Sau khi đến nhà của Uno, Seiya ngay lập tức về phòng của mình để hồi phục MP. Trong khi nói chuyện với Uno và Due, tôi bảo Rosalie đợi ở lối vào rộng rãi.
"Này, um… Chúng tôi đã mang một người phụ nữ từ thế giới biến dạng về cùng. Như vậy không sao chứ?"
Sau khi tôi kể cho họ nghe về Rosalie, Uno nhìn anh trai mình như thể cô không biết phải trả lời như thế nào và Due mỉm cười nhẹ nhàng.
“Nếu cô ấy là bạn của Seiya-san thì cô ấy cũng là bạn của chúng tôi.:
"Có thật không? Tạ ơn Chúa!"
"Cho phép chúng tôi chuẩn bị một phòng cho cô ấy. Dù sao thì chúng tôi cũng muốn làm mọi thứ có thể để giúp tất cả mọi người cứu lấy những thế giới bị biến dạng đó."
Sau khi cảm ơn họ, tôi đưa Rosalie lên phòng của cô ấy trên tầng hai rồi bảo cô ấy tối nay hãy nghỉ ngơi một chút và cô ấy cúi đầu cung kính đáp lại. Bây giờ Seiya và Rosalie đều đang nghỉ ngơi trong phòng, nên tôi quyết định đi đến chỗ của tôi. Nhưng khi đi qua phòng khách, Uno và Due đột nhiên ngăn tôi lại để nói chuyện. Chúng tôi trò chuyện trong khi uống trà cho đến khi Uno hỏi:
"Rosalie hẳn là người khá đặc biệt nên Seiya-sama mới đưa cô ấy trở lại Underworld cùng mình, phải không?"
"Hmm… Mặc dù cô ấy mạnh hơn người bình thường nhưng đó không thực sự là lý do Seiya đưa cô ấy theo."
Tôi nói với họ tất cả mọi thứ đã xảy ra cùng với những gì đã làm phiền tôi.
"…Và Seiya đang đối xử với những người của thế giới biến dạng này như kiểu mạng sống của họ chẳng là gì. Cậu ta thậm chí còn nói với Rosalie rằng cô ấy không hơn gì một con tốt thí đối với cậu ta. Như vậy, tên anh hùng đó hành động theo cách này có thực sự ổn không?"
Uno đặt tách trà của cô ấy lên bàn và vui vẻ nhìn lại tôi y như anh trai cô ấy.
"Hathies-sama nói rằng mọi người trong Gaeabrande Biến Dạng sẽ trở lại bình thường một khi ngài loại bỏ bất cứ thứ gì gây ra sự biến dạng. Nó sẽ giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, vì vậy tôi sẽ không quá gắn bó với những người ở đó nếu tôi là ngài."
"C-Có lẽ cô nói đúng. Nhưng..."
Sau khi bình tĩnh lại và thực sự suy nghĩ về nó, tôi bắt đầu cảm thấy rằng Seiya không hề sai một tí nào. Nhưng ngay cả thế, tôi vẫn không thể chịu nổi khi thấy bất cứ ai bị thương vào lúc tôi ở Gaeabrande Biến Dạng. Due gật đầu vài lần trong khi nhìn tôi.
"Lý do ngài không thể nhìn theo cách khác khi mọi người của thế giới đó bị thương là bởi vì ngài là một người cực kỳ nhân hậu."
"Đúng vậy, ngài thậm chí còn bộc lộ sự đồng cảm với những ảo ảnh nữa... Ngài sở hữu một trái tim tuyệt vời, đó có lẽ là lý do tại sao ngài là một nữ thần đó, Ristarte-sama."
"O-Oh, thôi nào! Đừng nói vậy mà! Hai người đang làm tôi xấu hổ đó!"
Những lời khen bất ngờ khiến má tôi đỏ hết cả lên, nhưng biểu cảm tươi cười của hai anh em đột nhiên trở nên căng thẳng.
