Ngày đầu tiên của khóa huấn luyện.
Seiya và Natosus đang đối mặt với nhau khi nói chuyện trong tầng hầm mờ mịt ở Lục Cõi Luân Hồi Điện. Tôi dụi đôi mắt thiếu ngủ của mình khi xem họ. Đêm qua tôi không ngủ được nhiều vì trằn trọc trên giường cả đêm. Cerceus nghiêng người để nhìn rõ tôi hơn.
"Đừng để việc đó làm cô thất vọng, Rista. Mọi người đều đánh rắm mà. Tôi xả khoảng năm mươi quả một ngày cơ."
Cerceus có thể đang cố gắng động viên tôi, nhưng tôi chỉ muốn mau quên chuyện đó đi… Chậm đã! Năm mươi lần một ngày? Gã này là cái máy đánh rắm gì vậy?!
"Dù sao thì tôi rất vui vì Seiya sẽ có thể tự học chiêu thức mới. Nó sẽ là quá nhiều cho chúng ta mất."
"Ông có thể nhắc lại điều đó."
Một vài bàn tay kỳ dị vươn ra từ nền đá cách xa chúng tôi một chút và vặn vẹo. Người canh gác Natosus cử động bộ hàm xương xẩu của mình và giải thích:
"Đây là Ma Thủ."
"Hmm… Tôi có thể sử dụng chúng để bắt giữ kẻ thù."
"Chỉ cần chạm vào một vị thần hoặc thiên thần bằng những bàn tay này sẽ làm tổn thương họ."
Bàn tay quằn quại làm tôi nhớ đến Celemonic từ Ixphoria. Giờ nghĩ đến thì ả cũng sử dụng một chiêu thức tương tự. Hmm… Đây không hẳn là một chiêu thức anh hùng nếu hỏi tôi. Trái với sự hoài nghi của tôi, đôi mắt của Rosalie lấp lánh sinh động.
"Thật tuyệt vời! Chúng ta sẽ có thể phá vỡ hàng phòng thủ của Long Vương và Đại Mẫu bằng chiêu thức này!"
…Natosus cuối cùng cũng cấp cho Rosalie và Seiya khí tức hắc ám. Rốt cuộc, Seiya chỉ mang Cerceus và tôi làm bảo hiểm phòng hờ trường hợp cậu ta không thể học được chiêu thức, vì vậy Seiya thốt lên: "Hai người bây giờ hoàn toàn vô dụng đối với tôi." Dù thế thì vẫn có nhiều cách lịch sự hơn mà cậu ấy có thể nói mà! Sau khi niệm chú và giải trừ bàn tay hắc ám, Natosus tựa vào chiếc ghế đáng sợ làm bằng xương của mình.
"Tuy nhiên, tôi có một chiêu thức còn kinh khủng hơn thế này. Muốn tôi dạy cho không?"
"Chắc chắn rồi. Tuy nhiên, nó không có bất kỳ tác dụng phụ nào tùy thuộc vào cách anh sử dụng phải không?"
"Tôi đã nói rồi. Khí tức hắc ám của tôi sẽ bảo vệ cậu."
Tôi bắt đầu cảm thấy hơi lo lắng nên đã cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.
"N-Này, Seiya. Bất kể nó có an toàn đến đâu, có lẽ ông không nên sử dụng các kỹ năng hắc ám. Ông có nghĩ vậy không? Ý tôi là, dù gì thì ông cũng là Anh hùng mà…"
Tôi cố gắng tiếp cận Seiya trong khi nói chuyện thì đột nhiên, một bàn tay đen xì ló ra khỏi bóng tối giữa chúng tôi.
"Ặc?! Natosus, thôi nào! Anh làm tôi giật mình đấy!"
"Đó không phải tôi."
Tôi không thể tin được, nhưng khi nhìn về phía Seiya, ngón trỏ của cậu ấy đang dựng thẳng lên. Mỗi lần cậu ấy ngọ nguậy nó, bàn tay bên dưới tôi lại di chuyển đồng loạt. Natosus vỗ tay khô khốc với đôi tay xương xẩu của mình.
