TL note: Chúc các bạn độc giả năm mới khỏe mạnh, vui tươi, và không nghịch ngu như Rista.
___
Chúng tôi đụng mặt một số quái thú ngáng đường. Tuy nhiên, với hỏa ma pháp của Seiya thì chúng tôi đã thoát khỏi chúng được. Sau khi tới ngôi nhà hoang, chúng tôi bò xuống dưới sàn tới chỗ cầu thang nơi sẽ dẫn chúng tôi tới làng Ánh sáng của Hi vọng.
Thật an lòng vì chúng tôi đã thoát khỏi tay Bunogeos. Tuy nhiên, cảm giác đó chóng bị dập tắt khi tôi nhớ về những gì xảy ra ở làng. Chúng tôi không cứu được những nô lệ, cũng chẳng đánh bại được Bunogeos, dù chí ít cũng cứu được một người phụ nữ… Có lẽ một người vẫn hơn là không ai, nhưng trước sau tôi cũng lường được những lời chửi rủa của Brut và những người khác.
Sau khi đi hết những bậc cầu thang, tôi gõ cánh cửa trước mặt. Sau khi cánh cửa mở ra, những cư dân của Ánh sáng của Hi vọng lườm ngó chúng tôi dưới mái vòm bao la được thắp sáng bởi các pháp thạch. Brut và thuộc hạ nhanh chóng chạy lại gần.
Brut vội vã tiến tới và dán mắt vào Seiya.
“Thế… cậu đã đánh bại Bunogeos chưa?”
“Chưa. Tôi chưa đánh bại hắn.”
Tôi có thể nghe thấy tiếng răng ken két sau khi ông ta nghe câu trả lời. Sau đó, Brut quay sang lườm người phụ nữ đi cùng với chúng tôi.
“Những nô lệ khác thì sao?”
“Tất cả đã bị bán ra khỏi thị trấn này. Người phụ nữ này là người duy nhất chúng tôi cứu được.”
“À… ra thế…”
Ngay lập tức, Brut tóm lấy cổ áo Seiya và nhướn mặt lại gần. Ông ta trừng trừng nhìn Seiya như đe dọa cậu.
“Vậy mà ngươi dám coi mình là anh hùng sao…!”
Tôi chưa kịp nói gì thì người phụ nữ được cứu đã bước lên trước tức thì.
“Hãy dừng tay! Bộ ông không thấy cậu thanh niên đã cứu tôi sao?”
Nói rồi, Brut thả cổ áo Seiya ra và đẩy cậu.
“Ừ, chí phải. Không lật đổ được Bunogeos, cũng chỉ cứu được mỗi một mạng người, cậu thanh niên tuyệt vời này đây hẳn là vị anh hùng trong truyền thuyết mà chúng ta có thể tin tưởng.”
“Này, khoan! Đừng có nói vậy chứ! Seiya đã làm hết sức rồi đó biết không!”
Mặc cho chúng tôi gào lên biện hộ cho Seiya, những cư dân ở đây đều tỏ vẻ cay nghiệt. Ánh mắt như rằng họ khinh bỉ Seiya vậy.
“Đấy, nhìn hắn ta kìa. Thấy vết thương trên đầu không.”
“Hẳn là cậu ta cong đuôi chạy để giữ lấy cái mạng khốn khổ của mình sau khi bị Bunogeos bón hành cho một trận.”
Và tôi nhận ra, mọi cư dân ở Ánh sáng của Hi vọng đã vây lấy chúng tôi. Già trẻ gái trai ai nấy đều đồng ý với Brut và thuộc hạ của ông.
“Anh ta đúng thực là một dũng giả vô tích sự!”
“Cực kỳ vô dụng!”
Mọi người lại bắt đầu lăng mạ Seiya thêm lần nữa. Giữa bầu không khí căng thẳng này, Seiya chỉ đứng yên một chỗ lặng lẽ nhìn bọn họ.
Trong lúc đó thì tôi khẩn cầu Brut tìm cách thay đổi sự tình.
“Nghe này. Chúng tôi sẽ quay trở lại chợ buôn nô lệ thêm lần nữa. Lần này chúng tôi chắc chắn sẽ đánh bại Bunogeos.”