"Tuy nhiên, những gì Seiya-san đang làm là đúng. Mặc dù thoạt nhìn có vẻ tàn nhẫn nhưng ngài ấy đang làm mọi cách để đánh bại Long Vương và xóa bỏ sự biến dạng khỏi thế giới đó. Seiya-san đang tránh những trận chiến không cần thiết và bỏ qua những lo lắng về các ảo ảnh của thế giới đó để đưa nó trở lại bình thường và cứu những cư dân của Gaeabrande thật."
"Mmm..."
Tôi không biết nói gì. Due có vẻ đang nói như kiểu tôi đang tự cho mình là đúng, không giống như Seiya, người đang tập trung vào toàn cục. Anh ấy không trực tiếp nói điều đó, nhưng đó thực sự là những gì đang diễn ra ở đây. Ai cũng có thể thấy là Seiya đúng. Tôi bất giác thở dài.
Haizz… Đáng lẽ tôi phải là vị thần ở đây, nhưng đôi khi có cảm giác như vai trò của chúng tôi bị đảo ngược.
Ngạc nhiên thay, Cerceus lại là người thay đổi bầu không khí u ám và làm tâm trạng tươi vui hơn khi ông ấy vui vẻ bước vào với chiếc bánh nướng nhỏ trên khay.
"Yo! Tôi đã nướng một chiếc bánh để cảm ơn vì đã cho chúng tôi ở lại đây! Hy vọng hai người sẽ thích!"
Sau đó Cerceus đặt ba miếng bánh lên bàn, mỗi người một miếng cho chúng tôi. Khuôn mặt của Uno rạng lên vì vui mừng khi cô ấy nhìn thấy những chiếc bánh được phủ trái cây đầy màu sắc.
"Tôi không biết ngài là một thợ làm bánh tuyệt vời như vậy đó, Cerceus-sama!"
"Dù gì thì đó cũng là công việc của tôi mà!"
"Công việc của ông là làm một Thần Kiếm chứ…"
"Có khác gì đâu. Dù sao thì, ăn mạnh vào, Rista."
"Oh... Tôi ổn. Hãy đưa phần của tôi cho Seiya hoặc Rosalie."
"Tôi đã đưa chúng cho họ rồi. Well, về cơ bản thì Seiya chỉ đánh vào đầu tôi vài cái và đuổi tôi đi vì đã làm phiền giấc ngủ của cậu ấy, nhưng…"
"Cậu ấy đánh ông á!?"
"Yep! Nhưng Rosalie đã rất xúc động khi tôi đưa cho cô ấy một miếng!"
Trong khi Cerceus đang cười, tôi không thể không để ý một cục u lớn trên đầu ông ta. "Seiya chỉ đánh vào đầu tôi vài cái." Bất chấp điều đó nghe có vẻ khủng khiếp đến chừng nào, nụ cười của Cerceus vẫn vô tư hết sức có thể chắc bởi Seiya thường làm những điều tồi tệ hơn thế với ông ấy. Thật đáng kinh ngạc với những gì ông có thể làm quen đó, Cerceus…!
"Dù sao thì món này trông rất ngon! Cảm ơn ông!"
Nhưng ngay lúc Uno cắn miếng đầu tiên, cô ấy lập tức nôn ra máu.
"Bleeehhh! Nó thậm chí còn ngon hơn cả bề ngoài của nó!"
Due cũng nôn ra máu trong khi nhét đầy bánh của Cerceus vào miệng.
"Blargh! Nó thật ngon! Uweh!"
Cerceus sửng sốt hét lên:
"Hai người có chắc là mình thích nó không?! Bởi vì cả hai đang làm như thể tôi đã đầu độc hai người vậy!"
"T-Thôi nào, hãy để họ nghỉ chút. Họ nôn ra máu cũng giống như chúng ta hắt hơi vậy…"
Chưa hết, cảnh tượng nôn ra máu tươi khiến tôi không còn muốn ăn nữa nên tôi đã đứng dậy và đi về phòng.
Sáng hôm sau, tôi dậy sớm trong sự ngạc nhiên bởi Rosalie và Seiya đã ở trong phòng khách đang trò chuyện về điều gì đó.
