Sau khi đi lên những bậc cầu thang dài đằng đẵng, tôi thấy một cái tấm gỗ ở xa xa. Đẩy nó lên, và tôi cùng Seiya lồm cồm bò ra khỏi hầm.
Bốn bức tường bẩn thỉu, đồ đạc luộm thuộm, mặt sàn rộng rãi cũ nát… Vẫn là một căn nhà bỏ hoang. Nhưng nó không phải căn nhà nơi mà chúng tôi gặp Cha Luke và đi tới Ánh sáng của Hi vọng.
Chúng tôi tiến lại gần cửa sổ để liếc nhìn thế giới xung quanh. Khung cảnh cũng khác đi nhiều so với lần trước. Chúng tôi cũng bước đi những bậc thang như lúc chúng tôi đi xuống, xem ra ma thuật của Eich có vẻ đã dẫn chúng tôi tới một điểm đến khác.
Tôi có thể nghe thấy tiếng ồn vang lên bên ngoài. Những thú nhân đang tụ tập lại một chỗ. Nhìn xa hơn về phía trước, tôi nhìn thấy được một hàng dài những người khác đang bị xiềng xích lại. Xem ra nơi này rất gần với địa điểm buôn bán nô lệ mà Brut đề cập tới.
“Này, Seiya. Chúng ta không cần phải làm đúng như những gì Brut nói đâu. Ông không thể đánh bại Bunogeos ở cấp độ hiện tại được. Thế nên, tốt nhất giờ ông nên tập trung giải phóng thả tự do cho những nô lệ ở đây đã. Nếu làm vậy, chí ít những cư dân ở Ánh sáng của Hi vọng sẽ thay đổi quan điểm về chúng ta. Thế nên bây giờ…”
Tôi vừa nhìn ra ngoài cửa sổ vừa nói với Seiya… và rồi tôi nhận ra một điều cực kì tệ.
…Vị dũng giả, cùng thanh kiếm hoen gỉ của mình, đang lặng lẽ bước đi bên ngoài kia.
*hét*
Thét ầm lên, tôi lập tức rời khỏi căn nhà hoang và đuổi theo Seiya.
“Nè!? Ông đang nghĩ cái quái gì vậy trời!?”
Không dễ gì có thể vừa nói vừa chạy theo cậu ấy cả. Thế mà, Seiya vẫn nhìn tôi với một vẻ mặt thoải mái.
“Hiển nhiên rồi, tôi đang chuẩn bị đánh bại Bunogeos mà? Có ngồi yên trong căn nhà đó cũng chẳng giải quyết được gì đâu đúng không?”
“Tôi bảo ông tránh đánh nhau cơ mà. Chúng ta nên giải cứu nô… nô lệ… ê…”
Hơn một tá quái thú đang lườm Seiya và tôi từ trên phố trung tâm.
“Này… những con người kia không bị xích lại thì phải?”
“Lẽ nào chúng là, người hoang?”
Ôi không! Quá muộn rồi!!
Tim tôi thình thịch đập. Trong khi đó thì Seiya chẳng có vẻ gì lo ngại.
“Đằng nào chúng ta cũng phải đối đầu với chúng thôi. Tôi mừng vì cô đã ép tôi giữ sức ban nãy.”
Seiya đặt thanh kiếm hoen gỉ lên vai và tiến lại gần lũ quái thú.
“Cái…? Thằng con người này làm cái quái gì vậy…!”
Bọn thú nhân không tấn công Seiya vì chúng cảm thấy gì đó kỳ lạ rùng rợn trong thái độ của cậu. Chúng dẹp sang hai bên cho Seiya băng qua như thể Chúa vừa chia tách biển cả ra làm hai. Tôi vội vàng bám theo Seiya.
…Là… là sao? Đừng nói là chúng ta thực sự có thể hi vọng giải cứu những nô lệ nơi đây miễn là mọi chuyện cứ suôn sẽ thế này nhé…?