Thế nhưng, Seiya chỉ lắc đầu.
“Không. Tôi chưa sẵn sàng.”
“Cứ đi đi mà…”
“Tôi từ chối.”
Lập tức, ánh mắt của Brut khép lại và ông ta lườm Seiya rất ác liệt. Tôi thu hai cánh tay về trước ngực để tránh dính phải cuộc đụng độ giữa hai người.
“Chính vì sai lầm của mày mà thế giới này như vậy đấy! Mày không có quyền từ chối!”
Khi tôi đang cố giữ mọi người bình tĩnh thì mọi thứ vỡ òa.
*bộp*
Tôi nghe thấy một âm thanh vang dội cả lỗ tai. Và rồi…
“Hự…!”
Brut, người mới đây vẫn đang hùng hổ phán trách Seiya đang rên lên thật đáng thương! Đúng như mình nghĩ mà! Nhìn gần hơn thì tôi thấy nắm đấm của Seiya vung rất mạnh vào đầu ông ta như thể cậu muốn đấm nổ não ông ta vậy!
“Câm họng.”
Seiya vừa dứt những lời lạnh lùng đó, Brut cũng sủi bọt mép luôn. Ông ta đã bị hạ gục trong vỏn vẹn một giây!
…Cái …cái …cái …Cái chuyện gì thế này!!
Tôi choáng váng trước khung cảnh ngay trước mắt mình. Lắc đầu đôi lượt, giọng tôi run rẩy vô cùng.
“*hét* HHHHHAAAẢ!?”
Mọi người xung quanh Brut đồng thanh la lên! Như thể ai nấy đều đang đọc được suy nghĩ của tôi vậy!
“Th… th… thằng khốn nạn!!”
“Mày nghĩ mày đang làm cái gì thế!?”
“Không cứu được thế giới, thậm chí mày đập Bunogeos còn không xong, nhưng mày lại dùng vũ lực với Brut sao!?”
Thế mà, Seiya vẫn thốt lên như thể cậu chẳng làm gì sai.
“Các người quá ồn ào. Tôi sẽ cho các người một đấm.”
Nói rồi, Seiya tiến lại gần các thuộc hạ của Brut.
“Mấy người cũng ồn ào quá.”
Tới đó, Seiya đưa tay qua đầu…
*bốp*
“Á hự…!!”
“Mày… mày vừa làm gì thế khốn khiếp…”
“Một đấm cho ông nữa luôn.”
*bốp*
“Dừ… dừng tay!!”
*bốp bốp bốp bốp* liên hồi.
Với thể lực phi thường của vị dũng giả, những thuộc cấp của Brut ngã lăn queo hết người này đến người khác. Ai nấy đều sủi bọt mép bất tỉnh.
Tôi không dám xem đến cảnh sắp tới nữa. Sớm thôi, những bà già của ngôi làng đứng chắn trước mặt Seiya. Bọn họ cũng là người ban nãy đã sỉ nhục tôi và bêu rếu Aria.
“Sa… sao mày dám làm vậy!”
“Phải đấy! Lần trước mày có cứu thế giới bọn tao được đâu! Vậy mà giờ mày dám tới đây và đối xử với bọn tao thế này sao!”
“Đừng mơ Ánh sáng của Hi vọng sẽ mở cửa chào đón mày thêm lần nữa!”
… Seiya sẽ làm gì với những bà già này được đây!! Không lý nào cậu ấy lại đấm những người cao tuổi một trận đâu nhỉ…!!
Đấy là tôi nghĩ thế thôi…
*bốp*
Lại một âm thanh kinh hồn! Còn tôi đây thì chẳng dám tin vào mắt mình nữa!
Nắm đấm của dũng giả vừa đánh văng bà già cao tuổi!
“Á… ư…!?”
Bà già sủi bọt mép dữ dội! Rên lên tội nghiệp, bà ấy gục xuống!
“Se… Se… Seiya!! Bọn họ có thể hơi lỗ mãng, nhưng ông cũng đâu cần phải phản ứng thái quá thế này đâu!!”
“Đúng… đúng rồi đó!! Chúng tôi cũng là phụ nữ đấy, nghe chưa!?”