“Wow! Cậu đã thành thạo nó chỉ bằng cách xem tôi làm ư?"
"Tôi sẽ không gọi điều này là thành thạo nó. Tôi cần phải rèn luyện cho đến khi có thể tạo ra hàng nghìn bàn tay đen xì này như cỏ mọc trên cánh đồng"
"Ô-Ông định làm gì với hơn một nghìn bàn tay chứ?!"
"Cô có thể im lặng không?"
Seiya đưa mắt nhìn về phía Cerceus và tôi.
"Chỉ có Rosalie và tôi cần tập luyện thôi. Quay lại chỗ của Uno đi."
"Được! Gặp lại cậu sau!"
"Cerceus?! Tại sao ông lại hành động như thể việc này không liên quan gì đến mình vậy?!"
"Tôi chỉ nghĩ rằng tốt nhất là chúng ta nên quay lại, vì Seiya đã nói thế."
"Không. Ông chỉ muốn nướng bánh thì có!"
Cerceus và tôi bối rối trước quyết định của Seiya cho đến khi hai bàn tay hắc ám mọc ra từ sàn nhà xung quanh chúng tôi.
““Eek?!””
"Nếu hai người còn không đi về, thì tôi sẽ kiểm tra xem những bàn tay này sẽ
gây ra tổn thương như thế nào khi chạm vào một vị thần đó"
"R-Rista, đi thôi! Chúng ta không nên cản trở buổi tập luyện của cậu ấy!"
Sau khi Cerceus phóng lên cầu thang như thể đang chạy trốn, bàn tay hắc ám cũng hất tôi ra. Ô-Ông ta thực sự biết cách chọc giận tôi!
“Tốt hơn hết là ông nên quay lại chỗ của Uno với tin vui đấy!”
Tôi miễn cưỡng quay gót, để lại Seiya với cú chia tay thảm hại đó.
*****
Ngày thứ hai của buổi luyện tập. Vào buổi trưa.
Khi tôi đi đến phòng khách, Rosalie đã ngồi trên ghế sofa.
Cô ấy cúi thấp đầu và rõ ràng là cô ấy không được khỏe.
"Ừm… Rosalie? Chuyện gì đã xảy ra với buổi tập luyện sao?"
"… Anh ấy nói với tôi rằng tôi không cần phải đến nữa."
"Sao? Thật không?"
"Trong khi Natosus đang dạy tôi cách tạo ra Ma Thủ vào ngày hôm qua, Anh hùng dường như đang thực hành một chiêu thức khác ở phía xa. Tuy nhiên, sau một lúc, anh ấy bước tới và nói với tôi rằng tôi có thể rời đi"
Rosalie thở dài đầy phiền muộn.
"Anh ấy hẳn là đã phát ngán khi phải chờ đợi tôi, bởi tôi là một người tiếp thu chậm. Nói thật, cuối cùng thì tôi thậm chí còn không gọi ra được một bàn tay hắc ám nào hết."
"Hmm... Tôi nghĩ cô không nên để nó làm mình phiền muội. Cô biết cậu ta như thế nào mà. Anh hùng đó không thể đoán trước và chỉ làm mọi việc theo ý thích."
Ngay khi cuối cùng đã vượt qua được cơn khủng hoảng xì hơi, thì giờ tôi lại biết được Rosalie đang bị trầm cảm. Không lâu sau đó, Cerceus đến với một ít cà phê cho chúng tôi. Tôi quyết định giết thời gian trong phòng khách trong khi cố gắng làm cho Rosalie vui lên, nhưng dù thời gian trôi qua bao lâu, Seiya vẫn không quay lại chỗ của Uno.
Tôi nói với cậu ấy rằng nên quay lại với tin vui, nhưng tất cả những gì tên này làm là gửi Rosalie về nhà. Seiya đang làm cái quái gì vậy?
Sau khi làm vài chiếc bánh kẹp, tôi đi đến Lục Cõi Luân Hồi Điện một mình để xem tình hình của Seiya như thế nào. Tôi chào người vệ binh, sau đó đi về phía cầu thang dẫn đến Hành lang Vô tận rồi…
"Hử?!"