"Điều gì đã xảy ra với căn cứ của Quỷ Vương?"
"Ý anh là Làng Nakashi? Gần như không còn gì ở đó nữa, vì vậy…"
"Tốt thôi. Tôi muốn thử làm vài thứ ở đó. Dù sao đi nữa, tôi muốn cô kể cho tôi tất cả những gì cô biết về Long Vương và những người thân cận nhất với hắn."
"Tôi sẽ nói cho anh tất cả những gì tôi biết."
Mặt Seiya không chút cảm xúc khi hỏi Rosalie về Long Vương. Tôi cảm thấy mình không nên làm phiền họ, nên thay vào đó tôi vểnh tai lên để lắng nghe.
"Sức mạnh của thánh kiếm Igzasion là thứ giúp hắn có thể đánh bại không chỉ Quỷ Vương mà cả Crossed Thanatos nữa. Những người bị chém bởi thanh kiếm đó không thể chữa lành vết thương một cách tự nhiên, cũng như chữa trị bởi phép thuật."
"Cái gì…?! Một khả năng ngăn cản đối thủ của hắn ta chữa lành?! Điều đó có nghĩa là phép thuật chữa trị của tôi cũng sẽ không hoạt động sao?!"
Tôi bất giác hét lên đầy sửng sốt trước những gì tôi vừa nghe. Khi tôi nhận ra mình vừa làm gì, Seiya đã trừng mắt nhìn tôi một cách lạnh lùng.
"Dù sao thì phép thuật của cô cũng chưa bao giờ có ích."
"Này?! Phép thuật của tôi đã có ích rất nhiều lần đó!"
"Dù sao đi nữa, nếu những gì cô đang nói là đúng thì Igzasion thật là một vũ khí cực kỳ nguy hiểm. Nếu tôi bị thương trước khi đánh bại hắn ta, điều đó sẽ làm giảm đáng kể cơ hội cứu những thế giới bị biến dạng khác cũng như đánh bại Mersais của tôi. Tôi phải đảm bảo rằng tôi sẽ đánh bại hắn một cách chắc chắn và hoàn hảo nhưng cũng an toàn và dễ dàng," Seiya lẩm bẩm với vẻ mặt nghiêm túc trong khi khoanh tay.
Khả năng chống hồi phục của Igzasion thật đáng sợ. Đó là một mối đe dọa lớn. Nhưng tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Seiya cam đoan tìm cách đánh bại Long Vương. Sau gần một giờ thảo luận nữa, Seiya cuối cùng cũng đứng dậy khỏi chỗ ngồi và nhìn xuống Rosalie.
"Được rồi. Hãy bắt đầu với buổi luyện tập của cô."
"T-Thật sao?! Thật vinh dự cho tôi!"
Rosalie cúi đầu trước Seiya. Nhưng… Seiya thường ưu tiên việc tập luyện của bản thân, đúng không? Tức là cậu ấy sẽ để cô ấy luyện tập với Cerceus như cách cậu ta vẫn thường làm.
…Hay là như tôi nghĩ.
"Ra ngoài đi. Tôi sẽ dạy cho cô vài đường kiếm thuật."
"Cái gìiiiiiiiiiiiii!"
Cô ấy sẽ được đào tạo trực tiếp dưới sự chỉ dẫn của Seiya ư?! T-Tôi nghĩ rằng mình chưa từng thấy bất cứ điều gì như thế này trước đây!
Cảm giác lo lắng và phấn khích đang đấu tranh trong tôi. Rosalie và Seiya đối mặt với nhau bằng những thanh kiếm gỗ trong sân sau rộng rãi của Uno. Họ đã cởi bỏ áo giáp của mình vì đây chỉ là một buổi tập luyện.
"Giải phóng sức mạnh ác quỷ của cô đi."
"N-Nhưng sức mạnh này là…"
Rosalie do dự. Việc bị Eraser điều khiển và xé bỏ giao ước giữa người và quỷ bằng chính hai tay của mình vẫn còn như mới trong ký ức của cô. Có lẽ cô ấy không bao giờ muốn phải phụ thuộc vào thứ sức mạnh ác quỷ đó nữa.