“…Thì?”
*bốp*
“Á.. á.. hự…!?”
Lại thêm một người phụ nữ trung niên gục xuống! Bọt mép của bà ấy bắn lên cả mặt tôi!
…Cậ… cậu… cậu ấy đã trở thành một người thật vô nhân đạo! Ban đầu tôi cứ nghĩ sự điên loạn này sẽ kết thúc ở đây! Tuy nhiên… việc này thu hút sự chú ý quá! Mọi người đã để ý rồi!
Giữa con bão táp nắm đấm này, tôi nghe thấy một giọng lạ vang lên.
“Dừng lại! Anh làm gì với mẹ của tôi thế!”
Đó là giọng của một thằng nhóc. Hẳn là mẹ của cậu nhóc đang nằm đâu đó cùng những người phụ nữ khác. Cậu nhóc đã thấy Seiya ‘thản nhiên’ đánh đập mẹ cậu với nắm đấm.
“Anh là một dũng giả ngu xuẩn! Cực kỳ ngu xuẩn!”
Cậu nhóc lăng mạ Seiya rất cay đắng!
…Làm ơn mà, đừng làm thế mà, Seiya!? Cậu sẽ không làm vậy đâu đúng không!? Tôi… tôi biết cậu là người thế nào mà!! Cậu vẫn là một người rất tốt bụng đúng không!?
Thế nhưng…
*bốp*
“Á…!?”
Nắm đấm anh hùng cũng vung vào đầu đứa nhóc! Cậu nhóc lăn queo trợn trắng tròng mắt còn vị dũng giả tàn nhẫn nói.
“Những cậu bé hư cũng xứng đáng nhận nắm đấm này.”
Chúa ơi, cậu ấy vừa đập thằng nhóc thật à!? Thậm chí làm không nương tay luôn!? Quỷ!? Dũng giả giờ đã hóa quỷ rồi sao!? Thế này liệu có sao không đây, thật đấy!? Có khi chỉ có tác dụng ngược mà thôi!!
Tôi rùng mình lo sợ! Những cư dân nơi đây gầm lên! Và, Seiya lại vung nắm đấm lên nữa.
“Phiền toái thật. Các người xếp một hàng đi. Tôi sẽ lần lượt cho mỗi người một bài học cuộc sống.”
Một người đàn ông trạc bốn mươi áp sát Seiya nóng giận và lên tiếng bào chữa.
“T… tôi chưa nói xấu gì cậu đâu! Ừ! Là những người khác chứ không phải tôi đâu…”
“Câm miệng.”
*bốp*
“Tr… trung thực thì… em vẫn luôn nghĩ anh ngầu lắm…”
“Im mồm.”
*bốp*
“Là… làm ơn! Tha tôi…”
“Không. Vì bạn xứng đáng.”
*bốp*
Mọi người đang cố bao biện! Thế nhưng Seiya vẫn tiếp tục đấm họ!
Tôi không thể đứng nhìn thêm nữa.
“Seiya!! DỪNG!! DỪNG ngay cái cuộc thảm sát ‘nắm đấm’ này lại!!
Thế nhưng…
*bốp*
“!!... Hả…!?”
Tôi vừa ăn một nắm đấm ‘văng đầu’ luôn! Mọi thứ mờ nhạt dần và tôi gần như trợn trắng tròng mắt lên rồi! Tôi sắp bất tỉnh mất! Thế nhưng, bằng cách nào đó, tôi vẫn giữ tỉnh táo được!
“Nà… này…!? Sao ông đánh cả tôi nữa vậy!?”
Không hề, cậu ấy không hề có chút xin lỗi nào trên nét mặt, thay vào đó, cậu ấy nhìn tôi với ánh mắt như đang trừng trừng nhìn kẻ thù vậy.
“… Rista.”
“Hả!? Sao… Sao!?”
Bình thường Seiya hiếm khi biểu lộ cảm xúc, nhưng giờ tôi có thể thấy khuôn mặt đỏ bừng của cậu.