Tuy nhiên, quái thú đầu cáo, kẻ cách chúng tôi có vài mét, nhận ra sự hiện diện của chúng tôi và gào lên the thé.
“Này này!! Chúng mày làm cái quái gì thế!! Chặn chúng lại ngay!!”
“R… rõ!!”
Một số quái thú bủa vây lấy chúng tôi ngay khi nghe thấy báo động từ quỷ cáo.
…Dĩ… dĩ nhiên rồi… Làm gì có chuyện mọi thứ diễn ra suôn sẻ vậy được…
Một con quỷ tê giác với lớp da gồ ghề liếc nhìn chúng tôi vừa đánh tặc lưỡi một tiếng.
“Hai con này không hề thuộc kiểm soát của ai…”
Quỷ cáo gật gù.
“Mày nói đúng. Sẽ không có ai khiển trách chúng ta đâu nhỉ nếu chúng ta có giết hoặc ăn thịt chúng…”
Nghe được cuộc trò chuyện sôi nổi giữa hai con quỷ, tôi nhận lựa chọn duy nhất là chuẩn bị chống lại chúng.
Thế… thế tức là chúng ta chẳng còn lựa chọn nào ngoài đánh nhau với chúng rồi…!
Mình phải kích hoạt thiên lý nhãn! Mình cần phải biết được chỉ số của năm con quái thú đang vây quanh chúng ta, tính cả quỷ tê giác và quỷ cáo! Con nào con nấy đều có công lực mạnh hơn 30,000 sao! Chúng ta gặp phải đối thủ mạnh rồi!
Tuy nhiên, những con quái thú vẫn vừa quan sát chúng tôi vừa tám nhảm với nhau. Nhân cơ hội đó, tôi túm lấy mái tóc và bứt vài sợi ra. Đau lắm đó, nhưng không có thời gian phàn nàn. Tôi đưa những sợi tóc vàng óng cho Seiya.
“Nè! Tôi tặng ông đấy! Ông vẫn nhớ cách sử dụng nó chứ?”
“Dĩ nhiên rồi.”
Gật đầu, cậu đặt sợi tóc vàng óng lên đầu mình. Sợi tóc vàng sáng lóa lên trên mái tóc đen tuyền của Seiya. Nếu có một tiệm làm tóc ở đây thì có khi sẽ nối được mái tóc đen vàng đấy. Nhưng khoan!!
“Nhầm rồi!! Ông nghĩ gì mà sử dụng nó để nối tóc thế!? Đây là để ông sử dụng kĩ năng tổng hợp đó!!”
“Hử? Tổng hợp?”
“Một trong những kĩ năng đặc biệt của ông đấy!! Thanh kiếm có thể hơi hoen gỉ, nhưng nó vốn dĩ vẫn là một thanh kiếm sắt thép!! Ông có thể làm được một thanh kiếm bạch kim nếu kết hợp sợi tóc của tôi với thanh kiếm của ông!!”
Seiya nhìn tôi với vẻ mặt lơ đãng. Tôi đành túm lấy tay cậu ấy rồi đặt sợi tóc vàng lên thanh kiếm…
Và rồi, một ánh sáng chói lòa tỏa ra, thanh kiếm gỉ sắt giờ đã là một thanh kiếm bạch kim lấp lánh hoàn mỹ chỉ trong nháy mắt. Mặt Seiya sáng ngời ngời khi cậu nhìn thấy thanh kiếm bạch kim mới cứng trong tay.
“Một thanh kiếm tuyệt vời…! Chừng nào còn có vũ khí này thì Quỷ Vương cũng là chuyện vặt…!”
Tôi không nghĩ cậu ấy làm được đâu. Mà không, chưa vội, đến tình thế hiện tại tôi cũng không chắc cậu ấy vượt qua được.
Cuối cùng thì, đúng lúc đó, con quỷ cáo cũng la lên.
“Ta trước!! Ta sẽ nếm miếng đầu tiên!!”
