Shinchou Yuusha: Kono Yuusha ga Ore Tueee Kuse ni Shinchou Sugiru

người thổi sáo du dương

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mò theo những bậc thang dài lê thê được rọi sáng bởi pháp thạch, sớm thôi tôi cũng tìm thấy một tấm gỗ ngay trên đầu. Mở nó ra, có lẽ nó sẽ dẫn tới sàn của một căn nhà hoang nào đó.

Tuy nhiên, ngay trước lối ra, Seiya đặt tay lên bức tường dọc bên cầu thang.

“Hể? Ông đang làm gì zạ?”

Bất chợt, không một tiếng động, một cái hốc sâu hiện ra trên bức tường đất đá!

Khi tôi vẫn đang mải ngạc nhiên thì Seiya đã bước vô.

“Se… Seiya!? Chờ với!!”

Tôi cũng đi vào trong cái hốc đó. Seiya nhặt lấy một vài pháp thạch từ trong túi dụng cụ rồi thắp sáng cái hốc.

Một cảnh tượng lạ kỳ. Cái hốc này sở dĩ là một khoảng trống chật hẹp. Hẹp dù chỉ với hai người chúng tôi. Tuy nhiên, khi Seiya tiến về phía bức tường, nó lập tức biến dạng và tạo thêm khoảng trống. Và sau một thời gian từ khi tôi bước đi trên cái hốc ngày một sâu thẳm này, thì nơi tôi vừa đi qua sẽ đóng lại và biến mất. Nó không giống như đào một cái hố, vì đất đá đang tránh dạt sang một bên cho chúng tôi đi vào sâu hơn.

“Tuyệt vời…! Thổ ma pháp đây sao?”

“Đây là ‘Hang di động’. Nó cho phép chúng ta tự do di chuyển dưới lòng đất.”

Seiya vừa tiến bước xuyên qua lòng đất vừa trầm lắng nói. Sau một hồi, cậu cũng đi chậm lại.

“Hiện tại, chúng ta đang ở gần căn nhà bỏ hoang. Đâu đó tầm một mét dưới đất.”

“Ồ, ra vậy…”

Sao tư dưng cậu ấy phải làm vậy nhỉ?... Khi tôi gặng hỏi thì cậu ấy chỉ dừng lại và im lặng lắc đầu. Cậu trỏ tay lên phía trên.

Nhìn lên trên trần hang lấm đất đang được thắp sáng bởi pháp thạch, tôi loáng thoáng nghe thấy một giọng nói.

“…Chúng mày có nghĩ thằng dũng giả và bọn kia đã tới căn nhà hoang này không?”

“…Ừm. Tao có nghe báo cáo lại về việc có người biến mất quanh ngôi nhà hoang này.”

Không thể lầm được. Những giọng nói li ti này phát ra từ những thú nhân. Chúng tôi thở thật khẽ và dỏng tai lắng nghe cuộc đối thoại.

“Cơ mà. Lần trước chúng ta khám xét căn nhà hoang này cũng làm gì có tìm thấy người nào đâu, đúng không?”

“Dĩ nhiên là chẳng còn người nào ở đây rồi. Lãnh chúa Bunogeos nói rằng có vài con người có khả năng sử dụng thổ ma pháp. Nên nếu chúng trốn dưới lòng đất thì chúng ta chẳng có cách nào tìm ra chúng cả. Có vẻ như lối vào chỉ hiện diện khi có người kích hoạt pháp thuật đó thôi.”

“Thế, vậy nghĩa là thằng dũng giả đang trốn cùng chúng sao?”

“Chúng ta vẫn chưa thể khám xét kĩ lưỡng dưới lòng đất được. Tao cá hắn ở dưới đó.”

Nói rồi, những con quái thú phá lên cười man rợ.

“Tao mà tìm thấy tao sẽ phanh thây hắn!”

“Khà, đúng là cuộc đi săn bắt dũng giả!”

Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, Seiya tiếp tục lặng lẽ tiến bước xuyên qua lòng đất. Cậu ấy nhìn tôi rồi gật đầu. Xem chừng tôi được phép lên tiếng rồi.

“Nè, nghe thấy chưa! Chúng ta đang bị truy sát đó!”

“Không ngạc nhiên gì. Chúng ta trốn chạy giữa đêm hôm khuya khoắt. Hẳn Bunogeos phải giận tức tưởi lắm. Chẳng có gì lạ nếu hắn đang hăng máu truy sát chúng ta.”