“Ngay lúc này đây,… trong tôi là một hối tiếc vô cùng sâu sắc. Vốn dĩ, thiên giới đã thật sai lầm khi chọn cô làm người chịu trách nhiệm cho vị dũng giả của thế giới này. Không chỉ thế, cô còn định lên đường cứu một thế giới cấp SS mà không có sự chuẩn bị kĩ lưỡng…”
Hả…!? Hóa ra cái cơn thịnh nộ nãy giờ…!? Đừng bảo mình là nguyên do dẫn tới cơn thịnh nộ mưa nắm đấm này nhé!? Chẳng lẽ tất cả là vì cậu ấy đang cực kỳ cực kỳ giận mình!?
“Kế hoạch gốc của tôi là thăng cấp lên Lv.MAX ở trên thiên giới, sau đó cùng với Aria đi tìm những vị thần có thể chỉ dẫn tôi. Tôi muốn học được một kĩ năng đặc biệt khác trước khi bắt đầu hành trình cứu thế giới này…”
Bầu không khí nặng nề nhức nhối! Trước tiên, tôi phải xin lỗi đã!
“Tui… tui xin lỗi! Tui thực lòng xin lỗi mà, Seiya…!”
Tôi thật lòng quỳ lạy, cúi gập đầu xin tha thứ. Seiya tiếp lời.
“Không, Rista. Cô không làm gì sai cả. Tất cả là lỗi của tôi.”
“Se… Seiya…!!”
An tâm rồi! Sau cùng cậu ấy vẫn thật hiền từ!! Cậu ấy tha lỗi cho mình rồi! Phải, đúng rồi! Bởi vì chúng ta được gắn kết bởi sợi chỉ đỏ định mệnh… đúng không? Nhỉ!?
Ấy vậy mà, đột nhiên tôi thấy tà khí toát ra trực tiếp từ Seiya. Cậu ấy lườm tôi với một khuôn mặt tàn độc nhẫn tâm!
Cứ nghĩ mình có thể yên lòng khi biết Seiya vẫn là một người thật hiền hậu! Nhưng không, mình nhầm to rồi! Seiya ken két nghiến răng lườm tôi như thể cậu ấy đã trở thành một con quỷ thực sự!
“Phải… tất cả là tại sự ‘ngọt ngào tình tứ’ của tôi…! Tất cả là lỗi của tôi vì đã phải lòng một 'người ngoài' như cô…!”
“Ông nói ai là 'người ngoài' thế!?”
“Còn ai khác ở đây ngoài cô…?”
Cậu ấy đằng đằng nhìn tôi với ánh mắt lạnh lẽo, không một chút cảm xúc. Hệt như ánh mắt của cậu ấy hồi chúng tôi vẫn ở Gaeabrande.
“Kh… không, không thể nào!! Khoan!! Khoan đã!! Seiya, ông không nhớ chút nào sao!? Chúng ta có gắn kết sâu đậm bên nhau từ tận tiền kiếp mà…”
“Câm ngay. Tóm lại, rốt cuộc có lý do gì cô lại nghĩ chúng ta cần thiết phải có một mối tình lãng mạn? Chẳng có duyên cớ gì chúng ta lại phải ràng buộc nhau với một câu chuyện từ tiền kiếp cả. Bên cạnh đó, cô giờ là nữ thần còn tôi là con người. Chúng ta không còn mối quan hệ như trước nữa.”
“Ôn… ông đùa sao!? Xin hãy nói là ông chỉ đang đùa thôi mà!!”
“Tạm thời, tôi sẽ tiếp tục hành trình giải cứu thế giới này vì cái quá khứ thối rữa của tôi với cô. Nhưng đừng có nhầm lẫn. Đây không phải tình yêu. Đây là nghĩa vụ.”
“Th… thối rữa…! Ngh… nghĩa vụ…!”
Không, không thể thế được! Du cho cậu ấy có nói những lời lẽ tàn độc như vậy, mình chắc chắn rằng thực ra sâu trong lòng cậu ấy vẫn quan tâm mình lắm! Chắc chắn luôn!
Tôi kích hoạt kĩ năng Thẩm định để kiểm tra tình cảm thực sự của Seiya.
