tựa như của người không lồ thật...
“Ồ. Ý cô là... thế này hả?”
Giọng Seiya cũng lập tức chuyển sang giọng của người khổng lồ nốt.
“Hả... hả... cái... cái...!?”
__
... Chị Aria và tôi an lòng rời khỏi căn chòi. Chúng tôi vừa đi xuống vừa mỉm cười với nhau.
“Cậu ấy sẽ thạo được kĩ thuật đó sớm thôi!”
“Vâng! Có khi cậu ấy còn chẳng cần tới 10 tiếng!”
Khả năng học hỏi đáng gờm của Seiya không còn là gì lạ mắt với Aria nữa. Tuy nhiên, Rusti thì điêu đứng ngỡ ngàng đến độ hai con ngươi của cô ấy như sắp lòi ra ngoài rồi...
“À. Phải rồi, Rista. Em phải tới phòng của bà Ishtar. Bà ấy muốn nói chuyện với em.”
“Hả? Chuyện gì vậy?”
“Chị không nghĩ là có vấn đề gì đâu. Em cứ tắm đi rồi thay quần áo sau đó hẵng ghé thăm bà ấy cũng được.”
Trước khi xuống núi, tôi quay trở lại thánh đường và đắm mình dưới vòi nước ấm. Thay sang một bộ váy sạch sẽ, tôi chỉnh tề đầu tóc, sau đó tiến về phía phòng Đại Thần Ishtar.
__
“Ristarte. Ta mừng vì con vẫn an toàn.”
Như thường lệ, Đại Thần Ishtar vừa ngồi trên ghế vừa thong thả đan áo. Bà ấy mỉm cười ấm áp khi thấy tôi tới.
“Con xin lỗi vì đã làm Người phải lo lắng.”
“Ta đã nghe từ Adenela rồi. Con bé nói với ta rằng kẻ thù ở Ixphoria có vũ khí với sức mạnh Chain Destruction...”
Đại Thần Ishtar cau mày lại sau khi nhắc tới từ đó.
“Có một thứ làm ta thấy quan ngại. Sương mù vây lấy Ixphoria đã tan biến trong một thoáng khi mà con phá hủy được Cursed Sphere. Ta đã quan sát được một chút của thế giới đó qua tinh cầu pha lê của mình. Tuy nhiên, ta lại không hề cảm nhận được sự hiện diện của Quỷ Vương Artemaeus.”
“Thế... thế là sao ạ?”
“Ta cũng không rõ. Ngay cả bây giờ đây ta cũng chưa cảm nhận được gì. Vậy mà, trong ta lại nhói lên điềm xấu rằng những việc khủng khiếp sắp diễn ra...”
Nói rồi, bà ấy chậm rãi đứng lên.
“Ta cho rằng ‘cứu Ixphoria’ nằm ngoài phạm vi của sự trừng phạt dành cho con. Hãy đi tới Thần giới tận cùng nơi các vị thần tối cao cư ngụ. Ta sẽ xin họ giảm nhẹ án phạt của con xuống.”
“Con... con cảm tạ Người ạ!”
Tôi thực lòng biết ơn lòng tốt của Đại Thần Ishtar. Đại Thần Ishtar hiền hậu như một người mẹ vậy. Tuy nhiên,... liệu có được không?
Thần giới tận cùng... Tôi chưa một lần tới đó dù có biết sự tồn tại của nó. Tôi cũng không hề hay biết vị trí của nó ở đâu.
__
Đại Thần Ishtar bước vào trong ‘căn phòng nơi thời gian dừng lại’. Đấy là nơi lưu giữ linh hồn của tất cả các thần linh trường sinh bất lão. Không ai được phép bước vào nơi đây mà không có sự cho phép xác đáng, ngoại trừ Đại Thần Ishtar.
Đại Thần Ishtar niệm phép để mở cánh cửa. Ngay khi tôi vừa bước chân vào trong, tôi cảm thấy sao đó thấy mịn mượt lạ kỳ.
“Lối này.”
Tôi lặng lẽ bám theo sau Đại Thần Ishtar. Tôi thấy vô số những kệ tủ xếp thành một hàng đang chứa đựng những ‘ngọn đèn dầu’ – những linh hồn phát sáng. Sau khi đi một hồi thì hàng kệ tủ cũng hết. Ở cuối hành lang này treo một bức họa lớn trên tường. Bức họa bí ẩn đó vẽ một con đường ngoằn nghèo dẫn lối đến một đền thờ trên đỉnh núi.
“Đây chính là Thần giới tận cùng.”
“Dạ?”
Đại Thần Ishtar nắm lấy tay tôi rồi tiến về phía bức họa!
“Oa...!?”
Và tôi bước vào trong bức tranh đấy... rồi nhận ra mình đang đứng trên một con đường ngoằn nghèo. Trong khi đó thì tôi cũng nhìn thấy một ngôi đền sừng sững trên đỉnh núi kia. Chúng tôi thực sự đã bước vào trong bức họa.
Men theo lối đi dẫn tới những hàng gạch đá trước cửa đền, rồi Đại Thần Ishtar dừng bước và quỳ xuống. Tôi cũng làm theo bà ấy và quỳ xuống theo.
“Thưa các đại thần tối cao, tam đại trụ của thế giới chúng ta... Brahma, Thần Sáng tạo. Nemesil, Thần Pháp lý. Chronoa, Thần Thời gian... Tôi là Ishtar, nữ thần cấp cao gánh vác trọng trách cai quản thiên giới. Tôi, vì thế, đang có mặt ở đây để xin được diện kiến Người...”