“Ý tôi là chúng ta đang bị bọn thú nhân kia ấy… Bọn chúng đã nhận ra rằng có ai đó giống Eich đang sử dụng thổ ma pháp để tạo ra lối thoát dưới ngôi nhà bỏ hoang kia. Chúng hẳn đã phát hiện ra ma thuật này chỉ lộ diện dưới bàn tay con người thôi, giống như cái lối bí mật dẫn chúng ta đi xuống Ánh sáng của Hi vọng ấy…”

“Thì sao?”

“Thì đó! Thì nghĩa là kẻ thù sẽ theo dõi những căn nhà hoang rồi! Chúng ta quay trở lại kiểu gì đây?”

“Dĩ nhiên, tôi dự trù trước việc đó rồi. Vì thế chúng ta mới chuẩn bị trước lượng lớn đồ ăn và pháp thạch thế này đây.”

“Hả!? Thế nghĩa là chúng ta sẽ phải sống ở một cái hang nhân tạo à!?”

“Đại khái là thế đó. Tôi muốn dặn cô trước rằng dù chúng ta đang ở dưới lòng đất, nhưng trên kia vẫn nhung nhúc quái vật vây quanh đấy. Một số hẳn sẽ có tai thính hơn bọn khác. Cô nên tránh gây tiếng ồn không cần thiết.”

“T… tôi hiểu rồi.”

Tuy có chút lo lắng, nhưng tôi vẫn cố hết sức trả lời thật khẽ khàng. Cơ mà cùng lúc đó, tôi cũng thấy chút bồn chồn vì một lý do hoàn toàn khác.

Thế này là sao!? Chúng ta sẽ ở bên nhau trong một khoảng không chật hẹp dưới ánh sáng mập mờ ư…!? Đây quả là một cơ hội ngàn vàng để hàn gắn lại tình cảm của chúng ta!! Cơ mà, ai lại ngờ được rằng cơ hội tình tứ 18+ lại tới sớm thế này chứ!? KYAAAA!!

Tôi đang lên cơn phấn khích thì Seiya đặt tay lên bức tường đất.

“… Ông làm gì thế?”

“Tôi đang kiểm tra xem có dấu vết gì của bọn thú nhân ở gần đây không.”

Và rồi, Seiya nhìn vào mắt tôi.

“Rista. Cô bảo cô muốn giúp đỡ tôi nhỉ?”

“Ừ… ừm! Đúng rồi đó…”

Đột nhiên, Seiya cúi người xuống rồi tóm lấy cổ chân tôi! Khuôn mặt Seiya chậm rãi tiến lại gần hông tôi!

Ôi... Ôi chúa ơi!! Gì thế này!? Cậu ấy định làm gì thế!? Đừng nói là… không, không được… cậu ấy không được làm những thứ hư hỏng đó với một nữ thần!! Mà… thực ra thế cũng đâu tệ lắm nhỉ!! Không, mình hoàn toàn không để bụng gì đâu!! Vâng, xin hãy cởi tung váy em ra!! Em xin dâng tất cả cho anh!!

Thế nhưng, trong giây lát, tôi sớm nhận ra mình đang lơ lửng trên không!

“…Hả?”

Seiya tóm chặt lấy cổ chân tôi, rồi với sức lực của mình, cậu ấy nhấc tôi lên ‘rất cao’! Hiển nhiên, mặt tôi trong chớp mắt đã dí sát tới phần trần hang động làm từ đất sét.”

…Hể!?????

Ấy thế… không hề có một cú va đập nào như tôi lo sợ. Ai ngờ được thực ra nó lại có cảm giác mềm mại như thể nhúng đầu xuống nước vậy. Và rồi…

Tôi có thể thấy bầu trời tím rực trong tầm mắt! Khoảng không xung quanh 360 độ tôi đều thấy được! Đây là quang cảnh của một thị trấn tan hoang! Thêm vào đó, tôi cũng nhìn thấy được thú nhân đầu chó và đầu mèo từ phía sau lưng chúng.

Cái… Sao đầu mình bị kẹt lại thế này!

Aaaa!? Chuy… chuyện gì vừa xảy ra thế!????

Tôi hoảng sắp vỡ cả tim rồi nè, thì đầu bị kẹt lại phía trên mặt đất mà!

*la lên hoảng loạn*

Cơ thể tôi run bần bật không dứt trong sợ hãi dưới cái hang nhỏ hẹp, thế mà Seiya vẫn hỏi như thể cậu ấy chẳng hề nghe thấy tiếng la hét thống khổ của tôi.