Tôi hét lên theo bản năng… bởi vì vô số bàn tay đen xì đang vươn ra khỏi cầu thang! Hàng trăm bàn tay trở lên đuổi tôi đi! Nghiêm túc ư?! Sao cậu ta dám đùa cợt tôi như thế này!
Nhưng theo một cách nào đó, bàn tay mọc như cỏ là bằng chứng cho thấy quá trình luyện tập của Seiya đang diễn ra tốt đẹp. Mặc dù điều đó vô cùng bực bội nhưng tôi đoán đây là cách Seiya nói với tôi rằng cậu ta đang tiến bộ hơn.
"N-Này, ừm… Tôi mang cho ông một ít bánh kẹp…"
Sau khi tôi rụt rè trao cái giỏ đã được bọc cho một bàn tay, nó lập tức chuyền cho tay khác, rồi lại một tay khác cho đến khi gần hết cầu thang. Nó giống như một dây truyền vận chuyển vậy! Sau khi thấy cảnh kỳ dị này, tôi quyết định trở về nhà trong thất vọng.
*****
Ngày thứ ba của buổi tập luyện.
Seiya đã không trở lại chỗ của Uno một lần nào kể từ khi bắt đầu tập luyện. Gần đây, tôi đã cố gắng không nghĩ về Seiya trong khi cậu ấy đang luyện tập để tôi có thể tập trung, nhưng chiêu thức hắc ám mà cậu ấy đang học này có quá nhiều điều ẩn giấu. Tôi không thể không lo lắng. Mặc dù tôi đoán là bàn tay sẽ đuổi tôi đi một lần nữa, nhưng tôi vẫn quyết định làm cho Seiya một ít cơm nắm và quay trở lại hầm cầu thang. Tuy nhiên, khi tôi đến đó, thậm chí không có một bàn tay hắc ám nào đang đợi tôi trên cầu thang.
Đây là Seiya mà chúng ta đang nói đến đó, vì vậy tôi phải tự hỏi liệu có cái bẫy nào khác không…
Tôi lặng lẽ đi xuống cầu thang mà không gây ra tiếng động, nhưng không có gì khác thường. Có vẻ như tôi đã suy nghĩ quá nhiều về việc này rồi. Tuy nhiên, tôi có thể nghe thấy Seiya và Natosus đang nói chuyện ở phía xa.
"Cậu đã làm chủ được nó rồi. Tất cả những gì cậu cần làm bây giờ là sáng tạo và áp dụng nó vào mục đích của mình."
"Ừ."
"Nhưng cậu có chắc là nhờ tôi dạy cho cậu cái này là đúng không? Cậu có thực sự nghĩ rằng mình sẽ cần sử dụng một kỹ năng bị cấm như này không?"
Một cấm kỹ?! Cái quái…?!
Tôi ẩn mình trong bóng tối trong khi cố gắng nghe trộm rồi…
"Chậm đã, Natosus. Ai đó đang ở đây… Rista, là cô hả?"
…?! Làm sao cậu ta biết được?!
Tôi cảm thấy như trái tim đập thình thịch của mình sắp nhảy ra khỏi cổ họng, nhưng tôi chợt nhớ ra tại sao mình lại đến. Tôi mang cơm nắm cho Seiya, vì vậy tôi lại gần cậu ấy như thể không có gì sai và chìa túi đồ ăn trưa ra với giọng nói vui vẻ.
"Này, Seiya! Buổi tập luyện sắp tới như thế nào?"
"Tôi đã thành thạo kỹ năng hắc ám mà tôi muốn học, vì vậy việc luyện tập của tôi ở đây đã xong."
…Tuy nhiên, Seiya vẫn không nói cụm từ đặc trưng của mình, điều này khiến tôi nghĩ rằng vẫn còn có thứ cậu ấy muốn làm. Seiya bắt đầu đi lên cầu thang mà không thèm nhìn lại Natosus.
"S-Seiya, đợi đã! …Cảm ơn anh, Natosus!"