Tuy nhiên, Seiya chỉ rõ:
"Sức mạnh đó là một trong những lợi thế của cô. Cô sẽ không phải chịu sự kiểm soát của bất kỳ ai miễn là không có ác quỷ xung quanh. Ngay cả khi ai đó kiểm soát được cô, tôi cũng sẽ lo liệu mọi thứ. Thế nên hãy giải phóng sức mạnh đó đi. "
"...Được."
Rosalie giải phóng sức mạnh của mình, tỏ ra nhẹ nhõm trước những gì Seiya nói.
Khi cánh tay của cô ấy chuyển sang màu đỏ sẫm, tôi đến gần Seiya và thì thầm:
"Này, Seiya? Chính xác thì ý ông là gì khi nói ‘lo liệu mọi thứ’?"
"Tôi sẽ chặt đứt cánh tay của cô ấy hay một thứ gì đó."
"Gì cơ?! Ông đang đùa phải không?!"
Nhưng biểu cảm của Seiya không thay đổi khi tiếp tục đối mặt với Rosalie. Tôi không nghĩ cậu ấy đang nói đùa! Đôi khi tên này làm tôi hơi sợ…
"“Bây giờ chúng ta hãy bắt đầu nào. Đến đây."
"Tôi tới đây!"
Họ đấu kiếm với tốc độ cực nhanh giống như trong phim vậy… hoặc ít nhất đó là cách mà tôi nghĩ nó sẽ diễn ra. Tuy nhiên, thực tế thì Seiya dễ dàng né được đòn tấn công của Rosalie, sau đó mạnh mẽ đâm thanh kiếm gỗ của mình vào bụng cô.
"Gwah…!"
Rosalie ngay lập tức co rúm người lại, nôn mửa dữ dội xuống đất. Chưa hết, Seiya giơ kiếm lên không trung để tấn công cô ấy một lần nữa. Không thể trơ mắt đứng nhìn được, tôi lao đến và dang tay ra trước mặt Rosalie.
"Đợi đã, đợi đã, đợi đã! Cô ấy là phụ nữ đó, ông biết chứ?! Nương tay một chút đi!"
"Rosalie sẽ là lá chắn của tôi cho đến khi tôi chiến đấu với Long Vương, vì vậy tôi không thể dễ dãi với cô ấy được. Cô ấy phải trở nên mạnh mẽ hơn nếu có ý định hạ gục Long Vương và tay sai của hắn càng nhiều càng tốt cho tôi."
"Lá chắn của ông ư?! Xin lỗi?!"
"T-Tôi không phiền..."
Rosalie cố gắng chống thanh kiếm gỗ xuống đất để đứng dậy.
"Đây là những gì tôi muốn...! Xin hãy tiếp tục!"
Rosalie bị đánh bằng một thanh kiếm gỗ cho đến khi tay và chân của cô ấy sưng tấy và đỏ lên. Sau đó cô ấy lĩnh thêm một đòn không thương tiếc nữa vào đầu, khiến máu tươi nhuộm đầy mái tóc bạc trắng. Seiya đã từng đánh Cerceus một cách thái quá trong quá trình luyện tập của họ và Cerceus đã từng trả thù và nghiền nát Seiya, nhưng nó chưa bao giờ tàn bạo đến mức này.
Ngay khi nhận ra mình không thể đứng xem được nữa, tôi chợt nghe thấy một giọng nói nhỏ run rẩy ở bên cạnh.
"Whoa! Cậu ta đang làm gì vậy?! Có phải cậu ta đang tra tấn cô ấy không…?"
Trước khi kịp nhận ra, Cerceus đã đứng bên cạnh tôi với khuôn mặt tái nhợt nhất có thể.
“Ông cũng nghĩ vậy, đúng không?!"
"Cậu ta đang đối xử với cô ấy còn tệ hơn nhiều so với những gì từng đối xử với tôi. Tôi hiểu rằng cô ấy chỉ là ảo ảnh, nhưng thật không thể tin là Seiya có thể làm những điều tàn nhẫn như vậy với một người phụ nữ. Đúng là một người tàn bạo."