Bất chợt, con quỷ cáo nhảy xổ vào chúng tôi…
*hét*
Tôi cúi người xuống, nhưng Seiya lại nhảy ra phía trước tôi. Đúng lúc đấy có âm thanh gì đó… thanh kiếm bạch kim trong tay Seiya vang lên một tiếng mạnh mẽ.
“Eternal Sword…!”
Đường kiếm tạo ra bởi thanh kiếm bạch kim để lại một ảo ảnh trên không trung và chặn đứng quỷ cáo! Sau khi ảo ảnh đó biến mất, thì chỉ còn thân xác nát vụn của con quái thú! Máu bắn tung tóe khắp nơi và vụn thịt vung vãi khắp mặt đất!
"... Thằng khốn khiếp!!”
Bốn con quái thú kia, sau khi chứng kiến cái chết của bạn mình, đồng loạt lao lên! Cậu ấy sẽ không thể nào đối chọi được tất cả chỉ với kiếm kĩ vừa rồi! Tuy nhiên…
“Maximum Inferno…!”
Cánh tay không cầm kiếm bùng lên ngọn lửa! Trước khi quái thú kịp chạm tới Seiya, cậu ta đã lần lượt thiêu đốt chúng! Những con quái thú đang quằn quại cháy!
*gào thét*
*la lên đau đớn*
Tất cả những gì tôi nghe được là những tiếng hét của các thú nhân. Chúng đang bị thiêu đốt liên tục bởi ngọn lửa siêu nóng từ Maximum Inferno. Tất cả đều đã bị thiêu rụi tại chỗ.
Seiya giơ cánh tay đang cháy rực lên.
“… Cút sang bên nếu chúng mày chưa muốn cháy thành than.”
Một số con quái thú khác đang đứng ngoài quan sát. Trước lời lẽ hăm dọa của Seiya, tất cả quái thú run lên sợ hãi. Seiya tiến bước đầy tự tin.
… Cậu ấy vừa cho bay màu bốn con creep trong chớp mắt luôn!? Hồi ở Gaeabrande mình mới chỉ được chứng kiến kĩ năng đó phục vụ công cuộc dọn xác, nên mình hoàn toàn không nhận ra… quả thực, Maximum Inferno đúng là một ma thuật lửa tuyệt vời, tối cường thực sự!!
Thế nhưng, đang mải ngưỡng mộ cậu ấy thì tôi nhận ra gì đó không ổn! Con quỷ tê giác đã chống chọi lại được ngọn lửa! Da hắn rất bền, khả năng vì thế nên hắn đã thoát chết trước thiêu đốt! Hắn định đánh lén Seiya từ sau lưng.
“Seiya, đằng sau ông kìa!! Một tên vẫn còn sống!!”
Tôi hét lên, vậy mà Seiya chẳng hề quay người lại! Nào ngờ, Seiya thổi bùng lên ngọn lửa từ lưỡi kiếm bạch kim của mình bên hông và đâm thủng con quái thú tê giác.
“Phoenix Thrust…!”
Trước cảnh tượng quỷ tê giác gục xuống chết, những con quái thú xung quanh lầm rầm bàn tán.
“Gã con người này là… là ai vậy!?”
“Hắn rất mạnh!!”
Những con quái thú xung quanh xem chừng đã mất hết nhuệ khí chiến đấu. Tôi mím môi phấn khích.
… Tuy giờ Seiya đã trở lên rất liều mạng… thế nhưng kĩ năng chiến đấu của cậu vẫn còn mãi không thuyên giảm! Dù thận trọng hay liều lĩnh thì Ryuguuin Seiya vẫn sở hữu tài năng phi thường!
Trước mắt tôi, tôi có thể thấy rất nhiều nô lệ đang bị xiềng xích lại giữa một bãi đất lớn.
“Seiya! Chúng ta phóng thích nô lệ thôi! Sau đó chúng ta nên quay lại Ánh sáng của Hi vọng!”
Tôi chạy theo Seiya tới giải cứu họ…
“Tất cả ổn rồi!”
Seiya vẫn đang quan sát xung quanh, còn tôi thì đang cởi những gồng kích trên người họ.