"Yep. Hẹn gặp lại."
Tôi thay mặt Seiya vẫy tay chào tạm biệt Natosus, rồi lao lên cầu thang sau cậu ấy.
*****
Sau khi trở về nhà của Uno và chuẩn bị thay quần áo cùng với một vài vật dụng khác, Seiya tập hợp tất cả chúng tôi trong phòng khách. Sau đó, cậu ấy nhìn tôi khi tôi ngồi xuống ghế sofa quanh chiếc bàn.
"Rista, tôi muốn xem lại quá khứ của Mash một lần nữa trước khi chúng ta quay trở lại Gaeabrande."
"Hả?! Lần nữa sao?!"
…Tôi buộc phải đứng trước bức tường giống như lần trước trước khi bị đập vào đầu nhiều lần. Tuy nhiên, chúng tôi không thu được bất kỳ thông tin giá trị nào cho dù có bao nhiêu viễn cảnh hiện ra. Tôi thấy Mash lúc còn nhỏ đang tắm, Mash ngủ như một đứa trẻ và thậm chí là nhắc lại cảnh bà của em ấy đang đan khăn.
"Ai yêu cầu xem đống rác này hả?!"
Cerceus phàn nàn. Tôi ngay lập tức che đầu và hét lên:
"Tôi chịu đủ rồi! Đầu tôi sẽ nổ tung nếu chúng ta tiếp tục!"
"Chỉ một lần nữa thôi và chúng ta sẽ kết thúc việc này."
Nhưng hình ảnh cuối cùng tôi có được là một Mash trưởng thành đang phá hủy một thành phố của loài người. Cậu ta cầm Igzasion đầy máu khi một người phụ nữ đang ôm một đứa trẻ và cầu xin tha mạng.
"Làm ơn! Tôi không quan tâm điều gì xảy ra với mình! Hãy tha cho con tôi!"
"Hmm… Để ta nghĩ đã."
Mash ngay lập tức đâm thanh kiếm của mình vào ngực người phụ nữ. Cô ngã xuống đất và đứa con òa khóc. Mash cau mày như thể tiếng ồn đang làm phiền cậu ta, sau đó vung lưỡi kiếm của mình mà không một chút do dự. Cậu ta cười như thể vừa nhận ra điều gì đó.
"Yeah, đáng lẽ ta nên giết đứa bé trước. Ả đàn bà hẳn sẽ phải chịu đựng nhiều hơn thế. Ta đúng là ngốc mà. Ta đã sai hết thứ tự rồi."
Mash tiếp tục tàn sát con người trong khi cười cợt giống như ở Làng Nakashi. Ngay cả những người cầu xin tha mạng cũng không ngừng bị chém thành từng mảnh.
T-thật độc ác!
“Rista, đừng dừng tầm nhìn lại dù có chuyện gì đi nữa."
Tôi muốn che mắt mình lại, nhưng mà không có lựa chọn nào khác ngoài việc chiếu viễn cảnh này lên tường cho đến khi Mash rời làng.
*****
“Hff…”
Trái tim tôi chùng xuống trước cảnh man rợ và Cerceus lên tiếng đầy kinh tởm:
"Đó không phải là Mash. Đó là một con quái vật. Tôi hối hận vì đã từng làm một chiếc bánh cho hắn."
"Chính xác, Cerceus. Long Vương là một ảo ảnh của một thế giới bị biến dạng thậm chí không xứng đáng tồn tại. Tống khứ nó là không thành vấn đề."
"Hãy cùng nhau tiêu diệt tận gốc mọi cái ác!” Rosalie nói.
Cả ba người đều có chung cảm xúc sau khi xem những hành động tàn bạo của Mash. Đột nhiên, tôi nhớ lại điều gì đó và rụt rè nói với Seiya:
"O-Oh, này. Tôi quên nói với ông, nhưng tôi đã có một giấc mơ về Mash và Elulu vào hôm trước."
"Tôi không quan tâm đến những giấc mơ của cô."
"Thôi nào, đừng nói thế chứ! Hãy nghe tôi! Bởi vì… Tôi nghĩ Mash trên thế giới này cũng có thể đang đau khổ!"