Tôi có thể nghe thấy một âm giọng oai nghiêm của một nam thần vang lên từ sâu thẳm trong ngôi đền. Ấy vậy mà tôi không hề nhìn thấy được hình thể vật chất nào.
“Nhà ngươi muốn gì... Ishtar.”
“Thưa Đại Thần Nemesil, Thần Pháp lý. Tôi duy chỉ có một ước nguyện. Liên quan tới án phạt mà nữ thần Ristarte phải gánh chịu. Ristarte bị trừng phạt phải cứu thế giới cấp SS Ixphoria mà không được sử dụng quyền năng của mình. Tuy nhiên, án phạt này đang cản trở khả năng thắng lợi của họ.”
...Đại Thần Ishtar giải thích về việc kẻ thù ở Ixphoria sở hữu vũ khí có thể hủy diệt linh hồn của thần linh với Chain Destruction. Tiếp tục nhiệm vụ này nghĩa là đặt linh hồn vào rủi ro, hiểm nguy vĩnh viễn. Nó có thể bị hủy diệt mãi mãi. Tuy nhiên...
“Ishtar. Phán quyết là tuyệt đối. Nó sẽ không thay đổi. Ristarte và Ryuguuin Seiya sẽ phải cứu được Ixphoria mặc cho hoàn cảnh như vậy.”
Sau khi nghe những lời nghiêm nghị đó, Đại Thần Ishtar đáp lại với âm giọng bình tĩnh.
“Thế, chẳng phải sẽ tốt hơn sao nếu ít nhất nữ thần Ristarte có thể giữ lại quyền năng của mình?”
“Không. Đấy là một sự trừng phạt. Con bé sẽ không được tha thứ.”
Kiến nghị của bà ấy bị từ chối thẳng thừng. Đúng lúc đó...
“Nemesil. Không phải ông khắt khe với chúng quá sao?”
Tôi có thể nghe giọng một nữ thần vang lên từ sâu thẳm trong ngôi đền.
“Chúng ta, là cha mẹ của tất cả thần linh, có trọng trách phải bảo vệ những đứa con của mình. Mặc rằng cứu Ixphoria là một bản án không thể thay đổi, một số sự lượng thứ cũng cần thiết khi mà kẻ thù có vũ khí giết được thần linh.”
“Thần Thời gian, Chronoa. Vậy ra bà muốn phản đối phán quyết trừng phạt mà tôi đã đưa ra với tư cách là Thần Pháp lý?”
“Vậy thế, Nemesil. Chẳng lẽ ông không thấy có vấn đề gì sao nếu con cái chúng ta phải chết?”
“Đấy không phải điều tôi muốn nói.”
“Thế đó, ông cũng chẳng phủ nhận những gì tôi vừa nêu lên.”
Quang cảnh thanh tao biến chuyển thành một cuộc trang cãi thánh thần giữa những vị thần tối cao. Sau một thoáng, một giọng trung lập bất chợt vang vọng.
“Cả hai vị thần. Bình tĩnh lại.”
Và rồi, cả Nemesil và Chronoa lại yên lặng như tờ.
Đại Thần Ishtar thì thầm vào tai tôi.
“Quyền năng tối cao nhất trong tam đại trụ của thế giới chúng ta. Chính là Đại Thần Brahma, Thần Sáng tạo....”
Giọng nói này thuộc về Đại Thần tối cao... Brama, Thần Sáng tạo ư!!
Căng thẳng trào lên sau khi tôi nghe thấy giọng của Brahma, người cha của tất cả thần linh!!
Su... suy nghĩ của Brahma về chuyện này là sao đây!? Liệu Người sẽ theo phe mình!? Hay là, Người sẽ lại ủng hộ Nemesil thôi...!?”
Giọng nói của Brahma vang vọng uy quyền giữa Thần giới tận cùng.
“Nemesil. Chronoa. Nghe cho kĩ đây. Thực ra, nếu không có Order, năng lực trị thương của Ristarte chỉ sánh ngang với thảo dược thôi.”
!! Brahmaaaaaaaa, thưa Người!???
Tôi mém nữa bật khóc trước lời nói nhẫn tâm của Đại Thần tối cao. Cả Chronoa và Nemesil lu loa lên.
“Thảo dược... thật á?”
“Dù con bé là một nữ thần...?”
Nemesil thốt lên hỏi Brahma.
“Ý ông là năng lực trị thương của nó không đủ mạnh?”
“Ừ. Vô dụng hết mức luôn.”
Đại Thần tối cao vừa bảo rằng quyền năng của tôi ‘vô dụng hết mức’ luôn!!
Sau một thoáng im lặng, Nemesil, Thần Pháp lý, tuyên bố pháp lệnh sau.
“Được rồi. Trong trường hợp đó thì ta sẽ gỡ bỏ thần lệnh giới hạn trên nữ thần vô dụng Ristarte... năng lực trị thương từ giờ sẽ quay trở lại...”
__
Sau khi chúng tôi quay trở lại từ Thần giới tận cùng, thì Đại Thần Ishtar đưa tay lên lưng tôi vỗ về rồi lặng lẽ gật đầu. Tôi còn nhiều điều muốn hỏi bà ấy lắm. Tuy nhiên, cuối cùng tôi cũng lấy lại được năng lực trị thương của mình. Tôi thực sự biết ơn lắm. Thế nên, tạm thời tôi kìm nén cảm xúc lại.