Cuối cùng tôi cũng tháo được cái còng cuối cùng trên người họ. Bất thình lình, khu vực xung quanh vang lên náo nhiệt ồn ã.
“Này. Chuyện quái gì đang xảy ra ở đây?”
Sống lưng tôi đông cứng lại trước âm giọng kinh hãi quen thuộc đó. Một con quái thú to lớn trong bộ giáp sắt lừng lững xuất hiện giữa một đám đông các quái thú khác.
“Đừ… đừng đùa chứ…? Sao lại đúng lúc này…!”
Con quỷ lợn với cơ thể na ná orc, lãnh chúa của nơi đây… Ác Thú Bunogeos đang ngày một tiến lại gần nơi chúng tôi đang chôn chân một chỗ.
Nhìn thấy Seiya và tôi, hắn bẻ cổ rồi nói.
“Chà, đừng có nói chúng mày là nữ thần với dũng giả thật nhé. Ác thần tóc vằn đã cảnh báo cho ta nghe. Bà ta nói rằng, ‘sớm thôi, sứ giả của thần linh sẽ tới giải phóng nô lệ’. Xem ra quả đúng như vậy.”
… ‘Ác thần tóc vằn’? Thế nghĩa là kẻ thù đã lường trước được hành động của chúng ta? Lẽ nào chính bà ta đã chỉ dẫn cho con người sói tới xâm nhập vào thiên giới…?
Bunogeos và thuộc hạ của hắn vây quanh Seiya và tôi! Những con quái thú đang hoảng sợ cũng lấy lại sự tự tin sau khi Bunogeos xuất hiện! Có hàng tá kẻ thù ở đây! Tuy nhiên, Bunogeos lại giơ cánh tay vạm vỡ để ra hiệu cho chúng.
“Chúng mày đứng sang một bên. Không sao. Để tao xử lý.”
Đánh lạc hướng! Tôi thầm thì vào tai Seiya!
“Se… Seiya! Cơ hội đó! Chúng ta nên tung hỏa mù với Maximum Inferno rồi tháo chạy với các nô lệ!”
“Sao phải chạy khi tôi có thể xử đẹp con boss một lần và mãi mãi?”
“Tôi đã bảo là ông không có chút cơ hội nào đâu mà!! Sinh mạng của các nô lệ là ưu tiên hàng đầu bây giờ đó!! Nghe chưa!?”
“Mà… cô nói đúng.”
Bằng cách nào đó tôi đã thuyết phục được Seiya. Tuy nhiên, Bunogeos lường trước được chiến lược của chúng tôi và hả hê cười ranh mãnh.
“Đừng hòng tao cho chúng mày chạy. Bọn mày mà chạy, tao sẽ bẻ đầu con nô lệ này.”
Chưa kịp hoàn hồn thì tôi đã thấy một người phụ nữ bị siết lấy trong tay Bunogeos. Người phụ nữ rên rỉ đau đớn trước áp lực đè nèn không chút thương xót lên cổ mình.
Ánh mắt sắc bén của vị dũng giả chằm chằm nhìn Bunogeos thật dữ dội.
“Thưa Nữ thần. Tôi không thể bỏ mặc con tin được. Tôi sẽ chỉ rời khỏi nơi đây khi nào mình đã đánh bại được Bunogeos và giải phóng toàn bộ nô lệ.”
Oaaa! Này đúng thực là dũng khí chuẩn mực của một vị anh hùng thực sự! Tiếc rằng, cậu ấy chưa thể đánh bại Bunogeos được…!
Nhận thấy nhuệ khí chiến đấu của Seiya, Bunogeos ngay lập tức đẩy người phụ ra ra sau và với lấy cái rìu lớn trên lưng.
“Chain Destruction… tao cứ thắc mắc nó để làm gì. Mà, giờ thì tao nhớ rồi. Nếu tao dùng sức mạnh này chém chết chúng mày thì dù có là dũng giả hay nữ thần cũng chẳng thể hồi sinh được.”