_____________
★ Thẩm Định Tình Yêu Mãnh Liệt của Rista ★
1. Mức độ tình cảm giữa bạn và anh chàng? [ 2 điểm ]
2. Bạn có ý nghĩa gì trong cuộc đời anh ấy? [ Thấp hèn hơn cả cỏ dại ]
3. Chút lời khuyên cho bạn! [ Tuyệt đối lạnh lùng. Gần như không thể hàn gắn lại. Cậu ta muốn chia tay càng sớm càng tốt! ]
_____________
Haaaaaả!! Hoàn toàn lạnh nhạt với mình luôn sao!? Và cậu ấy coi mình chưa quan trọng bằng cỏ dại luôn á!?
Tôi hoàn toàn choáng váng. Loạng choạng, tôi chậm rãi tiến lại gần Seiya.
“Không, không…! Ứ chịu đâu…! Chẳng phải mới đây thôi chúng ta còn dành cho nhau tình cảm sâu đậm sao…!”
“Đừng có lại gần tôi.”
“Hông chịu, nhớ lại đi mà!! Chúng ta đã có những ngày tháng tuyệt vời bên nhau!!”
“Giờ nó là phần đen tối nhất cuộc đời tôi rồi. Và, tôi đã bảo đừng có lại gần tôi cơ mà. Tôi sẽ đập cô một trận nếu cô dám lại gần.”
“Không, đừng mà!! Seiya, anh là của em!!”
Giây phút tôi nhảy vào định ôm lấy cậu ấy…
“…Á… hự!?”
Tay phải Seiya véo má tôi ngay tức thì! Bị túm lấy tóc và bụng tôi lãnh trọn một cú lên gối.
“Hự!?”
Chưa dừng lại, cậu ấy thúc cùi trỏ thẳng ngực tôi!
“Ha…!?”
Tôi bị đánh, bị hất, bị đập bởi cùi trỏ của cậu ta… tôi gục xuống đất nằm sau combo ba đòn.
“Hự… ha… ha…!”
Tôi lim rim đau đớn. Cạnh tôi, Brut đã đứng dậy được sau khi tỉnh lại từ cú đấm của Seiya.
“Làm… làm sao cậu có thể làm việc tệ bạc như vậy chứ…! Cậu thậm chí còn dùng vũ lực với chính đồng đội của mình…! Này, nữ thần! Cô có ổn không?”
Brut tỏ ra thông cảm với tôi sau khi chứng kiến những đòn đánh đập liên hồi tôi lãnh trọn. Tuy nhiên…
… N… nỗi đau tức ngực này…! Ái chà… thật nhớ làm sao…!! Ha… tình cảnh đau điếng này!! Rồi… mình nhớ rồi!! Làm sao có thể ngờ được lại có ngày mình được trải qua những xúc cảm này thêm lần nữa…!! Hành động của người được chọn trăm triệu có một!! Hành động của anh hùng tàn bạo siêu thận trọng người từng cứu thế giới cấp S Gaeabrande, là Ryuguuin Seiya!! *bật cười* Vậy thì…
*điên loạn cười như một con tâm thần*
(TL note: sự tích kể rằng healer rất thích tra tấn, dù là cho hay là nhận :v )
“Này, sao tự dưng cô lại phá lên cười dù vừa bị đánh đập nhẫn tâm như vậy chứ!? Đừng ai bảo rằng nữ thần này cũng bị điên nốt nhé!?”
Brut nhanh chóng tránh xa tôi. Rồi, Seiya cẩn thận quan sát những cư dân của Ánh sáng của Hi vọng.
“Giờ thì… tiếp tục ban phát quà thôi nhỉ.”
*hét*
Người dân chìm trong tuyệt vọng. Nào ngờ đúng lúc đó.
“… Dũng giả. Xin hãy dừng tay.”
Một giọng trẻ trung nhưng kiên quyết vang vọng.
Ở tận cùng tầm mắt của mọi người, gồm cả tôi, Eich đang đứng đó, phù thủy người đã sử dụng thổ ma pháp của mình để tạo ra hang trú ẩn.
Eich thốt lên sau khi quan sát sự việc.