Cerceus há hốc mồm trong khi Rosalie nhíu mày.
"Hử? Cô không thấy những gì hắn vừa làm sao? Trông hắn ta không giống như đang đau khổ chút nào. Nếu có gì thì hắn trông giống như đang tận hưởng việc tàn sát vậy."
"Cô thực sự là một nữ thần tốt bụng, nhưng cũng không cần phải cảm thấy đồng cảm với Long Vương đâu."
"Họ nói đúng, Rista. Mất cảnh giác có thể khiến cô phải trả giá bằng mạng sống đấy."
"Tôi không mất cảnh giác! Trong giấc mơ của tôi, Mash đã nói với tôi rằng hãy cứu em ấy! Elulu cũng nói rằng ông sẽ không thể cứu thế giới nếu tiếp tục đi theo con đường này!"
"Tôi ‘sẽ không thể cứu thế giới’?"
Sau khi lông mày của Seiya nhíu lại, cậu ấy trừng mắt nhìn tôi.
"Cô có chắc đó không phải là cảm giác của cô?"
"K-không…! Tôi không nghĩ vậy…!"
Tôi không thể nói chắc chắn rằng đây không phải là tất cả trong đầu của tôi. Tôi thực sự không biết đó là gì. Seiya nhìn chằm chằm vào tôi khi tôi không nói nên lời và thốt lên một tiếng “hừm”.
"Ô-Ông không cần phải nhìn tôi như vậy."
"Tôi thấy đủ rồi đấy. Mặc dù điều này lại trở nên lãng phí thời gian, nhưng tôi vẫn có thể học được một kỹ năng hắc ám sau khi tình cờ biết được điểm yếu của Mash lần trước. Đánh bại Đại Mẫu sẽ không thành vấn đề sau một ngày nghỉ ngơi để tôi hồi phục mana"
"Thật hả?! Thế tức là cuối cùng ông đã chuẩn bị sẵn sàng đi rồi?!"
Tôi nhìn chằm chằm vào Seiya, chờ đợi cậu ấy nói câu đó trong sự mong đợi, nhưng cậu ấy lại quay đầu khỏi tôi và nhẹ nhàng lẩm bẩm:
"PP."
Cậu ta vừa nói tắt câu cửa miệng của mình sao?! Cái tên này bị sao vậy?!
Quan trọng hơn, "PP"?!
*****
Sáng hôm sau, tôi mở một cánh cổng dẫn đến Iglu và chúng tôi theo sau Seiya trong khi đi tới cuối thị trấn.
"Giờ mới nghĩ lại, đây sẽ là lần đầu tiên chúng ta nhìn thấy kết giới xung quanh Iglu."
Seiya thậm chí còn không nhìn lại khi tôi nói chuyện với cậu ấy. Cậu ấy trầm tính hơn bình thường, như thể đang tức giận vậy. Chúng tôi tiếp tục đi về phía ngoại ô của thị trấn khi một sự im lặng khó xử bao trùm bầu không khí. Chúng tôi luôn ở trong trung tâm của thị trấn khi mới đến đây, nhưng càng tiến gần đến vùng ngoại ô, kết giới càng trở nên rõ ràng hơn. Dường như toàn bộ thị trấn được bao quanh bởi một tấm kính sáng bóng. Tôi liếc nhìn Rosalie, người đang đi bên cạnh tôi.
"Vậy đây là kết giới của Iglu hả? Trời hơi mờ nên tôi không thể biết chuyện gì đang xảy ra ở phía bên kia."
"Nó được thiết kế như vậy đấy. Điều này làm cho cô không thể nhìn thấy những gì đang xảy ra bên trong thị trấn từ bên ngoài. Kết giới của Iglu chỉ cho phép các vật liệu tự nhiên và ánh sáng mặt trời đi qua để chúng tôi có thể sinh sống, nhưng nó chặn tất cả các dạng sống xâm nhập vào."
"Á đù. Chắc hẳn họ đã phải suy nghĩ rất nhiều để làm ra nó,” Cerceus thốt lên với giọng thán phục.