“Ngư… ngươi kiếm đâu ra thứ vũ khí đó!! Lẽ nào ngươi nhận được nó từ ‘Ác thần tóc vằn”!?”
“Tại sao tao lại phải trả lời mày chứ.”
… Trong khi tôi đang thu hút sự chú ý của Bunogeos thì thanh kiếm của Seiya bùng lên lửa đỏ! Trước khi Bunogeos kịp với lấy cái rìu của mình...
“Chết này….! Phoenix Drive…!”
Mới một nhuệ khí đáng gờm, Seiya lao lên hòng tiêu diệt Bunogeos với một đòn tấn công uy lực! Tuy nhiên, Bunogeos vẫn giữ vẻ mặt thoải mái thư giãn và hắn hít một hơi thật sâu! Ngay lập tức, nhịp thở kinh hồn của hắn như hút cả tóc và váy tôi! Hắn đang hít mọi thứ xung quanh vào! Bất chợt hắn bùng lên, giải phóng lượng không khí hắn hít vào về phía Seiya!
“Chết tiệt…!”
Đòn tấn công của Seiya bị chặn lại bởi một cơn bão táp kinh thiên! Cùng lúc đó, ngọn lửa bao bọc lấy thanh kiếm của Seiya cũng tắt lịm đi như ngọn nến trước gió bão!
“*cười nhếch mép* lửa đốt đau lắm nên tao phải dập tắt nó đã.”
Xem chừng Bunogeos có thể khắc chế được thanh kiếm lửa với hơi thở của mình. Tuy vậy, Seiya vẫn lao tới tấn công Bunogeos.
“Không được thì… Eternal Sword…!”
Có thể Phoenix Drive vô dụng rồi, nhưng Seiya vẫn sử dụng được kiếm kĩ của Adenela kết hợp với kĩ năng của mình để đánh Bunogeos, kẻ chưa kịp phòng bị! Tôi đã rất vui trong lòng khi thấy đòn đánh đó trúng đích… có lẽ vậy…
“Hmm? Mày vừa gãi ngứa cho tao đấy á?”
Hắn lãnh trọn đòn tấn công uy lực của Seiya, vậy nhưng tôi lại không hề thấy hắn sứt sát chân tay gì.
Seiya vẫn chưa từ bỏ, tiếp tục sử dụng liên hoàn kiếm thêm lần nữa. Đột nhiên thì, hai tay cậu khựng lại. Nhìn kĩ hơn thì tôi nhận ra thanh kiếm bạch kim giờ đã ở trong tay Bunogeos rồi!
“Tao đã bảo chỉ gãi ngứa thôi mà… với cả… mày… đúng là thằng phế vật!!”
Và rồi, với cánh tay còn lại, hắn đấm vào bụng Seiya một phát! Seiya văng lên và rơi uỵch xuống nặng nhọc.
“Ồ…!”
“Seiya!!”
Seiya vừa bị đánh bay xuống đất chỉ với một đòn. Bunogeos chán ra mặt.
“Gì thế? Thế thôi á? Tao còn chưa phải sờ tới cái rìu. Hay tại thằng này yếu quá nhỉ. Không… Là vì tao quá mạnh?”
Hắn… hắn thốt lên như thể mình đang đùa nghịch với một đứa trẻ sơ sinh vậy! Hắn hiểu rõ rằng mình quá mạnh so với vị dũng giả này!
Tôi cũng thấy vậy. Công lực của Seiya chẳng đủ để làm xước da Bunogeos là đằng khác. Chênh lệch chỉ số quá khủng khiếp.
…Chúng… chúng ta không thể giải cứu được những nô lệ này nữa rồi! Chí… chí ít thì giờ chúng ta phải chạy thật nhanh đã.
Theo bản năng, tôi lao về phía Seiya, nhưng con quỷ đầu chó đã chặn đứng trước mặt tôi! Cùng lúc đó thì tôi cảm thấy bị đánh rất mạnh vào ngay cổ!
“A…!”
Quái thú tung đòn tấn công. Tôi gục xuống đất giống Seiya vậy.