"U-Ừm, hoặc là một Quỷ Vương hay gì đó… Chờ đã. Cerceus, ông đang cầm cái gì thế?"
Cerceus đang mang một cái thùng lớn chứa đầy nước.
"Seiya bảo tôi đi lấy cho cậu ấy một thùng nước. Tập luyện sẽ làm cậu ta khát nước, cô biết chứ?"
“Cậu ấy không phải là một con ngựa. Seiya thực sự sẽ uống tất cả chỗ đó sao?"
Seiya nhìn xuống Rosalie khi cô ấy rên rỉ đau đớn trước khi ngất đi. Cơ thể cô ấy không thể chịu đựng thêm được nữa. Tiếp đó, Seiya tiến đến chỗ Cerceus, giật cái thùng từ ông ta và đổ nước lên đầu Rosalie.
"Đứng dậy. Không có thời gian để ngủ đâu."
Eek?! Thì ra đó là cách nước được sử dụng ư?! Đây là kiểu luyện tập nào thế?!
Tôi vội chạy đến chỗ Rosalie để ngăn chặn hành vi ngược đãi, nhưng khuôn mặt của nàng công chúa ướt sũng đang tràn đầy động lực.
"Tôi rất cảm kích! Bây giờ tôi hoàn toàn tỉnh táo! Ah, không gì sáng khoái bằng một cốc nước lạnh! Nó thực sự gãi đúng chỗ ngứa!"
"Cô ‘cảm kích’ nó ư!? Cô thậm chí còn không uống chút nào, thế nên tôi khá chắc chắn là nó không hề gãi đúng ‘chỗ ngữa’ nào hết!"
"Hãy… tiếp tục nào!"
Cuối cùng cô ấy đã bị đánh bất tỉnh lần thứ ba và lần này cô ấy bất tỉnh hẳn luôn. Không có lượng nước nào có thể khiến cô ấy nhúc nhích được nữa.
"Seiya! Lần này ông đã đi quá xa rồi đó!"
"Tôi phải lặp lại bao nhiêu lần nữa đây? Cô ta chỉ là một ảo ảnh mà thôi. Đừng có lo lắng về cô ấy nữa."
"Nhưng cô ấy đã bất tỉnh rồi! Cô ấy không thể chịu được nữa!"
"Hmph. Thế thì hãy sử dụng phép thuật chữa trị của cô và hồi phục cho cô ta. Bọn tôi có thể bắt đầu tập luyện trở lại khi cô ấy tỉnh táo."
Thế rồi Seiya nhanh chóng bỏ đi đâu đó. Tôi đặt đầu Rosalie vào lòng mình và làm phép chữa trị cho cô ấy. Những đòn tấn công không thương tiếc đã để lại vô số vết bầm tím trên mặt và cơ thể cô.
“Cậu ấy có thực sự cần phải đi xa đến thế này không?"
"Tuy nhiên, những gì cậu ấy đang làm là có ý nghĩa. Seiya định sử dụng Rosalie làm lá chắn trong khi chiến đấu phải không? Cậu ta có lẽ đã bắt Rosalie cởi bỏ áo giáp của mình để có thể nâng cao khả năng phòng thủ thông qua việc đánh nhừ tử cơ thể cô ta."
"Cậu ấy vẫn đi quá xa."
Trong lúc tôi trò chuyện với Cerceus khi đang chữa trị cho Rosalie, cuối cùng thì cô ấy cũng mở mắt.
"Cô không cần phải lo lắng cho tôi. Không có gì khiến tôi hạnh phúc hơn là trở thành một phần của việc đánh bại Long Vương, cho dù cái giá phải trả là bao nhiêu đi chăng nữa. Bên cạnh đó, buổi luyện tập này giúp tôi thoát khỏi nỗi thống khổ về tinh thần. Chỉ khi ở trong quá trình tập luyện của chúng tôi, tôi mới có thể quên đi những hành động ngu ngốc mà mình đã làm."