“Thế, sao rồi? Có thú nhân nào quanh đây không?”

“À, ừm… Tôi không chắc có nhìn đúng không nhưng mà tôi có thấy hai tên ở gần đây… mà, khoan cái!! Tôi có phải một cái kính tiềm vọng đâu!! Ông định làm gì thế!!”

“Cô bảo cô muốn giúp tôi mà nhỉ? Tôi muốn đảm bảo an toàn cho chắc chắn đã. Nếu không an toàn thì tôi sẽ kéo cô xuống ngay lập tức… Rồi. Giờ thì, hãy tập trung cao độ vì tôi sẽ đẩy chúng ta cao lên nữa.”

Seiya tắt kĩ năng Hang di động, và cơ thể chúng tôi chậm rãi trồi lên trên mặt đất.

Ngay sau khi chúng tôi nổi lên, Seiya lập tức quan sát xung quanh. Cậu ấy tìm một chỗ có bóng râm và nhanh chóng lao về phía đó. Từ chỗ đó, cậu ấy nghe lỏm cuộc đối thoại giữa hai thú nhân. Tôi có thể nghe được lời của một trong hai con quái thú.

“Cái trò đuổi bắt dũng giả này tẻ nhạt và buồn chán vãi má, meow. Khi nào tao về nhà, tôi phải ăn thịt một con nô lệ cho sảng khoái tâm hồn mới được, meow.”

Con quỷ đầu chó nhăn mặt lại khi nghe thấy lời của con quỷ đầu mèo.

“Này này. Mày quên rằng chúng ta bị cấm ăn thịt người ở trong thị trấn này sao?”

“Nhưng mà, có tin đồn rằng Lãnh chúa Bunogeos vẫn lén lút ăn thịt người đó, meow. Mày không có gì phải lo đâu, meow. Thêm nữa, chúng ta đang trong một cuộc truy sát thằng dũng giả. Chẳng ai quan tâm đâu nếu một hay hai nô lệ biến mất giữa chừng, meow.”

“Thiết nghĩ, mày nói chí phải. Được, thế mày chia tao một nửa con người đấy nhé?”

“Đành vậy nhỉ, meow. Để tao về chuẩn bị bữa tiệc.”

Tôi thì thầm vào tai Seiya.

“Se… Seiya! Có nô lệ sắp bị giết rồi!”

“Đừng hoảng lên.”

Seiya lấy ra một cái ống thuôn dài bằng bạc từ trong áo.

“Giờ tôi sẽ thổi sáo.”

“Hả… Đây đâu phải lúc thích hợp để thổi sáo đâu, ông không thấy thế à!? Có người sắp bị giết đó ông biết không!?”

Thế rồi, tôi nhận ra gì đó. Cây sáo trên tay Seiya không phải là gì bình thường. Nó chỉ một hai cái lỗ, một ở đầu và một ở cuối. Không có cái lỗ nào ở trên thân như những cây sáo bình thường.

Seiya khuỵu gối xuống rồi nhặt một chút đất dưới chân lên. Cậu ấy dùng ngón tay nhào miếng đất sét lại.

“Ông… ông đang làm gì thế…?”

“Tôi đang trộn lẫn ma thuật vào miếng đất này. Ngoài ra, tôi đang nhào cho nó thuôn lại để giảm lực cản không khí.”

Và rồi, tôi thấy trên tay Seiya là một vật thể thuôn và nhọn.

… Nó… nó trông như một viên đạn súng tồn tại ở thế giới của Seiya vậy… cụ thể hơn thì hinh dáng của nó nhìn rất giống viên đạn súng trường…!

Seiya nhét nó vào một đầu của cây sáo. Sau rồi cậu ấy nhìn những thú nhân đang đứng hơn chục mét trước mặt chúng tôi với ánh mắt sắc bén.

“Tôi đã mất rất nhiều kĩ năng và ma pháp sau khi từ bỏ chức nghiệp Ma pháp chiến binh. Đổi lại, tôi cũng học được các kĩ năng mới bù vào. Hiện giờ tôi có ‘Tough Lung’ (lá phổi bền bỉ?), ‘Continuous Whistling’ (huýt sáo không ngừng?); và nhiều thứ nữa… tôi đã kết hợp tất cả chúng lại với chức nghiệp Người thổi sáo du dương để tạo ra tuyệt kĩ thổi sáo này…”

Nói rồi, cậu đặt cái sáo bạc lên trên môi.