Mọi thứ tối tăm dần và tôi thấy Bunogeous cầm lấy cây rìu trong tay.
…Chà… cây rìu này sẽ hủy diệt linh hồn chúng ta vĩnh viễn… vậy ra, đây là kết thúc của chúng ta…
__
“Ha… ha….”
Mình bất tỉnh được bao lâu rồi nhỉ. Tôi lồm cồm bò dậy, tay ôm lấy cái cổ bị thương.
Nơi đây rất tối tăm. Tôi có thể thấy một khung sắt trước mặt. Hình như tôi bị nhốt vào trong một cái xà lim sắt. Bên cạnh tôi là một cái xà lim tương tự. Và, bên trong là…
“Seiya!?”
Tuy không còn thanh kiếm trong tay nhưng Seiya trông cũng vẫn toàn thây. Cậu ấy đang nằm úp mặt xuống sàn.
“Nè, ông có sao không!? Tỉnh dậy đi!!”
“Ừ…”
Cuối cùng Seiya cũng ngồi được dậy sau khi nghe thấy tôi gọi. Cậu ấy ôm bụng trông có vẻ quằn quại lắm. Chí ít thì không có nguy hiểm tính mạng.
“Tốt quá rồi! Ông vẫn ổn!”
Khi tôi nói tới đó thì…
“… tôi không chắc cậu ta thực sự ổn đâu.”
Một giọng vang lên từ sau lưng tôi.
“Ai… ai thế!?”
Tôi thấy chút an lòng khi nhận ra một người phụ nữ ở trong góc nơi tăm tối này. Chính là người phụ nữ bị Bunogeos bắt giữ ban nãy.
“Cô vẫn còn sống sao! Những nô lệ khác thì sao?”
“Tôi không chắc lắm. Nhưng việc bọn họ không bị nhốt vào ngục có lẽ đồng nghĩa rằng Bunogeos đã tạm thời tắt Cursed Sphere đi và bán họ cho nơi khác. Bọn họ không còn ở thị trấn này nữa rồi.”
“Ôi trời ơi…!”
“Gì đâu. Tôi dám cá bọn họ cũng mừng lắm. Chí ít bọn họ vẫn còn sống. Trong khi đó chúng ta…”
Người phụ nữ tiết lộ sự thật kinh hoàng cho tôi.
“Cô và tôi sẽ trở thành bữa ăn trong bụng Bunogeos thôi.”
“Ha… hả!? Ý cô là chúng ta sẽ bị ăn thịt sao!? Chẳng phải nơi đây là một thị trấn đào tạo nô lệ mà!? Chính Bunogeos nói vậy mà…”
“Trên danh nghĩa, thì đúng. Sự thật là hắn rất thích lén lút ăn thịt những người phụ nữ trẻ. Mà… thực ra chỉ là tin đồn thôi. Tuy nhiên, rồi cũng sẽ sớm tới lễ tế người hằng năm.”
Lãnh chúa lợn to lớn xuất hiện. Nhìn vào xà lim nơi hắn nhốt Seiya, hắn bật cười.
“Tao phải giữ cho thằng dũng giả còn sống để làm món quà tặng cho Đại Vương Grand Lion. *nhếch mép* Đại Vương Grand Lion chắc chắn sẽ khen thưởng tao.”
Trông thật thỏa mãn, hắn xoa xoa cái bụng. Rồi hắn tiến lại gần cái xà lim nơi tôi và người phụ nữ bị nhốt. Hắn quan sát chúng tôi thật kĩ lưỡng từ phía bên kia khung sắt như thể đang khám xét chúng tôi.
“Mình hiển nhiên sẽ được thưởng vì lập công bắt thằng dũng giả rồi. Nhưng mình vẫn muốn có chút phần thưởng luôn bây giờ đã. Được, hai con này cũng được đấy.”
Khuôn mặt xấu xí của hắn dí lại gần khung sắt và hắn tóm lấy tôi.
“Xem nào, khai vị với con nữ thần trước nhỉ.”