Rosalie đã hy sinh người dân thị trấn của mình cho một con quỷ trong hơn một thập kỷ và rõ ràng cô ấy coi đây là một tội lỗi không thể tha thứ.
"Anh hùng là một người đàn ông chu đáo. Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu anh ấy biết cả cảm giác của tôi."
"T-Tôi không biết về điều đó."
Tôi nghĩ Seiya chỉ đơn giản là không coi cô ấy giống như một con người.. Bất chấp điều đó, Rosalie vẫn rất lạc quan về việc tập luyện cùng cậu ấy.
Đột nhiên, tôi nhận thấy rằng băng bịt mắt của Rosalie đã bị trượt khỏi mắt và để lộ một vết sẹo cũ. Một vết chém, có lẽ là từ một thanh kiếm.
"Này, Rosalie? Tôi nghĩ tôi có thể chữa lành con mắt đó cho cô nếu cô muốn."
"Tôi rất biết ơn, nhưng điều đó là không thể. Ngay cả những người chữa trị cấp cao nhất cũng không thể chữa lanh nó."
"…! Đ-Đợi đã. Điều đó có nghĩa là mắt của cô đã—?!"
"Đúng vậy, Long Vương đã cướp đi con mắt này của tôi."
Cô ấy nhìn thẳng vào bầu trời khi chỉnh lại miếng bịt mắt.
"Long Vương thích tra tấn nạn nhân của mình trước khi giết họ. Sau khi chém xuyên qua con mắt này với Igzasion, hắn ta lập tức tra tấn cha tôi, hoàng đế, cho đến chết...
rồi cười cợt suốt một thời gian."
"M-Mash đã cười trong khi… ?!”
Tôi thậm chí còn không thể nói hết câu. Rosalie từ từ tiếp tục câu chuyện của mình với một giọng điệu nghiêm túc:
"Tôi hiểu rằng tất cả mọi người đều đến từ một thế giới khác và tôi phần nào hiểu được chuyện gì đang diễn ra bây giờ, vì vậy hãy để tôi nói điều này: Long Vương Mash Dragonight là một con quái vật tàn nhẫn. Có lẽ cô nên nghĩ về hắn như một con người hoàn toàn khác hơn là cậu bé mà cô từng biết," Rosalie đề xuất trong khi cô ngồi dậy và cố gắng đứng lên.
"Tôi phải vượt qua buổi luyện tập của anh hùng và trở thành một lá chắn không thể phá vỡ để chúng tôi có thể đánh bại con quái vật đó!"
"Rosalie! Vết thương của cô vẫn chưa hoàn toàn lành đâu! Cô nên nghỉ ngơi một—"
"Không, tôi ổn mà. Tôi muốn tiếp tục tập luyện hơn."
"Cái gì?! Cô thực sự muốn tiếp tục làm điều đó sao?!"
"Tôi ổn với bất cứ điều gì mà anh hùng muốn làm với tôi. Chỉ đơn giản là ở bên cạnh anh ấy sẽ sưởi ấm trái tim tôi. Đúng thế… Tôi phải có—"
Đột nhiên, Seiya bước tới và cắt ngang Rosalie giữa chừng.
“Cô tỉnh rồi. Rất tốt. Tiếp tục thôi."
"Vâng!"
Và cứ như vậy, họ lại bắt đầu quá trình tập luyện nghiêm khắc của mình. Dẫu cho nó có vẻ tàn bạo đến nhường nào, Rosalie thực ra lại tỏ vẻ như thể cô ấy đang tận hưởng vậy. Mỗi lần bị đánh bầm tím thì hai má lại ửng hồng.
"Nữa đi! Hãy trao cho tôi thanh kiếm dài của anh đi! Đúng rồi! Đúng rồiiiii! Ahhhnnn!"
"Có phải chỉ tôi thấy vậy hay điều này đang dần trở nên kỳ quặc?!"
Anh hùng tiếp tục quá trình huấn luyện khắc nghiệt của mình trong khi Rosalie say mê nhìn cậu ta và tôi bắt đầu trở nên rất lo lắng vì nhiều lý do.