Rosalie đặt tay lên màn kết giới và gật đầu.
"Mặc dù chúng ta sẽ ra ngoài ngay, nhưng tôi sẽ không gỡ bỏ kết giới. Tôi sẽ chỉ sử dụng một câu thần chú cho phép chúng ta vượt qua nó."
Tôi đoán điều đó có nghĩa là kết giới chưa từng được hạ xuống dù chỉ một lần. Hmm… Đó là một hệ thống bảo vệ thực sự chặt chẽ. Không có gì ngạc nhiên khi họ đã có thể tự bảo vệ khỏi những long nhân suốt những năm qua.
Rosalie đưa tay ra và niệm. Tôi thực sự không cảm thấy gì khác biệt, nhưng dường như bây giờ tôi có thể đi qua kết giới rồi. Đột nhiên, Seiya cuối cùng cũng lên tiếng.
"Rosalie, còn ai khác có thể vận hành kết giới không?"
"Có, trưởng làng cũ của Edona, Graham, cũng có thể."
"Tôi hiểu rồi."
Sự tò mò làm tôi không nhịn được nên hỏi.
"Này, Seiya. Tôi có thể hỏi tại sao ông muốn biết điều đó không?"
"Không liên quan đến cô,” Seiya trả lời mà không thèm nhìn tôi.
Có vẻ như cậu ấy đã thực sự có tâm trạng tồi tệ kể từ ngày hôm qua. Cậu ấy có lẽ đang nghĩ về việc tôi ngốc đến mức nào vì lo lắng về những ảo ảnh trong một thế giới bị biến dạng, bất kể cậu ấy đã nói với tôi rằng không nên làm như vậy bao nhiêu lần. Nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy giọng nói của Elulu từ giấc mơ đó trong đầu mình. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là tôi biết mình nên làm gì. Sau cùng, chúng tôi phải giết-không cứu-Mash để khôi phục Gaeabrande về trạng thái ban đầu. Đó là sự thật khó khăn của vấn đề.
Trong khi tôi đang lo lắng cho bản thân, Seiya bắt đầu ra lệnh cho chúng tôi theo một cách thực tế.
"Tất cả mấy người cần phải tàng hình ngoại trừ Rosalie, người sẽ dẫn đầu."
“Sao cơ?! Cô có ổn với điều đó không, Rosalie?"
Tôi lo lắng cho Rosalie vì cô ấy sẽ là người duy nhất bị nhìn thấy, nhưng cô ấy nhẹ nhàng mỉm cười đáp lại tôi.
"Cần phải có một người dẫn đầu, nếu không tất cả chúng ta sẽ bị lạc nhau."
"U-Ừm, nhưng mà…”
Tôi có thể cảm thấy ánh mắt của Seiya đang khoét sâu vào lưng mình, vì vậy tôi quyết định ngừng đặt câu hỏi và giữ im lặng. Cerceus và tôi trở nên vô hình sau Seiya, sau đó bắt đầu đi theo hướng dẫn của Rosalie. Khi chúng tôi đi qua kết giới, nó tạo ra âm thanh trầm lặng như thể chúng tôi đang đi qua một cánh cổng. Nhưng thế giới bên ngoài thật đáng sợ. Nhìn khắp nơi, tôi thấy vô số xác quỷ và long nhân… những ngọn lửa đang cháy âm ỉ… mùi máu tanh. Chỉ có một kết giới ngăn cách Iglu khỏi địa ngục.
Ack! Tôi không biết thế giới bên ngoài lại ở trong tình trạng khốn khổ như vậy!
Tôi sững sờ kinh ngạc. Cerceus dường như cũng không nói nên lời, nhưng sau một lúc, Seiya bình tĩnh nhận xét:
"Rosalie, có những con quỷ và long nhân đang chiến đấu cách đây khoảng ba trăm mét về phía đông bắc. Bắt đầu đi theo hướng đó đi. Chậm thôi"
"Rõ!”