“Xin hãy hiểu cho mọi người. Họ đều biết rằng cái ác thực sự không phải cậu mà là những con ác quỷ. Thế nhưng ai ở đây cũng từng mất đi bạn bè… mất đi gia đình… những vết hằn thống khổ và đau đớn trong tim họ thôi thúc họ trút bỏ tất cả sự phẫn nộ lên cậu.”
“Aaa, Eich thưa Người…!”
Ai đó run lên lầm rầm. Quan sát thật kĩ, tôi có thể thấy một số người đã sụt sùi khóc.
“Thêm nữa, dũng giả. Cậu chắc chắn đã từng thề ước. Có thể cậu không còn nhớ gì nữa, nhưng tôi thì vẫn nhớ được lời thề đó.”
Eich vừa nói vừa ngẩng mặt lên nhìn những pháp thạch đính trên vòm hang đang tỏa sáng.
“Cậu nói ‘tôi sẽ đánh bại Quỷ Vương và cứu thế giới này’. Ấy vậy mà,… cuối cùng, cậu lại là người đại bại dưới tay hắn, và anh trai tôi cũng chung số phận… anh ấy đã bị giết khi đang cố cứu lấy thế giới này…”
Nước mắt tuôn trào và rơi xuống dưới đất. Eich, người vẫn luôn cư xử trưởng thành trước giờ, bắt đầu khóc òa lên như một đứa trẻ cô bé vốn dĩ vẫn luôn vậy.
“*sụt sịt* Anh…! Anh ơi…!”
“Eich…!”
Những cư dân của Ánh sáng của Hi vọng, và cả tôi, lắng nghe tiếng khóc nức nở của Eich mà chẳng thể làm gì xoa dịu. Và rồi, âm giọng lạnh lẽo của vị dũng giả vang lên giữa thời khắc đó.
“Một lời thề đánh bại Quỳ Vương sao. Quả là tôi trước kia thật ngu xuẩn. Và đó, đấy là cái kết cho kẻ nào thề thốt vớ vẩn dựa theo cảm xúc cẩu thả nhất thời. Một lời thề ước đòi hỏi sự hoàn hảo và chiến thắng chắc chắn dựa trên một chiến lược được bày bố kỹ lưỡng.”
“Ơ.. không, nhưng mà cậu… cậu chắc chắn đã từng thề như vậy…!”
Brut ngỡ ngàng, nhưng rồi câu trả lời lại là…
“Không biết. Có thể là ‘tôi’ nhưng không phải ‘tôi hiện tại’. Hơn nữa, tôi còn chưa biết được sức mạnh thực sự của Quỷ Vương. Tôi không thể hứa hẹn điều gì với bất cứ ai rằng tôi sẽ cứu được thế giới này.”
Bầu không khí u ám và mọi người phải đối diện với thực tại nằm sâu trong tim mình.
Giữa sự ngột ngạt đó, Seiya tiến lại gần Eich sướt mướt.
“Tuy vậy… tôi vẫn có thể hứa một điều.”
Nói rồi, Seiya đưa tay lên trước Eich.
“Se… Seiya!? Đừng làm vậy!! Cô bé chưa làm gì sai cả!!”
Cũng như tôi, những người khác nháo nhào đồng thanh.
“Dừng tay lại!! Không được chạm vào Eich!!”
“Phải đó!! Nếu cậu muốn đánh thì đánh tôi đây này!!”
Bàn tay của vị dũng giả vung xuống. Eich nín thở nhắm tịt mắt lại.
Ấy vậy, Seiya chỉ đơn thuần đặt tay lên xoa đầu Eich. Với ánh mắt sắc bén, cậu ấy chằm chằm nhìn Eich rồi nói những lời sau.
“Eich, hãy để tôi hứa với cô một điều, lời thề ước thực sự đầu tiên của ‘tôi hiện tại’.”
“Lời thề ước… thực sự…?”
Eich tò mò hỏi cậu. Sau một thoáng, hào khí bùng lên từ cơ thể người anh hùng. Tất cả cư dân của Ánh sáng của Hi vọng quên đi cơn thịnh nộ mới đây thôi, ai nấy đều chăm chú quan sát, lắng nghe vị anh hùng đó.
“Thị trấn này sẽ thoát khỏi ách thống trị của Bunogeos.”