“Chết đi… ‘Burst Air’…!”

Sau một giây ngắn ngủi,…

*Đoàng*

Một tiếng động cộc lốc vang lên.

… Tôi không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Tuy nhiên, sau khi nhìn về phía trước cây sáo trên môi Seiya, tôi chỉ biết câm nín.

Cái đầu của quỷ mèo, kẻ mới nãy con đang vui vẻ bàn tàn về bữa tiệc sắp tới, đã bị thổi văng không sót lại một mẩu!

“...Hả?”

Con quỷ chó, kẻ chỉ vừa kịp nhận ra rằng cái đầu, cái thứ mới nãy còn nằm trên cổ bạn mình, giờ đã biến mất, chỉ biết thốt lên khờ dại.

“Hả, sao? Đầu mày làm sao thế?”

Tuy nhiên, trước khi hắn kịp nhận ra sự nghiêm trọng của vụ việc thì…

*Đoàng*

Thêm lần nữa một âm thanh cộc lốc vang lên, và cái đầu của con quỷ chó đã bốc hơi khỏi cổ! Máu đen tuôn ra không ngừng từ phần cuống họng, và hai cái xác không đầu cùng lúc đổ nhào xuống!

Tôi hoảng loạn trước cảnh tượng kinh hoàng vừa mới xảy ra.

Không. Đây không còn là một ‘Người thổi sáo du dương’ bình thường nữa rồi!!

“Se… Seiya!! Cái gì thế!? Không phải nó là cái sáo à!?”

“Nó giống cái ống thổi phi tiêu thì đúng hơn là một cây sáo. Tôi đã dùng tóc của cô để tổng hợp nó tối hôm qua, cũng như cách tôi tạo ra thanh kiếm bạch kim vậy. Tôi đặt tên nó là ‘ống xì đồng bạch kim’, với độ bền được gia cố cùng với khả năng tạo ra một âm thanh inh tai khi khai hỏa.”

“Ống xì đồng bạch kim…!!”

Seiya không cho tôi thời gian để om sòm. Cậu ấy lập tức chạy lại chỗ hai cái xác mà chẳng bận tâm gì mấy xung quanh.

“Ông làm gì thế? Lỡ chúng phát hiện thì sao?”

“Chắc chắn không bị phát hiện sẽ tốt hơn. Tuy nhiên, tôi vẫn phải dọn dẹp cẩn thận đã.”

“L… lại cái trò dọn xác nữa…! Cơ mà, tôi nghĩ giờ thì chúng chết hoàn toàn rồi đấy…!”

“Không. Bọn thú nhân có thể hồi sinh lại nhờ vào những quyền năng nằm ngoài trí tưởng tượng của con người. Tôi không thể an tâm chỉ với việc thổi tung cái đầu của chúng được. Tôi phải hủy diệt hoàn toàn tất cả mọi thứ.”

“Nhưng mà ông đâu có sử dụng được Hell’s Fire nữa đâu đúng không?”

“Tôi biết. Tôi sẽ sử dụng một ma thuật mới để dọn rác an toàn và nhanh chóng.”

“Lần này ông định làm gì thế?”

“Cô muốn biết à? Được, để tôi nói cho nghe.”

Đột nhiên, Seiya đặt tay lên đầu tôi. Trong khoảnh khắc…

*lục bục*

*la hét*

Cơ thể tôi đang chìm xuống dưới đất! Khi tôi còn đang cố định thần lại tình hình thì tôi đã nhìn thấy cổ chân của Seiya ngay trước mắt mình rồi! Thì, chỉ còn mình cái đầu của tôi thò ra trên mặt đất!

“Ông muốn làm cái quái gì thế!!”

Giận điên người trước việc không thể cựa quậy dù chỉ một ly, tôi la lên. Ấy thế mà Seiya vẫn điềm tĩnh như thường.

“Tôi vừa kích hoạt thổ ma pháp với mục đích chôn sống cô hoàn toàn. Tuy nhiên, cô thấy đó, vẫn còn đúng cái đầu của cô thò lên mặt đất. Tôi vẫn chưa hiểu nguyên do lắm. Có thể là vì tôi vẫn chưa quen với thổ ma pháp lắm. Nên tiếc rằng hiện thời tôi chỉ chôn cô xuống được sâu đến thế này thôi.”