Tôi có thể giật mình khi nhìn thấy quá nhiều cái chết, nhưng tôi chắc chắn rằng Seiya đã cử Automatic Phoenixes và kỳ nhông lửa đi để trinh sát khu vực. Rosalie bắt đầu chậm rãi đi về phía trước giống như Seiya đã ra lệnh.
Ở đây có nhiều xác quỷ hơn xác long nhân. Có vẻ như long nhân sắp tiêu diệt chúng giống như Mash đã nói. Ở đây chắc hẳn đã xảy ra một trận chiến khốc liệt. Thậm chí có vẻ không còn một người sống sót nào hết. Chỉ có những xác chết. Tôi đảm bảo không giẫm lên bất kỳ ai trong số chúng khi đi lại.
“Hofff?!”
Tôi nhảy dựng lên, giật mình vì tiếng hét vô lý đột ngột của Cerceus, nhưng Seiya đã khiển trách ông ta trước khi tôi kịp làm.
"Cerceus, nhỏ cái giọng lại. La hét sẽ làm tiêu biến tàng hình đấy."
"T-Tôi xin lỗi! Nhưng Seiya, nhìn này!"
Tôi chắc chắn Cerceus đang chỉ vào thứ gì đó, quên mất rằng chúng tôi không thể nhìn thấy ông ấy… Mặc kệ ông ta, Rosalie khảo sát khu vực cho đến khi cô ấy dường như cũng nhận thấy điều đó.
"Cái xác này…!"
Xác chết của một con quỷ nằm trên mặt đất phía trước. Đó là một trong những kẻ chúng tôi biết quá rõ. Đó là nửa trên bị chặt đứt của con quỷ sáu tay, Thiên Vương Eraser Kaiser.
"Ngay cả một con quỷ ở cấp độ của Eraser cũng… Đại Mẫu hẳn đã làm điều này với hắn."
"Tôi sẽ kiểm tra cái xác. Đừng di chuyển cho đến khi tôi lên tiếng."
Seiya bắt đầu kiểm tra cơ thể của Eraser khi vẫn còn vô hình. Cậu ấy hẳn là đang chạm vào cơ thể của Eraser bởi vì cánh tay của hắn đột nhiên bắt đầu di chuyển và lơ lửng trên không. Đó là một cảnh tượng rùng rợn. Sau một vài phút trôi qua, Cerceus hỏi:
"Seiya, cậu có phát hiện ra điều gì không?"
"Có. Hắn luôn chết khi tôi tìm thấy hắn, giống như khi hắn ta chiến đấu với hoàng đế vậy."
"Đó là tất cả những gì ông đã tìm ra sau khi khám nghiệm cơ thể của hắn một cách nghiêm túc sao?!" là những gì tôi muốn nói, nhưng tôi quyết định giữ im lặng, vì Seiya đang có tâm trạng tồi tệ. Có lẽ cậu ấy đã tự mình nhận ra điều đó do những khoảnh khắc im lặng khó xử và cậu ấy nói thêm:
"Tất nhiên, đó không phải là điều duy nhất tôi phát hiện ra. Vết thương của hắn sưng tấy vô cùng. Những thứ này khác với bỏng do hỏa ma thuật. Có vẻ như hắn ta đã bị trúng một kỹ năng thánh. Chúng ta cần phải cẩn thận hơn nữa kể từ bây giờ. Đừng mất cảnh giác chỉ vì mình tàng hình."
Rosalie bắt đầu bước đi một lần nữa theo lệnh của Seiya. Không lâu sau chúng tôi có thể nghe thấy âm thanh của trận chiến và nhìn thấy một nhóm long nhân cùng với ánh sáng chói nhòa từ ma thuật.
"Dừng ở đây. Rosalie, cô cũng tàng hình đi."
"Nhưng tôi sẽ dẫn đầu như thế nào nếu—"
"Công việc của cô đã xong. Tôi đã tìm thấy mục tiêu rồi."
Khi căng mắt nhìn nhóm long nhân, tôi nhận thấy hai cá thể ở giữa: Chaos Machina với vẻ mặt bồn chồn và Đại Mẫu Long mặc trang phục nữ tu.