“Sao ông dám nói những lời lẽ khủng khiếp như vậy chứ!? Bộ ông có hàm ý gì khác trong việc này à!?”

“Nghe này. Tuy cô không có chút nào kháng phép thuộc tính đất nhưng mà, cô vẫn có chút kháng phép cơ bản vì là một sinh vật sống. Hẳn đó là lý do tại sao cô không bị chôn hoàn toàn xuống lòng đất.”

Sau đó, Seiya chạm vào hai cái xác không đầu của bọn thú nhân.

“Endless Fall…!” (Vực thẳm bất tận)

Trong chớp mắt, hai cái xác đã bị nuốt xuống dưới lòng đất và biến mất hoàn toàn!

Kh… không giống cơ thể mình, xác của chúng bị chìm xuống hoàn toàn luôn!? À… ra vậy!! Kháng phép của chúng tụt về 0 do chúng chết rồi!! Đó là lúc mà thổ ma pháp thể hiện được sức mạnh tối đa!!

“Chúng bị chôn sâu đến mức nào thế? Chục mét?”

“Không, sâu hơn nữa kìa. Tôi cũng không chắc liệu từ đây đến lõi hành tinh này có xa tới tầm vài ngàn cây số không nhưng mà đằng nào thì tôi cũng chôn chúng sâu hơn nữa rồi. Nếu suôn sẻ thì chúng sẽ bị nuốt chửng bởi bề mặt siêu nóng và áp suất cực đại sản sinh ra trong quá trình di chuyển xuống lõi tinh cầu này.”

“Ông dí mấy cái xác xuống tận vài ngàn cây số cơ á!? Không phải hơi quá đà à!?”

“Tôi vẫn thấy an tâm hơn nếu được chứng kiến tận mắt quá trình phân hủy, tiếc thay, lần này thì không được rồi. Trừ khi tôi cũng muốn bị hủy diệt cùng với chúng.”

Hiển… hiển nhiên là cậu cũng chết nốt rồi…! Làm sao mà con người này lại có thể bàn tán mấy vấn đề như thế này với cái vẻ mặt chán chường như vậy nhỉ…!

Theo một cách nào đó thì cậu ấy đã thay thế Hell’s Fire với một kĩ năng đáng sợ không kém phần…

“Này! Tao vừa nghe thấy gì đó!”

“Ở phía này!”

Giọng của các thú nhân khác vang vọng.

“Không hay rồi, Seiya! Chúng ta phải chạy ngay… mà, khoan!! Ông không thấy là tôi vẫn bị chôn ngập cổ thế này à!?”

“Khỏi lo. Chúng ta sẽ lặn xuống.”

Seiya nhanh chóng kích hoạt Hang di động! Cái đầu của tôi, nãy giờ vẫn đang nhô lên mặt đất, đột nhiên bị nuốt trọn và tôi chìm xuống dưới lòng đất!

“... Hự!?”

Tôi rơi uỵch xuống một cái hang chật hẹp. Bất chợt, tôi có cảm giác như rằng ai đó sắp hất chậu nước vào mặt mình, tuy nhiên đó chỉ là Seiya nhanh tay lấy những cục pháp thạch ra và thắp sáng phía bên trong cái hang này.

“Rồi. Giờ chúng ta đang ở một nơi an toàn. Tôi sẽ tiếp tục tiêu diệt bọn thú nhân từ chỗ này.”

Vừa lẽo đẽo theo sau Seiya, tôi vừa lấm lét hỏi.

“Nà… này, Seiya. Kế hoạch của ông là gì thế?”

“Tôi đã nói với cô rằng tôi sẽ giải phóng thị trấn này khỏi ách đô hộ của Bunogeos rồi nhỉ. Sau khi dùng Hang di động để tiếp cận mục tiêu, tôi sẽ sử dụng Burst Air để bắn những phát đạn từ các vị trí an toàn để triệt tiêu quân lực địch. Ngắn gọn thì…”

Ánh mắt của vị dũng giả vẫn rất đỗi sắc bén ngay cả giữa bóng tối mập mờ.

“Tới giờ đi săn quái thú rồi.”

____

TL note: Vậy là được một tuần rồi nhỉ. Chúng ta đã đi được 40% của tập 3 rồi. Có thể trong vài ngày tới tôi sẽ làm một chương đặc biệt tổng hợp lại kĩ năng rồi ném nó vào một tập đặc biệt, và rời tập tóm tắt lên trên đó cho nó tách biệt.

Truyện Chữ Hay